Chương 61: Vô đề p2

Cần cổ trắng nõn, xương quai xanh đột hiện rõ ràng, bên phải có một hình con bướm huyết hồng.

Đồi núi cao cao bị bao bọc bởi áo lót. Vũ Tình Nhi tim đập như sấm, sau đó không biết xấu hổ mà tiếp tục đánh giá.

Thôi được rồi, nàng thừa nhận nàng bị mỹ sắc của nữ nhân này đánh bại, mê gái là bản chất ăn trong xương trong cốt rồi, không bỏ được a!

Huyễn Phượng cảm nhận được ánh mắt hứng thú bừng bừng từ phía người đối diện, nàng không nhịn được, tay biến ra cây kim, không chút do dự tàn nhẫn đâm vào vai Vũ Tình Nhi!

"A!" Vũ Tình Nhi đau đớn kêu rên, tay che lại vai lùi lại mấy bước. Giơ tay ra xem, chảy máu một chút nhưng mà đau quá, đau đến mức nàng nức nở ra tiếng.

Tâm tư kiều diễm gì gì đó đều tan biến đi hết, mạng nhỏ quan trọng, mạng nhỏ quan trọng!

Huyễn Phượng khuôn mặt tuyệt mỹ ẩn ẩn chuyển hồng. Nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ váy, tùy tiện mặc lên người.

Tốc độ cực kì nhanh, Vũ Tình Nhi chỉ mới chớp mắt mà nàng đã mặc xong rồi.

Huyễn Phượng ẩn đi trong mắt điên cuồng, thở ra một hơi như áp chế cái gì.

Hiện tại không phải là lúc, người này còn phải sống, nàng không thể giết được.

"Mark, mang thức ăn ra đi, nhớ mang thêm một cái bát và một đôi đũa."

"Vâng." Thanh âm máy móc lạnh băng vang lên.

Huyễn Phượng liếc nhìn Vũ Tình Nhi dẫn nàng đi tới một cái hang khác trong động. Vũ Tình Nhi nhìn xung quanh, từ cách bài trí, không khó để có thể biết đây là phòng bếp.

Người máy Mark bê từng món ăn ra, rau thịt canh đủ cả, không những thế chủng loại còn đa dạng đến nỗi đầy cả bàn ăn.

Vũ Tình Nhi giật giật môi, nhìn một cái Huyễn Phượng lồi lõm cao gầy thân mình, rồi lại nhìn đống thức ăn trên bàn.

Thật không ngờ được, cô ta gầy như thế, mà có thể ăn hết được đống thức ăn này sao?

Huyễn Phượng từ tốn ngồi xuống, mắt phượng hài hước nhìn Vũ Tình Nhi đang thất thần, thấp giọng hỏi:

"Ngươi không đói hay sao?"

Vũ Tình Nhi cười khổ.

Đói chứ, sao không đói cho được.

Người là sắt cơm là thép, có thực mới vực được đạo.

Vì thế, nàng cũng tự nhiên ngồi đối diện Huyễn Phượng, tay cầm bát cơm tay cầm đũa ăn.

Ăn ăn ăn, ăn no đã rồi tính!

Huyễn Phượng nhấp môi, nhìn thiếu nữ ăn nhanh mà không mất lễ độ, ánh mắt lướt qua vẻ tính toán:

"Hai năm này, ngươi sẽ phải ở lại đây chịu ta huấn luyện."

"Tại sao!" Vũ Tình Nhi ngừng động tác trong tay, kích động vỗ tay xuống bàn.

Nàng tự nhận nàng hiền lành thật, nhưng mà nữ nhân này ba lần bốn lượt đè đầu cưỡi cổ nàng, đến bây giờ trên vai còn đau đớn, bây giờ lại nói như vậy, nàng không tức mới là lạ a!

"Cái này ngươi lại hỏi ta? Chính ngươi vô dụng không làm được việc, còn xém tí nữa là chết, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta à?"

Huyễn Phượng không nhanh không chậm đáp trả. Môi đỏ như có như không mà gợi lên tà tứ.

"Tôi..." Vũ Tình Nhi bị hỏi cho nghẹn lời.

Có điều nữ nhân này giao nhiệm vụ gì đó thật quá khó khăn a, vì mạng nhỏ nàng đã rất cố gắng rồi.

Cái gì mà Trần Thanh, rồi Vô Tình Cung, lừa tình gì đó, Vũ Tình Nhi nàng không biết làm, được chưa!

Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, hai đôi mắt hạnh ngập nước, giống như một con mèo con đang xù lông, vươn móng vuốt nho nhỏ doạ người.

Chỉ là bộ dáng này trong mắt Huyễn Phượng, không có chút sức uy hiếp nào cả.

Nàng mơ hồ ngửi thấy mùi hương kì lạ, trong người cũng ẩn ẩn nóng lên, có trong chớp mắt thất thần.

Huyễn Phượng cau mày, dùng linh lực áp chế thân thể bản năng. Nàng nhìn Vũ Tình Nhi, thanh âm nghẹn ngào nói:

"Đại Mị Nguyên Thể, ta nhớ là có phát tình kỳ vào mỗi tháng đúng không?"

Vũ Tình Nhi sững sờ trong chốc lát, sau đó gật đầu:

"Đúng vậy, nhưng là từ khi đến Tiên Nam đại lục, tôi đã không còn gặp chuyện này nữa."

"Hả?" Huyễn Phượng khẽ nhấc đuôi lông mày, hứng thú cười:

"Còn có chuyện như vậy à? Vậy khi ngươi vào đại lục, có được ai tặng cho thứ gì không?"

Vũ Tình Nhi suy nghĩ một lát, rồi ngập ngừng nói:

"Hình như là có, chị Hồ tặng cho tôi..."

"Ồ?" Huyễn Phượng gắp một miếng rau bỏ vào bát, "Vị cao nhân đó, nếu ta đoán không lầm, là Địch Hồ đúng không?"

"Ừm." Vũ Tình Nhi đáp, tự dưng nàng cảm thấy bản thân lâng lâng, nữ nhân kia hỏi gì nàng sẽ chỉ trả lời đáp án mà nàng biết.

Đối diện, Huyễn Phượng hai mắt huyết hồng cực độ, mùi rượu thơm bất tri bất giác nùng lên một mức độ bất bình thường.

Từng tia linh khí nhỏ như sợi tơ nhện len lỏi vào ấn đường Vũ Tình Nhi, Vũ Tình Nhi hai mắt dần tan rã, giống như một con rối gỗ máy móc mà nhìn Huyễn Phượng.

Huyễn Phượng giơ lên bàn tay trắng như ngọc, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc, kêu:

"Lại đây."

Vũ Tình Nhi ngoan ngoãn đứng lên, đứng trước mặt Huyễn Phượng dại ra nhìn nàng.

Trong đầu, vũ hồn Chu Tước gào thét, trong biển lửa mênh mông nó ra sức vùng vẫy, hòng cứu chủ nhân của mình.

Nhưng vô dụng, thực lực hai bên cách xa quá lớn, nếu nói Huyễn Phượng là đại dương, thì Vũ Tình Nhi hiện tại chỉ là khe suối nhỏ mà thôi.

Chu Tước cho dù cố gắng ra sao, Vũ Tình Nhi chỉ thanh tỉnh trong nháy mắt, rồi lại bị điều khiển.

"Đưa ta thứ mà Địch Hồ đưa ngươi."

Vũ Tình Nhi cúi đầu, cởi ra vòng tay đứa cho Huyễn Phượng.

Huyễn Phượng đánh giá vòng ngọc, nàng kì lạ mà tấm tắc:

"Chà chà, cái vòng này là giả nha!"

Vũ Tình Nhi ngẩn người, cúi đầu nhìn Huyễn Phượng, trong mắt tràn đầy mê mang.

"Thảo nào, Đại Mị Nguyên Thể đúng là tuyệt thế lô đỉnh. Đến ta cũng không nhịn được."

Huyễn Phượng nhắm mắt hưởng thụ mùi hương cơ thể càng nùng do Vũ Tình Nhi đứng ngay cạnh, nàng có phần thích mùi hương này rồi.

Lại một lần nữa dùng linh lực áp chế, xem ra cần phải nghĩ cách giúp người này trải qua phát tình kỳ hàng tháng. Không thì người này sẽ nổ tan xác mà chết mất.

Nàng đẩy Vũ Tình Nhi về lại vị trí đối diện, giải trừ huyễn thuật, đôi mắt trở lại bình thường, thâm thúy cuốn hút.

Nàng cười tà nhìn Vũ Tình Nhi, rồi nói một câu mà có lẽ, chuyện này sẽ làm thay đổi cuộc đời nàng mãi mãi:

"Ngươi, ở lại, chịu ta dạy dỗ đi... Hahahaha..."







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip