Chương 119 + 120
Chương 119
Lúc Phác Thái Anh vừa ra là Lệ Sa đã thấy, nhìn Phác Thái Anh chạy chậm tới, váy màu xanh nhạt khẽ đung đưa, tựa như cành liễu phất phới trong gió nhẹ, phong thái yểu điệu, làm cho Lệ Sa không thể dời ánh mắt.
Phác Thái Anh chạy đến trước mặt, đưa tay ôm lấy Lệ Sa, mặc dù biết đây là Phác phủ không phải tại Lạp gia, nhưng Lệ Sa vẫn ôm lại Phác Thái Anh.
"Ở đây là nhà mẹ nàng, nàng không sợ người khác thấy sẽ suy nghĩ lung tung sao?" Lệ Sa nhẹ giọng hỏi, dưới ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì.
"Người khác cùng lắm là cho là chúng ta thân thiết mà thôi, làm sao mà nghĩ nhiều chứ." Phác Thái Anh xem thường nói, mình cùng Lệ Sa cùng là nữ nhân, người bình thường mà nhìn thấy thì chỉ coi như có chút kỳ lạ, cũng sẽ không nghĩ gì. Làm sao mà biết được, nàng cùng Lệ Sa có tư tình. Bất quá sợ Lệ Sa bên ngoài không được tự nhiên, Phác Thái Anh vẫn là quan tâm ngoan ngoãn buông Lệ Sa ra.
"Bất quá ở bên ngoài vẫn nên cẩn thận một chút" Lệ Sa nói, đại khái là có tật giật mình, cảm giác ở bên ngoài vẫn nên phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Người ta chỉ là hơi lâu không thấy Lệ Sa, nhớ Lệ Sa." Phác Thái Anh nói, nàng cảm thấy hiện tại tựa như một khắc đều không thể rời khỏi Lệ Sa.
"Cũng không lâu lắm." Lệ Sa nghe vậy, mặc dù ngoài mặt vẫn là ngạo kiều, nhưng trong lòng lại là rất vui, thật ra nàng cũng cảm thấy có chút hơi lâu.
"Ta cảm thấy rất rất lâu..." Phác Thái Anh cho tới bây giờ không nghĩ mình vậy mà cũng có lúc có tư thái như tiểu nữ nhi vậy, bất quá nàng cùng Lệ Sa đại khái chính đang lúc tình nồng, sau này có lẽ sẽ tốt hơn.
"Nàng cùng tỷ tỷ của nàng nói chuyện như thế nào rồi, tỷ tỷ nàng nguyện ý lấy Lý Tu không?" Lệ Sa đối với chuyện hôn sự của Phác Cảnh Tịch cùng Lý Tu có chút quan tâm.
"Lệ Sa tựa hồ rất để ý chuyện hôn sự tỷ tỷ của ta cùng Lý Tu, là vì muốn ngày sau Lạp gia sẽ mượn nhờ thế lực của Hộ quốc công phủ phải không?" Phác Thái Anh hỏi, nàng cảm giác Lệ Sa sao tự nhiên thông minh vậy?
"Đương nhiên." Để Phác Thái Anh hỏi như vậy, Lệ Sa cũng không né tránh, trực tiếp thừa nhận.
"Tỷ tỷ của ta còn chưa có quyết định, bất quá đã không còn kiên định như trước đó là không muốn lấy Lý Tu, nhưng muốn hay không để tỷ tỷ ta gả cho Lý Tu, ta phải gặp Lý Tu đã rồi mới quyết định. Bất quá dù Lý Tu có thể hay không cưới được tỷ tỷ của ta, ta đều có biện pháp làm cho Lạp gia có thể mượn được thế lực của Hộ quốc công phủ" Phác Thái Anh chắc chắn nói.
"Nếu như không thể kết thành quan hệ thông gia, quan hệ của Phác phủ cùng Hộ quốc công phủ liền yếu đi, Lý Tu đến lúc đó dựa theo tình cảm sẽ giúp hay không thì khó mà nói." Lệ Sa không có lạc quan như Phác Thái Anh, bất quá Lệ Sa cũng là không quá lo lắng, ở kiếp trước, Phác Cảnh Tịch lấy Lý Tu, đến kiếp này, khả năng Phác Cảnh Tịch sẽ gả cho Lý Tu vẫn là rất lớn.
"Lệ Sa đừng lo lắng, đến lúc đó sẽ có biện pháp." Phác Thái Anh nói, bất quá nàng vẫn rất xem trọng chuyện hôn sự Lý Tu cùng tỷ tỷ.
"Nàng đã nói vậy, tất nhiên là sẽ có biện pháp." Lệ Sa đối Phác Thái Anh vẫn là mười phần tin tưởng.
"Lệ Sa đối với ta tin tưởng như vậy sao?" Phác Thái Anh hỏi, nàng luôn cảm thấy Lệ Sa đối với sự thông minh cùng mưu trí của mình có cảm giác tín nhiệm không thể hiểu được, tựa như lúc muốn cưới mình vào Lạp gia.
"Thái Anh vẫn luôn thông minh, hai năm qua nàng quản lý đất phong của Lạp gia, chiến tích rõ như vậy, ta còn có gì không yên lòng." Lệ Sa đương nhiên nói.
"Lệ Sa khen ngợi như thế, làm cho ta hơi sợ, kẻ trí nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều sơ sót, ta cũng không có khả năng làm tất cả mọi chuyện đều chu đáo." Phác Thái Anh khiêm tốn nói, Lệ Sa tin tưởng mình là chuyện tốt, nhưng nàng sợ Lệ Sa kỳ vọng quá cao đối với mình, hy vọng càng lớn, sợ khi thất vọng càng nhiều, nàng sợ có một ngày để Lệ Sa thất vọng, vậy thì không tốt.
"Nàng thông minh nhưng cũng chỉ là người, chẳng lẽ ta không biết?" Lệ Sa xem thường nói.
"Tỷ tỷ của ta muốn gặp nàng." Phác Thái Anh vui vẻ nói với Lệ Sa.
"Nàng ta sao lại muốn gặp ta?" Lệ Sa cùng Phác Cảnh Tịch không có quan hệ gì, từ lần đón dâu trước, cũng đã ba năm chưa gặp lại Phác Cảnh Tịch, Phác Cảnh Tịch muốn gặp mình, thực sự có chút kỳ lạ.
"Ta đã kể với tỷ tỷ chuyện của chúng ta, tỷ tỷ chắc là hiếu kỳ đối với Lệ Sa muội tế" Phác Thái Anh vừa cười vừa nói.
Muội tế? Phác Thái Anh vậy mà kể cùng Phác Cảnh Tịch chuyện của các nàng, không biết Phác Cảnh Tịch sẽ nghĩ như thế nào, nghĩ tới chút nữa sẽ đối mặt Phác Cảnh Tịch, Lệ Sa có chút không được tự nhiên. Lệ Sa ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện Phác Cảnh Tịch, thấy Phác Cảnh Tịch đã đứng ở cửa viện.
Lúc Phác Thái Anh chạy ra, Phác Cảnh Tịch cũng đi ra theo, nàng lo lắng tính tình Thái Anh quá mức nhạt nhẽo, nhưng nhìn thấy muội muội chạy như bay đến bên người Lệ Sa, ôm lấy Lệ Sa, tình cảm cuồng nhiệt vui sướng như vậy, nội tâm Phác Cảnh Tịch cũng cảm thấy vui theo muội muội.
"Tỷ tỷ của nàng kìa." Lệ Sa nói với Phác Thái Anh.
"Chúng ta đi lại đi." Phác Thái Anh tự nhiên nắm lấy tay Lệ Sa kéo đi.
Bị Phác Thái Anh dắt tay trước ánh mắt của Phác Cảnh Tịch, mặt Lệ Sa bất giác có chút đỏ lên, Lệ Sa cảm thấy vừa xấu hổ lại thẹn thùng, giống như cảm giác nàng dâu đi gặp cha mẹ chồng.
Phác Cảnh Tịch nhìn hai người tay trong tay cùng đi đến, bất giác khẽ cười .
"Phác tỷ tỷ, đã lâu không gặp." Lệ Sa có chút ngượng ngùng mất tự nhiên chủ động ân cần thăm hỏi Phác Cảnh Tịch.
"Đúng là đã lâu không gặp, Lệ Sa tựa hồ xinh đẹp hơn." Phác Cảnh Tịch thái độ tự nhiên hơn rất nhiều.
"Đâu có" Lệ Sa ngượng ngùng nói, nàng cảm thấy mình đi Tây Bắc hai năm, mình xấu hơn rất nhiều.
Phác Thái Anh tuyệt sắc như thế, tỷ tỷ Phác Cảnh Tịch của nàng làm sao có thể kém hơn, mặc dù Phác Thái Anh lịch sự tao nhã đến cực điểm, nhưng đại tỷ cũng không chênh lệch bao nhiêu, trong mắt Lệ Sa mỹ nhân không có mấy người, Phác Cảnh Tịch tuyệt đối cũng là một, nếu không phải vậy Lý Tu làm sao mặc kệ luân thường quyết tâm muốn cưới cho được chị dâu lớn hơn mình ba tuổi.
"Lệ Sa cùng tỷ tỷ trò chuyện đi, tỷ tỷ giúp muội chiêu đãi Lệ Sa một chút, muội sợ nàng một mình trong phủ buồn chán, bây giờ muội phải đi gặp Lý Tu." Phác Thái Anh để cho hai nữ nhân mình thích nhất cùng một chỗ tâm sự, bồi dưỡng một chút tình cảm, tựa hồ là cách tốt nhất.
Lệ Sa vốn là xấu hổ thẹn thùng, không có Phác Thái Anh bên cạnh, đối mặt Phác Cảnh Tịch, thì càng thẹn thùng thêm lúng túng.
"Ta cùng Lệ Sa đi dạo trong phủ một chút được chứ?" Phác Cảnh Tịch chủ động mở miệng hỏi thăm Lệ Sa. Giọng Phác Cảnh Tịch nói chuyện và cử chỉ, đều lộ ra tư thái dịu dàng như nước.
"Vậy không còn gì tốt hơn." Lệ Sa hồi đáp, nàng phát hiện, Phác Thái Anh dịu dàng cũng không phải là thiên tính của nàng, mà là vì muốn để thế nhân yêu thích mà thôi, nói cách khác Phác Thái Anh dịu dàng là một lớp mặt nạ, nhưng Phác Cảnh Tịch thật sự là dịu dàng thực chất từ bên trong.
"Lệ Sa tựa hồ có chút e ngại, Lệ Sa không thích để cho ta biết tình cảm của muội cùng Thái Anh sao?" Phác Cảnh Tịch hỏi Lệ Sa đang im lặng bên cạnh, thật ra ba năm trước đây nàng mới gặp Lệ Sa, vẫn mơ hồ không thích tính tình Lệ Sa, luôn cảm thấy nàng quá mức cao ngạo, bây giờ mới phát hiện, Lệ Sa kỳ thật chỉ là tùy người mà thôi.
"Không, chỉ là muội cùng Thái Anh đều là nữ tử, vi phạm luân thường, không biết tỷ tỷ sẽ có cảm tưởng thế nào, nên trong lòng có chút ý xấu hổ, lại có chút lo lắng bất an." Lệ Sa hồi đáp, nàng cũng không biết Phác Cảnh Tịch đối với chuyện của mình cùng Phác Thái Anh cảm thấy như thế nào.
"Thật ra nguyên bản ta cũng không quá tán thành, thứ nhất là không phù hợp luân thường, thứ hai là sợ muội cùng Thái Anh không có kết quả tốt, nhưng nghe Thái Anh nói, phụ thân cùng đệ đệ của muội đều ngầm cho phép, ta cũng không có gì để phản đối, nhưng nội tâm vẫn cảm thấy có chút không đúng. Vừa rồi thấy Thái Anh vội vàng chạy về phía muội, nhiệt tình ôm muội, ánh nhìn chăm chú, như có tình cảm tràn đầy muốn tràn ra, ta chưa hề thấy muội ấy vui vẻ như thế, cuồng nhiệt yêu lấy một người, liền cảm giác nếu như muội ấy yêu thích, vậy cũng chiều theo muội ấy thôi, dù sao muội ấy từ nhỏ cũng khác với nữ tử bình thường. Muội ấy thông minh, lòng dạ rộng lớn, có chí trượng phu, nam tử bình thường muội ấy để tâm, muội ấy đại khái cũng không thích làm thê tử dịu dàng ngoan ngoãn ở phía sau nam tử, lại muốn cùng nam tử phân cao thấp, nói chung muội ấy muốn người muội ấy yêu thích, ỷ lại muội ấy, cần sự bảo hộ của muội ấy." Phác Cảnh Tịch nói với Lệ Sa.
Lệ Sa nghe, kỳ thật rất muốn phản bác, nàng khi nào ỷ lại Phác Thái Anh, nàng chỗ nào cần Phác Thái Anh bảo vệ, rõ ràng người nhu nhược là Phác Thái Anh, nhưng là Phác Cảnh Tịch dù sao cũng là người mà nàng cần phải lấy lòng, mặc dù nghe không phục, nhưng là Lệ Sa quả thực đều nhận hạ. Dù sao, Phác Thái Anh có chí trượng phu, nàng nhìn không ra, nhưng Phác Thái Anh háo sắc giống như nam tử, nàng lại biết rõ.
"Thì ra Thái Anh là như vậy, trong lòng muội, nàng là văn nhược cũng cần người khác bảo hộ cùng che chở." Lệ Sa vẫn là không nhịn được cãi lại một chút, nàng không thừa nhận là mình yếu đến nỗi cần Phác Thái Anh bảo hộ.
Phác Cảnh Tịch nghe vậy, không khỏi muốn cười. Bất quá, nàng vẫn cảm thấy, tính tình Thái Anh phóng khoáng hơn một chút, tính tình Lệ Sa ngược lại tự ái mỏng manh hơn rất nhiều. Một người ngoài yếu trong mạnh, một người ngoài mạnh trong yếu, mặc dù cùng là nữ tử, nhưng ngược lại có cảm giác bổ sung cho nhau.
"Các muội như vậy cũng tốt." Phác Cảnh Tịch từ đáy lòng nói, nàng cùng Lý Thao phu thê tình thâm, là do nhiều năm ở chung, từng li từng tí tích lũy mà thành, nàng không có như Thái Anh cuồng nhiệt yêu thích lấy một người, mặc dù tình cảm dạng này theo Phác Cảnh Tịch, nhìn non nớt ngây thơ, nhưng cũng rất chân thành, không khỏi làm cho người hiểu ý cười một tiếng.
– – –
Lý Tu sau khi đưa Phác Cảnh Tịch trở về, vẫn còn ở tạm tại Thiên viện Phác gia, cũng không muốn về Hộ quốc công phủ, chính là muốn kiên trì cùng Phác Cảnh Tịch tới cùng.
Lúc Phác Thái Anh tới Thiên viện, cũng không đi vào, dù sao nam nữ khác biệt, nàng gọi thư đồng thiếp thân của Lý Tu mời công tử nhà hắn ra ngoài gặp.
Lý Tu vừa nghe nói là Phác phủ Tam tiểu thư muốn gặp, lập tức đi ra.
Phác Thái Anh thấy tướng mạo Lý Tu cũng cao gần bằng Lạp Thành, có nét giống Lý Thao, dáng người cao thẳng, tựa như thương tùng, nhìn qua liền biết là võ tướng, cao thẳng mạnh mẽ, không giống văn nhân, cũng không cường tráng đầy người cơ bắp như Lạp Thành làm cho người ta sợ. Lý Thao cũng là có tiếng mỹ nam tử, Lý Tu đương nhiên cũng mười phần tuấn tú, nhưng là võ tướng, màu da nâu một chút, không trắng trẻo ốm yếu tái nhợt như Lý Thao. Dáng người Lý Tu, có chút giống Lạp Tấn, cũng không phải hoàn toàn, chỉ là cảm giác giống bên ngoài, tướng mạo dạng này phối với tỷ tỷ, Phác Thái Anh cảm thấy hài lòng. Không giống bộ dáng võ tướng ngang ngược của Lạp Thành, chí ít, còn lộ ra mấy phần nho nhã, cũng không quá mức ốm yếu giống Lý Thao. Từ sau Lý Thao, Phác Thái Anh cảm thấy nếu muốn tìm hôn phu mới cho tỷ tỷ nàng, tất nhiên sẽ chọn người có thân thể tốt. Nói cách khác, ít ra có thể trường thọ một chút.
Phác Thái Anh cảm thấy, nam tử làm sao đi nữa cũng đều không thơm mềm đẹp mắt như nữ tử, nhưng nhất định dáng vẻ phải nhìn được mắt một chút, nàng sẽ không chọn văn nhân tay trói gà không chặt, sẽ chọn nam nhân giống như Lý Tu và Lạp Tấn văn võ song toàn.
Phác Thái Anh đánh giá Lý Tu, Lý Tu cũng nhìn Phác Thái Anh, hắn nhớ rõ Phác Thái Anh, chỉ là lần trước lúc gặp Phác Thái Anh, là lúc hắn theo huynh trưởng đi hỏi cưới Cảnh Tịch, khi đó Phác Thái Anh mới chín tuổi, ấn tượng không quá khắc sâu. Hắn biết, Phác Thái Anh là muội muội mà Cảnh Tịch thương yêu nhất, cũng thường nghe Cảnh Tịch nói về Phác Thái Anh, cũng nghe nói Phác Thái Anh thay Lạp Tấn quản lý đất phong, vào thành đến nay, cũng được chứng kiến những thành tựu của Phác Thái Anh, một cảnh phồn vinh, đối với Phác Thái Anh, hắn biết tuyệt đối không phải là một nữ tử đơn giản, bởi vậy không dám nửa phần xem thường. Còn về tư thái dung mạo của Phác Thái Anh, Lý Tu ngược lại không quá để ý, trong mắt của hắn, nữ nhân đẹp nhất thế gian này không ai qua được Phác Cảnh Tịch, nữ tử mà hắn đã thầm yêu rất nhiều năm.
"Tam tiểu thư tìm Tu, không biết có chuyện gì?" Lý Tu cẩn thận ứng đối, Phác phủ đối với chuyện mình muốn cưới Cảnh Tịch đều phản đối, cho nên về lập trường Phác Thái Anh, Lý Tu cũng không lạc quan, bất quá vô luận là ai, cũng sẽ không thể làm dao động quyết tâm của hắn. Trước kia, Cảnh Tịch làm thê tử của ca ca, chị dâu của hắn, hắn cho dù có ý nghĩ gì cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng. Sau khi ca ca mất, hắn liền muốn thay ca ca chiếu cố Cảnh Tịch, huống chi khi ca ca lâm chung, còn phó thác mình chiếu cố Cảnh Tịch. Mặc dù ca ca không có nói rõ, nhưng Lý Tu biết ca ca nhất định đã biết, cho nên ai đều đừng mong ngăn được hắn muốn cưới Cảnh Tịch.
"Huynh hẳn là đã đoán được, tỷ tỷ của muội không muốn gả cho huynh, huynh lại đi ép một nữ tử vừa để tang chồng không lâu, mà lại là chị dâu của huynh, tựa hồ không phải hành vi của người quân tử." Phác Thái Anh nói.
"Ta vẫn coi Tam tiểu thư cùng người bình thường khác biệt, xem ra cũng không khác gì hơn." Lý Tu thông minh tránh đi Phác Thái Anh lên án, phản kích Phác Thái Anh.
"Huynh không cần khích muội, thái độ của tỷ tỷ muội mới là quan trọng nhất, tỷ tỷ của muội kháng cự hôn sự này, huynh nếu như thật yêu tỷ ấy, há lại đi bức bách tỷ ấy như vậy chứ?" Phác Thái Anh chất vấn.
Lý Tu ngược lại phát hiện thái độ của Phác Thái Anh vẫn là khác biệt những người khác, những người khác là cứ nhìn vào thân phận thúc tẩu của hắn Cảnh Tịch mà phản đối, Phác Thái Anh lại lấy ý nguyện của Cảnh Tịch làm chủ, cái này khiến Lý Tu cảm thấy nếu như có thể thuyết phục Phác Thái Anh giúp mình, có lẽ sự tình sẽ có hy vọng.
"Ta chỉ là quá yêu nàng, mong mà không được, mới ra hạ sách này, mặc dù ta cũng biết bức bách nàng như vậy là không đúng, nhưng là, ta nếu có thể cưới được nàng, ta chắc chắn sẽ hết mực yêu thương nàng." Lý Tu chân thành nghiêm túc nói với Phác Thái Anh.
"Hiện tại người mà tỷ tỷ của muội để tâm nhất, chính là Nghiêu nhi, huynh dự định xử trí như thế nào?" Phác Thái Anh hỏi.
"Nghiêu nhi vốn là huyết mạch của Lý gia, là nhi tử của anh trai ta cùng Cảnh Tịch, ta vẫn luôn coi như con ruột của mình." Lý Tu nói, ca ca lúc còn sống, hắn cũng đã mười phần yêu thương Lý Nghiêu, nên khi hắn nói muốn cưới Cảnh Tịch, Nghiêu nhi liền là người đầu tiên tán thành.
"Nếu đã coi là con ruột của mình, sao huynh lại đoạt tước vị của cháu mình chứ?" Phác Thái Anh hỏi thẳng vào việc chính.
Lý Tu cũng là người thông minh, nghe Phác Thái Anh nói như vậy, thoáng cái đã hiểu rõ dụng ý của Phác Thái Anh.
"Đó là ý của mẫu thân ta, việc này là bí mật của Hộ quốc công phủ, ca ca mặc dù là con trưởng, nhưng không phải là do mẫu thân ta sinh ra, thậm chí ngay cả huynh trưởng đều không biết. Năm đó mẫu thân ta và thị nữ trong phòng đồng thời có thai, mẫu thân bất hạnh sảy thai, đúng lúc thị nữ lại bởi vì sinh non huynh trưởng mà chết. Phụ thân ta con nối dõi hiếm muộn, qua tuổi ba mươi lăm mới có con, dù sao cũng là con ruột, phụ thân mười phần coi trọng, liền đem huynh trưởng đưa cho mẫu thân nuôi, đối với bên ngoài tuyên bố huynh trưởng là do mẫu thân sinh ra, chính là trưởng tử. Năm năm sau, mẫu thân lần nữa mang thai, sinh hạ ta, nhưng thân phận huynh trưởng làm trưởng tử đã không thể thay đổi. Tâm mẫu thân khó tránh khỏi thiên vị, cho nên mới cố chấp để cho ta kế thừa tước vị, ta lấy đó làm điều kiện trao đổi để mẫu thân chấp nhận cho ta hỏi cưới Cảnh Tịch. Bất quá Tam tiểu thư yên tâm, chỉ cần ta cưới được Cảnh Tịch, sau khi ván đã đóng thuyền, sẽ lập Nghiêu nhi làm thế tử, việc này, Thái Anh cùng Cảnh Tịch cứ yên tâm." Lý Tu vì tranh thủ lấy lòng Phác Thái Anh, chẳng những đem bí mật của hộ quốc cung phủ nói ra, còn hứa hẹn lập Lý Nghiêu làm thế tử.
Thì ra Hộ quốc công phủ còn có khúc chiết như vậy, tước vị kia vốn thuộc về Lý Tu, nhưng theo lời Lý Tu nói, thật là giả cũng không biết được, Phác Thái Anh cũng không hứng thú tìm hiểu, nhưng Lý Tu nói là đối với tỷ tỷ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, Phác Thái Anh vẫn muốn thử một lần.
"Huynh nói cưới xong sẽ lập Nghiêu nhi làm thế tử, nếu như cưới được xong lại nuốt lời, thì làm sao bây giờ?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại.
"Vậy Tam tiểu thư có ý gì?" Lý Tu hỏi, hắn cảm thấy Phác Thái Anh không đơn giản như vậy.
"Huynh bây giờ có lẽ có thể thật lòng đối với Nghiêu nhi, nhưng tỷ tỷ muội lo lắng, sau này nếu như huynh cùng tỷ ấy sinh thêm con dòng dõi thì khó tránh khỏi cũng sinh ra lòng dạ đối xử bất công. Cho nên, huynh có thể vì tỷ tỷ của muội, mà không cần có con nối dõi không?" Phác Thái Anh hỏi, yêu cầu như vậy đối với nam tử mà nói thật đúng là quá mức.
Lý Tu quả nhiên do dự, trong tội bất hiếu, không con nối dõi đứng thứ ba, nhưng nghĩ lại, hắn cũng đã từng có ý định vì Cảnh Tịch mà cả đời không lập gia đình, nếu như có thể lấy được Cảnh Tịch, đem Nghiêu nhi xem như con mình, vậy cũng chưa chắc không được, đến lúc đó, cũng không sợ mẫu thân đối với Nghiêu nhi và các con ruột của mình sinh ra bất công, ngược lại là có thể có nhất tuyệt vĩnh hoạn.
"Được, ta đáp ứng, nhưng là Tam tiểu thư phải bảo đảm ta có thể lấy được Cảnh Tịch mới được." Lý Tu trịnh trọng nói.
"Muội có thể thuyết phục huynh từ bỏ có con nối dõi, thì thuyết phục tỷ tỷ muội lấy huynh có gì khó? Muội có một viên thuốc tuyệt tự này, huynh ăn vào, thân thể không có bất kỳ khác thường gì, chỉ là không thể làm cho nữ tử thụ thai, huynh có dám hay không cùng ta đánh cược một lần?" Phác Thái Anh nhíu mày hỏi, quả nhiên từ tay áo từ lấy ra một viên thuốc màu đen.
Lý Tu nhìn Phác Thái Anh, lại nhìn dược hoàn màu đen kia, chần chờ một lát, liền dứt khoát tiếp nhận dược hoàn, để vào trong miệng, nuốt vào bụng.
Phác Thái Anh không nghĩ tới Lý Tu nuốt thật, quyết đoán như vậy, thật sự là không phải nam tử tầm thường, nghĩ đến tỷ tỷ cũng là một hồng nhan họa thủy, Phác Thái Anh khóe miệng không khỏi có chút giương lên.
"Tỷ phu thật sự là một hán tử, vậy xin đợi tin tốt của muội." Phác Thái Anh xưng hô liền thay đổi.
Lý Tu nghe Phác Thái Anh gọi tỷ phu, cảm thấy toàn thân thư sướng, đã được Phác Thái Anh ủng hộ, khả năng hắn cưới được Cảnh Tịch liền nhiều hơn.
---
Chương 120
"Vậy làm phiền Tam tiểu thư vì Tu chu toàn mọi thứ." Lý Tu không chắc viên thuốc của Phác Thái Anh cho mình uống có phải là thuốc tuyệt tự hay không, nhưng vì Cảnh Tịch, hắn cảm thấy nên cần phải đánh cược một lần, để biểu lộ rõ thái độ không phải nàng thì không cưới thì Phác Thái Anh mới có thể giúp mình. Mặc dù Lý Tu cùng Phác Thái Anh hôm nay mới tính là lần đầu tiên nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lý Tu đối với sự lợi hại của Phác Thái Anh không chút do dự. Là muội muội mà Cảnh Tịch thương yêu nhất, lại là một nữ nhân lợi hại như thế, Lý Tu ôm lấy hy vọng cực lớn đối với Phác Thái Anh, hắn có dự cảm mình có thể ôm được mỹ nhân về hay không, đều là tùy thuộc vào Phác Thái Anh.
"Tỷ tỷ đã chịu rất nhiều khổ cực, muội nhất định phải tìm được một người có thể thương tỷ tỷ yêu tỷ tỷ nửa đời sau này, một nam tử mà mọi chuyện lấy tỷ tỷ làm trọng, tỷ phu nguyện ý vì tỷ tỷ có thể không cần con nối dòng dõi, thì không người nào thích hợp với tỷ tỷ hơn tỷ phu." Phác Thái Anh nói những lời này, mỗi tiếng tỷ phu đều trực tiếp đi vào tâm khảm Lý Tu. Phác Thái Anh đã kêu tỷ phu, nhất định là đã tính toán từ trước, không giống như người ăn nói lung tung.
"Tam tiểu thư đã đồng ý giúp đỡ, ân cưới vợ này, Tu nhất định khắc ghi trong tâm khảm." Lý Tu trịnh trọng cam kết.
"Đều là người một nhà, tỷ phu không cần khách khí như thế, muội vừa hồi phủ đã nghe nói việc này, cũng đã gặp tỷ tỷ nói chuyện, liền lập tức tới xem một chút về người muốn cưới tỷ tỷ. Bây giờ thấy tỷ phu biểu hiện như vậy, Phác Thái Anh liền đỡ lo lắng về sau. Việc này muội sẽ trở về nói lại cùng tỷ tỷ một chút. Tỷ tỷ mặc dù tính tình dịu dàng, nhưng tỷ tỷ nhận định như thế nào mới là quan trọng nhất, muốn thuyết phục tỷ tỷ thì vẫn cần một chút công phu, tỷ phu xin nhẫn nại chờ đợi một thời gian." Phác Thái Anh nói với Lý Tu.
"Tính tình Cảnh Tịch, ta cũng biết, cho nên mới cần Thái Anh giúp đỡ, nếu không Tu cũng thúc thủ vô sách." Lý Tu sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
"Vậy thì tốt, muội về trước, tỷ phu, xin cáo từ." Phác Thái Anh đã thử thách xong Lý Tu, đối với Lý Tu yên tâm, liền trở về, hận không thể như bay trở lại bên tỷ tỷ và Lệ Sa, cũng không biết tỷ tỷ và Lệ Sa như thế nào rồi.
"Tam tiểu thư đi thong thả." Lý Tu cũng mười phần khách khí nói, sau khi Phác Thái Anh rời đi, tâm tình Lý Tu rất tốt, sau khi hắn đưa ra ý muốn cưới Cảnh Tịch, mọi người đều phản đối, duy chỉ có Phác Thái Anh là ủng hộ, Phác Thái Anh quả nhiên không phải nữ tử bình thường, bất quá là muội muội của Cảnh Tịch, hiển nhiên là không tầm thường, Lý Tu giờ phút này đối Phác Thái Anh xem như yêu ai yêu cả đường đi.
Lúc Phác Thái Anh từ viện của Lý Tu tử trở về, nhìn thấy Lệ Sa cùng tỷ tỷ của mình đang ngồi ở bàn đá trong sân, hai người cười cười nói nói, xem ra rất hòa hợp. Thấy hai nữ tử mà mình yêu thích nhất, một người đối với mình từ nhỏ chiếu cố có thừa, đại tỷ giống như mẫu thân, một người là người yêu mà mình muốn đem trái tim cho đi, Phác Thái Anh nhìn các nàng mỉm cười. Nàng cảm thấy nhân sinh thời điểm viên mãn nhất cũng không gì hơn cái này. Thế là Phác Thái Anh nhịn không được, lại chạy tới, hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh các nàng, nào còn nửa phần ổn trọng ngày thường như đối với người ngoài, ngược lại có vẻ hoạt bát cùng khoái ý tương xứng với tuổi tác.
Lệ Sa ngồi bên trong, Phác Cảnh Tịch ngồi phía ngoài, cho nên lúc Phác Thái Anh đi vào, là đến sau lưng Phác Cảnh Tịch trước, tỷ tỷ mình thân cận nhất, Phác Thái Anh tự nhiên đem tay khoác lên vai Phác Cảnh Tịch, sau đó xoa bóp vai cho nàng.
"Tỷ tỷ và Lệ Sa đang nói chuyện gì vậy?" Phác Thái Anh tò mò hỏi.
Lệ Sa vốn ghen tị, bây giờ nàng đối với Phác Thái Anh tình cảm đã khác, nên có lòng chiếm hữu mãnh liệt đối với Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh thân mật khoác tay lên vai Phác Cảnh Tịch, nàng đã cảm thấy chướng mắt. Mặc dù nàng cảm thấy ghen tuông này có chút khó hiểu, người ta dù sao cũng là thân tỷ muội, đương nhiên tình cảm khác hơn, nhưng Lệ Sa biết, Phác Thái Anh cùng Phác Nghệ Tuyền cũng là tỷ muội cùng mẹ, mà tình cảm lại không thâm hậu như đối với Phác Cảnh Tịch, cũng như ở kiếp trước, Phác Thái Anh đối với Phác Cảnh Tịch cũng vô cùng tốt, về sau đối với Hộ quốc công phủ ân sủng có thừa, thỉnh thoảng còn triệu kiến Phác Cảnh Tịch vào cung, thậm chí ở lại qua đêm. Trước kia Lệ Sa không cảm thấy gì, bây giờ nhìn xem các nàng thân mật như vậy, cảm thấy trong lòng không thoải mái, nàng nhớ là chưa hề thấy Phác Thái Anh quá mức thân mật đối với bất kỳ kẻ nào khác bên ngoại trừ mình ra, cho dù là thân tỷ tỷ của nàng cũng không được. Nhất là Lệ Sa nhớ đến vừa rồi Phác Cảnh Tịch kể chuyện Phác Thái Anh khi còn bé kề cận nàng như thế nào, lại nghĩ tới Phác Thái Anh bẩm sinh yêu thích nữ tử, trong lòng cảm thấy càng không thoải mái. Tuy Lệ Sa trong lòng đổ bình giấm, mặt ngoài cũng giả bất động thanh sắc, ở trước mặt người ngoài, Lệ Sa cũng giả uy nghiêm như lúc làm hoàng hậu đoan trang như ở kiếp trước, nàng vẫn có thể giả ra mấy phần bộ dáng.
"Đang nói chuyện về muội khi còn bé nghịch ngợm như thế nào, thích kề cận ta cùng mẫu thân, khi còn bé mỗi lần thay tã còn nhất định phải là ta đến thay mới chịu..." Phác Cảnh Tịch vừa cười vừa nói, nàng cùng Lệ Sa đều yêu thích Thái Anh, chỉ cần nói chuyện về Thái Anh, nàng với Lệ Sa liền không sợ không có gì để nói.
"Tỷ tỷ, mấy chuyện kia đều là lâu lắm rồi." Phác Thái Anh bất mãn nũng nịu nói, mặc dù nàng khi còn bé làm chuyện ngu xuẩn không nhiều, nhưng thời kì anh hài, chuyện xấu tự nhiên tránh không được, đối với người bình thường ai cũng vậy, thời kì anh hài có ai mà không có đái dầm, không có làm chút chuyện ngu xuẩn đâu, nói chung mình thông minh từ nhỏ, không có quá nhiều chuyện xấu để người nhà lấy ra trêu đùa, nên cứ hay đem chuyện lúc còn anh hài lấy ra nói.
Mặc dù Phác Thái Anh nũng nịu bên cạnh Phác Cảnh Tịch, nhưng ánh mắt lại một mực chú ý Lệ Sa, nàng cảm giác Lệ Sa hình như đang không vui, tựa hồ không như vừa rồi cùng tỷ tỷ trò chuyện dáng vẻ còn vui vẻ hòa thuận. Phác Thái Anh trong lòng suy nghĩ, mình chỗ nào làm cho Lệ Sa không thích, càng nghĩ, Phác Thái Anh cũng chỉ nghĩ đến nguyên nhân Lệ Sa nhất định không vui là do mình vắng vẻ nàng quá lâu. Bất quá ngẫm lại cũng có thể như vậy, về Phác gia đến giờ, đi gặp tỷ tỷ nói chuyện, đem Lệ Sa để qua một bên, sau đó lại chạy đi tìm Lý Tu, nói đến, Lệ Sa bị mình vắng vẻ một buổi sáng, khó trách Lệ Sa không cao hứng.
Nghĩ đến Lệ Sa không vui, tay Phác Thái Anh liền từ trên vai Phác Cảnh Tịch rời đi, tới sau lưng Lệ Sa, khoác lên vai Lệ Sa, thuận tiện đem trọng lượng thân thể của mình dựa vào người Lệ Sa, Lệ Sa là võ tướng, thân thể có sức mạnh, tỷ tỷ là tỷ tỷ, cũng không thể so với người cùng chăn gối, Phác Thái Anh đối với Lệ Sa đương nhiên sẽ thân mật hơn so với tỷ tỷ của mình.
Sau khi Phác Thái Anh dựa bên người mình, trái tim của Lệ Sa như mới từ trong vạc giấm vớt lên, trong nháy mắt tâm tình liền tốt lên rất nhiều.
"Vậy Lệ Sa cùng tỷ tỷ nói về người ta như thế nào đây?" Phác Thái Anh khoác lên bờ vai Lệ Sa, tay nhẹ xoa lên cổ Lệ Sa, như có như không vuốt ve, nàng cảm thấy cổ Lệ Sa mười phần thon dài đẹp mắt, làm cho nàng kìm lòng không đặng muốn vỗ về chơi đùa, hoàn toàn không cố kỵ tỷ tỷ nhà mình cũng đang ở đây.
Cổ Lệ Sa vốn là mẫn cảm, bị Phác Thái Anh vuốt ve, cảm thấy cổ tê dại đến lỗ chân lông đều thẳng dựng đứng lên, lỗ tai liền đỏ lên, mặt cũng có chút khô nóng, nàng cảm thấy Phác Thái Anh thật sự là lớn gan.
Phác Cảnh Tịch là người từng trải, nhưng tính tình vẫn là bảo thủ nội liễm, thấy muội muội đưa tay vuốt ve cổ Lệ Sa, cảm thấy động tác này thực sự quá mức thân mật, hoàn toàn không xem mình đang ở đây, đều cảm thấy như phi lễ chớ nhìn, lại thấy mặt Lệ Sa có chút ửng đỏ, bên tai cũng đỏ, nhìn lại động tác của muội muội, liền không cách nào nhìn thẳng. Nàng xưa nay chưa hề biết muội muội lại có một mặt càn rỡ như thế.
"Khục khục..." Phác Cảnh Tịch mặt cũng có chút ửng đỏ ho một tiếng, nhắc nhở tiểu muội nhà mình nên khắc chế một chút, dù sao còn có chính mình còn đang ở đây, nàng thấy cảnh này đều cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Phác Cảnh Tịch chưa nhắc còn đỡ, nên khi nàng cố ý nhắc làm cho mặt Lệ Sa lúc đầu chỉ là ửng đỏ, lập tức xấu hổ thông đỏ lên, trong lòng thầm mắng Phác Thái Anh, cảm thấy tối nay nhất định phải để trên giường hảo hảo giáo huấn nàng một phen, ở trước mặt người ngoài cũng dám đùa giỡn mình.
Phác Thái Anh lại cảm thấy không có gì, bất quá chỉ là sờ cổ thôi mà, nơi này lại không có người ngoài, cần gì câu nệ như vậy, tỷ tỷ dù sao cũng là nữ nhân đã sinh con, còn thẹn thùng giống thiếu nữ như thế, ngược lại làm cho Phác Thái Anh có chút ngoài ý muốn. Phác Thái Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, tỷ phu đã mất của nàng, thân thể vẫn luôn không tốt, nhiều năm như vậy, sợ là không thể thỏa mãn tỷ tỷ, nàng đoán tỷ tỷ đại khái chưa hề trải qua thỏa mãn chuyện gối chăn. Lý Tu là võ tướng, thân thể cũng sẽ không yếu, tỉ như Lệ Sa nhà nàng thân thể vô cùng tốt, Lý Tu thân thể cường tráng không chừng mới có thể làm cho tỷ tỷ trải nghiệm một chút niềm vui làm nữ nhân. Nghĩ đến như vậy, Phác Thái Anh càng cảm thấy nên tìm cho tỷ tỷ một tỷ phu khỏe mạnh là rất cần thiết.
Phác Cảnh Tịch không biết muội muội của nàng đang suy nghĩ gì, nếu nàng biết chắc chắn sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất.
"Vừa rồi gặp qua Lý Tu, muội cảm thấy tỷ tỷ nên cân nhắc một chút về Lý Tu..." Phác Thái Anh rời khỏi cổ Lệ Sa ngồi xuống đối diện tỷ tỷ nói.
"Muội không phải là đi khuyên hắn sao, sao mà trở về lại khuyên ta, muội đã bị hắn thuyết phục?" Phác Cảnh Tịch nhíu mày nói, nàng vừa nghĩ tới Lý Tu là tiểu thúc tử, nàng mới là không muốn lấy hắn. Hiện tại trong lòng nàng quan trọng nhất là con trai mình, nàng mặc dù hy vọng con mình sẽ kế thừa tước vị, nhưng vì nữ nhân mà từ bỏ tước vị, Phác Cảnh Tịch cảm thấy tất cả nam nhân đều sẽ không làm vậy, Lý Tu chắc hẳn cũng sẽ không đáp ứng. Nàng cảm thấy cũng không phải nhất định phải kế thừa tước vị, cùng lắm thì cố gắng dạy dỗ Nghiêu nhi, để sau này lớn lên khảo thủ công danh. Nàng sợ Lý Tu không chịu từ bỏ ý định cưới nàng, nếu như Lý Tu kiên trì tựa như Thái Anh nói, ngoại trừ phải rời khỏi Hộ quốc công phủ về Phác gia thì không còn biện pháp, mà một khi nàng về Phác gia, nàng không có cách nào mang Nghiêu nhi đi theo, nàng căn bản cũng không nỡ rời bỏ con trai của mình.
"Muội đứng về phía ai, tỷ tỷ chẳng lẽ không biết, muội nếu không giúp tỷ tỷ chẳng lẽ muốn giúp người ngoài hay sao? Muội đã cùng Lý Tu gặp mặt nói chuyện, để muội kể lại cho tỷ tỷ nghe..." Phác Thái Anh liền đem nội dung chuyện mình cùng Lý Tu gặp mặt kể lại cho Phác Cảnh Tịch.
Phác Cảnh Tịch nghe xong, tự nhiên có chút động dung, một nam tử ngay cả dòng dõi đều có thể không cần, phần nhân tình này không thể hoài nghi, trên thực tế, những năm qua Lý Tu đối với mình chiếu cố, Phác Cảnh Tịch cũng không còn gì để hoài nghi. Nàng cũng không phải chán ghét Lý Tu, chỉ là trở ngại vì quan hệ thúc tẩu, mà nàng vừa để tang chồng không lâu, lại muốn tái giá, thực sự đối với vong phu bất kính, huống chi nàng cùng Lý Thao tình nghĩa phu thê rất sâu, nhất thời sao có thể tiếp nhận tình ý của nam tử khác, vì những chuyện trên cộng lại cho nên không thể vào lúc này nói chuyện cưới gả. Lại nói, Lý Tu tuổi trẻ tuấn tú, thân có tước vị, còn trẻ tuổi, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, có nhiều người để chọn lựa, nếu hắn cưới mình, một nữ tử đã có con vừa để tang chồng mà lại còn là chị dâu thì sẽ bị thế nhân đàm tiếu, chuyện này cũng không công bằng với hắn.
"Nói như vậy, tước vị vốn là của Lý Tu, ta đã không còn gì để nói, cũng không muốn tranh giành làm gì. Cho dù biết hắn đối với ta hữu tình, nhưng ta vẫn không thể lấy hắn." Phác Cảnh Tịch kiên định nói.
"Tỷ tỷ không cần phải gấp gáp cự tuyệt, tỷ tỷ còn trẻ, thật chẳng lẽ cả một đời thủ tiết vì tỷ phu hay sao? Nếu tỷ tỷ nguyện ý thì tỷ phu nguyện ý không? Tỷ phu vẫn sẽ cảm thấy thiệt thòi cho tỷ tỷ, chắc chắn cũng hy vọng có người có thể thay huynh ấy chiếu cố tỷ tỷ, huynh ấy mới có thể an tâm nhắm mắt. Tỷ tỷ không muốn cưới gả lúc này thì trước tiên có thể từ từ, không cần vội vã quyết định, dù sao việc này cũng là hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ." Phác Thái Anh khuyên.
Phác Cảnh Tịch vẫn lắc đầu.
"Tỷ tỷ, thuốc muội cho Lý Tu uống là tuyệt tự thuốc." Phác Thái Anh cảm thấy không mạnh tay là không được.
"Làm sao có thể như vậy, muội sẽ không!" Phác Cảnh Tịch không tin.
"Tỷ tỷ, muội từ trước đến nay không phải là người mềm lòng, nam nhân người nào không thích tam thê tứ thiếp, miễn cho hắn cùng những nữ nhân khác sinh tiểu dã chủng, làm cho tỷ tỷ khó chịu, nhất tuyệt vĩnh hoạn, tỷ tỷ có Nghiêu nhi hầu hạ dưới gối là được. Muội chỉ quan tâm tới tỷ tỷ, còn những người khác muội không thèm để ý làm gì." Phác Thái Anh thản nhiên nói.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip