Chương 123 + 124
Chương 123
Mấy ngày nay, Phác phủ trên dưới đều là khách quý, lúc đang dùng bữa, hạ nhân chạy vào báo.
"Lão gia, phu nhân, đại hỉ, nhị tiểu thư cùng nhị cô gia cũng về rồi, đang đi vào bên này." Hạ nhân mừng rỡ bẩm báo.
Phác Truyền cùng Phác phu nhân quả nhiên vui mừng đứng lên, ba năm trước đây hai tiểu nữ nhi đều xuất giá, từ đó tới giờ Phác gia đều chưa có lần nào đoàn tụ đầy đủ mặt. Người xưa luôn xem trọng đại đoàn viên, mặc dù nữ nhi đều gả ra ngoài, chung quy cũng là con mình, huống chi Phác gia nữ nhi đều gả đến những chỗ vô cùng tốt, nếu không phải quyền quý thì cũng là hoàng thân quốc thích, làm cho thế nhân ca ngợi, nữ nhi mang theo rể quý lại mặt, đối với Phác gia là vô cùng hãnh diện. Mặc dù ba năm trước đây Lý Quân Hạo đã có hành động không tốt, nhưng dù sao ván đã đóng thuyền, lại cũng đã lâu rồi, chuyện đã qua cũng phai mờ, nhị nữ nhi có gửi thư về nhà đều nói Lý Quân Hạo đối đãi nàng vô cùng tốt, cho nên Phác gia đã không còn nói gì.
Lệ Sa nghe Lý Quân Hạo cùng Phác Nghệ Tuyền trở về, trong lòng lộp bộp một chút, Lý Quân Hạo trong lòng nàng là một cây gai cứng, chỉ cần một ngày chưa nhổ được, nàng liền không có cách nào thanh thản.
Lý Quân Hạo cùng Nhị tỷ trở về, Phác Thái Anh đã có một nửa đoán được, đại tỷ cùng Lý Tu trở về, nhận được tin tức Lý Quân Hạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội kết giao cùng Hộ quốc công phủ. Phác Thái Anh đối với chuyện Lý Quân Hạo cùng nhị tỷ trở lại cũng chẳng thấy gì, chỉ là nàng bản năng nhìn qua Lệ Sa, phát hiện sắc mặt Lệ Sa biến hóa, hiển nhiên Lệ Sa để ý bọn họ, mà lại hiển nhiên là để ý đến Lý Quân Hạo nhiều hơn. Tuy Lệ Sa đối với Lý Quân Hạo lưu ý không phải là yêu thích, nhưng Phác Thái Anh cũng không thích Lệ Sa đem lực chú ý đặt ở người khác. Nói Lệ Sa ghen tị, kỳ thật Phác Thái Anh cũng cảm thấy mình là cực kỳ ghen tị, chỉ là nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Một lát sau, quả nhiên Lý Quân Hạo và Phác Nghệ Tuyền ôm hài nhi đi vào đến.
"Cha, mẹ, tỷ tỷ, ca ca... Thái Anh..." Phác Nghệ Tuyền vừa vào cửa liền kêu tên mọi người, duy chỉ lúc gọi Thái Anh thì có hơi chần chờ một chút.
Phác Thái Anh nhìn nhị tỷ nhà mình, mặt mỉm cười, cũng không bất kỳ khác thường, Phác Nghệ Tuyền có chút chần chờ, nàng liền biết nhị tỷ vẫn còn khúc mắc đối với mình.
"Nghệ Tuyền cùng Quân Hạo cũng về rồi, tốt, tốt, tốt..." Phác phu nhân tràn đầy cười nói, liên tục nói tốt, nói thật ra nàng nguyên bản không yên lòng nhất là nhị nữ nhi, tính tình không giống Cảnh Tịch cùng Thái Anh nội tú thông minh, liền sợ tại Ngô Vương phủ bị thua thiệt, bây giờ thấy nhị nữ nhi trở về, tựa hồ xác thực cuộc sống cũng không tệ, mới thấy yên tâm.
"Mau lấy cho nhị tiểu thư cùng nhị cô gia thêm hai bộ bát đũa và ghế ngồi." Phác Truyền sai hạ nhân đi lấy.
Người xưa rất nặng tư tưởng thứ tự trưởng ấu, Phác Thái Anh nhẹ nhàng đụng đụng Lệ Sa đang ngồi bên cạnh mình, để Lệ Sa chuyển qua vị trí bên cạnh. Thế là Lệ Sa đứng dậy, chuyển một chút qua chỗ bên cạnh, chừa chỗ cho Phác Nghệ Tuyền. Thật ra lúc Lệ Sa nhìn thấy gia đình Lý Quân Hạo tới, quả thực liền ghét bỏ không thôi, nhưng mình là khách, vẫn phải giữ cho Phác Thái Anh một chút thể diện. Ở kiếp trước, trưởng tử của Lý Quân Hạo là do Phác Thái Anh sinh ra, nhưng không có sinh sớm như vậy, Phác Thái Anh đến sau khi Lý Quân Hạo lên ngôi mới sinh trưởng tử, bây giờ xem ra, mệnh cách của Lý Quân Hạo đã thay đổi.
Bởi vì nam nữ tách biệt, Phác Truyền cùng anh em nhà họ Phác, Lý Quân Hạo cùng Lý Tu đều ngồi ở phía đối diện nữ quyến.
Lý Tu vị trí được an bài ngồi đối diện Phác Cảnh Tịch, vị trí Lý Quân Hạo sát bên Lý Tu, cái này hợp ý muốn của Lý Quân Hạo.
Bởi vì Phác Nghệ Tuyền mới trở về nhà, không như Phác Cảnh Tịch cùng Phác Thái Anh đã trở về nhà nhiều ngày trước rồi, cho nên trên bàn cơm, chuyện tất cả mọi người đàm luận đều là chuyện của Phác Nghệ Tuyền cùng Lý Quân Hạo còn có con của bọn họ là Lý An.
Lệ Sa chỉ là ngoại nhân nên nàng chuyên tâm ăn cơm, không tham dự đàm luận, huống chi Lạp gia nàng cùng Ngô Vương phủ đã sớm như nước với lửa, càng không muốn nhiều lời.
Lệ Sa thì có thể không nói cũng được, nhưng Phác Thái Anh là không thể, mặc dù nhị tỷ đối với mình có khúc mắc trong lòng, nhưng nàng vẫn nhiều lần chủ động cùng nhị tỷ trò chuyện lấy lòng. Phác Nghệ Tuyền mặc dù cũng có đáp lại, nhưng là không thân thiết như những người khác. Bất quá Phác Thái Anh luôn biểu hiện không chút khúc mắc nào, ngược lại làm cho Phác Nghệ Tuyền có chút không hiểu, rõ ràng năm đó xảy ra chuyện như vậy, Phác Thái Anh sao có thể giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Phác Nghệ Tuyền trong lòng nhận định tâm cơ muội muội rất sâu, ra vẻ rộng lượng, từ nhỏ đã biết trang nhu thuận, nàng chỗ nào không biết Phác Thái Anh từ nhỏ tâm nhãn đã sâu.
Phác Cảnh Tịch ngồi gần đó đều nhìn thấy, nàng biết tính tình Thái Anh cao ngạo, có thể chủ động lấy lòng như vậy, đã xem như quan tâm tới Nghệ Tuyền, chỉ là Nghệ Tuyền không có chút nào cảm kích, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, dù sao nàng vẫn hy vọng ba tỷ muội đều có thể tương thân tương ái như trước, không phải trong lòng có khoảng cách như hiện tại.
Lý Quân Hạo cùng nhạc phụ, hai anh vợ và Lý Tu đều nói chuyện vui vẻ hòa thuận, nói đến, Lý Quân Hạo giao tiếp cũng rất tốt, ở kiếp trước có thể trở thành Hoàng đế, đương nhiên vẫn là có chút ngự tài.
Lệ Sa thấy Lý Quân Hạo cùng Lý Tu trò chuyện vui vẻ hòa thuận, nhớ đến ở kiếp trước Lý Tu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Lý Quân Hạo, nội tâm liền rất khẩn trương, sợ Lý Tu bị Lý Quân Hạo mua chuộc.
Phác Thái Anh nhìn thoáng qua Lệ Sa đối với Lý Quân Hạo thỉnh thoảng lộ ra một ánh mắt không chút thân thiện, liền vỗ nhẹ tay, trấn an Lệ Sa, không nên quá để ý, một bữa cơm tốn bao nhiêu công phu, huống chi giờ phút này Lý Tu còn đang khổ sở vì tình, trong lòng đều là tỷ tỷ của nàng, Lý Tu nhìn chằm chằm tỷ tỷ rõ ràng như vậy, khi bị tỷ tỷ trừng lại thì mới có chút thu liễm. Đương nhiên nàng cũng phát hiện Lý Quân Hạo cũng thỉnh thoảng nhìn trộm mình, mặc dù mịt mờ, nhưng Phác Thái Anh vẫn cảm giác tâm tư Lý Quân Hạo đối với mình còn chưa đoạn, cái này cũng khó trách nhị tỷ đề phòng mình.
Lý Quân Hạo đương nhiên là muốn nhìn Phác Thái Anh, nhưng không dám trắng trợn nhìn, Phác Thái Anh giờ đã mười tám tuổi, so với hai năm trước giơ tay nhấc chân đẹp cùng lịch sự tao nhã, đã siêu thoát phàm trần. Có lẽ Phác Thái Anh không cùng suy nghĩ với mình, nhưng Lý Quân Hạo phát hiện, hắn yêu thích Phác Thái Anh không những không giảm, ngược lại càng nhiều thêm.
Phác Nghệ Tuyền mặc dù cùng người nhà nói chuyện nhưng cũng đang quan sát trượng phu của mình cùng muội muội, thấy Thái Anh đối với Lệ Sa vẫn thân mật như ba năm trước, trượng phu cùng Thái Anh cũng không có quá nhiều ánh mắt tiếp xúc, mới có chút an tâm.
Bữa tối dùng xong, các nam nhân ngồi chung nói chuyện, mấy đứa bé thì cùng nhau chơi đùa, bốn mẹ con Phác gia muốn nói chuyện riêng một chút. Phác Thái Anh sợ bỏ rơi Lệ Sa chủ động nói Lệ Sa ở lại. Lệ Sa thức thời nên đi về hậu viện của Phác Thái Anh trước, người ta mẹ con tỷ muội nói chuyện riêng, nàng góp mặt làm gì, nàng cùng Phác Nghệ Tuyền vốn là không thích, càng nhìn càng thấy ghét, nàng lại còn nhìn thấy Phác Nghệ Tuyền đối với Phác Thái Anh lạnh nhạt, ngược lại Phác Thái Anh lại chủ động lấy lòng. Nàng đương nhiên đau lòng cho Phác Thái Anh, nàng nếu biết tính tình Phác Nghệ Tuyền như vậy, nàng đã sớm mặc kệ, chủ động lấy lòng một lần coi như thôi đi, lại nhiều lần chủ động, Phác Thái Anh không chê vấp nhiều lần ê mặt sao?
Phác Nghệ Tuyền ôm nhi tử mới năm tháng tuổi cùng tỷ tỷ và muội muội ngâm trà, vây quanh bên cạnh mẫu thân, nói chuyện nhà.
"Bây giờ làm ta quan tâm nhất không phải là Nghệ Tuyền nữa, hôm nay thấy Quân Hạo đối với Nghệ Tuyền xác thực vô cùng tốt, Nghệ Tuyền lại sinh trưởng tôn cho Ngô Vương phủ, ta cũng yên lòng." Phác phu nhân cười nói, bây giờ nhị nữ nhi đã làm cho nàng yên tâm.
"Mẹ". Phác Nghệ Tuyền có chút nũng nịu với Phác phu nhân, bất quá trong mắt vẫn có chút đắc ý, nàng tự biết không sánh bằng tỷ tỷ, cũng không sánh bằng muội muội, nhưng mình gả cho vị hôn phu tốt nhất, nàng sao lại không thể đắc ý chứ?
"Hiện tại làm cho ta quan tâm nhất chính là Cảnh Tịch, Cảnh Tịch đến cùng là con nghĩ như thế nào?" Phác phu nhân hỏi, nàng không so với trượng phu, trượng phu quan tâm đến danh dự Phác gia hơn, mà nàng lại quan tâm đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi hơn, nàng đau lòng nhất chính là Cảnh Tịch.
"Mẹ, con không có ý gì nữa, đã không còn có thể gả chỗ tốt nhất." Phác Cảnh Tịch cũng không nguyện ý nói ra.
"Hôm qua Thái Anh có thương lượng với ta, chúng ta đều cảm thấy, hạnh phúc cả đời của con là quan trọng nhất, mẹ không phải như cha con, nam nhân và chúng ta quan tâm những điều khác nhau, thanh danh gì đều là hư ảo, chuyện mẹ quan tâm nhất là nửa đời sau của con sống có tốt hay không, có khổ hay không. Lý Tu ở trong phủ một thời gian, ta thấy đứa nhỏ này cũng khá. Một nam tử có thể vì nữ tử như vậy, đã là hiếm thấy, đứa nhỏ này nhân phẩm cũng tốt, thân thể cũng tốt, lại có tước vị, tước vị này còn chưa ai bằng, vinh quang cỡ nào, ngoại trừ nhỏ hơn ba tuổi so với con, ta cảm thấy so với Lý Thao cũng tốt, Lý Thao là hài tử tốt, đáng tiếc thể cốt kém một chút, Cảnh Tịch nếu con có thể chịu được thì chấp nhận đi..." Phác phu nhân khuyên.
"Mẹ, sao mẹ cũng nói như vậy, Lý Tu hắn là tiểu thúc tử của con mà!" Phác Cảnh Tịch xấu hổ nói.
"Tỷ tỷ, muội cũng cảm thấy mẹ nói đúng, việc này muội cùng phu quân cũng có nói chuyện qua, phu quân cũng cảm thấy tỷ tỷ nên đồng ý, muội cảm thấy hạnh phúc của mình mới thật sự trọng yếu nhất, ngày đó muội gả đến Ngô Vương phủ, không phải cũng đầy lời đàm tiếu đó sao, đều là Ngô Vương phủ vì bị từ chối nhiều chỗ mới cưới muội, nhiều người xem muội như trò cười, bây giờ muội sinh trưởng tôn cho Ngô Vương phủ, phu quân đối với muội lại vô cùng tốt, còn ai dám nhiều lời đàm tiếu đây?" Phác Nghệ Tuyền lúc nói những lời này không quên nhìn thoáng qua Phác Thái Anh, kỳ thật ngày đó nàng nghe lời đàm tiếu cũng phi thường khó chịu, nhưng nàng làm sao chịu đựng lời đàm tiếu được, ai nói xấu nàng, nàng trực tiếp tát người đó, thế lực Phác gia đối với Ngô Vương phủ tuy chưa là gì, nhưng nàng có một tỷ tỷ gả vào Hộ quốc công phủ, một muội muội gả vào Lạp gia, hai nhà đều tay cầm trọng binh, ai bị Phác Nghệ Tuyền đánh cũng chỉ có thể ôm hận trong lòng, thật sự cũng không dám làm gì Phác Nghệ Tuyền. Thời gian dài mới dần dần không ai dám ở trước mặt nàng nói gì nữa.
"Hiện tại người ngoài đều biết việc này, tỷ tỷ nếu không lấy chồng, ngoại nhân cũng không cho là tỷ tỷ và Lý công tử đều trong sạch." Phác Thái Anh nói, tỷ tỷ rất quan tâm tới thanh danh, giờ đã không thể khôi phục trong sạch, chỉ có thể vò đã mẻ không sợ rơi.
"Giữa ta cùng Lý Tu là thanh bạch..." Phác Cảnh Tịch nghe vậy, mặt tái xanh.
"Tỷ tỷ vẫn là không hiểu dư luận, có một số người không tốt, kiểu gì cũng sẽ ác ý tâm tư tung tin đồn thất thiệt, thế gian này nhiều sinh ra nhiều chuyện từ những người không đâu. Hiện tại bọn hắn còn không dám quá làm càn, ngày sau nếu tỷ tỷ lấy Lý Tu, thành nữ chủ nhân Hộ quốc công phủ, bọn hắn ai dám nghị luận về tỷ tỷ chứ, nhưng nếu một khi tỷ tỷ không gả vào Hộ quốc công phủ, ngược lại có một đống người sẽ bỏ đá xuống giếng..." Phác Thái Anh nói.
"Thật có thể như vậy sao?" Phác Cảnh Tịch cũng đã làm nữ chủ nhân Hộ quốc công phủ, không còn là thiếu nữ ngây thơ, đương nhiên biết có không ít người ác, nhưng nàng tin tưởng phần lớn người vẫn là thiện lương.
"Bây giờ tỷ tỷ dù lấy chồng hay không, kết quả đều giống nhau, tỷ tỷ không phải là nữ hài trẻ người non dạ, con người có đôi khi vẫn phải vì chính mình tính toán, nếu như không vì mình, tỷ cũng nên vì Nghiêu nhi. Để Nghiêu nhi lớn lên mà đi văn đồ khảo thủ công danh, nhưng đã có thư sinh nào có thể lên làm vạn hộ hầu đâu? Tương lai tạo hóa, có ai nói đến trong sạch đâu? Tước vị của Hộ quốc công phủ kia cũng không phải tước vị bình thường, tỷ tỷ cần phải suy nghĩ rõ ràng." Phác Thái Anh khuyên, ngôn ngữ không nguội giống trước nữa, phân tích thẳng lợi và hại.
Phác Nghệ Tuyền nghe, trong lòng cười lạnh, nghĩ Thái Anh chính là người tư lợi như vậy.
"Đúng vậy a, làm mẹ cả đời đều chỉ hy vọng con cái có thể sống tốt nhất, một chút đều sợ ủy khuất con của mình, Nghiêu nhi còn nhỏ mà mất cha xem như đã rất đáng thương, Cảnh Tịch không đau lòng mình, cũng nên đau lòng Nghiêu nhi một chút. Mẹ cả đời này hy vọng cũng chỉ là năm huynh đệ tỷ muội các con, mỗi người đều có thể khỏe mạnh phú quý, ai không tốt, đều âm thầm quan tâm, con cũng không biết mẹ đã vụng trộm khóc bao nhiêu lần, luôn cảm thấy ngày đó hẳn là nên ngăn không gả con vào Hộ quốc công phủ, nhưng là xưa đâu như bây giờ, bây giờ mẹ chỉ mong con mạnh khỏe, có người có thể chiếu cố cho con thật tốt..." Phác phu nhân nói xong liền bắt đầu rơi lệ.
Phác Cảnh Tịch thấy mẫu thân rơi lệ, cũng rơi lệ theo, ngay cả Phác Nghệ Tuyền cùng Phác Thái Anh cũng đều đỏ mắt theo.
"Mẹ, con đáp ứng mẹ, con sẽ suy nghĩ lại thật kỹ." Phác Cảnh Tịch đương nhiên biết mẹ vì mình quan tâm không thôi, nàng cũng không biết mình đang kiên trì cái gì, nói chung vẫn là do phụ thân từ nhỏ dạy bảo danh tiết quan trọng, nhưng là bây giờ Nghiêu nhi cùng mẫu thân đều nặng như danh tiết, mà lại cũng như Thái Anh nói, nàng nếu như không gả cũng không có danh tiết gì để nói.
Phác Thái Anh gặp tỷ tỷ rốt cuộc mềm lòng, liền biết việc này đã thành hơn phân nửa, nàng vì hạnh phúc cả đời tỷ tỷ cũng coi như đã vắt óc suy tính.
"Mẹ, hôm nay chúng ta một nhà đoàn tụ, đừng khóc, hẳn nên cười mới đúng." Phác Thái Anh nói.
"Thái Anh, ngươi cùng Lạp Thành cũng thành hôn đã ba năm, làm sao bụng còn chưa có thai đây?" Phác Nghệ Tuyền hết sức quan tâm hỏi, kỳ thật nội tâm có phần đắc ý khoe khoang.
---
Chương 124
Phác phu nhân thật ra cũng đã hỏi Phác Thái Anh việc này rất nhiều lần, mỗi lần Phác Thái Anh đều lấy cớ nàng cùng Lạp Thành tuổi còn nhỏ, không cần vội vàng, nhưng bây giờ lại nhắc tới chuyện này, Phác phu nhân quả nhiên lại lo lắng cho nữ nhi. Thế đạo này, đều là mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con), Lạp Thành hiện tại mới mười tám tuổi, Lạp gia xác thực còn chưa vội, nhưng là nữ nhi đã ba năm vẫn không có mang, vẫn làm cho Phác phu nhân có chút bận tâm về Thái Anh.
"Mà lại, sao Lệ Sa lại cùng ngươi trở về, muội phu đâu?" Phác Nghệ Tuyền lại hỏi tiếp.
Nếu như hỏi mang thai chỉ là quan tâm, không để cho người ta suy nghĩ nhiều, nhưng vấn đề thứ hai Phác Nghệ Tuyền hỏi, đừng nói tới Phác Thái Anh, Phác Cảnh Tịch cũng đều hiểu ra Phác Nghệ Tuyền cố ý khoe khoang. Phác Cảnh Tịch là người duy nhất biết nội tình, nhìn Phác Nghệ Tuyền, trong lòng khẽ thở dài, cảm thấy nhị muội chỉ là nữ nhân bình thường, tầm mắt quá nông cạn, thứ mà Nghệ Tuyền muốn khoe khoang so sánh, thì Thái Anh không muốn, mà Thái Anh căn bản cũng không thèm để ý chuyện nhỏ nhặt, tôn lên lẫn nhau sẽ chỉ bị Thái Anh xem thường.
"Phu quân muội chỉ là vũ phu, chúng ta lại là quan văn thế gia, muội sợ phu quân ở nhà chúng ta cảm thấy gò bó, cho nên không có để hắn tới." Phác Thái Anh tỏ vẻ thê tử vì phu quân quan tâm nói.
"Đúng rồi, Lệ Sa không phải là đang xuất gia tại đạo quán sao, làm sao lại cùng ngươi về nhà chúng ta vậy?" Phác Nghệ Tuyền lại hỏi.
"Nhạc phụ muội đau lòng Lệ Sa, không nguyện ý tùy tiện ủy khuất Lệ Sa, đi đạo quán bất quá là ngộ biến tùng quyền mà thôi. Phu quân không có đi cùng muội nên Lệ Sa muốn đi theo giúp, muội với Lệ Sa tình như tỷ muội." Phác Thái Anh nhàn nhạt hồi đáp.
"Đã nhìn ra, ngươi thân với Lệ Sa muốn hơn cả đối với ta là tỷ tỷ ruột." Phác Nghệ Tuyền chế giễu nói, trong nội tâm nàng, mình đối với Phác Thái Anh tạo ra khoảng cách, nhưng lại hy vọng Phác Thái Anh đối với nàng vẫn như trước kia.
"Nhị tỷ nói gì vậy, tỷ và muội vốn là thân tỷ muội, tình tỷ muội máu tan trong nước, Lệ Sa há lại có thể so sánh." Phác Thái Anh cười nói trái lương tâm, nhị tỷ vốn là dễ lừa gạt nên liền lừa gạt chứ sao.
Phác Nghệ Tuyền nghe, trong lòng liền dễ chịu một chút.
"Ta là thân tỷ muội, ta mới nói mấy câu công đạo, Lạp gia các ngươi bây giờ bất thành quy củ, nhất là nhạc phụ ngươi, nói là yêu thương Lệ Sa, kỳ thật đang hại nàng, Lệ Sa hiện tại cũng đã hai mươi, đều xem như cô nương sắp già, còn không lấy chồng, ở lại nhà làm gì, dưới gầm trời này không có đạo lý để nữ nhi ở nhà thành lão cô nương. Lệ Sa cũng không sáng suốt, nàng cũng không vội lấy chồng, còn cả ngày dáng vẻ cao cao tại thượng, coi như dung mạo của nàng đẹp, nhưng còn có thể đẹp bao lâu? Hai năm trước lấy chồng, dựa theo quyền thế của Lạp gia các ngươi, vẫn có thể tìm được chỗ môn đăng hộ đối, bây giờ thành lão cô nương, tất nhiên sẽ không tìm được chỗ tốt hơn..." Phác Nghệ Tuyền nghiễm nhiên tư thái nhiều chuyện, lên mặt giáo huấn ngắn dài.
Nhị tỷ nếu là nói mình thôi thì Phác Thái Anh sẽ không để trong lòng, nhưng nhị tỷ ai nói ai lại không nói, nhất định phải nói tới người trong lòng của mình làm cho Phác Thái Anh nghe xong cảm thấy rất không vui. Cho nhị tỷ một ít màu, nhị tỷ thật đúng là mở lên xưởng nhuộm, nếu không phải mẫu thân cùng đại tỷ đang ở đây, Phác Thái Anh tuyệt đối không có ý định giữ thể diện cho Phác Nghệ Tuyền. Phác Nghệ Tuyền có phải hay không đã quên lúc trước, vì Lạp gia từ chối Ngô Vương phủ cầu hôn, nàng mới có được mối gả vào Ngô Vương phủ, chỉ cần mình đem câu nói này nói ra, người khó xử sẽ là nàng.
"Nghệ Tuyền, đây là việc nhà của Lạp gia, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, chuyện ra sao thì ngoại nhân đều không biết được, chúng ta không nên tùy tiện đánh giá chuyện nhà của người khác." Phác Cảnh Tịch nhanh chóng cắt ngang Phác Nghệ Tuyền, nàng đã cảm thấy được Thái Anh rất không vui, mấy ngày nay, nàng thấy rất rõ là trong lòng Thái Anh có bao nhiêu che chở cho Lệ Sa nhà nàng.
"Nghệ Tuyền, chuyện của Lệ Sa ngươi chớ nói lung tung, Lệ Sa đối với Thái Anh vẫn là rất tốt." Mặc dù Phác phu nhân cùng Phác Nghệ Tuyền có đồng cảm, nhưng là ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích, tất cả mọi người là thân thích, truyền đi sẽ chỉ hỏng mối quan hệ. Huống chi Ngô Vương phủ cùng Lạp gia bởi vì chuyện hôn sự ba năm trước đây mà căng thẳng, hiện tại cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa. Trong ba nữ nhi, nhị nữ nhi tâm tư cạn nhất, cũng không kín miệng, làm cho Phác phu nhân thực sự không yên lòng.
"Người ta chỉ là vì tốt cho nàng mà thôi, nếu mẹ cùng tỷ tỷ đều nói như vậy, con cũng không nói nữa." Phác Nghệ Tuyền bất mãn nói.
"Mẹ, các tỷ tỷ, lúc này cũng không còn sớm, có lẽ nên nghỉ ngơi thôi." Phác Thái Anh nói, nàng đã không còn hứng thú để nói chuyện với Phác Nghệ Tuyền. Bất quá cũng mất công Phác Nghệ Tuyền nói một mực không ngừng, chuyện mang thai sinh con bắt qua chuyện khác, nếu không dừng lại Phác Thái Anh biết mẫu thân nàng cũng nhất định hỏi tới chuyện này không ngừng.
"Đúng là không còn sớm nữa, vậy ba tỷ muội các con sớm đi nghỉ ngơi đi." Đêm này Phác phu nhân cảm xúc cũng rất cao, hiện tại cũng còn chưa bình phục, bất quá thấy nam nhân bên kia đại khái cũng trò chuyện sắp vãn, cũng xác thực vừa đủ để mọi người nghỉ ngơi.
Ba tỷ muội đi ra, Phác Nghệ Tuyền nhớ phu quân nhà mình nên muốn đi tìm Lý Quân Hạo.
Thế là Phác Cảnh Tịch liền cùng Phác Thái Anh đi về hướng hậu viện của các nàng.
"Thái Anh, muội luôn luôn rộng lượng, đừng chấp nhặt với Nghệ Tuyền, muội ấy từ nhỏ đều như vậy." Phác Cảnh Tịch vì Phác Nghệ Tuyền giải thích.
"Muội cùng nhị tỷ từ nhỏ lớn lên, làm sao lại không biết tính tình tỷ ấy, cho nên làm sao lại chấp nhặt với tỷ ấy chứ." Phác Thái Anh vừa cười vừa nói với đại tỷ.
"Tỷ biết Thái Anh lòng dạ rộng lượng, sẽ không cùng chấp nhặt nhị muội." Phác Cảnh Tịch hết sức vui mừng nói, Thái Anh làm người luôn làm cho người ta yên tâm.
"Tỷ tỷ sớm nghỉ ngơi." Đi tới trước hậu viện của Phác Cảnh Tịch, mỗi người rẽ sang một ngã, Phác Thái Anh nói cùng tỷ tỷ nàng.
"Ừm, muội mau trở lại hậu viện đi, Lệ Sa nhất định là đợi đã lâu." Phác Cảnh Tịch cũng nói.
Không cần Phác Cảnh Tịch nói, Phác Thái Anh trong lòng chỉ muốn về nhanh.
– – –
"Lệ Sa đang làm gì đó?" Phác Thái Anh vừa về tới hậu viện của mình liền hỏi Cẩm Nhi, nàng để Cẩm Nhi lại hầu hạ Lệ Sa.
"Đại tiểu thư đang xem sách của tiểu thư." Cẩm Nhi thật lòng hồi đáp.
"Nàng ấy có hỏi ta không?" Phác Thái Anh hỏi.
"Không có, nhưng mà đại tiểu thư thỉnh thoảng hay ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhất định là đang chờ tiểu thư trở về." Cẩm Nhi hồi đáp.
Phác Thái Anh nghe vậy khẽ cười.
"Ngươi chờ ở bên ngoài đi." Phác Thái Anh phân phó Cẩm Nhi xong, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nàng mới đẩy cửa, Lệ Sa liền lập tức nhìn thấy.
Thời gian chờ đợi Phác Thái Anh trôi qua dị thường dài dằng dặc, làm cho Lệ Sa nhớ tới lúc ở kiếp trước nàng ở trong cung chờ Lý Quân Hạo, khác biệt duy nhất chính là ở kiếp trước, nàng chẳng biết lúc nào Lý Quân Hạo sẽ tới, nhưng ở kiếp này, nàng chắc chắn Phác Thái Anh sẽ trở về. Lệ Sa đang trông mong Phác Thái Anh, cho nên ngay lúc Phác Thái Anh bước vào nàng liền biết.
"Về rồi à." Lệ Sa tùy ý hỏi, nhưng chỉ có Lệ Sa biết, tâm tình nàng lúc này không hề giống giọng nói của nàng tùy ý như vậy.
"Ừm, ta đã về, để Lệ Sa đợi lâu." Phác Thái Anh nghe chỉ cảm thấy rõ ràng nàng cùng Lệ Sa định tình chưa lâu, nhưng giống như các nàng yêu nhau đã rất lâu, cũng quen biết đã lâu, trong lòng Phác Thái Anh có chút ấm áp.
"Ta cũng không có chờ nàng, ta đang đọc sách." Lệ Sa mạnh miệng không thừa nhận là mình đang chờ Phác Thái Anh.
"Lệ Sa đang xem sách gì vậy?" Phác Thái Anh đi đến chỗ Lệ Sa, ngồi vào trong lòng Lệ Sa.
"Sách Chiến Quốc." Lệ Sa bản năng liền ôm lấy eo Phác Thái Anh, nàng đã có chút quen với việc Phác Thái Anh ôm ấp yêu thương .
"Mặc dù là sách hay, nhưng chắc chắn không có đẹp bằng ta." Phác Thái Anh đem mặt Lệ Sa đang giả bộ còn đọc sách quay lại nhìn thẳng vào mình.
"Không biết xấu hổ." Lệ Sa nhẹ nói. "Thế nào, tỷ muội trò chuyện như thế nào rồi?" Lệ Sa lại hỏi tiếp.
"Lệ Sa cũng đã biết ta cùng nhị tỷ tình cảm không sâu." Phác Thái Anh mặc dù nói với Phác Cảnh Tịch là nàng không thèm để ý, nhưng là trong lòng đối với Phác Nghệ Tuyền vốn là tình cảm không sâu, càng thêm phai nhạt không ít.
"Tình cảm không sâu, vậy nàng làm sao còn luôn muốn lấy lòng nàng ta?" Lệ Sa tức giận hỏi, nàng liền không thích Phác Thái Anh đi lấy lòng người khác, nhất là người đó còn không biết điều.
"Lệ Sa đau lòng ta sao?" Phác Thái Anh mỉm cười hỏi.
"Không!" Lệ Sa lập tức phủ nhận nói, ngược lại bởi vì phủ nhận quá nhanh, mà có chút giấu đầu lòi đuôi.
"Lệ Sa thật ưa khẩu thị tâm phi." Phác Thái Anh vừa cười vừa nói.
"Ta không có khẩu thị tâm phi!" Lệ Sa đề cao âm lượng phủ nhận nói.
"Tỷ ấy dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, tỷ ấy hẹp hòi nhưng ta cũng không thể lại như vậy, đúng không? Thái độ hào phóng mới không làm mình mất khí độ, người sáng suốt, đều nhìn ra được, lại nói, dù sao đi nữa, tỷ ấy cũng là nhị tỷ của ta." Phác Thái Anh giải thích với Lệ Sa.
Lệ Sa hiểu, đây là con người chân chính của Phác Thái Anh, ở kiếp trước chính mình thua thiệt Phác Thái Anh như vậy không biết bao nhiêu lần, lúc mình ghen tị cố tình gây sự, Phác Thái Anh liền luôn tỏ vẻ hiền lương thục đức tư thái tự nhiên hào phóng như thế.
"Nàng xem nàng ta là tỷ tỷ, nhưng nàng ta chưa hẳn đã coi nàng là muội muội." Lệ Sa hừ lạnh nói, Phác Nghệ Tuyền nữ nhân kia tâm nhãn cực nhỏ .
"Không sao, đạo bất đồng bất tương vi mưu, chỉ là trước mặt cha mẹ và tỷ tỷ, ta không muốn làm quan hệ căng thẳng, để họ vui lòng." Phác Thái Anh nói.
"Cũng được, nàng nhanh đi tắm rửa, rồi đi ngủ." Lệ Sa cùng Phác Thái Anh nói chuyện xong, liền hối thúc Phác Thái Anh đi tắm rửa.
"Lệ Sa, hôm nay sao lại vội vàng như vậy đây?" Phác Thái Anh cười đến dị thường mờ ám.
"Nàng sao không có lúc nào đứng đắn vậy?" Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh đối với mình, đứng đắn không được tới một khắc, rõ ràng dáng vẻ bề ngoài rất lại là nghiêm chỉnh.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip