Chương 139 + 140

Chương 139

"Mẹ..." Chúc Tiểu Ngũ thận trọng kêu, đến cùng vẫn là một hài tử tám tuổi, mặc dù trưởng thành sớm hơn so với hài tử bình thường, nhưng vẫn rất khát vọng tình thân, lại cảm thấy nữ tử thân phận tôn quý trẻ tuổi mỹ mạo như vậy biến thành mẹ nuôi của mình, ngẫm lại làm cho nàng cảm thấy tự lấy làm xấu hổ.

Một tiếng mẹ rụt rè này, làm cho tâm Lệ Sa mềm ra, rất tự nhiên áp mặt vào mặt của Chúc Tiểu Ngũ, gương mặt này chỉ lớn bằng cỡ bàn tay mình, thật sự hài tử nhỏ gầy đến làm đau lòng người.

Phác Thái Anh thấy Lệ Sa cùng Chúc Tiểu Ngũ dựa sát mặt vào cùng nhau, nội tâm ghen tuông càng dày đặc, nhớ đến năm đó mình đủ kiểu lấy lòng, Lệ Sa còn không thèm để ý, bây giờ Chúc Tiểu Ngũ không cần tốn nhiều sức lại làm cho Lệ Sa thân cận như thế, tư thái hai người thân mật như vậy, Phác Thái Anh thấy dị thường chướng mắt. Hết lần này tới lần khác, Lệ Sa chỉ một mực chú ý tới Chúc Tiểu Ngũ, một chút cũng không phát giác được tâm tình của mình, Phác Thái Anh cảm xúc không vui càng lâu càng nhiều lên.

"Con gầy yếu quá đi, chờ lớn thêm chút nữa, ta sẽ cho người dạy con tập võ." Lệ Sa nói với Tiểu Ngũ.

"Dạ" Chúc tiểu Ngũ nhẹ nhàng đáp, chỉ cần có thể lưu lại phủ tướng quân, muốn nàng làm gì, nàng đều nguyện ý.

Phác Thái Anh thấy hai người mẹ hiền con hiếu, trong nội tâm nàng khó chịu, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

"Bạch Âm." Phác Thái Anh kêu một hài tử chừng mười tuổi, xinh đẹp nhất trong các nữ hài, nàng cùng Chúc Tiểu Ngũ cũng đều là tám tuổi, nhưng lại cao hơn so với Chúc Tiểu Ngũ một cái đầu. Dung mạo tú mỹ, ở giữa lông mày và mắt có một nốt ruồi màu đỏ, mặc dù mới tám tuổi, cũng đã là mỹ nhân tương lai. Bạch Âm là do thiếp của một địa chủ bất nhân sinh ra, bởi vì chiến loạn cùng hạn hán, các lưu dân xông vào điền trang, giết chết địa chủ, mẫu thân nàng bởi vì xinh đẹp nên bị đầu lĩnh lưu dân cướp đoạt mang đi. Nàng cửa nát nhà tan, không nhà để về, cũng chỉ có thể theo lưu dân vào các thành của Lạp gia. Thật ra lúc Phác Thái Anh nhìn thấy Bạch Âm, trên mặt vô cùng bẩn, nhưng nốt ruồi son kia làm cho cô bé này nhìn có một chút khác thường, lại biết chữ, cho nên chiêu vào trong phủ.

Lệ Sa quả nhiên chuyển sự chú ý từ Chúc Tiểu Ngũ qua Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh gọi nữ hài tên Bạch Âm. Tựa như Phác Thái Anh không thích Chúc Tiểu Ngũ, Lệ Sa lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Âm, cũng không thích Bạch Âm, cô bé này dáng dấp rất xinh đẹp, xinh đẹp đến tựa hồ làm cho Phác Thái Anh đặc biệt chú ý, nghĩ đến Phác Thái Anh luôn thích sắc, Bạch Âm xinh đẹp làm Lệ Sa lập tức cảnh giác.

Bạch Âm đi đến trước mặt Phác Thái Anh.

"Thiếu phu nhân có gì phân phó." Bạch Âm mặc dù là do thiếp thất sinh ra, nhưng cũng là tiểu thư, cho nên thái độ của nàng liền hào phóng tự nhiên hơn rất nhiều so với Chúc Tiểu Ngũ.

"Ngươi sau này gọi ta Phác tỷ tỷ là được." Phác Thái Anh cảm giác được Lệ Sa chú ý mình, khóe miệng có chút giương lên.

"Phác tỷ tỷ." Bạch Âm vẫn là rất hiểu chuyện, ngọt ngào kêu một tiếng Phác tỷ tỷ.

"Ở trong phủ có quen chưa?" Phác Thái Anh dịu dàng mỉm cười mà hỏi, thật ra nàng đối với Bạch Âm cũng không mấy quan tâm, nhưng mà Lệ Sa không để cho nàng vui vẻ, nàng đương nhiên cũng muốn làm cho Lệ Sa ngột ngạt, đã Lệ Sa nhận một nữ nhi, vậy mình liền nhận một muội muội.

"Dạ đã quen, trong phủ tướng quân hết thảy đều rất tốt." Bạch Âm hồi đáp.

Ngay cả Chúc Tiểu Ngũ đều cảm giác được lực chú ý của Lệ Sa đã từ trên người mình dời đi, nàng mẫn cảm phát giác được người ôm mình giờ phút này cảm xúc đang thay đổi.

Lệ Sa nghe Bạch Âm kia buồn nôn gọi Phác tỷ tỷ, cả người đều không tốt, nàng đem Chúc Tiểu Ngũ thả xuống, đi lại chỗ Phác Thái Anh, trực tiếp từ phía sau ôm lấy eo Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cảm giác được Lệ Sa từ phía sau lưng ôm lấy mình, khóe miệng nâng lên ý cười thì càng đậm, thuận thế liền đem thân thể dựa vào người Lệ Sa.

"Phác tỷ tỷ a?" Lệ Sa ghen tuông mười phần ở bên tai Phác Thái Anh nhẹ giọng chất vấn, mặc dù Lệ Sa cảm thấy mình ghen tị cùng một nữ hài tám tuổi cũng vô lý, nàng đã sống hai đời, nhưng cũng không biết người nào đó vừa rồi chính là cũng ghen với một nữ hài tám tuổi, mới cố ý kích thích nàng như vậy.

Chúc Tiểu Ngũ cùng Bạch Âm nhìn xem hai tuyệt thế mỹ nhân thân mật như thế, trong lòng đều có cảm giác kỳ lạ, nhưng các nàng nhỏ nên không rõ kỳ lạ chỗ nào.

"Tất cả các ngươi lui xuống đi." Phác Thái Anh liền cho lui Chúc Tiểu Ngũ cùng Bạch Âm.

Chúc Tiểu Ngũ cùng Bạch Âm liền lập tức rời đi, để lại Phác Thái Anh cùng Lệ Sa.

"Ta ngửi thấy vị chua, Lệ Sa là ăn giấm sao?" Phác Thái Anh hỏi, nàng bất quá là có qua có lại mà thôi, Lệ Sa liền không chịu được a?

"Bạch Âm thật là một nữ hài rất xinh đẹp." Lệ Sa càng nói ngữ khí càng chua.

"Con bé mới tám tuổi, vẫn chỉ là đứa bé thôi, Lệ Sa cùng một đứa bé ăn giấm cái gì chứ?" Phác Thái Anh cười hỏi.

"Năm đó ta mới sáu tuổi, nàng liền thích thân cận ta, huống chi con bé đã tám tuổi!" Lệ Sa cảm thấy chỉ cần là xinh đẹp, đối với nàng mà nói đều là có uy hiếp, mặc kệ là nữ hài hay nữ nhân, Phác Thái Anh thực chất bên trong rất phong lưu.

"Lệ Sa quên là mới vừa rồi, một khắc trước, Lệ Sa cũng là ôm một nữ hài tám tuổi trong lòng." Phác Thái Anh nhắc nhở Lệ Sa.

"Cái đó không giống..." Lệ Sa bản năng nói, nói xong, mới đột nhiên nghĩ đến, Phác Thái Anh vừa rồi cố ý để Bạch Âm gọi nàng Phác tỷ tỷ, chẳng lẽ là vì trả thù mình vừa rồi quá mức thân cận với Tiểu Ngũ? Càng nghĩ, Lệ Sa càng cảm thấy có thể lắm, ngẫm lại Phác Thái Anh thật đúng là bình thản so với mình.

"Chỗ nào không giống?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại.

"Tiểu Ngũ nhỏ như vậy, nhìn như mới bốn năm tuổi, Bạch Âm nhìn đã như thiếu nữ, mặt mày còn có một cỗ họa thủy..." Lệ Sa ngụy biện nói.

"Bạch Âm cùng Chúc Tiểu Ngũ đều là tám tuổi, trong mắt của ta, các nàng không có gì khác nhau." Phác Thái Anh thản nhiên nói, trên thực tế, nàng xác thực thấy không có khác biệt gì quá lớn.

"Cho nên nàng lượn quanh một vòng lớn như thế, cũng chỉ là muốn nói cho ta biết là nàng ghen, không thích ta quá mức thân cận với Tiểu Ngũ đúng không?" Lệ Sa cười hỏi.

"Lệ Sa muốn thân cận ai là tùy ý Lệ Sa, đồng lý, ta cũng sẽ có qua có lại, dù sao Lệ Sa cũng không thể chỉ cho châu quan phóng hỏa mà không cho phép bách tính đốt đèn a?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại.

Lệ Sa không biết nói gì nữa, trong lúc nhất thời không phản bác lại được, Phác Thái Anh thật đúng là không muốn chịu thiệt thòi chút nào.

"Tiểu Ngũ là ta nhận làm nghĩa nữ, đã thu dưỡng con bé, ta thật dự định coi con bé là nữ nhi, tự nhiên muốn tốt với con bé một chút, nàng như vậy, làm cho ta cũng không biết nên làm gì bây giờ?" Lệ Sa cảm thấy mình cũng không có cách nào chịu đựng được Phác Thái Anh quá thân cận với Bạch Âm, mà lãnh đạm đối với Tiểu Ngũ, nàng lại cảm thấy không tốt.

"Ta cũng không muốn Lệ Sa không hoàn toàn quan tâm Tiểu Ngũ, nhưng quan tâm bảo vệ có rất nhiều loại, ta chỉ không cho phép nàng lại đem con bé ôm vào trong ngực, không cho phép giữa các người có bất kỳ tứ chi tiếp xúc thân mật nào, cho dù ta biết, Lệ Sa đối với Tiểu Ngũ chỉ là tình mẹ con, nhưng là vị trí kia là của ta, ta không muốn cùng bất luận kẻ nào chia sẻ. Hôm nay ta cũng chỉ là để Bạch Âm gọi ta Phác tỷ tỷ, nếu ta mà cũng giống như Lệ Sa, đem Bạch Âm ôm ngồi trên đùi ta, không biết Lệ Sa sẽ cảm thụ như thế nào đây?" Phác Thái Anh hỏi.

Lệ Sa vừa nghĩ tới Phác Thái Anh ôm Bạch Âm ngồi trên chân của mình, hình ảnh kia Lệ Sa chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã cảm thấy trong lòng đều muốn bốc lửa.

"Vậy cũng được, ta sau này sẽ tận lực phòng ngừa cùng Tiểu Ngũ tiếp xúc thân mật, nhưng là nàng cũng không được phép cùng bất luận kẻ nào có bất kỳ tứ chi tiếp xúc thân mật." Lệ Sa thỏa thuận.

"Đương nhiên." Ngoại trừ Lệ Sa, Phác Thái Anh cũng không muốn bất luận kẻ nào gần người mình.

---

Chương 140

"Nhiều nữ hài như vậy, nhưng thể lực của nữ tử so với nam tử chênh lệch, nếu không thì như vậy đi, những nữ hài này, vừa cho các nàng học chữ, vừa dạy các nàng tập võ, như vậy là có thể văn võ song toàn." Lệ Sa đề nghị với Phác Thái Anh.

"Lệ Sa thật là quan tâm." Phác Thái Anh có chút bất ngờ nói.

"Nếu chỉ học văn, không tập võ thì nhìn văn nhược giống như nàng vậy, nàng thì có ta bảo vệ, nhưng các nàng không có người bảo hộ, vẫn nên mạnh mẽ một chút thì tốt hơn." Lệ Sa nói, nàng cảm thấy nữ tử thân thể khỏe mạnh một chút mới tốt.

"Có lý, vậy sau này cho các nàng buổi sáng tập võ, sau đó học chữ." Phác Thái Anh cũng ước gì mình văn võ song toàn, bất quá nàng nghĩ tập võ lại không phải bởi vì cái gì khác, mà chỉ là vì muốn ở trên giường có thể chiếm thượng phong.

"Lệ Sa, ta bây giờ tập võ còn được không?" Phác Thái Anh hỏi.

Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh như thế này cũng tốt, tư thái nhỏ nhắn mềm mại cực đẹp, không cần thay đổi, muốn cường thân kiện thể thì cũng có thể.

"Thái Anh thể cốt không thích hợp luyện võ, bất quá tập võ thì ít ra vẫn có thể có tác dụng cường thân kiện thể." Lệ Sa thật lòng hồi đáp.

"Vậy thể lực có thể bằng được Lệ Sa không?" Phác Thái Anh lại hỏi tiếp.

"Tuyệt đối không thể!" Lệ Sa lập tức đánh gãy ý nghĩ hảo huyền của Phác Thái Anh.

"Vậy thì thôi. Chúng ta trở về viện tử đi." Phác Thái Anh từ bỏ ước mơ về thể lực có thể thắng Lệ Sa, như vậy thì chỉ có thể dựa vào kỹ xảo, vẫn như cũ có thể làm cho Lệ Sa ở dưới người mình nở rộ.

"Ừ." Lệ Sa đã gặp xong Chúc Tiểu Ngũ, liền theo Thái Anh trở lại Thúy Lăng Uyển, hai người tay trong tay, mười ngón đan xen, cùng sóng vai đi dị thường thân mật. Hạ nhân của phủ tướng quân đối với chuyện này đã sớm quen thuộc nên chẳng ai nói gì.

"Khởi bẩm Thiếu phu nhân, hôm nay chặn được hơn một ngàn cân gạo." Tướng sĩ thủ thành bẩm báo với Phác Thái Anh. Ba tháng trước, Phác Thái Anh đã hạ lệnh cấm vận chuyển lương thực ra khỏi thành, nay lại còn có người dám tự mình vận lương ra khỏi thành, ba trăm cân lương thực vào lúc này không phải là con số nhỏ.

"Ai lại to gan như vậy, dám vào lúc này vận lương ra khỏi thành?" Phác Thái Anh hỏi.

"Tra tấn một phen đã khai ra, là phú thương Lục Cẩm Bằng lệnh cho bọn họ vận lương ra khỏi thành." Quận trưởng hồi đáp.

"Áp giải Lục Cẩm Bằng lên đây." Phác Thái Anh ra lệnh.

Lục Cẩm Bằng bị trói đưa đến, sắc mặt trắng bệch, từ lúc trong thành ban bố lệnh cấm vận lương ra khỏi thành, là hắn biết mấy năm qua tích trữ lương căn bản tới lúc đại hạn không có cách nào được bán giá cao, nói không chừng là chờ trong thành sắp hết lương thực thì sẽ bị sung công, mấy năm qua cất nhiều như vậy, đều uổng phí tâm tư, Lục Cẩm Bằng không cam lòng. Hắn biết rõ muốn phú quý cần mạo hiểm, năm đó hắn làm giàu chính là nhờ mạo hiểm bất nghĩa, bây giờ gặp loạn thế, chính là cơ hội lần nữa, hắn sao lại bỏ lỡ cơ hội trời cho này. Chỉ là không nghĩ tới, nhiều lần vận lương ra khỏi thành như vậy, lần này lại bị bắt được.

"Thiếu phu nhân tha mạng, tiểu nhân bị ma xui quỷ khiến, tuyệt đối đây là lần thứ nhất tiểu nhân vận lương ra khỏi thành, Thiếu phu nhân tha mạng..." Lục Cẩm Bằng quỳ trên mặt đất cầu xin.

"Đem lương thực giấu trong quan tài cùng người chết và vật bồi táng, thủ pháp này tuyệt đối không phải lần đầu tiên, những lương thực ngươi đã đem ra ngoài từ trước tới giờ là đều chuyển đến nơi nào? Có ai khác cùng ngươi vận lương ra khỏi thành?" Phác Thái Anh nhìn Lục Cẩm Bằng quỳ trên mặt đất dập đầu, lá gan này cũng không phải là lớn bình thường.

"Tiểu nhân là vi phạm lần đầu, tiểu nhân nghĩ ở bên ngoài binh hoang mã loạn, lại đang lúc đại hạn, gạo rất quý giá, mới động lòng tham, cái này thật sự là tiểu nhân lần đầu phạm tội, tiểu nhân nguyên đền bù sai lầm, nguyện ý lấy tất cả lương thực tích trữ trong nhà dâng cho phủ tướng quân..." Lục Cẩm Bằng thề sống chết mình là vi phạm lần đầu, nếu không tội càng nặng, chịu tội cũng nặng, Phác Thái Anh trị thành luôn có chương pháp, hắn hy vọng Phác Thái Anh có thể niệm mình là vi phạm lần đầu giảm bớt tội cho mình.

Phác Thái Anh cười lạnh, nàng không phải dễ gạt như vậy, Lục Cẩm Bằng là một thương nhân, thương nhân khôn khéo căn bản Phác Thái Anh không muốn nhắc tới.

"Chặt một ngón tay của hắn trước, nếu không khai, thì chặt một đôi tay, còn không khai nữa, liền chặt hai chân, đem hắn ngâm trong nước muối, ta không tin xương cốt hắn cứng như vậy." Phác Thái Anh hạ lệnh, đồng thời quay lưng đi, không muốn nhìn thấy máu.

Phác Thái Anh rất nghiêm chỉnh huấn luyện thị vệ, cho nên ngay lập tức tiến lên chấp hành, chặt rơi ngón trỏ của Lục Cẩm Bằng, hắn kêu lên thảm thiết.

"Thế nào? Vẫn không khai?" Phác Thái Anh lại hỏi.

"Ta khai, ta sẽ khai hết, ta tổng cộng chở chừng ba trăm thạch lương ra khỏi thành, phần lớn vận chuyển về đất phong của Ngô Vương, chuyển đến đó bán ra giá cao, các phú thương của Ngô Vương bỏ tiền tài ra giúp Ngô Vương mưu đại nghiệp, mà lương thực ta đưa qua là được mua từ tiền đó." Lục Cẩm Bằng thật lòng khai.

"Thông đồng với địch chính là tội chết, tịch thu tài sản cả nhà và tử hình kẻ phạm tội." Phác Thái Anh sau khi nghe xong nói.

Sắc mặt Lục Cẩm Bằng sợ đến trắng bệch.

"Tiểu nhân chỉ là bán lương thực riêng, không có thông đồng với địch, chỉ cần Thiếu phu nhân tha tội chết cho tiểu nhân, tiểu nhân đều nguyện ý làm bất cứ chuyện gì..." Lục Cẩm Bằng dập đầu đến chảy máu.

"Đem Lục Cẩm Bằng giải vào trong lao, lập tức phái người đi khám xét Lục gia, tất cả lương thực tiền tài, ruộng đồng, phủ trạch toàn bộ sung công, không để lại bất cứ thứ gì. Và đem bố cáo ra ngoài, dán ở vị trí càng dễ thấy càng tốt." Phác Thái Anh hạ lệnh, nàng đang kiếm một cái cớ để khai đao với bọn dê béo này, những phú thương khác đang còn cất trữ lượng lớn lương thực, nếu thông minh, liền nên ngoan ngoãn đến hiến nộp.

"Ai đã phát hiện ra chuyện này?" Phác Thái Anh xét xử xong Lục Cẩm Bằng liền luận công khen thưởng, nàng từ trước đến nay đều thưởng phạt công minh.

"Là tiểu nhân." Tướng giữ cổng thành Hà Ngạn hồi đáp.

"Tốt, là người thận trọng, ta điều ngươi qua quân doanh, về hữu quân đảm nhiệm chức vụ phó tham tướng." Phác Thái Anh nói với Hà Ngạn, hữu quân chính là quân của Lệ Sa nắm giữ, bình thường nàng cũng không nhúng tay vào, bất quá đó là nhân tài, làm tướng giữ cổng thành thì thật đáng tiếc, liền thăng hắn lên mấy cấp, an bài ở hữu quân của Lệ Sa, hy vọng có thể giúp Lệ Sa.

"Tạ ơn Thiếu phu nhân đề bạt!" Hà Ngạn vừa sợ vừa mừng nhanh chóng hướng Phác Thái Anh dập đầu cảm tạ.

Từ trên xuống dưới Lục gia đại khái đều không nghĩ tới tai họa bất ngờ, rất nhiều quan binh bao vây Lục gia, bắt đầu niêm phong gia sản. Lúc này Lữ Phỉ La đang ỷ vào việc sinh con trai độc nhất cho Lục gia, mẫu bằng tử quý, muốn kế thừa sản nghiệp Lục gia. Không ngờ trên trời rơi xuống tai vạ, Lục gia bị xét nhà, tịch thu tất cả tài sản, ngay cả nàng cũng tích không ít tiền riêng, đều không có cách nào mang ra, Lục gia phủ trạch cũng bị tịch thu, mẹ con các nàng cùng những cơ thiếp khác đều bị đuổi ra khỏi nhà, không chỗ có thể đi, đây là chuyện Lữ Phỉ La nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Vừa xuống núi ra khỏi đạo quán để đem tập tranh đưa đến phủ tướng quân, trên đường đi Lục Ngưng Tuyết nghe nói tới việc này, trong lúc nhất thời nhiều cảm xúc lẫn lộn, từ phủ tướng quân ra liền đi đến đại trạch Lục gia, môn bài đã bị gỡ xuống, cổng lớn bị khóa chặt, dán giấy niêm phong, mười phần tiêu điều. Lục Ngưng Tuyết đứng tại cửa ra vào hồi lâu mới quay người rời đi, nhưng lúc đó lại bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.

"Ngưng Tuyết? Là ngươi sao?" Đó là Lữ Phỉ La, nàng hiển nhiên nhận ra Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết nghe tiếng gọi quay người, quả nhiên thấy được Lữ Phỉ La, còn thấy bên cạnh Lữ Phỉ La có một nam hài tử chừng năm tuổi.

---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip