Chương 178 + 179
Chương 178
Thập tam công chúa bị giam lỏng trong cung điện của nàng, bởi vì được sủng ái nên cung của nàng cách chính điện không xa, đi bộ một lát Phác Thái Anh cùng Lệ Sa đã đến hành cung của thập tam công chúa, bên trong truyền ra tiếng đàn thê lương buồn khổ.
"Tình cảnh của một vong quốc công chúa, đúng là như vậy." Phác Thái Anh cảm được nội dung tiếng đàn.
Lệ Sa nghe tiếng đàn cũng nhớ tới kiếp trước lúc mình bị giam cầm tại lãnh cung, khi đó tâm cảnh của nàng nào chỉ có thê lương, bất quá tất cả đều đã qua.
"Đại tiểu thư, Thiếu phu nhân." Thủ vệ nhanh chóng hành lễ với Lệ Sa cùng Phác Thái Anh.
"Lui xuống trước đi." Lệ Sa phân phó với binh sĩ thủ vệ.
Phác Thái Anh nhìn về phía thập tam công chúa đang cúi đầu gảy đàn, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng thân hình khí chất cũng làm người ta cảm thấy đây tuyệt đối là một mỹ nhân, thế nên Phác Thái Anh đối với dung mạo của thập tam công chúa càng tò mò.
Lý Yến Uyển đang đánh đàn thì nghe được tiếng động nên quay người nhìn về phía bên ngoài cửa cung liền thấy hai nữ tử tuyệt sắc khí chất hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là Lệ Sa, nàng giật mình trong lòng, thì ra hắn lại là nữ nhi.
Phác Thái Anh nhìn Lý Yến Uyển, Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, Lý Yến Uyển nhìn Lệ Sa, cả ba người hình thành một không khí kỳ quái.
Phác Thái Anh nhìn thấy Lý Yến Uyển thỉ kinh thán không thôi, quả nhiên dung mạo rất giống với bức họa chân dung Đồ Hậu, nhưng là khí chất lại khác. Chân dung Đồ Hậu mười phần khí thế, rất có bá khí quân lệnh thiên hạ, Lý Yến Uyển khí chất dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng mà người cũng như tên, quả thật cũng là một cực phẩm mỹ nhân.
Lệ Sa thấy Phác Thái Anh ánh mắt đăm đăm nhìn Lý Yến Uyển, chưa từng thấy Phác Thái Anh háo sắc nhìn nữ nhân nào như vậy, giờ phút này trong lòng Lệ Sa liền khó chịu.
"Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thập tam công chúa quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc." Phác Thái Anh mỉm cười nói.
Lệ Sa nghe vậy thì càng khó chịu hơn, trước kia Phác Thái Anh luôn nói mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bây giờ lại thừa nhận Lý Yến Uyển là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy rốt cuộc ai mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đây? Mà nàng lại cảm thấy giờ phút này Phác Thái Anh nếu là đổi giới tính, liền như trắng trợn đùa giỡn thập tam công chúa.
Lý Yến Uyển lúc này mới nhìn kỹ Phác Thái Anh, tư thái nhu nhã, khí chất thanh nhã, dung mạo xinh đẹp nho nhã, tóm lại lấy một mỹ nhân trang nhã. Trong cung mỹ nhân rất nhiều, nhưng mà nữ tử như Lệ Sa thì nàng mới lần đầu tiên nhìn thấy.
"Bất quá chỉ là một vong quốc công chúa, thật xấu hổ lại tham sống sợ chết." Lý Yến Uyển tự giễu nói.
"Nếu công chúa nói như vậy thì Lý thị Hoàng tộc, dòng chính chi thứ cộng lại tới mấy ngàn người, há đều là đáng phải chết a?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ tân triều lại có thể thiện đãi bọn họ sao?" Lý Yến Uyển cũng tranh phong hỏi ngược lại.
"Lạp gia nhân nghĩa, nguyện ý thiện đãi tất cả những Lý thị Hoàng tộc nào nguyện ý thần phục Lạp gia. Vương triều thay đổi là thiên mệnh sở quy, cho dù không phải Lạp gia kết thúc vương triều này thì cũng có người khác làm, chẳng lẽ Lý thị Hoàng tộc còn muốn thiên thu vạn đại sao? Lạp gia ngày sau cũng không có khả năng thiên thu vạn đại." Phác Thái Anh nói.
"Một vong quốc công chúa như ta, làm sao lại đến mức để Lạp gia Thiếu phu nhân khuyên như thế, là để cho ta thần phục, vì chiến thắng của Lạp gia như dệt hoa trên gấm hay sao?" Lý Yến Uyển hỏi ngược lại, nàng cảm giác đối phương có tâm tư khác.
"Nội tâm ngươi thần phục hay không đối với chúng ta cũng không quan trọng, chúng ta là người thắng, muốn xử trí ngươi như thế nào cũng được." Lệ Sa bá đạo nói, so với Phác Thái Anh, lời nói của Lệ Sa vô tình hơn nhiều, nàng không phải là người sẽ thương hương tiếc ngọc.
Nhưng nghe làm sao cũng thấy có cỗ vị chua? Lệ Sa thật đúng là ghen tị lắm đây, Phác Thái Anh cười nghĩ.
"Cho nên các ngươi muốn xử trí ta như thế nào?" Lý Yến Uyển nhìn về phía Lệ Sa, đây lá người mấy ngày trước cứu mình, lúc đó nàng trong một thân áo giáp oai hùng, cứ tưởng rằng là uy phong lẫm lẫm đại trượng phu, không nghĩ lại là thân nữ nhi. Tướng mạo không dịu dàng như nữ tử Trung Nguyên, ngũ quan khắc sâu, dị thường xinh đẹp, nữ tử xinh đẹp như vậy, Lý Yến Uyển vẫn thường thấy nhiều mỹ nhân trong hậu cung, nên cảm thấy Lệ Sa đẹp như kiều dương, loá mắt làm cho người không dám nhìn thẳng. Mặc dù Lệ Sa không tính là ân nhân, nhưng dù sao cũng có ân cứu mạng, Lý Yến Uyển đối với Lệ Sa cảm giác có chút phức tạp, nhất giờ phút này Lệ Sa đang nói chuyện mang theo một giọng ngang ngược.
Lệ Sa nhìn Lý Yến Uyển, cũng không trả lời liền, nếu như theo tâm tính ghen tị ác độc của mình ở kiếp trước, nàng khẳng định rất muốn hủy đi dung mạo như hoa như ngọc của Lý Yến Uyển, nhưng kiếp này ý nghĩ của Lệ Sa không còn cực đoan như vậy, trong thiên hạ này mỹ nhân sao rất nhiều, cũng không thể đem từng mỹ nhân đi hủy dung, bao dung như Phác Thái Anh mới là đúng. Nàng cũng không tin Phác Thái Anh từ trên giường của nàng xuống mà còn có sức lực bò lên giường người khác, cho dù có tâm cũng vô lực. Cho nên sau khi xem xét Lý Yến Uyển, ánh mắt Lệ Sa lại chuyển qua Phác Thái Anh, Phác Thái Anh dám nhìn chằm chằm những nữ nhân khác như thế, trở về nàng nhất định sẽ giáo huấn.
Phác Thái Anh bị ánh mắt thâm ý của Lệ Sa nhìn như thế, nàng cảm giác tê cả da đầu, có dự cảm bất tường.
Lý Yến Uyển cũng không chờ Lệ Sa trả lời, nàng luôn cảm thấy giữa Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh có chút kỳ quái, nàng không rõ nguyên cớ, đương nhiên hiện tại nàng cũng không quan tâm những chuyện này.
"Các ngươi thật sẽ thiện đãi tất cả Hoàng tộc Lý thị sao?" Lý Yến Uyển lại hỏi.
"Không phải tất cả, nhưng là phần lớn, không làm nhục, không thương tổn tính mệnh." Phác Thái Anh hồi đáp.
"Thật chứ?" Lý Yến Uyển không chắc chắn lại hỏi lần nữa.
"Tuyệt đối không nói đùa, về phần ngươi, sau này phải làm Trắc Phi cho đệ đệ ta, đương nhiên nếu như ngươi không đồng ý thì có thể thiện đãi hay không những kẻ khác thì khó mà nói chắc." Lệ Sa đơn giản thô bạo uy hiếp.
Lý Yến Uyển đối dạng cách xử trí này cũng không ngoài ý đoán của nàng, dung mạo của nàng, thân phận của nàng, thích hợp làm chiến lợi phẩm của Lạp gia nhất, chỉ là đối với tình cảnh của mình, trong lòng Lý Yến Uyển vẫn là mười phần bi thương, mọi thứ đã không do nàng quyết định.
"Ta còn có lựa chọn nào khác sao?" Lý Yến Uyển cười khổ hỏi ngược lại, khuôn mặt ưu sầu, lại cho người ta cảm giác thương tiếc.
Tình cảnh của Lý Yến Uyển so với kiếp trước hoàn toàn khác biệt. Ở kiếp trước Lý Quân Hạo làm Hoàng đế, Lý Quân Hạo là đường ca của nàng, bọn họ cùng dòng tộc, Lý Yến Uyển đương nhiên sẽ không phản đối khi Lý Quân Hạo lên làm Hoàng đế. Lý Quân Hạo cùng Phác Thái Anh đối với nàng đều rất tốt, cũng tứ hôn cho nàng, nhưng mà phu quân chưa tới ba năm đã qua đời, cho nên Phác Thái Anh với Lý Yến Uyển cùng là quả phụ giống nhau nên thân thiết gần gũi với Phác Cảnh Tịch. Vì vậy kiếp này Lệ Sa mới coi Lý Yến Uyển như tình địch mà đề phòng.
"Cũng sẽ không nhanh như vậy, bất quá ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước là được rồi." Thật ra Lý Yến Uyển không có gì ngoài chuyện có thể trở thành tình địch tiềm ẩn, Lệ Sa đối với chuyện vì mình mà vận mệnh Lý Yến Uyển bị thay đổi, vẫn còn có chút không đành lòng, thế là giọng nói dịu đi rất nhiều.
Lý Yến Uyển nghe vậy thì nhìn Lệ Sa một chút, trực giác của nàng cho biết nữ tử trước mắt là một người trong nóng ngoài lạnh, dù sao người mà có thể xuất thủ liền phi thân đến cứu mình thì hẳn không phải là người lãnh khốc.
"Nhắc đến thì phải cảm ơn Lạp đại tiểu thư ân cứu mạng." Lý Yến Uyển nói.
"Ta không phải là cừu nhân của ngươi sao?" Lạp Lệ Sa hỏi ngược lại.
"Mỗi chuyện khác nhau, Lạp gia các ngươi cùng với Lý thị chúng ta là cừu nhân, nhưng ngươi là ân nhân của Lý Yến Uyển ta. Lúc ấy ngươi không biết ta là Lý Yến Uyển, ta cũng không biết ngươi là Lạp Lệ Sa." Lý Yến Uyển nói.
"Suy nghĩ của ngươi thật là đặc biệt." Lệ Sa nhìn Lý Yến Uyển như có điều suy nghĩ, người bình thường thì sẽ không nghĩ như thế được.
Phác Thái Anh đang yên lặng bên cạnh lập tức bắt được khí tức khác thường, lần này nàng lại khẩn trương bởi vì nàng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lệ Sa cùng Lý Yến Uyển. Câu nói sau cùng của Lý Yến Uyển làm cho Phác Thái Anh cảm thấy trong lòng gai gai. Cái gì mà ngươi không biết ta là Lý Yến Uyển, ta không biết ngươi là Lạp Lệ Sa, câu nói này quá sức mờ ám. Mặc dù Lệ Sa sẽ không hẳn hiểu hết tư vị trong lời nói đó, nhưng Phác Thái Anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Lúc đầu Phác Thái Anh nhìn thấy mỹ nhân đẹp không làm nàng thất vọng, còn thật cao hứng, giờ phút này liền lập tức thấy tẻ nhạt vô vị.
"Lệ Sa, ta đột nhiên nhớ tới còn có việc khác chưa xử lý xong, chúng ta đi về đi." Phác Thái Anh bây giờ không muốn để cho Lệ Sa tiếp tục ở lại đây cùng Lý Yến Uyển nữa. Từ trước đến nay nàng ghen vẫn luôn bất động thanh sắc không biểu lộ rõ giống như Lệ Sa.
"Vậy thì chúng ta về đây." Lệ Sa nói với Lý Yến Uyển, nàng cảm giác Phác Thái Anh tự nhiên đối với Lý Yến Uyển không còn hứng thú, tâm tình Lệ Sa liền khá lên, thái độ đối với Lý Yến Uyển cũng tốt hơn một chút.
"Sau này sẽ là người một nhà, thập tam công chúa, chúng ta cáo từ trước, có cơ hội lại đến bái phỏng." Phác Thái Anh khách khí nói.
Lý Yến Uyển khẽ vuốt cằm, mặc dù Phác Thái Anh từ đầu tới cuối đều rất khách khí lễ phép, dáng vẻ giao tiếp rất tốt, nhưng Lý Yến Uyển vẫn phát giác được trong lời nói Phác Thái Anh ẩn giấu sự sắc bén. Phác Thái Anh chỉ nhìn thấy ôn hòa vậy thôi, kỳ thật làm cho người ta cảm giác xa cách lãnh đạm, ngược lại Lệ Sa tuy ngữ khí không tốt, thậm chí mở miệng là uy hiếp, lại không có tâm cơ, thậm chí là rất tốt.
"Lệ Sa cứu mạng thập tam công chúa lúc nào vậy?" Vừa ra ngoài, Phác Thái Anh liền hỏi, trong lòng cơn ghen đang nổi lên.
"Lúc ta cùng phụ thân mang binh vào cung, nhìn thấy có một nữ nhân từ trên tường thành cung nhảy xuống, ta không nghĩ nhiều liền phi thân tới đỡ, ai biết được nàng lại là thập tam công chúa." Phác Thái Anh thái độ tự nhiên nên Lệ Sa đương nhiên không phát hiện được Phác Thái Anh đang ghen tuông.
"Không ngờ Lệ Sa của ta lại còn anh hùng cứu mỹ nhân." Phác Thái Anh nghe kể xong thì ghen tuông càng dày đặc, che giấu không được nữa.
Lệ Sa nghe vậy nếu tinh tế nghĩ một chút thì sẽ hiểu là Phác Thái Anh đang ghen rồi?
---
Chương 179
Thật ra Lệ Sa không có hiểu Phác Thái Anh đang ghen chuyện gì, nàng nghĩ chẳng lẽ là lúc cứu Lý Yến Uyển mình có ôm nàng ta một chút a?
"Nếu ta không phải trong lúc vô tình cứu được Lý Yến Uyển, thì hôm nay nàng đâu có được gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, há không đáng tiếc sao?" Lệ Sa hỏi ngược lại, khi nhắc đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân bất giác nhấn mạnh một chút, nàng rất để ý Phác Thái Anh gọi người khác là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
"Danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của nàng ta không phải do ta phong, trong lòng ta thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chính là Lệ Sa." Phác Thái Anh nói, cảm giác được Lệ Sa ghen tuông, trong lòng Phác Thái Anh liền dễ chịu một chút, nàng cảm thấy may mắn khi Lệ Sa không phải thiên tính thích nữ tử, nên hiển nhiên là hiểu không ra ý tứ mập mờ trong lời nói của Lý Yến Uyển. Bất quá ngẫm lại năm đó lúc mình câu dẫn Lệ Sa, đủ kiểu chán ghét, Lệ Sa cũng không phát giác ra một chút mánh khóe gợi ý nào, làm cho mình chịu nhiều đau khổ. Nữ nhân này tâm tư không có chút tinh tế nào, nếu mà có thể nhận ra hảo cảm của Lý Yến Uyển và ngay cả mình thì mới là lạ. Nhưng mà Phác Thái Anh cũng cảm thấy tâm tư mình quá mức tinh tế, có đôi khi cũng không tốt, hoàn toàn không thể khắc chế được vì chuyện Lý Yến Uyển có chút hảo cảm đối với Lệ Sa nên cảm thấy không thoải mái.
"Hừ, ta coi như có đẹp cũng không ngăn được nàng nhìn chằm chằm những mỹ nhân khác." Lệ Sa hờn dỗi nói, đừng tưởng rằng nàng không biết, chỉ cần nữ nhân đẹp mắt là Phác Thái Anh đều sẽ nhìn chằm chằm. Lệ Sa không hiểu Phác Thái Anh là nhìn tâm thái đẹp của người ta, nhưng mà dù sao mình trong mắt mình chỉ có Phác Thái Anh, những người khác có đẹp nàng nhìn cũng không có cảm giác. Cho nên nàng không hiểu Phác Thái Anh vì sao không làm được như mình vậy, ngẫm lại, Lệ Sa liền nổi nóng.
"Lúc Lệ Sa ở cạnh, ta chỉ nhìn mỗi Lệ Sa mà." Phác Thái Anh kiên quyết không thừa nhận, xem như ngẫu nhiên nhịn không được mới bị mỹ nhân làm cho kinh diễm một chút, cũng không thể thừa nhận được, nếu không thì bình giấm nhà nàng sẽ đem nàng nhấn chết đuối. Hoa nở trăm đóa đều có sự khác biệt, cho nên mới nhìn đủ loại kiểu dáng mỹ nhân khác nhau, nàng nhịn không được mới nhìn nhiều một chút, nàng thích xem hoa là không sai, nhưng cũng không thể nói là nàng sẽ để mắt tới hoa dại ngoài đường. Người mà nàng nguyện ý nâng ở trong lòng bàn tay từ đầu đến cuối cũng chỉ có mỗi mình Lệ Sa.
"Nàng lần sau mà lại đi nhìn chằm chằm các mỹ nhân khác, thì ta cũng sẽ nhìn mỹ nhân khác, nói không chừng cũng có thể nhìn ra cảm giác gì khác, ta hôm nay thấy Lý Yến Uyển cũng thật là đẹp..." Lệ Sa uy hiếp Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nghe vậy, quả nhiên nhíu mày, Lệ Sa luôn tự cao tự đại, đối với những nữ nhân khác ngay cả nhìn cũng đều chẳng muốn nhìn, bây giờ vậy mà cảm thấy Lý Yến Uyển thật đẹp, Phác Thái Anh có thể không lo lắng sao a?
"Sau này không cho phép nàng cùng Lý Yến Uyển gặp riêng, cũng không cho phép nhìn nàng ta." Phác Thái Anh nói, nàng cũng không yên tâm Lệ Sa gặp Lý Yến Uyển, chỉ tưởng tượng ra thôi mà Phác Thái Anh đã thấy lo.
"Nàng là chỉ cho châu quan phóng hỏa a?" Lệ Sa bất mãn nói.
"Được, về sau ta cũng sẽ không nhìn những nữ nhân khác, còn nàng dù sao cũng không cho phép gặp riêng nàng ta một mình, cũng không cho phép nhìn nàng ta, nếu không ta sẽ ghen." Phác Thái Anh đối với Lệ Sa vẫn là rất thẳng thắn.
Phác Thái Anh thừa nhận mình ghen tuông, làm cho nội tâm Lệ Sa bất giác có chút vui vẻ, sự khó chịu vừa rồi bay đi hết.
"Nàng ghen mà không sợ ta cũng ghen a?" Lệ Sa thấy Phác Thái Anh thẳng thắn thừa nhận mình ghen tuông, thế là nàng cũng không giấu giếm.
"Lệ Sa sẽ ghen sao a?" Phác Thái Anh mỉm cười hỏi ngược lại.
"Nàng nói thử xem?" Lệ Sa hỏi ngược lại, ở kiếp trước nàng nổi danh là ghen tị, cả thiên hạ đều biết, kiếp này nàng không thể không thừa nhận nàng đối với người mình quan tâm đều có lòng chiếm hữu mãnh liệt, cũng chính là ghen tị.
"Ta thích cảm giác được Lệ Sa quan tâm." Phác Thái Anh hồi đáp, thừa nhận mình đều biết mỗi khi Lệ Sa ghen tuông.
"Mỗi lần như vậy nàng thì vui nhưng ta không thoải mái, lần sau mà còn như vậy ta sẽ phạt nàng." Lệ Sa nói.
"Phạt như thế nào a?" Phác Thái Anh tò mò hỏi.
"Muốn biết sao a?" Lệ Sa ánh mắt ấm áp nhìn Phác Thái Anh hỏi ngược lại.
Phác Thái Anh bị ánh mắt nóng của Lệ Sa nhìn một chút, lập tức hiểu ý trong lời nói của Lệ Sa, sắc mặt hơi đỏ lên. Nói đến, nàng đến kinh thành đã ba ngày, quản lý việc nội vụ trong cung. Lệ Sa cùng Lạp Tấn lo chỉnh đốn quân lực, binh hoang mã loạn, đều rất bận rộn, đâu còn tâm tư nghĩ tới chuyện kia. Bây giờ bị Lệ Sa nhìn như vậy, thể xác tinh thần Phác Thái Anh cảm giác giống như bị nhen lửa trong nháy mắt, chờ mong cái gọi là bị Lệ Sa xử phạt, liền sợ thân thể của mình không chịu đựng nổi.
"Tùy Lệ Sa xử trí." Phác Thái Anh ngữ khí vô cùng nhu thuận hồi đáp, tư thái như tiểu tức phụ.
Nhìn dáng vẻ Phác Thái Anh nhu thuận, Lệ Sa liền muốn đem Phác Thái Anh làm ra các loại tư thái yêu yêu, những lúc đó Phác Thái Anh là xinh đẹp nhất, nghĩ đến dáng vẻ thiên kiều bách mị của Phác Thái Anh, Lệ Sa liền cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, nhưng hiện tại vẫn là ban ngày, mình còn có nhiều sự vụ khác phải xử lý.
"Đêm nay tắm rửa sạch, chờ ta." Lệ Sa áp môi vào bên tai Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói, lúc nói, môi như có như không áp vào tai Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cảm thấy Lệ Sa càng ngày càng biết cách trêu chọc mình, lỗ tai đều nóng lên, bình thường đều là mình đùa giỡn Lệ Sa, hôm nay lại bị Lệ Sa đùa giỡn, thật sự là phong thủy luân chuyển.
—
Tu kiến thành mới, Phác Thái Anh tham khảo qua rất nhiều công tượng, thiết kế ý tưởng mới, lấy Thái Cực Bát Quái Đồ làm nguyên mẫu đem hoàng cung xây dựng thêm thành hoàng thành hình tròn, càn, khôn, chấn, tốn, khảm, cách, cấn, tám phương vị tu kiến đối ứng cung điện lớn, xoay chung quanh tám phương vị, phân bố các cung điện nhỏ. Trong đó lấy chính giữa hai điểm Thái Cực, xây hai tòa cung điện lớn nhất, toàn bộ hoàng cung hình dạng tựa như một Thái Cực Đồ. Cấu trúc kinh đô lấy hoàng cung làm tâm điểm, hướng mở rộng ra phía ngoài, toàn bộ kinh đô cũng là hình tròn, phân cung thành, hoàng thành, bên ngoài Quách Thành. Sau khi tu kiến hoàn thành từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ kinh thành là một quy mô hùng vĩ, cấu tạo Thái Cực Bát Quái Đồ, mười phần phức tạp hùng vĩ.
Hoàng cung gần như xây dựng thêm gấp đôi, đem dòng sông trước đây cung cấp nước cho kinh thành dẫn vào trong hoàng cung, toàn bộ quy mô kinh thành lại làm lớn ra gần gấp ba. Phác Thái Anh vì kinh thành này thiết kế cùng tạo dựng, gần như tận tâm suy nghĩ, cho nên trong thời gian nửa năm Phác Thái Anh xây dựng kinh thành nàng bận rộng hơn hết, mỗi chi tiết cung điện đều tỉ mỉ xem qua.
Để xây dựng kinh thành, Phác Thái Anh triệu tập tất cả thợ giỏi trong cả nước, vẫn như phương thức cũ lấy công thay cứu tế triệu tập gần ba mươi vạn lưu dân, thậm chí hai mươi vạn binh sĩ cũng không cần dùng tới, so với dự kiến mất thêm hai tháng mới xây xong cung thành và hoàng thành. Cung thành và hoàng thành tu kiến đã hao phí rất nhiều nhân lực, vật lực, đã là cực hạn, không thể tiếp tục hao tổn nhân lực vật lực nữa cho nên Quách Thành bên ngoài đợi sau này sẽ từ từ xây dựng thêm sau.
Lạp Tấn đối với việc tu kiến cung thành và hoàng thành hết sức hài lòng, không uổng phí hắn đã chờ tám tháng. Lạp Tấn phái người tìm cũng chưa tìm được Trương Đạo Phàm, Lạp Tấn quyết định không chờ Trương Đạo Phàm nữa, ngày hoàng thành xây xong chính là ngày tân triều thành lập.
—
Lệ Sa đang đứng tại điểm cao nhất cung thành, bảo tháp bảy tầng, nhìn xuống phía dưới toàn bộ hoàng thành, nguy nga trang nghiêm, tượng trưng cho hoàng quyền chí cao vô thượng, ở kiếp trước không có hoàng thành Thái Cực Bát Quái Đồ này, kiếp này Phác Thái Anh tựa hồ làm được nhiều việc hơn, cũng thay đổi rất nhiều thứ.
"Không nghĩ tới Thái Anh sẽ tu kiến được hoàng thành, còn có gì mà Thái Anh sẽ không làm được chứ?" Lệ Sa hỏi Phác Thái Anh đang ở cạnh.
"Ta chỉ đưa ra ý tưởng thôi, bất quá chỉ là sở đoản, tất cả đều là dựa vào đông đảo thợ thuyền, không dám tranh công với họ." Phác Thái Anh cũng không thấy đây là công lao của mình, vạn chúng chi công, nàng sao dám một mình độc chiếm.
"Trương Đạo Phàm vẫn không xuất hiện, chờ đợi thêm nữa cũng không phải là cách, phụ thân dự định ngày hoàng thành xây xong sẽ để Ninh Vương nhường ngôi." Lệ Sa nói với Phác Thái Anh quyết định của phụ thân.
"Ta có dự cảm Trương Đạo Phàm sẽ xuất hiện trước khi phụ thân đăng cơ." Phác Thái Anh cảm thấy Trương Đạo Phàm chỉ cần còn sống là sẽ xuất hiện.
"Lỡ như không xuất hiện thì sao?" Lệ Sa hỏi.
"Nếu như không xuất hiện, phụ thân và nàng đều đã quyết định xong chưa?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại, từ lúc chủ trì tu kiến cung điện, đã tám tháng qua nhiếp chính vương Lạp Tấn không cho mình đụng vào việc triều đình, nếu như muốn đăng cơ, cũng chỉ nói cùng Lệ Sa, cũng không có nói với mình, xem ra là đề phòng mình.
"Đó là phụ thân quyết định, ta đâu thể làm gì đâu? Phụ thân không nói với nàng, là thông cảm nàng vì tu kiến cung điện loay hoay sứt đầu mẻ trán, chứ không có ý gì khác." Lệ Sa giải thích thay phụ thân, nàng cũng cảm giác được phụ thân không có nể trọng Phác Thái Anh như trước nữa, nhưng một bên là phụ thân mình kính yêu, một bên là nữ nhân mình yêu, nàng cũng chỉ có thể làm vậy. Nàng chỉ là không rõ, phụ thân vì sao nhất định phải đề phòng Phác Thái Anh.
"Ta cũng không có ý gì, Lệ Sa lo lắng gì chứ?" Phác Thái Anh cười hỏi, Lạp Tấn không muốn để cho mình nhúng tay vào việc triều đình, vậy thì mình không nhúng tay vào thôi, mặc dù trong lòng Phác Thái Anh có chút không cam lòng, đối với quyền lực, nàng không phải hoàn toàn không có dục vọng, nàng thích cảm giác chỉ điểm giang sơn, nhưng nàng không muốn làm Lệ Sa khó xử. Lạp Tấn hiện tại đề phòng mình, là bởi vì ông muốn làm Hoàng đế, ngày sau, khi Lạp Thành lên làm hoàng đế, người mà Lạp gia có thể nhờ cậy cũng chỉ có mình. Mình bây giờ chỉ cần kiềm chế lại, ẩn mình ở phía sau cung, như vậy liền có rất nhiều thời gian cùng Lệ Sa chơi đùa, phàm là có được có mất, Phác Thái Anh nhìn rất thoáng.
"Ta sợ nàng giận phụ thân." Lệ Sa vẫn rất mẫn cảm, nàng biết Phác Thái Anh tâm chí tuyệt đối không phải nữ tử bình thường, sẽ không tình nguyện ẩn khuất ở hậu cung.
"Không đâu, ta sẽ không để cho Lệ Sa khó xử." Phác Thái Anh vừa cười vừa nói.
"Thái Anh, nàng chờ một thời gian, sẽ có cơ hội cho nàng thi triển tài hoa." Lệ Sa nói với Phác Thái Anh, chờ phụ thân trăm năm về sau, người mà mình và Lạp Thành có thể dựa vào, chỉ có Phác Thái Anh, đến lúc đó Phác Thái Anh muốn làm gì cũng có thể, cho nên nàng hy vọng Thái Anh có thể thông cảm phụ thân trong hiện tại.
"Ừ, ta biết, cho nên Lệ Sa yên tâm đi." Phác Thái Anh nghe vậy dịu dàng cười cười gật đầu, có được câu nói này của Lệ Sa, trong nội tâm nàng thoải mái hơn, nàng biết Lệ Sa hiểu mình, như vậy đủ rồi, mình tất nhiên sẽ không để cho Lệ Sa khó xử.
Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, trong lòng ấm áp, đưa tay ôm Phác Thái Anh vào lòng, Phác Thái Anh của nàng thật sự là là một người cực kỳ thông minh, nàng tin tưởng Thái Anh có thể xử lý tốt mọi chuyện, đối với Phác Thái Anh, nàng có cảm giác vô cùng tin cậy.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip