Chương 216 + 217
Chương 216
Hoàng hậu nương nương lại đi ưa thích một gã thợ săn ở thâm sơn rừng hoang, cũng ở lại rừng sâu núi thẳm, không có ý muốn về cung. Việc này khiến các thị vệ của Phác Thái Anh cảm thấy hoang mang khó hiểu, mọi người đều cảm thấy việc này không giống như tác phong bình thường của Hoàng hậu nương nương, nhưng lại không ai dám đi hỏi Phác Thái Anh rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra.
"Đại nhân, nếu như nương nương thích, thì triệu vào trong cung là được, chứ ở lại nơi này thì..." một trong các thị vệ rốt cuộc không giữ được bình tĩnh đi đề nghị với thống lĩnh, bọn họ cũng không thể ở luôn cùng nương nương nơi rừng sâu núi thẳm này được.
"Làm càn, ngươi dám ở sau lưng nương nương tư nghị, cắt lưỡi của ngươi bây giờ." Thật ra lúc mới ban đầu, bọn họ ai cũng không tin Hoàng hậu nương nương sẽ thích gã thợ săn có dung mạo xấu xí này, nhưng cô nam quả nữ ở chung suốt mấy ngày đêm, làm cho bọn họ đều dao động.
Thị vệ kia liền ngậm miệng, bọn họ đã ở chỗ này suốt mấy đêm cho muỗi đốt, hắn thực tình cảm thấy hoàng hậu nương nương nếu muốn nuôi một hai nam sủng cũng không có vấn đề gì, thực sự không cần phải ở lại chỗ này, quá ủy khuất cho nương nương.
Ngay sau lúc những thị vệ đang im lặng thì trong rừng yên tĩnh vang lên tiếng nữ tử thở gấp làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, nghe kỹ một chút thì thấy đúng là trong núi này chỉ có duy nhất một nữ tử, chính là tiếng của Hoàng hậu nương nương bọn họ. Mấy thị vệ hai mắt nhìn nhau, đều có cảm giác đứng ngồi không yên, thể diện của Hoàng gia, quan hệ đến danh dự của nương nương bọn họ, tuyệt đối không thể để lan truyền ra ngoài.
"Các ngươi đã nghe được gì rồi?" Thống lĩnh thị vệ hỏi tất cả thị vệ đang ở đây.
"Không có, chúng ta đều không nghe thấy gì." Có thể làm thị vệ của Phác Thái Anh thì đều là người cực kỳ thông minh, đương nhiên sẽ biết nên làm như thế nào.
"Tất cả thoái lui năm mươi bước, chặt chẽ canh giữ, không cho phép bất kỳ người không có phận sự tới gần nhà gỗ." Bọn họ không nghe được, càng phải phòng ngừa những người khác nghe được.
Từ sau đó hàng đêm đều có thanh âm như vậy, mỗi lần là suốt cả canh giờ, ban đầu tất cả mọi người đều không hiểu vì sao nương nương lại thích gã thợ săn xấu xí này, sau mới hiểu được thì ra hắn thiên phú dị bẩm, chuyện kia năng lực hơn người.
Phác Thái Anh cùng Lệ Sa mỗi ngày đều đắm chìm trong ngọt ngào tiểu biệt thắng tân hôn, một tháng liền nhanh chóng đi qua, lần này là thống lĩnh thị vệ ngồi không yên, bọn họ không thể để cho Hoàng hậu nương nương ở ngoài cung thời gian dài như vậy.
"Nương nương, chúng ta bao lâu nữa thì hồi cung?" Thống lĩnh thị vệ canh lúc Lệ Sa ra ngoài đi săn để đến gặp Phác Thái Anh lúc nàng đang ngồi trên dây đu mà Lệ Sa dựng lên cho nàng.
"Ta mới rời khỏi hơn một tháng, trong triều chắc cũng không có chuyện gì lớn, không cần phải gấp gáp hồi cung." Lệ Sa còn chưa muốn theo mình hồi cung, Phác Thái Anh đương nhiên còn muốn bám theo Lệ Sa, nàng tin tưởng cuối cùng Lệ Sa chắc chắn cũng ngồi không yên, cho nên nàng không cần vội.
"Nương nương nếu yêu thích A Sửu hầu hạ ở bên người, vậy để hắn theo chúng ta vào cung đi." Thống lĩnh thị vệ đề nghị mười phần khéo hiểu lòng người.
"Chuyện của hắn, trong lòng ta nắm chắc, các ngươi không cần xen vào, lúc nào hồi cung, lúc nào nên trở về liền sẽ trở về, hắn sắp về tới rồi, các ngươi lui ra đi." Nàng cảm thấy thời gian trùng phùng này, lúc nào mình cũng giống như ngâm ở trong bình mật, có trở về hay không, đối với mình mà nói cũng không có quan trọng gì, nhưng Lệ Sa mới là sẽ không muốn cùng mình ở lại chỗ này, nàng cảm thấy rõ Lệ Sa từng ngày mềm đi, theo mình trở về là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lệ Sa đang vác một con hươu trở về, từ xa xa, nàng có thị lực cực tốt liền thấy một nam tử trẻ tuổi cung kính đứng ở bên cạnh Phác Thái Anh, hai người đang nói gì đó. Lệ Sa liếc mắt liền nhận ra, nam tử trẻ tuổi kia chính là thống lĩnh thị vệ mà Phác Thái Anh mang theo từ trong cung, cảnh này làm trong lòng Lệ Sa hơi lo một chút, thời gian quá mức hạnh phúc, làm cho nàng quên thúc Phác Thái Anh hồi cung, sợ trong cung xảy ra chuyện gì cần Phác Thái Anh xử lý.
Sau khi Lệ Sa về tới, thống lĩnh thị vệ kia đã rời khỏi, Phác Thái Anh nhìn thấy Lệ Sa liền mỉm cười, tựa như giữa rừng núi duy nhất nở ra một đóa hoa mỹ lệ, làm cho Lệ Sa không dời được ánh mắt.
"Lệ Sa, ôm." Phác Thái Anh duỗi ra hai tay, muốn Lệ Sa bế mình, bởi vì từ sau khi thân mật lại, giữa các nàng thành hàng đêm đều là đêm xuân, thân thể của mình chẳng thay đổi được gì, lúc nào cũng hư mềm vô lực, bước đi đều cảm thấy đau chân, đương nhiên muốn Lệ Sa làm thay.
Lệ Sa không cự tuyệt, nàng đưa tay ôm lấy Phác Thái Anh, trọng lượng của Phác Thái Anh đối với nàng mà nói thực sự không đủ nặng chút nào.
"Trong cung có chuyện gì sao?" Lệ Sa thuận miệng hỏi.
"Không có chuyện gì quá lớn, chỉ là Thái tử sắp đầy ba tháng, nghe nói mập trắng đáng yêu, A Sửu không muốn gặp bọn họ một chút sao?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại.
"Bọn họ khỏe mạnh là được rồi." Lệ Sa né tránh nói, nàng đương nhiên cũng nhớ Lạp Thành, Đình Nhi, cũng muốn gặp các cháu gái của nàng, nhưng mà gặp nhau cũng không thể nhận nhau, chỉ cần bọn họ mạnh khỏe là tốt rồi.
Trong lòng Phác Thái Anh thắt chặt, nàng đột nhiên nhớ tới số mệnh của Lạp Thành, cũng không trường thọ. Nàng nghĩ Lạp Thành nếu xảy ra chuyện, Lệ Sa khẳng định sẽ rất khó chịu. Cảm giác các nàng hay là sớm nên trở về làm chút đề phòng, mặc dù Phác Thái Anh cảm thấy chống lại thiên mệnh cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng vì Lệ Sa, nàng cũng muốn tận khả năng để giúp Lạp Thành sống lâu thêm mấy năm. Đã Lệ Sa có thể lấy danh nghĩa người khác mà sống sót, nói không chừng Lạp Thành cũng có thể làm như vậy, nàng tin chắc Lệ Sa đối với chuyện của Lạp Thành sẽ phải quan tâm.
"A Sửu, ta có tính qua số mệnh của bệ hạ, sợ là cũng không trường thọ." Phác Thái Anh có chút lo lắng nói với Lệ Sa.
"Là chuyện gì?" Quả nhiên chuyện dính đến Lạp Thành, Lệ Sa liền không thể bình tĩnh, nghe thấy Lạp Thành cũng không trường thọ, Lệ Sa liền mười phần lo lắng hỏi.
"Năm ngoái ta có tính cho bệ hạ một quẻ, sợ là..." Phác Thái Anh muốn nói lại thôi, mệnh Lệ Sa còn có thể đến ba mươi tuổi, Lạp Thành căn bản còn không đến ba mươi tuổi.
Lệ Sa nghe xong, cả người đều lâm vào mờ mịt sợ hãi, nghĩ đến kiếp trước đệ đệ bị giết trước mình, mình sống không quá ba mươi tuổi, vậy Lạp Thành có lẽ sẽ đoản mệnh hơn, chẳng lẽ mình sống lại một đời, phụ thân, đệ đệ vẫn giống như kiếp trước, cũng không thể trường thọ, vậy nàng sống lại một đời thì có ý nghĩa gì chứ?
"Làm sao bây giờ? Thật chẳng thể thay đổi được gì sao?" Lệ Sa lui về sau hai bước, chân đứng không vững, giờ phút này liền càng mất tự nhiên.
"Sẽ có cách, nàng không phải bây giờ vẫn còn sống tốt hay sao, cùng lắm thì chúng ta cũng cho Lạp Thành giả chết, mượn mệnh của người khác để sống tiếp..." Phác Thái Anh thấy Lệ Sa bị đả kích mạnh, liền ôm lấy Lệ Sa, đưa ra biện pháp này.
"Vậy bây giờ chúng ta mau trở về đi!" Lệ Sa nghe vậy liền bất chấp những chuyện khác, không có gì quan trọng hơn so với mạng đệ đệ của nàng, mình có thể sống được, Lạp Thành vẫn có thể hy vọng.
"Được, vậy chúng ta liền trở về." Phác Thái Anh nghĩ thầm, quả nhiên là mình quan tâm quá sẽ bị loạn, hoàn toàn bị trùng phùng vui sướng làm đầu óc choáng váng. Vậy mà mình không ngay từ đầu liền nghĩ ra chuyện dùng Lạp Thành để Lệ Sa sớm hồi cung, bất quá bây giờ cũng được, nhưng trong nội tâm nàng lại có chút lo lắng, vận mệnh có dễ dàng thay thế như vậy không?
---
Chương 217
"Lệ Sa, hồi cung thì mặc y trang nữ đi, nếu không những người trong cung lại tưởng rằng ta nuôi nam sủng. Lệ Sa mặc y trang nữ tử theo ta hồi cung thì có thể đỡ bớt chuyện." Ở trong núi, những lúc nhàm chán, Phác Thái Anh liền may cho Lệ Sa một bộ hoa bào mới, nàng cảm thấy mặc trên người Lệ Sa nhất định sẽ vô cùng đẹp.
Lệ Sa thấy Phác Thái Anh mấy ngày nay lại đi may áo, trong lòng có chút khó chịu, luôn cảm giác mình bây giờ mặc y trang nữ rất kỳ cục, nàng cảm thấy nữ tử có dung mạo xấu thì so với nam tử dung mạo xấu càng khó tiếp nhận hơn, y phục càng đẹp càng làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên.
"Ta đã nhiều năm không mặc nữ trang, cảm thấy hay là mặc nam trang thì tốt hơn, nếu không thì ta sẽ mặc trang phục thị vệ theo nàng hồi cung." Lệ Sa cự tuyệt nói.
"Lệ Sa sau này hàng đêm đều ở bên ta, trang phục nam tử cũng không thuận tiện bằng trang phục nữ tử." Lệ Sa mặc trang phục nam tử thì có khí khái hào hùng, trường cửu, nhưng mặc trang phục nữ tử cũng tốt, dù sao thì Lệ Sa vốn chính là nữ tử.
Lệ Sa cũng biết Phác Thái Anh là hoàng hậu một triều đại, nếu như quá thân mật cùng người khác ngoài Hoàng đế ra thì đối với danh tiết của Phác Thái Anh rất bất lợi, mình lấy thân phận của người khác vào cung, đúng là thân phận nữ tử tương đối tốt hơn.
"Cũng được." Lệ Sa thỏa hiệp, mặc cho Phác Thái Anh thay quần áo cho mình.
Sau khi mặc tử tế, bởi vì trong nhà gỗ không có gương đồng nên Lệ Sa cũng không biết giờ phút này mình nhìn ra sao, nội tâm có chút nhăn nhó không tự nhiên.
Phác Thái Anh ngắm nhìn Lệ Sa tư thái mỹ lệ, mặc hoa bào do chính mình may, cảm thấy kinh diễm, nàng cảm thấy Lệ Sa tuy không còn dung nhan tuyệt mỹ, nhưng nhiều thiếu nữ bên cạnh Lệ Sa cũng sẽ ảm đạm phai mờ. Phác Thái Anh hết sức hài lòng, càng xem càng muốn đem Lệ Sa ép dưới thân thể, phiên vân phúc vũ một phen.
"Lệ Sa chắc không biết, tuy không có gương mặt xinh đẹp, nhưng giờ phút này Lệ Sa vẫn làm cho người ta kinh diễm." Phác Thái Anh lộ ra vẻ mặt si mê nhìn Lệ Sa nói. Lệ Sa thực chất phong thái vẫn không có thay đổi. Lệ Sa luôn mang đến cho mình cảm giác rung động kinh diễm, chưa từng mất đi.
Ánh mắt Phác Thái Anh giống trước đây như đúc, mang theo cuồng nhiệt si mê, không phải giả bộ là có thể giả được, nghĩ đến mình giờ khắc này ở Phác Thái Anh trong lòng vẫn còn sức hấp dẫn, làm cho Lệ Sa có cảm giác ngượng ngùng.
"Nàng cố ý nói như vậy chỉ là muốn dỗ dành ta vui, ta chỉ là một người xấu xí mà thôi!" Lệ Sa ra vẻ không tin nói.
"Ta không phải là người thích dỗ ngọt, nếu nàng không tin thì khi vào cung, để xem Lý Yến Uyển nhìn thấy có còn thích nàng hay không." Lý Yến Uyển thích Lệ Sa không thể nghi ngờ, Phác Thái Anh tin tưởng nếu như Lý Yến Uyển nhìn thấy Lệ Sa đứng đó, tư thái lãnh diễm ngạo nghễ mê người, Lý Yến Uyển nhìn sẽ còn thích lấy Lệ Sa, nàng có cảm giác, trong cung, ngoại trừ mình cùng Đình Nhi, Lạp Thành, quan tâm tới sự sống chết của Lệ Sa, còn có Lý Yến Uyển, hiển nhiên cũng rất nhớ Lệ Sa.
"Đang yên đang lành nhắc tới người khác làm gì?" Lệ Sa căn bản đều không quên nhân vật này, mặc kệ ở kiếp trước, hay là ở kiếp này, nàng cùng Lý Yến Uyển cũng không có bao nhiêu giao tình, nhưng nàng nhớ rất rõ, Phác Thái Anh với Lý Yến Uyển giao tình rất tốt, làm cho người không yên tâm chút nào.
"Được, không nhắc tới nàng ta nữa, coi như nàng ấy có thích Lệ Sa thì cũng không bằng một phần mười ta." Phác Thái Anh đương nhiên không nguyện ý để Lệ Sa biết, còn có một nữ nhân đối với nàng nóng ruột nóng gan.
Lệ Sa một thân y trang hoa mỹ cùng Phác Thái Anh xuất hiện ở trước mặt thị vệ, bọn thị vệ liền choáng mắt, thợ săn lại là nữ. Dù sao Lệ Sa cũng cao hơn so với nữ tử bình thường, bình thường ăn mặc đơn bạc, trang phục lại rộng rãi, thường trầm mặc ít nói, mạng che mặt che kín mặt. Bọn họ đều không hoài nghi tới giới tính của thợ săn này. Giờ phút này Lệ Sa một thân y trang hoa mỹ màu đỏ, tư thái mỹ lệ, thân thể thẳng tắp, có cảm giác ngạo nghễ không thể xâm phạm, cho dù vẫn đeo mạng che mặt, cũng gây cho người ta một cảm giác kinh diễm, khí chất hoàn toàn khác với lúc mặc trang phục nam tử vải thô. Trong các thị vệ, có vài người đã gặp qua Lệ Sa liền cảm thấy người trước mặt rất có vài phần giống trưởng công chúa.
Bọn thị vệ đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái, bọn họ làm sao lại quên trong cung trước kia có một bí mật, đó chính là Hoàng hậu nương nương cùng Trưởng công chúa điện hạ có tư tình, lại nói, nương nương xuất cung chính là vì tìm Trưởng công chúa điện hạ. Giờ phút này nhìn thấy Lệ Sa, không biết người trước mắt có phải là Trưởng công chúa điện hạ hay không.
"Là Trưởng công chúa điện hạ sao?" Thống lĩnh thị vệ hỏi.
"Không phải, nàng chỉ là người có thần thái giống Trưởng công chúa điện hạ." Phác Thái Anh quả quyết bác bỏ.
Phác Thái Anh nói không phải, bọn thị vệ liền hoàn toàn tin tưởng người trước mắt chỉ là giống Trưởng công chúa điện hạ, dù sao Trưởng công chúa điện hạ khả năng còn sống vốn không cao, lại thêm nếu như là Trưởng công chúa điện hạ thật thì không có lý do gì mà không hồi cung. Nếu như là một người rất giống Trưởng công chúa điện hạ, Hoàng hậu nương nương muốn mang về, cũng có thể hoàn toàn hợp lý.
"Ta chuẩn bị mang nàng hồi cung, một lát nữa liền xuất phát." Phác Thái Anh nói với thống lĩnh thị vệ.
"Nương nương anh minh." Bọn thị vệ ở rừng sâu núi thẳm này, muỗi rắn kiến đã muốn sợ, cũng đã ước gì lập tức hồi cung.
Phác Thái Anh hồi cung cũng đi theo con đường lúc trước đến, ngồi thuyền dọc theo sông đi ngược dòng nước.
Lệ Sa lên thuyền, không trực tiếp đi vào buồng nhỏ trên tàu, mà đứng ở đầu thuyền, tâm cảnh nàng giờ phút này thập phần vi diệu, nàng không nghĩ tới mình đã trốn tránh ba năm, cuối cùng vẫn muốn trở về, có chút chờ mong, có chút sợ hãi, cũng có chút thấp thỏm lo âu.
Lệ Sa không vào buồng nhỏ trên tàu, Phác Thái Anh đương nhiên cũng không vào, nàng nhìn Lệ Sa đang đứng ở đầu thuyền, tóc thật dài bị gió lạnh thổi bay lên, bóng lưng mỹ lệ giờ phút này nhìn có vẻ cô đơn, làm cho trong lòng Phác Thái Anh thắt chặt, cũng không kiêng dè các thị vệ, nàng trực tiếp từ phía sau lưng ôm lấy Lệ Sa.
Những thị vệ mười phần thức thời, lập tức liền cách xa đầu thuyền, để các nàng không gian riêng tư.
Lệ Sa không nghĩ tới Phác Thái Anh cứ vậy mà ôm lấy eo của mình, nhưng rất nhanh liền thích ứng, mặc cho Phác Thái Anh ôm.
"Đang suy nghĩ gì?" Phác Thái Anh hỏi.
"Càng gần về tới càng lo lắng, có chút đứng ngồi không yên, không biết gặp mặt sẽ là cảnh tượng như thế nào." Lệ Sa nói, nàng không thể lấy thân phận Lạp Lệ Sa trở lại bên cạnh bọn họ, nàng không biết bọn họ có nhận ra mình không.
"Ta đã không thể chịu được nếu mất đi lần nữa, cho nên để an toàn, chỉ có thể ủy khuất nàng." Phác Thái Anh nghĩ đến cảnh tượng kia, liền đau lòng cho Lệ Sa, gặp nhau không thể nhận nhau, Lệ Sa hẳn là sẽ rất khó chịu.
"Như thế này cũng tốt, ta cũng không muốn để bọn họ biết ta chính là Lạp Lệ Sa, chỉ cần bọn họ đều mạnh khỏe, là ta đã đủ hài lòng." Lệ Sa không thèm để ý nói, Lạp Lệ Sa kiếp trước, hay kiếp này, đều hẳn đã chết, sống sót đã là may mắn, nàng hiện tại lo lắng chính là đệ đệ của nàng Lạp Thành, nội tâm có cảm giác bất an.
"Lạp Thành sẽ không có chuyện gì đâu." Phác Thái Anh biết Lệ Sa hiện tại một lòng đều đang lo lắng cho Lạp Thành, cho nên trấn an nói.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip