Chương 23 + 24

Chương 23

Lúc Lạp Lệ Sa đến tiền sảnh thì thấy Lạp Tấn và Phác Truyền đang nói chuyện nhưng trông cả hai đều có vẻ không vui, Ngô Vương cũng có ở đấy, bầu không khí vô cùng gượng gạo.

"Phụ thân, Phác đại nhân vốn thương yêu nhi nữ nên mới đắn đo hôn sự, nhất thời không thể quyết định ngay được. Chuyện này rất bình thường, chúng ta nên cho Phác đại nhân thêm thời gian suy nghĩ thì tốt hơn." Lạp Lệ Sa thoải mái cười nói với Lạp Tấn, thái độ ung dung rộng lượng, dáng vẻ đoan trang như khi làm hoàng hậu ở kiếp trước. Kỳ thực ngoại trừ Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa vẫn luôn giấu đi cảm xúc thật của mình khi đối đãi với người khác.

"Được thôi. Phác huynh có thể suy nghĩ kỹ rồi hẵng ra quyết định." Tuy Lạp Tấn không biết con gái nói gì với Phác Thái Anh, nhưng dáng vẻ tự tin kia lập tức khiến hắn biết nàng đã có biện pháp hay hơn rồi.

"Việc kết hôn của tiểu nữ không cần vội, tạm thời không đáng nhắc đến." Phác Truyền khéo léo từ chối.

"Chúng ta cũng không gấp, nhưng hai nhà nên bàn bạc trước để tránh đi đường vòng. Lão thái quân từng bảo ta và Phác Thái Anh nên gặp gỡ nhiều hơn, nhưng ta cảm thấy không chỉ ta và Thái Anh mà Lạp gia và Phác gia cũng nên giao thiệp nhiều hơn để gia tăng tình cảm. Phác đại nhân, ngài thấy có đúng không?" Lạp Lệ Sa cười hỏi ngược lại, rõ ràng muốn nhắc nhở Phác Truyền rằng Phác gia còn nợ Lạp gia một món nợ ân tình.

Lạp Lệ Sa lấy ơn nghĩa ra bức ép khiến Phác Truyền cảm thấy bất ổn. Về mặt đạo nghĩa, hiện tại Phác gia bọn họ vô cùng bị động. Phác Truyền biết Lạp Lệ Sa rất được sủng ái nên trước giờ hắn đối xử với nàng vô cùng lễ độ, dù phần lễ độ này đều dựa vào oai nghiêm của Lạp Tấn. Bây giờ ngẫm lại Lệ Sa một lần nữa, mới phát hiện nữ tử này không đơn giản như vẻ bề ngoài, thật sự làm hắn bất ngờ. Có điều thái độ hùng hổ dọa người này của Lạp Lệ Sa thực sự rất khó ưa.

"Tất nhiên rồi, hôn nhân đại sự ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời của tiểu nữ, đương nhiên phải suy nghĩ kỹ càng. Xin cho ta thời gian cân nhắc kỹ càng, ta sẽ cho Lạp huynh một câu trả lời chắc chắn." Phác Truyền gượng gạo đáp, không còn khư khư từ chối như ban nãy.

"Thế thì Phác huynh cứ suy nghĩ kỹ đi rồi cho ta trả lời chắc chắn. Ta và tiểu nữ không làm phiền huynh nữa, xin cáo từ trước." Lạp Tấn thấy Phác Truyền thỏa hiệp nên cũng yên tâm cùng con gái ra về.

"Cũng trễ rồi, hay là ở lại dùng bữa cơm trưa rồi hãy đi!" Tuy hắn chỉ ước gì cha con Lạp gia rời đi ngay lập tức, nhưng vẫn coi trọng lễ tiết mời khách.

"Phác huynh không cần khách khí, ngày tháng còn dài, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội." Lạp gia thâm ý trả lời. Từ đây cho đến lúc ăn cơm trưa còn đến một quãng thời gian, huống hồ dùng cơm ở Phác gia đâu thoải mái bằng cơm nhà mình. Nếu kết thành thông gia thành công thì thiếu gì cơ hội ăn chung.

"Nếu vậy Phác mỗ không dám giữ khách lại nữa. Quản gia, thay ta tiễn hai vị khách quý rời phủ." Phác Truyền truyền quản gia đến tiễn khách.

Lạp Tấn và Lạp Lệ Sa ra khỏi Phác gia, ngồi lên xe ngựa nhà mình hồi phủ.

"Trước đó Phác Truyền từ chối rất quyết liệt, tại sao con chỉ nói vài câu đã khiến hắn lập tức thay đổi thái độ vậy?" Lạp Tấn tò mò hỏi con gái.

Lạp Lệ Sa liền kể chuyện cứu mạng Phác Thái Anh và lời nói của Phác lão thái quân trong buổi tiệc rượu cho cha mình nghe.

"Sa Nhi cứu Phác Thái Anh, có bị thương không?" Lạp Tấn vừa nghe con gái nói cứu Phác Thái Anh mà bị ngã, lập tức lo lắng hỏi. Dưới cái nhìn của hắn, việc con trai cưới nhi nữ nhà họ Phác chỉ là dệt hoa trên gấm, không đáng để con gái mạo hiểm như thế. May sao chuyện ngày hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đành thôi vậy.

"Xây xát nhẹ thôi, không có gì đáng lo ngại. Hơn nữa hôm qua Phác Thái Anh đã bôi thuốc giúp con rồi, thuốc kia rất hiệu nghiệm, hôm nay không còn cảm thấy đau đớn gì nữa. Lúc nãy nàng mới đưa con đơn thuốc, đến lúc cần con nhờ người điều phối để phụ thân thưởng cho các tướng sĩ trong quân, nhất định sẽ có tác dụng cực tốt." Lạp Lệ Sa vừa nói vừa vén tay áo lên cho Lạp Tấn xem vết thương hôm qua.

Lạp Tấn nhìn vết trầy trên tay Lệ Sa, đúng là rất nhạt, không có gì đáng ngại mới yên tâm. Nghe con gái nói Phác Thái Anh như vậy nên hắn cũng cảm thấy tiểu nữ tử Phác gia kia thật tốt bụng, lấy về làm vợ cho con trai là quyết định sáng suốt.

"Con gái Phác gia thật có lòng, Phác gia xưa nay nổi tiếng trọng ân nghĩa, còn có món nợ ân tình này, dù Phác gia không muốn cưới cũng chẳng dám thẳng thừng từ chối. Nhưng lấy ơn nghĩa ra để ép buộc người ta, nếu truyền ra bên ngoài thì danh tiếng nhà chúng ta có vẻ không hay cho lắm." Lời nói của Lạp Tấn nghe như mấy phần giậu đổ bìm leo.

"Phụ thân, một khi Phác phủ từ chối cưới sẽ khiến thiên hạ cho rằng đệ đệ không xứng với Phác gia bọn họ, sĩ diện của chúng ta cũng khó giữ. Hơn nữa chẳng phải có ân báo ân là đạo lý hiển nhiên trên đời sao? Đúng là nếu bị truyền ra ngoài thì nghe không hay lắm nhưng Lạp gia chúng ta đâu phải không có lý lẽ. Chưa kể nếu Phác gia từ chối thì khác nào bọn họ không thừa nhận ân tình này, xem ai đuối lý hơn ai, đến lúc đó họ có giữ được danh tiếng tốt đẹp của Phác gia nữa hay không cũng là điều khó nói?"

"Xem ra muốn cưới con gái Phác gia cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ có làm vậy mới được thôi." Lạp Tấn cảm thán, hắn có cảm giác như mình đang trèo cao cầu cạnh Phác gia vậy. Phải biết rằng Lạp gia là thế lực lớn nhất trong thành này, bàn về sức ảnh hưởng ở địa phương cũng không thua kém hoàng đế là bao. Dẫu sao thì trời cao, hoàng đế xa, có biết bao người ước ao được kết thân với Lạp gia cơ chứ, vậy mà bây giờ họ phải làm ra hành động chẳng khác nào trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Chỉ là đối với chấp niệm sâu sắc này của con gái, hắn cũng không muốn để Lý Quân Hạo sống dễ chịu.

"Đúng rồi, sao Ngô Vương cũng ở đó?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"Phác Truyền nói Ngô Vương cũng muốn kết thân với Phác gia nên ta liền tìm hắn tới đối chất. Quả nhiên đúng như lời con nói, hắn có ý kết thân với nhà chúng ta, nhưng ta không vội từ chối ngay, chờ chuyện hôn nhân của chúng ta và Phác gia ổn thỏa thì sẽ cự tuyệt hắn sau." Lạp Tấn nói, cẩn thận không để Ngô Vương xen vào hôn sự của Phác phủ và Lạp gia, hòng tránh rắc rối về sau.

"Như vậy là tốt nhất." Lạp Lệ Sa cảm thấy nhờ có phụ thân ở đây mà nàng vẫn có thể dựa dẫm vào người, phụ thân luôn luôn suy xét rất chu toàn. Có thể vì tình yêu thương của phụ thân dành cho nàng kiếp trước quá nhiều mới làm tiêu tan hết mọi phúc phận còn sót lại của nàng, nên kiếp này, Lệ Sa quyết định không thế tất cả mọi chuyện đều dựa hết vào người.

"Con yên tâm, kiếp này phụ thân sẽ giúp con chuẩn bị đường đi nước bước, chắc chắn không để con giẫm lên vết xe đổ." Lạp Tấn nghĩ tới mọi tao ngộ oan ức của đứa con mà hắn nhất mực thương yêu thì lòng đau như cắt, càng ghét cay ghét đắng tên Lý Quân Hạo chưa từng gặp mặt kia hơn.

"Phụ thân, kiếp này con không muốn tái giá nữa. Con chỉ mong phụ thân bắt đầu từ hôm nay dạy dỗ Lệ Sa như một đấng nam nhi, để Lệ Sa tham dự chuyện lớn nhỏ trong nhà. Hy vọng sẽ có một ngày, Lệ Sa cũng có năng lực bảo vệ Lạp gia." Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói với Lạp Tấn.

"Sa Nhi đừng để bụng chuyện của kiếp trước làm gì, chẳng phải đời này vẫn chưa xảy ra chuyện gì hay sao? Phụ thân có thể giúp con tìm mối lương duyên khác tốt hơn, tuyệt đối không để con lấy kẻ cầm thú không bằng." Lạp Tấn khuyên nhủ, xem ra chuyện kiếp trước ảnh hưởng con gái quá lớn rồi.

"Trên cõi đời này cũng chẳng có nam tử nào chân thành với Lệ Sa như cha đâu. Nếu không có nam tử như phụ thân, Lệ Sa tuyệt đối không muốn chịu thiệt. Huống hồ vận mệnh của Lệ Sa gắn liền với Lạp gia, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục." Lạp Lệ Sa nhìn Lạp Tấn, ánh mắt vô cùng kiên định.

"Cũng được. Con gái của Lạp Tấn không thể chịu thiệt thòi khi kết hôn được. Nếu Lệ Sa không gặp được nam tử ưng ý nào thì khỏi cần lấy chồng gì hết, cứ ở trong nhà cho ta nuôi, không ai dám bắt nạt, như vậy ta càng yên tâm hơn. Đến lúc đó, nếu con muốn có con thì tìm một nam sủng vào phòng là được. Nếu sinh được con nối dõi thì đưa về từ đường Lạp gia, vậy cũng coi như tự do vui vẻ, khỏi phải lo liệu việc nhà người khác..." Lạp Tấn là quân nhân, vốn không hề để ý tới lễ nghĩa văn hoa. Lúc còn trẻ, hắn được phái đi coi giữ biên giới ở Nam Cương, ở đấy có vài bộ lạc có phong tục khác xa người Trung Nguyên như xem trọng mẫu hệ nên hắn không thấy kinh ngạc chút nào. Hắn nghĩ sau này nếu con gái không muốn cưới mà chỉ muốn nam sủng cũng chẳng có gì đáng ngại, không có gì quá to tát. Con gái gặp người ưng ý thì gả, không có thì cứ việc ở nhà, chẳng có gì ghê gớm. Nhất là khi biết gian truân kiếp trước của nàng, hắn thật sự không yên lòng gả con cho nam tử nào khác.

"Phụ thân, người toàn nói đâu đâu thôi." Lạp Lệ Sa xấu hổ cắt đứt lời cha, nàng chỉ không muốn kết hôn thôi mà. Phụ thân nghĩ nhiều quá rồi, ngay cả nam sủng và sinh con cũng nghĩ tới cho được. Nếu đổi lại là người khác, đây tuyệt đối là chuyện đồi phong bại tục, bại hoại gia môn, nhưng cha nàng lại không hề để ý, còn có xu hướng nối giáo cho giặc nữa. Giờ nàng mới thấy cha nàng thật sự là một người rất khác biệt, hoặc có thể nói người sủng ái nàng đến mức độ này, đã rất khác người rồi

Lạp Tấn thấy con gái thẹn thùng thì không khỏi bật cười. Hắn cảm thấy mình nói có vẻ hơi sớm, biết đâu sau này con gái lại gặp được ai đó ưng ý liền hớn hở muốn cưới thì sao.

---

Chương 24

Sau khi cha con Lạp gia rời đi, Phác Truyền cảm thấy ấm ức trong lòng, nhìn thấy Ngô Vương lại càng tức giận nhưng không tiện phát tác nên đành viện cớ đi đến nội viện tìm con gái. Trên đường tình cờ gặp phải Lý Quân Hạo, trước đây hắn luôn xem Lý Quân Hạo là con rể tương lai, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhưng bây giờ chẳng hiểu sao vừa nhìn đã thấy tức giận.

"Tiên sinh." Lý Quân Hạo cung kính chào hỏi Phác Truyền.

"Thế tử." Giọng nói của Phác Truyền lạnh nhạt hơn trước rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ khách khí.

"Tiên sinh, Quân Hạo vừa mới nghe chuyện ở tiền sảnh, là Ngô Vương phủ có lỗi với Phác phủ, đệ tử xin bồi tội với tiên sinh." Lý Quân Hạo nói xong liền quỳ xuống trước mặt Phác Truyền.

Dù gì Lý Quân Hạo cũng là thế tử nhà Ngô Vương, là dòng dõi hoàng tộc, quỳ gối nhận lỗi thì hơi quá rồi. Nghĩ vậy nên Phác Truyền lập tức đưa tay đỡ Lý Quân Hạo lên, thái độ cũng hiền hòa hơn rất nhiều.

"Ta biết thế tử thân bất do kỷ, không cần để ý quá nhiều." Phác Truyền ngẫm lại mới thấy chuyện hôn nhân này vốn do cha mẹ sắp đặt, sao Lý Quân Hạo có thể làm chủ được, bản thân hắn vừa nãy quả thật có vẻ giận chó đánh mèo rồi.

"Tiên sinh, ta thật lòng rất yêu mến Thái Anh, thật sự muốn kết hôn với nàng chứ không hề gian dối. Ta vốn đã xin phụ vương đích thân đến Phác phủ cầu hôn để thể hiện tất cả sự trân trọng và lòng quý mến, nào ngờ hôm qua phụ vương gặp Lạp Lệ Sa thì tâm tư liền thay đổi, Quân Hạo tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế. Trong lòng Quân Hạo cũng vô cùng lo lắng nhưng bản thân không thể tự làm chủ. Ta sẽ tận lực thuyết phục phụ vương bỏ đi ý nghĩ kết thân với Lạp gia. Hy vọng đến lúc đó Phác phủ có thể cho Quân Hạo thêm một cơ hội..." Lý Quân Hạo vô cùng thành khẩn khiến Phác Truyền có chút động lòng.

"Hầy, chuyện đời khó đoán, đến lúc đó hẵng nói." Hiện giờ Phác Truyền không thể tùy tiện hứa hẹn gì được. Dù Lý Quân Hạo có thể thuyết phục Ngô Vương, nhưng hắn đã mất đi thời cơ tốt nhất để cưới Phác Thái Anh. Đến lúc đó, nếu mình đồng ý cho Ngô Vương phủ cầu thân, tất nhiên sẽ đắc tội với Lạp gia, huống hồ Lạp Lệ Sa còn có ơn cứu mạng với Thái Anh, đúng là khó nghĩ quá. Hơn nữa hôm nay Ngô Vương thà đắc tội với mình cũng phải lấy lòng Lạp Tấn, tâm tư thấy lợi quên nghĩa đó càng làm cho hắn khó lòng tùy tiện hứa hẹn với Lý Quân Hạo. Hiện giờ hắn chỉ muốn thương nghị với tiểu nữ cách thức từ chối lời cầu hôn của Lạp gia mà vẫn có thể rút lui an toàn thôi.

"Vâng." Lý Quân Hạo thức thời gật đầu. Hắn đã không làm chủ được chuyện này, nếu còn ra quá nhiều yêu cầu thì không phải phép, không thể nhiều lời hơn nữa.

Thời điểm Phác Truyền đến, Phác Thái Anh đang tập trung xem sách của Lạp Lệ Sa đưa.

"Đang đọc sách gì đấy?" Phác Truyền thấy con gái chăm chú đọc đến mức mình vào nàng cũng không biết thì tò mò hỏi.

"Khâu sơn chí." Phác Thái Anh nghe tiếng của phụ thân liền ngẩng đầu nhìn về phía Phác Truyền, thành thật trả lời. Nàng nghĩ nếu cha thấy quyển sách này ắt hẳn cũng rất ngạc nhiên.

"Khâu sơn chí?" Phác Truyền kinh ngạc thốt lên. Bấy lâu nay hắn vốn là người yêu sách, sách này chỉ mới nghe danh chứ chưa từng thấy qua bao giờ. Nghe nói nó đã thất truyền từ lâu, bây giờ nghe được há có thể không ngạc nhiên, há có thể không vui mừng?

Phác Truyền nhận sách từ Phác Thái Anh, nâng niu trong tay đánh giá hồi lâu mới mở ra trang đầu, động tác hết sức cẩn thận như sợ chỉ đụng vào là hỏng.

"Sách này quý giá như thế, Thái Anh làm sao có được?" Sau khi Phác Truyền cẩn thận lật xong một tờ mới kích động hỏi con gái.

"Lệ Sa đưa." Phác Thái Anh thành thật trả lời.

Hai chữ Lệ Sa như một chậu nước lạnh dội lên đầu hắn. Trong nháy mắt, tâm tình kích động của Phác Truyền lập tức bình tĩnh lại.

"Nếu con đã nhận rồi thì chắc phải biết ý nghĩa của nó rồi chứ?" Đứa con gái này từ nhỏ đã thông minh khác hẳn người thường, từ trước đến giờ làm gì cũng khéo léo. Bây giờ Lạp gia gì đó chẳng khác nào củ khoai lang nóng bỏng tay, hắn không tin con gái không biết lợi hại trong mối quan hệ này.

"Dĩ nhiên là biết. Phụ thân đến chỗ của con chắc là vì bị Lạp gia làm khó dễ chuyện cầu thân đúng không?" Phác Thái Anh mỉm cười hỏi ngược lại. Phác Thái Anh thật ra là người rất thích cười, vẻ mặt nàng mỗi khi cười lên vừa hiền hòa vừa động lòng người, khiến ai cũng muốn gần gũi, tuyệt nhiên khác hẳn với Lệ Sa luôn làm người khác cảm thấy khó gần.

"Không sai, Lạp gia cố ý bức hôn, thậm chí còn lấy ơn nghĩa ra uy hiếp. Thái Anh thấy thế nào?" Phác Truyền hỏi.

"Lệ Sa có ơn cứu mạng với con. Ân trọng như núi, Thái Anh lấy thân báo đáp cũng là chuyện nên làm." Phác Thái Anh khẽ nói, tỏ rõ lập trường, nàng không hề phản đối chuyện gả vào Lạp gia.

Ngược lại, Phác Truyền nghe Phác Thái Anh trả lời xong thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn nghĩ con gái mình lẽ ra phải quyết tuyệt từ chối mới đúng.

"Vậy con có biết gả vào Lạp gia có lợi và hại gì không?" Phác Truyền cảm thấy con gái đã sớm suy xét rồi.

"Con biết chứ. Lạp gia tay nắm trọng binh, công cao lấn chủ nên bị hoàng thượng kiêng kỵ như cái gai trong mắt, chưa trừ diệt thì sẽ không an lòng." Câu nói đầu tiên của Phác Thái Anh đã chỉ ra điểm lợi hại.

"Không sai. Hiện giờ Lạp Tấn có uy vọng cực cao trong quân, cũng vô cùng nổi danh ở Nam Cương và Tây Bắc. Bệ hạ sợ Trung Nguyên không thể kiềm chế được hắn, lỡ như hắn có dã tâm chiếm đất đoạt ngôi thì biết làm sao bây giờ. Vậy nên người mới điều hắn về Trung Nguyên phồn thịnh, ngoài mặt ban cho chín thành để động viên, kỳ thực là kìm hãm trong phạm vi nhất định, hễ hắn có hành động nào khác thường liền cử binh vây quét. Lạp Tấn là tướng tài vô song, uy vọng lại cao, hoàng thượng kiêng kỵ thực lực đó nên mới không dám động đến hắn. Nhưng hắn chỉ có một đứa con trai, tên nhóc này lại kém xa cha mình. Nếu ngày sau Lạp Tấn mất đi thì thực lực Lạp gia tất nhiên sẽ bị suy yếu, đó cũng là thời cơ để bên trên hiếp đáp. Cha há có thể trơ mắt nhìn đứa con gái nhỏ mình thương yêu nhất nhảy vào hố lửa?" Phác Truyền phân tích.

"Hoàng Thượng có thể điều Lạp Tấn về Trung Nguyên để vây nhốt giám sát bởi vì dám chắc Lạp Tấn không có dã tâm. Trong mắt Thái Anh, hoàng thượng thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Chỗ Lạp gia ở chính là cứ điểm quan trọng của Trung Nguyên. Nếu Lạp gia có dã tâm thì cứ việc triệu hồi tâm phúc nhắm thẳng vào điểm yếu của hoàng thành mà đánh thôi." Phác Thái Anh mở địa đồ ra chỉ cho Phác Truyền xem.

"Con nói Lạp Tấn có dã tâm sao? Cho dù là vậy nhưng dưới tình huống bị vây nhốt như vậy, dẫu hắn có anh tài ngút trời cũng khó lòng nhúc nhích nửa phần." Phác Truyền nghe vậy quả nhiên sắc mặt nghiêm túc hẳn ra. Nếu Lạp gia có dã tâm thì năm đó sẽ không ngoan ngoãn từ Tây Bắc trở về nơi chật hẹp nhỏ bé này.

"Chắc phụ thân đã quên Lạp Tấn rất có uy vọng ở Nam Cương. Chỉ cần khẽ hô một cái thì hoàn toàn có thể mượn binh từ đó. Tướng tài như Lạp Tấn, ván cờ này hoàng thượng ắt lâm nguy!" Phác Thái Anh thản nhiên nói.

"Nếu Lạp gia đã có lòng dạ phản loạn thì Thái Anh càng không thể gả." Phác Truyền nghiêm túc khẳng định.

"Phụ thân, vương hầu tướng lĩnh há cứ phải con dòng cháu giống mà lên?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại. Nàng biết cha có lòng tận trung với hoàng thượng, nhưng cũng không phải là người cổ hủ, "Hơn nữa, chẳng phải vương triều nhà Lý cũng tranh đoạt mà có hay sao. Không ai có thể làm chủ thiên hạ muôn đời vạn kiếp, chỉ người có tài mới chiếm được thôi."

"Nói không sai, tất cả giống nhau chỉ là chiến tranh. Nhưng để lê dân bách tính tránh khỏi lầm than, loạn thần tặc tử cuối cùng cũng sẽ bị người tiêu diệt."

"Phụ thân, thiên hạ loạn hay không cũng chẳng liên quan gì tới việc lấy chồng hay sinh con đẻ cái. Tuy hiện giờ bệ hạ thánh minh, nhưng thái tử lại thay đổi khó ngờ, cuối cùng sẽ dẫn đến họa lớn. Đừng nói Lạp gia có dã tâm hay không, chẳng phải Ngô Vương phủ kia cũng sẽ thừa cơ hành động sao? Họ vốn đến Phác phủ để cầu hôn nhưng nhìn thấy kết thân với Lạp gia có lợi hơn nên mới xảy ra biến cố. Nếu buộc phải chọn giữa Ngô Vương phủ và Lạp gia, con thà chọn Lạp gia, ít ra họ đáng tin hơn. Vả lại nếu không gả cho Lạp gia thì Phác gia chúng ta sẽ mất hết danh dự. Danh tiếng muốn tích lũy thì khó nhưng để phá hủy lại rất dễ dàng. Để bảo tồn danh tiếng, phụ thân nên gả con gái cho Lạp gia." Phác Thái Anh nghiêm túc nói. Nàng biết rõ cha thương nàng cũng chỉ vì nàng thông minh lanh lợi, người thông minh lúc nào chẳng được coi trọng. Bao nhiêu lần phụ thân tiếc nuối nói vì sao mình không phải là nam nhi, nói rõ trong lòng hắn con gái vẫn phải gả ra ngoài, trở thành người dưng nước lã, dẫu cho hắn thật sự thương yêu nàng thế nào đi nữa.

Trong mắt thế nhân, nữ nhi vốn không hề quan trọng, ít ra đối với danh dự và hưng suy của gia tộc mà nói thì nó bé nhỏ vô cùng. Tuy cha yêu thương nàng hết mực nhưng cũng không thể sánh được với chuyện thịnh suy của Phác gia. Ngược lại, nàng cũng có chút ước ao giống như Lệ Sa. Lạp Tấn yêu vợ thương con, tình thương yêu thuần túy không pha lẫn tạp chất.

"Đâu có nghĩa ngoài Lạp phủ và Ngô Vương phủ ra thì Thái Anh không thể lấy chồng." Phác Truyền cau mày nói.

"Thử hỏi có ai dám liều lĩnh đắc tội Lạp gia để đến cướp con gái bây giờ? Dù gả cho ai cũng sẽ đắc tội với Lạp gia hết. Đến lúc Lạp gia thật sự có dã tâm cử binh gây chuyện thì Phác gia là người đầu tiên gặp xui xẻo. Con biết phụ thân có khí tiết, không sợ cường quyền, nhưng Phác gia có tới mấy trăm miệng ăn đều đặt hết lên một mình người. Cha không nên vì một đứa con gái mà để cả nhà gặp nguy hiểm." Phác Thái Anh rất hiểu rõ cha nàng, nên mấy câu nói đều trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu của Phác Truyền.

"Lẽ nào thật sự chỉ có thể gả cho Lạp gia sao?" Phác Truyền không cam lòng hỏi. Hắn là người có học, đương nhiên không sợ chết, nhưng chuyện này liên quan tới toàn bộ tính mạng của gia tộc Phác gia, quả thật làm hắn không dám liều lĩnh vì thể diện. Nghĩ đến đứa con gái hắn yêu thương nhất gia nhập vào nhà của loạn thần tặc tử, trong lòng hắn liền cảm thấy uất ức. Hơn nữa nếu thiết lập mối quan hệ thân thiết với Lạp gia, đến lúc Lạp gia khởi binh thất bại, Phác gia cũng sẽ bị liên lụy.

"Chỉ có thể đáp ứng kết hôn với Lạp gia mà thôi. Bất quá bây giờ chúng ta có thể kéo dài thời gian một chút, tốt nhất là để mọi người trong thành biết Phác gia chúng ta trọng ân trọng nghĩa nên mới bị Lạp gia cưỡng bức ép gả con gái. Như vậy sẽ giữ được danh tiếng Phác gia trọng ân nghĩa và có đạo đức tốt. Nếu Lạp gia cử binh khởi sự thành công thì Phác gia cũng chỉ có thêm lợi chứ không gặp hại. Nếu họ thất bại thì khi hoàng thượng truy cứu, Phác gia chúng ta cũng có thể thoát tội." Phác Thái Anh đã cân nhắc chu toàn cho Phác gia. Nếu thành công thì Phác gia chính là hoàng thân quốc thích, nếu thất bại thì chỉ hy sinh một thiếu nữ mà có thể bảo toàn cả gia tộc.

"Vậy thì thiệt thòi cho Thái Anh quá, phụ thân không đành lòng." Phác Truyền nghĩ đến việc con gái nhỏ hi sinh, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Thái Anh không cảm thấy thiệt thòi chút nào. Dù gả cho ai cũng khó bảo toàn cả đời bình an. Huống hồ Phác Thái Anh cũng có chút chờ mong." Phác Thái Anh hoàn toàn không thèm để ý.

"Lời ấy nghĩa là sao?" Phác Truyền khó hiểu.

"Phụ thân có biết tại sao Lạp gia lại nhất quyết muốn cưới con không?" Phác Thái Anh hỏi.

"Tại sao?" Phác Truyền cũng không lý giải được nguyên do Lạp gia đột nhiên muốn kết thân.

"Hôm qua lúc Thái Anh chiêu đãi quốc sư, Lệ Sa cũng ở đây. Quốc sư có nói với Thái Anh một câu." Phác Thái Anh nói xong lại ngập ngừng.

"Nói gì?" Phác Truyền lo lắng hỏi.

"Tiêu thiều Cửu thành, Phượng Hoàng lai nghi." Phác Thái Anh hồi đáp. Ai nói câu này cũng không thể tin, nhưng lời của Trương Đạo Phàm lại có sức nặng hơn nhiều.

Phác Truyền cẩn thận suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ ám chỉ con gái mình có số làm hoàng hậu, ngày sau có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ?

"Con cũng không ngờ Lệ Sa lại để tâm câu nói đó. Con vốn chỉ cho rằng Lệ Sa nghĩ ngợi quá nhiều thôi, nhưng sau khi cẩn thận suy xét một lúc mới phát hiện một điều. Nếu Lạp gia có dã tâm, vừa hay trong tay lại nắm trọng binh, không hẳn không thể thành công, nói không chừng sau này có thể xưng vương cũng nên." Phác Thái Anh cười nói.

Nếu vậy thì nhà Lạp kia thật sự có mệnh trời. Hiện giờ thiên hạ thái bình, Lạp gia hoàn toàn không chiếm ưu thế, nhưng Trương Đạo Phàm chưa bao giờ tiên đoán sai, thật sự có khả năng sao? Phác Truyền cũng bán tín bán nghi, nhưng ít ra hắn không còn coi Lạp gia là loạn thần tặc tử nữa. Dù sao thì cổ nhân xưa nay đều tin người có thể trở thành đế vương đều do mệnh trời sắp đặt.

---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip