Chương 27 + 28

Chương 27

"Lệ Sa tỷ tỷ." Phác Thái Anh thấy Lệ Sa cũng tham gia tiệc mừng thọ của lão thái quân bèn chủ động chào hỏi.

"Ừm." Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh gật đầu một cái rồi lập tức lướt qua người nàng, không hề chú ý tới Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhìn bóng lưng Lệ Sa, không ngừng cảm thán. Quả nhiên trong mắt Lệ Sa không nhìn thấy được người nào khác, chẳng biết về sau nàng ấy sẽ xem trọng loại người như thế nào.

Đến khi thi cưỡi ngựa do Lệ Sa chọn ngựa trước nên lấy trúng con hung hăng chạy nhanh nhất trong phủ, lập tức bỏ xa mấy cô gái khác ở phía sau. Phác Thái Anh thấy con ngựa của Lệ Sa càng chạy càng nhanh, xem ra có chút khác thường, dù nàng cố đuổi nhưng không theo kịp, không giúp đỡ được gì đành ngoảnh lại vẫy Lý Quân Hạo đến đây.

Lý Quân Hạo cho rằng Phác Thái Anh gặp sự cố gì đó nên lập tức lên ngựa lao nhanh về phía nàng. Lý Quân Hạo cưỡi ngựa rất giỏi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Phác Thái Anh.

"Sao vậy?" Lý Quân Hạo quan tâm hỏi.

"Hình như ngựa của Lệ Sa tỷ tỷ có vấn đề, ngươi mau mau đuổi theo đi, đừng để tỷ ấy xảy ra chuyện." Phác Thái Anh nói với Lý Quân Hạo.

Chuyện được người mình thầm yêu giao phó, Lý Quân Hạo dĩ nhiên sẽ làm theo. Hắn nhìn một lúc phát hiện ngựa của Lệ Sa quả thật có vấn đề, liền đá mạnh vào bụng ngựa vội vàng đuổi theo.

Phác Thái Anh tuyệt đối không ngờ rằng việc này sẽ khiến Lệ Sa đem lòng ái mộ Lý Quân Hạo.

Trong mắt Phác Thái Anh, Lệ Sa là một người đơn giản, ít ra không phải là người biết che giấu tâm tình của bản thân. Nàng ấy không giấu được sự cảm mến đối với Lý Quân Hạo, cũng không có ý muốn giấu. Nhìn thấy Lệ Sa như vậy, Phác Thái Anh bỗng nhiên đau đớn khó chịu trong lòng, nhưng chẳng biết vì sao lại đau.

Do Lệ Sa rất ái mộ Lý Quân Hạo nên Ngô Vương vừa thấy đã nảy sinh toan tính trong lòng, nhanh chóng tác hợp Lệ Sa và Lý Quân Hạo, không bao lâu liền cưới nàng vào nhà.

Việc Lệ Sa kết hôn với Lý Quân Hạo làm Phác Thái Anh cảm thấy khó chịu. Ban đầu nàng vốn tưởng rằng nguyên nhân mình không vui là do Lý Quân Hạo, lẽ ra hắn phải là phu quân của mình mới đúng, chung quy tất cả đều vì hắn.

Sau khi Lý Quân Hạo cưới Lệ Sa xong liền tìm nàng giải thích, hắn nói hắn chỉ chung tình với mình nàng, kết hôn cùng Lệ Sa chỉ là kế tạm thời, muốn mượn thế lực của Lạp gia. Nam nhi chí tại thiên hạ, sẽ có một ngày hắn nhất định cưới nàng làm vợ, còn bảo nàng chờ hắn. Trong nháy mắt đó, Lý Quân Hạo khiến Phác Thái Anh cảm thấy vô cùng căm ghét, càng ghét Lý Quân Hạo bao nhiêu nàng càng cảm thấy lo lắng và đau lòng cho Lệ Sa bấy nhiêu. Nếu một nữ nhân kiêu ngạo như thế biết được mình bị phu quân lợi dụng thì sẽ khó chịu đến cỡ nào? Phác Thái Anh cảm thấy nếu lúc trước mình không nhờ Lý Quân Hạo cứu Lệ Sa, phải chăng Lệ Sa sẽ không mến mộ Lý Quân Hạo như bây giờ?

Ba năm sau, Phác Thái Anh tròn mười tám tuổi, trưởng thành vô cùng xinh đẹp động lòng người làm cho người cầu thân đến Phác gia nối liền không dứt. Lý Quân Hạo lại đưa ra ý muốn kết hôn với Phác Thái Anh, nhưng dù sao hắn cũng đã cưới Lệ Sa trước rồi, Phác Thái Anh vào cửa cũng chỉ là thiếp, Phác Truyền đương nhiên không chịu.

Chẳng ngờ Phác Thái Anh lại đồng ý. Nàng nói với Phác Truyền nàng rất yêu mến Lý Quân Hạo, sẽ không lấy ai ngoài hắn. Phác Truyền cho rằng con gái đã sớm ước định trọn đời với Lý Quân Hạo, hơn nữa Lý Quân Hạo cũng ra dáng nhân tài, hắn cũng có hảo cảm nên nếu con gái đã dứt khoát chọn lựa thì đồng ý vậy.

Sở dĩ Phác Thái Anh chịu làm thiếp cho Lý Quân Hạo vì nàng cảm thấy nên chịu trách nhiệm với Lệ Sa cả đời, chỉ có bảo vệ bên cạnh nàng mới yên tâm.

Sau khi Phác Thái Anh vào cửa liền ra sức lấy lòng Lệ Sa, còn Lệ Sa lại đố kỵ và chán ghét nàng ra mặt, chẳng qua là Lệ Sa quá kiêu ngạo nên chẳng thèm làm khó dễ nàng, chỉ coi Phác Thái Anh như không khí. Thật ra là do nội tâm của Lệ Sa đang trốn tránh, phu quân lập thiếp thất, làm sao nàng có thể xem như không nghe không thấy gì. Dù cho lừa mình dối người thì cũng hơn ghi dấu tâm tính thiện lương của Phác Thái Anh. Sự thật là khi đó Lý Quân Hạo đã cố ý giấu đi năng lực thực sự của Phác Thái Anh, vì lẽ đó Lệ Sa cũng cho rằng Phác Thái Anh không có khả năng uy hiếp, tuy ghét gặp mặt nhưng cũng không cố ý làm khó dễ nàng.

Phác Thái Anh biết rõ tâm tư của Lệ Sa, vì muốn nội tâm Lệ Sa được thoải mái nên nàng ngoan ngoãn ở trong viện của mình, đóng cửa không ra ngoài, cố hết sức không để Lệ Sa ngột ngạt, tuy chung một chồng nhưng các nàng không thường xuyên qua lại với nhau .

Ngày nào Lệ Sa chưa có con thì ngày đó Phác Thái Anh cũng sẽ không đồng ý sinh con, vì vậy nàng vẫn lén Lý Quân Hạo uống thuốc tránh thai. Nàng chỉ hy vọng sau khi Lệ Sa có con, Lý Quân Hạo sẽ hạ thủ lưu tình với nàng ấy. Có điều Phác Thái Anh nhanh chóng phát hiện Lý Quân Hạo cố ý không cho Lệ Sa mang thai, âm mưu ngày sau phế hậu.

Không biết Phác Thái Anh đã nói với Lý Quân bao nhiêu lần rằng nàng không muốn làm hoàng hậu, nhưng hắn cứ nghĩ nàng đơn thuần giản dị, không tranh với đời, càng thương yêu lại càng áy náy nên kiên định quyết tâm phế hậu sau khi cướp ngôi thành công, hơn nữa tính nết của Lạp Lệ Sa thể hiện quá lộ liễu, càng khiến Lý Quân Hạo phản cảm. Tuy đó là bản tính trời sinh của Lệ Sa, nhưng Lý Quân Hạo luôn cảm thấy nàng ấy vì có ân với mình nên mới sinh lòng kiêu ngạo, dù gì cũng rất không thoải mái.

Mãi đến khi Lý Quân Hạo đăng cơ không lâu, đợi Lạp Tấn chết rồi, Lý Quân Hạo mới thản nhiên sủng ái Phác Thái Anh. Lúc này Lệ Sa mới biết hóa ra uy hiếp lớn nhất chính là người mà mình xưa nay không để vào mắt – Phác Thái Anh. Giờ nhìn lại mới phát hiện nàng chẳng qua chỉ là hòn đá kê chân chuẩn bị cho Phác Thái Anh bước lên ngôi hậu.

Phác Thái Anh biết rõ việc chờ Lệ Sa có thai trước là điều không thể nên nàng nhất định phải tính toán cho tương lai của mình và Lệ Sa, chẳng hạn như phải sinh được hoàng tử để nó trở thành hoàng đế tiếp theo. Trước tiên, nàng tặng cho Lý Quân Hạo một túi thơm có độc mãn tính, nếu không ai phát hiện thì chỉ cần bốn đến năm năm Lý Quân Hạo sẽ chết, con trai nhỏ của nàng sẽ lên làm hoàng đế, nàng sẽ thành nhiếp chính. Vậy dù cho sau này Lệ Sa bị phế và đưa vào lãnh cung thì nàng hoàn toàn có thể cứu nàng ấy ra, để Lệ Sa cùng an hưởng ngôi vị thái hậu với mình.

Điều Phác Thái Anh không ngờ là Lý Quân Hạo lại thẳng tay đối phó với Lạp gia như thế, trực tiếp diệt môn, phế bỏ Lệ Sa rồi giam cầm lãnh cung.

Phác Thái Anh trước giờ vẫn luôn quan tâm tới tình hình của Lệ Sa ở lãnh cung, sau khi nghe tin truyền đến nói Lệ Sa sắp điên làm nàng vô cùng thương tâm, vội vã đến thăm. Ngờ đâu Lệ Sa lại hận nàng đến tận xương tủy, muốn bóp chết nàng. Lúc ấy Phác Thái Anh chỉ nghĩ nếu được chết trong tay Lệ Sa cũng tốt nên không hề phản kháng gì.

Sau khi Lý Quân Hạo chạy đến, nhân lúc Phác Thái Anh vẫn còn hôn mê thì lập tức ban cái chết cho Lệ Sa, khiến Phác Thái Anh không kịp trở tay.

Chờ đến khi Phác Thái Anh tỉnh lại mới hay tin Lệ Sa đã chết, trong lòng cực kỳ bi thương, đến lúc này nàng mới nhận ra bản thân đối với Lệ Sa không chỉ có trách nhiệm, dù sao nàng cũng đâu phải thiện nam tín nữ gì. Lý do chỉ có một, từ rất lâu nàng đã yêu thích Lệ Sa rồi, muốn đến gần nhưng lại lo sợ. Có lẽ từ ngày đó nàng đã mơ hồ hiểu được, Lệ Sa sẽ mãi là người mà nàng với không tới nên chỉ cần đứng ở nơi xa nhìn Lệ Sa vui khỏe là đủ rồi, nhưng cuối cùng thì sao, nàng không có năng lực bảo vệ Lệ Sa. Tuy đó không phải ý muốn của nàng, nhưng tất cả vinh quang nàng đoạt được vốn đều là của Lệ Sa. Hậu vị này lẽ ra phải thuộc về nàng ấy, Phác Thái Anh cảm thấy cuộc đời này mới thật trào phúng làm sao.

Bí mật lớn nhất trong lòng Phác Thái Anh là dùng tình cảm nam nữ để yêu thích Lệ Sa, chỉ là nàng chưa bao giờ dám thừa nhận. Mãi đến khi biết Lệ Sa chết rồi, trong khoảnh khắc tâm tình tan vỡ nàng mới hiểu được lòng mình đã sớm khắc sâu bóng hình nàng ấy.

Lệ Sa chết rồi, nàng muốn Lý Quân Hạo cũng chết theo, kiên định hơn bao giờ hết.

Vậy mà không ngờ đến sinh mệnh của Lý Quân Hạo so với người thường lại dai dẳng hơn rất nhiều, độc tính kéo dài tới tám năm mới phát tác, chết bất đắc kỳ tử, không rõ nguyên nhân.

Cùng năm đó Hoàng thái tử đăng cơ, bởi vì tuổi nhỏ nên thái hậu Phác Thái Anh mới ba mươi tư tuổi lên triều nhiếp chính. Cũng trong năm đó, Phác Thái Anh tìm lý do giết sạch toàn bộ phi tần đã từng ức hiếp chế nhạo Lệ Sa ở lãnh cung, ngoại trừ nhị tỷ nàng may mắn thoát khỏi nhưng cũng không dễ chịu gì. Phu quân bị thuyên chuyển tới Lĩnh Nam hoang dã nhậm chức, suốt đời không được hồi kinh, không cách nào chia sẻ vinh hoa cùng với muội muội. Đây là vinh quang Lệ Sa nên hưởng, cớ gì lại chia sẻ cho những người nàng ghét.

Phác Thái Anh nửa đời sau hô mưa gọi gió, quyền khuynh thiên hạ, vinh hoa phú quý cực hạn nhưng trọn đời tịch mịch không vui.

---

Chương 28

Lý Quân Hạo biết Phác Truyền đang đắn đo liền đích thân đến thuyết phục hắn gả Phác Thái Anh cho mình.

"Tiên sinh." Lý Quân Hạo lễ phép gõ cửa thư phòng Phác Truyền.

"Thế tử tìm ta vì hôn sự của Thái Anh đúng không?" Cũng không khó đoán ý đồ của Lý Quân Hạo.

"Đúng thật là vì hôn sự của Thái Anh. Quân Hạo muốn cưới Thái Anh làm vợ, xin tiên sinh tác thành." Lý Quân Hạo trịnh trọng đáp.

"Lạp gia đã cầu thân trước, vả lại còn có ơn với Thái Anh, việc này thực sự khó thành." Phác Truyền vẫn muốn kết thông gia với Ngô Vương phủ, nhưng hắn sợ Phác phủ không báo ơn sẽ mất hết danh dự cũng như e ngại thế lực của Lạp gia. Dẫu sao Lạp Tấn tay nắm trọng binh, đắc tội với nhà Lạp chẳng khác nào treo lên cổ một cây kiếm. Trừ phi cả nhà họ Phác phải rời khỏi vùng đất Lạp cai trị, Phác Truyền không muốn như thế. Dù sao Phác gia ở đây cũng hơn mấy chục năm, cả nhà mấy trăm miệng ăn, những việc thâm căn cố đế không thể nói chuyển là chuyển ngay được.

"Quân Hạo thật lòng yêu mến Thái Anh, cưới Thái Anh làm vợ là tâm nguyện của Quân Hạo, hy vọng tiên sinh tác thành." Lý Quân Hạo quỳ xuống khẩn cầu, hắn muốn chứng minh sự kiên tâm của mình. Lý Quân Hạo vì cưới Thái Anh đã quỳ hai lần, hỏi sao Phác Truyền không động lòng cho được, chẳng qua trong lòng thực sự rất khó xử. Phác Truyền lập tức đưa tay đỡ Lý Quân Hạo, nhưng hắn lại không chịu đứng lên.

"Tiên sinh không cần quá kiêng kỵ Lạp gia. Nếu kết thông gia với chúng ta thì Ngô Vương phủ và Phác gia sẽ cùng nhau đồng hành. Dù sao Ngô Vương phủ cũng là dòng dõi hoàng thất, có thể giúp đỡ Phác gia phần nào." Lý Quân Hạo thấy Phác Truyền kiêng kỵ Lạp gia không dám dứt khoát, hắn chỉ hy vọng có thể nhờ vào thế lực của Ngô Vương phủ để Phác Truyền giảm bớt lo ngại về sau.

"Ta biết ngươi có tình cảm với Thái Anh, cũng cảm thấy gả con gái cho ngươi là tốt nhất, chỉ là Ngô Vương phủ các ngươi đã đánh mất tiên cơ, còn đẩy Phác phủ rơi vào tình thế lưỡng nan. Ta sẽ suy nghĩ kỹ vấn đề này lần nữa, Thế tử đừng làm khó Phác mỗ." Phác Truyền đưa tay đỡ Lý Quân Hạo, tuy trong lòng do dự nhưng cũng chẳng dám hứa hẹn với hắn.

Lý Quân Hạo biết Phác Truyền tuyệt đối sẽ không dễ dàng đáp ứng nên đành bất đắc dĩ đứng dậy.

————————

"Việc này cần có thời gian. Bây giờ ta về bảo phụ thân chuẩn bị sính lễ. Thái Anh cứ đợi ngày xuất giá đi." Lạp Lệ Sa dặn dò Phác Thái Anh, sau đó rút tay mình về.

"Được, Thái Anh chờ Lệ Sa." Phác Thái Anh cười nói nhã nhặn với Lệ Sa.

"Vậy ta cáo từ trước." Bây giờ Lạp Lệ Sa rất nóng lòng chạy về nhà, hận không thể lập tức chuẩn bị đầy đủ sính lễ để sáng mai rước dâu sớm.

"Ta tiễn ngươi." Mặc dù Phác Thái Anh không nỡ để Lệ Sa đi như vậy, nhưng ngày tháng còn dài, sau này gả vào Lạp gia vẫn còn rất nhiều cơ hội trêu chọc nàng ấy.

"Ừm." Lạp Lệ Sa không từ chối. Trên đường đi đến cửa lớn Phác phủ, Phác Thái Anh tình cờ bắt gặp Lý Quân Hạo đang bước ra từ viện của Phác Truyền.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy Lý Quân Hạo liền đưa tay khoác lấy tay của Phác Thái Anh vờ ra vẻ thân mật.

Lạp Lệ Sa chủ động khoác tay khiến Phác Thái Anh thật bất ngờ. Đến khi nàng nhìn thấy Lý Quân Hạo mới hiểu rõ Lệ Sa đang muốn thị uy với hắn rằng Lạp gia đang chiếm ưu thế. Tuy Phác Thái Anh không biết vì sao nàng ấy phải kích thích Lý Quân Hạo, nhưng nàng vẫn rất phối hợp nắm tay của Lệ Sa lại.

Lý Quân Hạo vốn không thích Lạp Lệ Sa, giờ lại nhìn dáng vẻ thân mật của Lệ Sa cùng Thái Anh càng thêm bức bối. Trực giác bảo hắn biết sở dĩ Thái Anh bắt đầu xa lánh mình đều do Lệ Sa giở trò, việc này càng làm cho Lý Quân Hạo căm ghét Lệ Sa nhiều hơn.

"Thái Anh tiễn đến đây được rồi, lần sau ta sẽ trở lại thăm ngươi." Giọng nói của Lạp Lệ Sa dịu dàng không ít, nói xong liền ôm Phác Thái Anh vào lòng, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng quyến luyến.

Lúc Lạp Lệ Sa ôm nàng vào lòng, Phác Thái Anh gần như đứng hình tại chỗ, nàng hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Nàng biết rõ Lệ Sa đang diễn trò, nhưng lúc bị nàng ấy ôm, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cảm giác được nơi đầy đặn mềm mại đang dựa vào mình, Phác Thái Anh bắt đầu không khống chế được nhịp tim của mình, mặt đỏ ửng.

Phác Thái Anh cũng muốn ôm Lệ Sa lại nhưng không dám, tay nàng bối rối không biết níu vào đâu ngoài quần áo của Lệ Sa, mặc cho Lệ Sa ôm mình.

Mặc dù Lạp Lệ Sa đang ôm Phác Thái Anh, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía Lý Quân Hạo. Thấy sắc mặt hắn không tốt liền đắc ý mỉm cười. Nếu chỉ chút việc này đã chịu không nổi thì ngày sau Phác Thái Anh được đại kiệu tám người khiêng vào cửa Lạp Gia, hắn còn đau lòng đến cỡ nào?

Lý Quân Hạo thấy Lệ Sa đắc ý, không tự chủ nắm chặt nắm đấm.

"Ta cũng không muốn rời xa Lệ Sa." Phác Thái Anh trả lời, đây là lời thật trong lòng nàng.

"Chờ ta, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp mọi việc." Lạp Lệ Sa thì thầm bên tai Phác Thái Anh.

Rõ ràng Lệ Sa không kề tai mình quá sát nhưng Phác Thái Anh vẫn thấy nhột vô cùng, ngay cả tim cũng rung lên như bị lông vũ lướt qua. Sao mình lại có ảo giác như bản thân đang được gả cho Lệ Sa ấy nhỉ? Phác Thái Anh buồn cười nghĩ.

"Ừ." Phác Thái Anh dịu dàng đáp lời, trong âm sắc dường như có tiết tấu ủng hộ làm Lạp Lệ Sa hết sức hài lòng, Phác Thái Anh biết nghe lời như thế thật tốt. Tuy trong lòng nàng biết Phác Thái Anh là một nữ nhân lắm mưu nhiều kế, không hề ngoan hiền như vẻ bề ngoài nhưng một khi Phác Thái Anh vâng lời vẫn khiến nàng vô cùng vui vẻ. Kỳ thực đâu chỉ có Lệ Sa vui vẻ, hầu như ai cũng yêu tính cách ngoan hiền này của Phác Thái Anh, nhìn như một cô gái không chút sắc bén nào.

"Vậy ta về trước." Lạp Lệ Sa nói xong liền buông Phác Thái Anh ra, sau đó xoay người ra khỏi cửa lớn Phác phủ.

Phác Thái Anh nhìn theo bóng lưng Lệ Sa rời đi, trong lòng có nỗi thất vọng và mất mát không tên.

"Nàng phải gả Lạp gia sao?" Lý Quân Hạo đã đến trước mặt Phác Thái Anh tự lúc nào, giọng điệu có chút kích động.

"Ta không làm chủ được chuyện này, tất cả đều nghe theo phụ thân sắp xếp." Phác Thái Anh từ tốn nói, lời lẽ vô cùng khách sáo.

"Vậy tại sao nàng và Lệ Sa lại thân mật đến thế?" Lý Quân Hạo chất vấn.

"Nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta nên đương nhiên tình cảm sâu đậm. Ta và nàng giao hảo thì có gì kỳ quái?" Phác Thái Anh không thích giọng điệu chất vấn của Lý Quân Hạo, hắn tưởng hắn là phu quân của nàng thật sao?

"Nói không sai, nhưng nàng biết rõ nàng ấy lấy ơn nghĩa ra ép buộc..." Lý Quân Hạo hối hận tại sao lúc đó không nhận ra con ngựa kia có vấn đề sớm hơn một chút, nếu mình cứu Thái Anh trước thì mọi chuyện đã khác.

"Ta nguyện ý cùng nàng giao hảo. Chọn bạn như thế nào là quyền của ta, không liên quan gì tới thế tử cả. Nếu Thế tử không có chuyện gì nữa, Thái Anh mạn phép về trước." Phác Thái Anh không muốn tiếp chuyện với Lý Quân Hạo. Sau khi nàng gả cho Lạp gia rồi sẽ không liên quan gì tới hắn nữa, nên nàng cũng chẳng cần che giấu bản chất kiêu ngạo bất tuân từ trong xương của mình. Sự ngoan hiền dịu dàng trước đây đều là giả tạo, điều Lý Quân Hạo yêu thích chỉ là con người dịu dàng như nước, hiền ngoan thục đức của mình mà thôi.

Lý Quân Hạo nhìn sắc mặt lành lùng của Phác Thái Anh, cảm thấy người con gái này mới xa lạ làm sao. Trong ấn tượng của hắn, nàng vốn là một cô gái trầm tĩnh, dịu dàng lễ độ, chưa từng lạnh lùng đến thế. Hắn cảm thấy đây tất nhiên đều do Lạp Lệ Sa làm hư Phác Thái Anh mất rồi. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không muốn từ bỏ Phác Thái Anh, chỉ cần nàng trở lại bên cạnh mình sẽ có thể khôi phục như cũ.

"Lạp gia thật sự không phải nơi để nàng gửi gắm bản thân cả đời. Lạp Thành là một tên võ phu, làm sao có thể thấu hiểu và yêu thương nàng được. Chẳng phải nữ tử nên chọn một phu quân biết hiểu và yêu thương mình hay sao?" Lý Quân Hạo cố chấp khuyên nhủ.

"Ngươi cảm thấy ngươi hiểu ta, đúng không?" Phác Thái Anh hỏi Lý Quân Hạo, bờ môi không nhịn được lóe lên một nụ cười giễu cợt. Nàng cảm thấy gả vào Lạp gia sẽ dễ sống thật với bản thân nàng hơn, dù sao gia đình có thể nuôi dưỡng ra một cô gái như Lệ Sa hẳn là không có quá nhiều quy củ. Nếu gả cho Lý Quân Hạo, phải giả bộ hiền lương thục đức cả đời mới khổ cực làm sao. Có trời mới biết nàng xem thường mấy thứ được gọi là hiền lương thục đức ấy đến cỡ nào. Đó cũng là một trong những lý do nàng đồng ý tiếp cận Lệ Sa, bởi vì Lệ Sa căn bản không biết hiền lương thục đức là cái chi chi. Cuộc sống tự do tự tại, thoải mái dễ chịu luôn là điều nàng ước ao.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lý Quân Hạo ngỡ ngàng nhìn nụ cười giễu cợt của Phác Thái Anh, nữ nhân này bỗng dưng quá đỗi xa lạ với hắn.

"Chỉ có ngươi tự cho là vậy thôi." Phác Thái Anh nói xong, không quản lễ tiết, trực tiếp xoay người rời đi. Nàng biết Lý Quân Hạo không thích cá tính thật của mình nên mới thoải mái bộc lộ ra như vậy.

Lý Quân Hạo nhìn theo bóng dáng quen thuộc của Phác Thái Anh. Vẫn là bóng lưng dịu hiền thướt tha toả ra sức hấp dẫn trí mạng ấy, nhưng người đã thay đổi rồi còn đâu. Lẽ nào Thái Anh nói đúng, là do hắn chưa từng hiểu rõ nàng? Mặc dù con người khác của Thái Anh khiến hắn bất an nhưng hắn vẫn không nỡ từ bỏ. Hắn yêu thích nàng đã nhiều năm, hắn không cam lòng từ bỏ dễ dàng như thế, cũng không muốn nhường cho Lạp gia.

————————–

Sau khi Lạp Lệ Sa hồi phủ liền nói chủ ý của Phác Thái Anh cho phụ thân nghe. Lạp Tấn thấy Phác Thái Anh đồng ý phối hợp thì mừng rỡ vô cùng, lập tức gọi quan mai và quản gia công khai sắm sửa sính lễ. Dẫu sao Phác phủ cũng là danh môn vọng tộc không thể khinh nhường, sính lễ phải phong phú, đa dạng. Lúc chuẩn bị đầy đủ mọi thứ đã là chuyện của ba ngày sau đó.

"Sính lễ đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai cha và Thành Nhi sẽ mang theo quan mai khua chiêng gõ trống đến Phác gia." Lạp Tấn nói với Lạp Lệ Sa.

"Cha, con cũng muốn đi." Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy mình phải đi cùng mới yên tâm.

"Con gái không nên dính líu tới chuyện cưới gả." Tuy Lạp Tấn xưa nay không thèm để ý tới mấy chuyện này, nhưng ngày mai dân chúng toàn thành đều sẽ đến xem.

"Ngày mai con sẽ giả trai, chúng ta không nói thì chẳng ai biết con là Đại tiểu thư của Lạp gia đâu. Đệ đệ đón dâu là chuyện lớn, con cũng muốn đi mà chaaa!" Lạp Lệ Sa làm nũng với Lạp Tấn.

"Vậy cũng được." Nếu là lúc trước, Lạp Tấn sẽ không yên tâm, nhưng con gái đã trải qua một đời, tính tình chững chạc không ít, chắc sẽ không gây ra sự cố gì.

Hôm sau trời còn chưa sáng, toàn bộ người ở Lạp phủ đều thức dậy.

Lạp Lệ Sa bảo Đình Nhi bới tóc kiểu nam tử cho mình rồi bó ngực giả làm nam nhân.

Vóc dáng của Lệ Sa vốn cao gầy hơn nữ tử bình thường, hơn nữa nàng từng tập võ nên không nhu nhược yếu đuối như những cô gái khác, thoạt nhìn còn có cảm giác oai phong.

"Tiểu thư ăn mặc như vầy thật giống công tử đến mấy phần." Lạp Đình Nhi nhìn Đại tiểu thư giả dạng nam tử, tấm tắc khen ngợi. Dù sao cũng là một mẹ sinh ra, ngũ quan giống nhau là chuyện hiển nhiên, chỉ là công tử đen hơn, khỏe mạnh hơn một ít. Công tử đã tuấn tú, tiểu thư cải trang nam tử lại càng tuấn tú hơn.

---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip