Chương 5 + 6

Chương 5

"Việc hôn nhân vốn do cha mẹ định đoạt, người mai mối giới thiệu, cha mẹ sẽ tự có chủ kiến, ngươi đừng quan tâm. Tiểu muội, chẳng lẽ ngươi không có chút rung động nào sao? Lý Quân Hạo kia cũng là một nhân tài, anh tuấn tiêu sái, còn thừa kế tước vị, nhìn sao cũng là một ứng viên tốt. Hơn nữa y đối với ngươi vạn phần yêu thích, nếu ngươi để mối lương duyên này trôi qua, sợ rằng sẽ không còn mối nào tốt hơn." Phác Nghệ Tuyền cảm thấy Lý Quân Hạo rất xứng đôi với tiểu muội, đó là duyên trời tác hợp.

"Nếu nhị tỷ vừa lòng Lý Quân Hạo như thế, nhị tỷ gả đi." Phác Thái Anh đùa.

"Ngươi, nha đầu chết tiệt kia, dám đùa giỡn với tỷ tỷ, nghĩ ta không dám đánh chết ngươi à!" Phác Nghệ Tuyền vừa nói vừa giơ nắm đắm lên, ra vẻ muốn đánh, Phác Thái Anh vội né ra, hai tỷ muội cùng nhau đùa giỡn một hồi.

"Tỷ muội các con nếu không có gì làm, mau qua đây giúp đỡ." Phác mẫu ngắm nhìn hai cô con gái đang ồn ào bên trong, kêu to một tiếng.

"Mẫu thân cần chúng con hỗ trợ gì vậy?" Phác Nghệ Tuyền hỏi.

"Lão thái quân dự định liên tục bố thí ba ngày, sẽ bắt đầu từ ngày mai. Ta định phát mấy cái bánh bao để chúc thọ trong ngày sinh thần của thái quân, cho thêm phần may mắn, người hầu trong phủ đều có việc rồi nên nhân thủ không đủ, hai đứa các con đến nhà bếp phụ một tay đi." Phác mẫu nói, làm bánh bao cũng tốn công chẳng khác gì nấu cháo.

"Mẫu thân, tụi con sẽ qua ngay ạ." Phác Thái Anh nói xong, liền kéo tay nhị tỷ đến nhà bếp hỗ trợ.

Phác Thái Anh và Phác Nghệ Tuyền là tiểu thư trong phủ, ngày thường ít vào nhà bếp nên đầu bếp chỉ sắp xếp cho hai nàng công việc đơn giản nhất, một người phụ trách đem bánh vào lồng hấp, một người phụ trách đóng gói bánh chín vào giỏ trúc. Tuy rằng công việc đơn giản nhưng số lượng nhiều, hai người bận rộn đến mức không có chút thời gian rảnh rỗi.

Rốt cuộc sau những ngày trên dưới Phác phủ rộn rộn ràng ràng, đại thọ bảy mươi của Phác phủ lão thái quân cũng đến.

Buổi sáng hôm đó, Phác Thái Anh và Phác Nghệ Tuyền phụ trách bố thí bánh bao, hầu như bá tánh bình dân toàn thành đều xếp hàng trước cổng Phác phủ để nhận. Hai vị tiểu thư như hoa như ngọc cùng ra hỗ trợ, dân chúng lần đầu được thấy tiểu thư Phác phủ, đều nhận xét quả nhiên là đẹp người đẹp nết, tấm lòng nhân hậu. Đặc biệt và vị tiểu thư nhỏ tuổi nhất kia, tuy không xinh đẹp và khí thế bức người bằng Lạp Lệ Sa, nhưng ôn hòa nhã nhặn, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Đến buổi trưa khi hai người phát xong hai nghìn cái bánh bao, đang chuẩn bị để hạ nhân thu dọn đóng cửa thì thấy một lão đạo sĩ đi đến.

"Xin hỏi còn bánh bao không?" Lão đạo sĩ hỏi.

"Bánh bao đã bố thí xong hết rồi nhưng ngày mai chúng ta còn phát cháo, xin mời đạo trưởng ngày mai quay lại." Phác Nghệ Tuyền hồi đáp.

"Phác phủ luôn làm việc thiện, bần đạo cũng muốn hưởng lây chút thiện khí này, chẳng hay nếu muốn tham gia tiệc mừng thọ đêm nay, không biết có được không?" Lão đạo sĩ hỏi.

"Chuyện này..." Phác Nghệ Tuyền lộ vẻ khó xử, lão đạo sĩ này có lai lịch không rõ, còn không có thư mời. Không mời mà đến, quả thật làm khó nàng.

"Nhị tỷ, hôm nay là sinh thần của lão thái quân, nguyện chung vui toàn thành, nếu đạo trưởng đã muốn vui chung, ta nghĩ thái quân sẽ không từ chối. Người tới là khách, đạo trưởng xin mời vào." Phác Thái Anh thấy lão đạo trưởng khí độ bất phàm, không phải như đạo sĩ bình thường liền mời lão đạo sĩ vào phủ.

Vốn lão đạo sĩ cũng chỉ là hứng chí nhất thời muốn tham gia tiệc thọ này, giống như hắn đã nói, hưởng chút thiện khí, cơ duyên này có được hay không thì trông vào thiên ý vậy. Có điều nghe Phác Thái Anh nói vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, thiếu nữ này không giống nữ tử bình thường, lúc này mới nhìn kỹ tướng mạo Phác Thái Anh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã kinh hãi, tướng mạo cô gái này cao quý không tả nỗi.

"Đa tạ Phác tiểu thư đã mời." Lão đạo sĩ theo Phác Thái Anh vào Phác phủ.

"Xin hỏi đạo trưởng xưng hô thế nào?" Phác Thái Anh hỏi.

"Bần đạo, Trương Đạo Phàm." Lão đạo sĩ hồi đáp.

Phác Thái Anh vừa nghe thấy thế, cũng vô cùng kinh ngạc, quốc sư hiện tại cũng gọi là Trương Đạo Phàm.

"Ngài là quốc sư đại nhân?" Phác Thái Anh hỏi.

"Không thì sao mà phải thì sao?" Trương Đạo Phàm hỏi ngược lại.

"Là Thái Anh thất lễ, Tiểu Cẩm, mang đến cho Trương đạo trưởng một mâm bánh bao." Sau khi Phác Thái Anh sắp xếp cho Trương Đạo Phàm xong, liền trình báo cho phụ thân và lão thái quân biết qua chuyện này.

Phác Truyền từng thấy qua Trương Đạo Phàm, lập tức liền đi qua để xem, vừa nhìn đã xác định đây đích thực là quốc sư. Y biết Trương Đạo Phàm là người tu đạo, không thích rầm rộ nên chỉ âm thầm bố trí cho Trương Đạo Phàm một chỗ ngồi trong yến hội, để nữ nhi tiếp đãi thật tốt.

"Nương, tiệc mừng thọ lần này có không ít khách quý." Ngay cả quốc sư cũng đến tham gia tiệc thọ, làm cho Phác Truyền thấy rất vui vẻ. Y muốn thừa dịp đại thọ làm náo nhiệt một chút, để lão nhân gia hài lòng.

"Phải chiêu đãi thật tốt, không được chậm trễ." Lão thái quân mỉm cười nói, bà vốn không định làm tiệc thọ nhưng nhi tử một mực kiên trì, có điều lần này trong phủ trên dưới vui vui vẻ vẻ, làm bà cũng vui lây.

Thực tế mà nói, dù cho đã sống quá một đời người, tâm tình Lạp Lệ Sa đối với ngày hôm nay vẫn lắm lúc không bình tĩnh. Rõ ràng Lạp Lệ Sa đã biết trước đường đi nước bước, nhưng trong nội tâm vẫn có cảm giác bất an, nàng không biết liệu sau khi nàng sống lại có thể thay đổi được chuyện tương lai hay không, hay vẫn phát sinh y như kiếp trước? Nếu là kiếp trước, mỗi khi nàng ra ngoài đều sẽ trang điểm phục trang thật đẹp, nhưng lần này toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc mình sẽ thể hiện nét mặt tâm tư như thế nào, nghĩ đến hôm nay có thể tái ngộ Lý Quân Hạo, Lạp Lệ Sa nắm chặt nắm tay lại.

Lạp Lệ Sa nhớ kiếp trước, nàng đến Phác phủ là vào giờ Thân. Lần này nàng cố ý giờ Mùi đã rời phủ, bởi vì muốn đến sớm hơn so với thời gian mở tiệc.

Bản thân nàng là Lạp phủ Đại tiểu thư, hơn nữa cha con Lạp đang ở bên ngoài tuần thành nên việc nàng đến đây chính là đại diện cho Lạp tướng quân, Phác phủ đương nhiên không dám thất lễ. Dù cho nàng đến sớm hơn so với thời gian ước hẹn, nhưng dù thế nào Phác phủ cũng phải tìm một người trọng yếu tiếp đãi nàng thật tốt, liền để cho Phác Nghệ Tuyền ra tiếp đón.

Phác Nghệ Tuyền vốn muốn chờ khuê mật (bạn thân chốn khuê phòng) đến rồi cùng nhau vui vầy, giờ lại bị phụ mẫu giao nhiệm vụ tiếp đón Lạp Lệ Sa, nội tâm vạn phần không tình nguyện nhưng cũng không có cách nào khác, đành nhắm mắt đưa chân chiêu đãi Lạp Lệ Sa, nữ nhân này tham gia thì tham gia đi, lại còn đến sớm thế làm gì?

"Ngươi không cần để ý đến ta, ta đi tìm Phác Thái Anh là được." Lạp Lệ Sa nói với Phác Nghệ Tuyền.

"Muội muội ta đang ở hậu viện, ta dẫn ngươi đi tìm nàng." Phác Nghệ Tuyền chỉ ước gì được như thế, nghe xong vội vàng dẫn Lạp Lệ Sa đi, sau đó mau chóng rời đi.

Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh đang pha trà, mà kẻ đang ngồi đối diện uống trà chính là lão đạo sĩ kiếp trước ăn nói linh tinh. Lạp Lệ Sa nhớ, kiếp trước chính lão đạo sĩ này đã nói cái gì mà: "Đại tiểu thư Lạp phủ và Phác phủ Tam tiểu thư, ngày sau đều có thể làm hậu." Khi đó căn bản nàng không để trong lòng, chỉ cảm thấy lão đạo sĩ này nói năng vớ vẩn, một khi đã có hoàng hậu, nào có đạo lý có hai hoàng hậu xuất hiện, huống hồ, bản thân nàng chưa từng nghĩ sẽ gả vào trong cung. Căn cứ sự yêu thương của phụ thân với nàng, việc hôn nhân đương nhiên sẽ để nàng làm chủ. Bây giờ nghĩ đến, không ngờ lão đạo sĩ lại một lời thành sấm, bị hắn nói trúng rồi. Nàng và Phác Thái Anh quả thật ngày sau đều làm hoàng hậu, có điều nàng là phế hậu, còn Phác Thái Anh là tân hậu.

Lúc Phác Thái Anh đang pha trà, trong lòng vẫn đang nghĩ không biết Lạp Lệ Sa vừa mới khỏi bệnh có đến tham gia tiệc mừng thọ hay không, nàng thật mong chờ Lạp Lệ Sa đến. Vừa nghĩ đến đây, lúc vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang đứng cách đó không xa nhìn về phía mình, điều này làm cho Phác Thái Anh rất hân hoan.

Sau khi tầm mắt hai người bắt gặp nhau, Lạp Lệ Sa liền đi đến bên cạnh Phác Thái Anh.

---

Chương 6

"Lệ Sa tỷ tỷ." Phác Thái Anh nói với Lạp Lệ Sa đang bước tới.

"Thái Anh, vị đạo trưởng này xưng hô thế nào?" Lạp Lệ Sa hỏi Phác Thái Anh.

Lão đạo sĩ nhìn thấy Lạp Lệ Sa, trong lòng cả kinh, y tu đạo nhiều năm chưa phải chưa từng thấy qua người khởi tử hoàn sinh, nhưng chưa từng thấy trường hợp nào như Lạp Lệ Sa, nói là sống lại cũng không quá đáng.

"Bần đạo là Trương Đạo Phàm." Trương Đạo Phàm nhìn Lạp Lệ Sa, hồi đáp.

"Ra là quốc sư đại nhân, Lệ Sa nghe tiếng đã lâu, giờ mới có duyên gặp mặt." Quả nhiên lão đạo sĩ này kiếp trước không phải bỗng dưng thuận miệng nói bậy, điều này làm cho Lạp Lệ Sa có rất nhiều câu muốn hỏi lão đạo sĩ này, có điều Phác Thái Anh đang ở đây, Lạp Lệ Sa không tiện mở miệng dò hỏi, bèn nghĩ cớ đuổi Phác Thái Anh đi.

"Thái Anh, ta hơi đói, ngươi đem chút bánh ngọt lại đây." Lạp Lệ Sa sai khiến Phác Thái Anh như người hầu. Thật ra kiếp trước tuy nàng là phế hậu nhưng đã trải qua thời gian rất dài trên ngôi phượng vị, là chủ của lục cung nên sai bảo Phác Thái Anh không phải lần đầu tiên.

"À vâng." Tuy cảm thấy Lạp Lệ Sa sai khiến mình quá ư tự nhiên nhưng Phác Thái Anh cũng không để ý, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ không vui, dù sao tất cả đều là tiểu thư, làm sao có chuyện bị sai bảo như nha hoàn. Ấy vậy mà Phác Thái Anh cũng không gọi hạ nhân trong phủ làm giúp, bản thân tự mình xuống bếp đem bánh lên.

"Ta biết ngươi có nghi vấn muốn hỏi, nhưng bần đạo chỉ sợ không thể trả lời." Trương Đạo Phàm biết Lạp Lệ Sa cố ý đuổi Phác Thái Anh đi, nhưng Lạp Lệ Sa còn chưa kịp mở miệng, Trương Đạo Phàm đã cướp lời.

"Quốc sư đại nhân nhìn ra ta có điểm gì khác biệt sao?" Trước tiên Lạp Lệ Sa muốn kiểm tra đạo hạnh của Trương Đạo Phàm này.

"Ngươi có cơ hội sống lại một đời, đích thực không thể so sánh với người bình thường, đương nhiên ngươi nên quý trọng cơ duyên này." Trương Đạo Phàm thản nhiên nói.

Lạp Lệ Sa nghe vậy giật mình, y có thể hiểu rõ lai lịch của mình.

"Vận mệnh tương lai liệu có vì chuyện này mà thay đổi không?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"Ngươi không cảm giác mình đã trở thành một biến số hay sao? Mệnh của ngươi có một khoảng sương mờ chắn ở phía trước, thứ lỗi đạo hành của bần đạo còn chưa đủ, nhìn không thấu." Lão đạo sĩ thật lòng đáp.

"Vậy vận mệnh của Lạp gia thế nào?" Lạp Lệ Sa hỏi tới, điều nàng càng muốn biết hơn chính là vận mệnh sau cùng của Lạp gia.

"Không thể trả lời." Lão đạo sĩ cảm giác bản thân đã nói đủ nhiều, không thể tiết lộ thiên cơ.

"Quốc sư đại nhân..." Quan hệ đến vận mệnh của gia tộc, đương nhiên Lạp Lệ Sa không chịu từ bỏ, truy hỏi cho bằng được.

"Lạp tiểu thư, xin đừng làm khó bần đạo." Trương Đạo Phàm cau mày nói.

Lúc này Phác Thái Anh đã bưng bánh ngọt từ trong nhà bếp đi ra, nàng vừa bước vào đình nghỉ mát liền cảm giác được bầu không khí giữa Trương Đạo Phàm và Lạp Lệ Sa có vẻ nghiêm nghị. Mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng hai người đều là quý khách, Phác Thái Anh cảm thấy có trách nhiệm giảm bớt bầu không khí lạnh lẽo này.

"Ngồi đây có phải hơi buồn chán không, Thái Anh sẽ vì hai vị gảy một khúc nhạc, hai vị thấy sao?" Phác Thái Anh ôn tồn hỏi.

"Rất tốt, bần đạo rửa tai lắng nghe." Trương Đạo Phàm vuốt râu, gật đầu cười nói.

Trong lòng Lạp Lệ Sa tràn đầy lo lắng cho vận mệnh của Lạp gia, nào còn có tâm tình nghe khúc, chỉ lạnh lùng nhìn Phác Thái Anh, không biểu thị gì.

Phác Thái Anh không hiểu mình đã làm gì chọc cho Lạp Lệ Sa không vui, bất qua lời đã nói ra, chỉ có thể chuyên tâm biểu diễn. Nàng cũng khá tò mò muốn biết một khi Lạp Lệ Sa biết tài đánh đàn của mình tốt hơn so với nàng, không biết sẽ có phản ứng thế nào.

Đương nhiên kiếp trước Lạp Lệ Sa đã biết tài đánh đàn của Phác Thái Anh vĩnh viễn vượt qua nàng. Chỉ có điều ngay từ lúc ban đầu Phác Thái Anh giấu mình quá tốt nên kiếp trước mãi về sau nàng mới biết chuyện này. Vì lẽ đó đối với chuyện Phác Thái Anh lần đầu triển lộ tài năng cao siêu, Lạp Lệ Sa cũng không có gì quá bất ngờ. Có điều nàng không muốn thừa nhận cũng không được, tuy Phác Thái Anh hiện tại chỉ mới mười lăm tuổi nhưng tài năng đã khiến cho người ta vô cùng kinh diễm, nàng cảm thấy bản thân mình lúc trước trong mắt Phác Thái Anh, đại khái chỉ là một câu chuyện cười. Lạp Lệ Sa càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng.

Lạp Lệ Sa nhìn Trương Đạo Phàm, xem lão ta quả thật rất hưởng thụ tiếng đàn này, mà khúc này của Phác Thái Anh, nghe qua quả thật cũng là một sự hưởng thụ nếu như không có tâm tình riêng tư quấy phá.

Phác Thái Anh lơ đãng nhìn về phía Lạp Lệ Sa, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ đối với khả năng của mình không có gì bất ngờ quá lớn, cũng không có cái biểu hiện gì gọi là hào hứng hay chập chờn. Xem ra mình khổ luyện chính là vô ích, không thể để cho Lạp Lệ Sa nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa, điều này làm cho trong lòng Phác Thái Anh vô hình có cảm giác thất bại.

Một khúc hoàn thành, nhưng Trương Đạo Phàm vẫn còn vẻ muốn nghe tiếp.

"Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi." Trương Đạo Phàm ý vị thâm trường nói với Phác Thái Anh.

"Quốc sư quá khen rồi." Phác Thái Anh khiêm tốn nói, nàng cảm thấy Trương Đạo Phàm đánh giá mình quá cao rồi. Chỉ là nếu có thể đánh giá cao vậy, vì sao Lạp Lệ Sa không có chút phản ứng nào.

Trương Đạo Phàm chỉ cười không đáp.

"Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi", Lạp Lệ Sa suy nghĩ câu nói này, tiêu thiều cửu thành, đương nhiên là ám chỉ Phác Thái Anh, phượng hoàng lai nghi, lẽ nào, lẽ nào Phác Thái Anh vẫn có thể trở thành hoàng hậu! Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa vô cùng ngạc nhiên kinh sợ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trương Đạo Phàm, chỉ thấy ý vị thâm sâu trên mặt y, càng khẳng định ý nghĩ này của mình. Một lần nữa nàng quay về lại tuổi mười bảy, một lòng thề sẽ ngăn cản Lý Quân Hạo sẽ trở thành hoàng đế, nhưng lẽ nào Lý Quân Hạo vẫn có thể lên ngôi hay sao? Chẳng lẽ nàng không có cách nào thay đổi vận mệnh sao?

Phác Thái Anh nhìn về phía Lạp Lệ Sa, lúc này sắc mặt Lạp Lệ Sa trở nên trắng xám, nàng còn tưởng Lạp Lệ Sa bệnh nặng mới khỏi, thân thể chưa khỏe, không khỏi có chút bận tâm. Đột nhiên nàng chú ý đến sau lưng Lạp Lệ Sa có bóng dáng Ngô Vương thế tử Lý Quân Hạo đang đứng xem mình, trong mắt y chan chứa thâm tình. Không biết y đến đây từ bao giờ, nhưng chắc là cũng đến lâu rồi. Nàng nhanh chóng dời đi tầm mắt, tuy từ trước đến giờ đối với tình ý của Lý Quân Hạo nàng không thích cũng chẳng ghét, nhưng không hiểu vì sao lúc này lại cảm thấy buồn bực.

"Lệ Sa tỷ tỷ, có phải ngươi thấy không khỏe hay không?" Phác Thái Anh ân cần hỏi han, thân thiết đi qua nắm lấy cánh tay Lạp Lệ Sa.

"Ta không sao." Lạp Lệ Sa đẩy Phác Thái Anh ra, nàng không thích Phác Thái Anh chạm vào mình.

Sau khi Phác Thái Anh bị đẩy ra, trong lòng có điểm mất mát. Trước đây xem như trong mắt Lạp Lệ Sa không thấy mình, nhưng vì sao hiện tại nàng cảm giác Lạp Lệ Sa ghét mình vậy? Giống như hôm trước sau khi nàng đến thăm bệnh, cảm thấy Lạp Lệ Sa rất không giống trước kia, để cho nàng cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Lý Quân Hạo thấy Phác Thái Anh né ánh mắt của mình, cho rằng con gái người ta ngượng ngùng, nhưng mà điều này cũng không cản được bước chân của hắn đi đến bên cạnh Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa đã lường trước hôm nay nàng sẽ chạm mặt Lý Quân Hạo. Kiếp trước lúc mình suýt chút nữa ngã ngựa mới lần đầu tiên gặp Lý Quân Hạo, không nghĩ kiếp này lại gặp nhau sớm đến thế. Đột nhiên gặp nhau thình lình làm cho Lạp Lệ Sa không có phòng bị, nàng nhìn Lý Quân Hạo, hiện tại y mười chín tuổi, dáng vẻ nho nhã ngọc thụ lâm phong, so với lần gặp đầu tiên ở kiếp trước giống nhau như đúc. Chả trách bản thân năm đó đối với nam nhân này vừa gặp đã thương, nhưng mà kiếp này, nàng chỉ muốn dùng chủy thủ, tự tay đâm vào ngực hắn.

Lạp Lệ Sa gặp lại cừu nhân, đỏ mắt mà nhìn. Chỉ có điều theo ánh nhìn chăm chú của nàng, rơi vào mắt người khác làm người ta không khỏi liên tưởng đến tình cảm nam nữ.

Vốn mọi sự chú ý của Lý Quân Hạo đều đặt lên người Phác Thái Anh, đột nhiên cảm giác có người nhìn mình, mới phát hiện ở nơi này còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp khác, ánh mắt nhìn hắn không hề giấu giếm làm hắn không thấy thoải mái. Từ trước đến giờ hắn biết bề ngoài của mình rất được các cô nương yêu thích, nhưng không phải giống như vị nữ tử không chút ý tứ này, quả là hiếm thấy.

Tình cảnh này rơi vào mắt Phác Thái Anh, trong lòng nàng vô cùng bối rối. Lạp Lệ Sa chưa bao giờ nhìn nam tử nào như thế, nàng đang nghĩ, phải chăng Lạp Lệ Sa đối với Lý Quân Hạo vừa gặp đã yêu. Loại suy đoán này làm cho Phác Thái Anh kinh hãi, trong lúc nhất thời nội tâm đắng cay mặn ngọt lẫn lộn cả lên, không biết nên diễn tả tâm tình của mình hiện tại rốt cuộc là như thế nào, chỉ biết cảm giác vô cùng khó chịu.

---

( Trích từ Kinh Thư – Tiêu thiều là một nhạc khí và là tên một nhạc chương của vua Thuấn. Nhạc chương này có 9 lần thay đổi tiết tấu, mỗi tiết tấu gọi là một thành, do vậy nên còn gọi là cửu thành, đây là một loại lễ nhạc dùng trong nghi lễ liên quan đến việc cúng tế trời, cầu mong mưa hòa gió thuận, đất nước yên bình. Nghĩa đen – Khi Tiêu Thiều thổi đến khúc thứ 9 thì chim phượng hoàng đến múa, báo điềm lành, thiên hạ thái bình. Nghĩa bóng – Phác Thái Anh có thể trở thành phượng hoàng, là bậc mẫu nghi thiên hạ)

---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip