Chương 53 + 54

Chương 53

Về phần Cẩm Nhi sau khi biết tiểu thư nhà mình đêm qua ngủ chung với Lạp Lệ Sa, nàng trái lại không giống như Đình Nhi suy nghĩ quá nhiều. Chỉ là nàng cảm thấy kỳ lạ vô cùng, tình cảm của tiểu thư và Lạp tiểu thư tốt đến mức ấy sao? Nàng nhớ rất rõ, lúc tiểu thư và nhị tiểu thư còn chưa xuất giá, khác với nhị tiểu thư thích náo nhiệt, luôn muốn ngủ chung với tiểu thư thì tiểu thư chỉ luôn cười cười rồi đẩy nhị tiểu thư ra khỏi phòng, nói không quen ngủ chung với người khác. Nàng thấy rất rõ, bề ngoài xem như tiểu thư đối với nhị tiểu thư rất tốt, nhưng cơ bản là không thân. Từ ngày bé tiểu thư chỉ thích dính lấy đại tiểu thư đòi ngủ chung, mãi đến khi đại tiểu thư xuất giá, tiểu thư mới dời ra một tiểu viện khác ở.

Cẩm Nhi có thể hầu hạ bên người Phác Thái Anh, nhãn lực tuyệt đối không yếu. Nàng có thể cảm nhận được tiểu thư nhà nàng thích thân cận Lạp Lệ Sa như thế nào, dạng chủ động gần gũi này còn hơn mấy phần sức lực khi xưa tiểu thư bỏ ra khi muốn thân cận với đại tiểu thư. Ngoài ra nàng cũng cảm giác được, Lạp Lệ Sa cao ngạo vô cùng, phản ứng cũng lãnh đạm đối với sự thân cận của tiểu thư. Lại nhìn hôm nay đi, tiểu thư ngủ trên giường của Lạp Lệ Sa, nghĩ bằng ngón chân cũng biết tiểu thư đây là chủ động đến phòng của Lạp Lệ Sa, có thể nói tiểu thư đối với chấp niệm muốn gần gũi Lạp Lệ Sa không hề giống như bình thường. Nàng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, Lạp Lệ Sa ngoài vẻ ngoài xinh tươi ra thì có điểm gì đáng giá để tiểu thư bỏ ra công phu sức lực đến thế chỉ mong gần gũi bên người. Nàng đâu có biết, tiểu thư nhà nàng chủ yếu là nhìn trúng sắc đẹp con nhà người ta thôi.

Chỉ cần không phải những trường hợp đặc thù, Phác Thái Anh đều chỉ cột tóc bằng một sợi dây vải, trang phục mười phần đơn giản, tuy vậy khi phối lại với khí chất của nàng thì rất có cảm giác phù hợp.

Ngày trước Lệ Sa đến Phác phủ thì thường xuyên nhìn thấy Phác Thái Anh ăn mặc kiểu này, nàng vẫn xem là Phác Thái Anh ngẫu nhiên trang phục như vậy. Nhưng bây giờ xem ra nàng đối với trang phục ngày thường rất tùy tính ngẫu hứng, tuy đơn giản thế thôi nhưng Phác Thái Anh vẫn đẹp như thường, trang sức có hoa văn thiên nhiên, thanh nhã vô vàn.

Lệ Sa trái lại tự biết mình xinh đẹp, chỉ cần hơi ăn mặc diễm lệ chút thì sẽ đặc biệt có vẻ yêu mị nên bình thường nàng luôn hướng theo trang phục đoan trang. Đặc biệt sau khi sống lại, nàng càng ưa thích dáng vẻ thành thục ổn trọng hơn. Dù sao tuổi tác thực tế của nàng nếu tính thêm hai năm làm cô hồn kia thì đã ba mươi sáu rồi.

Mặc dù sở thích của Lệ Sa có chút biến hóa, Đình Nhi cảm thấy kỳ lạ nhưng dù gì Lệ Sa cũng là tiểu thư, Đình Nhi chỉ có thể làm theo. Vì thế khi Phác Thái Anh thấy Đình Nhi tạo kiểu tóc cho Lệ Sa, tự nhiên nàng thấy bất bình, chẳng xứng với lứa tuổi mười bảy của Lệ Sa hiện tại chút nào, rõ ràng đang cái tuổi vô hạn thanh xuân tươi đẹp.

"Lệ Sa làm kiểu tóc này mặc dù nhìn đoan trang rất nhiều nhưng lại thiếu phần sức sống tuổi xuân." Phác Thái Anh đứng sau lưng Lệ Sa bình luận. Nàng đây là khéo léo uyển chuyển biểu đạt trang phục của Lệ Sa quá mức già dặn, có vẻ như kể từ ngày Lệ Sa lành bệnh về sau, cách ăn mặc cũng cải biến theo. Mặc dù Lệ Sa mặc gì cũng đẹp, đóng vai nào cũng là vai chính, nhưng nàng cảm thấy Lệ Sa vẫn có thể đẹp hơn nữa.

"Ta cảm thấy thế này là đủ đẹp rồi." Lạp Lệ Sa đối với chuyện này chẳng thèm để tâm.

"Không được, sao Lệ Sa nỡ phụ lòng thanh xuân muôn phần tươi đẹp lúc này chứ?" Trang phục hiện nay của Lệ Sa, dù qua mười năm nữa thì vẫn còn quá sớm. Nàng không muốn thấy Lệ Sa cứ vậy cô phụ tuổi xuân yêu đời của mình.

"Ta thích mặc thế nào thì mặc thế nấy, sao ngươi lắm điều thế." Kiếp này nàng chẳng yêu ai thì cần gì chờ mong thanh xuân tươi đẹp gì đó làm gì cơ chứ.

"Nếu Lệ Sa đã nói ta nhiều chuyện thì cứ để ta nhiều chuyện một lần cho Lệ Sa xem. Đình Nhi mau đem lược cho ta." Phác Thái Anh nói với Đình Nhi.

Đình Nhi cũng cảm thấy để kiểu tóc này không phù hợp với tiểu thư, hơn nữa nàng thấy tình cảm của tiểu thư và thiếu phu nhân không hề tầm thường, cho nên lập tức nghe lời giao lược cho thiếu phu nhân.

Phác Thái Anh cầm lược xong liền tháo trâm cài đầu của Lệ Sa xuống. Chỉ thấy tóc dài như thác đổ, từng sợi tóc đen mượt mềm mại nằm trong tay nàng mang lại xúc cảm tuyệt vời hơn bao giờ hết, làm cho Phác Thái Anh yêu thích đến không muốn buông tay. Lệ Sa ngay cả tóc cũng đẹp hơn so với người khác.

"Phác Thái Anh, ngươi đúng là lắm chuyện." Lệ Sa nhíu mày nói, nhưng cũng ngoan ngoãn để cho Phác Thái Anh thay mình chải tóc. Kỳ thật nếu như không có ai hầu hạ, Lệ Sa cơ bản tóc mình cũng chẳng biết phải làm thế nào. Bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng tự chải qua đầu mình, huống hồ còn phải làm mấy kiểu tóc đầy rườm rà phức tạp. Đồng dạng thân là tiểu thư nhưng Phác Thái Anh vẫn biết chải tóc, thật làm cho Lệ Sa có chút bất ngờ. Phác Thái Anh giỏi về nữ hồng nên đương nhiên cực kỳ khéo tay, việc chải tóc cơ bản không thể làm khó được nàng. Đình Nhi xưa giờ đều giúp Lệ Sa chải tóc ở một bên cũng vô cùng thán phục thầm than kỹ xảo của Phác Thái Anh sao thành thục thế này. Nếu không biết còn tưởng thiếu phu nhân thường xuyên vì người khác chải tóc, hơn nữa những kiểu này nàng đều chưa từng thấy qua, cũng không biết thiếu phu nhân học được từ đâu. Đình Nhi ở bên cạnh thầm học trộm, ráng nhớ kỹ thuật để ngày sau vì tiểu thư làm tóc.

Không bao lâu Phác Thái Anh bắt đầu gắn trang sức lên đầu Lệ Sa. Nàng nhìn xem Lệ Sa qua tay mình mà trở nên xinh đẹp hơn, vô cùng có cảm giác vui vẻ không nói ra lời.

"Kiểu tóc này Lệ Sa có thích không?" Hai tay Phác Thái Anh khoác lên vai Lệ Sa, cúi đầu xuống nhỏ giọng hỏi bên tai nàng. Có thể nói tư thế này của nàng quá sức thân mật, để cho Đình Nhi và Cẩm Nhi ở kế bên đều thấy quan hệ hai người gần gũi vô cùng.

Lệ Sa chỉ lo nhìn kiểu tóc mà mình chưa từng thấy Đình Nhi chải qua trong gương đồng, nào có để ý đến động tác của Phác Thái Anh.

"Không dễ nhìn cũng không thích." Lệ Sa khẩu thị tâm phi nói, nàng tuyệt không thừa nhận Phác Thái Anh khéo tay.

"Đình Nhi, Cẩm Nhi, các ngươi thấy được không?" Phác Thái Anh sớm biết Lệ Sa sẽ nói lời khó chịu rồi, chỉ cần Lệ Sa không có chướng ngại thẩm mỹ, khẳng định sẽ thích bản thân đẹp hơn trước. Cho nên nàng hoàn toàn không thèm đếm xỉa ý kiến của Lệ Sa, ngược lại hỏi ý kiến thị nữ hai bên.

"Đẹp mắt, càng làm nổi bật sắc đẹp của đại tiểu thư. Thiếu phu nhân người thật sự rất khéo tay." Đình Nhi bình luận đúng trọng tâm vô cùng.

"Đại tiểu thư vốn đã đẹp, bây giờ càng thêm khuynh quốc khuynh thành." Cẩm Nhi không hổ là thị nữ bên cạnh Phác Thái Anh, hoàn toàn hiểu được phải dựa trên lập trường của Phác Thái Anh để khen Lệ Sa. Không giống như Đình Nhi, mặc dù cũng nhu thuận hiểu chuyện nhưng không hiểu tâm tư tiểu thư nhà mình, vậy mà còn đi khen Phác Thái Anh.

Lệ Sa nghe Đình Nhi khen Phác Thái Anh khéo tay xong quả nhiên thấy không vui. Tóc mình thì mình không biết chải rồi, Phác Thái Anh vậy mà tùy tiện làm một cái đã mang lại kết quả cực tốt. Trên đời này giống như chẳng có gì làm khó được nàng, tiện tay thôi đã làm người khác cảm thấy mình thất bại, thật sự làm cho lòng người khó chịu.

"Đương nhiên Lệ Sa là nữ tử đẹp nhất thiên hạ." Phác Thái Anh dĩ nhiên càng phải rèn sắt khi còn nóng, cổ vũ khen lấy khen để.

Mặc dù Lệ Sa không giống như kiếp trước kiêu ngạo tự phụ bản thân mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thế nhưng ai chẳng thích khen, nghe thấy Phác Thái Anh cũng nhận định mình là mỹ nữ đệ nhất thì Lệ Sa cũng bị thổi phồng đến mức lâng lâng. Có cảm giác đặc biệt kiêu ngạo vì mình lại trở về với chức thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, giống như chỉ cần Phác Thái Anh khen nàng thôi thì Lệ Sa cảm giác đặc biệt cao hứng vậy.

Đình Nhi cảm thấy thiếu phu nhân tuy nhìn qua văn nhược yếu ớt nhưng thật sự lợi hại. Đều là tiểu thư, vậy mà nàng không hề có tí tâm tính cao ngạo nào, khéo tay không nói, lại còn biết mềm mỏng khéo nịnh, cái miệng cũng ngọt, đặc biệt hiểu cách làm tiểu thư vui. Đối với tâm tính của tiểu thư cũng nắm rõ như lòng bàn tay, biết đại tiểu thư tính tình kiêu ngạo, dù đôi khi cũng có chút khó chịu nhưng nàng luôn biết cách vỗ về đại tiểu thư, nâng đại tiểu thư lên để đại tiểu thư cao hứng.

Đình Nhi làm sao biết, phàm là những người thông minh thì lòng tự cao đều không thấp, càng tâm cao khí ngạo hơn người bình thường. Phác Thái Anh cũng không phải ngoại lệ, thật sự trong lòng nàng ít khi đặt người nào vào trong mắt. Riêng đối với Lệ Sa, đây chính là vì mình tìm phối ngẫu nên đương nhiên sẽ không như bình thường.

"Ngươi hỏi Đình Nhi và Cẩm Nhi làm gì, dù là không dễ nhìn thì bọn họ cũng sẽ khen đẹp, có gì kỳ lạ đâu." Lệ Sa vẫn như cũ khó chịu nói, nàng nhất quyết không khen Phác Thái Anh chải tóc đẹp mắt đâu.

"Đói bụng rồi, chúng ta cùng ăn sáng đi." Phác Thái Anh cảm thấy Lệ Sa đúng là không phải loại khó chịu bình thường, nên rất thức thời nói lãng sang chuyện khác. Nàng hiện tại biết rồi, đối với Lệ Sa tốt cũng đừng nghĩ tự mình tranh công làm gì cho khổ.

"Ừ." Lệ Sa gật đầu. Tối hôm qua dù gì người ta cũng tốt với mình, buổi sáng lại ra sức lấy lòng mình, bản thân hoặc nhiều hoặc ít cũng nên cho người ta một chút mặt mũi, đối với người ta ôn hòa chút, xem như cho người ta tí ưu đãi đi.

Đương nhiên, dạng này căn bản chẳng thể hiện được ưu đãi gì như nàng nghĩ, Phác Thái Anh có cảm giác được hay không lại là chuyện khác. Mặc dù Phác Thái Anh không cảm giác được bản thân mình được đối xử "đặc biệt", nhưng nàng cũng cảm nhận được tâm tình Lệ Sa không tệ. Lệ Sa cao hứng, Phác Thái Anh cảm thấy mình cũng vui vẻ theo.

Đến lúc dùng bữa, Lệ Sa đột nhiên nghĩ đến một việc. Trước đó tự mình đã nói với nàng Lạp gia có dị tâm, thế nhưng dường như Phác Thái Anh hoàn toàn không để trong lòng. Tương lai trở thành hoàng thái hậu nhiếp chính, chẳng lẽ Phác Thái Anh một chút phản ứng cũng không có hay sao.

"Ta nhớ ta đã từng nói qua với ngươi chuyện Lạp gia chí tại thiên hạ, ngươi có còn nhớ hay không?" Lệ Sa thăm dò.

"Ta nhớ rất rõ." Chuyện lớn như vậy, có người nào có thể quên được.

"Nhưng trông ngươi chẳng có vẻ gì là để ý cả." Lệ Sa nói.

"Ta thân là nữ lưu, có thể làm gì bây giờ?" Giọng nói Phác Thái Anh có vẻ tùy ý hỏi ngược lại.

Nếu không phải trong hai năm sau khi chết, nàng từng nhìn thấy thủ đoạn của Phác Thái Anh đối phó với những người đối nghịch nàng, Lệ Sa thật đúng sẽ bị Phác Thái Anh giả vờ cho qua.

"Nếu là người khác ta không nói, nhưng Thái Anh thông tuệ như thế, dù gì cũng nên có chút ý nghĩ mới đúng." Lệ Sa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh nói.

"Có phụ thân ở đây mà, đương nhiên phụ thân sẽ có mưu lược của riêng mình, ta cần gì vẽ rắn thêm chân, nhiều chuyện có ích gì?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại. Cho dù nàng có thông minh thì suy nghĩ của một thiếu nữ mười lăm tuổi cũng không có mấy người xem trọng. Lệ Sa vậy mà lại coi trọng ý nghĩ của mình, thật sự là được sủng ái mà lo sợ. Luôn cảm thấy giống như có ai đó thổi gió bên tai Lệ Sa, để nàng chấp niệm bản thân mình rất lợi hại vậy, dù gì sự coi trọng của Lệ Sa đối với mình cũng quá mức khó hiểu. Hôn sự lần trước cũng thế, nàng còn không phải tự cho rằng bản thân mình sẽ làm được sao, cũng không biết từ đâu mà nàng có sự chắc chắn như thế.

"Phụ thân có ý nghĩ của riêng phụ thân, nhưng ta cũng muốn nghe ngươi nói ý nghĩ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm ta?" Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh giống như đánh trống lãng với mình vậy, che giấu suy nghĩ chân thật trong lòng là bởi vì không tin tưởng mình.

"Vậy Lệ Sa cứ nói ta nghe trước suy nghĩ của phụ thân xem, còn có suy nghĩ của Lệ Sa nữa, ta nghe xong sẽ nói Lệ Sa nghe ý nghĩ của ta." Phác Thái Anh vẫn tương đối hy vọng Lạp gia có thể lật con át chủ bài trước, không xem nàng như người ngoài thì nàng mới có thể nói suy nghĩ của mình cho Lệ Sa biết được.

---

Chương 54

Việc Phác Thái Anh không muốn thẳng thắn bộc lộ với nàng, lại còn dùng cách quanh co lòng vòng thật sự làm Lệ Sa không vui. Hiển nhiên việc này cho thấy Phác Thái Anh vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Lạp Gia, đã là người một nhà mà vẫn còn như thế, một chút xíu giác ngộ thế nào là xuất giá tòng phu cũng không có, hứ! Phác Thái Anh thích che giấu, nhưng Lệ Sa thì không hề, nàng nghĩ gì sẽ nói đó.

Nàng bắt đầu nói cho Phác Thái Anh biết ý nghĩ của phụ thân đêm qua, về phần mình, ngoại trừ suy nghĩ dự định chuẩn bị sớm và suy đoán tình thế thiên hạ bên ngoài thì chẳng có bao nhiêu ý tưởng mang tính kiến thiết cả. Nàng cũng không dám nói cho Phác Thái Anh biết sự tình kiếp trước, dù gì đi nữa nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghe xong, nghĩ thầm trong lòng Lạp Tấn không có quyết tâm tranh giành thiên hạ, nguyên nhân trong đó phần nhiều là biết con trai mình không đủ lực để chống đỡ thiên hạ này. Nếu Lạp gia bọn họ không cưới mình mà quyết đi Nam Cương chiếm đất xưng vương thì cũng là một lựa chọn vô cùng tốt. Thế nhưng đã cưới mình rồi, đương nhiên Lạp Gia muốn tranh giành ngôi vị chủ nhân của thiên hạ này. Trí thông minh của mình nếu thật có thể mang đến tác dụng to lớn, thì quả không uổng kiếp sống làm người. Bởi vậy có thể thấy được Phác Thái Anh không phải nữ tử bình thường chỉ biết chui rúc nơi hậu viện, nàng có dã tâm, có chí lớn. Nếu có cơ hội trở thành phượng hoàng, nàng tuyệt đối không muốn làm một con khổng tước. Đại bàng giương cánh, chí tại ngàn dặm.

"Ta cảm thấy, mặc dù triều đình theo dõi sít sao nhưng không phải cái gì cũng không làm được. Binh mã chưa động được nhưng lương thảo vẫn có thể đi trước, trước tiên chúng ta có thể dự trữ lương thực, dự trữ đủ rồi thì chỉ cần chờ đợi thời cơ. Thiên hạ không phải lúc nào cũng yên bình." Phác Thái Anh nói. Hiện tại thái bình thịnh thế không nên dụng binh, bách tính cũng không muốn dụng binh, không có dân tâm, dụng binh tất bại.

Nghe Phác Thái Anh nói vậy, Lệ Sa mới nhớ tới kiếp trước lúc hoàng đế băng hà, thế cục thiên hạ nguyên bản cũng không tốt. Khi đó hạn hán liên tục hai năm, đất đai không còn một cọng cỏ, châu chấu hoành hoành, nạn dân chạy loạn ngược xuôi tứ xứ. Hoàng đế băng hà, thái tử mới lên ngôi không thể phục chúng, để cho hoàng tử thừa cơ làm loạn, các thế lực khác cũng nhảy vào tranh miếng mồi ngon, cục diện thiên hạ vì thế lâm vào loạn lạc. Năm đó Ngô Vương phủ dự trữ không ít lương thực, ắt hẳn là chủ kiến của Phác Thái Anh. Nạn đói xảy ra, một cân lương đã đủ đánh đổi một mạng người, nạn dân tìm tới Ngô Vương dựa vào rất nhiều, hơn nữa còn có Lạp gia và Hộ quốc công ủng hộ, Lý Quân Hạo liền trở thành một phương thế lực mạnh nhất trong thời thế loạn lạc.

"Ngươi cứ nói tiếp đi." Lệ Sa tán đồng quan điểm của Phác Thái Anh, liền muốn nghe Phác Thái Anh nói tiếp.

"Thời điểm này huấn luyện và chiêu dụ binh lính quả thực quá mức gióng trống khua chiêng, nhưng chờ đến lúc đại họa thiên nhiên lâm đầu, tỷ như nạn đói xảy ra, nếu có lương thực còn không sợ không thu được binh sĩ sao? Việc âm thầm dự trữ lương thực so với luyện binh chiêu binh dễ dàng hơn nhiều." Phác Thái Anh phân tích.

"Chính xác như vậy, bây giờ ta sẽ lập tức đi nói với phụ thân." Lúc trước Lệ Sa còn đau đầu vì hiện tại vô kế khả thi, không thể nào làm được việc chuẩn bị trước. Nhưng bây giờ nghe xong ý tưởng của Phác Thái Anh, nàng vui vẻ vô cùng, hận không thể mọc cánh bay đến nói với phụ thân ngay lập tức.

"Lệ Sa không cần sốt ruột như vậy, ăn xong bữa sáng rồi đi cũng không muộn." Tính tình Lệ Sa thật là nóng nảy, vừa thấy gió đã muốn gặp mưa.

Lệ Sa thấy nụ cười trên mặt Phác Thái Anh, liền biết nàng đang cười việc mình sốt ruột quá mức, quả thật cũng chẳng cần thiết vội vàng gì trong nhất thời nửa khắc. Hơn nữa, Phác Thái Anh vừa cho ra một đề nghị tốt như thế, mình lại lập tức bỏ lại nàng một mình dùng bữa thì không hay lắm. Thế là Lệ Sa yên phận ngồi lại trên ghế, tiếp tục dùng bữa.

Lệ Sa nhìn qua Phác Thái Anh, thấy nàng không có phản ứng gì quá lớn tiếp tục dùng cơm như bình thường, không có vẻ gì gọi là đắc ý vì vừa cho ra một đề nghị tốt, hình tượng hoàn toàn không để ý chuyện hơn thua. Giờ phút này Lệ Sa dường như nhìn thấy được dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Phác Thái Anh ở mười mấy năm sau từ con người chỉ mới mười lăm tuổi này, cũng chính là một Phác Thái Anh ở ngôi hoàng thái hậu, thiên hạ nằm trong lòng bàn tay, ung dung chỉ điểm giang sơn.

"Vì sao Lệ Sa cứ nhìn ta chằm chằm vậy?" Phác Thái Anh nhu hòa hỏi. Lệ Sa cứ nhìn mình chăm chú nhưng nàng thích được Lệ Sa nhìn như vậy, mặc dù trong thích thú còn có chút hồi hộp bất an.

"Ngày thường ngươi thích đọc sách gì?" Lệ Sa hỏi. Bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu óc của mình giống như chỉ trang trí cho đẹp, uổng phí mình có ưu thế biết trước tiên cơ, vậy mà giờ hoàn toàn thúc thủ vô sách. Đầu óc của Phác Thái Anh ngược lại không chỉ để trang trí cho đẹp, càng dùng càng tốt, thật sự là người so với người chỉ làm người ta tức chết mà.

"Sách gì cũng xem, gần đây đang nghiên cứu huyền học." Phác Thái Anh thật lòng trả lời. Nàng xưa nay đọc sách hỗn tạp, sách trong thư phòng phụ thân cơ hồ nàng đều đã đọc hết.

"Ngươi nghiên cứu huyền học làm gì?" Lệ Sa nghĩ mình là linh hồn sống lại, sợ Phác Thái Anh học huyền học xong sẽ nhìn ra manh mối.

"Không phải Trương Đạo Phàm từng nói Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi sao. Ta muốn tự tính cho mình một quẻ, nhìn xem bản thân có thật có mệnh hoàng hậu hay không." Phác Thái Anh không ngại cho Lệ Sa biết mục đích nghiên cứu huyền học của mình. Đương nhiên, đến đó tránh không được cũng sẽ bói cho Lệ Sa một quẻ, ai bảo nàng đối với Lệ Sa chuyện gì cũng hiếu kỳ làm chi!

"Phải thì sao, không phải thì sao?" Lệ Sa hỏi.

"Nếu là phải thì không còn gì tốt hơn. Nếu không phải, ta liền muốn thử liệu con người rốt cuộc có thể cải mệnh hay không. Ta không thích cảm giác người khác tùy ý một câu liền có thể xoay chuyển vận mệnh của ta, ta luôn cảm thấy tự ta có thể quyết định vận mệnh của mình. Với lại dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, nghiên cứu một chút cũng không ảnh hưởng đại cục." Phác Thái Anh dửng dưng nói.

Phác Thái Anh kiếp này dù sao tuổi vẫn còn trẻ, vẫn có chút cuồng vọng. Nếu nàng biết chuyện bản thân kiếp trước, có lẽ đã không nói như thế. Kiếp trước Phác Thái Anh nhận ra lòng mình quá trễ, đến lúc biết thì không thể xoay trở nữa rồi.

Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói xong thì phiền não vô cùng. Nàng cảm thấy có chút chột dạ, nếu Phác Thái Anh biết vận mệnh của nàng bị mình cải biến thì không biết sẽ nghĩ như thế nào. Phác Thái Anh chỉ vì một câu nói liền lập tức bỏ công sức nghiên cứu huyền học, chẳng biết tại sao như Lệ Sa luôn có cảm giác Phác Thái Anh là loại người muốn làm gì đều có thể thành công. Dạng người như vậy sống ở cạnh mình, Lệ Sa luôn có cảm giác sợ.

Tâm tư Phác Thái Anh vốn kín kẽ cẩn thận, lúc này liền phát giác được biểu hiện của Lệ Sa lúc này có phần cổ quái.

"Lệ Sa không thích ta nghiên cứu huyền học sao?" Phác Thái Anh hỏi.

"Không có, ngươi muốn nghiên cứu gì cũng có liên quan gì đến ta đâu?" Lệ Sa đè xuống cảm giác không được tự nhiên trong lòng, cực lực phủi sạch quan hệ.

Trong trực giác của Phác Thái Anh, dường như Lệ Sa có chuyện gì đó giấu giếm mình, hơn nữa chuyện này còn có quan hệ với mình. Loại cảm giác không xác định này làm cho Phác Thái Anh rất không thích.

Vừa ăn xong bữa sáng Lệ Sa lập tức đi tìm phụ thân nàng. Phác Thái Anh nhìn theo bóng lưng Lệ Sa rời đi, chẳng hiểu sao luôn cảm giác vừa rồi Lệ Sa không dám nhìn thẳng mình, giống như sợ mình vậy. Có lẽ chỉ là ảo giác thôi, tính tình Lệ Sa vốn không sợ trời không sợ đất.

Nói đến Phác Thái Anh, nàng cũng tự thấy bản thân mình không có cái gọi là phúc hậu. Sau cái đêm Lệ Sa gặp ác mộng làm cho nàng có cơ hội ngủ cùng giường Lệ Sa, vậy mà nàng lại luôn ngóng trông Lệ Sa mau gặp lại ác mộng nữa đi. Cũng may sự chờ đợi này của nàng là có hy vọng, đại khái tần suất cứ khoảng bảy tám ngày Lệ Sa sẽ gặp ác mộng một lần. Cứ mỗi khi vậy nàng liền có thể quang minh chính đại kéo cửa ngách ra, đến ngủ chung với Lệ Sa.

Lúc ban đầu Lệ Sa còn luôn tỏ ra đặc biệt không nguyện ý, nhưng dần dà liền ngầm cho phép. Sau khi quen thuộc rồi thì có đôi khi dù không gặp ác mộng, Lệ Sa cũng muốn Phác Thái Anh đến xoa bóp đầu cho mình. Dù sao cảm giác cũng rất dễ chịu, sau đó còn ngủ ngon hơn nhiều. Thích hưởng thụ cảm giác thoải mái là thiên tính của con người, nhưng vì ngày thường Lệ Sa thích ra vẻ đứng đắn nên tất nhiên không mở lời được, mỗi lần đều do Phác Thái Anh chủ động xúc tiến vì nàng vò đầu, còn nàng chỉ cần bị động tiếp nhận. Nếu tự bản thân chủ động mở lời đề nghị mới thật kỳ quái làm sao!

---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip