Chương 1 : Xuân sắc [H+]

Sau khi lên xe, Viên Nhất Kỳ lái chiếc xe trên cao tốc như một mũi tên xé gió, nhanh chóng cắt đuôi đám người phía sau. Cô không trở về biệt thự Viên Gia, mà hướng đến một quán bar nhỏ khuất nẻo ở ngoại ô thành phố.

"Trương Thiếu, có khách quý!"

Đang chuyên chú trả lời tin nhắn của thê tử, Trương Từ Bảo giật bắn mình. Tiếng nhân viên ở lầu dưới vọng lên báo có khách quý đến. Thân thể vốn bị công việc nghiền nát sinh khí, trông như một lão chú ngoại tứ tuần của Từ Bảo, tức khắc như được tiêm một liều thuốc hồi xuân.

"Có Khách Quý." Anh ta vừa nghe chữ "quý" từ nhân viên đã cảm thấy bất an, bởi từ này ở quán của anh chỉ dành cho một nhân vật duy nhất. Vội vàng cởi tạp dề, thay gấp chiếc áo, anh lao xuống, may mắn vừa kịp đón tiếp.

"Nhất Kỳ sao? Hôm nay thật chấn động, Viên Tổng lại có nhã hứng ngự lâm nơi tồi tàn này của tôi ư?"

Nhất Kỳ nghe thì nghe, nhưng chẳng buồn để tâm liếc nhìn Từ Bảo một cái, xem như nể mặt.

"Tôi không có nhã hứng đáp lại mấy lời cợt nhả đó của ông anh đâu."

Cảm nhận được sự chán chường trong giọng cô, Từ Bảo thấu rõ tâm tình. Anh thuần thục cầm lấy chai Whisky Scotland từ nhân viên pha chế, rót một ly đầy rồi đẩy về phía Viên Nhất Kỳ, không quên dặn dò nhân viên thông báo các phòng hôm nay quán sẽ đóng cửa sớm. Trương Từ Bảo xem như chuyện thường, an vị xuống cạnh Nhất Kỳ.

Hơn năm mươi phút trôi qua, trên bàn đã xuất hiện hai vỏ chai Whisky rỗng. Điều đặc biệt là hai người từ đầu đến cuối chỉ chuyên tâm vào việc uống rượu, chẳng hé nửa lời. Mãi một lúc lâu sau, khi cảm giác đối phương đã ngấm men say, Từ Bảo mới kiếm vài chuyện phiếm vu vơ, trêu chọc cô nhằm thả lỏng đầu óc.

"Haizzz... A Bảo tôi nói thật đó Kỳ Kỳ à, em đúng là mỹ nữ, à không, thần tiên tỷ tỷ! Vạn người ngưỡng mộ luôn rồi. Sao lại không tìm phu quân đi, hay em tìm nương tử cũng được, vợ anh đây cũng cần có bạn đồng hành đi mua sắm đó nha."

Khác với Từ Bảo đem chuyện gia đình ra trêu ngươi pha trò, Nhất Kỳ thì lại khác biệt. Cô đối với mấy chuyện như lập gia đình vốn dĩ đã vô cảm. Cạn ly xong, cô hời hợt đáp:

"Ừm, vài năm nữa đi."

Đối với câu trả lời nhạt nhẽo, không chút kiên định của cô, Từ Bảo nhất định không buông tha. Mọi hành vi, cử chỉ, thậm chí chút ít thái độ hiển hiện trên gương mặt cô đều được anh thu vào tầm mắt.

"Này này, em đừng nói là em tính ăn chay cả đời... hay em chưa khai mở khía cạnh dục cảm của bản thân?"

Viên Nhất Kỳ năm nay cũng chỉ mới 22, vẫn còn vừa vặn tuổi để kết hôn sinh tử. Lời vừa rồi của Từ Bảo không khác gì đánh thức một bản năng nguyên thủy. Nhất Kỳ nghiêng đầu, chau mày, hơi thở nóng rực, cô dường như đã có chút ngấm men rượu! Vừa nghe đến lão huynh đệ quen biết lâu năm nghi ngờ bản thân, cô liền có chút khó chịu, không vừa lòng, chân mày khẽ nhíu lại:

"Tôi không có."

Khỏi nhắc đến Trương Từ Bảo, anh ta chọc trúng chỗ Nhất Kỳ khó chịu liền vui vẻ mấy phần, cười hì hì rồi rót đầy lại ly rượu trên tay, vẫn mạnh dạn đưa ra lời thách thức.

"Em chứng minh tôi xem."

Viên Nhất Kỳ mười phần tin tưởng, chẳng bận tâm Từ Bảo là ý gì, thuận miệng đồng ý:

"Được."

Rời khỏi quán bar, Viên Nhất Kỳ trong cơn say đăm đăm nhìn tấm danh thiếp của bản thân. Một dòng chữ nguệch ngoạc ngang nhiên chen lấn trên bề mặt danh thiếp vốn dĩ sạch sẽ, ngăn nắp. Cô, một người ưa gọn gàng, nhìn vào quả thật có vài phần bực tức. Thấy bạn mình đứng ngây ra, Trương Từ Bảo cũng hiểu chuyện. Nhất Kỳ say đến độ này, bảo cô tự lái xe chính là muốn cô tự hại người hại mình. Từ Bảo đành phải gọi một chiếc taxi.

"Chúc bạn yêu có một đêm ấm áp nhá!"

Viên Nhất Kỳ say đến mơ hồ, chán ghét xua tay đuổi Từ Bảo đi.

"Lái xe đến địa chỉ được viết trên danh thiếp," cô nói cụt lủn.

Tài xế nghe lệnh, khởi động xe đi đến địa điểm ghi trên danh thiếp. Suốt quãng đường, Nhất Kỳ chỉ có thể mệt mỏi nhắm mắt, không ngủ mà xem như thư giãn đôi chút.

Mãi một lúc lâu sau, xe hoàn toàn dừng lại, cô mới từ từ định thần mở mắt. Trước mặt đã là một khách sạn lớn. Nhất Kỳ đẩy cửa bước ra, vừa đi vừa gọi điện.

"Các người không cần bám theo tôi nữa, về biệt thự đi."

Cô cúp máy ngang, một mạch đi vào trong. Từ xa, hai chiếc BMW màu đen lặng lẽ quay đầu đi mất.

Nhân viên khách sạn rất nhanh nhẹn. Tuy thời gian đã là nửa đêm nhưng thấy có khách tiến vào, họ liền chỉnh đốn lại trang phục, cung kính chào hỏi:

"Xin chào cô, xin hỏi..."

Nhất Kỳ say, đầu óc có chút mơ hồ, quả thật đã say đến mức mất khả năng nhìn nhận hay hiểu người khác nói gì, nhưng vẫn giữ vững phong thái quen thuộc.

"Tôi có đặt phòng trước."

Đưa tay vào túi áo lục lọi tấm danh thiếp. Mắt cô thật sự không thể nhìn rõ, thầm mắng một câu: "Chữ xấu đến vậy quả thật chỉ có Trương Từ Bảo mới viết được." Cô không đọc được, càng không có sức mà giải mã dòng chữ, chỉ đành đưa danh thiếp cho nhân viên.

"Phòng VIP 468, khách Trương Từ Bảo đã đặt khoảng 10 phút trước." Nhân viên xem lại thông tin xác thực đúng, liền đưa chìa khóa phòng cho cô. Nhất Kỳ vừa đi vừa có chút choáng váng, trước mắt dường như có sương mù che khuất. Cô mơ hồ đi qua ba dãy hành lang, dãy số phòng trong đầu cũng đã bay đi đâu mất.

"445, 456, 458..." Cô loạng choạng dò tìm, bỗng thấy một cánh cửa khẽ hé. Cạch – "Cửa đâu có khóa chứ?" Nhất Kỳ vừa đặt tấm thẻ lên cửa phòng, cánh cửa đã bị đẩy vào. Cô có chút bất ngờ, công nghệ ở đây nhạy cảm đến vậy sao?

Vào phòng, cô mệt mỏi ngả người xuống sofa, thiếp đi lúc nào không hay. Cầm chừng hơn nửa tiếng sau, Nhất Kỳ bất thình lình tỉnh giấc. Cô muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ. Căn phòng rộng rãi đúng là phòng VIP có khác. Nhìn về phía cửa phòng tắm, đèn vẫn sáng, Nhất Kỳ giật mình. Từ Bảo thật sự gọi người đến?

Sau khi tham dự yến tiệc của Sở Thị, Thẩm Mộng Dao liền cho người điều tra lại về số hồ sơ bị lộ. Kỳ lạ thay, các bên liên quan đều xác nhận không có thông tin nào bị rò rỉ ra ngoài.

Nàng cảm thấy bất thường. Toàn bộ nhân viên đều không thể điều tra ra ai có vấn đề, điều này càng khiến nàng chắc chắn rằng trong tập đoàn có nội gián, và kẻ giật dây phía sau không hề tầm thường. Ba hôm trước, nàng vừa vặn hết hợp đồng làm việc với Sở Thị, đúng là thoát hiểm trong khoảnh khắc cận kề.

Nhớ lại lúc trước, giám đốc Sở Thị, Sở Ôn Bân, từng cố tình chèn ép bộ phận pháp lý của cô, thậm chí còn ngang ngược tuyên bố ký hợp đồng với cô là dư thừa. Đến nay, công ty ông ta lại bị phơi bày chuyện xấu. Mộng Dao vừa ý ưng bụng, khẽ cười, cảm thán: ông trời đúng là đang giúp cô giải tỏa cục tức này mà!

"Tự mình chọc phải tổ ong, đúng là đáng đời!"

Vốn định về thành phố Z trong đêm nhưng giữa đường lại gặp phải một vài sự cố phát sinh. Giúp người được người hậu tạ, cô đành phải nghỉ chân lại ở khách sạn.

Phòng ốc sang trọng với chiếc bồn tắm rộng lớn. Thẩm Mộng Dao cầm lấy chai hương liệu, đọc qua: hương liệu giúp thư giãn, tăng cường tuần hoàn khí huyết... Sau đó, nàng cho một ít vào bồn tắm, ngâm mình một lúc. Trong làn nước ấm dễ chịu, Mộng Dao cảm thấy mí mắt như bị vật đè nặng, cơ thể hoàn toàn thả lỏng và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...

"Cạnh."

Viên Nhất Kỳ đứng ngoài cửa phòng tắm một lúc lâu. Lòng cô khẽ dấy lên tò mò không biết ai đang ở bên trong mà lại im ắng đến lạ. Cô thử khẽ kéo tay nắm cửa, không ngờ, cửa lại không khóa. Nhất Kỳ mạnh dạn đẩy cánh cửa, một làn hơi ấm còn lại từ nước trong phòng tắm ùa ra, mang theo mùi hương dịu nhẹ, đủ để cô đoán chắc là phụ nữ. Lát sau, mùi hương tản đi, để lại chút thanh mát, dễ chịu... tựa như sợi tơ nhỏ đang vấn vít lấy từng thớ thần kinh, mang lại cảm giác thoải mái đến khó tả.

"Là phụ nữ sao? Trương Từ Bảo, anh cũng thật tài tình!"

Cô đưa mắt tìm kiếm một lượt rồi dừng lại ở chiếc bồn tắm khá lớn phía bên phải. Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng kéo tấm rèm. Bên trong là một cô gái nhìn có chút quen, đôi mắt khẽ nhắm nghiền, tựa như đang ngủ say. Nhất Kỳ không phải là kẻ vô ý thức mà nhìn ngó lung tung. Cô khẽ cười nhạt, đưa tay chạm thử nhiệt độ nước. "Nhiệt độ chỉ còn ấm nhẹ, chắc đã ngâm mình rất lâu rồi."

"Này!"

Cô khẽ lay người nàng.

"Nếu cô không tỉnh sẽ bị cảm đó."

Mộng Dao đang ngủ nông, chìm sâu trong giấc mộng. Bên ngoài bị lay động, nàng liền tỉnh giấc, khẽ hỏi bằng giọng nhỏ như mèo con:

"Sáng rồi sao?"

Nàng chưa kịp thích ứng với ánh sáng, nheo mày định hình phía trước. Đến khi nhìn rõ bản thân đang ở trong bồn tắm, nàng liền hốt hoảng bám vào thành bồn định đứng dậy nhưng lại sơ ý trượt tay.

"A!"

Nhất Kỳ sau khi thấy mí mắt nàng lay động thì đã đi ra ngoài, đóng cửa, xem như chưa có chuyện gì, định cởi áo khoác ngoài. Bỗng nhiên, cô nghe tiếng la từ trong phòng tắm. Vứt vội chiếc áo lên giường, cô đẩy cửa chạy vào. Thấy rõ Thẩm Mộng Dao đang chới với dưới nước, cô vội với lấy cánh tay nàng nhưng không thể chạm tới. Cô đành bước hẳn vào trong, kéo nàng về phía mình, giữ lại.

"Bình tĩnh, nước rất ít," Nhất Kỳ trấn an.

(Nước chỉ khoảng ~ 60 - 70 cm)

Thẩm Mộng Dao sau khi hoàn hồn thì cực kỳ sợ hãi. Mặc kệ người trước mắt là ai, nàng cũng nhào tới ôm lấy, nhưng cơ thể lại như nhũn ra, yếu ớt lạ thường.

"Tôi... tôi... Hức..."

Thoáng chốc, Nhất Kỳ bất ngờ đến tròn mắt khi cảm nhận người trong lòng mình. Thấy nàng run rẩy, lòng cô khẽ dấy lên niềm trắc ẩn, định ôm nàng ra khỏi bồn. Nhưng chợt nhận ra nàng không hề mảnh vải che thân, cô khựng lại. Thay vào đó, cô xoay người với lấy bộ đồ ngủ của khách sạn đặt gọn trên thềm. Vài giây ngắn ngủi, cô choàng lên người Mộng Dao, sau đó mới một mạch ôm nàng ra ngoài.

"Cô sợ đến vậy sao còn ngủ ở đó?"

Thẩm Mộng Dao lúc này mới nhìn lại bản thân, khi nãy thân không mảnh vải mà đã vội vàng lao tới ôm một người lạ. Nhưng tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Ký ức trong đầu ùa về, đầu óc nàng đột nhiên lóe lên một tia suy nghĩ không mấy trong sáng.

"Này, cô có làm sao không?"

Viên Nhất Kỳ thấy nàng sửng người liền nghi hoặc hỏi. Bên này, Mộng Dao phát giác người ôm mình lại là một cô gái, nàng nhất thời đông cứng hành động. "Người kia" lại tỏ ra điềm nhiên, vừa giúp nàng vừa hỏi thăm. Nhất Kỳ nào để ý bản thân đang có phần quan tâm thái quá, cứ vậy tiến lại gần khiến chính chủ, Thẩm Mộng Dao, ngượng đỏ cả mặt.

"Tôi khi nãy có chút buồn ngủ, ngâm mình cảm thấy thoải mái nên ngủ lúc nào không hay. Sao... sao cô lại vào được đây?"

Thẩm Mộng Dao sức lực không biết chạy đi đâu hết, nàng ngồi trên giường cũng không vững, giống như người hôn mê lâu ngày tỉnh dậy không chút sức lực. Trên người nàng chỉ có chiếc áo tắm mặc vội. Ban nãy, lúc bế nàng ra ngoài, Viên Nhất Kỳ đã thu trọn vô số đường nét mềm mại vào tầm mắt. Cổ cô cũng bất giác ửng hồng. Đến khi thấy nàng đỏ mặt, cô nhịn không được nuốt nước bọt, thầm mắng bản thân: "Từ khi nào mình lại trở nên thiếu nghị lực trước nữ nhân đến vậy?"

"Cô không phải người Từ Bảo gọi đến sao? Hỏi tôi câu này có vẻ không đúng lắm?"

Viên Nhất Kỳ sau khi thỏa mãn ánh nhìn, khẽ cúi người xuống, một tay chống trên giường, nâng cằm nàng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy. Mộng Dao bị hành động có phần áp đặt và đầy khiêu khích này của cô làm cho khó chịu, nàng đưa tay lên nắm lấy tay Nhất Kỳ muốn kéo nó ra khỏi mặt mình.

"Tôi không biết."

Bàn tay cô rất có lực, nàng hiện tại như bị quỷ ám, sức lực tan biến, không tài nào hất nó ra. Nhất Kỳ đầu hơi nghiêng, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy trước mắt. Cô hỏi lại Mộng Dao lần nữa:

"Cô thật sự không biết sao?"

Thẩm Mộng Dao trong mắt chỉ nhìn thấy Viên Nhất Kỳ: đôi mắt hổ phách vàng nhạt sắc bén, hơi thở nồng mùi rượu, quần áo không chỉnh tề, một số chỗ đã bị thấm nước, hai nút áo sơ mi phía trên đã tháo. Nàng không dám nhìn vẻ lôi cuốn của người đối diện, vội quay mặt hắt sang một bên, tránh bản thân thất thố.

"Tôi không biết người cô nói là ai, bỏ tay cô ra chỗ khác!"

Viên Nhất Kỳ cười trừ, thả lỏng bàn tay đang nắm cằm Mộng Dao ra, một đường trượt xuống dưới.

"Được."

Bàn tay cô khẽ len lỏi đến sợi dây buộc áo ngủ, nhẹ nhàng tuột ra, khiến những đường cong mềm mại ẩn hiện dưới lớp vải mỏng manh bỗng chốc hiện rõ nét hơn. Toàn bộ thân thể nàng chớp nhoáng một lần nữa bại lộ trước mắt Nhất Kỳ. Cô nghiêng người, dứt khoát đặt Mộng Dao nằm ngả ra sau trên giường.

Thẩm Mộng Dao giật mình ngã ngửa, toàn bộ cơ thể bị cô bao trùm. Nàng đẩy cô ra nhưng thân thể lại yếu ớt, vô lực. Ngược lại, hai tay nàng bị cô bắt lấy, đưa lên đỉnh đầu, bị Viên Nhất Kỳ kìm chặt dưới thân, không động đậy được.

"Cô định làm gì? Tránh..."

Lời nói chưa kịp thoát ra hết thì đã bị hai ngón tay mềm mại cho vào miệng táo bạo khuấy, đôi môi người kia lành lạnh áp lên vành tai nàng. Hơi thở nóng ấm không kiêng dè mà thổi, khiến người ta khẽ rùng mình, ngứa ngáy. Thẩm Mộng Dao trở nên bấn loạn, dồn sức cắn mạnh. Tiếc là nàng không được may mắn, vừa định ra tay đã bị người kia dùng môi ngăn lại.

"Ưm!"

Mộng Dao tròn mắt, bị Nhất Kỳ hôn. Mùi rượu nồng nặc khiến nàng choáng váng, không thể giãy giụa. Trước mắt rõ ràng là những xúc cảm chân thật đến đáng sợ. Nàng phát hoảng, bắt đầu khóc.

Nhất Kỳ bên trên thấy nàng không phản kháng, cô lại càng thêm có phần chiếm hữu, muốn độc chiếm Mộng Dao. Bản thân tiếp tục áp đảo, dồn ép cho đến khi người bên dưới thật sự ngừng vùng vẫy mới luyến tiếc rời khỏi.

"Cô nhớ ra là ai gọi cô đến chưa?"

Thẩm Mộng Dao không có sức phản kháng. Sau khi được thả ra, nàng hít lấy hít để không khí. Nàng không thể định thần, càng không nói được gì, trong lòng chỉ có sợ hãi.

"Hức... thả tôi ra!"

Viên Nhất Kỳ thì ngược lại, cô không hiểu cô gái này muốn chơi trò gì với mình đây. Rõ ràng là được gọi đến, nhưng hành động như vậy lại khiến cô cảm thấy như mình đang làm chuyện "xấu".

"Đừng khóc, tôi sẽ nhẹ nhàng với cô, được chứ?"

Cúi xuống hôn lên mắt Mộng Dao.

"Tôi là lần đầu làm loại chuyện này, kỹ thuật không tốt lắm, đừng lo, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Nhất Kỳ lại tiếp tục di chuyển xuống đôi môi kia. Nàng lúc nghe xong câu đó thì trong đầu đã biết người kia định làm gì. Mộng Dao dùng hết sức lực còn lại vùng vẫy trong vô vọng.

"Đừng mà!!"

Cơ thể nàng bị kìm hãm không thể làm được gì. Nàng càng vùng vẫy càng khiến cô khơi gợi những khao khát sâu thẳm, những ý niệm mà bình thường cô không dám chạm đến. Viên Nhất Kỳ thầm nghĩ: "Nếm vị như vậy cũng xem như đủ. Tiếp theo nên cho nàng biết thế nào là khoái cảm dục vọng chứ nhỉ?"

Tư duy khám phá được khai mở, Nhất Kỳ dùng một tay lật vạt áo ngủ của nàng ra, khiến từng đường nét tinh xảo của cơ thể trần trụi một lần nữa được chiêm ngưỡng toàn bộ. Cô không kìm được bản tính chiếm đoạt, trong lòng thầm cảm thán: "Đám đàn ông đó thật biết hưởng thụ, chắc là ngày ngày đều được nhìn ngắm vẻ đẹp gợi cảm, mê hoặc của nữ nhân dưới thân..." Vừa di chuyển xuống trước khuôn ngực nàng, Nhất Kỳ liền có chút cảm xúc khó tả.

"Đừng cầu tôi dừng, cầu tôi cho cô thì còn có thể."

Cô cúi xuống tiếp tục hành động thăm dò. Vừa chạm vào thân thể, nàng đã run lên bần bật, theo đó là tiếng hét.

"Dừng lại!"

Viên Nhất Kỳ vốn là người có địa vị. Nghe người khác mở miệng như ra lệnh với mình, trong lòng nổi cơn tức giận, xen lẫn khinh thường. Cô tiếp tục đè nàng xuống, hôn cuồng nhiệt. Thẩm Mộng Dao tay bị giữ chặt, bị hôn đến choáng váng, cả người như vậy nóng bừng. Lúc cô tạm thời tách ra, hơi thở nàng gấp gáp, lồng ngực phập phồng dồn dập, nào để ý cô đã buông tay mình ra.

Leo xuống khỏi giường, cô kéo ngăn khóa tủ ngay cạnh, tùy ý lấy một túi nhỏ, xé ra, đeo vào ngón tay. Cô có thói quen sạch sẽ nên tay không có để móng dài, tình huống này thật sự vô cùng phù hợp.

"Bây giờ tiếp tục được rồi đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip