Năm đầu tiên, ngày đầu tiên, gặp gỡ nhau trong lớp học đầy ắp mùi sơn tường mới.
Tôi ngồi vào chỗ của mình, nhìn lần lượt từng gương mặt mới bước vào trong lớp.
Tôi nhìn thấy cậu, không có ấn tượng gì sâu sắc.
Cậu là ai, tôi không biết.
Tôi là ai, cậu cũng không biết.
Chúng ta xuất phát bằng hai từ "xa lạ".
Dù ngày đầu nhiều bỡ ngỡ, nhưng thời gian trôi qua, tôi dần có những người bạn mới, những người bạn thân, hoặc những người bạn chỉ để xã giao.
Cậu ấy cũng vậy.
Tôi có một nhóm bạn ba người, một nam, hai nữ.
Cậu ấy có nhóm bạn năm người, hai nam, ba nữ.
Chúng tôi đều có cuộc sống riêng của mình, nhịp điệu riêng của mình, không giao thoa với nhau, như hai đường thẳng song song.
Cậu ấy là một người có tính tình tốt, học giỏi, văn hay chữ đẹp.
Tôi là một người bình thường, tính tình có thể xem như khá dễ chịu, ít khi nổi giận, năng lực học tập cũng không có gì nổi bật, chữ cũng chả đẹp.
Cậu ấy ngồi ở đầu lớp, tôi ở cuối lớp.
Chúng tôi lại như hai đường thẳng song song.
Lúc đó tôi không quan tâm nhiều như vậy, tôi không muốn hiểu thêm về cậu, tôi cũng không cần thiết phải thân với cậu, tôi chỉ xem cậu là một người xa lạ.
Nhưng học chung lớp.
Chúng tôi có thể xem là bạn cùng lớp, sống chung một tập thể, ngày nào cũng gặp mặt, thỉnh thoảng lướt qua nhau, nhưng chả buồn chào hỏi.
Vào một ngày bình thường ở lớp học thêm trong trung tâm, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua mình, cậu bỏ qua sự hiện diện của tôi, ngồi vào chỗ phía trước chỉ cách tôi hai bàn.
Cũng giống như tôi, cậu ấy đi cùng những người bạn ngoài lớp.
Tôi lại không có ấn tượng gì với cậu, chỉ nghĩ rằng đây là ngày đầu tiên cậu học ở đây.
Có lẽ vậy.
Sau đó tôi cũng không còn nghĩ thêm gì về cậu.
Nếu không học chung lớp, có lẽ chúng ta đã hoàn toàn là người xa lạ.
Vị giáo viên lớn tuổi đã ngoài 50 đứng trên bục giảng, chỉ tay xuống phía dưới, yêu cầu tôi đọc đề bài.
Tôi, với mệnh lệnh không thể chối từ, đứng lên với sự cười đùa hả hê của những người bạn học cũ khi còn học ở cấp dưới. Chúng tôi may mắn đỗ vào cùng một trường với điểm sàn khá cao, nhưng lại không chung lớp, dù vậy chúng tôi vẫn chơi cùng nhau.
Họ cười tôi vì tôi bị giáo viên nhắm trúng.
Nhưng tôi không lo sợ, cũng không thấy có gì đáng buồn cười, chỉ là đứng lên đọc đề, vị giáo viên đó cũng không kêu tôi lên bảng giải bài.
Giọng của tôi khá thấp và mỏng, sinh ra vốn đã là như vậy, tôi dùng một âm lượng vừa phải đủ để cả phòng học nghe thấy.
Chữ cuối cùng của đề bài đã được tôi đọc xong, nhưng tôi vẫn chưa vội ngồi xuống, ngước lên chờ sự cho phép của vị giáo viên kia.
Đây vốn là sự lễ phép tối thiểu khi còn là một học sinh như tôi.
Với tò mò vốn có, giáo viên đã hỏi tên tôi.
Tôi đã học ở đây được vài tháng, nhưng giáo viên chưa nhớ tên tôi. Tôi không cảm thấy kỳ lạ hay buồn bã gì mấy, một lớp có nhiều học sinh, vị giáo viên đó cũng đã lớn tuổi, việc nhớ nhớ quên quên cũng là thứ mà con người phải trải qua theo quy luật của thời gian.
Có thể sau này tôi và cậu ấy cũng sẽ như vậy.
"Hoàng Uyển Thanh."
Ba chữ này được thốt lên từ miệng của tôi.
Cậu ấy lập tức quay xuống, nhìn người vừa mới thốt ra cái tên quen thuộc đối với cậu.
Tôi cũng nhìn cậu ấy, chỉ nhìn thôi.
Chúng tôi không nói chuyện, cũng không giao tiếp bằng mắt hay bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt.
Có lẽ từ lúc bước vào lớp đến bây giờ, cậu ấy mới nhận ra sự hiện diện của tôi.
Cậu ấy lại quay lên. Tôi tiếp tục nhìn giáo viên.
Cuối cùng tôi cũng được phép ngồi xuống.
Giờ phút này chúng tôi tưởng chừng như hai người xa lạ, nhưng chỉ có tôi và cậu ấy biết, chúng ta vốn đã biết tên nhau từ lâu.
Ngay từ lúc ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, chúng tôi đã biết đối phương học ở lớp nào, ngồi ở đâu, tính tình, năng lực ra sao.
Nhưng chúng tôi vẫn tình nguyện xem nhau như những người xa lạ.
Tên của tôi có ba từ, tên của cậu ấy có bốn từ.
Chúng tôi lại không có điểm chung.
Từ lúc biết tên cậu ấy, cho đến khi nhớ hoàn toàn cả họ và tên của cậu, tôi cảm thấy cái tên này khá bình thường, giống như tôi, không có gì nổi trội, nếu không học chung lớp có lẽ tôi đã không thể nhớ được tên của cậu.
Một môn học ngoại khoá thường sẽ được hoạt động ngoài trời, nhưng hôm nay chúng tôi học lý thuyết ở trên lớp.
Một môn học nhẹ nhàng, không cân não như những môn trọng tâm khác, điều này khiến chúng tôi không thể tập trung vào nó, thậm chí là có chút coi nhẹ.
Có vài người nghịch điện thoại, có người ăn vụng, có người lấy gương ra chỉnh trang lại gương mặt và đầu tóc của mình.
Dù sao cũng đang ngồi ở trong lớp học với sự hiện diện của mấy chục con người, ai cũng muốn mình đẹp trong mắt người khác.
Tôi thì không như vậy.
Nhưng cậu ấy lại khác, cuối cùng là cậu ấy bị giáo viên bắt quả tang.
Vào ngày sinh hoạt chủ nhiệm, cậu ấy lại bị khiển trách một lần nữa vì vấn đề này.
Đây là lần mắc lỗi đầu tiên của cậu ấy kể từ khi chúng tôi học chung với nhau.
Lần mắc lỗi thứ hai là khi cậu ấy ăn vụng và vô tình bị lớp phó chụp lại.
Qua hai lần phạm sai lầm của cậu ấy, tôi cảm thấy không thể biện minh được điều gì, vì vốn sai lầm là sai lầm, là do cậu ấy mắc phải, không ai ép cậu ấy, cậu ấy cũng không bị oan.
Nhưng đây cũng chỉ là nhận xét chủ quan từ một phía của tôi.
Những lần sau đó, cậu ấy không còn mắc bất kỳ sai lầm nào nữa.
Cậu ấy là một người biết sai và biết sửa.
Một năm học của chúng tôi, không có bất kỳ sự giao thoa nào, chúng tôi chỉ quan sát lẫn nhau, nhìn nhận lẫn nhau, cuối cùng là im lặng.
Giờ ra chơi, cậu ấy xuống căn tin, tôi lên thư viện.
Giờ ra về, cậu ấy có người đón ở cổng trường, tôi di chuyển ra khu vực đỗ xe dành cho học sinh.
Giờ học, cậu ấy chăm chỉ viết bài, tôi cũng vậy. Cậu ấy hiểu mọi thứ giáo viên đã giảng, tôi thì lúc hiểu lúc không.
Giờ nghỉ giải lao, cậu ấy túm năm, tôi tụm ba.
Năm học đầu tiên, chúng tôi chỉ là những người xa lạ học chung lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip