32

Tình yêu cũng không phải là toàn bộ cuộc sống, thậm chí những khi bận rộn, ngươi sẽ quên đi tình yêu, dù sao cũng không phải mỗi bên lại giống như những vận đông viên thể thao, có khả năng cân bằng nhịp nhàng như vậy , hai đầu cáng cân, đều sẽ có lúc nhẹ lúc nặng.

Nhưng là yêu tinh chính là yêu tinh, yêu cầu của cô là, tình yêu có thể không phải toàn bộ cuộc sống, thế nhưng cô nhất định phải là toàn bộ của Tô Nhiễm, vì vậy thời gian chính là thứ làm lộ rõ sự thật , dần dần, tình yêu hòa vào cuộc sống, liền sẽ nhận ra, thật sự là có rất nhiều nhân tố hoàn toàn không phù hợp, khiến người khác tràn đầy tức giận.

Tô Duy chuẩn bị mở triễn lãm ảnh, vì lẽ đó phòng làm việc thường thấy bóng dáng hai chị em bận rộn. Bận rộn, sẽ quên thời gian, tình cờ cũng sẽ không để ý tới căn dặn của Lạc Ngôn . Lạc Ngôn mặt càng ngày càng tối, bởi vì cô phát hiện cừu nhỏ càng ngày càng không ngoan, về nhà đều là không đúng giờ, đều bị nghệ thuật gia kia dạy hư ! Đến phòng làm việc của Tô Duy công tác còn không bằng làm tiếp viên hàng không, mỗi ngày bay ở trên trời, tuy rằng không thể lúc nào cũng nhìn thấy, thế nhưng cũng có thể trên không trung diễn trò tình cảm, còn càng kích thích đây, ngược lại hiện tại, muốn cầu tình đều cảm thấy không có thời gian.

Lạc Ngôn cảm giác mũi của mình đều muốn bốc khói, có thể mỗi khi nhìn thấy đôi mắt to ngấn lệ của Tô Nhiễm, bộ dạng đầy oan ức, liền mềm nhũn ra, giận cũng không được.

"Bảo bối, tôi đêm nay không thể về ăn cơm được, có xã giao, tôi 9 giờ trở lại, em về sớm một chút, tôi trở về nhất định phải nhìn thấy em! Biết chưa?", Lạc Ngôn gọi điện thoại cho Tô Nhiễm.

"Ừm Ừm" Tô Nhiễm một bên vội vàng thu dọn hình triển lãm, một bên vội vã đáp.

Lạc Ngôn nghe ra trong giọng nói của Tô Nhiễm có chút qua loa, bất mãn nói : "Nhớ kỹ, về nhà trước 9 giờ ! Nếu không ta sẽ nổi giận"

"Ừm, được... Ngôn, em hiện tại bận, về nhà nói chuyện"

Lạc Ngôn mặt tối sầm lại, cúp điện thoại, nén giận ! Nắm chặt tay, sống đến lúc này, còn chưa gặp chuyện khiến cô nén giận đến mức như vậy. Trong lòng thầm mong đem Tô Nhiễm quấn đến bên người, nếu không, như chị cả và Nguyệt Hề, để Tô Nhiễm làm thư ký của mình, như vậy sẽ vẹn toàn đôi bên, sau khi làm việc lại còn có thể làm những hành động mãnh liệt, ha ha. Lạc Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt lộ ra nét xảo quyệt, có chút khiến người ta dựng tóc gáy.

Buổi tối, đang yên tĩnh lại có điểm ồn ào, khiến người ta có cảm giác khó chịu mơ hồ.

Lạc Ngôn đến nhà Tô Nhiễm đã chín giờ rưỡi, bấm chuông cửa, nửa ngày đều không ai mở cửa, mặt chìm xuống, móc ra chìa khoá mở cửa, quả nhiên còn chưa về, đăng đều tối.

Lạc Ngôn "Đùng" một tiếng đóng sầm cửa, cửa kia tựa như không chịu nổi lửa giận sắp phun trào của Lạc Ngôn, chấn động một lúc.

Lạc Ngôn, ngồi ở sô pha, nhìn đồng hồ trên tường, cũng không gọi điện thoại cho Tô Nhiễm, cô ngược lại muốn xem cừu nhỏ này hôm nay chờ tới khi nào mới về nhà.

Thời gian tích tắc trôi qua, lửa giận của yêu tinh cũng lắng đọng dần, 10 giờ, dĩ nhiên làm cho cô chờ một tiếng ! Chu Lạc Ngôn cô còn chưa bao giờ ngột ngạt chờ một người như vậy, chờ nhiều lần như vậy, chờ lâu như vậy ! Đôi mắt xinh đẹp của yêu tinh muốn nổi lửa, đứng dậy, chuẩn bị đến phòng làm việc của Tô Duy cướp người!

Cửa vừa mở ra, Tô Nhiễm vừa vặn cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, nhìn thấy Lạc Ngôn, tư thế nhất thời cứng lại: "Ngôn..."

Hai người nhìn nhau, một trong mắt nén giận, một trong miệng hoảng sợ.

"Biết về rồi! Mấy giờ rồi!" Lạc Ngôn cúi đầu nói, cô nổi giận rồi !

"Em... Em... Em không phải cố ý, lần này thật sự rất bận" Tô Nhiễm cắn môi dưới, run run giải thích.

Lạc Ngôn kéo Tô Nhiễm vào cửa, tiếp theo một cước đá lên, cánh cửa tội nghiệp "Đùng" một tiếng đóng lại, lại như thế tàn phá, cửa cũng sắp không chịu đựng được. Yêu tinh thậm chí không phải sinh vật sống cũng không buông tha.

Lòng Tô Nhiễm bị tiếng vang này làm sợ hãi rối loạn cả lên.

"Không phải cố ý! Nếu như muốn cố ý ! Đêm cũng không về sao? Em lá gan càng lúc càng lớn a! Tôi nói em về trước chín giờ, em để tôi đợi bao lâu !"

"Ngôn... Ngôn, chị không nên tức giận, em không phải cố ý về muộn, bên chị em thật sự rất bận, hết lần này, sau khi triễn lãm ảnh kết thúc, sẽ rảnh rỗi, Ngôn... Xin lỗi" Tô Nhiễm giải thích, trong lòng gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, nàng cũng không có cách nào a. Nàng thật sự không phải cố ý, một lúc bận rộn liền quên mất thời gian.

"Bận rộn ! Em xem đi, em một ngày có bao nhiêu thời gian là theo tôi! Lạc Ngôn quắc mắt nhìn trừng trừng, tức giận không vui: "Tôi không muốn lại vì chuyện như vậy mà giận dữ với em! Bắt đầu từ mai, em không được đến bên chị em, đến phòng làm việc của tôi làm, khi làm thư ký của tôi !"

Tô Nhiễm vừa nghe, bối rối, sao lại như vậy, mình không đến, chị làm sao bây giờ, khoảng thời gian này nàng mới nhận ra chị khi mở triễn lãm ảnh lại nhiều trình tự như vậy, thiết kế phòng triễn lãm, thiết kế trang trí, thu dọn ảnh... Còn có rất nhiều chi tiết nhỏ rườm rà khác. Nếu như mình đi rồi, chị một mình làm sao bây giờ? Không được không được, Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn, như là cầu xin, nhưng là trong mắt Lạc Ngôn đầy phẫn nộ, làm cho nàng khiếp đảm.

Tô Nhiễm và Lạc Ngôn cùng nhau lâu như vậy, ít nhiều gì hiểu rõ tính tình Lạc Ngôn , Lạc Ngôn thích mềm không thích cứng, Tô Nhiễm kéo Lạc Ngôn tay: "Ngôn... Em lần sau nhất định sẽ về nhà đúng giờ có được hay không, chị không nên tức giận, chị em bên kia không có ai giúp đỡ, chỉ có em, chị không nên ích kỷ như vậy ? Em lần sau sẽ không..."

Lạc Ngôn đôi mắt đẹp trừng to: "Em nói tôi hẹp hòi! Em nói tôi hẹp hòi! Đúng, Chu Lạc Ngôn tôi hẹp hòi! Em ngày mai không được đi!"

Lạc Ngôn trong lòng cũng là nén giận cực kì, sự bá đạo và thô bạo của cô, không cho phép cừu nhỏ của cô vượt qua sự kiểm soát của mình.

Tô Nhiễm gấp đến độ viền mắt ửng hồng, ôm Lạc Ngôn, đầu tựa ở trên vai Lạc Ngôn , mặt cọ cọ mấy cái: "Ngôn... Chị không nên tức giận nha, em... Em, thích chị đối với em hẹp hòi như vậy, em thích tính sở hữu của chị, em thích..."

Những câu nói này đối với Lạc Ngôn mà nói rất êm tai, nghe lời nói yểu điệu của Tô Nhiễm, ngữ khí cũng hoãn không ít, ôm Tô Nhiễm, tay chậm rãi đi xuống, theo đường cong cơ thể Tô Nhiễm, xoa xoa, có chút xấu xa hỏi: "Vậy em thích tôi âu yếm em sao? Thích tôi ở trên thân thể em lưu lại dấu ấn sao? Thích cùng tôi lõa thể quấn lấy nhau sao? Thích cảm giác thân thể của tôi sao?"

Những câu nói tràn ngập tình ý và khiếu khích, nàng hiểu được lời nói của Lạc Ngôn và hành động của cô ấy, không có chừng mực.

Không khí ướt át quanh quẩn ở bên tai, xúc cảm tê dại quấn quanh người, Tô Nhiễm hô hấp tự loạn, thân thể có chút như nhũn ra, cùng Lạc Ngôn bao lâu, để thân thể của nàng càng ngày càng mẫn cảm, không chịu nổi câu chữ ám muội của Lạc Ngôn, thân thể dưới mỗi đụng chạm của Lạc Ngôn, không thể tự kiềm chế bị Lạc Ngôn điều khiển, cùng cô mây mưa leo lên những tầng mây tình ái .

"Ừm... Ngôn..." Tô Nhiễm giọng nói có chút run rẩy: "Em lần sau thật sự sẽ không... Chị đừng tức... Tức giận, được chứ? Để em giúp chị em một chút ... Em... Em sau đó sẽ nghe chị... "

"Lần sau! Không có lần sau, biết không? Phải về nhà đúng giờ ?" Lạc Ngôn tay đã luồn vào trong quần áo đơn bạc của Tô Nhiễm, mở ra khóa ngực Tô Nhiễm.

"Ừm..." Tô Nhiễm nhẹ nhàng thở gấp : "Không có lần sau..."

Dục hỏa từ bờ môi của Lạc Ngôn, chỉ từ từ phát sinh, nhẹ nhàng che lấp lửa giận và khí thế hùng hổ của cô, thế nhưng bên trong, mơ hồ có một cảm giác chạm đến một cái sẽ nguy hiểm đến bùng nổ.

Phải hiểu rằng, Chu yêu tinh, thật sự rất keo kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #xyz