Chương 17: Bạn nhỏ A Thu

Tác giả: Lý Thu Lang
Vô Tự Thán dịch

Tối đó bởi chuyện của Quan Thuần mà tâm trạng Lê Vãn Thu không được tốt, về đến nhà tắm rửa xong đã leo lên giường đi ngủ, đến quần áo cũng chưa kịp giặt.

Kỷ Cẩn Ngôn nói bộ đồ đó không cần phải trả, Lê Vãn Thu cũng không nhắc đến, đưa tay ném vào máy giặt rồi đứng nguyên vị trí cũ nhìn nó quay một hồi.

Mất một lúc lâu sau mới giặt xong.

Lê Vãn Thu nhàn rỗi không có việc gì làm, đi đến mở tủ lạnh lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, sau đó xoay người đi đến ban công ngồi, lấy cọ vẽ mới mua ra.

Lúc nàng cầm cọ vẽ là lúc thoải mái nhất, trước nay cũng chưa từng quy định hôm nay nhất định phải vẽ gì mà chỉ vẽ từng bước một, ngồi trước bảng vẽ nghĩ đến thứ gì thì nàng sẽ vẽ thứ đó.

Ví dụ như... một sợi dây chuyền.

Là sợi dây chuyền mà Kỷ Cẩn Ngôn đấu giá được hôm đó, Lê Vãn Thu không biết tại sao bản thân đột nhiên nhớ đến nó. Mặc dù có chút khó hiểu nhưng động tác vẽ vẫn không dừng lại, vẽ phác thảo nó cẩn thận từng chút một.

Đầu tiên là phần thân dây chuyền, sau đó là mặt dây chuyền hình ngũ giác, những viên đá quý hình tròn trên đó có màu xanh lam nhạt, giống như màu giao giữa bầu trời và nước biển, xinh đẹp mà tĩnh lặng.

"Hối hận rồi." Lê Vãn Thu một bên lên màu một bên lẩm nhẩm, "Có lẽ lúc đó mình nên mua nó."

Do dự thì sẽ có hối hận, đây là điều đầu tiên nàng giác ngộ được trong tối nay.

Đang vẽ thì điện thoại ở bên cạnh đột nhiên rung lên, Lê Vãn Thu đưa mắt nhìn, là Nghiêm Vy Vy gọi đến.

"Thứ 7 được nghỉ không?" Vừa nhấc máy thì giọng Nghiêm Vy Vy từ đầu dây bên kia truyền đến, thì thì thụt thụt.

"Được nghỉ." Lê Vãn Thu gật đầu, thắc mắc hỏi lại: "Sao thế?"

"Gần đây ngày nào cậu cũng bận như thế này, quên hết nhiều chuyện quá." Nghiêm Vy Vy thở dài, sau đó mở miệng nói với giọng đầy tự hào, "May mà có tớ nhớ cho cậu."

"Thứ 7 có một buổi triển lãm tranh đúng không?" Cô nói, "Tuần trước cậu bảo với tớ cực kỳ đỉnh đấy đấy, tớ mua được vé vào cửa giúp cậu rồi."

"Hai vé liền đó, đỉnh chưa ~"

"Wow." Lê Vãn Thu gật đầu, nếu không có Nghiêm Vy Vy nhắc nàng thật sự quên mất rồi, "Cảm ơn Vy Vy."

"Thứ 7 đi với tớ luôn không?" Sau đó nàng hỏi.

"Hình như không được rồi, hôm đó câu lạc bộ có việc, tớ không vắng mặt được." Nghiêm Vy Vy nó, sau đó suy nghĩ một hồi, "Có điều cậu có thể mời người khác cùng đi mà, ví dụ như đám người Tống Vũ, Tề Tế. Không được nữa thì cậu gọi đồng nghiệp của cậu đi, xem như là bồi đắp tình cảm."

Đồng nghiệp.

Vừa nhắc đến đồng nghiệp, trong đầu Lê Vãn Thu nghĩ ngay đến cái tên "Kỷ Cẩn Ngôn."

"Khụ." Ngay ở giây tiếp theo Lê Vãn Thu bị sặc kem.

"Cậu đâng ăn à? Cẩn thận chút." Nghiêm Vy Vy lên tiếng nhắc nhở, cúi đầu nhìn thời gian rồi sau đó nói tiếp, "Không còn sớm nữa, tớ về trước đây, lúc khác nói tiếp."

Dứt lời thì cúp điện thoại luôn.

Lê Vãn Thu đứng dậy vươn người, sợ lại bị sặc tiếp nên chầm chậm ăn hết cái kem đang cầm trong tay. Sau đó nàng khựng lại, mở nhóm chat trên wechat gửi đi một t in nhắn, hỏi cuối tuần mọi người có sắp xếp gì không.

Tin nhắn vừa gửi đi, rất nhanh đã có người trả lời, có người đã có hẹn, có người ngủ bù, có người bận tăng ca, ai ai cũng có việc để làm.

Lần này thì toi rồi.

Lê Vãn Thu thở dài, cả cái vé ngon lành sao lãng phí được chứ, trong giây lát suy nghĩ, không biết tại sao trong đầu nàng lại vụt lên gương mặt của Kỷ Cẩn Ngôn.

Lê Vãn Thu: "..."

Không lẽ thật sự phải mời cô ấy đi cùng sao?

Nàng đến Bích Hạ cũng hơn một tháng, quan hệ thân thiết nhất còn ai khác ngoài cô và trợ lý An, nhưng trợ lý An bận việc gia đình, cuối tuần ở nhà cùng con cái và chồng, không thể nào sẽ đi cùng với nàng được.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại một mình Kỷ Cẩn Ngôn.

Khi nhận ra điều này, Lê Vãn Thu trầm mặc trong giây lát được, vô thức nhấn vào tab tin nhắn với Kỷ Cẩn Ngôn, do dự một hồi vẫn không biết nên gửi tin nhắn như thế nào.

Nhưng trùng hợp hơn cả, không đợi nàng hành động, tin nhắn của Kỷ Cẩn Ngôn đã gửi đến trước.

Kỷ Cẩn Ngôn: "Ngày mai có khách hàng sẽ đến xưởng rượu, tôi có việc bận không đi được, em đến đón tiếp được không?"

"Được ạ." Lê Vãn Thu rất nhanh đã nhắn trả lời, "Không vấn đề gì."

"Vậy thì được." Kỷ Cẩn Ngôn nói tiếp, "Làm phiền em rồi."

Lê Vãn Thu: "Không có gì."

Sau khi gửi tin nhắn nàng không nhận lại được hồi đáp, Kỷ Cẩn Ngôn chắc lại đang bận việc rồi, Lê Vãn Thu đợi một lát nhận thấy cô quả thực không có ý tiếp tục cuộc trò truyện chỉ đành cắn răng gợi lại chủ đề.

Hỏi cô: "Đúng rồi, thứ 7 chị có sắp xếp gì chưa?"

Vài giây sau, tin nhắn trả lời của Kỷ Cẩn Ngôn được gửi đến, "Tạm thời không có việc gì gấp cả, sao thế?"

"Thứ 7 có một buổi triển lãm tranh." Lê Vãn Thu một bên trả lời tin nhắn một bên lựa chọn ngôn từ cẩn thận, "Cách trung tâm thành phố không xa lắm, tôi sẽ đến đó xem một chút, chị có đi không?"

"Em đang mời tôi sao?" Kỷ Cẩn Ngôn hỏi.

Lê Vãn Thu hít sâu một hơi: "Có lẽ vậy."

Có lẽ sẽ đến xem, có lẽ là đang mời chị.

Kỷ Cẩn Ngôn ở bên kia chú ý đến mấy chữ này, khóe miệng bất giác cong lên cười: "Được thôi."

"Có cần mua vé trước không?" Sau đó cô hỏi.

"Không cần đâu." Lê Vãn Thu vội vàng trả lời, "Tôi vừa hay có hai vé, tôi mời chị xem."

Tin nhắn vừa gửi đi, nàng hình như cảm thấy có hơi ngại, vài giây trầm mặc mới bổ sung thêm một câu: "Xem như là cảm ơn quần áo của chị."

"Vậy à." Kỷ Cẩn Ngôn trả lời, "Thế, thứ 7 gặp."

Lê Vãn Thu: "Thứ 7 gặp."

Đến đây xem như mời hẹn thành công.

Kỷ Cẩn Ngôn đồng ý khiến nàng bỗng nhiên vui vẻ, thoát ra màn hình chính nhìn thời gian, nàng vươn người chuẩn bị tắm rửa, nghỉ ngơi.

Kỷ Cẩn Ngôn giống nàng, hai người cùng một lúc vươn người, chỉ là trước khi đứng dậy khỏi ghế, Kỷ Cẩn Ngôn cúi xuống nhìn hai tấm vé đang nằm trên bàn.

Rất trùng hợp, cô cũng vừa hay có hai vé.

-

Kỷ Cẩn Ngôn đi công tác hai ngày liền, nói thứ 7 gặp quả thực đến thứ 7 mới gặp.

Gần đây hình như đến mùa mưa, cơn mưa rơi rì rì suốt cả ngày, Lê Vãn Thu thu lại ô, đi nhanh vài bước bước vào ô tô của Kỷ Cẩn Ngôn.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng sẽ gặp nhau trước cổng nơi tổ chức triển lãm, không ngờ rằng cô ấy sẽ tới đón mình.

"Đợi lâu rồi à?" Lê Vãn Thu hỏi, cầm ly cà phê chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho Kỷ Cẩn Ngôn, "Thực ra không cần đến đón tôi đâu."

"Có chút việc cẩn xử lý, vừa hay thuận đường." Kỷ Cẩn Ngôn nói, đưa tay nhận lấy cà phê, trên ly vẫn còn hơi ấm, khác hẳn với bầu không khí lành lạnh ngày mưa, còn có cả hơi ấm của Lê Vãn Thu.

"Ăn sáng chưa?" Sau đó cô hỏi.

"Ăn một quả táo rồi." Lê Vãn Thu nói, tựa lưng vào ghế ngáp, tối qua Nghiêm Vy Vy đọc truyện kinh dị không dám ngủ, trốn trong chăn nấu cháo điện thoại với nàng một hồi lâu, Lê Vãn Thu nghe nhiều cũng dần dần bị ám ảnh, cuối cùng cũng không dám ngủ, "Sáng nay không thèm ăn gì cả."

"Buổi triển lãm còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu." Kỷ Cẩn Ngôn đáp, cụp mắt nhìn thời gian, "Cùng nhau đi ăn chút gì đi."

"Cũng được." Lê Vãn Thu gật đầu, nhận ra Kỷ Cẩn Ngôn có lẽ vẫn chưa ăn sáng cho nên đồng ý với cô luôn.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, rì rì không dừng lại, trong xe đang bật một bài hát tiết tấu nhẹ nhàng.

Hai kiểu âm thanh hòa vào nhau mang đến cơn buồn ngủ không tên, Lên Vãn Thu dựa vào ghế chầm chậm thiếp đi, ngay cả việc xe dừng cũng không biết.

"Lê Vãn Thu dậy đi." Trong mơ màng nàng nghe thấy có người gọi tên mình, là giọng nói của Kỷ Cẩn Ngôn.

Lê Vãn Thu không ngờ rằng mình lại thiếp đi, đầu óc vẫn chưa khôi phục trạng thái, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của Kỷ Cẩn Ngôn. Trên gương mặt cô có đuôi mắt mang ý cười, chiếc mũi cao xinh đẹp, đôi môi đỏ.., mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ đến cực độ, xinh đẹp vô cùng.

Lê Vãn Thu chớp mắt, thoáng thấy tóc nàng xõa ra sau tai, nàng vô thức giúp nàng gạt đi.

Làm xong việc này, thần trí mới bắt đầu trở về vị trí.

Lê Vãn Thu: "....!"

Nàng vừa làm gì thế này?

Kỷ Cẩn Ngôn cơ hồ cũng không ngờ rằng nàng sẽ làm như vậy, ánh mắt vẫn đặt trên người nàng. Lê Vãn Thu bị cô nhìn đến đỏ cả tai, hắng giọng một tiếng rôi chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

"Ta, chúng ta ăn gì đây?" Sau đó nàn thấp giọng hỏi.

Vừa dứt lời, ý cười nơi đuôi mắt Kỷ Cẩn Nhôn càng đậm hơn: "Xuống xe thì biết."

"Ừ, được." Lê Vãn Thu gật đầu, cúi đầu mở dây an toàn, cầm lấy ô rồi đẩy cửa xuống xe, đúng lúc định bật ô thì mưa ở trên đầu ngừng rơi xuống.

Nhưng không phải do mưa dừng mà là Kỷ Cẩn Ngôn đang che ô cho nàng.

"Đi thôi." Kỷ Cẩn Ngôn miệng thì nói thế nhưng cơ thể thì không động đậy, an tĩnh mà kiên nhẫn đợi nàng bước hẳn xuống xe.

Lê Vãn Thu nhất thời không biết nên đáp lời thế nào, cũng không biết nói gì.

Rất nhanh sau đó kỷ Cẩn Ngôn lại lên tiếng nói tiếp, giọng nói như đang trêu đùa: "Xem ra bạn nhỏ A Thu của chúng ta còn chưa tỉnh ngủ."

"Tỉnh ngủ rồi!" Lê Vãn Thu vội vàng phản bác, lắc đầu nói, "Tôi không phải bạn nhỏ gì hết."

"À." Kỷ Cẩn ngôn đáp lại, học theo ngữ khí của nàng.

Cười nói nhẹ nhàng: "Có lẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip