Chương 20: Ngủ mất rồi

Tác giả: Lý Thu Lang

Vô Tự Thán dịch

---------

Công việc buổi chiều Kỷ Cẩn Ngôn không gọi Lê Vãn Thu tham gia.

Cô quyết định như thế này đương nhiên là có lý do của mình, Lê Vãn Thu hỏi han vài câu rồi nhanh chóng gật đấu đồng ý.

Lần này đi công tác hai ngày, trước hôm đó trợ lý An đã đặt trước khách sạn cho mấy người, Lê Vãn Thu vốn dĩ muốn gọi taxi quay về nhưng không thể từ chối nổi sự nhiệt tình của Lục Dã, cuối cùng vẫn ngồi lên xe của anh ấy.

"Vậy giám đốc Kỷ phải làm sao?" Sau đó nàng hỏi.

"Lát nữa sẽ có người đến đón cô ấy." Lục Dã nói, "Không cần lo lắng."

"Là đối tác làm ăn của cô ấy à?" Lê Vãn Thu hỏi tiếp.

Lục Dã suy nghĩ một hồi: "Đại loại thế."

"Vậy à." Lê Vãn Thu gật đâu, không biết tại sao nàng đột nhiên nhớ đến người phụ nữ đi cùng ở buổi đấu giá hôm nọ.

Nhưng nàng cũng không hỏi thêm, không muốn mình trông giống kiểu người hóng chuyện. Nàng cúi đầu nghĩ ngợi gì đó rồi vội vàng tìm kẹo trong túi xách, sau đó nhân lúc dừng đèn đỏ đưa kẹo cho Lục Dã.

"A, kẹo mút à." Lục Dã vui vẻ gật đầu nhận lấy rồi nói: "Từ hồi tôi cai thuốc lá, lâu rồi cũng không ăn kẹo rồi."

Lê Vãn Thu có phần tò mò: "Là dựa vào ăn kẹo để cai thuốc à?"

"Cũng không phải vậy." Lục Dã nói, "Kẹo vốn dĩ chẳng có tác dụng gì cả, chủ yếu là ngậm trong miệng có thể giải tỏa cảm giác thèm thuốc, dù sao thì cũng quen rồi mà, trong miệng mà không ngậm gì đấy thì cứ thấy thiêu thiếu."

"Hóa ra là như vậy." Lê Vãn Thu nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng lại tiếp túc nghĩ ngợi.

Khách sạn cách nơi tổ chức sự kiện không quá xa, hai người nói chuyện phím đôi câu đã đến nơi. Lục Dã còn có việc bận cho nên nói lời tạm biệt với Lê Vãn Thu.

"Đi đường cẩn thận." Lê Vãn Thu vẫy tay chào tạm biệt, cho đến khi bóng dáng chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người bước vào khách sạn.

Sau khi xác nhận thông tin cá nhân thì cẩm thẻ phòng lên tầng 3.

Trợ lý An biết thói quen đi công tác của Kỷ Cẩn Ngôn, không chỉ những vấn đề liên quan đến công việc phải sắp xếp thỏa đáng, đến khách sạn cũng phải lựa chọn khách sạn sạch sẽ, thoải mái. Lê Vãn Thu ra khỏi thang máy đi tìm phòng 303, dùng thẻ phòng mở cửa.

Là một căn phòng lớn, giường rất lớn, bên trong được bài trí đơn giản mà sang trọng, có khuynh hướng hiện đại. Lê Vãn Thu đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác có phần quen thuộc.

Nàng vốn dĩ lạ giưownfg nhưng hôm nay thật sự dậy sớm quá, cộng thêm một buổi sáng bận rộn cho nên lúc này đã buồn ngủ rơi rụng cả mí mắt.

Nghĩ tới buổi chiều không có việc bận, Lê Vãn Thu tắm rửa xong xuôi, thay bộ đồ ngủ rồi lên giường đánh một giấc.

Cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Lê Vãn Thu chau mày đưa tay mò điện thoại, ánh mắt vô tình lướt qua ban công, lúc này sắc trời đã tối đen.

Vừa nhấn nhận điện thoại thì nghe thấy tiếng Kỷ Cẩn Ngôn truyền đến: "Ăn cơm tối chưa?"

"Chưa." Lê Vãn Thu còn chưa tỉnh, giọng nói mềm mại, cũng có hơi khàn, "Vẫn chưa ăn..."

"Còn đang ngủ à?" Hình như nhận ra được điều gì đó, giọng nói của Kỷ Cẩn Ngôn ở đầu bên kia nhanh chóng hạ thấp xuống.

Lê Vãn Thu đưa tay xoa huyệt thái dương: "Ừm..."

Kỷ Cẩn Ngôn: "Có muốn ăn gì không? Tôi mang về cho em."

Dứt lời. Lê Vãn Thu đúng thật là nghiêm túc suy nghĩ một hồi nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được gì, chỉ có thể khàn khàn nói một câu: "Đều được, cái gì cũng được."

"Biết rồi." Từ loa điện thoại truyền ra tiếng cười nhè nhẹ của Kỷ Cẩn Ngôn: "Sắp về đến rồi."

"Ừ." Lê Vãn Thu gật đầu, cũng không biết tại sao không cúp điện thoại. Nàng lăn lộn trên giường một hồi mới quyết định trèo ra khỏi giường đi vào nhà tắm rửa mặt.

Lúc đi ra đã tỉnh táo hơn hẳn. Hôm nay bầu trời đầy sao, cảnh đếm rất đẹp, ngọn đèn đường cao vút tỏa ra ánh sáng màu vàng ôm lấy vạn vật trong tầng không gian tĩnh lặng.

Rất đẹp, khiến người ta thấy thoải mái.

Lê Vãn Thu đứng trước ban công ngắm nhìn cảnh đêm một lúc, cảm thấy tâm trạng vui vẻ không ít lại vô thức hát hò vài câu. Tận khi nàng trở lại giường lấy điện thoại xem giờ mới nhận ra bản thân chưa cúp điện thoại.

Lê Vãn Thu: "...."

Không bị Kỷ Cẩn Ngôn nghe thấy chứ?

Nàng giật mình vội vội vàng vàng nhấn cúp điện thoại, có điều vừa điều chỉnh lại tâm trạng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

Lê Vãn Thu chạy lon ton ra mở cửa, trước đó còn nhìn vào mắt mèo xác nhận, Kỷ Cẩn Ngôn đang đứng trước cửa, trong tay cầm đồ ăn.

Số lượng hình như nhiều hơn bình thường, không giống suất ăn của một người.

"Chị cũng chưa ăn à?" Lê Vãn Thu mở cửa cho cô vào trong, mũi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn đang bay trong không khí, "Là xiangguo* sao?"

"Ừ." Kỷ Cẩn Ngôn gật đầu, "Không biết cụ thể em muốn ăn gì, cho nên mỗi thứ tôi đều lấy một chút, có cả rau lẫn thịt."

Cô nói xong thì đặt túi đồ ăn lên bàn, và cũng rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, xắn ống tay áo lên mở nút thắt của túi đồ ăn.

"Lê Vãn Thu." Sau đó cô nhìn nàng, một nụ cười nhàn nhạt ẩn hiện trong đôi mắt xinh đẹp, "Sao còn không ngồi xuống ăn, không thích xiangguo à?"

"Cũng không phải." Lê Vãn Thu lắc đầu, cúi đàu nhìn chiếc váy ngủ của mình rồi âm thầm so sáng với bộ vest trên người cô: "Cùng nhau... ăn sao?"

"Chứ không thì sao?" Kỷ Cẩn Ngôn nhẹ nhấc mày hỏi.

"Không sao." Lê Vãn Thu trả lời, lúc này quả thực nàng cũng thấy đói rồi nên không tìm cớ thoái thác mà chầm chậm ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngước mắt nhìn Kỷ Cẩn Ngôn bên cạnh, nàng chỉ cảm thấy bản thân chưa từng ngồi sát cô đến vậy.

Khựng một lúc, Lê Vãn Thu cầm điều khiển ti vi trên bàn lên: "Có muốn xem phim không?"

"Có." Kỷ Cẩn Ngôn trả lời.

Lê Vãn Thu đưa tay mở ti vi, sau một hồi chuyển kênh nàng tìm thấy một chương trình giải trí rồi quay lại hỏi Kỷ Cẩn Ngôn: "Xem cái này được không?"

Kỷ Cẩn Ngôn mỉm cười: "Được."

"Vậy xem cái này." Lê Vãn Thu gật đầu, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng Kỷ Cẩn Ngôn. Cảm giác xa lạ ngại ngùng theo thời gian bắt đầu biến mất, rất nhanh chương trình trên ti vi đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của nàng.

Trùng hợp, lúc này trên ti vi chuyển đến chuyên mục hỏi nhanh đáp nhanh, MC đưa ra câu hỏi vô cùng khó nhằn, trừ khi phản ứng nhanh nhạy nếu không rất khó để trả lời.

Khách mời có mặt ở trường quay lúc mới bắt đầu còn miễn cưỡng đối phó được, nhưng câu hỏi liên tiếp ồ ập kéo đến, khó tránh khỏi bị vấp, trắng thì thành đen, đỏ thì thánh tím.

"Haha." Lê Vãn Thu cong mắt cười thành tiếng, vô thức lên tiếng chia sẻ cùng Kỷ Cẩn Ngôn, "Anh ấy gọi rượu nho thành rượu đào ngâm kìa."

Giọng nói nhẹ nhàng, ý cười khóe mắt rõ ràng.

Không biết có phải do cảm nhận được ánh mắt của nàng không, Kỷ Cẩn Ngôn cũng quay đầu lại nhìn nàng.

Tiếng cười huyên náo trong ti vi, trái ngược hoàn toàn so với bầu không khí tĩnh lặng bên ngoài, hai người bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này trong đôi mắt họ chỉ có mình đối phương, ai cũng không có ý định rời điểm nhìn đi nơi khác.

Giây sau, Kỷ Cẩn Ngôn mỉm cười: "Đúng thế, rất buồn cười."

"Lần sau mà có loại rượu này, tôi nhất định mời em uống."

Âm cuối có hơi cao, giọng nói có phần mờ ám và dịu dàng, cực kỳ giống như rượu được nhắc đến trong ti vi khiến người ta chưa uống đã say.

Lê Vãn Thu ngẩn người trước nụ cười của cô, mất một lúc mới kịp phản ứng lại, lúc này nàng mới nhận ra mình vừa ngẩn người nên vội vã quay đầu lại nhìn về phía ti vi.

"Được thôi." Nàng gật đầu, nàng cảm nhận được Kỷ Cẩn Ngôn vẫn còn đang nhìn nàng, nhất thời thấy hơi xấu hổ, đột nhiên lại nhớ đến chuyện hỏi Lục Dã lúc sáng nên vội vã lục tìm trong túi xách.

Nhưng đến cuối cùng chẳng tìm thấy gì cả, vì cái kẹo cuối cùng nàng đã ăn mất rồi.

Đang lúc định làm gì đấy cho đỡ quê thì Kỷ Cẩn Ngôn lên tiếng: "Lê Vãn Thu, em muốn làm gì?"

Trong giọng nói hình như có vài phần mong đợi.

"Tôi..." Lê Vãn Thu thở dài, loay hoay tìm kiếm thêm một hồi mới từ bỏ, nàng ngước mắt lên nhìn cô, "Kỷ Cẩn Ngôn, muốn ăn kẹo không?"

"Chỉ là bây giờ tôi không có, lát nữa mới mua cho chị được." Nàng nói, đến bản thân cũng thấy buồn cười nhưng vẫn cố gắng nói cho hết câu, "Nợ trước vậy."

-

Sau bữa cơm, nghỉ ngơi chốc lát rồi Lê Vãn Thu đứng dậy dọn dẹp đồ ăn và bát đũa trên bàn.

"Muốn đi ngủ chưa?" Kỷ Cẩn Ngôn nhận ra hành động của nàng, vội vàng đứng dậy theo nàng.

"Để tôi làm cho." Cơm là Kỷ Cẩn Ngôn mang về, làm sao có thể để nàng dọn dẹp luôn được, Lê Vãn Thu nhanh chóng lắc đầu, "Không vội, chị ngồi thêm một lúc nữa đi."

"Tôi xuống dưới vứt rác." Nàng nói, cúi người đem rác bỏ vào trong túi. Nàng nhớ mình đã đồng ý cho cô kẹo nên dọn dẹp xong cũng nhanh chóng xoay người đi tìm cửa hàng tiện lợi.

Không biết Kỷ cẩn Ngôn thích ăn kẹo vị gì, dứt khoát mua mỗi vị một cái. Dọc đường đi về vẫn còn đang tính toán nên làm cách nào để nhắc nhở cô hút thuốc có hại cho sức khỏe, lúc nào muốn hút thuốc chi bằng ngậm một cái kẹo mút.

Cho đến khi mở cửa phòng.

____ Chương trình trên ti vi vẫn còn phát sóng, tiếng cười đùa huyên náo vẫn văng vẳng bên tai kết hợp với giọng nói của hai MC, nghe có phần ồn ào. Có điều người ngồi trên ghế sofa lại vô cùng yên tĩnh, dường như không có bất kỳ động tĩnh nào.

Lê Vãn Thu ngẩn người, trong lòng dần dần xuất hiện một phỏng đoán, nàng im lặng mấy sau rồi vô thức nín thở, chầm chậm bước đến cạnh người trước mặt thăm dò.

Lúc này nàng mới nhận ra cho dù vẫn còn ngồi nguyên một chỗ nhưng Kỷ Cẩn Ngôn đang nhắm mắt, cơ thể và tinh thần thoải mái hơn hồi nãy rất nhiều, chỉ có hô hấp dần dần nặng hơn.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, che khuất một bên gò má cô, cái bóng của hàng mi kéo dài để lại trên gương mặt hàng hai chấm nho nhỏ, đôi môi xinh đẹp đang mím nhẹ, gương mặt trắng trẻo được che chắn bởi vài lọn tóc càng trở nên xinh đẹp.

Vô cùng xinh đẹp, rất an tĩnh.

Rõ ràng là đã ngủ rồi.

____
VTT: Tặng mọi người 2 chương, nghỉ lễ vui vẻ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip