Chương 35 : Mãi mãi ở cạnh cậu
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Trinh Di và Cẩn Nhi vẫn nhẹ nhàng như những cơn gió xuân.
Cả hai cùng đi học, cùng ăn trưa, cùng học nhóm, nhưng không có gì vội vã, không có gì phải lo lắng. Mỗi buổi chiều, Trinh Di luôn đợi Cẩn Nhi ở cổng trường. Họ cùng nhau đi bộ về nhà, tay trong tay, chẳng cần nói nhiều, chỉ cảm nhận sự bình yên khi ở bên nhau.
Một lần, khi cả hai đang ngồi trên bậc thềm trường, chia sẻ những chiếc bánh ngọt, Cẩn Nhi nhìn Trinh Di một cách chăm chú.
"Trinh Di, tớ nghĩ... chúng ta không cần phải lo lắng về chuyện tương lai đâu. Cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Chỉ cần mỗi ngày có nhau, vậy là đủ."
Trinh Di mỉm cười, đưa tay vén nhẹ vài lọn tóc của Cẩn Nhi ra phía sau tai, rồi khẽ nói:
"Tớ cũng nghĩ như vậy. Đơn giản là ở bên nhau thôi, không cần phải quá vội vàng."
---
Và thế là, mỗi ngày trôi qua, tình cảm của họ lớn dần lên, không cần quá ồn ào, không cần phải làm quá nhiều điều. Họ chỉ cần là chính mình, tựa như một bản nhạc du dương, nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Cả hai không còn sợ hãi, không còn lo lắng về chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Chỉ cần biết rằng, họ sẽ cùng bước đi trên con đường này, tay trong tay, trong sự bình yên mà tình yêu mang lại.
---
Thời gian trôi qua.
Mỗi ngày của Trinh Di và Cẩn Nhi đều trôi qua nhẹ nhàng, như một nhịp sống chậm rãi, không có gì phải vội vã. Họ vẫn đến trường cùng nhau, cùng đi bộ về nhà, chia sẻ những bữa trưa đơn giản nhưng đầy tình cảm. Họ vẫn nói chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng không bao giờ thiếu đi sự chăm sóc và quan tâm lẫn nhau.
Một buổi chiều, khi trời vừa tối, Trinh Di và Cẩn Nhi ngồi bên nhau ở công viên gần trường. Trinh Di nhìn lên bầu trời đầy sao, rồi quay sang nhìn Cẩn Nhi, nở một nụ cười ấm áp.
"Câụ nghĩ sao về việc chúng ta đi du lịch một ngày nào đó, chỉ hai người thôi?" Trinh Di hỏi, giọng cô thật dịu dàng.
Cẩn Nhi cười khẽ, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn công viên. "Cũng được đấy. Nhưng tôi nghĩ chỉ cần ở bên nhau như thế này thôi là quá đủ rồi."
Trinh Di gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Cẩn Nhi, không nói gì thêm, chỉ để yên lặng này bao trùm lấy họ. Đôi khi, sự hiện diện của người khác cũng đủ để cảm nhận được sự ấm áp.
---
Một vài tuần sau, trong một ngày trời đẹp, họ đi dạo trên con phố vắng, tay trong tay, không cần nói gì, chỉ cảm nhận nhau. Đột nhiên, Cẩn Nhi dừng lại, quay sang Trinh Di, mắt cô ánh lên vẻ nghiêm túc.
"Trinh Di, tớ muốn hỏi cậu một câu. Chúng ta... sẽ mãi như thế này chứ?"
Trinh Di nhìn vào mắt Cẩn Nhi, thấy được một chút lo lắng trong đó, nhưng cũng đầy tin tưởng. "Tớ nghĩ, không cần phải lo lắng về chuyện đó. Chúng ta sẽ luôn có nhau. Dù thế nào, tớ sẽ luôn ở đây."
Cẩn Nhi nhẹ nhõm, rồi nở một nụ cười thật tươi. "Cảm ơn cậu."
---
Với từng ngày trôi qua, tình yêu giữa họ phát triển dần dần, không ồn ào, không vội vã, mà lại đầy ấm áp và chắc chắn. Mỗi khoảnh khắc bên nhau là một bước tiến gần hơn, và họ hiểu rằng không cần phải chạy theo bất kỳ điều gì. Chỉ cần biết rằng, tình cảm này đã là một phần quan trọng trong cuộc sống của họ.
---
Một buổi sáng mùa thu, sân trường thật yên tĩnh Trinh Di đang ngồi ở chiếc ghế đá quen thuộc trong khuôn viên trường, đang đọc sách. Cẩn Nhi đến gần, tóc dài bay bay theo gió, cô mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy Trinh Di chăm chú đọc. Cẩn Nhi ngồi xuống bên cạnh, im lặng một lúc.
"Trinh Di, hôm nay có bài kiểm tra không nhỉ?" Cẩn Nhi hỏi, giọng trêu đùa.
Trinh Di ngẩng lên, ánh mắt khẽ lướt qua Cẩn Nhi. "Chắc chắn là có, nhưng tớ không lo đâu, cậu thì sao?"
Cẩn Nhi nhún vai, một chút lo lắng vẫn thoáng qua. "Tớ không chắc lắm, nhưng có cậu ở đây thì tớ sẽ không lo nữa."
Trinh Di cười khẽ, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Cẩn Nhi. "Tớ sẽ luôn ở đây giúp cậu."
Với cử chỉ đó, Cẩn Nhi cảm nhận được sự an tâm kỳ lạ. Đối với cô, Trinh Di không chỉ là bạn, mà là một người đặc biệt luôn ở bên khi cô cần.
---
Một chiều đông lạnh giá. Sau giờ học, Trinh Di và Cẩn Nhi cùng nhau đi dạo quanh sân trường, hơi lạnh khiến cả hai rụt vai lại gần nhau hơn. Trinh Di nhìn thấy Cẩn Nhi hơi rùng mình vì lạnh, bèn tháo chiếc khăn quàng cổ của mình ra và nhẹ nhàng quàng lên cổ Cẩn Nhi.
"Đừng lạnh, có tớ đây rồi." Trinh Di nói, giọng ấm áp.
Cẩn Nhi không nói gì, chỉ mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên sự ấm áp khi nhận ra những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt mà Trinh Di dành cho mình. Cô cảm thấy tim mình ấm lên không chỉ vì chiếc khăn, mà vì chính sự quan tâm của Trinh Di.
"Thật ra, tôi không cần đâu, nhưng cảm ơn cậu." Cẩn Nhi nói nhỏ, giọng cô lộ rõ sự cảm động.
Trinh Di chỉ nhẹ nhàng gật đầu. "Cảm ơn vì đã ở bên tớ."
---
Một buổi chiều muộn. Trinh Di và Cẩn Nhi cùng nhau ở thư viện sau giờ học. Cả hai đều đang chăm chú làm bài tập, nhưng thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn nhau, trao nhau những nụ cười im lặng. Đột nhiên, Cẩn Nhi nhíu mày nhìn vào bài tập của Trinh Di.
"Trinh Di, cậu làm bài này sao vậy? Tớ nghĩ nó phải như thế này." Cẩn Nhi nhẹ nhàng sửa lại bài tập của Trinh Di, giúp cô một cách tỉ mỉ.
Trinh Di nhìn vào Cẩn Nhi, bất ngờ một chút nhưng cảm thấy ấm lòng. "Cảm ơn, cậu lúc nào cũng chu đáo như vậy."
Cả hai cười nhẹ, và rồi tiếp tục làm bài cùng nhau trong không gian im lặng nhưng đầy ấm áp. Dù không cần nói nhiều, nhưng sự đồng điệu giữa họ khiến không gian quanh như trở nên gần gũi hơn.
---
Mối quan hệ này đang phát triển từng ngày, nhẹ nhàng và tự nhiên.
Mỗi khoảnh khắc bên nhau, dù là những điều nhỏ nhặt hay những hành động chăm sóc giản dị, đều giúp họ gắn kết hơn. Không vội vàng, không ồn ào, chỉ là sự hiện diện của nhau trong cuộc sống hằng ngày. Cả hai biết rằng họ đang xây dựng một mối quan hệ vững chắc, từ sự tin tưởng và yêu thương sâu sắc.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip