NGOẠI TRUYỆN 7: BỨC THƯ CHƯA GỬI
### **Góc khuất trong ngăn tủ cũ**
*Một chiều thu dọn gác mái, Minh Châu tìm thấy cuốn sổ da bạc màu lấm bụi. Trang đầu tiên đề dòng chữ run rẩy: "Tuyệt mật - Chỉ dành cho Ân Lệ".*
---
### **TRÍCH NHẬT KÝ ÂN LỆ**
**Ngày 12/9/2012 (Thứ 4, mưa)**
*"Hôm nay gặp cô ấy. Lần thứ 3 ở quán trà sữa góc trường. Cô ấy mặc áo phông in hình mèo Hello Kitty, cười với bạn khiến nắng thu nhạt nhòa. Tự hỏi sao người ta có thể rạng rỡ thế? Mình gọi trà đào ít đường - thứ cô ấy hay uống. Vị ngọt chát. Giống trái tim mình khi nhìn cô ấy."*
**Ngày 3/10/2012 (Thứ 6, nắng)**
*"Biết tên rồi. Minh Châu. Lớp 12A1. Ngồi bàn thứ 3 dãy giữa. Hôm thi đấu cầu lông, cô ấy cổ vũ rất to. Tiếng hét "Cố lên!" khiến mình suýt trượt chân. Thật ngu ngốc. Sao lại để ý một giọng nói trong hàng trăm người? Định tặng cô ấy chai nước sau trận. Nhưng thấy Hạ Linh chạy tới ôm cô ấy... Mình bỏ đi. Con gái thật phiền."*
**Ngày 19/11/2012 (Thứ 2, rét)**
*"Cô ấy ho. Suốt tiết Văn. Từng tiếng khụ khụ như dao đâm vào ngực mình. Lén để lọ mật ong chanh lên bàn (đã canh lúc cô ấy đi vệ sinh). Thấy cô ấy ngạc nhiên nhìn quanh, lòng thắt lại. Chắc nghĩ của Đức Anh - thằng lớp bên hay liếc cô ấy. Ước gì... được nói "Em uống đi" thay vì giả vờ nhìn ra cửa sổ."*
**Ngày 24/12/2012 (Đêm Giáng sinh)**
*"Viết thư tỏ tình. Xong rồi xé. Lại viết. Lại xé. Đồ ngốc! Nhà họ Lệ không cần cảm xúc yếu đuối này. Nhưng sao tim đập loạn khi nghĩ đến việc tặng cô ấy chiếc khăn len màu hồng (màu cô ấy hay quàng)? Cuối cùng... bỏ thư vào ngăn bàn. Chắc cô ấy sẽ ghét mình. Một đứa lạnh lùng hay nhìn trộm người khác."*
**Ngày 14/2/2013 (Valentine, nhiều mây)**
*"Thấy cô ấy nhận hoa hồng từ Đức Anh. Máu trong người sôi lên. Suýt giật bó hoa ném xuống đất. Sao cô ấy lại cười với hắn? Sao không thấy... mình đứng đây? Về nhà đấm vỡ tấm gương. Bà nội quở trách. Mình nói "Cháu vấp". Nhưng thật ra... trái tim đã vỡ từ khi cô ấy cầm bông hoa ấy."*
**Ngày 1/6/2013 (Ngày tổng kết)**
*"Chụp lén được tấm ảnh. Cô ấy đứng dưới gốc phượng, tay giơ chiếc bằng khen che nắng. Nụ cười tỏa sáng hơn cả mặt trời. Mình in ra, ép plastic. Giấu sau lớp lót cặp da. Đây sẽ là bí mật mang theo sang Mỹ. Chắc cô ấy chẳng nhớ tên mình. Cũng tốt. Kẻ lạnh lùng như mình... đâu xứng có mặt trời."*
---
### **PHÁT HIỆN SAU 15 NĂM**
Minh Châu khóc nức nở khi gấp cuốn nhật ký. Cô chạy xuống phòng làm việc - nơi Ân Lệ đang họp trực tuyến - ôm chầm lấy vợ trước ống kính máy tính:
*"Sao chị không gửi thư? Sao chị giấu em suốt 15 năm?!"*
Ân Lệ tái mặt khi thấy cuốn sổ cũ. Cô tắt camera vội vàng, giọng khàn:
*"Em tìm thấy rồi à... Chuyện cũ rồi..."*
*"KHÔNG CŨ!"* - Minh Châu giơ tấm ảnh ép plastic - *"Ngày em nhận hoa Đức Anh... em đã tìm cách từ chối! Em nhìn thấy chị đứng sau cột nhà! Em cố cười to để... CHỊ QUAY LẠI NHÌN EM!"*
---
### **BỨC THƯ BÙNG NỔ**
Sáng hôm sau, Ân Lệ nhận được phong bì màu ngọc trai. Bên trong là tờ giấy học trò cũ, chữ Minh Châu nắn nót:
*"Gửi 'kẻ lạnh lùng hay nhìn trộm' năm 17 tuổi,*
*Em ghét chị. Ghét vì chị giấu tình cảm trong bóng tối. Ghét vì chị không biết rằng:*
- *Lọ mật ong ngày ấy, em đã giữ đến khi mốc xanh*
- *Em từng đứng trước cửa lớp chị 20 phút chỉ để nghe tiếng chị giảng bài*
- *Giáng sinh năm đó, em nhặt được mảnh thư xé. Em ghép lại cả đêm. Chữ "thích em" vỡ vụn... cũng như trái tim em*
*Nhưng em yêu chị hơn. Vì sau tất cả... chị vẫn là người đầu tiên thấy em khóc ở căn-tin, người duy nhất nhận ra em sốt qua lớp khẩu trang, và kẻ đã trao cho em cả bầu trời.*
*Giờ thì...*
*Hãy đền bù cho cô bé 17 tuổi của em.*
*Bằng cách YÊU EM THÊM 50 NĂM NỮA.*
*Minh Châu - Mặt trời của riêng chị*
*P.S: Em đã đặt tên bé trai sắp chào đời là Lệ Minh. Để chị không bao giờ quên... chúng ta thuộc về nhau từ thuở học trò."*
---
### **KẾT**
**Tại phòng siêu âm tháng thứ 8**
Bác sĩ cười chỉ màn hình: *"Bé Lệ Minh đang... cầm dây rốn viết thư đấy!"*
Ân Lệ đặt tay lên bụng vợ, mắt rưng rưng:
*"Nó giống em... thích viết thư tình."*
Minh Châu nắm tay vợ áp lên má:
*"Không. Nó sẽ giống chị... để sau này biết yêu một cách lặng lẽ và mãnh liệt."*
Bên ngoài cửa sổ, những cánh phượng đỏ rơi đầy sân trường Nguyễn Huệ. Gió thu thổi tung trang nhật ký cũ - nơi dòng chữ *"Tuyệt mật"* đã được viết thêm bằng mực đỏ:
**"Giải mật thành công. Kẻ lạnh lùng đã tìm thấy mặt trời."**
> *Hậu trường:*
> - Bé Lệ Minh sinh ra với nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái... giống hệt vết bớt Ân Lệ có thời sinh viên
> - Chiếc khăn len hồng chưa kịp tặng năm xưa được Minh Châu đan thành mũ đội cho con
> - Ngân Hà (17 tuổi) phát hiện nhật ký của mẹ Ân Lệ, lập tức viết thư tỏ tình bạn cùng lớp... bằng drone thả vào phòng ngủ crush🙂🙃
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip