Chương 13: Khi đã thương.
Đã gần một tuần sau cái đêm nói chuyện giữa Thanh và Nguyệt, trong khoảng thời gian không thể nói là dài này cô luôn trân trọng từng phút giây khi ở bên Thiên Kiều. Trân trọng từ những khoảnh khắc cùng nàng dạy học cho lũ trẻ, cùng nàng nói chuyện yêu đương. Thời gian cô ở nhà nàng còn nhiều hơn là ở nhà mình, có những lúc Thanh qua nhà Thiên Kiều còn phụ giúp nàng một số việc lặt vặt trong nhà tuy là lúc đầu nàng từ chối nhưng cô vẫn cứ không để ý việc bị từ chối mà cứ làm, đến nỗi Thiên Kiều cũng quen việc có cô phụ giúp mà không từ chối nữa. Cũng như hôm nay Thanh cũng đến nhà Thiên Kiều và vẫn như thói quen khi thấy nàng đang cầm chổi quét sân cô vẫn như cũ mà giành lấy phần việc nàng đang làm.
"Em đó! Nhà đã thuê gia nhân lại rồi không cho gia nhân mần mà vẫn cứ tự mình đi quét sân là sao?" Thanh hơi trách móc Thiên Kiều nhưng trong giọng nói vẫn là nuông chiều nhiều hơn.
"Tại ở nhà em trong lúc đợi cậu tới rảnh rỗi nên kiếm ít việc để mần." Thiên Kiều hai ngón trỏ chỉ vào nhau, ánh mắt long lanh nhìn cô.
Thanh nhìn vậy mềm lòng không thôi, như thế này làm sao mà cô nỡ trách móc nàng được đây.
"Em đó đa! Sau này không được mần mấy việc này nữa, tay em là để cho tôi cầm, chứ không phải để cầm chổi quét sân nghe không?" Thanh nói rồi tiếp tục quét sân giúp nàng.
Thiên Kiều một bên thẹn thùng mà nhìn Thanh quét sân, trong lòng nàng thật sự rất vui từ nhỏ tới lớn ngoại trừ cha má nàng ra thật sự không ai cưng chiều nàng nhiều như Thanh cả, tuy là lúc nào cô hơi quan tâm nàng quá mức nhưng nàng cũng chẳng thấy phiền một chút nào ngược lại còn rất hạnh phúc.
Sau khi Thanh vừa quét sân xong vừa để chổi sang một bên thì Thiên Kiều liền nhào lại ôm cô, nàng vừa định hôn thì đã bị cô né đi.
"Mặt tôi dơ lắm toàn mồ hôi không à đa."
Thiên Kiều trề môi nhìn Thanh rồi cũng mặc sự né tránh của cô mà tiếp tục cưỡng hôn cô.
Thanh cũng bất lực với Thiên Kiều nếu nàng đã không chê cô dơ thì ngại gì mà không tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào ấy, cô ôm nàng vào lòng mà múp lấy đôi môi căng mọng ấy.
"E hèm hai đứa hôn xong chưa, vô ăn trưa nè đa." Bà Trịnh cũng đã quen với việc hai người này cứ giữ ban ngày ban mặt mà thân mật nên cũng không ngại mà né như trước nữa.
"Con chào bác ạ." Thanh buông Thiên Kiều ra liền lễ phép cúi đầu chào bà Trịnh, vì cô và nàng cứ hay bị người khác phá đám khi hai người đang thân mật nên cũng chẳng ngại ngùng như lúc khi mới bị phát hiện nữa.
Bà Trịnh không nói gì chỉ gật đầu nhìn Thanh hài lòng, rồi kêu cô và nàng nhanh chóng vào ăn cơm cùng.
Trong bữa cơm bốn người đang vui vẻ ăn trò chuyện, bà Trịnh như nhớ ra cái gì liền vỗ đùi ông Trịnh một cái thật vang khiến mặt ông hơi nhăn nhìn bà liền hỏi.
"Có chuyện chi mà bà vỗ đùi tôi."
"Mình nè! Hồi sáng tôi đi chợ thì nghe ở người ta đồn cái lão Thịnh ấy tuần trước tự nhiên mất tích mấy ngày, người nhà tìm lão thì phát hiện lão đang nằm ngất ở bên bụi tre ở đầu làng ấy, lúc phát hiện thì thân dưới của lão toàn là máu mà trên tay lão còn cầm...hình như là cái ấy của lão, người ta nói giống như là bị bẻ cho đứt chứ không phải cắt. Lúc lão tỉnh dậy thì điên điên dại dại không còn bình thường nữa giờ vợ con lão tẩu tán tài sản của lão rồi đuổi lão ra ngoài đường lang thang đầu đường xó chợ rồi, chắc do lão làm nhiều việc ác quá nên giờ quá báo nhãn tiền đây mà." Bà Trịnh nói mà khuôn mặt hiện rõ sự hả dạ.
"Chắc người mần việc đó phải có thâm thù đại hận với lão Thịnh lắm, lão bị bẻ mất cái đó mà không điên mới là lạ." Ông Trịnh tuy vẻ ngoài bình tĩnh nhưng sau bên trong không ai biết ông vui tới mức nào, ông cũng nghe đồn là lão Thịnh làm rất nhiều việc ác nhưng vì có quan cai tổng chống lưng nên chẳng ai dám làm gì lão cả.
Thanh một bên nghe hai người nói chuyện mà vẫn ngồi bình thản ăn cơm như thế việc đó không phải cô làm, nếu nói cho họ biết người làm việc ấy là cô thì không biết sắc mặt của họ sẽ chuyển biến như thế nào nữa đây?
Khi ông bà Trịnh đang nói chuyện rôm rả về chuyện của lão Thịnh thì từ sau bếp một gia nhân đang bưng một thố đồ ăn bà một rổ hẹ nước nhỏ đặt lên bàn.
Người gia nhân vừa mở nắp thố đồ ăn thì mày Thanh lập tức nhăn lại, trong lòng cô bây giờ không ai biết là cô muốn ném cái thố đó văng xa tới mức độ nào.
"Thiên Kiều hẹ nước chấm mắm kho con thích nhất nè, sáng má thấy người ta bán hẹ nước nhìn ngon quá nhớ con thích chấm với mắm kho nhất nên mần cho con đó đa." Bà Trịnh vừa nói vừa gắp mắm từ trong thố cho Thiên Kiều.
Thiên Kiều khi thấy thố mắm ánh mắt đã sáng rực, nàng gắp mắm bỏ vào miệng mà khuôn mặt nàng như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Thanh một bên mặt nhăn mày nhíu nhưng chỉ là thoáng chốc khi Thiên Kiều nhìn qua khuôn mặt cô nhanh chóng gắng gượng khôi phục như ban đầu như thể chẳng có cái thố mắm hay cái mùi hương nồng nàn nào ở đây.
"Cậu ăn thử đi má em kho mắm là ngon số một luôn á." Nói rồi Thiên Kiều gắp cho Thanh một miếng mắm.
Thanh cứng người nhìn chén cơm mình rồi nhìn Thiên Kiều, bây giờ cô rất muốn ném cái chén cơm này đi nhưng ở đây không phải nhà cô mà nhìn vẻ mặt mong chờ của nàng cô thực sự không nỡ làm thế, cô nín thở cắn một miếng nhai cũng chẳng dám nhai mà cứ thế nuốt vào bụng, tuy cô đã cố hết sức nuốt nhanh nhất có thể nhưng hương vị nồng nàn ấy...a cô rất muốn nôn a.
"Không ngon hả cậu?" Thiên Kiều nhìn Thanh ăn một miếng mắm mà như thể cô đang ăn phải một cái gì đó rất kinh khủng, nghĩ cô không thích.
"Không không ngon lắm, chỉ là lâu lắm tôi mới ăn mắm kho ngon đến vậy nên muốn cảm nhận thương vị rõ một chút." Thanh nhìn Thiên Kiều như vậy không nỡ nói thật đành phải dối lòng.
"Vậy hả đa! Nè con ăn thêm đi nếu con thích thì ngày nào bác cũng mần cho con ăn." Bà Trịnh được khen như vậy rất vui vẻ mà gắp một miếng mắm rất to bỏ vào chén Thanh.
Thanh cứng người, đúng là cái miệng hại cái thân mà, chẳng lẽ bây giờ cô lại giải thích mình không ăn được mắm, nhưng đây là món Thiên Kiều thích chẳng lẽ vì mình không thích mà bắt nàng cũng không được ăn, thôi đành vậy nếu nàng thích vậy thì có cũng sẽ thích.
Nghĩ rồi cô cứ nín thở cố ăn miếng mắm trong chén, bà Trịnh và Thiên Kiều tưởng cô thích ăn nên rất nhiệt tình gắp mắm cho cô.
Ông Trịnh là người từng trải nhìn Thanh như vậy cũng biết là cô không biết ăn mắm nhưng ông cũng không lên tiếng giải vây, chỉ một bên cười khẽ thấy cô đau khổ gắp miếng mắm bỏ vào miệng mà nuốt trôi.
Sau khi ăn xong Thanh vội lấy cớ xuống bếp rửa mặt rồi nhanh chóng chạy xuống dưới, cô điên cuồng lấy nước súc miệng nhưng đã súc miệng tới nửa lu nước rồi nhưng cái mùi hương ấy vẫn còn trong miệng cô.
" Nè con nhai cái này đi." Ông Trịnh vỗ vai Thanh rồi đưa cô một nắm bạc hà.
Thanh vội cầm lấy bạc hà nhai, sau khi nhai xong cô thở một hơi cảm giác như vừa chết đi sống lại tuyệt vời làm sao.
Ông Trịnh một bên mà bật cười thành tiếng nhìn Thanh. "Nè bác trồng bụi bạc hà ở đằng kia mai mốt cứ lấy mà nhai, sau này con phải chịu khổ dài dài rồi."
Thanh gãi đầu cười cười nói. "Dạ con cảm ơn bác không có bác chắc con súc hết lu nước luôn quá."
"Ha bác cũng hiểu mà, hồi xưa bác cũng có biết ăn mắm đâu nhưng vì lỡ thương bác gái rồi nên thương luôn cái tính rồi sở thích ăn uống luôn." Ông Trịnh cười sảng khoái vỗ vai Thanh.
"Dạ đúng ạ, một khi đã thương thì thấy người đó cái chi cũng tốt cũng đẹp hết." Thanh dơi ngón cái hết sức gật đầu đồng tình.
Ông Trịnh cười tươi ôm bả vai Thanh khuôn mặt hết sức hài lòng với người con rể tương lai này của ông, lâu lắm rồi mới có người nói chuyện hợp tánh ông đến thế, hai vừa đi lên nhà trên vừa nói chuyện rôm rả.
___________Còn Tiếp_____________
Cảm ơn bạn đã đọc hết (◍•ᴗ•◍)❤
Góc tâm sự mỏng.
Lúc đầu Ngư định hướng cho Thiên Kiều là một thiếu nữ e hẹn da mặt mỏng mà sao càng ngày Ngư càng bẻ qua thiếu nữ bạo gan vậy đa:)))???????
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip