Chương 28: Chia ly.
Trong không gian trong vắt, cảnh vật lặng im như nghiêm trang chờ đón vầng trăng lên ngự trên đỉnh cây cau, khi vầng trăng từ từ lên cao tỏa ra những tia sáng nhỏ nhoi thì đã bị mây đen từ đâu kéo đến che lấp khiến cho bầu trời đêm đã âm u lại càng tĩnh mịch hơn.
Những giọt mưa rơi tí tách xuống mái hiên tạo nên một cơn mưa rào lạnh buốt trong màn đêm u tịch.
Dưới mái hiên nhà có bóng dáng một người con gái đang tựa người vào cột nhà, ánh mắt nàng đờ đẫn nhìn về nơi xa xăm như hồn vía đã bay đi nơi khác chỉ chừa lại đây một thân xác cô độc.
Ông Trịnh đứng bên trong nhà nhìn thấy Thiên Kiều đêm nào cũng ra đây ngồi, ánh mắt cứ nhìn về nơi nào đó, mỗi lần như thế ông đều nhắc nhở nàng vào trong vì nghĩ nàng đang ngắm trăng mà thôi. Nhưng cứ nhiều lần như vậy cộng thêm với việc gần đây chẳng thấy Thanh tới nhà nữa thì ông cũng đã biết đôi tình nhân trẻ này đã có chuyện.
Ông Trịnh bước từng bước tới chỗ Thiên Kiều, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng nhưng dường như nàng vẫn chưa ý thức được việc có người đang ngồi cạnh mình, ánh mắt vẫn nhìn về nơi xa xăm.
Ông Trịnh cũng không vội lên tiếng mà lặng lẽ quan sát nàng thì thấy nơi khóe mắt nàng đã đẫm lệ.
“Thiên Kiều! Trời ngoài đây lạnh sao con không vào buồng nghỉ đi con.”
Thiên Kiều nghe thấy tiếng cha mình liền giật mình, nàng lấy tay áo nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, giọng nàng hơi nghẹn đáp.
“Dạ con muốn ngắm trăng một lúc! Cha vào nghỉ trước đi ạ.”
Ông Trịnh nhìn lên bầu trời đang mưa lắc rắc, rồi lặng nhìn nàng một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Con ổn không?”
Thiên Kiều im lặng cúi mặt xuống đất chẳng nói gì, chỉ nghe thấy tiếng nấc như nàng đang cố gắng giữ mình không khóc thành tiếng.
Ông Trịnh ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
“Có chuyện chi khóc? Nói cho cha biết.”
“Con..*hic…con…*hic…”
Thiên Kiều cứ nấc lên từng đợt chẳng nói được nên lời.
“Ai chọc chi con khóc à?”
“Dạ..không…*hic..”
“Hay lại bị má con la chuyện chi hả đa?”
“Cũng không ạ..*hic..”
“Vậy rốt cuộc có chuyện chi khiến con gái cưng của cha khóc? Nói đi cha nghe đi cha sẽ lấy gậy đánh người mần con khóc!”
Thiên Kiều như nước mắt đã vỡ òa nàng khóc nức nở rồi ôm chặt lấy cha, nàng đã khóc đến ướt đẫm vai áo ông Trịnh.
Ông thì vẫn vỗ lưng an ủi, im lặng nghe nàng khóc.
Khi đã khóc được một lúc lâu, khi đã không còn nghe thấy tiếng khóc của nàng nữa, ông Trịnh dựng người nàng dậy lấy tay gạt đi những giọt nước đang lăn dài trên má giúp nàng, ông yên tĩnh chờ nàng nói.
Nàng khi đã khóc xong cũng đã dần ổn định được tâm trạng thêm một chút, nàng cố gắng nín khóc, dùng giọng nghẹn ngào nói.
“Cha ơi nếu như cha phát hiện người mà mình tin tưởng nhất lại giấu mình một chuyện, khiến mình chẳng thể chấp nhận được thì phải mần sao hả cha?”
“Thằng Thanh nó có người khác hả?” Ông Trịnh nghe vậy liền nghĩ đến Nora và Thanh có phải…
Nhưng khi vừa đến đó đã bị Thiên Kiều phủ nhận.
“Dạ không phải, là chuyện khác…”
“Vậy nó giấu con chuyện chi?”
Thiên Kiều mặt ủ rũ khi nhớ lại chuyện đó.
“Chuyện này…con…nhưng cậu ấy không phải có người khác đâu! Cha đừng hiểu lầm!”
Ông Trịnh nghe đến đây cũng biết chuyện này không phải nói là được, dù sao cũng là chuyện riêng của hai đứa mình cũng không nên đào sâu làm gì.
“Nếu nó đã không phản bội con vậy tại sao con không tha thứ cho nó?”
“Chuyện phức tạp lắm, cha không hiểu được đâu.”
Thiên Kiều cúi gằm mặt xuống đất, mím chặt môi.
Ông Trịnh nhìn nàng rồi thở dài một hơi.
“Cha là người ngoài cuộc thì sao hiểu được chuyện của hai đứa, nhưng cha nhìn vào cũng biết Thanh nó thương con cỡ nào! Con cũng thấy đó nó sẵn sàng bỏ cả tính mạng để cứu con thì việc nhỏ này đáng là chi hả con? Cha không biết nó giấu con chuyện chi! Nhưng nếu Thanh nó đã muốn giấu chắc có lẽ là muốn tốt cho con mà thôi.”
Thiên Kiều nghe đến đây cúi gằm mặt xuống đất, tay hơi xiết lại, nhẹ nhàng nói.
“Cha đừng nhắc đến cậu ấy nữa! Con và cậu ấy đã không còn liên hệ chi nữa, giờ đã là người dưng.”
“Người dưng? Có người dưng nào từ lúc mặt trời chưa lên đã lội bộ đến nhà người ta để chăm sóc lúc người ta lúc đương hôn mê, có người dưng nào từng nói muốn chết theo người ta khi người ta nằm mãi chẳng chịu tỉnh, có người dưng nào khóc đến sưng đỏ cả hai mắt mỗi đêm vì nhớ người ta, có người dưng nào như vậy không hả con?”
Ông Trịnh nói xong thì im lặng nhìn nàng, ông biết con ông tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng nó đau đến nhường nào, miệng thì nói người dưng nhưng trong tâm luôn có hình bóng người kia, ông biết là vì nhiều lần ông vẫn thấy Thiên Kiều đứng tần ngần nhìn ra cổng như chờ đợi ai đó và ông biết người con ông chờ là ai.
Thiên Kiều như chết lặng, vì nàng nghĩ mình cố gắng tỏ ra bình thường lắm rồi, không ngờ vẫn để cha nàng biết được, nhưng nàng vẫn lạnh giọng nói.
“Đó là chuyện trước kia! Giờ con chẳng còn tình cảm chi với cậu ấy nữa rồi.”
“Con đương gạt chính mình đấy à? Nếu con đã nói không còn thương như vậy con hãy thử đặt tay lên ngực trái rồi nhắm mắt lại và hãy nghĩ đến điều khiến con vui và hạnh phúc nhất!”
Thiên Kiều nghe vậy tay cũng đặt lên ngực rồi nàng từ từ nhắm mắt lại thì nàng lại nhớ đến nụ cười như ánh nắng ấy, cái ôm ấm áp khiến nàng cảm giác thật an toàn và cả nụ hôn ngọt ngào ấy nữa…
Tất cả điều khiến nàng hạnh phúc đều có hình bóng của Thanh…
Trên môi nàng bất giác hiện lên một đường cong, nàng từ từ mở mắt ra, lại chẳng còn thấy khuôn mặt của người kia nữa, trên mặt lại lộ rõ nét đượm buồn, nàng mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi cứ im lặng như thế thật lâu.
Ông Trịnh thấy biểu hiện vừa rồi của Thiên Kiều trong bụng thầm gật đầu hài lòng, ông thở dài chống tay đứng dậy.
“Cha đã nói hết rồi! Chuyện này là việc của con nên con hãy tự quyết định, nhưng con hãy suy nghĩ thật kỹ đừng để sau này người kề bên gối không phải người trong lòng mà người trong lòng chỉ có thể gặp được trong mơ.”
Ông Trịnh nói rồi cũng xoay người bước đi trước khi bước thẳng vào nhà ông vẫn nhắc nhở nàng vào trong nghỉ ngơi sớm.
Thiên Kiều vẫn ngồi im lặng ở đó một lúc, rồi nàng từ từ cởi sợi dây chuyền trên cổ đã được giấu sau lớp áo bà ba, nàng mân mê mặt dây chuyền hình hoa sen trên tay.
Bỗng có một giọt nước mắt từ từ rơi xuống trúng mặt dây chuyền.
________________________________
Sáng hôm sau…
Mặt trời vừa ló dạng thì đã thấy Thanh đã dậy từ bao giờ, cô mặc một bộ tây trang vô cùng lịch sự, còn cẩn thận cài cà vạt.
Thanh đứng nhìn mình trong gương một lúc khuôn mặt thoáng nét buồn bã, cô nhìn sang đóng hành lý đã được chất gọn gàng ở một bên.
Cô thở dài một hơi rồi vớ lấy chiếc mũ nồi đặt trên bàn đội lên, cô đẩy cửa bước ra ngoài.
“Trọng đem hành lý chất ra xe cho cậu.”
Trọng vâng dạ rồi nhanh chóng vào trong đi lấy hành lý.
Thanh quay đầu nhìn vào trong phòng một lúc rồi lại cất bước đi, khi đang đi ngang qua thư phòng cô bỗng khựng lại, cô đứng nghĩ gì đó rồi lại đẩy cửa bước vào trong.
Cô đi lại bàn làm việc ngồi xuống, cô lấy giấy bút ra viết gì đó, cô tỉ mỉ viết từng nét chữ khi đã viết xong cô cẩn thận xếp tờ giấy ngay ngắn rồi bỏ vào trong bao thư.
Cô nhìn bức thư trên tay, nét mặt đượm buồn rồi cô lại thở dài.
“Tèo!” Thanh hô lớn gọi gia nhân.
Tèo vừa nghe Thanh gọi đã tức tốc chạy tới.
“Dạ cậu kêu con!”
“Đem bức thư này qua nhà hội đồng Trịnh, nói là cậu Thanh gửi cho cô Kiều…à còn nữa nói với cô Kiều không muốn đọc thì cứ việc xé đi.”
“Dạ cậu!” Tèo nhận bức thư trên tay Thanh rồi nhanh chóng chạy đi mất.
Thanh thấy thằng Tèo đã chạy đi xa cô tựa người vào ghế, nhìn lên trần nhà. Ánh mắt cô chứa đầy sự buồn bã, được một lúc cô lại ngồi dậy lấy tay lau nước mắt trên mặt rồi lại thở dài.
“Đến lúc phải đi rồi.”
_______________________________
Khi cầm bức thư trên tay Thiên Kiều cứ cắn môi, mấy lần nàng định xé lá thư nhưng rồi lại thôi.
Nàng cứ chần chừ cầm lá thư trên tay một lúc thật lâu.
Ông Trịnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng nàng, ông đặt tay lên vai nàng nói.
“Cứ đọc đi, kẻo sau này lại hối hận đó con.”
Ông Trịnh thấy Thiên Kiều cứ ngập ngừng như vậy lại lên tiếng khuyên nhủ.
“Con có thể bỏ lỡ nhiều thứ, nhưng đừng bỏ lỡ người thương mình, gặp nhau là do ý trời bên nhau là do ý người con à!”
Thiên Kiều nhìn bức thư trên tay rồi cũng nhẹ nhàng xé ra, ông Trịnh thấy vậy cũng đi ra ngoài để lại sự riêng tư cho Thiên Kiều.
Nàng đọc từng dòng chữ được viết bằng mực tím, nét chữ nghiêng nghiêng nhưng lại được viết rất tỉ mỉ và ngay ngắn thẳng hàng chứng tỏ người viết bức thư này đã dành hết tâm ý của mình vào đó.
“Thiên Kiều!
Tôi biết em rất hận và ghét tôi, vì tôi đã khiến em tổn thương đến mức nào, tôi viết bức thư này không phải vì muốn em tha thứ cho tôi mà là muốn xin lỗi em!
Tôi thật lòng xin lỗi em!
Nếu được quay lại khoảnh khắc tôi gặp em lần đầu tiên, tôi sẽ nhìn em lâu thêm một chút! Và chỉ nhìn thôi chứ không yêu.
Tôi nói như vậy không phải vì tôi không còn thương em nhưng tôi chẳng dám hy vọng nhiều là em sẽ lại ở bên cạnh tôi như lúc trước.
Chúng ta đã đủ may mắn để gặp được nhau, nhưng chẳng đủ may mắn để ở bên nhau.
Câu chuyện nào rồi cũng phải có kết thúc và chúng cũng không ngoại lệ.
Em hãy hứa với tôi một điều có được không? Đừng gả cho người không thương em và đừng lấy người mà em không thương nhé!
Đến lúc tôi phải đi rồi!.
Tôi sẽ đi thật xa và sẽ không bao giờ quay về đây nữa nên em hãy yên tâm sẽ không bao giờ chạm mặt tôi đâu.
Tạm biệt!. "
Thiên Kiều đọc từng dòng chữ mà không ý thức được bản thân đã rơi đẫm lệ từ lúc nào.
Khi đọc tới dòng chữ tạm biệt, nàng bỗng trở nên hoảng loạn.
“Thanh sẽ đi ư! Nhưng sẽ đi đâu?”
Nàng vội vàng đứng dậy chạy ra cổng, khi vừa bước ra khỏi cổng thì nàng đã thấy Nora và Nguyệt đã đứng ở trước cổng.
Khi nàng đang định hỏi hai người họ tại sao lại ở đây thì đã bị Nora nhanh chóng cướp lời trước.
“Em tính đi tìm Thanh đúng không! Thanh nó sắp đi sang pháp và sẽ ở bên đó luôn rồi nếu em không đi lẹ là sẽ trễ đó!”
Thiên Kiều nghe vậy lại càng hoảng hốt hơn khi nàng không biết phải làm sao thì đã bị Nguyệt nhanh tay kéo nàng lên xe ngồi.
Nora sau đó cũng nhanh chóng lên xe rồi khởi động, khi tiếng động cơ vừa vang lên Nora đã nhanh đạp ga chạy đi.
___________Còn Tiếp_____________
Cảm ơn bạn đã đọc hết (◍•ᴗ•◍)❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip