Chap 66

    Sau khi chiếu chỉ ban ra, khắp kinh thành đều bàn tán xôn xao. Ai ai cũng ngưỡng mộ Sở Huyết Nguyệt, có rất nhiều thoại bản về cô cũng được xuất bản ra rất nhiều. Và cũng từ đó mà có nhiều nữ tử noi gương cô mà bắt đầu học hỏi, nhiều gia đình cũng đã cho con gái mình đi theo học ở trường dành cho nữ. Sở Huyết Nguyệt sau khi được phong làm Trấn Quốc công chúa cũng chả nhàn nhã gì, tuy rằng không cần phải thượng triều buổi sáng nhưng công vụ ở quân doanh lại càng ngày nhiều. Cô nhiều lúc muốn trốn để đi gặp Nam Cung Tuyết nhưng lại bị cản trở bởi công vụ. Và với tính cách mọi chuyện đều phải giải quyết triệt để thì cô phải kiên trì suốt mấy ngày liền mới xong công việc. Đúng bảy ngày sau cô mới có thời gian đi thăm nàng. Từ lúc hôn nàng ở cổng thành thì tới nay cô mới có cơ hội mà gặp nàng. Xe ngựa cô vừa tới phủ Nam Cung tướng quân thì hai thị vệ ở ngoài cửa thấy cô liền hành lễ:

- Tham kiến Trấn Quốc công chúa.

- Ừm. Tuyết nhi nàng ấy có ở trong phủ không?

- Khởi bẩm công chúa, tiểu thư đã đi ra ngoài rồi ạ.

- Ra ngoài rồi? Vậy nàng ấy có nói là đi đâu không?

- Chuyện này.... Chuyện này chúng thần cũng không biết ạ.

- Được rồi.

    Sở Huyết Nguyệt khi biết Nam Cung Tuyết không có ở trong phủ cũng có hơi buồn nhưng chỉ thoáng chốc đã trở về dáng vẻ lạnh lùng của mình. Trong xe ngựa, Sở Huyết Nguyệt suy nghĩ xem nàng ấy đã đi đâu thì tình cờ xe ngựa đã đi với Cẩm Tú phường của Cung Tử Kỳ. Giống như cảm nhận được gì đó, cô liền đi xuống vào vào trong Cẩm Tú phường. Người dân thấy đó là Trấn Quốc công chúa ngay lập tức nhường đường cho cô đi. Cung Tử Kỳ thấy giáo chủ mình tới thì liền niềm nở mà chạy ra tiếp đón:

- Thảo dân tham kiến Trấn Quốc công chúa, không biết công chúa tới muốn lựa vải nào ạ?

    Đây chính là ám hiệu riêng mà Cung Tử Kỳ dùng khi thấy cô tới, vì hắn biết mỗi lần cô tới thì chắc chắn có chuyện tìm hắn mới tới. Quả không sai, sau khi vào phòng dành riêng cho phường chủ, Sở Huyết Nguyệt liền hỏi hắn:

- Tử Kỳ, Tuyết nhi nàng ấy có tới chỗ ngươi không?

- Khởi bẩm Giáo chủ, Giáo chủ phu nhân cả ngày hôm nay đều không có tới chỗ của thuộc hạ. Người thử tìm ở nơi khác xem sao.

    Sở Huyết Nguyệt cảm thấy hơi ảo não, bản thân cố gắng làm xong sự vụ ở trong quân doanh để có thể ở bên nàng, ấy vậy mà từ sáng tới giờ vẫn không thấy nàng ấy đâu. Cô tìm từ phủ Nam Cung tướng quân, Cẩm Tú phường cho tới những cửa hàng mà nàng hay lui tới cho tới những nơi mà cả hai hay đi với nhau những kết quả vẫn không tìm thấy. Tìm từ trời còn sáng đến lúc trời bắt đầu tối dần, cô chán nản mà trở về phủ Trấn Quốc công chúa mà Hoàng bá bá đã xây dành riêng cho cô. Vì không tìm thấy nàng khiến cho tinh thần cô trở nên ảo não khiến cho tính cảnh của bản thân giảm xuống cực điểm. Vô thức đi vào sân thì có một tiếng pháo nổ khiến cho cô bị giật mình. Sau chính là giọng nói của người con gái mà cô luôn tìm kiếm từ sáng đến giờ. Trên tay là một chiếc bánh kem nhưng không được đẹp lắm. Xung quanh đều là người thân cho đến thuộc hạ của cô. Hoàng tổ mẫu, Hoàng bá bá cùng Hoàng bá mẫu, Phụ vương cùng mẫu thân cô, Sở Tiêu (hiện đã là thái tử) và Sở Quân Dao cùng với Bát trụ của Huyền Dạ giáo cùng hai vị hỗ pháp. Sở Huyết Nguyệt hiện tại vẫn chưa hết ngỡ ngàng thì Nam Cung Tuyết lên tiếng nói:

- A Nguyệt, sinh thần vui vẻ.

- Nguyệt nhi, chúc con sinh thần vui vẻ

- Giáo chủ đại nhân, chúng thuộc hạ chúc người sinh thần vui vẻ.

    Thì ra hôm nay là sinh thần của Sở Huyết Nguyệt nên mọi người mới bí mật bàn với nhau cùng tổ chức sinh thần cho cô để khiến cô bất ngờ. Thật không ngờ vậy mà lại khiến cô bất ngờ thật.

Quay trở lại hai ngày trước

    Vì sắp tới sinh thần của Sở Huyết Nguyệt nên Nam Cung Tuyết muốn làm gì đó để tặng cho cô. Nhưng suy nghĩ mãi vẫn không biết nên tặng thứ gì nên nàng bèn đi dạo thì tình cờ gặp Huyết Thân Vương phi - Tô Nguyệt Ánh. Bà thấy nàng như đang có tâm sự nên liền kéo nàng tới một trà lâu:

- Tuyết nhi, ta thấy con có tâm sự, bộ có chuyện gì sao?

- Dạ thực ra sắp tới là sinh thần của A Nguyệt nhưng con lại không biết tặng gì cho tỷ ấy cả.

- À, ra là vậy. Vậy mà ta cứ tưởng Nguyệt nhi nó làm gì khiến cho con buồn chứ. Nếu là sinh thần của nó thì ta đảm bảo con tặng gì Nguyệt nhi cũng đều thích.

- Nhưng con muốn tặng một món quà nào đó có ý nghĩa cho tỷ ấy. Vương phi, người biết tỷ ấy thích gì không ạ.

- Nguyệt nhi thì nó thích sưu tập binh khí, luôn luyện võ và cực kỳ thích con.

- Vương phi, người thật là.

    Nghe Tô Nguyệt Ánh nói vậy khiến cho nàng ngại ngùng đến đỏ hết cả mặt. Đột nhiên nàng liền nãy ra một ý tưởng hết sức táo bạo mà liền nói cho Tô Nguyệt Ánh:

- Vương phi, tới ngày hôm đó người hãy giấu A Nguyệt rằng con ở đâu nha.

- Ý của con là sao?

    Nói rồi nàng nói nhỏ vào tai cho Tô Nguyệt Ánh, càng nghe bà lại càng thích thú với kế hoạch của con dâu tương lai mình. Thế rồi cả hai liền bàn bạc với nhau bí mật tổ chức sinh thần cho cô. Nàng thì tới trụ sở chính của Huyền Dạ giáo mà ra lệnh cho thuộc hạ của cô, ai nghe xong cũng đều tán thành với ý kiến của phu nhân bọn họ. Còn về việc tại sao bọn họ đều là cao thủ của Huyền Dạ giáo lại phải nghe lệnh của phu nhân thì lúc trước cô đã từng dặn lệnh của phu nhân là trên hết. Quả là quyền lực của nóc nhà có khác. Còn bên phía của Tô Nguyệt Ánh sau khi nói chuyện với Sở Thiên Hàn thì ông cũng đồng ý vì hiếm lắm mới có cơ hội chọc nữ nhi mình thì sao ông không đồng ý cho được. Và rồi cả hai quyết định vào cung để nói chuyện này cho Sở Hằng biết. Và thế là một cuộc hợp gia đình bắt đầu khi không có mặt của cô.

    Quay về hiện tại, Sở Huyết Nguyệt khi nhìn thấy nàng liền phấn chấn vui vẻ trở lại. Cô không ngờ mọi người lại cùng nhau đồng lòng giấu cô như vậy. Mà quan trọng hơn là có sự đống góp của thuộc hạ của cô. Nam Cung Tuyết liền kéo cô vào trong, đưa cô ngồi vào vị trí chủ tọa và đặt bánh kem trước mặt cô tiếp đó mới ngồi bên cạnh cô. Tỷ muội Đoan Mộc biết ý liền tắt hết đèn và bắt đầu thắp nến cho bánh kem. Nến bánh kem được thắp sáng, Nam Cung Tuyết liền nói với cô:

- A Nguyệt, muội không biết hát bài hát chúc mừng sinh nhật mà lúc trước tỷ thổi sáo cho muội. Cho nên muội muốn chúc tỷ thay cho bài hát. Chúc tỷ sinh thần vui vẻ, không có ưu phiền.

- Được, đa tạ nàng. Vậy ta cầu nguyện nha.

    Nhận được cái gật đầu của nàng, Sở Huyết Nguyệt chấp tay khẩn cầu: "Mong rằng sau này gia đình của ta đều bình an và cầu phong cho nàng được hạnh phúc". Lời cầu nguyện của cô luôn là về gia đình và đều hướng về nàng, cô chỉ mong nàng được bình an là cô cảm thấy hạnh phúc rồi. Cầu nguyện xong cô liền thổi tắt nến. Cùng lúc đó không gian xung quanh cũng đã sáng trở lại. Tiếng reo hò chúc mừng huyên náo kèm theo đó là tiếng vỗ tay chúc mừng. Sở Hằng thấy việc chúc mừng đã xong liền cho công công bên cạnh mình truyền chỉ.

- Trấn Quốc công chúa tiếp chỉ.

    Mọi người ai nay đều quỳ xuống mà nghe trừ đế hậu, thái hậu và cô được miễn quỳ từ nhỏ. Công công hắng giọng một lát mà đọc to:

- PHỤNG THIÊN THỪA VẬN HOÀNG ĐẾ CHIẾU VIẾT, TRẤN QUỐC CÔNG CHÚA LẬP CÔNG LỚN TRONG VIỆC ĐÁNH ĐUỔI GIẶC NGOÀI, ĐÁNH TAN MƯU ĐỒ TẠO PHẢN. NAY TRẪM THẤY CÔNG CHÚA CŨNG ĐÃ TỚI TUỔI THÀNH THÂN, TRẪM LIỀN BAN HÔN CHO CÔNG CHÚA VỚI NAM CUNG TUYẾT. CHỜ NGÀY THÀNH HÔN. KHÂM THỬ ~~~

-Thần lĩnh chỉ, Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

    Món quà này của Sở Hằng đã khiến cho cô cảm thấy vừa bất ngờ vừa cảm thấy vui vẻ. Còn nàng, sau khi nghe xong cũng rất vui vì Hoàng thượng ban hôn cho nàng với cô. Cả hai nhìn nhau cười tràn đầy hạnh phúc. Trong cuộc đời của Sở Huyết Nguyệt, dù rằng ở cuộc sống hiện đại hay một sống cổ đại thì có lẽ đây chính là sinh nhật hạnh phúc nhất trong đời của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip