10
"Oh wow~ !" Nhỏ giọng.
"Oh wow ~~~ ! ! !" Giọng vừa.
"Oh wow ~~~~~~! ! ! ! !" Đề cao giọng.
Mộc Phàm Nhạc ngó đông ngó tây, ngạc nhiên rồi cảm thán: "Chậc chậc, nơi này thật mang sắc thái thật cổ xưa~~ thú vị quá đi~~"
Những cảnh vật trước đây thế này chỉ có thể thấy trên tivi. Bây giờ được tận mắt thấy, cảm giác không giống nhau, theo sau còn có một hộ vệ cổ đại, cảm giác này~~~ sảng khoái! !
Cửa hàng hai bên san sát nhau, còn loáng thoáng nghe được tiếng ngựa hí, người người j □ j , tấp nập qua lại, xung quanh còn có tiếng rao lớn của tiểu thương. Đúng thực là thành phố náo nhiệt xe ngựa như nước nha!
Wow wow ~~~~ tour một ngày cổ đại, đến rồi đây! !
Bắt đầu từ đâu trước nhỉ? A~~~
Trông thấy có một đám nhỏ gần đó đang vây quanh một sạp nhỏ. Mộc Phám Nhạc hiếu kỳ chạy đến, nhìn thấy một người đàn ông mặc giản dị đang nặn cái gì thành hình người: "Ông chủ ông chủ, đây là tò he đúng không!" Bắt đầu từ đây vậy.
"Đúng vậy, thưa ngài! Đây là nghề gia truyền nhà tôi, không chỉ có hình đẹp, mà hương vị còn tuyệt nữa." Ông chủ cười nhìn người đang hiếu kỳ đáp.
Ngài hả? Bỏ đi, ngài thì ngài vậy! Cũng chỉ có đàn ông mới mặc thế này~
"Vậy bán cho tôi hai cây, tôi lấy cây này và cây đó! !" Mộc Phàm Nhạc chỉ vào hai cây tò he đẹp nhất. Cô ở triều đại này tiêu tiền, xem như là góp phần tăng trưởng kinh tế, nói rồi, lấy một cục bạc vụn ra.
"Được rồi, của ngài đây. Ngài cầm chắc nhé! ~Tiểu công tử chắc chắn rất thân thiết với vị phụ thân này!" Ông chủ cười ha ha đưa tò he đã được gói cẩn thận, nhận tiền nói.
"Tiểu công tử? Tiểu công tử nào?" Mộc Phàm Nhạc không hiểu nhìn ông chủ, xoay người lại muốn hỏi Hàn Phi, thấy hắn thờ ơ. Bỏ đi, có vẻ hắn cũng không muốn trả lời.
"Ngài đó, không phải ông mua cho con mình sao?" Ông chủ thối tiền lại.
"Ơ ~~~~~ tôi..." Mộc Phàm Nhạc hơi choáng. Cô còn chưa kết hôn, ở đâu mà có con. Đây là cô ăn có được không, trí tưởng tượng của ông chủ bay xa ghê!
"Chẳng phải sao? Ông" đám con nít xung quanh nhìn theo ông chủ, có điều là nhìn chằm chằm vào tò he trong tay Mộc Phàm Nhạc.
"Đương nhiên...không phải, tôi còn có nữ nhi! !" Người nào đó không muốn giải thích, nói bừa. Đưa lại tiền thối: "Tôi mời tụi nhỏ ăn tò he."
Cô thật sự không chịu được những ánh mắt khát vọng, nóng bỏng kia. Dù sao đây không phải tiền của cô, là công chúa đại nhân cho. Cô lấy tiền từ dân, trả lại cho dân!
Đám nhóc nghe cô nói thế vỗ tay tán thưởng. Ông chủ càng vui vẻ, ông ấy còn sợ mình đã nói sai gì. Mộc Phàm Nhạc cùng Hàn Phi rời khỏi, nhưng từ phía sau có tiếng trẻ con vọng lại: "Cám ơn thúc thúc ~~" Và giọng đứt quãng của ông chủ: "Ngài ơi...Ngài thực sự...là một phụ thân...phụ thân tốt đó..."
Tuy giọng của ông chủ nghẹn ngào một chút, nhưng cũng không ngăn được Mộc Phàm Nhạc cất bước tiếp tục tham quan.
Đến quán mì Dương Xuân: "Ông chủ, cho hai tô mì Dương Xuân"...
"Vâng! Khách quan, chờ một chút sẽ có ngay!" Giọng hùng hổ của ông chủ...
Đến gian bán trứng gà trà: "Ông ơi, cho hai phần trứng gà trà..."
"Được, công tử, người cầm lấy" Là một ông cụ già cỗi...
Cổ họng hơi khô, ngồi dưới một mái che: "Bà ơi, cho hai chung trà."
"Rồi rồi rồi, công tử, mời người dùng." Một bà cụ hiền hoà.
............
Mộc Phàm Nhạc hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, đi dạo khắp nơi, không cần nghỉ ngơi. Hàn Phi từ hờ hững thành khoé miệng giật giật. Thật ra, Mộc Phàm Nhạc muốn cho hắn biết, cửa cung sâu như biển. Khi cô thành thân cùng công chúa, sẽ không được tự do như bây giờ, nên cô mới muốn tận hưởng hết. Nhưng mà, giờ hơi thấm mệt, tìm một chỗ nghỉ ngơi đã.
Đột nhiên, tay cô bị kéo, bị kéo vào một nơi. Một giọng nũng nịu vang lên bên tai: "Ôi ôi, vị công tử này, ngài đến đây một chút, chỗ tôi đều là hàng tốt cả."
Mũi tràn ngập mùi son phấn, phản ứng đầu tiên của Mộc Phàm Nhạc "Tú bà thanh lâu! !"
Nhìn một cái, thì ra là một bà chủ. Chính xác là một bà chủ chừng bốn mươi tuổi, nhìn vào trong cửa hàng đều là son phấn đẹp, còn là bà chủ y phục loè loẹt bán đồ trang điểm.
Còn nghĩ là gặp phải tú bà cổ đại rồi chứ, Mộc Phàm Nhạc lén nhìn Hàn Phi bên cạnh. Bây giờ cô bị gắn mác phò mã, dù cho to gan đến đâu, nhưng vẫn chưa muốn tú bà thật kéo vào thanh lâu, chưa nói đến công chúa đại nhân, chính tiểu nha đầu Vân Nhi kia sẽ băm cô nát xương trước.
"Dì à, có chuyện gì thế?" Cười đẩy bà chủ đang kéo tay cô ra.
"Vị công tử này nho nhã tuấn tú, phải chăng ở nhà đã có thê tử rồi?" Bà chủ cười nói.
"Hả?"
Chuyện quái gì thế? Cô nhìn gương mặt bột trắng của bà chủ nghi ngờ, trước là con, giờ là thê tử?
"Hehe, nhìn cách công tử ăn mặc là biết người đại phú đại quý rồi, cứ nghĩ ngài đã sớm thành gia lập thất chứ." Bà chủ dùng giọng gian gian nói.
Không, cô chưa thành thân, chưa có thê tử.
"Dì à, rốt cuộc dì muốn nói gì?" Lòng Mộc Phàm Nhạc khẩn cầu bà chủ này đừng cười nữa. Cô sợ phấn trên mặt bà ấy sẽ rơi xuống mất.
"Công tử, ngài xem, phấn của ta bán, là tốt nhất Tấn triều đó." nói rồi, bà chủ còn lấy một hộp trên kệ xuồng, mở ra, để trước mũi Mộc Phàm Nhạc, cho cô ngửi một cái, không quan tâm là sau đó cô đã nhíu mày, tiếp tục nói: "Thế nào, có bị mùi thơm này làm cho say mê không, thoa lên sẽ không làm da bị hư tổn."
"Ừ, khá tốt, nhưng tôi đâu có cần." Mộc Phàm Nhạc không thích mùi này, dùng mắt ra hiệu cho Hàn Phi, ý muốn hắn, mau rời khỏi!
"Ai da, vị công tử này, sao ngài không hiểu phong tình thế. Ngài nghĩ thử xem, nếu ngài mua một hộp tặng cho phu nhân. Phu nhân ngài sẽ rất vui đó nha!" Bà chủ lôi kéo Mộc Phàm Nhạc, không cho đi.
"Không cần đâu, nàng đã có nhiều rồi. Tôi thấy nàng ấy sẽ không thoa bậy đâu." Không sai, công chúa đại nhân đã có nhiều những thứ này rồi. Tất cả đều là cống phẩm. Hơn nữa, công chúa đại nhân cũng không dùng phấn trang điểm!
"Ây da, vị công tử này, nói ngài không hiểu phong tình, ấy thế mà ngài không hiểu được thật. Bên ngoại có sao bì được so với phu quân tặng. Ngài mà tặng cho phu nhân, hehe, ta đảm bảo nàng ấy sẽ dùng mỗi ngày. Còn nữa, sẽ hầu hạ công tử thật thoải mái, hehe, ..."
Dì, dì bán son, giọng điệu không cần hệt như một tú bà vậy chứ. Còn nữa, Mộc Phàm Nhạc tự biết số mình không tốt đến vậy, dám để công chúa đại nhân hầu hạ cô. Đây chính là rút ngắn tuổi thọ của những người nhỏ bé như cô!
"Nếu không thích mùi này, ta còn nhiều lắm. Ngài đến xem đi, có rất nhiều cô nương và phu nhân đến chỗ ta mua đấy. Chỗ ta bán đều là hàng thượng đẳng."
Mộc Phàm Nhạc quan sát xung quanh, không có một bóng người. Vậy mà nói là rất nhiều người ? ?
"Khục...khục..." bà chủ thấy cô nhìn tứ phía, ho hai tiếng, che giấu sự xấu hổ, tiếp tục nói: "Bây giờ các cô nương đều e lệ, cần những thứ này, đều khéo léo nói với phu quân hoặc lang quân. Công tử, ta thấy ngài dung mạo bất phàm, là một phu quân tốt, giảm giá cho ngài. Hộp này mười lượng bạc thôi." Sau cùng, bà chủ chỉ vào hộp phấn mà Mộc Phàm Nhạc vừa ngửi.
Các cô nương bây giờ đều e lệ sao?
Trong đầu Mộc Phàm Nhạc xuất hiện hình ảnh hai người Myanmar không liên quan gì đến đạo cô và Vân Nhi. Dù là công chúa đại nhân, cũng là lạnh nhạt, không cùng từ e lệ liên quan gì cả? Ngoài ra, dung mạo bất phàm và một phu quân tốt có liên quan gì. Nếu mua thì là dung mạo bất phàm, còn không mua thì là vô sinh hả. Mộc Phàm Nhạc không muốn dây dưa với dì ta nữa, nhìn Hàn Phi cầu cứu.
Kết quả, thị vệ trông thấy ánh mắt của cô, thì nhìn sang chỗ khác.
Nè nè nè ~~ Mộc Phàm Nhạc thầm than, rồi móc tiền ra:"Đưa dì!" nhận lấy hộp phấn, cuối cùng thấy bà chủ cười gian.
Mộc Phàm Nhạc cười với dì ta, phép lịch sự!
"Công tử, tiền mỗi tháng của tiểu nhị khoảng hai mươi lượng bạc." Ra khỏi cửa hàng Hàn Phi nói không đầu đuôi.
"Có ý gì?" Mộc Phàm Nhạc không hiểu.
"Hộp phấn khi nãy tốn hết mười lượng." Chỉ vào hộp phấn trên tay cô: "Mà hộp cùa ngài còn không đáng giá đó."
"A! ! ! Sao ngươi không nói sớm vậy..." Tiếng thét xuyên màn nhĩ.
"Thuộc hạ chỉ phụ trách an nguy của công tử, không tiện mặc cả với nữ nhi."
"Vừa rồi ngươi không phát hiện túi tiền của ta gặp nguy sao? ?"
"..."
"Ôi ~ bỏ đi, không trách ngươi nữa."
Xem như kích cầu cho hàng nội địa đi. Hiện giờ, phải mang món này cất thật kỹ, có cơ hội về hiện đại, cô bán giá gấp mười. Không, là gấp trăm, đây là ship xuyên không đó~
"Tiểu Phi Tử, chúng ta tìm một nơi, ngồi xuống uống trà, nghỉ một lát đi." Chơi cả ngày, cũng mệt, túi tiền cũng hao gầy rồi: "Tìm một chỗ nghỉ rồi quay về biệt viện thôi."
"Thuộc hạ biết một quán trà gần đây, mời theo thuộc hạ."
"Oh~~" Lê bước chân mỏi mệt tiến lên mục đích phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip