12

Vài ngày sau, trong Đông Cung, vào lúc đèn được thắp lên.

"Hoàng huynh, sao huynh còn làm việc vậy. Không phải thái y đã căn dặn huynh cần tịnh dưỡng nhiều sao?" Công Dã Triệt vừa vào điện thì đã thấy Công Dã Hiên đang nghiêm túc ngồi phê duyệt tấu sớ, không chịu được nói.

Công Dã Hiên nghe vậy, nhanh chóng buông bút, cười nói: "Không sao, cơ thể hoàng huynh rất khoẻ mạnh. Đệ không tin, có thể đến hỏi Khanh Nhi. Muội ấy chẩn mạch xong vừa rời khỏi."

"Thật không?"

"Thật chứ!"

"Lời của Khanh Nhi, đệ tin, nhưng huynh cũng đừng lao lực như thế chứ~" Công Dã Triệt đến lấy tấu chương của huynh ấy, trông thấy huynh ấy cười xoà, oán trách nói: "Phụ hoàng cũng thật là, biết sức khoẻ huynh không tốt, còn đưa tấu sớ sang, không biết người nghĩ thế nào nữa?"

Công Dã Hiên mời đệ ấy đến phòng trà tiền sảnh, nói: "Thất đệ, đệ hiểu lầm rồi. Những tấu sớ này không phải do phụ hoàng sai người mang đến, là tự ta yêu cầu mang đến."

"Tại sao vậy?" Hai huynh đệ họ đến sảnh ngồi, Công Dã Triệt có chút tức giận nói: "Chẳng lẽ huynh muốn đệ và Khanh Mộng lo lắng phải không?"

"Đương nhiên là không, các đệ cùng mẫu tử Toàn Nhi là toàn bộ người mà ta vô cùng quý trọng yêu thương trong chốn hoàng cung này. Sao ta lại để mọi người lo lắng. Chỉ là thời gian trước ta bị bệnh, dường như mọi người có việc giấu ta."

Công Dã Triệt trông thấy sắc mặt Công Dã Hiên biến đổi, chột dạ, ấp a ấp úng: "Có...có việc gì mà giấu!"

Công Dã Hiên thấy Công Dã Triệt chột dạ, hỏi bông đùa: "Thật không giấu gì sao? ?"

"Không có." Giả vờ bình tĩnh.

"Đậu Tịnh kia cùng bè phái trên triều ám chỉ sức khoẻ bổn thái tử không được tốt, khuyên phụ hoàng thay thái tử khác không tính là giấu giếm hả?"

Công Dã Triệt nghe vậy, thầm nghĩ không ổn. Rõ ràng đã cùng Khanh Nhi đã chặn tin tức rồi mà.

"Trên thế gian làm gì có tường nào không lọt gió. Hoàng huynh ta trên triều vẫn có vài tai mắt, bọn đệ không giấu được đâu." Công Dã Hiên bưng chung trà lên, nói.

"Hoàng huynh phê duyệt tấu chương do từ đó sao?"

"Đúng vậy, bè phái Đậu Tịnh tưởng có thể lấy sức khoẻ bổn thái tử không tốt làm cớ, mượn cớ nâng đỡ lão ngũ lên. Bổn thái tử phải cho họ thấy, bổn thái tử có thể phê duyệt tấu chương suốt đêm. Cơ thể vẫn khoẻ mạnh! Bọn họ muốn phế ta, nằm mơ đi!"

"Đậu gia ỷ vào việc giúp tổ hoàng khởi nghĩa, nhận được ưu ái, cộng thêm Đậu hoàng hậu kiêm điệp tình thâm với phụ hoàng. Con cháu Đậu gia được hưởng phúc, nên Đậu gia hôm nay mới có tham vọng hừng hực thế. E rằng, ngũ hoàng huynh cũng chỉ là một quân cờ dưới tay họ!"

"Ừ, lão ngũ suy nghĩ đơn giản, chỉ giống một con rối, mà còn chưa nhận ra." Công Dã Hiên lắc đầu: "Nếu đệ ấy thật sự xứng làm vua một nước, ta bằng lòng dâng chức vị thái tử này. Ba huynh muội chúng ta sẽ làm nhàn vương công chúa gì đó, đáng tiếc..."

"Đáng tiếc, đệ ấy là đồ không não, bị người khác lợi dụng không biết. Còn làm ra vẻ đắc ý gì không biết?" Công Dã Hiên nhớ đến hôm đó lúc bè phái Đậu Tịnh khuyên nhủ hoàng thượng thay thái tử khác. Gương mặt ngũ đệ thư thái, thì cảm thấy rất buồn cười: "May thay phụ hoàng còn minh mẫn, cùng cữu cữu, đám người Liễu đại nhân kiên quyết phản đối, sao có thể cho lão hồ ly kia toại nguyện!"

"Tâm phụ hoàng sáng hơn gương, sao không biết được. Ngũ huynh cùng lắm là một quân cờ trong tay Đậu gia. Đậu gia lại do đại công chúa chế ngự. Huynh ấy muốn thế chỗ, phải hỏi đại công chúa có chịu không kìa? Thật sự mà nói, cái chúng ta muốn đề phòng chính là đại công chúa Công Dã Trừng ở trong tối."

"Đúng vậy, đại công chúa là người tài trí song toàn. Mẫu phi tỷ ấy còn là trưởng nữ Đậu Tịnh. Khi phụ hoàng đăng cơ, trước là cùng phụ hoàng thành thân trở thành phi, đến khi phụ hoàng thành thiên hạ chí tôn, lại thành hoàng phi. Đệ còn nhớ bà ấy có thể được xem là minh châu trên tay Đậu gia, hô mưa gọi gió. Ngôi vị hoàng hậu cứ ngỡ sẽ dễ dàng có được lại bị người khác đoạt mất. Hoàng huynh nói xem, hiện giờ đại công chúa tranh quyền đoạt thế như vậy có phải vì bất bình thay mẫu phi của mình không nhỉ."

"...Cũng phải, mà cũng không phải, lòng dạ nữ nhi, nam nhân chúng ta đừng đoán mò~" Công Dã Hiên xua tay, nhìn Công Dã Triệt nói tiếp: "Giống như hoàng muội chúng ta, Khanh Nhi, chẳng phải trong dân gian đồn rằng muội ấy cùng một thiếu hiệp trong giang hồ tự định chung thân sao. Hôm nay muội ấy đến bắt mạch, ta có hỏi bóng gió. Muội ấy cười nói, hình như có chuyện này. Đệ không thấy kỳ lạ sao?"

Công Dã Triệt nghe vậy, cũng hiếu kỳ và ngờ vực: "Chuyện này đệ biết. Mặc dù, Khanh Nhi am hiểu y thuật, võ công cũng không kém. Thị vệ muốn đến gần muội ấy còn khó. Huống hồ gì là thổ phỉ chốn núi rừng. Còn nữa, theo tính của muội ấy khi nghe những lời bịa đặt như vậy, cũng nên cười cho qua, sao còn cười đáp lại huynh, quái lạ. Thật sự rất kỳ lạ."

"Thất đệ, đệ nói thử xem Khanh Nhi có thật cùng thiếu hiệp giang hồ tự định chung thân không?"

"Đệ chẳng biết, lần trước cùng huynh đánh cờ, muội ấy còn xem chuyện thành thân không liên quan gì đến mình. Không ngờ mới xuất cung vài ngày, thì đã thay đổi như vậy rồi! ?"

"Nếu lời đồn là thật, vậy lần này ta bệnh, xem ra thu hoạch không nhỏ, haha...Thất đệ, không ngại nói với đệ, ta còn thật sự sợ với tính của Khanh Nhi sẽ không chọn được phò mã. Hiện giờ, hehe...Đệ nói xem lang quân tuấn tú nào sẽ là muội phu tương lai của chúng ta vậy?" Công Dã Hiên tò mò.

Công Dã Triệt không nghĩ vậy, nói: "Bát tự còn chưa xem qua. Phụ hoàng chắc gì đã đồng ý. Đúng là phụ hoàng một lòng muốn tìm cho Khanh Mộng lang quân tốt. Thiếu hiệp giang hồ này chẳng biết phụ hoàng có vừa mắt không. Phụ hoàng đã nhắm Ôn Diệu Tổ kia rồi. Đệ nghĩ phụ hoàng vẫn muốn Ôn Diệu Tổ trở thành phò mã của Khanh Nhi."

"Nếu thật lòng phụ hoàng muốn gả Khanh Nhi cho Ôn Diệu Tổ, từ lâu đã ban thánh chỉ rồi. Thất đệ, về điểm ấy đệ có thể yên tâm. Chuyện hôn sự hơn nửa phần là Khanh Nhi tự quyết. Bằng không, sao phụ hoàng sẽ cho phép những tin đồn như thế loan truyền ở hoàng cung."

"Phụ hoàng sẽ cho phép người chốn giang hồ ở rể hoàng thất? Đệ không tin."

"Nếu đổi lại là công chúa khác, phụ hoàng sẽ rất cố chấp, nhưng là Khanh Nhi...Phụ hoàng sẽ không thế." Công Dã Hiên tươi cười tiên đoán trước: "Phụ hoàng không chỉ nể mặt của mẫu hậu, còn có xem...Dù sao, phụ hoàng sẽ tôn trọng quyết định của Khanh Nhi!"

Công Dã Triệt nghe xong không hiểu, nhưng không bận tâm nhiều, nói: "Ý của huynh là, lời đồn có thành sự thật hay không, phải phụ thuộc vào ý của Khanh Nhi sao?"

"Ừ, xem biểu hiện hôm nay của Khanh Nhi hơn phân nửa là sự thật. Ta thật muốn nhìn thấy vị thiếu hiệp này có phải ngọc thụ lâm phong như đồn đãi. Có thể sẽ không bằng ta. Có điều, nếu như bổn thái tử đoán, khó đây~~"

"...." khoé môi thất hoàng tử giật một cái.

.......................đường phân cách...................

Sáng sớm, ở Di Hoà Điện.

Công Dã Khanh Mộng đứng lên và chỉ mặc trung y trắng. Mái tóc đen buông dài, ngồi trước bàn trang điểm, để Vân Nhi và cung nữ hầu hạ.

"Công chúa, bệnh của thái tử không sao chứ?" Vân Nhi chọn đồ trang sức cho công chúa hỏi.

"Đã tốt hơn nhiều." Công Dã Khanh Mộng cười nhạt nói.

Bệnh của thái tử chuyển biến theo chiều hướng tốt. Tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống.

"Đạo cô đại nhân thật lợi hại. Người chỉ kê cho thái tử một đơn, thì thái tử đã khỏi bệnh." Vân Nhi phấn khởi nói: "Có điều, đạo cô đến và đi không thấy bóng đâu cả. Bây giờ cũng không rõ hành tung. Nếu người chịu ở bên cạnh thái tử, thì không còn sợ thái tử bệnh nữa."

"Sư phụ là người thích tự do. Người sẽ không chịu ràng buộc ở đây."

"Vâng~" Vân Nhi thấy dáng vẻ lạnh nhạt của công chúa, không nói gì nữa, xoay người, chọn cung y cho Công Dã Khanh Mộng, chuẩn bị sẵn cung y.

Công Dã Khanh Mộng để tỳ nữ hầu hạ, bỗng nhớ đến Mộc Phàm Nhạc, hỏi: "Mấy ngày gần đây, biệt viện có truyền tin gì đến không?"

Vân Nhi vừa xem y phục vừa đáp: "Theo Hàn Phi báo lại, kể từ hôm Mộc công tử nghe được lời đồn khi đi dạo ở ngoài, đã không rời cửa nữa. Cả ngày lắc đầu thở dài ở biệt viện~"

Rõ ràng là công chúa của họ cứu tên háo sắc. Hiện giờ lời đồn thổi thành tên ấy là anh hùng cứu mỹ nhân, còn nói cái gì mà tự định chung thân, huỷ danh dự của công chúa. Vân Nhi nhớ đến lời đồn thì nghiến răng nghiến lợi.

Công Dã Khanh Mộng nhớ đến đêm hôm ấy, Hàn Phi mang từng chữ từng hành động của người ấy báo cáo lại với mình. Trong đầu tự tưởng tượng ra Mộc Phàm Nhạc khi gặp những chuyện đó phản ứng thế nào, thì cong khoé môi lên. Nhất là đoạn ở quán trà, khi Mộc Phàm Nhạc nghe những lời đồn đó rồi phản ứng. Nàng không nhịn được cười khẽ thành tiếng, khiến Vân Nhi kinh ngạc nhìn nàng.

Công Dã Khanh Mộng nhìn theo cung y, quyết định nói: "Vân Nhi, lấy thêm một bộ thường phục."

"Thường phục ạ? Công chúa muốn xuất cung sao?" Vân Nhi hỏi.

"Ừ." Nàng muốn gặp người nọ rồi, không biết lần gặp này, người nọ có biểu cảm gì phong phú không.

"Công chúa, chúng ta đi đâu?"

"Biệtviện! !" Khoé môi Công Dã Khanh Mộng nhẹ cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip