15

Trong ngự thư phòng.

"Ngươi là Mộc Phàm Nhạc?"

"Bẩm hoàng thượng, thảo dân chính là Mộc Phàm Nhạc..." Dưới ánh mắt sắc bén từ ghế rồng, Mộc Phàm Nhạc đáp.

Lùi lại hai ngày trước đó:

Công Dã Khanh Mộng vào lúc tạm biệt đã nói với cô, thân phận mới của cô là họ hàng xa lắc của Đỗ thượng thư đại nhân. Nếu hoàng thượng hỏi về xuất thân của cô, thì cứ trả lời như vậy là được.

Công Dã Khanh Mộng ngày đó còn tìm người xử lý mái tóc ngắn của cô, nối một ít tóc vào cho dài ra. Đối với một sinh viên khoa nghệ thuật, Mộc Phàm Nhạc muốn tạo cho mình một phong cách riêng. Cô không muốn giống với người thời này. Một kiểu tóc như khuôn đúc, cô muốn nổi bật...

Cho nên vào lúc người kia cải trang cho mình, cũng đưa lời góp ý vào. Kết quả, kiểu tóc này được làm giống với Hoắc Kiến Hoa khi diễn Lệnh Hồ Xung!

Nhưng, cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Phần tóc mái được đan xen có thứ tự, phần nối được che bằng dải vải trắng cột lại, thật thật giả giả như kiểu này, thật là khiến người khác nhìn không ra.

Cô đã thương lượng thất bại với công chúa đại nhân. Cuối cùng, đêm đến, cô quyết định ngoan ngoãn bán thân làm phò mã của nàng. Dựa theo lời nàng tự an ủi mình, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, luôn sẽ có cách...

Nếu nó không thẳng thì phải làm sao bây giờ? Mộc Phàm Nhạc sẽ cho mọi người hay, không thẳng thì đâm vào đầu cầu luôn chứ sao! Dù gì, cô sẽ không khai ra đâu. Còn nữa, công chúa đại nhân đã hứa với cô, trong khoảng thời gian này, nếu cô không phạm lỗi gì, sau bốn năm, sẽ cùng công chúa đại nhân li hôn!

Mộc Phàm Nhạc từng hỏi công chúa đại nhân, vì sao là bốn năm? Thường chẳng phải ba năm là được rồi sao? Công chúa đại nhân im lặng cười với cô, cô nhún vai không nhiều chuyện nữa.

Có cái gọi là nói nhiều tất hớ, vẫn không hỏi là tốt. Vì thế, cô sẽ không gặp rắc rối trong bốn năm, khôn ngoan giữ mình là ổn.

Đã vậy, cô xem như quay về cuộc sống làm mọt gạo trước kia, ngủ một giấc đến tận trưa, rảnh rỗi thì ra ngoài tản bộ. Nếu có nghe phải những tin đồn kia nữa, cô cũng xem như truyện cổ Grim.

Chỉ mới hài lòng qua được một ngày, sáng nay cô vẫn còn ngủ say trong chăn. Bỗng nghe tiếng Hàn Phi liên tục gõ cửa. Cô phiền não không thôi, mơ màng mở cửa, nói: "Chuyện gì vậy?"

"Mộc công tử, xin tiếp chỉ!"

"Hm~ Ừ!"

Mộc Phàm Nhạc còn chìm trong mộng, Hàn Phi vỗ tay một cái, phía sau lập tức xuất hiện hai nha hoàn, trong tay cầm y phục, vật dụng dùng rửa mặt. Thân thủ linh hoạt giúp Mộc Phàm Nhạc thay y phục, rửa mặt.

Việc này bóp chết Mộc Phàm Nhạc hiện đang còn trong mộng đẹp. Vẻ mặt đờ đẫn mà hạnh phúc dừng lại ngay khoảnh khắc đó!

Cho đến khi cô tỉnh táo lại, cô đã ngồi trong xe ngựa. Hàn Phi ở phía ngoài đang thúc xe ngựa. Bên trong cô nghiêng ngả theo xe. Đến cửa cung rồi, chắc kiểu 'Siêu tốc' này đã khiến cô 'Say xe' mất rồi.

Trước mặt cô là cánh cửa vàng son lộng lẫy, khí thế uy nghiêm, biểu hiện cho thiên uy hoàng thất và sự bất khả xâm phạm của hoàng cung, cô không nhịn ói nổi nữa, dốc hết sức mà ói~

Quay về ngự thư phòng.

"Ngươi có biết, trẫm triệu ngươi đến, là vì sao không?" Người trị vì thiên hạ, mặc long bào kim long ngũ trảo, oai vệ ngồi trên long ỷ.

"Thảo dân, hơi...có biết một...ít." Đây là hoàng thượng trong truyền thuyết đó, áp lực thật lớn, tựa ngàn cân đè nặng trên vai.

Quả thật, hoàng thượng nắm quyền sinh sát khiến người khác có cảm giác...khiếp sợ. Hèn chi, người cổ đại thấy hoàng thượng muốn quỳ xuống, hoá ra là sợ đến nhũn chân!

"Ngươi nói thử xem." Hoàng thượng Công Dã Thống dùng ánh mắt sắc bén nhìn Mộc Phàm Nhạc, rồi liếc xéo về Công Dã Khanh Mộng thản nhiên, ung dung.

Mộc Phàm Nhạc cúi đầu, khoé miệng hơi cong xuống, không hài lòng. Hoàng thượng này và công chúa đại nhân đều như nhau, biết rõ còn hỏi: "Hoàng thượng, ngài triệu thảo dân vào bởi vì lời đồn giữa thảo dân và công chúa."

"Đúng, không sai." Công Dã Thống uy nghiêm lên tiếng, thu hồi ánh nhìn trên người Công Dã Khanh Mộng, bưng chung trà lên, nói: "Ngươi biết, làm tổn hại thanh danh của công chúa, là tội gì không~" Lời nói bình thường, bên trong lộ ra sát khí đằng đằng.

Mộc Phàm Nhạc tựa như bị tạt một thau nước lạnh từ đầu xuống chân, lạnh thấu xương, liếc mắt xem công chúa đại nhân bên cạnh mặc cung phục hoa lệ, muốn xin nàng giải vây. Kết quả, cơ bản là ánh mắt nàng không đặt chỗ cô, vẫn ngồi thanh nhã cao quý như thường lệ, giống như phớt lờ cô.

"Bên ngoài lan truyền ngươi và công chúa tự định chung thân? Ngươi đã biết tội chưa?" Hoàng thượng nhấp một ngụm trà, đặt chung trà xuống, lần thứ hai áp bức nói.

"Bẩm hoàng thượng, người thông thái không tin vào lời đồn." Trông thấy Công Dã Khanh Mộng không quan tâm cô, Mộc Phàm Nhạc quyết định tự dựa vào mình, mạnh miệng nói: "Sự thật chính là công chúa đã cứu thảo dân, thảo dân không hề biết võ công."

Công Dã Khanh Mộng nghe thấy, khoé môi cong lên.

"Uhm hử? Là như vậy à?" Hoàng thượng đầy hứng thú nhìn hai người: "Vậy chuyện tự định chung thân cũng là giả sao?"

"Đương..." Mộc Phàm Nhạc đang ngậm chữ 'Nhiên' trong miệng.

Công Dã Khanh Mộng quyết đoán ngắt lời cô: "Đương nhiên là giả, bẩm phụ hoàng, nhi thần và Mộc công tử không phải là tự định chung thân, mà là lưỡng tình tương duyệt, nên xin phụ hoàng tác thành!"

Gì! ?

Cái gì! ? ?

Cái gì vậy! ? ? ?

Lưỡng tình tương duyệt hả?

Mộc Phàm Nhạc kinh ngạc nhìn Công Dã Khanh Mộng!

Công chúa đại nhân, người nói là lưỡng tình tương duyệt sao? ? ?

Vậy phiền người, có thể lặp lại lần nữa không. Khi nãy, thảo dân bị điếc rồi, không nghe được, xin hãy lặp lại lần nữa! ! !

"Lưỡng tình tương duyệt? Mộc Phàm Nhạc, có thật không?" Mắt hoàng thượng tập trung vào cô.

Hoàng thượng, oan cho thảo dân lắm ~ Đương nhiên không phải vậy, thảo dân không muốn, rất là không bằng lòng, là công chúa đại nhân dùng đe doạ, dụ dỗ. Xin hoàng thượng hãy làm chủ cho thảo dân ~ Đây là lời người có khí phách nên nói, nhưng... Mộc Phàm Nhạc tuyệt đối không phải loại người cứng rắn.

"Bẩm hoàng thượng, đúng vậy, là thảo dân cùng công chúa lưỡng tình tương duyệt. Xin hoàng thượng tác thành!" Đứng quá lâu, lại bị doạ sợ một chút, chân mềm nhũn, duy trì không nổi nữa, quỳ xuống đất, quỳ thư giãn một chút.

Lúc này, công chúa đột nhiên cảm thấy Mộc Phàm Nhạc, rụt đầu như rùa vậy...thật đáng yêu! ! !

"Chuyện này là thật, không lời gian dối chứ?"

"Bẩm hoàng thượng, thảo dân tuyệt không nửa lời gian dối!"

Hết phân nửa là xạo, đồng ý trong hoàn cảnh công chúa đại nhân biết cô là nữ, đồng ý khi khế ước bán thân nằm trong tay công chúa đại nhân. Tuy là đối tượng không như tiêu chuẩn đã đặt ~~ Nhưng, xem như là lưỡng tình tương duyệt.

Hoàng thượng hết nhìn Công Dã Khanh Mộng lại nhìn Mộc Phàm Nhạc đang khấu đầu, chốc lát, nói: "Mộc Phàm Nhạc, ngẩng đầu trả lời, ngươi có phải người đọc sách không?"

Đây là nói đến đâu vậy? Tốc độ nói sang chuyện khác của hai ba con này quá nhanh! Chủ đề khi nãy xong rồi hả?

Mộc Phàm Nhạc ngẩng đầu, đáp lại: "Bẩm hoàng thượng, thảo dân đã đọc sách hơn mười năm." Tính từ lúc mình vào nhà trẻ, hơn mười năm nhỉ! !

"Vậy ngươi có điểm gì nổi bật?"

Điểm nổi bật? Mộc Phàm Nhạc tập trung suy nghĩ một chút, xuyên không có được tính vào không? Là nữ lại bị ép cưới nữ nhi của ngài có được tính không?

"Bẩm hoàng thượng, thảo dân không có gì đặc biệt! Thảo dân rất bình thường! !" Nói xong, tự nghĩ là mình không nói gì sai, ừ, không sai.

Nhưng sai rồi ~~ sao lại có cảm giác tự hạ thấp mình như vậy. Hình như thật là vậy, chẹp chẹp miệng~

Công Dã Khanh Mộng hơi nghiêng đầu, liếc mắt quan sát Mộc Phàm Nhạc, mày liễu hơi cong, mỉm cười rồi lập tức khôi phục biểu tình thường ngày.

Còn hoàng thượng bị câu trả lời thành thật của Mộc Phàm Nhạc khiến cho hơi nghẹn, nhưng vẫn thấy được ý cười của Công Dã Khanh Mộng, nhìn nàng, yêu thương hỏi: "Khanh Nhi, đã quyết định rồi?"

"Vâng, phụ hoàng!" Câu trả lời đơn giản đầy kiên định.

Chậc chậc, đây là thái độ khác biệt của hoàng thượng đối xử với nữ nhi và dân thường, thật là một trời một vực~

Đối với công chúa đại nhân thì giọng dịu dàng, nâng đến tận trời, đến lượt cô thì lạnh đến đất đóng băng. Bĩu môi một cái, phê bình một cái.

"Trẫm đã hiểu, người đâu, mài mực!"

Mộc Phàm Nhạc chớp mắt mấy cái, trông thấy hoàng thượng đang hạ bút viết, nhìn về công chúa đại nhân, thấy đối phương mỉm cười, tỉnh ngộ.

Phỏng vấn xong rồi hả? Qua rồi hả? Hoàng thượng cho cưới rồi hả? ?

Chặng đường phía trước còn nhiều gian truân, cô bán thân bốn năm dài ~ Amen~

Lòng Mộc Phàm Nhạc bắt đầu cầu khẩn:

-Cầu trời phù hộ, bốn năm trôi qua bình an!

-Nguyện thánh Allah phù hộ, đừng lôi cô vào cuộc chiến tranh đoạt quyền vị!

-Xin Chúa Jesus ban phước, ngoài việc ăn cơm thì không có việc gì làm, tẻ nhạt đến đám phụ nữ cung đấu cách thiệt xa!

Đây là một trong hai lý do lớn nhất Mộc Phàm Nhạc không muốn kết hôn đó!

-Cuối cùng, cầu xin Ngọc Hoàng đại đế, Phật tổ Như Lai, Thiên hoàng lão tử...v.v...phù hộ mỗi ngày công chúa đại nhân đều thật vui vẻ. Sau đó sẽ giảm thời gian bán thân của cô lại!

Ngoài ra, còn một bài phát biểu nữa: Thưa ba mẹ yêu quý, ông bà ngoại, ông bà nội, chị và anh rể tương lai chưa biết mặt, con sắp kết hôn rồi. Tuy không thể mang về cho mọi người một chàng rể đẹp trai, ưu tú, chỉ có thể mang về một người vợ cổ đại quyền quý. Mọi người có chịu không?

........................

Lưỡng tình tương duyệt: hai bên yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip