19
Trời tờ mờ sáng, Mộc Phàm Nhạc đang ngủ ngon thì bị lôi đi. Cô cứng ngắc để cho nha hoàn xung quanh giúp mình rửa mặt, thay đồ, chải đầu. Cô biết hôm nay là ngày đại hôn của công chúa Tĩnh Thạc, về phần cô, là vai phụ không thể thiếu.
Đến khi tắm xong, Mộc Phàm Nhạc soi gương đồng, một kiện y phục tân lang đỏ thẫm, trước ngực còn có một bông hoa đỏ lớn, rốt cuộc Mộc Phàm Nhạc đã hiểu, vì sao mỗi người cổ đại thành thân mặt đều đỏ rồi, có lẽ nguyên nhân xuất phát từ bộ đồ đỏ này!
Khi ra cửa, Mộc Phàm Nhạc bỗng nhớ đến một việc, quay lại giường, lấy cái bọc đã chuẩn bị lúc tối qua, nhét vào ống tay áo, mới ra ngoài cưới vợ.
Ở cửa viện, Mộc Phàm Nhạc trông thấy đoàn rước dâu của hoàng thất đang đợi lệnh, khó tránh bị sốc, ngoan ngoãn nào ~Đây là cuộc chiến lớn!
Hàn Phi dắt một con ngân bạch tuấn mã đến, Mộc Phàm Nhạc biết tự mình leo lên ngựa là một việc khó, nói chi đến cưỡi ngựa, cô bước đến trước mặt Hàn Phi, nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Phi Tử, tôi không biết cưỡi ngựa!"
"Phò mã gia..."
"Chúc mừng phò mã gia, chúc mừng phò mã gia." Lời Hàn Phi chưa dứt, Mộc Phàm Nhạc trông thấy một hỉ nương chẳng biết từ nơi nào xuất hiện, mặc y phục đỏ thẫm, tỏa ra mùi thơm nồng nặc, mặt tươi cười, tay cầm khăn lụa nhỏ bước đến chỗ cô.
"Chung vui chung vui." Mộc Phàm Nhạc cười khan hai tiếng, chắp tay tạ lễ, người lui dần về Hàn Phi phía sau, cô không thích mùi thơm của vị hỉ đại nương này.
"Phải phải phải, phò mã gia, sắp đến giờ lành rồi, mời lên ngựa!"
"Hả? Được!" Mộc Phàm Nhạc lên ngựa, chân đạp bàn đạp, hai tay kéo yên ngựa, muốn lên ngựa nhưng lực bất tòng tâm. Hàn Phi thấy thế, giả vờ chỉnh lại hỉ phục bị nhăn cho Mộc Phàm Nhạc để giúp cô lên ngựa, dùng lực đẩy một cái, đưa cô lên ngựa. Mộc Phàm Nhạc ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương, người như khúc gỗ trong tiếng đốt pháo và tiếng cồng chiêng đinh tai nhức óc phía dưới, thấp thỏm không yên đến hoàng cung rước dâu.
Tiến vào Điện Kim Loan, trông thấy nhạc phụ hoàng thượng ngồi trên long ỷ đầu tiên. Hôm nay hoàng thượng Công Dã Thống không mang theo uy nghiêm trước đó, cũng chẳng giấu đi sự vui mừng hiện trên gương mặt.
Mộc Phàm Nhạc vào điện quỳ một gối: "Thảo dân tham kiến hoàng thượng."
Cô bẩm một tiếng thì đại thần xung quanh cười một trận.
"Sao còn là thảo dân, hoàng thượng? Chẳng hay hôm nay là ngày gì?" Công Dã Thống tằng hắng hai cái, triều thần lập tức im lặng: "Còn không đứng lên."
Mộc Phàm Nhạc đứng lên trông thấy sự vui mừng hiện rõ trên mặt hoàng thượng, thì nhớ đến lời Dung ma ma dạy, sửa lời: "Nhi thần, tạ ơn phụ hoàng."
Má ơi! Cô thật trở thành 'Con rể' của hoàng thượng rồi, không thể tin được!
"Ừ." Công Dã Thống thấy cô mi thanh mục tú, còn có tính trẻ con, cười cười: "Sau này, ngươi phải đối xử thật tốt với Khanh Nhi của trẫm, nếu không, trẫm nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!"
"Vâng, xin phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định đối xử tốt với công chúa!" Mộc Phàm Nhạc cười thầm, quả nhiên, giống với lời thoại mà cô nghĩ đến. Kế tiếp sẽ là 'Vậy trẫm giao Khanh Nhi cho ngươi.'
"Vậy trẫm giao Khanh Nhi cho ngươi!"
"Vâng" Mộc Phàm Nhạc chắp tay tạ lễ, trong lòng cười thầm không ngừng.
Thấy chưa ~~ không sáng tạo ~
"Chúc mừng hoàng thượng, mừng hoàng thượng có thêm giai tế, ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, công chúa thiên tuế thiên thiên tuế." Hoàng thượng nói xong, đại thần trong triều cùng nhau chúc mừng.
Mộc Phàm Nhạc thầm nghĩ, nhạc phụ hoàng thượng sắp cười rồi.
"Haha haha, tốt tốt tốt lắm, hôm nay không bàn quốc sự, chúng ái khanh không say không về."
Lại phải chia ra!
Mộc Phàm Nhạc nghĩ đến trong trường hợp như vậy mà mình còn tự tiêu khiển một chút, thật bái phục mình, nụ cười đắc ý nở trên gương mặt. Người khác nhìn vào cho rằng cô hạnh phúc ôm được giai nhân, vui vẻ vượt qua Long Môn. Các đại thần thấy vậy nối tiếp nhau đến chúc mừng cô.
Đến phút cuối, Mộc Phàm Nhạc không chịu nổi các đại thần đếm không xuể này, thì hoàng thượng khai khẩu giúp cô giải vây: "Không nên để lỡ giờ lành, Phạm Nhạc, nên đến Điện Di Hòa."
Mộc Phàm Nhạc đang trong tình trạng choáng váng nghe được những lời này thật vui mừng, hạnh phúc tiếp chỉ, vui phơi phới đến Điện Di Hòa.
Cung nữ và hỉ nương trong tẩm cung dưới sự chỉ đạo của công chúa đại nhân, Mộc Phàm Nhạc trông thấy một nhóm lớn phi tử công chúa đợi cùng nữ gia quyến vui mừng nhướng mày đứng ở cửa nhìn cô, ngay cả Dung ma ma cũng thích thú.
Mộc Phàm Nhạc trông thấy thế trận này khó tránh luống cuống và khẩn trương, hỉ nương đứng trước mặt cô vẫy khăn tay qua lại, cười nói: "Phò mã gia, giờ lành sắp đến, mau đến cưới công chúa nè." Nói xong, đưa cho cô một dải lụa đỏ, nhắc nhở: "Phò mã gia, nhớ kỹ đến nơi hãy đưa cho công chúa."
"Hả? Oh." Mộc Phàm Nhạc nhận lấy, thầm cổ vũ bản thân vượt qua 'Bức tường người', vào nội điện, trông thấy hỉ phục đỏ rực thêu tường phụng cùng mũ phượng thoạt nhìn trông rất nặng rất giá trị của công chúa đại nhân đang ngồi ngay ngắn trên giường, bên cạnh là tì nữ thân cận Vân Nhi đang đứng, cũng mặc y phục đỏ chói. Điều đầu tiên Mộc Phàm Nhạc cảm nhận chính là, đỏ, thật đỏ chói, đỏ rực đến tận nhà ngoại.
Cô cầm dải lụa đỏ tiến đến Công Dã Khanh Mộng, chẳng kiêng dè Vân Nhi đưa tay muốn nhận lấy dải lụa đỏ, trái lại đưa đến cho công chúa đại nhân.
Trong chớp mắt, cô nhanh chóng lấy chiếc bọc đã giấu trong tay áo lúc sáng, kín đáo đưa cho công chúa đại nhân, nhỏ giọng nói nhanh: "Công chúa đại nhân, cái này để người khi người lên kiệu thì dùng, phía ngoài là khăn tay sạch, ăn xong có thể dùng để lau miệng!"
Đây là cảnh tình chàng ý thiếp khi các nữ quyến trông thấy, khẽ cười một trận.
Mộc Phàm Nhạc đứng lên, không quan tâm đến bọn họ đang cười, trông thấy công chúa đại nhân cất chiếc bọc, mới yên tâm tươi cười.
Khi cùng Dung ma ma học lễ nghi, rốt cuộc cô loáng thoáng nghe được tuổi thật của công chúa đại nhân, mới mười sáu tuổi thôi, vẫn còn là trẻ vị thành niên!
Tuy cô biết cổ đại kết hôn sớm, nhưng chuyện xảy ra với mình khiến cô khiếp sợ không ngớt. Cô biết trên cơ bản ngày thành thân, tân nương sẽ không kịp ăn gì cả, nghĩ đến công chúa đại nhân mới mười sáu, đây là giai đoạn vàng của sự phát triển, không thể để nàng ấy đói được!
Vì thế đêm qua, cô đã bóc sẵn trứng gọt sẵn táo, bọc trong giấy dầu sạch, sau cùng dùng khăn tay sạch bọc bên ngoài, cô lo chẳng may hai thứ này lớn quá, để trong ống tay áo sẽ rơi ra, thử nghiệm một phen chẳng thấy rơi xuống, cô mới yên tâm.
Đương nhiên, trừ quan tâm ra thì Mộc Phàm Nhạc cũng muốn lấy lòng một ít, tránh cho cuộc sống sau này không tốt!
"Được rồi, phò mã gia, đừng thừ người nữa! Mau cõng công chúa điện hạ ra ngoài lên kiệu đi." Hỉ nương trông thấy Mộc Phàm Nhạc sững sờ, vẫy khăn tay nhỏ trước mặt cô, cười lớn nhắc cô.
Á? Còn phải cõng công chúa đại nhân?
Cô là cô gái hai mươi yếu đuối đến điểm tâm cũng chưa ăn, lấy sức ở đâu hả?
Nhưng lòng Mộc Phàm Nhạc biết đây là chuyện không thể thương lượng được, lập tức ngồi xổm xuống trước công chúa đại nhân, nhận lệnh: "Công chúa đại nhân, lên đi."
"Phò mã gia cõng công chúa điện hạ ~" Hỉ nương vui vẻ lớn tiếng nói.
Mộc Phàm Nhạc cảm giác một cơ thể mềm mại áp lên lưng của mình, ngay tức khắc có một hương thơm thanh nhã bay vào mũi. Ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đang híp thành sợi chỉ của hỉ nương, Mộc Phàm Nhạc thở dài, thật là xông đến tận dây thần kinh người ta, lùi một bước tránh khỏi mùi thơm ngào ngạt đó.
Hítsâu, Mộc Phàm Nhạc lấy hơi hăng hái đứng lên, cái nhẹ trên lưng khiến cô nhẹnhõm, may mà công chúa đại nhân không nặng lắm. Nếu đổi thành Dung ma ma, thìcô sẽ quyết liệt yêu cầu mình được cõng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip