24
Do Mộc Phàm Nhạc ngủ trên bàn cứng cả đêm nên cả người đau nhức, khổ sở thức dậy, chảy nước mắt ngồi trên ghế đẩu ngáp.
Các nha hoàn vào hầu hạ trông thấy vậy che miệng khẽ cười, chỉ có Vân Nhi búi tóc cho Công Dã Khanh Mộng là trực tiếp liếc mắt, thầm oán trách nói, đây là phò mã gia kiểu gì vậy?
Công Dã Khanh Mộng ngồi trước gương đồng, niềm vui và sự xấu hổ của người mới thành thân không hiện giữa đôi lông mày, nàng vẫn giữ sự thanh nhã như thường lệ.
"Chúc mừng công chúa, chúc mừng phò mã gia." Vân Nhi và các nha hoàn không quên chúc mừng.
"Ừ." Công Dã Khanh Mộng cười yếu ớt gật đầu.
"Cám ơn." đồng thời Mộc Phàm Nhạc cũng cười đáp lại.
"Công chúa, tóc đã được búi xong." Vân Nhi rất hài lòng về búi tóc hôm này mình làm cho công chúa.
"Ừ."
Mộc Phàm Nhạc cứ ngỡ cô nương cổ đại sau khi thành thân, sẽ giống như trên tivi vậy, sẽ búi kiểu tóc của thiếu phụ, nhưng, cô trông thấy chỉ có một đoạn tóc đen được bới lên, còn những đoạn tóc mềm khác vẫn xõa phía sau, một ít buông trước ngực, kiểu tóc này, đã chỉ ra rõ nữ tử này đã là vợ người, lại giữ được hơi thở của thiếu nữ, thật là nhất cử lưỡng tiện nha.
Mộc Phàm Nhạc trông thấy công chúa đại nhân mặc bạch y trước mắt, khóe môi nở nụ cười. Nữ thần quốc dân được người người tranh nhau nhận cái liếc mắt thoáng qua đã thật sự kết hôn với cô, thật khiến người khác ghen tị muốn chết, nghĩ đến đây, bá tánh nhỏ nhoi như cô rất đắc ý.
Ơ...Ánh mắt của công chúa đại nhân trong gương đồng, sao có cảm giác lạnh buốt vậy?
"Lão nô thỉnh an công chúa, phò mã gia." Vào lúc này, Dung ma ma dẫn theo một ma ma lạ vào, vui vẻ cười nói.
"Cám ơn Dung ma ma và vị...ma ma này." Mộc Phàm Nhạc nhìn thấy trên tay vị ma ma kia bưng một cái khay, không biết phải xưng hô thế nào.
"Phò mã gia, người cứ gọi lão nô là Lý ma ma." Vị ma ma nọ thấy thế, cười tự giới thiệu.
"Oh, cám ơn Lý ma ma." Nụ cười tươi hiện nở trên môi.
"Công chúa, lão nô theo phép tắc vào thu dọn đồ." Dung ma ma tiến đến trước Công Dã Khanh Mộng, giọng trìu mến nói.
"Ừ." Công Dã Khanh Mộng nhìn Dung ma ma đã chăm sóc mình từ thuở nhỏ, nở nụ cười kính trọng, gật đầu.
Dung ma ma trông thấy công chúa gật đầu, thì bước thẳng đến trước giường, Lý ma ma cầm khay cũng cất bước theo sau, hai ma ma tìm khăn lụa trắng nửa ngày trời chẳng thấy, lấy làm lạ, hai người nhìn nhau, gọi Vân Nhi đến, nhỏ giọng hỏi tìm tung tích của khăn lụa.
Vân Nhi vừa nghe xong, thoáng chốc đỏ mặt, nhớ lại khi chỉnh lại giường thì không thấy nữa, chợt nhớ ra điều gì đó, thì thầm bên tai Dung ma ma:"Vào ban sáng bước vào, đã trông thấy phò mã gia lấy vật gì đấy bỏ vào ống tay áo."
Dung ma ma nghe vậy, tầm mắt thoáng chốc đảo đến người nào đó đang xoay cổ vặn eo.
Mộc Phàm Nhạc nhắm mắt thả lỏng cơ thể đau nhức, không ngờ đến, mở mắt ra thấy hai ma ma đứng sững trước mình, khiếp sợ nói:"Có chuyện gì vậy?"
"Phò mã gia, khăn lụa trắng đang ở chỗ ngài sao?" Dung ma ma híp mắt, dò hỏi.
"Khăn lụa trắng? Khăn lụa trắng nào?" Mộc Phàm Nhạc vờ như không biết, thật ra thì khăn lụa trắng đó từ sớm đã được cô cất đi.
"Phò mã gia, chính là khăn lụa trắng được đặt trên giường." Lý ma ma cười nói.
Cô biết, chẳng phải công chúa đại nhân nói với cô sẽ xử lý sao? Liếc mắt về hướng công chúa đại nhân, ơ...công chúa đại nhân lại có thể xem như không thấy? Mộc Phàm Nhạc thầm khổ sở, công chúa đại nhân, không phải người nói người giải quyết nó sao?
Dung ma ma trông thấy Mộc Phàm Nhạc chột dạ thì đã khẳng định khăn lụa nhất định ở chỗ cô, phiền não, chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ này vậy? Rõ ràng đã bảo, khăn trắng này sẽ được trình lên, hiện giờ ngược lại, chính đứa nhỏ này lấy mất, có cảm giác như 'Trẻ nhỏ không dễ dạy'.
"Phò mã gia, xin người giao khăn lụa ra."
"Có thể..." Mộc Phàm Nhạc trông thấy Dung ma ma hơi tức giận, do dự.
Khăn trắng ở chỗ cô, nhưng máu trên đó không phải như ý họ muốn, làm sao bây giờ? Còn công chúa đại nhân nữa, nàng nói nàng giải quyết việc này mà? Nhìn qua công chúa đại nhân, ơ kìa...Sao người cười lạnh vậy?
"Phò mã gia đừng ngượng, việc này là thiên kinh địa nghĩa, người, nên giao cho các ma ma thôi." Lý ma ma hiểu lầm Mộc Phàm Nhạc mới làm phu quân nên ngượng, cười xòa.
"Có lẽ ~" Lần nữa trộm nhìn về hướng công chúa đại nhân, ơ kìa...Cười lạnh đến thấu xương luôn. Trông thấy công chúa đại nhân không định giúp mình, Mộc Phàm Nhạc từ từ lấy cái khăn trắng trong ống tay áo mà đêm qua cô dùng để chặn máu mũi ra, lúng túng đưa sang Dung ma ma.
Hai ma ma nhận lấy khăn trắng, trông thấy máu trên ấy, vùng lông mày nhíu lại...Hình như hơi nhiều máu thì phải? Lại trộm nhìn mặt Mộc Phàm Nhạc bất chợt đỏ lên, hai người họ thần giao cách cảm có cùng suy nghĩ:"Thảo nào phò mã gia muốn cất giấu khăn trắng đi, đêm qua chắc đã dốc toàn lực công phá thành trì...Đây chính là bằng chứng phạm tội!"
Công Dã Khanh Mộng trông thấy hai ma ma chăm chú vào 'Vết máu' đến thất thần, ắt hẳn họ sẽ nghĩ đó là kết quả của cuộc triền miên mỏi mệt chưa hề xảy ra. Giờ phút này, nàng nhớ lại chuyện không thể nói vào lúc giữa đêm qua, sự xấu hổ lại ập đến, hai gò má đỏ ửng.
Ma ma nhìn thấy má ngọc như ráng chiều của công chúa điện hạ, đều cười hiểu ngầm, xác định suy nghĩ của mình.
Các nha hoàn trông thấy khăn trắng được phò mã gia lấy ra, đều kinh ngạc, rồi nhìn đôi tân phu phụ ngại ngùng, lòng mỗi người họ đều sáng như gương, tất cả những cô nương chưa xuất giá đều ngượng đến chín mặt.
Mộc Phàm Nhạc trông thấy nhóm nữ nhân đều đỏ mặt, đương nhiên biết họ đang nghĩ gì, thầm than trách: Cớ gì mấy người lại đỏ mặt chứ? Chuyện này không như mấy người nghĩ đâu! Đây là vết máu của phò mã gia ta! Là ta đó!
"Phò mã gia, công chúa mảnh mai, nếu hai ngày sắp đến trong người không khỏe, ngài hãy chiếu cố cho công chúa một chút, có thể thì nhẫn nại thêm mấy ngày, là phu quân thì nên thương hương tiếc ngọc." Dung ma ma hiểu lầm Mộc Phàm Nhạc, cơn giận khi nãy tan biến, thì thầm bên tai Mộc Phàm Nhạc khuyên nhủ. Ám chỉ trong đó là, cơ thể công chúa gầy yếu sẽ không lăn giường nổi với cô trong vài ngày tới.
Cơ thể không khỏe gì chứ? Nhẫn nại gì chứ? Mộc Phàm Nhạc bừng tỉnh, hình như đêm qua công chúa đại nhân cũng nói y như vậy, tính cách hình như cũng hơi nóng nảy!
Sao ta? Dì cả đến rồi chăng?
Trừ chuyện đó ra, tạm thời Mộc Phàm Nhạc không tìm ra được nguyên do nào khác, cô cùng không dám khẳng dịnh chắc chắn, cô nhỏ giọng:"Ma ma, hai ngày này có phải bụng dưới của công chúa đại nhân không khỏe không? Cần bổ huyết dưỡng khí?"
Cô không thể trực tiếp hỏi công chúa đại nhân có phải dì cả sắp đến không, sợ rằng Dung ma ma không hiểu, có lẽ do khoảng cách giữa thế hệ! Cũng không thể trực tiếp hỏi có phải dì cả đến không? Bây giờ, cô trong thân phận nam nhân, hỏi vậy là thất lễ đó, sau khi cân nhắc thì hỏi khéo như thế!
"Phải, chắc là thế..." Dung ma ma cho rằng Mộc Phàm Nhạc hiểu được ý mình.
"Oh, ta hiểu rồi, người yên tâm đi." Người nào đó cũng hiểu lầm nốt.
Rất rõ ràng rằng, hai người này hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, không cùng một tần số!
"Công chúa, lão nô đã hoàn thành nhiệm vụ, xin cáo lui." Lý ma ma kéo Dung ma ma đang mừng rỡ khi Mộc Phàm Nhạc nghe xong, xin Công Dã Khanh Mộng cáo lui ra.
Trước khi rời khỏi, Dung ma ma cẩn thận dặn dò Mộc Phàm Nhạc, ba ngay sau, cô và công chúa đại nhân cùng nhau về thăm nhà bên ngoại.
Đợi họ đi, Mộc Phàm Nhạc giao phó Vân Nhi chuẩn bị một chén canh long nhãn táo đỏ vào tẩm điện, Vân Nhi biết món này dùng để bổ máu, rồi nhìn công chúa, lần đầu tiên nghe xong thuận theo ý của Mộc Phàm Nhạc làm.
Vân Nhi đi rồi, Mộc Phàm Nhạc đứng phía sau công chúa đại nhân, nhìn trong gương ánh mắt kia khá lạnh, nghĩ thầm, hèn chi đêm qua vô duyên vô cớ nổi giận, ra là dì cả ghé thăm. Quả nhiên, khi dì cả đến có thể gây đủ thương tổn cho phụ nữ, dù cho tính tốt cỡ nào cũng sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.
"Các ngươi cũng lui đi."
"Vâng!" Các nha hoàn giúp công chúa đại nhân rửa mặt bới tóc nghĩ rằng vị tân phò mã gia muốn nói ít chuyện khuê phòng với công chúa, che miệng cười trộm thoái lui.
Trong điện chỉ còn hai người, Mộc Phàm Nhạc to gan dìu tay công chúa đến giường, bóng gió:"Công chúa đại nhân, người không khỏe, lại đây nghỉ một chút đi."
Mộc Phàm Nhạc cầm tay mềm mại như không xương của công chúa đại nhân, thầm khen, tay công chúa đại nhân thật mềm mịn ghê, trong phút chốc, cô ý thức được một điều: Có phải cô đang mạo phạm tay của công chúa đại nhân không?
Ban đầu, Công Dã Khanh Mộng cho rằng Mộc Phàm Nhạc muốn xin lỗi chuyện đêm qua, không nghĩ đến, nàng ấy kéo mình đến giường, còn muốn mình nghỉ ngơi, còn định rộng lượng, đến cạnh giường thì nàng ấy buông lỏng tay.
Mộc Phàm Nhạc đỡ nàng ngồi xuống, ân cần:"Công chúa đại nhân, trước hãy nghỉ một lát, Vân Nhi sắp quay lại rồi."
Công Dã Khanh Mộng thấy trong mắt cô là sự chân thành, quan tâm bộc lộ qua lời nói, lòng vơi đi lửa giận:"Phò mã muốn làm gì?"
Khẩu khí này khiến Mộc Phàm Nhạc nhớ ngay đến bộ hoạt hình《Kỷ băng hà 》của nước ngoài. Nhưng hiện giờ nhân vật chính không phải những sinh vật thời tiền sử đáng yêu, mà là sông băng trước mặt chúng đó, thiệt lạnh.
"Ta muốn người nghỉ một chút thôi." Tâm trạng của công chúa đại nhân không nên ảnh hưởng bởi 'Người bà con' đó. (ý chỉ dì kinh nguyệt)
"Nghỉ ngơi?" Công Dã Khanh Mộng cười nhẹ nhàng, lại khiến người ta cảm nhận được từng tia ý lạnh:"Bổn cung không khỏe khi nào?"
"Lẽ nào không phải hả?" Mộc Phàm Nhạc nhíu mày đáp lại.
"Không có."
"Thế nhưng công chúa đại nhân, đêm qua chính người nói trong người không được khỏe mà."
Mộc Phàm Nhạc không hỏi thì thôi, vừa hỏi một cái, cơn giận đang tích tụ vào giữa hai chân mày của Công Dã Khanh Mộng, dù nàng có kiềm chế tốt, cũng không chịu được bị người khác mạo phạm, mặc cho người đó là nữ tử đi chăng nữa, lạnh lùng hỏi:"Ngươi không nhớ gì việc tối qua sao?"
Trong lúc ngủ có xảy ra chuyện gì hả? Mộc Phàm Nhạc mờ mịt lắc đầu.
Công Dã Khanh Mộng ngẩng đầu thấy đôi mắt trong veo, không giống với nói dối, thầm thở phào nhẹ nhõm, thôi thì chuyện đến đây dừng lại được rồi.
"Phải rồi, công chúa đại nhân, sao tối qua ta lại nằm dưới sàn vậy?" Có người không màng sống chết hỏi.
Tâm trạng Công Dã Khanh Mộng mới được thả lỏng, lại bị đè nặng, phóng ánh mắt lạnh sang:"Ngươi mộng du bất cẩn té xuống."
"Mộng du?" Mộc Phàm Nhạc ngờ vực, trước giờ cô đâu có mộng du đâu. Nhưng tại sao giọng của công chúa đại nhân lại lạnh hơn vậy, lại đóng phim hả? Vào phim《Tàu Titanic》, là đoạn đâm vào tảng băng đúng không?
Ừ, chắc giống như Dung ma ma nói, 'Dì cả' của công chúa đến.
Công Dã Khanh Mộng nhất quyết không nói, Mộc Phàm Nhạc thấy sự lạnh giá trên mặt nàng nên không dám nhiều lời, hai người rất ăn ý yên lặng.
"Công chúa, phò mã." Chốc lâu sau, Vân Nhi mang một chén canh vào phá vỡ sự yên tĩnh.
Mộc Phàm Nhạc cầm chén canh, tự giác thổi nguội, Công Dã Khanh Mộng thấy vậy thì nhíu mày không biết cô muốn làm gì, Mộc Phàm Nhạc thấy canh đã nguội bớt, bưng chén canh qua ngồi xuống:"Công chúa đại nhân, trong người không khỏe, uống canh nhãn táo đỏ thì lát nữa sẽ dễ chịu hơn."
Tâm trạng người sẽ dễ chịu một chút, tâm trạng người tốt lên thì cô mới sống thoải mái một chút. Thật là ngày qua ngày đan xen nhau!
Nhãn táo đỏ? Đây là canh thiện được dùng nhiều khi nữ tử vào kỳ kinh nguyệt. Công Dã Khanh Mộng trông thấy cô chân thành, yếu ớt thở dài nói:"Ngươi uống đi." Đêm qua y bị chảy máu mũi.
"Ta uống?" Mộc Phàm Nhạc kinh ngạc. Dì cả cô chưa đến, sáng sớm uống đồ bổ như vậy sẽ không đủ dưỡng chất đâu.
Vân Nhi cũng mở to mắt thắc mắc nhìn công chúa, canh nhãn táo đỏ của công chúa tự nhiên để cho phò mã uống? Phò mã là nam nhân mà.
"Phải, là ngươi uống!" Giọng khẳng định.
"Nhưng mà..." Mộc Phàm Nhạc không thích uống canh, cô thích sữa tươi và bánh mì.
"Hm?" Đôi mày thanh tú nhẹ nhướng lên, từ 'Hm' du dương, có thể cảm thấy không khí càng lạnh thêm rồi.
Má ơi! Bây giờ là 'Cực lạnh' rồi đó! Mộc Phàm Nhạc nhìn công chúa đại nhân, nuốt nước bọt một cái, dưới sự uy hiếp đành nhận lệnh uống xong chén canh trong tay, sáng tân hôn của kẻ khác đều là 'Ý xuân' phơi phới, còn tân hôn của cô thì băng thiên tuyết địa. Xem ra, công chúa thuộc loại núi băng, sớm muộn gì cô cũng rèn được khả năng chống rét.
Trong lòng Vân Nhi vui như hoa nở, tuy thị hiếu của công chúa hơi kì lạ, nhưng khiến tên sở khanh phò mã gia ăn khổ, thật tốt!
.........................
Nhất cử lưỡng tiện: một việc được hai lợi ích.
Thiên kinh đĩa nghĩa: điều hợp lý.
Bổ huyết dưỡng khí: bổ máu và điều hòa khí huyết.
Dì cả: ám chỉ chu kì kinh nguyệt.
Băng thiên tuyết địa:rét mướt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip