9
Đã từng, là Mộc Phàm Nhạc ngây thơ, ngốc nghếch ở tiểu học, với gương mặt trẻ con hỏi giáo viên: "Cô giáo ơi cô giáo, bánh có rơi từ trên trời xuống không?"
Cô giáo thẳng thắn trả lời cô: "Không có, nhưng miễn chúng ta có nơi có thể tự làm ra chiếc bánh thuộc về riêng mình."
Cô nghe xong, chép chép miệng cụp mắt, gật gật đầu.
Đến trung học, Mộc Phàm Nhạc đang ăn trái cây cùng ba mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ nói xem, có chuyện bánh rơi từ trên trời xuống không?"
Mặt mẹ hạnh phúc cười nói: "Có chứ, ba con chính là chiếc bánh của mẹ đó." Nói xong, hai người nhích gần lại nhau, Mộc Phàm Nhạc toàn thân nổi da gà, xoay người bỏ đi.
Khi cô lên đại học, cô hỏi bạn thân cùng phòng: "Các cậu nói thử xem, có bao giờ xảy ra chuyện bánh từ trên trời rơi xuống không?"
Bọn họ trả lời cô: "Có đó, phải xem cậu có gặp được hay không. Trường hợp này chỉ có thể gặp không thể cầu."
Cô giáo nói không có, mẹ nói có. Bạn cùng phòng thì nói có thể gặp không thể cầu. Vậy rốt cuộc là có hay không đây.
Nếu trên trời thật sự rơi bánh xuống, Mộc Phàm Nhạc cũng mong nó có thể rơi trúng mình. Hì hì, tốt nhất là rơi vào miệng cô.
Có điều, hiện giờ...quan sát người đối diện đang cúi đầu đọc sách, nhất là khuôn mặt khiến chúng sinh điên đảo kia, Mộc Phàm Nhạc nặng nề thở dài.
Haiz~ cô gặp bánh từ trên trời rơi xuống rồi. Có điều chiếc bánh này, là một bánh sắt, không rơi vào miệng cô, là quăng thẳng vào mặt cô. Không chỉ đau, mà mặt cũng méo luôn! !
"Này, tên sở khanh này nhìn công chúa của bọn ta say mê có ý gì."
Công chúa đại nhân nói cho Vân Nhi, cô là 'Phò mã gia tương lai' của mình. Vân Nhi hoàn toàn sẽ không vì thân phận tương lai của cô, mà kính trọng giống công chúa đại nhân, đối với cô khách sáo một tý. Ngược lại, còn thay công chúa đại nhân tức giận.
Còn không phải do công chúa đại nhân không nói cho Vân Nhi biết cô là nữ sao~ ?
Vân Nhi rất buồn bực, sao mới có một đêm, tên sở khanh trước mặt này lại thành phò mã gia tương lai được vậy.
"Tôi không có, vừa rồi tôi chỉ mất tập trung một chút". Mộc Phàm Nhạc làm dáng vẻ vô tội. Vân Nhi, muội nên tìm một bác sĩ khoa mắt khám đi. Cô có chỗ nào giống một tên sở khanh.
Vân Nhi nghe thế, liếc mắt, không biểu tình nhìn công chúa. Ngay cả Ôn tướng quân, công chúa cũng không chọn, thì sao lại chọn tên nam tử xa lạ nửa đêm cầu cứu này, nhát gan, sợ phiền phức không nói, còn đôi khi ngây ngốc. Nàng từng hỏi vì sao công chúa lại quyết định như thế, nhưng, công chúa chỉ cười không trả lời.
Trên xe ngựa im lặng, Mộc Phàm Nhạc mất tự nhiên nhìn Công Dã Khanh Mộng, hảo tâm hỏi: "Khanh gì ơi...không phải, công chúa đại nhân, chúng ta đang đi đâu? Còn dì đạo cô ở đâu rồi?"
Khi Vân Nhi thu dọn xong, rời quán trọ. Sau khi xuất phát, do Mộc Phàm Nhạc không biết cưỡi ngựa, cô cùng Khanh Mộng lên xe ngựa, cô quan sát xung quanh, không thấy bóng đạo cô đâu.
Công Dã Khanh Mộng ngước mắt, lẳng lặng nhìn Mộc Phàm Nhạc, chậm rãi nói: "Sư phụ còn việc, quay về núi Ngự Phong rồi, đừng lo lắng."
"Tôi sẽ không lo lắng cho dì ta, núi Ngự Phong sao? Là ở đâu vậy?" Vặn vẹo người do ngồi xe ngựa quá lâu, lưng hơi nhức mỏi hỏi: "Công chúa đại nhân, chúng ta đang đi đâu vậy?" Xe ngựa này mặc dù là xe chuyên dụng của công chúa đại nhân, độ thoải mái không giống xe thường, nhưng ngồi lâu vẫn sẽ khó chịu.
Vân Nhi thấy Mộc Phàm Nhạc làm động tác vặn vẹo, không khỏi nhíu mày. Vân Nhi tức giận vì hành động bất kính với công chúa này. Nàng mặc kệ tên đó có phải phò mã gia tương lai hay không. Trong lòng nàng, công chúa mới là người nàng kính trọng nhất, định lớn tiếng quát tên đó, đúng lúc Công Dã Khanh Mộng nhìn nàng lắc đầu. Vân Nhi bĩu môi một cái, nhịn, mắt hung dữ trừng Mộc Phàm Nhạc.
Mộc Phàm Nhạc bị trừng đến không được tự nhiên. Cô không hiểu, tiểu cô nương này sao lại thích nổi giận như vậy, nói: "Vân Nhi cô nương, tôi đã làm sai gì sao?"
Vân Nhi nghe Mộc Phàm Nhạc hỏi, nhìn lại "Hừ" một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, tiếp tục hầu hạ công chúa, không thèm để ý đến.
"Mộc công tử, đừng để ý, Vân Nhi không có ác ý." Công Dã Khanh Mộng nhìn thấy Mộc Phàm Nhạc xấu hổ, nói: "Tôn sư về núi Ngự Phong, người có việc cần giải quyết. Chúng ta đang trên đường hồi cung."
"Hồi cung! ? Tôi cùng nàng trở về hả? " Mộc Phàm Nhạc kinh ngạc. Cô sắp diện kiến hoàng thượng hả? Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà!
"Sao có thể! Nhà ngươi cho rằng ai cũng đều có thể vào cung sao? " Vân Nhi không nhịn được xoay đầu.
"Ngươi không cần theo chúng ta hồi cung. Vân Nhi sẽ dẫn ngươi đến biệt viện. Ngươi ở đó nghỉ ngơi, đến lúc, sẽ có người thu xếp." Công Dã Khanh Mộng yếu ớt cười.
"Oh, vậy thì tốt!" Gật đầu, thở dài.
Công Dã Khanh Mộng thấy cô không nói nữa, tiếp tục đọc sách. Ngoài xe, thị vệ dùng roi đánh cho ngựa chạy.
Trong xe ngựa yên tĩnh, Mộc Phàm Nhạc cúi đầu khẽ thở dài. Xem ra, thực sự là cô sẽ ngốc ở đây. Nhập gia tuỳ tục thôi, tự an ủi mình. Cô ngẩng đầu thấy Công Dã Khanh Mộng lại cúi đầu đọc sách, do dự chốc lát, mới mở miệng nói: "Công chúa đại nhân, trên xe đọc sách không tốt cho mắt. Đêm qua nàng lại chưa ngủ đủ, bây giờ chợp mắt một lát đi. Khi nào đến nơi, tôi sẽ gọi nàng."
Đêm qua, cô và dì đạo cô tranh cãi đến hừng đông. Trước lúc đó, cô đã ngủ được một lúc, cũng không biết công chúa đại nhân có nghỉ ngơi chưa. Bây giờ quan tâm một chút, xem như là nịnh bợ, thiết lập mối quan hệ tốt, tránh cho hở một tý là bấm vào nút tội "Mạo phạm" gì gì đó. Trái tim nhỏ bé tội nghiệp của cô không chịu được.
Công Dã Khanh Mộng ngước mắt lên nhìn bộ dạng chân thành của Mộc Phàm Nhạc, lưỡng lự nửa ngày. Cuối cùng cất sách đi, khép mắt lại, Vân Nhi kinh ngạc nhìn công chúa của mình. Mộc Phàm Nhạc thấy công chúa đại nhân nghe mình khuyên bảo, vui vẻ tươi cười.
Xem ra, ở cùng công chúa đại nhân cũng không khó khăn lắm. Cô vén màn xe lên, đặt cánh tay trên bệ cửa sổ xe, tựa đầu vào, ngắm cảnh vật bên ngoài.
.....
Vài ngày trước, theo công chúa đại nhân đến kinh thành. Khu thương mại quả nhiên không giống với kinh thành náo nhiệt, có đủ loại cách thức ăn mặc của quan lại quyền quý. Đây chính là nơi dưới chân thiên tử.
囧 Mộc Phàm Nhạc đã tuyên bố sẽ đánh thức công chúa dậy. Ngày đó, trên xe ngựa rảnh rỗi, lại ngủ thiếp đi. Cuối cùng được thị nữ thân cận Vân Nhi của công chúa không vui đánh thức.
Cô ngáp, trông thấy công chúa đại nhân trong thân xiêm y trắng. Vạt áo bay theo gió, đứng một bên, khoé môi nhẹ cong lên nhìn cô...Sau đó, đã bị Vân Nhi cáu kỉnh nhận lệnh từ công chúa sắp xếp cô ở biệt viện, còn sai một thị vệ tên Hàn Phi bảo vệ cô, chăm sóc khi nàng ấy vắng mặt. Vân Nhi tức giận dậm chân trở về đợi lệnh.
Biệt viện rất yên tĩnh, liệu nó có được sửa sang lại theo tính của công chúa đại nhân không. Ở đây vài ngày, cảm giác không tệ, quả thật cách biệt một trời khi vừa đến thế giới này.
Hôm nay, Vân Nhi mang những bộ y phục cùng ngân lượng đến. Trong đó, còn có áo choàng trắng trăng lưỡi liềm, Mộc Phàm Nhạc nhìn áo choàng nói: "Không cần y phục, tôi không thích mặc đồ màu sáng." Ở đây không phải hiện đại, không có máy giặt, quần áo như thế, làm dơ, sẽ rất khó tẩy rửa.
Nói xong, Vân Nhi ném ánh mắt như dao qua, nói nhỏ nhẹ: "Mộc công tử~ đến lúc đó những món này và y phục sẽ mặc diện kiến hoàng thượng."
Sao khốc liệt như vậy thế~
Giọng 'Mộc công tử' đó khiến Mộc Phàm Nhạc run một cái, người không tự nhiên: "Vì sao phải mặc y phục này?" Cầm y phục lên xoay trước sau nhìn một chút, có huyền cơ gì sao? Chẳng lẽ một kiện y phục trắng sẽ khiến thần thái khôi ngô hơn sao! ?
"Mộc công tử, đến khi ấy ngài sẽ biết nó có tác dụng gì!" Vân Nhi nghĩ đến lời đồn ở dân gian mặt tái nhẹ: "Mộc công tử, nô tỳ phải quay về hầu hạ công chúa rồi, nô tỳ xin cáo từ!"
"Ấy ấy ấy...Vân Nhi, ngươi khoan đi đã. Tôi ở đây mấy ngày, hơi buồn chán. Ngươi có thể hỏi ý kiến của công chúa đại nhân xem, liệu ta có được ra ngoài dạo một chút không? ?" Mắt thấy Vân Nhi phải đi, Mộc Phàm Nhạc ngăn lại.
Ở biệt viện này tuy không mệt, nhưng rất chán. Mỗi ngày đều dạo trong sân, cảnh đẹp đến đâu cũng sẽ chán. Còn Hàn Phi, cô ngồi, hắn đứng, cô ăn, hắn nhìn, cô ngủ, hắn trông chừng. Thật sự rất nhàm chán, thực tế chính là ăn uống ngủ nghỉ!
Sợ Vân Nhi không tin, Mộc Phàm Nhạc lập tức giơ tay xin thề: "Vân Nhi, tôi hứa, tôi đảm bảo sẽ không làm loạn." Cô sợ cô mà an nhàn sung sướng thế nữa, cũng sẽ có ngày bị chính đống mỡ đè chết.
"Mộc công tử, công chúa đã căn dặn, nếu người thấy buồn chán, có thể ra ngoài giải sầu."
Oh yeah~
NhìnVân Nhi đi xa dần, Mộc Phàm Nhạc phấn khích tìm túi tiền được đặt trong đống đồ,lấy ít bạc vụn ra, vui mừng lớn giọng nói với thị vệ Hàn Phi phụ trách sự annguy của mình: "Tiểu Phi Tử, chúng ta ra phố nào."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip