Chương 70: Cầu thân
Quách Nhược Y trở về thư phòng, một lát sau có người mang tới một lọ sứ, đính kèm lời nhắn từ Chung Thi Uyển.
Nàng hờ hợt ngó vào trong cổ lọ nhỏ, không mấy phấn chấn đóng kín nút lọ.
Quách Nhược Y tổng cộng đã đếm qua mấy cái xế chiều, vì sao Chung Thi Uyển không tới đây làm phiền nàng như trước? Một mình thầm lặng đặc chế dịch hoa thủy tường, còn không thèm tự tay đưa đến cho nàng. Vì sao Tiểu Ngưu và Tiểu Nhã cũng biết Cô Bé Quàng khăn Đỏ, nàng có rất rất nhiều câu hỏi vì sao muốn hỏi Chung Thi Uyển.
-"Ngọc Hoa."
Ngọc Hoa vô tung vô ảnh, trong tư thế chỉnh tề nhận lệnh. Nàng rỉ giọng: "Có nô tì."
Ngọc Hoa nhìn ra tiểu thư nhà mình có tâm sự, phận làm nô tì, nàng thực sự không có tư cách mở miệng hỏi han, nhưng đó là của trước kia. Ngọc Hoa có chút hoài niệm tiểu thư đáng thương của nàng.
-"Mầm hoa người gieo lần trước phát triển rất tốt." Ngọc Hoa khéo gọi một tiếng, tinh tế đánh thức Quách Nhược Y.
Quách Nhược Y giống như có chút ngây người, nghe Ngọc Hoa nhắc nhở nàng mới khôi phục tinh thần, đáy mắt ánh lên tia hứng khởi. Dời khỏi bàn trà, nàng nói: "Ta muốn đi dạo."
Giữa lòng sân và chính viện của Quách Nhược Y có một khu vườn lớn. Hoa viên của nàng, nguyệt quế là loài hoa chiếm phần đông diện tích, khi mùa hoa nở rộ, một màu một vẻ, tô trắng mọi ngóc ngách con đường, nàng gọi nó là mây của đất, đám mây trắng xóa thanh tao, nhìn thôi cũng đủ khiến tâm tình thoải mái.
Quách Nhược Y ngồi nghỉ trên ghế gỗ bên lan can ở tiểu đình, nhìn hồ nước cách đó không xa, lâm vào trầm tư.
-"Ngọc Hoa, ta từng học viết chữ ở nơi đó?" Quách Nhược Y chỉ tay vào lương đình bên trong hồ hỏi.
Ngọc Hoa thoáng sửng sốt.
Quách Nhược Y tám năm qua tuy trí nhớ không còn nhưng thói quen vẫn giữ nguyên không hề thay đổi, nhưng chưa từng ghé qua lương đình dù chỉ là liếc nhìn cũng không. Từng có giai đoạn nàng muốn phá hủy lương đình ở đó, còn lý do là gì thì nàng một câu cũng không nói.
-"Những ngày này không có Chung Thi Uyển làm phiền, thật tốt biết mấy." Quách Nhược Y nhẹ nhõm cong môi, nàng vươn vai hít sâu, tận hưởng khí trời mát mẻ. Một bên lén hé mắt nhìn xem biểu tình trên mặt Ngọc Hoa, thấy Ngọc Hoa bất động thanh sắc duy trì mỗi một nét mặt, nàng thất vọng bước xuống bậc thềm bỏ rơi Ngọc Hoa một khoảng xa, trong lúc đó Từ Tĩnh Lôi cũng đang đi tới.
Quách Nhược Y rất lấy làm ngạc nhiên, nàng những ngày qua đã quên mất sự tồn tại của Từ Tĩnh Lôi, nếu hắn không xuất hiện trước mặt nàng.
Từ Tĩnh Lôi tươi tắn như hoa, thâm tình sâu đậm nắm đôi tay Quách Nhược Y. Trong câu từ đều là mật ngọt: "Nhược Y ta đã hoàn toàn bình phục, nàng đừng lo lắng cho ta. Ngay ngày hôm nay ta sẽ khởi hành hồi phủ, cho bà mai tới Quách gia cầu thân. Nhanh thôi, đợi ta thú nàng về làm nương tử."
Ngọc Hoa nghe qua như sét đánh ngang tai. Cái gì là thú Quách Nhược Y làm nương tử? Ngọc Hoa định lực bẩm sinh cứng như thép đặc, nghe qua những lời Từ Tĩnh Lôi đã nói liền không sao chấp nhận nổi, nàng thần kinh choáng váng quay cuồng.
"Ân" Quách Nhược Y bất tri bất giác trả lời. Chẳng phải nàng luôn muốn cùng Từ Tĩnh Lôi ở chung một chổ? Nhưng vì sao nàng không cảm thấy vui? Một chút toại lòng cũng không. Nàng vẫn đứng đó, còn Từ Tĩnh Lôi từ lâu đã chạy đi mất.
-"Tiểu thư? Người có biết thành thân là như thế nào? Hay... Từ Tĩnh Lôi hắn thêu dệt quỷ kế gì cho người?" Ngọc Hoa tận lực đè nén mới có thể bình tĩnh, nếu không đã sớm bắt trói Từ Tĩnh Lôi dụng hình tra khảo.
Quách Nhược Y gật đầu, nhớ đến chất giọng êm tai bay bổng trong đầu. Nàng theo đó liền trả lời Ngọc Hoa: "Thành thân tức là phu thê, họ cùng nhau yêu thương chan hòa sống dưới một mái nhà."
-"Tiểu thư nhưng..." - "Ngọc Hoa, đừng nói nữa." Quách Nhược Y che đi hai tai vì Ngọc Hoa hỏi quá nhiều, quá nhiều câu hại đầu nàng đau như búa bổ.
Nàng đang tức giận, vô duyên vô cớ tức giận. Nhặt một đống đá sỏi, vung tay ném vào bụi nguyệt quế, không lâu liền có tiếng kêu rên phát lên, một cận vệ vận hắc y ôm trán phi thân quỳ dưới chân nàng. Hắn đúng mực hô: "Đại tiểu thư cho gọi."
-"Đừng phá hoại hoa của ta!" Quách Nhược bặm môi nhắm nóc tiểu đình mà phan viên sỏi lớn nhất.
Tiếng kêu lần này thê thảm hơn lần trước, à không phải... nên gọi là tiếng rống thì đúng hơn. Một cận vệ trên người cũng là bộ hắc y, hắn ôm đầu quỳ ngay bên cạnh tên cận vệ đồng nghiệp. Cứng giọng thưa: "Đại tiểu thư cho gọi."
Nàng liếc thân hình hơi thừa cân của hắn, ghét bỏ nói: "Đừng làm hỏng mái nhà của ta!"
-"Tiểu nhân đã rõ, thưa Đại tiểu thư." Hai tên cận vệ đồng thanh hô.
Hàng loạt viên đá sỏi rơi xuống mặt đất. Nàng mất hứng phủi tay, nhấc chân tiếp tục bước. Không chỉ mỗi hai tên cận vệ, còn rất rất nhiều tên khác ẩn nấp trong hoa viên của nàng, nếu gọi từng tên ra điểm mặt thì không biết đến năm nào mới xong.
-"Ngọc Hoa, ta muốn yên tĩnh!"
Ngọc đứng yên một chỗ, dừng việc đuổi theo Quách Nhược Y. Đem ra một ống thổi, thổi một hơi dài.
Thanh âm như tiếng gió rít hai hồi ngân vang, muôn nẻo ngỏ ngách gần xa nhấp nháy vô số bóng đen, độ trong một khắc đội ngũ hắc y nhân đã lấp đầy mảnh sân trống.
Nhóm cận vệ có hơn mấy chục người được lệnh bảo hộ Quách Nhược Y nhưng lần nào cũng bị nàng qua mặt. Không trách được bọn nam nhân mộc đầu chỉ nhận biết võ công và mệnh lệnh đó, Ngọc Hoa cũng không ít lần sa bẫy của Quách Nhược Y kia mà. Nếu có trách thì hãy trách đại tiểu thư của bọn họ quá thông minh.
Suy xét cho cùng, Ngọc Hoa thật tâm thấu hiểu nỗi khổ của Quách Nhược Y, thử đặt một con người thể trạng bình thường vào vị trí của đại tiểu thư nàng, mọi ngày, mọi lúc, luôn luôn nằm trong tầm giám sát, không sớm thì muộn cũng phát rồ rồi hóa điên thôi. Đã đành, bọn họ không còn cách nào khác, Quách Nhược Y ngây ngô khờ dại, dễ bị người ta lừa gạt, tuyệt đối không thể lơ là.
-"Đang ở trong Quách phủ, các ngươi cũng không cần bảo hộ gắt gao như vậy."
Cận vệ trưởng nghe xong chỉ thị, hắn tức tốc chấp tay thành quyền đáp ứng. Hắn phất cao bàn tay, đám cận vệ phía sau nhanh như gió tản ra tứ phía rồi biến mất trong ánh trời mờ.
Mới sáng đó rồi tối đó. Quách Nhược Y còn chưa ngắm xong, hoàng hôn đã kết thúc. Không bước đi nữa, nàng nghiêng người ngắm nghía bụi cây bé trồng trước cửa một căn phòng lạ, là cây nguyệt quế. Quách phủ ngoài biệt viện của nàng, vẫn có nơi khác trồng loài cây này đi? Không đúng lắm, loại địa phương này nàng chưa bao giờ tới đây.
Tiếng xầm xì bàn luận trùng khớp truyền vào tai. Quách Nhược Y thẳng lưng nhìn đôi tỳ nữ phía xa đang đi đến, đôi tỳ nữ cũng nhìn trúng Quách Nhược Y, các nàng tức tốc cúi người thi lễ hô "Đại tiểu thư."
Đôi tỳ nữ tập trung cao độ vào đôi hài thêu hoa ngày một rất gần, các nàng che giấu căng thẳng nuốt xuống nước bọt đợi chuyển biến tiếp theo. Đại tiểu thư của bọn họ dù mất trí hay như xưa sáng suốt đều giống nhau, đôi mắt kia như thể chọc xoáy tâm hồn người khác, thứ quyền lực áp bức khủng khiếp.
-"Các ngươi ăn tối hay chưa?"
Đôi tỳ nữ thụ sủng nhược kinh, cùng nhìn nhau ngượng ngùng cười. Đại tiểu thư có thể nào chủ động hỏi thăm bọn họ?
Tỳ nữ lớn hơn có vẻ hiểu chuyện, nàng cung kính nhỏ nhẹ trả lời: "Thưa đại tiểu thư, nô tì một canh giờ sau mới là giờ ăn tối."
Thông thường hầu hạ chủ nhân chu toàn, sau đó mới đến lượt tỳ nữ các nàng làm việc riêng tư. Đương là giờ ăn tối của nàng, Ngọc Hoa lúc này chắc đang bay chạy khắp nơi tìm nàng rồi đi. Quách Nhược Y lơ đễnh lướt ngang khay thức ăn trên tay bọn họ, chẳng để tâm cho lắm.
Đôi tỳ nữ một lần nữa cúi người thi lễ, tiếng bước chân đều rất nhỏ chuyển động.
Quách Nhược Y ngoảnh mặt cắn môi, tự sờ lấy gương mặt mình. Thầm hỏi, nàng đáng sợ lắm sao?
Dừng lại một lát. Nàng mơ hồ nhìn theo đôi tỳ nữ, nếu nàng nghe không lầm thì bọn họ vừa gọi "Chung quản sự".
Căn phòng lạ trồng bụi nguyệt quế trước lỏm sân bé, kỹ càng đánh giá, trông nó cũng khá đáng yêu. Nàng theo chân đôi tỳ nữ đợi chủ nhân bên trong lên tiếng, nàng nghe được tiếng chốt gỗ và giọng nói của...Chung Thi Uyển?
"Phiền các ngươi đợi một chút." Chung Thi Uyển một tay kéo nhẹ cánh cửa, sắc mặt vốn lạnh nhạt từ đầu, nay nhiệt độ giảm xuống chẳng còn bao nhiêu. Miễn cưỡng gật đầu tương tác, chào một câu: "Nhị tiểu thư."
Quách Hân Nghiên nhướng mày chỉ vào không gian sau lưng Chung Thi Uyển. Nàng nhún vai hỏi: "Không định mời ta vào trong?"
Thả vài câu hỏi cho có lệ vậy thôi, Quách Hân Nghiên không cần biết Chung Thi Uyển có đồng ý hay không, cũng không trọng yếu cho lắm.
Mũi nàng ngửi thấy mùi hương thanh mát. Căn phòng này cũng giống như chủ nhân của nó vậy, Quách Hân Nghiên vì vậy tâm tư có không ít phần thư thái.
Tỳ nữ sau khi bày biện hoàn hảo thức ăn, giữ lễ cúi đầu lui xuống, không quên khép lại cách cửa.
-"Không cần đóng cửa."
-"Cứ đóng cho ta."
Các nàng trước là hướng Chung Thi Uyển, sau là dè dặt chuyển qua Quách Hân Nghiên. Cánh cửa chậm chạp chậm chạp khép kín. Lệnh nhị tiểu thư, đố kẻ nào dám chống đối, bọn họ cũng vì chén cơm của mình mà thôi.
Có điều đôi tỳ nữ rời đi chưa lâu, cánh cửa lại mở toang y lúc ban đầu, lần này không phải một cánh mà là cả hai cánh lớn.
Chung Thi Uyển ôm cánh tay đi đến bàn tròn, vô tư chọn món thịt hầm cho vào miệng thưởng thức, tiếp đến là món khô và dưa lê tráng miệng. Tùy ý Quách Hân Nghiên muốn nhìn bao nhiêu cũng được.
-"Có muốn ta giúp ngươi một tay?" Quách Hân Nghiên ẩn ý lắc đôi đũa trong tay mình.
Chung Thi Uyển tình trạng này không được cho là tốt đẹp. Sau lần trượt chân, bả vai chấn thương không nhẹ, một ngày vật vã trong rừng cũng đã mất đi cảm giác, không ngờ rằng qua một đêm toàn bộ vai phải sưng phù đỏ tấy, một số nơi còn tích tụ máu bầm xuất huyết. Theo kết luận của Ngọc Hoa, nếu điều trị một thời gian mà vết bầm chưa tan hết hoặc nghiêm trọng hơn, e rằng phải chặt bỏ phần hoại tử trước khi nó kịp lây lan.
Ông trời có đức hiếu sinh. Những ngày qua là những chuỗi ngày địa ngục dài dai dẳng, tuy đóm bầm trên tay đã phai đi gần hết, nhưnh sinh hoạt chưa được bình thường cho lắm. Song, Quách Hân Nghiên luôn vào giờ này tìm mình quấy rối, nào là muốn uy thức ăn cho mình, thiệt dọa người ta nổi hết da gà.
"Cùng như nhau mang phận nữ nhi." Quách Hân Nghiên ngừng một chút, dịch chuyển tầm mắt tại lối ra vào trống trải. Nàng mềm giọng nói tiếp: "Ngươi còn sợ phát sinh loại chuyện bất minh nữa hay sao, Chung Thi Uyển cô nương?"
Tách trà trên tay rung nhẹ, nước trà dao động tràn miệng ly một ít. Chung Thi Uyển mi tâm nhíu chặt, miệng kinh ngạc khẽ nhếch. Quách Hân Nghiên nàng rất khác, khác xa tiểu hầu vương mà Chung Thi Uyển từng biết, mỗi câu nàng nói ra luôn chứa đựng ít nhiều tâm ý sâu thẳm.
Chung Thi Uyển đặt xuống tách trà vơi đi phân nửa. Trực tiếp đi vào vấn đề: "Nhị tiểu thư muốn điều gì ở ta, xin cứ nói thẳng."
Nếu Chung Thi Uyển đã chủ động mở lời, thì Quách Hân Nghiên nàng cớ gì mà còn vòng vo xiên lệch. Nàng đứng giữa căn phòng, đưa lưng về phía Chung Thi Uyển, giọng nàng nhẹ tựa lông vũ, bình bình vang: "Ta muốn Chung Thi Uyển ngươi, đi khỏi Quách gia."
Không nghe thấy câu trả lời nào, Quách Hân Nghiên xoay một vòng, cùng Chung Thi Uyển mặt đối mặt. Ánh mắt thờ ơ chằm chằm như muốn tìm ra điều gì đó từ gương mặt Chung Thi Uyển.
----------------------------------
-"Thập Hồng tỷ à, hôm nay ta ăn bữa tối trễ một chút có được không?"
Quách Nhược Y chân liên tục bước đi, tốc độ nhanh như vậy không phải do nàng, mà do Thập Hồng đang khóa cánh tay của nàng, bắt nàng đi thật nhanh, thật nhanh. Bàn tay Thập Hồng rất to và cứng, nén da thịt nàng thật đau, thật đau. Nàng dùng bên tay còn lại quẹt mắt, trước khi nước mắt kịp rơi.
Nàng luyến tiếc ngoái đầu, vọng về bụi nguyệt quế bé nhỏ xa xăm và hơn thế nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip