Chương 95: Không còn hi vọng

Thanh Loan Viện cách ba bước liền bắt gặp mỹ nhân, như mây trên trời nhiều vô số kể. Thế mà Từ Tĩnh Lôi trước sau giữ nguyên phong độ, dù là rung động trong đáy mắt cũng không hề. Lạ chưa, đây nào phải tác phong thường ngày của hắn, đừng vì vẻ ngoài đạo mạo của hắn đánh lừa, hỏi xem kỹ nữ ở Thanh Loan Viện có ai mà không khiếp sợ hắn.

Mỹ nữ cũng đã rơi vào tay, thì hắn còn do dự cái gì mà không mau mau chiếm đoạt?

Thanh Ly nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi tên Từ Tĩnh Lôi này đang toan tính điều gì. Trước lúc hắn ra về, còn căn dặn nàng tuyệt đối giữ bí mật về sự xuất hiện của nữ nhân kia, vào ngày mai hắn sẽ đích thân tới đón người.

Tiễn Từ Tĩnh Lôi đi chưa lâu, tiếp theo đó là một đoàn quân binh đầu đội mũ sắt, tay cầm giáo nhọn càn quét, làm con đường nhỏ này náo loạn cả lên, những tên lưu manh hay tụ tập quấy phá ở đây cũng không chạy thoát. Đoán không lầm mục đích của bọn họ không chỉ là dẹp loạn thôi đâu, nàng còn phát hiện lẫn trong đấy có rất nhiề người mặc đồng phục của Quách gia, sống ở đây từ già cho tới trẻ ai mà không biết Quách gia đâu nào.

Chẳng hay Quách gia đang tiềm kiếm thứ gì, mà cần phải huy động cả một đội quân hùng mạnh như thế. Ài... chuyện thế gia bọn họ, ngày nào mà chả có đạo tặc hăm he thăm viếng, ai đâu rảnh rỗi để quan tâm, mà nhiệm vụ đặt biệt trước mắt chính là vị đại mỹ nhân ở trên kia. Thanh Ly nàng đây phải tự tay hầu hạ, không khác gì một đứa a hoàn vậy.

Tùy tiện chọn vài ba món ăn đặc sản, Thanh Ly nhẹ tay mở khóa, sau đó nhận lại khay thức ăn từ tay a hoàn. Nàng ra lệnh cho lui, không quên ủy thác a hoàn đó thay mặt nàng cấm tuyệt đối kẻ nào dám lảng vảng quanh khu vực này.

Khẽ liếc mắt, gặp ngay phượng nhãn thờ ơ đang nhìn về hướng nàng, cơ hồ từ lâu đã nhìn thấu tất cả.

Mất một lúc, Quách Nhược Y tầm nhìn cũng chuyển vào trang giấy, hoàn thành nét cuối cùng, nàng ưng ý mỉm môi.

Thanh Ly ở bên này thầm rùng mình, nàng chuẩn bị bày ra một số món ăn thì bị một câu nói nhẹ nhàng của Quách Nhược Y làm cho đứng hình: "Ngươi tốn công lấp nhiều ổ khóa, đang nổ lực nhốt ta sao?"

Đôi mắt Thanh Ly lập tức trừng lớn. Nữ nhân thoạt nhìn ngây thơ vô hại này e rằng không dễ gì đối phó, từng cách nhấc tay liếc mắt, phong thái này không phải loại dân nữ bình thường nên có. Thanh Ly giọng có chút khàn: "Làm gì có? Chẳng qua đều vì an toàn của ngươi mà thôi."

"Vậy sao?" Quách Nhược Y khẽ nâng cằm, nhạt nhạt khóe môi, nụ cười hiện rõ trào phúng, âm giọng tựa gió nhẹ thoáng qua: "Vậy thì nam nhân được ngươi gọi là Từ công tử là ai?" Đáng tiếc tầm nhìn của nàng quá hẹp, những gì nàng thấy chỉ dừng lại ở bả vai.

Ý cười Quách Nhược Y tăng thêm hai phần: "Đừng quá căng thẳng." Nàng thẳng lưng ngồi vào bàn, tỉ mỉ cảm nhận món canh hầm măng thịt nóng hổi "Hương vị không tệ."

Hạ muỗng ngọc, lời nói ra không vội, từ tốn chầm chậm, ép người ta sinh ta ảo giác chết ngạt: "Ngươi tên gì?"

Chờ một chút, trước mặt nàng có phải nữ nhân ngây ngô dễ dàng bị nàng lừa gạt. Phàm là con người, thì nhân cách làm nói thay đổi liền thay đổi một trời một vực?

Nói cho cùng nàng đường đường chính chính là nữ chủ nhân của nơi này, một ngày nàng xử lý đám nữ nhân ngông cuồng còn nhiều hơn uống nước. Đây đâu phải lần đầu tiên, khác mỗi đối tượng của nàng khí chất đặc biệt cao, vô luận cốt cách có tôn quý ra sao, vẫn sẽ ngoan ngoãn nằm dưới chân nàng mà thôi. Ở địa bàn của nàng, lo ngại gì một nữ nhân chân yếu tay mềm chứ hả.

"Thứ đó làm sao ngươi có?" Quách Nhược Y hơi giương ngọc thủ, chỉ vào chiếc ô rách sớm bị Thanh Ly lãng quên.

Đợi Thanh Ly bình tĩnh tâm tình, nàng cảm thấy quá là nực cười. Động tác gọn gàng gập ô, trước khi đi cố tình quăng câu nói: "Thanh Ly ta không có nghĩa vụ ở đây giải đáp thắc mắc của ngươi."

Cánh cửa nặng nề đóng chặt.

Quách Nhược Y nhàn nhã nhấp một hớp trà, im nghe âm thanh kim loại, chỉ dùng một ổ khóa, có lẽ Thanh Ly sẽ quay lại nhanh thôi. Nàng nghĩ nhiều hơn về chiếc ô hồng sắc, họa tiết lẫn hình dạng rách rưới, đêm hôm trước nhớ không lầm nàng cắt phạm một mảng to, thì hỏi vì sao trông nó lại vô cùng quen mắt. Nữ nhân Thanh Ly này có quan hệ gì với Chung Thi Uyển? Hơn hết là tên nam nhân tên gọi Từ công tử, ví như hắn là Từ Tĩnh Lôi, cớ sao không xuất hiện trước mặt nàng?

Mọi thứ nàng có thể nghĩ ra, ngoại trừ vô số mảnh ghép mơ hồ thì chẳng có lấy một đầu mối nào giá trị.

Không cửa sổ, không lối thoát phụ, bốn phía căn phòng ngoài cửa chính ra, tứ bề đều kín mít. Đây chẳng phải phòng giam, thì còn là cái gì được nữa?

"Leng keng... leng keng" tiếng kim khí va chạm.

Quách Nhược Y không tiếng động khe khẽ bước chân, nàng khom người giữ chắc ghế một trong tay, đợi ngoài kia he hé liền động thủ, giáng nhiều đòn túi bụi xuống đỉnh đầu, khiến người kia không kịp trở tay.

Đúng như nàng nghĩ, vì nguyên do nào đó mà khu vực này chỉ mình Thanh Ly được phép lui tới, còn lại vắng tanh không một bóng người.

Nhân lúc Thanh Ly chưa hết hoảng loạn, nàng nhanh chân chạy trốn, không biết lối đi này sẽ đưa nàng đến đâu, nhưng trước hết cứ thoát khỏi đây đi đã.

Lối đi thật dài, chạy một đoạn mới có một chiếc đèn lồng ánh vàng soi sáng, càng đến gần đầu hành lang, đủ loại tiếng cười đùa huyên náo càng rõ rệt.

Quách Nhược Y lòng thầm mừng rỡ, nàng đứng dưới ánh sáng chưa đầy hai giây, đại lực kéo đằng sau thôi bạo kìm hãm nàng trở vào góc hành lang u tối. Gương mặt nam nhân được ánh đèn chiếu lên một nửa, nửa còn lại đã bị bóng đêm nuốt chửng, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ Quách Nhược Y nàng minh bạch.

Tưởng chừng sắp nắm bắt hy vọng chắt trong lòng bàn tay, rồi vô vọng trơ mắt nhìn nó lụi tàn. Nàng miệng còn không có cơ hội cầu cứu, nhận thức hãy còn lắm mơ hồ, nàng vô vọng kháng cự tấm khăn trắng trên tay Từ Tĩnh Lôi, nó làm nàng buồn ngủ quá. Gương mặt Từ Tĩnh Lôi khi ấy vô cùng đáng sợ, vô cùng đáng sợ.

Lúc Thanh Ly chật vật ôm đầu chạy tới, có chút ngạc nhiên nhìn theo Từ Tĩnh Lôi, hắn bế mỹ nhân trong lòng cẩn thận đặt xuống giường. Thấy Từ Tĩnh Lôi sắp nổi trận lôi đình, nàng vội vàng thay mình phân minh: "Nàng thừa lúc ta bất cẩn, tấn công ta rồi bỏ trốn. Đều do ngươi cả, cái gì mà tuyệt đối giữ bí mật, nên chuyện gì cũng tới tay ta."

Từ Tĩnh Lôi hắn còn gì để trách. Bực mình phủi tay hừ lạnh: "Canh giữ một nữ nhân cũng làm không xong. Một ngàn lượng vàng kia hơi nhiều thì phải!"

Thanh Ly sống trong cái ngành này đâu phải ngày một ngày hai, nên biết cái gì nắm thì nắm, buông thì buông. Nàng hòa hoãn hạ giọng, vuốt lưng hắn bớt giận, bớt giận: "Từ công tử chẳng phải đã lên xe ngựa rời thành rồi sao?"

Câu hỏi của Thanh Ly động trúng mối lo âu trong hắn. Từ Tĩnh Lôi quả thực có ý định rời thành, hắn muốn tự tay sắp xếp nơi cất giấu Quách Nhược Y. Đến khi xe ngựa gần đến cổng thành hắn liền tá hỏa quầy đầu, quan binh ở đó ai nấy đều cầm trên tay hai bức chân dung, một là của Thập Hồng, thứ hai là của hắn, ở từng chốt chặn đối chiếu nhân dạng.

Xem ra Từ Tĩnh Lôi hắn buộc phải dụng đến hạ sách cuối cùng.

Hắn mất tự nhiên hắng giọng, ngoắc Thanh Ly theo hắn ra bên ngoài. Hơi do dự, hắn khó khăn mở lời: "Nội trong nửa canh giờ ta muốn có Dương Lực đan, ngay lập tức tìm cho ta một nữ nhân." Từ Tĩnh Lôi đoạn còn lại bí mật nhỏ giọng vào tai Thanh Ly.

Thanh Ly suôn sẻ nhận lệnh, nàng đưa Từ Tĩnh Lôi tới căn phòng xa hoa nhất ở dãy lầu đối diện, vì khu vực thượng lưu nên cách nơi Quách Nhược Y đang ở khá xa. Bắt gặp đệ nhất hoa khôi, Từ Tĩnh Lôi cũng tạm thời quên đi tất cả mà khóa kín cửa phòng.

Dương Lực đan là loại thuốc kích thích tức thì, hai tên thủ hạ trước mặt Thanh Ly không dám liều mạng nói càn, đinh ninh ngậm miệng gật gù nhận lệnh. Bọn hắn chạy như bay dưới màn đêm, một tên nhướng mày, một tên ăn ý khoái trá bật cười, cười nhạo tên nam nhân nào đó yếu sinh lý vẫn đèo bòng vào kỹ viện tìm nữ nhân.

Một tên sơ ý đâm đầu vào người khác. Do hai bên đều như nhau gấp gáp nên mất đà ngã xuống mặt đường là chuyện không thể tránh.

Không biết bao nhiêu tờ giấy tranh nhau bay ngập trời, một vài tờ rơi trên mặt hắn. Hắn nghiến răng bò dậy, muốn mắng chửi một câu cho hả giận, chợt phát hiện ra đối phương thế lực vô cùng cường đại, có cả quan binh phía sau hậu thuẫn. Từ trên xuống dưới sặc mùi quyền quý, đủ biết nam tử kia thân phận không tầm thường.

"A Lỗi, ngươi xem bức họa Thập Hồng này y như thật."

Nam nhân tên A Lỗi nghê vậy ghé mắt nhìn theo. Kinh ngạc hô: "Đúng đúng a~ ngươi xem nốt ruồi ở đây này."

"Các ngươi quen biết Thập Hồng?"

A Lỗi khôn ngoan thầm húc khuỷu tay, ngầm ra hiệu đồng bọn ý tứ một chút nhưng thất bại, tên kia miệng nhanh hơn não, lia lịa gật đầu thừa nhận. Chịu động não sẽ không khó nhận ra vấn đề, quan binh mang chân dung của Thập Hồng dán khắp thành, Thập Hồng chuyên môi giới, lừa gạt dân nữ bán vào kỹ viện, ả làm nhiều chuyện xấu, nay bị truy nã, đây không làm hắn quá bất ngờ.

Thôi xong rồi lão thiên a~

Chợp mắt một cái, bọn hắn đã nằm gọn trong vòng vây, không biết bao nhiêu mũi giáo kề sát cổ hắn a~. Chưa dừng lại ở đó, thư sinh nam tử còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, ít phút lơ là, lưỡi giáo sắt ướt nhem màu máu, đây là máu của hắn! Nếu hắn không mau trả lời, sợ rằng yết hầu cũng sẽ bị nam tử kia cắt đứt mất.

_________________________

"Quê nhà của ngươi, ta có thể tới đó một lần hay không?"

"Nơi mà nữ nhân cùng nữ nhân có thể yêu nhau."

"Vì cái gì quan tâm ta? Vì cái gì năm lần bảy lượt cứu sống ta? Vì cái gì đối tốt ta? Vì cái gì bảo hộ ta?"

"Chung Thi Uyển, ngươi thích ta?"

"Đợi ta quay về sẽ cho người một câu trả lời thỏa đáng. Nhớ phải đợi ta... phải đợi ta!"

Bóng lưng Chung Thi Uyển ẩn hiện trong suốt, trong suốt ẩn hiện rồi mất hẳn. Chung Thi Uyển nói nàng đợi, nàng có đợi, nhưng chẳng thấy quay về.

Quách Nhược Y bừng tỉnh khỏi cơn mê, nàng ho sặc sụa, cổ họng nóng rát cay xé, miệng nàng đều là hương rượu. Tia khí lực nhỏ nhoi cũng không có, vô lực dựa vào Thanh Ly, nàng thấy trên tay Thanh Ly cầm theo ly sứ rỗng, lẽ nào hương rượu trong cổ họng nàng đều do một tay Thanh Ly mà nên?

Thanh Ly thận trọng đỡ đầu Quách Nhược Y nằm xuống gối bông. Nàng lóng ngóng nhìn bên ngoài cửa, đang là giờ nào rồi, mà chưa thấy bọn chúng đem dược trở về. Toàn một lũ ăn hại, đành chọn đại loại xuân dược nào đó thay thế, trước khi Từ Tĩnh Lôi lại nổi trận lôi đình.

"Thanh Ly cô nương, van ngươi..." Quách Nhược Y gượng người không thành, chẳng biết làm gì hơn ngoài bất lực mở miệng van xin, họng nàng còn chưa hết nóng rát, nói được phân nửa liền mất tiếng.

Nếu nói Thanh Ly nàng không thương cảm thì chính là gạt người. Dù sao chuyện cũng vào thế đã rồi, nếu có oán, thì tự oán số mệnh nữ nhân này đen đủi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip