Chương 8: Vi thôn (7)
Huyết Vụ càng đậm, một chút sương mù theo gió bay đến.
Thôn dân không tự chủ lui lại vài bước, sợ nhiễm phải cái gì đó.
Hoài Bách vẫn không nhúc nhích, vẫn là cười tủm tỉm, hai hàng lông mày cong cong như lông chim trả, một bộ dáng vô hại vô tội. Nàng chỉ vào các nữ nhân bị trói nhẹ giọng hỏi, thanh âm như châu lạc ngọc bàn.
Thôn trưởng thấy nàng ân cần, tâm đang treo lên được thả lỏng vài phần, nói: "Bệnh điên này có thể lây được, nhất thời không phát hiện liền để nhiều người như vậy nhiễm phải."
Hoài Bách nghe vậy, lộ vẻ bi thương, "Thật sự là thập phần đáng thương, vừa lúc ta tinh thông Kỳ Hoàng Thuật, không bằng để ta khám chữa bệnh cho các nàng thử đi."
Thôn trưởng vội xua tay từ chối, "Các nàng sao xứng? Đừng làm ô uế tay tiên trưởng."
Hoài Bách cười cười, "Giản Nhất, giúp các nàng lấy vật trong miệng ra."
Sắc mặt thôn trưởng trắng bệch, thôn dân cũng là thần tình kích động.
Triệu Giản Nhất đi đến trước mặt một nữ tử trẻ tuổi, "Cô nương, mạo phạm."
Nhi tử của Tuế Lộng nhào đến, "Đây là vợ ta, khụ khụ, đại nam nhân như ngươi định làm gì?"
Hắn tên Tuế Thiên Công, là cái quỷ ho lao mặt không chút máu, che môi ho đứt quãng, co thường khí không hạ khí, trên người bay đến mùi hôi không chịu được.
Triệu Giản Nhất bịt miệng lui về sau vài bước, liếc nhìn hắn, nhướng mày cười như không cười nói: "Quỷ ho lao như ngươi cũng có thể lấy vợ sao?"
Bộ dáng khụ khụ lập tức qua đời này, còn có người nguyện ý gả cho sao?
"Khụ khụ, ngươi có ý gì?"
Triệu Giản Nhất đột nhiên bước đến, trong giây lác đã đi qua người hắn, hảo tâm vỗ vỗ lưng hắn, "Đừng có ho văng phổi ra đó."
Tiện tay lấy miếng vải trong miệng nữ tử ra.
"Tiên trưởng cứu ta!" Nữ tử miệng được tự do, bật người cầu cứu.
Triệu Giản Nhất xoay người giúp nàng cởi dây thừng trói cổ tay, cổ chân, ôn thanh nói: "Chính là bị người này hiếp bức bức hôn?"
Nữ tử quỳ rạp xuống đất, bi thương khóc: "Không chỉ hiếp bức, bọn họ luôn nhốt ta tại phòng củi, không cho ta ăn, nghĩ muốn ép ta vào khuôn khổ."
Nữ tử này ăn nói rõ ràng rành mạch, làm sao có bộ dáng bị điên?
Hoài Bách cười như không cười liếc thôn trưởng một cái, đi đến trước mặt nữ tử, cúi người nâng nàng dậy, hoãn thanh nói: "Cô nương không cần sợ hãi, từ từ nói."
Nữ tử thấy nàng ý cười trong suốt, mặt mũi dễ gần, nới lỏng cảnh giác, lau lệ nói: "Ta vốn là người Giang Thành, họ Sở tên Tiểu Đường, tại Hội hoa đăng gặp được hai lão nhân lắp bắp xin ta cơm, ta vốn định cho mấy lượng bạc vụn, bọn họ lại từ chối nói là không đứng dậy nổi, sau đó chỉ vào tiểu điếm hạng trung, để ta đi vào đó mua cho họ mấy cái bánh mỳ. Ta đi, nhưng người trong tiểu điếm kia lại đem ta......"
Sở Tiểu Đường nói đến đây, nước mắt tuông rơi, nhất thời nghẹn ngào không thể nói.
Tươi cười trên mặt Hoài Bách dần lạnh xuống.
Sơ Tiểu Đường run giọng cầu nói: "Ta mất tích hơn một tháng, cha mẹ không biết lo lắng như thế nào? Họ chỉ có một mình ta, tiên trưởng, cầu xin ngài cứu ta."
Đại khái đây là thanh âm cầu cứu mình nghe được ở nhà Tuế Lộng, Bội Ngọc bất động thanh sắc đánh giá người ở đây.
Thôn dân kích động không thôi, đang khe khẽ nói nhỏ, Triệu Giản Nhất sắc mặt giận dữ, thừa lúc này cởi hết trói buộc trên người những nữ nhân khác, thôn dân muốn ngăn cản, bị hắn hung hăng trừng, sợ tới mức lui về.
"Tiên trưởng, ngươi nghe ta giải thích!"
Hoài Bách cười nói: "Ta cũng không cần giải thích."
Nàng liếc qua các thiếu nữ khóc thành một đoàn, không hơn gì Sở Tiểu Đường, mặt khác nữ tử bị trói nhìn qua rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt non nớt tái nhợt, sợ tới mức chỉ biết khóc.
"Giản Nhất, ghi nhớ quê quán cùng tên của các nàng."
Đám thôn dân không biết đã bàn bạc cái gì, nhưng lại đoàn kết đứng ra cản họ, "Các ngươi muốn làm cái gì?"
Triệu Giản Nhất sắc mặt dữ tợn, "Làm cái gì? Đương nhiên là cứu người bị các ngươi bắt tới. Còn có đen các ngươi nộp cho quan phủ!"
Bội ngọc cười trào phúng.
Ngạn thôn buôn người nhiều năm như vậy, quan phủ sao lại không biết?
Rắn chuột một ổ mà thôi.
"Nàng là vợ ta! Người dựa vào cái gì đoạt vợ ta!" Trương Cẩu Đản nhân cao mã đại, một tay khiêng cái cuốc, hai mắt đỏ ngầu trừng quát.
Tuế Thiên công khụ khụ như sắp chết, "Khụ khụ khụ, đúng vậy, khụ khụ, ngươi dựa vào cái gì......"
Thôn dân nhất tề phụ họa: "Đúng vậy, các ngươi dựa vào cái gì? Các ngươi ỷ mình làm tiên nên khi dễ dân thường!"
Thôn dân vẫn như cũ không chịu nhượng bộ.
Triệu Giản Nhất lười nói lời vô nghĩa, tay áo dài vung lên, nhất thời cát bay đá chạy, thôn dân bị mờ mắt, đóng chặt mắt lại.
Trương Cẩu Đản thấy nữ tử bị Triệu Giản Nhất lôi kéo đi, ném cuốc đo, ngồi dưới đất ăn vạ, "Đây là vợ ta! Người vợ ta mua bằng gia tài nửa đời người! Ta còn đang chờ nàng sinh con cho ta!"
Mà nữ tử bị hắn chỉ vào nói là vợ kia cũng hoảng sợ núp phía sau Hoài Bách, khóc nức nở: "Ta không biết hắn, ta không biết hắn. Ta muốn mẹ, ô ô, ta muốn về nhà......"
Trương Cẩu Đản trừng lớn mắt, đỏ cổ quát lớn: "Ngươi sao lại làm như vậy? Ta tốn ba mươi lượng bạc mới mua được ngươi! Chúng ta cũng đã ngủ với nhau, ngươi sao lại không nhận thức? Ta mặc kệ, hoặc là trả lại tiền! Hoặc là đổi người! Nếu không ngươi đừng hòng chạy!"
Triệu Giản Nhất phẫn nội chỉ vào mặt hắn, "Ngươi còn tưởng mình là làm đúng rồi đúng không?"
Trương cẩu đản ủy khuất nói: "Không đúng chỗ nào? Ta không ăn trộm không cướp giật, cả đời chỉ có ba mươi lượng bạc, cố ý mua mặt hàng tốt nhất, để nàng đẻ con cho ta......"
Đám thôn dân ồn ào, "Đúng vậy, bọn ta đều là lương dân, đây là của bọn ta mua về, các ngươi dựa vào cái gì lấy đi?"
"Điêu dân! Quả thực vô pháp vô thiên!"
Trương Cầu Đản thấy không ngăn được thiếu niên này, liền đánh chủ ý lên nữ nhân đứng bên cạnh. Nữ tử này ôn nhu dễ gần, đúng là một người dễ bàn.
Hắn nghĩ như vậy, thân thủ muốn bắt lấy làn váy nữ nhân, khóc thét nói: "Tiên trưởng, ngài sẽ không như vậy chứ?"
Một tia sáng màu xanh xẹt qua, Trương cẩu đản cảm thấy hoa mắt, trong tay đã trống không. Hắn nháy mắt mấy cái, qua đầy thấy nàng đã đứng cách xa mấy bước, người vẫn là nhẹ nhàng cười, ấm ấp như xuân dương.
"Sư tôn, đám điêu dân này vô pháp vô thiên, chúng ta làm gì cần cùng bọn chúng nhiều lời, nhanh cứu người toàn bộ đi ra ngoài."
Hoài Bách cười cười gật đầu, nhìn tiểu hài tử âm thần không lên tiếng, ôn nhu nói: "Bội Ngọc, ngươi muốn ta làm như thế nào?"
Tiểu hài tử ngẩn mạnh đầu, con ngươi trong mắt lóe ra thủy quang,, bộ dạng thấp thỏm lo âu, "Ta, ta không biết......"
"Ta đây đem những nữ tử này cứu ra, những người còn lại vẫn để trong huyết vụ, ngươi thấy thế nào?" Hoài Bách cố ý chậm rãi giáo dục Bội Ngọc, để nàng học được đối đã với ác nhân không cần từ bi.
Tiểu hài tử im lặng không nói, tay xiết chặt góc áo, ấu thú bàn vô thố.
Trương Cẩu Đản trong lòng càng nghĩ càng giận, nhịn không được oa oa khóc lớn.
"Oa oa ta tiền cả đời cũng không còn, đàn bà ta vất vả lấy về cũng không còn, ta còn sống làm gì? Ta muốn chết!" nói xong lại đập đầu bang bang xuống đất.
Bội Ngọc tâm niệm vừa động, thừa dịp trời tối mọi người không nhìn rõ, sai khiến Huyết Vụ lén đưa đên một tảng đá bén nhọn, dịch chuyển đến dưới thân Trương Cẩu Đản.
Trên mặt đất vốn là bùn đất mềm, đập vào căn bản không đau.
Nhưng Trương Cẩu Đản đập mười phần có lực, đột nhiên nghe được tiếng giòn vang, sọ não như trứng chim, nhanh chóng vỡ ra.
Một trận đau nhức kéo đến. Hắn ngơ ngác lấy ta đụng vào, thấy tay đầy máu tươi, "Oa" một tiếng, trợn mắt ngất đi.
Nhất thời đám thôn dân nhao nhao lên: "Tiên trưởng giết người rồi! Tiên trưởng giết người rồi!"
Hoài Bách không nhìn đến cảnh máu me kia, chỉ ôn nhu hỏi: "Bội Ngọc, ngươi muốn làm gì?"
Tiểu hài tử cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, mắt phượng xinh đẹp hơi rũ xuống, giống như con thú nhỏ tội nghiệp. Hai tay nàng nắm chặt, giống như đang gian nan lựa chọn.
Sư tôn muốn đơn giản buông tha cho đám người này như vậy sao? Chỉ là......
Tâm địa tinh khiết thiện lương, bạch ngọc không tỳ vết.
Hoài Bách thực muốn đánh rớt mấy chữ này. Này chỗ nào là bạch ngọc thuần khiết, rõ ràng là thánh mẫu che trời.
Nàng hít sâu một hơi, duy trì ý cười tao nhã trên mặt, hỏi : "Nhưng là ngươi không có nghĩ đến, nếu như giữ mạng của đám người này lại, sẽ có thêm bao nhiêu nữ tử lại bị hại, sẽ có bao nhiêu gia đình phải tan nhà nát cửa?"
Nàng chỉ vào Sở Tiểu Đường, "Giống như tỷ tỷ này, nàng xuất phát từ lòng hảo tâm giúp người, nhưng không ngờ lại chính mình cùng cha mẹ đẩy vào hoàn cảnh không thể chịu nổi này, ngươi thử hỏi xem nàng có hối hận không?"
Sở Tiểu Đường gật đầu như giã tỏi: "Hối hận vạn phần."
Hoài Bách ngồi xổm xuống, mở tay tiểu hài tử. Lòng bàn tay bị móng ta bầm vào hơi rỉ máu, lộ ra máu thịt đỏ tươi, Hoài Bách nhẹ nhàng vỗ về vết thương của nàng, trong mắt nồng đậm thương xót, bất đắc dĩ nói: "Bội Ngọc, trên đời này có người tốt cũng có người xấu, ngươi thiện lương với người xấu, đó là tàn nhẫn với bản thân, ta biết ngươi là hảo hài tử nhưng mà......"
Nhưng để mấy kẻ xấu đó dễ dàng chết như vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn chúng sao?
Bội Ngọc nắm lại tay Hoài Bách, trong mắt ổi lên thủy quang, giống như cuối cùng cũng có quyết định, "Sư tôn, ngươi nói đúng, ta nghe ngươi dạy bảo a."
Hoài Bách nao nao, thấy tiểu hài tử cuối cùng cũng thông suốt, cảm thấy như gió xuân thổi qua, cả người thư sướng, lập tức ôn nhu cười nói: "Đến đây, ta mang ngươi đi ra ngoài."
Nàng nắm lấy tay Bội Ngọc, Triệu Giản Nhất dẫn theo hơn mười nữ tử kia chậm rãi đi vào Huyết Vụ.
Thôn dân thấy họ muốn đi liền muốn ngăn cản, nhưng Hoài Bách chỉ nhẹ nhành nhìn lại, một cỗ lực đạo cường đạo đè xuống, bọn họ nhất thời đổ mồ hôi lạnh, thân thể như bị tảng đá đè trên mặt đất, một chút cũng không thể động đậy.
Chỉ có miệng không ngừng hoạt động, miệng lưỡi lợi hại, nhất thời tiếng chửi rủa, cầu xin, khóc lóc không dứt.
Tuế Hàn cất cao giọng: "Tiên trưởng, ta là đệ tử Thánh Nhân Trang, nếu ngài ngồi im không để ý chỉ sợ Cô Sơn sẽ gặp phiền toái!"
Hoài Bách lại nhẹ nhàng "A" một tiếng, như vừa tỉnh mộng, chậm rãi xoay người, "Ngươi nói cũng đúng."
Mọi người thở phào một hơi, lại nghe nàng tiếp tục cười nói: "Cho nên ta phải xóa trí nhớ các ngươi. Cho dù là Chương Nho chiêu hồn hỏi cũng sẽ không phát hiện ra manh mối. Năm đó Giang Thành bị Huyết Vụ bao vây, cướp đi tính mạng hơn mười kim đan tu sĩ, mà giờ lại lần nữa xuất hiện diệt cái thôn nhỏ, cũng coi như không có gì bất thường."
Rõ ràng nàng ôn nhu mềm mại cười, đám thôn dân lại không nhịn được run rẩy như thấy Tu La địa phủ.
Nữ nhân này thật đáng sợ!
Nhưng bọn hắn rất nhanh liền không còn cảm giác sợ hãi, ngay khi thân ảnh đoàn người Hoài Bách biến mất , thôn dân đánh cái thông minh, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết đã phát sinh ra chuyện gì.
"Sao sau lưng ngươi lại có một cái nồi a?"
"Ta làm sao biết? Ngươi cầm hai con gà làm gì?"
"Tiểu tạp chủng kia đâu? Sao còn chưa trở về?"
......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip