BÍ ẨN LẠC THIÊN (11-14)

Hồi 11: Định Mệnh Trong Đêm Mưa, Kết Cục Của Kẻ Dâm Phụ

Nhiều ngày sau đêm hoan lạc đê tiện ấy, mối quan hệ giữa bà Hà và cô Thoa càng trở nên căng thẳng như dây đàn. Dù vẫn là phận chủ tớ, nhưng bà Hà không còn để cô Thoa nấu ăn cho mình nữa. Thay vào đó, bà chỉ cho cô ta giặt giũ quần áo, đặc biệt là quần áo lót của bà Hà, như một hành động biểu lộ sự khinh bỉ tột cùng với kẻ đã làm nhơ bẩn cuộc đời bà. Bà Hà đang nung nấu ý định, chờ thời cơ thích hợp để đuổi việc con rắn độc này cho khuất mắt. Một người lão luyện trong việc nhìn thấu tâm can người khác như cô Thoa cũng biết rõ điều đó, nên dù vẫn nuôi ảo vọng, cô ta cũng biết giữ thân phận, không dám quá hống hách công khai trước mặt bà chủ.

Ông Toàn đi công tác nước ngoài một tháng. Bà Hà biết chắc rằng ông ta chẳng đi bàn chuyện làm ăn gì, mà chỉ đang du hí với tình nhân nào đó. Nhưng sự vắng mặt của ông ta lại chính là cơ hội vàng để bà Hà tìm cách tống khứ cô Thoa.

Vào một buổi chiều tối, khi những hạt mưa vẫn lâm râm rơi, tạo nên một không khí âm u, nặng nề bao trùm biệt thự Lạc Thiên. Bà Hà đang ngồi ở phòng khách, tay cầm một cuốn sách dày cộp, cố gắng đọc để tìm kiếm chút bình yên giả tạo. Bỗng nhiên, từ trong bếp, tiếng cô Thoa cất lên, đầy vẻ thân mật giả lả và trơ trẽn: "Chị Hà ăn tối đi, em làm luôn cho!"

Chữ "chị Hà" thốt ra từ miệng con người đê tiện kia như một gáo nước lạnh tạt vào mặt bà. Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng bà Hà. Bà ném phịch cuốn sách xuống bàn, mắt tóe lửa nhìn thẳng vào cô Thoa. "Cái loại mày dám gọi tao là chị à? Tao với mày là thân phận chủ tớ, chị em cái nỗi gì với loại hạ đẳng dơ bẩn như mày!" Giọng bà Hà gằn lên, đầy căm phẫn.

Cô Thoa, vốn đã quen được ông chủ dung túng, cũng không vừa, hống hách đáp trả: "Chồng chung không chị em là gì hả chị? Hay chị sợ em cướp mất chồng của chị?" Nụ cười khẩy đầy thách thức hiện rõ trên môi cô ta.

Bà Hà điên tiết, đứng bật dậy: "Thứ mày là dạng đĩ điếm giả dạng, chứ chị em gì cái thứ bẩn thỉu như mày, đồ hạ đẳng! Tao ngu muội mới tưởng mày hiền lành ban đầu, còn thương hại mày!"

Bà Thoa nghe vậy, không những không sợ mà còn đắc chí, cười phá lên, thậm chí còn diễn tả lại một tư thế uốn éo cùng tiếng rên rỉ nhớp nhúa đã vang vọng đêm hôm trước: "Vâng, em là đồ điếm đấy ạ! Nhưng làm anh Toàn sướng tê tái, sướng đến mức quên cả trời đất! Nhìn chị cũng da dẻ đẹp đấy, nhưng chắc lâu rồi phòng không vườn trống hả chị?"

Lời lẽ tục tĩu và cái động tác khiêu khích đó chính là giọt nước tràn ly. Cơn tức giận của bà Hà bùng lên không thể kiểm soát. Bà Hà không kiềm chế được nữa, cầm cuốn sách trên bàn lên, ném phăng cuốn sách trong tay về phía bà Thoa, rồi như một con hổ đói, bà lao tới, vừa vung tay, vừa đá chân, miệng gầm lên: "Mày nói cái gì hả con kia! Hôm nay tao cho mày biết tay!"

Cô Thoa cũng không vừa, đôi mắt long lên sòng sọc, lao vào như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng: "Mày ngon nhào vô đi, con quỷ già bị coi như chó!"

Hai người đàn bà, một kẻ chất chứa nỗi hận thù, một kẻ đầy ảo tưởng và sự trơ trẽn, giằng co qua lại giữa phòng khách. Tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng cào cấu, tiếng rên rỉ và chửi rủa vang lên trong không gian tĩnh mịch của biệt thự Lạc Thiên. Bà Hà, trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, xô mạnh cô Thoa. Khoảnh khắc đó, như một thước phim quay chậm, định mệnh nghiệt ngã đã xảy ra. Bà Thoa mất thăng bằng, chân vướng vào nhau, té bật ngửa ra sau.

"BỐP!"

Một tiếng động khô khốc, ghê rợn vang lên khi sau gáy bà Thoa đập mạnh vào cạnh tròn của chiếc tủ trưng bày bằng gỗ quý ở phòng khách. Ngay lập tức, vỏ não của bà Thoa đã bị đập thủng, chấn thương sọ não nghiêm trọng. Dù không một giọt máu nào chảy ra ngoài, nhưng bên trong hộp sọ, máu đã tràn ngập vào não. Bà Thoa co giật nhẹ một cái, rồi nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo.

Bà Hà đứng sững lại, ánh mắt vẫn còn hằn lên sự điên dại. "Mày giả bộ hả con kia! Dậy đi!" Bà Hà lớn tiếng gọi, nhưng không có tiếng đáp lại. Bà gọi thêm vài tiếng nữa, nhưng, cô Thoa vẫn im lìm như một khúc gỗ.

Không gian như đứng yên, chỉ còn tiếng mưa ngoài trời tí tách đều đặn và tiếng tim bà Hà đập mạnh, dồn dập đến mức bà cảm giác có thể nghe thấy rõ ràng từng nhịp một trong lồng ngực mình. Một cảm giác rùng rợn, lạnh lẽo bất chợt bao trùm.

Bà Hà từ từ, chậm rãi, đưa tay ra, tiến gần đến mũi cô Thoa. Càng gần, nỗi sợ hãi càng dâng lên tột độ. Và rồi, khi đầu ngón tay chạm vào, bà Hà bàng hoàng nhận ra không còn một hơi thở nào.

Bà Hà giật mình, khuôn mặt trắng bệch, hoảng hốt tột độ. Bà lùi lại phía sau, miệng lẩm nhẩm, giọng nói run rẩy đầy tội lỗi: "Tao không cố ý... Tao không cố ý..." Bà cứ thế lùi mãi, lùi mãi, gương mặt tái nhợt không còn một giọt máu, cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo và tấm rèm cửa. Bà nép mình sau tấm rèm dày, cuộn chặt tấm rèm quanh người, chỉ chừa khuôn mặt ra để nhìn chằm chằm vào cái xác của cô Thoa đang nằm đó.

Nước mắt không chảy, nhưng nỗi sợ hãi khiến bà run rẩy bần bật. Bà nhìn xác chết, và trong cơn hoảng loạn, những lời buộc tội bật ra từ miệng bà: "Tại mày! Tại mày hết! Tao chỉ đang ngồi đọc sách, tại mày chọc điên tao! Lỗi của mày! Lỗi của mày hết!" Bà cố gắng đổ lỗi cho cô Thoa, cố gắng tìm một lý do để bào chữa cho hành động kinh hoàng của mình.

Thời gian trôi đi, chậm chạp như vô tận. Xác bà Thoa đã không còn chút hơi ấm nào, sự lạnh lẽo tử khí bao trùm lấy cơ thể cô ta, và cả căn phòng khách sang trọng. Bà Hà vẫn cuộn mình trong tấm màn, đôi mắt dán chặt vào cái xác, tê dại đến mức tiểu tiện ngay tại chỗ mà không hề hay biết.

Ngoài trời, những hạt mưa vẫn tí tách rơi đều đặn, không ngừng nghỉ. Xe của bảo vệ vẫn tuần tra qua lại bên ngoài khuôn viên biệt thự. Mà ai nào ngờ, trong căn biệt thự Lạc Thiên xa hoa, một tội tày trời đã vừa xảy ra, và một mạng người đã vĩnh viễn nằm xuống trong sự thù hận và bi kịch.

Hồi 12: Màn Kịch Ác Mộng - Kẻ Giết Người Và Đồng Minh Ghê Rợn

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên le lói xuyên qua tầng mây dày đặc, cố gắng xua tan màn đêm u ám, con đường trong khu biệt thự Lạc Thiên vẫn còn ướt sũng dư âm của trận mưa đêm qua. Từng chiếc lá cây xanh non, hay đã ngả vàng úa, nằm rải rác trên mặt đường, bết dính vào nhau, tạo nên một khung cảnh tiêu điều, lạnh lẽo. Không khí vẫn còn vương vấn hơi ẩm và mùi đất, nhưng len lỏi trong đó, một thứ mùi khác đang từ từ lan tỏa, một thứ mùi mà chỉ kẻ sống sót mới có thể nhận ra: mùi tử khí.

Chiếc xe máy cũ kỹ của ông Lộc từ từ lăn bánh vào cổng. Như mọi khi, hắn ta vẫn đội chiếc nón lá đã sờn cũ, khuôn mặt khắc khổ và đôi mắt hiền lành quen thuộc. Mọi thứ dường như vẫn diễn ra bình thường theo quỹ đạo của một buổi sáng yên ả trong khu biệt thự nhà giàu. Ông Lộc hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái se lạnh của buổi sớm mai. Hắn không hề hay biết rằng, thứ mùi thoáng qua trong không khí kia, chính là mùi của cái chết đã xảy ra ngay trong căn nhà mà hắn sắp bước vào.

Đến gần cổng chính, ông Lộc khẽ nhíu mày. Thường lệ, vào giờ này, cô Thoa – người giúp việc kiêm tình nhân hờ của ông chủ – đã phải mở toang cánh cửa để đón ánh nắng sớm vào nhà, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Nhưng hôm nay, cánh cổng vẫn im lìm đóng chặt. Hắn đưa mắt nhìn qua song cửa, thấy ánh đèn ở tầng hầm vẫn sáng ở khu vực để xe. Lạ thường. Cô Thoa không bao giờ để đèn khu này sáng vào ban ngày.

Cảm thấy có điều gì đó không đúng, ông Lộc đưa tay vào túi, móc ra một chùm chìa khóa. Trong đó có một chiếc chìa khóa riêng, được dùng để mở ổ khóa vào nhà khi mọi người đi vắng hết, để hắn ta vẫn có thể vào nhà chăm sóc cây cối hay kiểm tra vườn tược. Hắn cắm chìa vào ổ, xoay nhẹ. Tiếng "cạch" khô khốc vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi sáng.

Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra. Một luồng không khí lạnh lẽo phả vào mặt ông Lộc. Hắn bước vào, sự im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy không gian rộng lớn của căn biệt thự. Mọi khi, giờ này sẽ có tiếng lạch cạch của chén đĩa, tiếng lẩm bẩm của cô Thoa khi làm việc. Nhưng giờ đây, chỉ có sự tĩnh mịch chết chóc. "Thoa ơi! Cô Thoa!" Ông Lộc gọi vang tên người giúp việc, giọng nói vang vọng trong không gian trống trải.

Cùng lúc đó, trên tầng trên, bà Hà vẫn đang cuộn mình trong tấm rèm cửa, đôi mắt trân trân nhìn vào khoảng không vô định. Từng tiếng gọi tên cô Thoa của ông Lộc như một nhát dao đâm vào trái tim đang đóng băng của bà. Bà Hà chết lặng. Bà ta biết, khoảnh khắc này đã đến. Khoảnh khắc mà bà phải đối mặt với thực tại nghiệt ngã, với hậu quả của tội lỗi mà bà vừa gây ra. Công lý đang gõ cửa, và bà đang đứng trước lựa chọn sinh tử.

Ông Lộc, vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống, chậm rãi đi lên tầng thông qua lối cầu thang lát gỗ giáng hương xa hoa. Tiếng bước chân nặng nề, đều đặn vang lên trong không gian yên ắng. "Thoa ơi! Cô Thoa!" Hắn vẫn gọi tên cô giúp việc, giọng nói pha lẫn chút lo lắng. Nhưng lạ lùng thay, không một tiếng trả lời, không một động tĩnh nào.

Vừa bước chân lên bậc thang cuối cùng, ánh mắt ông Lộc chợt dừng lại. Hắn thấy bà Hà đang cuộn mình trong tấm rèm cửa ở phòng khách, như một cái kén khổng lồ. Đôi mắt bà Hà đỏ ngầu, sưng húp, da mặt trắng bệch không còn một chút sức sống. Bà run rẩy như chiếc lá trước gió, không hề nhìn về phía hắn. Ông Lộc bước lên thêm một bước, và rồi, tầm mắt hắn chạm vào đôi chân trần của cô Thoa đang nằm bất động dưới sàn nhà.

Ông Lộc giật mình. Một tiếng "hự" khẽ thoát ra từ cổ họng hắn. Bà Hà, dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền hoảng loạn lắc đầu lia lịa, tay vẫy loạn xạ như muốn xua đi một thứ gì đó vô hình. Ông Lộc bước thêm một bước nữa, và rồi toàn bộ xác cô Thoa hiện ra trước mắt hắn: nằm sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo, khuôn mặt tím tái, đôi mắt mở trân trân. Hắn ta có vẻ giật mình, nhưng không hề sợ hãi. Không có tiếng la hét, không có sự kinh hoàng tột độ. Ông Lộc chạy lại phía bà Hà, giọng nói vẫn còn chút bàng hoàng: "Bà chủ! Bà chủ! Việc gì đã xảy ra vậy?"

Bà Hà, như thể được giải thoát khỏi gánh nặng đè nén, bật khóc nức nở. Giọng bà run rẩy, đầy hoảng loạn: "Nó... nó tự té mà chết... không phải tại tôi! Không phải tại tôi! Con hồ ly... con hồ ly chết là đáng!" Nói xong, bà Hà nở một nụ cười đầy méo mó trong sợ hãi, vừa cười vừa khóc, rồi oà lên, ôm chầm lấy ông Lộc như một kẻ sắp chết đuối vớ được cọc. Bà bấu chặt lấy hắn, lắp bắp: "Tôi không muốn đi tù! Tôi không muốn đi tù! Ông đừng báo công an, tôi... tôi sẽ cho ông thật nhiều tiền! Bao nhiêu cũng được!"

Ông Lộc để yên cho bà Hà ôm lấy mình. Hắn ta nhẹ nhàng vỗ về lưng bà chủ, giọng nói trầm ấm, đầy trấn an: "Bà chủ bình tĩnh. Bà hãy bình tĩnh lại đi." Nhưng rồi, hắn ta ngoái đầu lại, ánh mắt dán chặt vào xác cô Thoa. Đôi mắt hiền lành, khắc khổ thường ngày đã biến mất. Thay vào đó là một đôi mắt sắc lạnh, đầy tính toán, như một con đại bàng đang nhìn con mồi đã nằm gọn trong tầm kiểm soát. Cái nhìn đó không hề có chút sợ hãi hay ghê tởm, mà chỉ có sự lạnh lùng đến đáng sợ.

Ông Lộc tiếp tục trấn an bà Hà, giọng nói mềm mỏng, dịu dàng một cách giả tạo: "Bà chủ hãy bình tĩnh. Bà hãy lên phòng tắm nước nóng và nghỉ ngơi đi. Mọi việc ở đây, cứ để tôi xử lý." Lời nói của hắn ta, từng câu từng chữ, đều như đổ thêm dầu vào ngọn lửa hi vọng trong lòng bà Hà, khiến bà tin rằng mình đã tìm thấy một đồng minh, một phao cứu sinh giữa biển khơi tội lỗi.

Chân bà Hà lúc này đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào để đi. Cơ thể run rẩy, tê dại. Không ngần ngại, ông Lộc khom lưng, nhẹ nhàng bế bà Hà lên theo lối cầu thang. Trong khung cảnh hỗn loạn và kinh hoàng ấy, khi thân thể gầy guộc của bà Hà nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của hắn, ông Lộc lại có một cảm giác khoan khoái lạ thường, một sự thỏa mãn bệnh hoạn len lỏi trong từng thớ thịt. Đây là khoảnh khắc hắn đã chờ đợi bấy lâu, khoảnh khắc mà hắn có thể chạm vào bà, chăm sóc bà, và trở thành vị cứu tinh của bà.

Đưa bà Hà lên đến phòng tắm, ông Lộc thuần thục vặn vòi sen, xả nước nóng vào bồn. Hắn đỡ bà Hà đứng dưới dòng nước ấm, bộ váy lụa cao cấp ướt sũng, ôm sát vào cơ thể bà Hà, lộ ra những đường cong mềm mại, những thứ không nên lộ ra một cách trần trụi dưới ánh đèn vàng vọt của phòng tắm. Bà Hà lúc này đã không còn chút sức phản kháng nào, hoàn toàn buông xuôi, phó mặc bản thân cho ông Lộc. Sau khi xối nước làm sạch cơ thể cho bà Hà xong, ông Lộc quay lưng lại, thuần thục biết rõ vị trí nào để khăn tắm và váy ngủ của bà Hà. Hắn lấy chúng ra, đưa tận tay cho bà Hà, rồi quay lưng lại, che đi ánh mắt thèm khát đang bùng cháy trong lòng. Lúc này, ông Lộc cảm thấy toàn thân nóng ran. Bà Hà, trong cơn hoảng loạn tột cùng, không hề nhận ra sự bất thường trong ánh mắt hay hành động của hắn. Đối với bà, ông Lộc chính là vị cứu tinh, là phao cứu sinh duy nhất. Bà ta tin rằng mình đã có một đồng minh.

Xong xuôi, ông Lộc dìu bà Hà lên giường. Được làm những điều này cho người phụ nữ mà mình yêu thầm bấy lâu, trong hoàn cảnh đặc biệt này, ông Lộc cảm thấy sảng khoái lạ thường. Bà Hà nằm vật xuống giường, quấn chặt chiếc chăn mềm mại quanh người, chỉ chừa lại đầu và khuôn mặt tái nhợt, lưng tựa sát vào đầu giường. Ông Lộc ân cần hỏi bà Hà, giọng nói đầy quan tâm giả tạo: "Chắc bà chủ chưa ăn gì từ đêm qua phải không? Để tôi xuống nấu gì đó cho bà chủ nhé."

Bà Hà vẫn còn hoảng sợ, không muốn ăn gì. Ông Lộc liền trấn an: "Bà chủ yên tâm, có tôi đây rồi. Cứ bình tĩnh nghỉ ngơi đi." Bà Hà gật đầu yếu ớt, rồi lại run rẩy yêu cầu: "Ông... ông đừng đóng cửa. Mở... mở bung rèm ra cho sáng." Bà ta không muốn một mình trong bóng tối, không muốn ở một mình.

Ông Lộc gật đầu, khuôn mặt vẫn biểu lộ sự quan tâm. Hắn bước xuống nhà, bỏ lại căn phòng khách với cái xác cô Thoa đang nằm lạnh lẽo. Dưới bếp, ông Lộc lấy một gói cháo ăn liền, cùng vài quả trứng gà, đánh đều vào bát. Hắn bình tĩnh nấu nướng, mùi cháo thơm lừng lan tỏa khắp căn bếp. Hắn bước qua lại cái xác bà Thoa, mà dường như vô cảm, không hề chùn bước. Hắn là ai mà lại có thể can đảm đến như vậy, lạnh lùng đến thế?

Trước khi bưng cháo lên cho bà Hà, ông Lộc đi ngược lại xuống hầm, tìm cách khóa cửa cổng lại như cũ, để có ai muốn vào nhà bất ngờ thì sẽ bấm chuông cửa, hắn làm đủ lâu để biết chìa khóa cổng chỉ có ba cái, một là hắn đang giữ, hai là của cô Thoa và ba là một chìa dự phòng ở trong nhà. Sau đó, hắn ta quay lên. Khi đi ngang qua phòng khách, ánh mắt ông ta chợt dừng lại ở chiếc bình sứ cổ mà bà Hà vô cùng quý giá, được đặt trên một cái kệ gần đó. Với một động tác tiện tay, hoặc có thể là cố ý, ông ta hất nhẹ, làm chiếc bình rơi xuống, vỡ tan tành thành từng mảnh. Tiếng động chói tai của đồ sứ vỡ làm bà Hà trên lầu giật mình.

Ông Lộc vẫn điềm nhiên bưng bát cháo lên phòng. Bà Hà, vẫn còn run rẩy, lại thều thào: "Tôi không muốn đi tù, ông Lộc ơi..." Ông Lộc đặt bát cháo xuống, dịu dàng ngồi cạnh giường, khuyên nhủ bà Hà. Dù bà không muốn ăn, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn đút từng muỗng cháo nóng hổi cho bà Hà. Bà Hà cố gắng nuốt vài muỗng, rồi lắc đầu, không muốn ăn nữa.

Ông Lộc không ép. Hắn ta thuần thục mở tủ đầu giường, lấy ra lọ thuốc an thần của bà Hà. Hắn đổ vài viên vào lòng bàn tay, đưa cho bà Hà, giọng nói đầy trấn an: "Bà chủ uống thuốc đi. Bà cần nghỉ ngơi." Bà Hà không chút nghi ngờ, đặt đầu lên đùi ông Lộc, ngoan ngoãn uống thuốc. Dần dần, ánh mắt bà trở nên mờ đi, và bà từ từ chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều.

Lúc bà Hà đã ngủ say, khuôn mặt vẫn còn vương nỗi sợ hãi, ông Lộc lạnh lùng bước xuống nhà. Hắn ta tiến lại gần xác bà Thoa, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ sắc lạnh. Hắn nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng nói thì thầm, lạnh lẽo đến tận xương tủy, như một lời phán xét cuối cùng:

"Mày... mày có kết cục này là do mày tham lam thôi, con hồ ly ạ. Đáng lẽ khi mày nhận được tiền từ ông Toàn, mày nên cuốn gói cút khỏi cái nhà này, khỏi cuộc đời bà ấy. Mày không biết điều, mày còn trèo cao, còn tìm cách hãm hại người tao yêu. Là do mày hết. Đừng trách tao, đừng trách tao ra tay. Tao... tao chỉ vì người tao yêu thôi." Nói xong, một nụ cười nhếch mép tàn độc hiện lên trên môi hắn, lạnh hơn cả tử khí đang bao trùm lấy cô Thoa.

Hồi 13: Màn Thanh Tẩy Ác Mộng: Dưới Bàn Tay Lão Làm Vườn

Ông Lộc đứng đó, nhìn chằm chằm vào cái xác bất động của cô Thoa. Khuôn mặt hắn không một chút biểu cảm, không sợ hãi, không ghê tởm, không cả sự thương hại. Đôi mắt hắn ta đờ đẫn, trống rỗng, như thể đang nhìn một vật vô tri, một đống rác cần được dọn dẹp. Trong đầu hắn, một màn kịch phi tang đang từ từ được sắp đặt, từng bước, từng chi tiết một. Cái xác bà Thoa giờ đã cứng đơ, lạnh ngắt, nằm sõng soài trên nền nhà, một dáng vẻ tội nghiệp đến thảm hại.

Sau một thoáng suy tư, ông Lộc quay lại nhìn chiếc bình sứ quý giá đã vỡ nát. Hắn khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng đi xuống bếp. Bước chân hắn vẫn từ tốn, chậm rãi, như thể không có việc gì quan trọng vừa xảy ra, không có một mạng người vừa lìa đời ngay trên tầng. Thật lạnh lùng đến ghê người. Hắn mở tủ, tìm một cái bao ni lông lớn màu đen, cẩn thận đặt tất cả các mảnh vỡ của chiếc bình vào trong, từng mảnh, từng mảnh một, không để sót dù chỉ là một mảnh nhỏ li ti. Ông Lộc biết giờ đây hắn đã là đồng phạm. Hắn đã chấp nhận vấy bẩn đôi tay mình, đã tự đẩy mình vào hố sâu của tội lỗi cùng bà chủ.

Ông Lộc đã làm việc ở căn nhà này nhiều năm, và không ngóc ngách nào hắn không biết, không khe hở nào hắn không quen thuộc. Hắn biết rõ ông Toàn đi công tác nước ngoài thì sẽ không bao giờ về nửa chừng, nhất là khi đi cùng nhân tình. Còn cậu tài xế riêng của ông Toàn, sau khi lái chiếc xe ô tô đắt tiền đậu gọn gàng ở tầng hầm, đã về nhà mình nghỉ ngơi hưởng lương, sẽ không bao giờ quay lại biệt thự khi ông chủ chưa về, hay có một lời nhắn từ bà Hà khi muốn đi đâu đó, lúc đó cậu tài xế mới xuất hiện ở khu biệt thự. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Mọi thứ đổ vỡ sau cuộc xô xát giữa bà Hà và cô Thoa đã được dọn dẹp gọn gàng. Giờ chỉ còn mỗi cái xác của cô Thoa cần phải xử lý. Ông Lộc tiến lại gần cái xác, không một chút ngần ngại. Hắn lạnh lùng nắm chặt lấy búi tóc của bà Thoa, kéo lê cái xác xuống cầu thang như kéo một bao cát. "Rầm... rầm... rầm..." Tiếng cơ thể bà Thoa va chạm, rớt xuống từng bậc gỗ giáng hương xa hoa nghe đến lạnh sống lưng, một âm thanh khô khốc, ghê rợn vang vọng trong không gian tĩnh mịch của ngôi biệt thự. Nhưng với lão Lộc, tiếng động đó chẳng khác gì tiếng những bao phân bón hay bao xi măng nặng trịch mà hắn vẫn thường ngày kéo lê trong vườn. Một sự vô cảm đến tột độ.

Ông ta kéo lê cái xác, đi thẳng vào góc tối nhất của tầng hầm ngôi biệt thự Lạc Thiên. Đó là góc hầm nước ở phòng kỹ thuật, và là nơi ẩm thấp và là nơi để ông ta cất dụng cụ làm vườn. Ánh đèn le lói yếu ớt không thể xua tan được cái ẩm thấp nhớp nhúa của nơi này. Các mảng tường loang lổ vết ố vàng, rêu mốc, đối lập hoàn toàn với những phòng thư giãn sang trọng và tủ rượu quý giá ngay bên cạnh trong cùng tầng hầm.

Hắn ta dừng lại, hít một hơi sâu, mùi ẩm mốc, mùi đất và mùi rêu phong xộc thẳng vào mũi. Ông Lộc từ từ, không chút vội vã, cởi bỏ tất cả quần áo của cái xác. Từng lớp vải lụa, từng chiếc áo, chiếc váy được lột ra một cách chậm rãi, để lộ ra một cái xác lõa thể, trắng bệt, cứng đơ đập thẳng vào mắt hắn. Hắn đứng nhìn, ánh mắt vẫn vô cảm, rồi lạnh lùng nói, giọng thì thầm như một lời chế giễu: "Nhìn tướng tá mày cũng ngon đấy, nên cũng cầm chân ông Toàn được ít thời gian. Hồi đó theo tao thì đã không chết ngu như thế này."

À, thì ra ông Lộc không hề hiền lành như người ta vẫn nghĩ, như cái vẻ ngoài khắc khổ, chân chất của một lão làm vườn. Hắn cũng từng có một quá khứ đen tối, một bản chất dã tâm ẩn sâu bên trong. Hắn từng ve vãn cô Thoa, từng buông lời tán tỉnh, mơ ước chiếm hữu cô ta, nhưng bị cô chê hắn già và nghèo, bị cô khinh bỉ và đẩy ra. Nỗi hận thù, sự khinh miệt và cả khao khát chiếm đoạt đã bị kìm nén bấy lâu trong lòng hắn, giờ đây bùng lên khi hắn có thể toàn quyền định đoạt số phận của kẻ đã từng chà đạp mình.

Với một sự hả hê đầy bệnh hoạn, ông Lộc lấy chiếc kéo làm vườn sắc bén của mình, cắt phăng từng lọn tóc của cái xác lõa thể. "Phập... phập... xoạt..." Tiếng kéo cắt phập phập, nghe gai người. Tóc bà Thoa rơi lởm chởm, không còn vẻ mượt mà, biến cái xác càng trở nên khủng khiếp hơn nữa. Đôi mắt bà ta vẫn mở trân trân, vô hồn nhìn lên trần nhà, như một lời nguyền rủa câm lặng. Ông Lộc thu gom tất cả tóc vào một túi ni lông, cột chặt lại.

Sau đó, hắn lấy một cây xà beng cũ kỹ, nặng trịch. Hắn đặt mũi xà beng vào khe nắp hầm nước thải, dùng sức nạy lên. "Kẽo kẹt... rầm!" Nắp hầm bằng kim loại nặng nề bật mở, để lộ ra một hố sâu thăm thẳm. Nơi đây chứa đựng tất cả cặn bã dơ dáy của ngôi biệt thự, những thứ bốc mùi kinh tởm nhất. Một mùi hôi thối nồng nặc, tanh tưởi xộc thẳng lên, khiến bất kỳ ai cũng phải nôn ọe. Ông Lộc xé một mảnh áo đã cởi ra của bà Thoa, quấn quanh tay, bịt nhẹ lên mũi. Bất kỳ ai khác cũng sẽ thấy tởm lợm, nhưng hắn thì không. Cái nóng hầm nhớp nhúa cùng mùi hôi từ hầm thải xộc lên, hòa quyện vào không khí, tạo nên một sự kinh tởm tột độ.

Do nắm hầm có diện tích không lớn lắm, hắn ta phải cố gắng đưa cái xác vào. Ông Lộc dường như đã không còn chút tâm hồn nào, hắn nắm chặt lấy hai chân cái xác, từ từ đưa đầu bà Thoa xuống trước. Hắn nhét xác cô ta từng chút một, dùng sức đẩy xuống. "Tỏm!" Một tiếng nước lớn vang vọng trong hầm, nước bắn lên cả trên sàn. Ông Lộc buột miệng chửi một câu, giọng đầy bực tức, không phải vì mùi hôi, mà vì nước bẩn bắn vào người: "Mày chết rồi mà còn làm tao dơ đồ, con chó đáng chết!"

Sau khi cái xác đã hoàn toàn chìm vào làn nước đen kịt trong hầm, ông Lộc dùng sức đẩy cái nắp hầm nặng trịch lại. Hắn ta trộn một ít xi măng, trát lại đường viền kim loại quanh nắp hầm một cách cẩn thận, đảm bảo không ai có thể phát hiện ra. Hắn buột miệng chửi thề một câu nữa, giọng đầy khinh bỉ lũ nhà giàu: "Đúng là lũ nhà giàu, đến cái nắp hầm cứt mà cũng lát gạch và làm khung inox!" Vừa xong xuôi, hắn dùng tay kéo mảnh áo bà Thoa đang bịt mũi vứt vào một góc bẩn thỉu.

Hắn ra ngoài, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cái mùi hôi thối vẫn còn vương vấn trong mũi. Sau đó, hắn đi vào phòng kho, lục lọi tìm một cái bao lớn khác. Hắn bỏ tất cả quần áo và vật dụng cá nhân của bà Thoa vào trong bao, lục soát từng ngóc ngách tủ đồ của cô ta. May mắn thay, bà Thoa là giúp việc nên cũng không có nhiều đồ đạc lắm. Hắn ta làm mọi thứ một cách nhanh chóng, không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ hay chần chừ.

Tiếp theo, hắn pha nước lau sàn, lau sạch tất cả những chỗ hắn đã kéo xác bà Thoa qua, lau kỹ từng bậc cầu thang, từng góc sàn phòng khách. Hắn tìm kiếm tất cả những gì sót lại của cuộc cãi vã và những thứ đã dùng để phi tang, không để sót một dấu vết nào. Từ mảnh tóc rớt lại đến vệt nước bẩn.

Sau tất cả mọi việc, trời cũng đã bắt đầu xế trưa. Ánh nắng đã gay gắt hơn, chiếu xuyên qua những ô cửa kính, nhưng không thể xua đi cái lạnh lẽo chết chóc vẫn còn vương vấn trong không khí của căn biệt thự. Bà Hà, dù chỉ vô tình gây ra cái chết của cô Thoa, nhưng tội ác phi tang xác trong hầm nước thải của ông Lộc thì còn dã thú và kinh tởm hơn gấp bội.

Xong xuôi mọi việc, hắn lên tầng trên, vào phòng ngủ của bà Hà để xem lại "người yêu bé nhỏ" của mình. Bà Hà vẫn nằm ngủ say, khuôn mặt trắng bệch nhưng đã bớt căng thẳng hơn. Ông Lộc nở một nụ cười thỏa mãn, một nụ cười đầy bệnh hoạn. Hắn đi lại gần, nhìn bà Hà ngủ. Chắc do thức cả đêm và phải chịu đựng quá nhiều cú sốc nên bà Hà đã quá mệt mỏi và ngủ vùi. Ông Lộc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bà Hà, rồi quay người đi xuống hầm, lấy chiếc xe máy cũ của mình, ung dung đi ra khỏi biệt thự Lạc Thiên, như thể không có chuyện gì đã xảy ra. Hắn sẽ đi vứt cái bao chứa quần áo và đồ đạc của cô Thoa ở một nơi nào đó thật xa.

Hồi 14: Màn Kịch Cáo Già Và Món Quà Mang Tên Hà

Nắng đã lên, chiếu rọi những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường còn ướt sũng dư âm mưa đêm qua. Từng chiếc lá cây vẫn nằm rải rác trên con đường trong khu biệt thự Lạc Thiên, nhưng giờ đây, không khí đã bớt ẩm thấp hơn, thay vào đó là một sự im lặng tĩnh mịch đến đáng sợ.

Ông Lộc đi một mình, không hề mang theo cái bao đựng đồ đạc của cô Thoa mà tưởng chừng hắn sẽ đem đi vứt bỏ. Chiếc xe máy cũ kỹ của hắn chạy chậm rãi ra cổng khu biệt thự. Đôi mắt lạnh lùng, sắc lẻm của kẻ thủ ác khi nãy giờ đã biến mất, thay vào đó là ánh nhìn hiền từ, khắc khổ quen thuộc của một ông lão làm vườn chân chất. Bước qua ranh giới của ngôi biệt thự, hắn như lột xác, trở lại với vỏ bọc hoàn hảo của mình.

Từ xa, chú bảo vệ, tầm tuổi ông Lộc, đã thấy hắn. Khi hắn lại gần, chú bảo vệ cười nói lớn, giọng thân mật: "Nay anh Lộc về sớm vậy?"

Ông Lộc chỉ chờ có vậy. Hắn tấp xe vào, dựng chân chống, rồi thở dài thườn thượt, ra vẻ mệt mỏi và lo lắng: "Tôi đi chợ dùm cô Thoa, chú ạ. tội nghiệp nó chú Chín ơi!"

Chú bảo vệ ngạc nhiên: "Ủa, nay cô Thoa không đi chợ sao mà lại kêu chú đi chợ?"

Lão Lộc lắc đầu, giọng than vãn đầy bi kịch, như thể đang kể một câu chuyện đáng thương: "Haizzz, mấy nay mưa gió thất thường, nó cảm ho rồi sốt li bì cả đêm qua. Sáng nay bà Hà kêu cô Thoa nấu trà gừng, ai dè nó vừa đi lên tới phòng khách thì choáng váng, té vào cái bình sứ quý giá của bà Hà, vỡ tan tành rồi chú ạ. Lúc trước nghe bà Hà nói cái bình này là kỷ vật ngày xưa vợ chồng bả mới cưới đi trăng mật mua về đó, nên bà Hà quý lắm."

Vừa nghe xong, chú bảo vệ thật thà, mắt tròn xoe thương cảm: "Trời đất ơi! Kì này chắc cô Thoa bị đuổi việc quá! Bị đuổi là may đó, chứ kêu đền tiền không biết lấy tiền đâu mà đền. Mấy cái đồ đó của nhà giàu, mình mà có bán nhà ở quê cũng không đủ tiền đền nữa, phải không anh Lộc?"

Lão Lộc cáo già hùa theo, gật gù liên tục, ra vẻ đồng cảm: "Ừ ừ, bởi vậy mới tội con nhỏ! Giờ cô Thoa bệnh nằm liệt giường rồi, tui đi chợ thay cổ, với sẵn mua thuốc về cho cô Thoa đây. Bà Hà đang giận lắm đó chú, mặt mày đỏ bừng. À này chú, có ai đến tìm nhà bà Hà thì chú nhớ kêu đợi tôi chuyển lời trước rồi hãy cho vô nha. Chứ bà Hà đang giận lắm, có lỡ gì mà đột nhiên vô là tôi với chú tới số đó!"

Chú bảo vệ thật thà giật mình, gật đầu lia lịa: "Ừ đúng, đúng rồi anh Lộc! Có gì tôi chờ anh về. Thôi trưa rồi anh đi chợ đi sớm đi kẻo bà chủ chờ."

Vậy là màn kịch qua mặt chú bảo vệ của lão Lộc đã xong xuôi một cách hoàn hảo. Hắn phóng xe đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt đầy lo lắng của người bảo vệ già. Lão vừa chạy xe, vừa nghĩ. Dù đã ném cái xác vào hầm nước thải, nhưng hắn vẫn sợ cơ thể của bà Thoa sẽ trương phình, nổi lên, gây ra rắc rối sau này. Một ý nghĩ tàn độc chợt lóe lên trong đầu hắn, gợi nhớ về những ngày tháng ở quê, khi hắn đi bốc mấy cái mộ ngoài ruộng bị ngập nước. Lúc mở quan tài ra, hắn đã thấy toàn cá trê và lươn, chúng đã xử lý mọi thứ một cách sạch sẽ đến ghê người.

Nghĩ vậy, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười ranh mãnh. Hắn không hề dừng lại ở chợ gần nhất mà chạy thẳng ra một khu chợ lớn hơn, tìm mua những con cá trê sống và lươn còn ngọ nguậy trong chậu, cùng một ít rau và thuốc men nhằm qua mặt chú bảo vệ khi quay về. Với một người bình thường, việc vừa phi tang một cái xác kinh hoàng có thể sẽ khiến họ mất ăn mất ngủ, sống trong ảo giác và sợ hãi. Nhưng với lão Lộc, giờ đây mọi thứ lại như một trò chơi xếp hình trí tuệ, một thử thách để hắn xếp làm sao cho thật cao mà không bị đổ. Hắn tận hưởng cảm giác được giật dây, được kiểm soát mọi thứ.

Sau khi đã mua những thứ cần thiết, hắn ung dung đi về, chào hỏi chú bảo vệ như không có chuyện gì. Chú bảo vệ vẫn tin sái cổ câu chuyện của hắn, còn dặn dò hắn mau về với bà Hà. Lão Lộc chạy xe vào lại căn biệt thự, mở khóa cổng lớn, dắt xe xuống hầm, rồi đi ra khóa cổng lại cẩn thận. Trước đó, ánh mắt ranh ma của hắn đảo qua lại ngoài đường, đảm bảo không có ai khả nghi.

Trong khi lão Lộc đang bận rộn với màn kịch của mình, trên tầng, bà Hà đã tỉnh dậy từ lúc nào. Một mình giữa căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, tiếng động duy nhất là tiếng tim bà đập thình thịch trong lồng ngực. Bà hoảng sợ, liên tục gọi tên "ông Lộc... ông Lộc..." nhưng không có tiếng trả lời. Nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với tội ác mình gây ra, cùng với cảm giác cô độc, bất lực khiến bà co ro vào cái mền lông đắt tiền, run rẩy bần bật. Bà nhìn ra cửa sổ, nắng đã lên cao, nhưng căn phòng vẫn chìm trong sự u ám của nỗi sợ hãi.

Ông Lộc khi về tới nhà, hắn đi thẳng vào toilet ở tầng trệt. Không phải để đi vệ sinh. Hắn mở túi, lấy từng con lươn và cá trê còn sống, ngọ nguậy, bỏ vào bồn cầu. "Tỏm! Tỏm! Tỏm!" Từng con vật trơn tuột, quẫy đạp trong làn nước. Sau đó, hắn không ngần ngại dội nước xuống. Những con động vật ăn xác đó sẽ theo dòng nước, đi thẳng đến những nơi tối tăm, dơ dáy nhất của ngôi biệt thự – chính là hầm nước thải. Nơi đó, một "bữa tiệc" ngon lành đang đợi chúng. Những con vật này sẽ sống hàng năm trời trong môi trường đó, đủ thời gian để "tiệc tùng" thỏa mãn, làm sạch mọi thứ. Hắn nở một nụ cười ghê tởm, ác độc. Một nụ cười của kẻ đã sắp đặt mọi thứ một cách hoàn hảo.

Và làm sao hắn có thể quên người nữ chủ nhân đang dần trở thành "món quà", sắp làm "người yêu" của hắn?

Khi bước lên lầu, bà Hà vẫn còn co ro trên giường. Vừa nhìn thấy hắn, bà Hà mừng rỡ như vớ được vàng, hai mắt sáng rực lên. Bà ngồi bật dậy, không chút ngần ngại, ôm chầm lấy cánh tay ông Lộc, vùi mặt vào đó, đôi mắt vẫn còn sợ sệt: "Ông đi đâu vậy? Tôi sợ quá! Con quỷ đó... nó sẽ tìm tôi! Ông đừng đi đâu hết... ông đừng bỏ tôi lại một mình!"

Trong lòng ông Lộc lúc này, một cảm giác vui sướng tột độ dâng trào. Sự bất lực, sợ hãi và hoàn toàn dựa dẫm của bà Hà chính là thứ hắn khao khát bấy lâu. Hắn tận hưởng cảm giác mình là vị cứu tinh, là người đàn ông duy nhất bà có thể tin tưởng. Một tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu bà Hà, tay còn lại siết chặt lấy bàn tay bà đang bấu víu vào hắn. Ông ta nói, giọng trấn an nhưng ẩn chứa sự xảo huyệt, cười không thành tiếng: "Bà cứ yên tâm, có tôi ở đây sẽ không sao hết. Tôi sẽ không đi đâu cả." Ánh mắt hắn nhìn bà Hà đầy chiếm hữu, như nhìn một món đồ chơi quý giá mà hắn đã chờ đợi bấy lâu để được toàn quyền mân mê và định đoạt. Hắn đã nắm giữ bà trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip