Chương 2: Bóng tối trong bóng tối?
Trong bóng đêm mênh mông và lung linh, khi thành phố bên ngoài khoác lên mình vẻ hào nhoáng của hiện đại, dưới những ánh đèn neon lấp lánh lại ẩn chứa một không gian đen tối, nơi mà sự thật và điều nguy hiểm luôn âm ỉ rình rập. Đêm ấy, sau khi nhận được thông tin về những hoạt động bất thường trong một tòa nhà bỏ hoang ở rìa thành phố, Xiao và Aether quyết định cùng nhau lệ thuộc bước vào một cánh cửa dẫn vào cõi bóng tối của những âm mưu ẩn sâu.
Trước cổng tòa nhà, dưới bầu trời xám mịt cùng làn sương mù lạnh lẽo, Aether nói với giọng trầm ấm:
"Chúng ta phải cẩn trọng. Nó không chỉ là một tòa nhà bỏ hoang thông thường; có điều gì đó ở đây không ổn từ lâu rồi."
Xiao đáp lại, giọng nói ngắn gọn nhưng đầy quyết đoán:
"Không sao, tôi tin em. Báo cáo cho biết Tổ chức Bạch Dạ ghi nhận hoạt động của một nhóm ngoại lệ – những người không chỉ thực hiện tội ác thông thường mà dường như đang vận hành một nghi lễ cấm kỵ."
Hai người tiến vào, mỗi bước chân vang lên trên lát gạch nứt, như tiếng vọng của quá khứ. Cánh cửa kim loại cũ kỹ kêu cọt kẹt khi được đẩy mở, hé lộ bên trong một hành lang dài trống trải, bức tường ướt át, đầy bụi mốc và đượm mùi hôi của thời gian. Ánh đèn pin lung linh của họ chỉ đủ phác họa những mảng tối, tạo nên một bức tranh u ám của sự tàn phế và lãng quên.
Khi tiến sâu vào bên trong, Aether lẩm bẩm:
"Không khí ở đây nặng nề đến lạ thường... như thể mỗi viên gạch, mỗi mảng sơn bong tróc đều kể lại câu chuyện của những tội lỗi bị chôn vùi."
Xiao im lặng, ánh mắt anh không rời khỏi lối đi tối tăm. Cả hai di chuyển trong sự thận trọng cao độ, theo dõi cẩn thận từng tiếng động nhỏ nhất. Đột nhiên, từ một góc tối xa xôi vang lên tiếng thở dài và tiếng xào xạc nhẹ, như tiếng thì thầm của những linh hồn chưa trọn vẹn. Aether dừng bước, siết chặt tay lên thanh kiếm nhỏ bên hông:
"Có ai đó ở đây không?"
Xiao đáp lại bằng cử chỉ, tay nắm lấy cán cửa của một cánh phòng ở cuối hành lang. "Có tiếng động từ trong đó, có vẻ như đang diễn ra một nghi lễ..." Anh nói, giọng nói lạnh lùng nhưng chứa đựng cảm giác thúc giục của sự cảnh giác.
Hai người tiếp cận cánh cửa nặng nề được bao phủ bởi lớp bụi dày. Khi Xiao từ từ đẩy cánh cửa ra, một căn phòng rộng mở hiện ra trước mắt. Ánh sáng yếu ớt của hàng chục cây nến được sắp xếp thành một vòng tròn kỳ dị, lan tỏa ánh sáng nhạt nhòa lên bức tường đá được chạm khắc những ký hiệu lạ thường. Ở trung tâm căn phòng là một bàn thờ bằng đá cổ, bề mặt nhẵn bóng nhưng ẩn chứa vẻ lạnh lẽo kinh hoàng.
Quanh bàn thờ, một nhóm người mặc trang phục cũ kỹ và che kín khuôn mặt bằng những chiếc mặt nạ sắt cứng tụ họp lại. Tiếng thì thầm, tiếng thở hổn hển của họ xen lẫn với tiếng nến bập bùng tạo nên một bản giao hưởng của bóng tối và rủi ro. Một người lính mặt nạ, với chiếc mặt nạ được chạm tinh xảo hình dạng bàn tay quỷ dị, bất ngờ dừng lại và quay đầu về phía hướng tiếng bước đến của Xiao và Aether.
"Các ngươi nghĩ mình có thể đột nhập vào lễ nghi của thần quỷ sao?" tiếng nói vang lên, đượm chất khinh miệt và độc ác.
Ngay lập tức, không gian bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Đám người trong nghi lễ lâu nay rút ra những vũ khí đạm bạc và thanh gậy kim loại, lao tới tấn công với tốc độ đến ngỡ ngàng. Aether, với dáng vẻ anh hùng vốn có, nhanh chóng tung ra những đòn cắt tinh tế. Lưỡi kiếm bạc sáng lấp lánh khi va chạm với kim loại, tạo nên những tia lửa chớp nhoáng trong bóng tối.
"Hãy ở bên nhau – đừng để bọn chúng chia cắt! Nhớ nhé đồng đội của tôi...Chàng trai nữa người nữa quỷ!" – Aether hét lên, giọng nói vang vọng qua không gian, như lời cam kết bảo vệ sự sống giữa bão tố.
Trong khi đó, Xiao như một bóng ma, di chuyển không để lại chút âm thanh nào, những đòn đánh của anh chính xác đến mức không một kẻ thù nào kịp phản ứng. Mỗi động tác của Xiao chứa đựng sự điêu luyện đã được mài dũa qua hàng nghìn trận chiến. Anh lao vào cuộc đấu với tốc độ và sự lạnh lùng đến kinh hoàng, hạ gục từng tên lính mặt nạ bằng những đòn tấn công không tha thứ.
Giữa hỗn loạn của căn phòng, một người đàn ông to lớn với chiếc mặt nạ trang hoàng bằng mảnh vụn kim loại lao thẳng về phía Aether, thanh gậy của hắn quật tung không khí. Cuộc va chạm của thanh gậy và lưỡi kiếm vang lên như tiếng chuông báo hiệu một trận chiến không khoan nhượng. Aether bị đẩy lùi vài bước, nhưng ngay sau đó, cậu xoay mình, lăn người và với một đường quét chớp nhoáng, đã hạ gục đối thủ ngay trước mặt. Ánh sáng vàng của lưỡi kiếm cắt qua không khí, kẻ thù gục ngã trong sự ngỡ ngàng của bên địch.
Xiao đứng kế bên, đôi mắt lạnh như băng hứa hẹn sự tàn phá. Anh hét lớn:
"Không được để chúng chiếm lấy lễ nghi đấy Aether!" Xiao cười nhưng trong nụ cười ấy thể hiện rõ sự khinh miệt bọn chúng.
Lời nói của Xiao như lời răn dạy của một vị sứ giả của bóng tối, khiến cho những kẻ theo nghi lễ bỗng sợ hãi và muốn khuất phục. Tuy nhiên, đám đối thủ không hề dễ dàng bỏ cuộc. Một tiếng thét dữ dội vang lên từ phía xa, khi một tên lính mặt nạ với vóc dáng mạnh mẽ bước ra, tay cầm cuộn giấy cổ chứa đựng những ký hiệu huyền bí. Giọng hắn vang lên tràn đầy sự khinh miệt:
"Các ngươi, con người bé nhỏ, hãy biết rằng quyền lực của bóng tối luôn vượt trội!"
Tiếng nói ấy như một lời nguyền rủa, thức tỉnh những nỗi sợ hãi thầm kín bên trong tâm hồn của những kẻ canh phòng. Nhưng đối với Xiao và Aether, đó chỉ là thêm một thử thách nữa trên con đường tìm kiếm sự thật. Họ tiếp tục chiến đấu kiên quyết, không chùn bước trước dù cho đối phương có lợi thế về số lượng.
Sau khoảng chừng vài phút hỗn loạn ác liệt, tiếng náo loạn dần ù qua, khi đám kẻ nghi lễ bắt đầu nhận ra rằng sự có mặt của hai chiến binh không chỉ là một trở ngại nhỏ mà còn là mối nguy lớn có thể làm bại hoại cả kế hoạch. Những tên lính mặt nạ, một khi cảnh giác, bắt đầu rút lui tổ chức lại đội hình để chuẩn bị cho một đợt tấn công sau. Aether và Xiao không chần chừ, họ nhanh chóng lợi dụng khoảnh khắc đó.
Aether kéo Xiao ra phía sau bàn thờ, nơi ánh sáng của các cây nến lung linh phản chiếu lên những bức tường đá cũ kỹ được khắc với những ký hiệu bí ẩn. Tại đây, giữa bụi mờ của thời gian, họ phát hiện ra một chiếc hộp gỗ cũ cùng đống giấy tờ rách nát. Xiao nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra và dòm xét từng mảnh giấy. "Những ký hiệu này... chúng như chứa đựng lời tiên tri của một nghi lễ cổ xưa, một nghi lễ liên quan đến sức mạnh của bóng tối mà chúng ta chỉ mới nghe kể qua lời đồn," anh thốt lên trong im lặng.
Aether cúi xuống, tay cẩn thận cuộn tròn những tờ giấy, mỗi tờ như mang theo một mảnh ghép của bí ẩn. "Chúng ta cần mang những bằng chứng này về trụ sở để phân tích kỹ lưỡng hơn. Nhưng hãy cẩn trọng – không loại trừ khả năng bọn chúng sẽ quay lại bất cứ lúc nào," cậu nhắc nhở, giọng nói trầm lắng nhưng đầy quyết tâm.
Trong lúc họ đang thu thập chứng cứ, từ phía ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân vội vàng – có vẻ như nhóm nghi lễ không chịu để mọi thứ trốn tránh mãi. Tiếng nói của một tên lính mặt nạ vang lên, đầy giận dữ:
"Các ngươi, hãy chuẩn bị đón hậu quả!"
Căn phòng bỗng trở nên náo nhiệt trở lại khi những kẻ theo nghi lễ lao vào từ các lối ra phụ. Một trận chiến mới bùng nổ, dữ dội hơn lần trước. Aether và Xiao, mặc dù mệt mỏi sau trận đối đầu trước đó, vẫn kiên cường đương đầu. Aether xoay mình, né tránh những đòn tấn công và đưa ra những đường cắt mạnh mẽ, trong khi Xiao lại lặng lẽ đánh tan từng kẻ thù với tốc độ và sự chính xác như một cơn bão đến từ bóng tối để che chắn cho Aether. Sự phối hợp ăn ý, một người phòng thủ cứng cáp, một người dẻo dai tấn công khiến bọn kia lùi lại và ra đi cũng nhiều.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, khi tiếng kiếm va vào áo giáp vang vọng khắp căn phòng, Aether hét lớn:
"Giải quyết trọn vụ này thôi Xiao! Chơi đùa đủ rồi...!", Aether lấy ra một thanh kiếm màu vàng lóe lên chút ánh sáng. Bây giờ em mới nghiêm túc đây!
Xiao chỉ lặng im, đôi mắt anh rực lên ánh lạnh của quyết tâm, lấy ra một cây súng.
"Quà của em đấy...Tôi xin sử dụng."
Mỗi cú đánh, mỗi cú né đều tỏ ra như một thông điệp không lời: "Đừng bao giờ khinh thường Tổ chúc Bạch Dạ."
Sau một hồi giao tranh mãnh liệt, khi đám đối thủ nhận ra rằng họ đang bị đánh bại một cách dễ dàng, không như lúc nãy hai người họ bị đẩy lùi, thời thế đã thay đổi, những tên lính mặt nạ cuối cùng buộc phải lui ra khỏi căn phòng, để lại lại sau lưng những tiếng thở dốc và lời nguyền rủa hòa theo tiếng vang của đêm tối.
Hai chiến binh đứng giữa căn phòng, hít một hơi dài để cân bằng cảm xúc. Aether liếc nhìn những mảnh giấy cổ và các ký hiệu được khắc lên tường đá. "Mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ," em thì thầm, giọng nói đầy ám ảnh. "Chúng ta mới chỉ đánh cắp được một mảnh ghép của câu chuyện. Nhưng ở đây, dưới lớp mặt nạ của sự tàn phế, ẩn chứa một bí mật lớn hơn nhiều."
Xiao gật đầu, ánh mắt anh dõi theo những dấu hiệu cổ xưa được khắc trên bề mặt cứng lạnh của đá.
"Phải... Mỗi dấu vết, mỗi biểu tượng là một mật mã – mở ra cánh cửa ẩn giấu sự thật bị chôn vùi. Nhưng đừng quên, bóng tối chưa rút lui. Chúng có thể trở lại bất cứ lúc nào... để đòi lại thứ chưa từng thực sự rời khỏi tay chúng."
Giọng nói của Xiao trầm, mang theo cả niềm tin vào sứ mệnh của Tổ chức Bạch Dạ cũng như sự quyết liệt bảo vệ chiến công của nhân loại.
Khi tiếng bước chân cuối cùng của những kẻ theo nghi lễ dần khuất mình bên ngoài, Aether thu dọn càng thêm những manh mối: những tờ giấy, mảnh tranh cổ và những biểu tượng khó hiểu. Anh cẩn thận cuộn chúng lại vào một túi vải nhỏ, đôi mắt lúc nào cũng dõi theo từng góc khuất của căn phòng. "Chúng ta không được để lỡ bất kỳ chỉ dẫn nào," cậu nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự nghiêm túc. "Sự thật về bóng tối này đang chờ được khai quật."
Trước khi rời khỏi căn phòng nghi lễ, Xiao quay lại, nhìn cẩn thận vào bức tường đá và nói:
"Mỗi ký hiệu ở đây không đơn thuần là manh mối – chúng là những lời cảnh báo âm thầm, để lại bởi những thế lực vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại. Chúng ta sẽ cần hơn cả thời gian và kỹ năng... cần một niềm tin đủ mạnh để bước qua màn sương của những bí ẩn chưa từng được hé lộ."
Hai người tiến ra khỏi khu vực căn phòng, bước trở lại hành lang tối tăm, nơi bóng tối như hút hết tất cả những tư tưởng u ám. Trên con đường dẫn ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, mỗi bước chân của họ không chỉ là hành trình trở lại với giao thông của Teyvat, mà còn là sự khẳng định rằng trong đêm tối có sức mạnh của tình yêu, của lòng can đảm vượt qua thử thách.
Khi họ bước ra dưới bầu trời sáng nhẹ ban mai, giữa tiếng gầm của thành phố dần dần hồi sinh, Aether quay sang nhìn Xiao với ánh mắt tràn đầy niềm tin:
"Còn ổn chứ, tôi thấy anh có nhiều vết thương lắm đấy. Tôi nghĩ chuyện này bắt đầu phức tạp rồi...Xiao lần này kẻ thù không như trước, chúng đông hơn, mạnh hơn..Cẩn thận nhé!"
Xiao im lặng, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng ấy lại dần lóe lên một tia ấm áp – như lời thề hứa của những linh hồn đồng điệu. "Dù cho con đường phía trước có ngập tràn hiểm nguy, ta sẽ luôn đứng bên nhau, cùng nhau đối mặt với mọi thử thách. Sự thật sẽ được phơi bày, và bóng tối chỉ là tạm thời. Mà câu cẩn thận hơn, phải là tôi nói với em đấy..."
Cả hai rời khỏi tòa nhà cùng với những chứng cứ, mang trong tim niềm tin kiên quyết – rằng dù cho thế giới bên ngoài có bình yên đến đâu, bên dưới lớp mặt nạ của sự hiện đại vẫn ẩn chứa những âm mưu đen tối, và chỉ có họ, những chiến binh của bóng tối, mới có thể phá vỡ cuộc chơi này.
Trên con đường trở về, khi những ánh đèn đường lung linh xen lẫn tiếng xe cộ và tiếng người muộn phiền trên phố, Xiao và Aether chia sẻ những suy tư thầm kín. Aether nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta mới chỉ bước ra được một mảnh ghép của bức tranh lớn. Nhưng dù chặng đường phía trước còn đầy bất trắc, ta tin rằng, với sự dũng cảm và sức mạnh từ chính mình, chúng ta sẽ xóa tan mọi bóng tối trên thế giới này."
Xiao gật đầu, lòng anh dâng trào một cảm giác vừa buồn, vừa hy vọng. "Hãy chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo, bởi vì những điều ẩn sau đây sẽ khiến ta phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn nhất."
Và như thế, giữa ánh sáng mờ ảo của bình minh, hai người chiến binh rời khỏi tòa nhà bỏ hoang – nhưng dấu ấn của đêm tối ấy, cùng những lời nguyền rủa, cùng những ký hiệu cũ kỹ, sẽ còn mãi in sâu vào tâm trí họ. Một chương mới của bí ẩn và của sự hy sinh chỉ mới bắt đầu, và trên con đường tìm kiếm sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip