Chương 3: Dấu Vết Quá Khứ.
Những tia nắng yếu ớt len qua lớp mây, lấp lánh trên các tòa nhà hiện đại xen lẫn những góc khuất của thành phố. Trong không khí se lạnh của bình minh, Xiao và Aether đã rời khỏi tòa nhà bỏ hoang đêm qua với những mảnh giấy cổ và chứng cứ bí ẩn được thu thập tại phòng nghi lễ. Họ giờ đây đang hướng về căn cứ của Tổ chức Bạch Dạ – nơi chứa đựng những bí mật, những kiến thức được lưu giữ qua hàng thế kỷ và là nơi trả lời cho những câu hỏi mà cả hai luôn tìm kiếm.
______________
Trong phòng họp tối giản của căn cứ Tổ chức Bạch Dạ, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng lên những bức tường đá cũ kỹ. Một chiếc bàn dài được bày biện với các tài liệu, bản đồ, và những hiện vật cổ đại được cất giữ cẩn thận theo từng ngăn ngách riêng biệt. Xiao và Aether đặt những mảnh giấy, những tờ tài liệu đã thu thập được lên bàn, ánh mắt họ trầm tư quan sát từng chữ ký, từng ký hiệu lạ hiện trên đó.
Aether nhẹ nhàng tháo chiếc túi vải chứa chứng cứ ra khỏi ba lô, mở ra từng tờ giấy rách, chiếc ảnh mờ ảo và những dấu hiệu được khắc trên bề mặt của bức tường phòng nghi lễ. "Những ký hiệu này... chúng trông giống như một loại ngôn ngữ cổ xưa, có thể là minh chứng cho một nghi lễ đã tồn tại từ thời xa xưa," Aether nói, giọng cất lên trong sự trầm tư nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết. Anh dùng chiếc ống kính phóng đại cùng máy quét để tạo số hóa các chi tiết, thao tác tỉ mỉ như đang giải mã một bí ẩn từ quá khứ.
Xiao đứng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính với dữ liệu được chuyển mã từ hình ảnh chứng cứ. "Có vẻ như những ký hiệu này liên quan đến một lực lượng không chỉ dùng sức mạnh vật lý mà còn đến những sức mạnh tâm linh. Trong truyền thuyết, người ta thường nói về 'Hồn Quá Khứ' – linh hồn của những con người đã thất bại trước bóng tối và ngỡ ngàng trong sự thật." Lời anh vang vọng như thông điệp của một quá khứ xa xôi nhưng vẫn sống động trong tâm trí của những chiến binh của bóng tối.
Không khí căn phòng ngột ngạt bởi sự tò mò xen lẫn cảm giác lo âu. Đối với Xiao, những mảnh giấy này không chỉ là thỏi khóa dẫn đến một bí ẩn cổ xưa, mà còn như là lời nhắc nhở về một quá khứ mà anh luôn cố gắng đẩy lùi. Có lẽ từ khi nhận được dòng máu quỷ trong bản thân, anh đã gánh vác một phần số phận của những linh hồn thất lạc. Ngày xưa, anh từng nghe người lớn kể lại câu chuyện về những người từng chiến đấu trong bóng tối, những con người đã hy sinh tất cả để bảo vệ sự cân bằng của thế giới. Và giờ đây, những câu chuyện ấy dường như hiện hữu hơn bao giờ hết.
"Chúng ta cần phải tìm hiểu sâu hơn về nguồn gốc của những ký hiệu này," Aether tiếp lời, giọng nói vẫn tràn đầy quyết tâm. "Nếu như những manh mối thu thập được có liên hệ với lực lượng 'Hồn Quá Khứ', thì có thể đây chính là chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến kẻ thù thực sự – một mối đe dọa đang âm thầm bám theo thế giới từ rất lâu."
Xiao gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhưng chẳng che giấu được sự dằn vặt bên trong. "Đúng vậy. Tôi cảm nhận được có thứ gì đó lạ lùng khi chạm đến những mảnh ký hiệu này. Có lẽ nó không chỉ là câu chuyện của một nghi lễ cổ xưa, mà còn là lời cảnh báo về một sự trỗi dậy mới của bóng tối. Chúng ta cần có sự chuẩn bị kỹ càng."
______________
Giữa không gian căn cứ yên tĩnh, Aether quyết định mở một cuộc họp nhỏ với một nhóm đồng đội quan trọng của Tổ chức Bạch Dạ. Trên một bảng trắng lớn, các dấu hiệu, ký tự và bức ảnh cổ đã được ghi chú tỉ mỉ. "Các ngươi hãy xem đây," Aether bắt đầu, giọng nói cất lên dựa trên niềm tin rằng mỗi chi tiết đều có thể giúp họ tiếp cận gần hơn với câu trả lời. "Những mảnh ghép này cho thấy rằng không chỉ riêng chúng ta, mà cả thế giới đã, đang và sẽ phải đối mặt với một mối đe dọa từ quá khứ – một thế lực có thể quay trở lại bất cứ lúc nào."
Mọi ánh mắt tập trung vào Aether, đôi khi là tò mò, đôi khi là lo âu. Một đồng đội lớn tuổi, tên Lâm, hỏi: "Ngài Aether, liệu có bằng chứng nào có thể khẳng định rằng chúng ta đang đối mặt với lực lượng 'Hồn Quá Khứ' hay chỉ là những câu chuyện cổ xưa thêu dệt thêm cho nỗi sợ hãi của con người?"
Aether mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh đầy quyết đoán: "Chúng ta không thể chỉ dựa vào lời kể. Nhưng nếu quan sát kỹ, những chi tiết từ văn kiện này cho thấy một sự lặp lại trong các biểu tượng – như một dấu hiệu của một nghi lễ phải được thực hiện để thực thi một định mệnh nào đó. Hơn thế nữa, dấu hiệu về 'sự trỗi dậy của bóng tối' không chỉ là một truyền thuyết mà có vẻ như đang thức giấc." Lời nói của Aether lan tỏa niềm tin và quyết tâm, khiến cả nhóm truyền cảm hứng và thu thập thêm các ý kiến, phân tích thêm các tài liệu có sẵn.
Trong lúc mọi người bàn tán, Xiao lặng lẽ đứng bên cửa sổ, đôi mắt trắng đục nhìn về phía thành phố Liyue đang dần thức giấc. "Có lẽ tôi... có lẽ quá khứ của riêng ta cũng chứa đựng những bí ẩn chưa được giải thích," anh tự nhủ. Trong tâm trí Xiao, hình ảnh một quá khứ đen tối luôn trỗi dậy – những nỗi đau, những kỷ niệm chôn vùi dưới lớp băng giá của thời gian. Mỗi ký hiệu, mỗi mảnh giấy như gợi nhớ về ký ức mà anh từng muốn quên đi nhưng giờ đây lại trở nên sống động, buộc anh phải suy nghĩ lại về bản thân và sứ mệnh của mình.
Sau cuộc họp, nhóm đồng đội được giao nhiệm vụ trao đổi thông tin với các đơn vị khác của Tổ chức Bạch Dạ tại khắp Liyue. Họ sẽ điều tra thêm về các hiện tượng bất thường, tìm kiếm thêm manh mối về nghi lễ và dấu vết của lực lượng "Hồn Quá Khứ". Aether cùng Xiao làm nhiệm vụ điều tra trực tiếp tại một khu vực ven thành phố, nơi đã có nhiều báo cáo về những hiện tượng kì lạ xảy ra trong những năm gần đây. Quyết tâm và niềm tin vào sứ mệnh khiến ánh mắt của họ trở nên sắc bén, không chút lùi bước trước bất kỳ rủi ro nào.
"Sao thế? Nhớ về quá khứ à?" Bàn tay Aether khẽ vuốt qua tóc Xiao, không hiểu sao khiến tim Xiao đập liên hồi.
"Không hẳn, mà em đừng giỡn cợt như thế nữa...Chạm vào tôi thêm đi..." Xiao cầm lấy tay Aether, hơi ấm của hai người khiến đối phương yên bình đến kì lạ..
Giọng giễu cợt, Aether cười nhẹ. "Anh đúng là kì lạ...Đồng đội của tôi à..."
____________
Xiao và Aether lên chiếc xe đen không tiếng động, lái qua những con phố nhỏ. Bầu không khí của thành phố dần trải dài ra thành quang cảnh ngoài giờ làm việc của nhịp sống hiện đại. Các tòa nhà mất dần sức sống, thay vào đó là những con phố nghèo nàn, nơi những tàn tích của quá khứ vẫn còn đó. "Có lẽ ở đây chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời cho những điều mà những mảnh giấy đó mang lại," Xiao nói, giọng nói trầm lặng nhưng không kém phần quyết tâm.
Họ dừng xe trước một khu nhà cổ bỏ hoang, nơi tiếng gió thổi qua khe cửa tạo nên những giai điệu buồn bã của thời gian. Trong khi Aether đẩy cửa vào một căn phòng tối tăm, Xiao nhanh chóng quét ánh đèn pin khắp nơi, tìm kiếm những dấu hiệu, những thông điệp mà kiến trúc cổ xưa có thể để lại. Trên tường, những ký hiệu được chạm khắc cẩn thận bằng tay người xưa, những hình ảnh của thần thoại, những biểu tượng của quyền lực và định mệnh hiện lên rõ ràng.
"Nhìn này," Aether hét nhỏ khi chỉ vào một ký hiệu lớn ở trung tâm bức tường. Đó là hình ảnh của một bàn tay nắm chặt lấy một quả cầu lửa nhỏ, xung quanh là những đường nét uốn cong như các vầng trăng bám vào nhau. "Có thể đây là biểu tượng của sự bảo vệ của 'Hồn Quá Khứ'. Họ tin rằng, sức mạnh của ánh sáng sẽ chỉ phát huy khi đôi tay của quá khứ và hiện tại giao hòa."
Xiao mắng thầm, đôi mắt anh dõi theo từng chi tiết kỳ lạ. "Chúng ta cần lưu lại hình ảnh này và đem về phân tích. Và có lẽ... có lẽ những ký hiệu này cũng chứa đựng thông tin về gốc rễ của chính bản thân ta." Lời nói của anh mang theo chút tự vấn, như nếu có thể hiểu được những dấu vết của quá khứ, anh cũng có thể giải đáp được những nỗi nhớ lưu luyến luôn ẩn sâu bên trong mình.
Trong căn phòng lạnh giá ấy, khi gió thổi qua những khe cửa, tiếng vang của quá khứ dường như đập vào tâm trí của hai chiến binh. Tuổi trẻ của Aether, với những kỷ niệm hùng tráng về chiến trận, hòa quyện cùng quá khứ đầy nỗi đau của Xiao – tất cả dường như đang được hé lộ qua từng ký tự trên bức tường. "Có những câu chuyện từ đời ta mà ta không ngờ đã bị lãng quên," Aether thì thầm. "Có khi, chính những ký ức đó lại là manh mối để ta hiểu rõ hơn về sứ mệnh của mình."
Giữa lúc hai người đang nghiên cứu, tiếng bước chân vang vọng từ hành lang bên ngoài làm cho không gian ngột ngạt thêm phần căng thẳng. Cả hai nhanh chóng đóng gói lại những hình ảnh và ghi chú, rồi nón đèn pin dập tắt khi bước ra khỏi căn nhà cổ. Họ biết rằng thế giới ngoài kia vẫn chẳng dừng lại chờ đợi, nhưng mỗi khoảnh khắc ở đâu đó trong những dấu vết của quá khứ lại càng càng làm tăng thêm ý chí chiến đấu.
Khi trở lại chiếc xe màu đen, Aether và Xiao cùng im lặng lái xe về căn cứ, nhưng tâm trí của họ đã chuyển sang những suy tư mới. Họ biết rằng mình không chỉ đơn thuần đối đầu với những tên kẻ theo nghi lễ ở tòa nhà bỏ hoang – mà cả một lực lượng cổ xưa, linh hồn của quá khứ cũng đang dần thức giấc, đòi hỏi phải trả giá cho những sai lầm đã qua.
"Aether, trong chuyến đi tiếp theo, em phải cẩn thận...Tôi có thể cảm nhận rất rõ, họ không phải người em nên chủ quan...Tôi tin em nhưng em phải cẩn thận." Giọng trầm ấm của chàng trai đang lái xe vang lên, hướng đến thẳng cậu trai tóc vàng bên cạnh.
"Anh lo lắng cho tôi à? Không lẽ Xiao đây hứng thú với tôi ư?~" Aether khẽ cười nhẹ và trả lời.
"Đúng vậy, tôi lo cho em đấy." Anh ta nói, em kế bên ngẫn người ra một chút thì cũng bình thường trở lại. "Nếu như anh muốn."
________________
Khi xe chạy trên con đường mòn qua các khu vực ngoại ô Liyue, ánh nắng bình minh dần lan tỏa, nhưng trong tâm hồn của Xiao và Aether, bóng tối vẫn dai dẳng. Họ biết phía trước là hàng loạt thử thách không chỉ về thể xác, mà còn về người, về linh hồn. "Chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ cho những gì sắp tới," Aether nói, giọng trầm ngâm.
Xiao đáp lại, "Ta không sợ bóng tối, bởi bóng tối chỉ càng làm ta hiểu rõ giá trị của ánh sáng. Nhưng ta sợ những điều chưa biết, những ký ức đau thương mà chúng ta có thể phải đối mặt. Nếu mà ta có thể chạm vào quá khứ, ta cũng có thể chữa lành nó." Lời nói ấy vang lên như một lời thề, khẳng định rằng dù cho quá khứ có đầy tội lỗi và đau thương, họ sẽ không bao giờ lùi bước.
Trên hành trình về căn cứ, hai người chia sẻ những câu chuyện riêng của mình – những ký ức về quá khứ, những thất bại và cả những chiến thắng nhỏ bé đã định hình nên con người họ ngày hôm nay. Aether kể về những lần chiến đấu gian truân, khi cậu còn là một người lính trẻ phải đối mặt với những mất mát không thể nguôi ngoai. "Tôi từng tin rằng, chỉ cần đủ mạnh, chúng ta có thể chấm dứt mọi bất công. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng, có những vết thương quá sâu đòi hỏi thời gian để chữa lành," cậu nói, giọng trầm buồn xen lẫn hy vọng.
Xiao, dù luôn tỏ ra lạnh lùng và kín đáo, cũng không thể giấu được nỗi niềm lâu ngày. "Quá khứ của ta không chỉ là những trận chiến, mà còn là những người thân ta mất. Đôi khi, ta tự hỏi, liệu có phải mất mát ấy đã thực sự định mệnh để ta trở nên như bây giờ – một người luôn sống trong bóng tối và ánh sáng, đấu tranh không chỉ cho bản thân mà cho cả những linh hồn còn lạc lối."
Khi xe đỗ trước cửa căn cứ, họ nhìn nhau trong im lặng, ánh mắt trao nhau lời hứa: dù cho tương lai có đầy rẫy nguy hiểm, dù cho bóng tối có ập đến từ mọi phía, họ – những chiến binh của bóng tối – sẽ luôn song hành, cùng nhau vượt qua mọi thử thách và khai sáng sự thật ẩn sau những mộng mơ của quá khứ.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa sự yên tĩnh của sáng sớm và tiếng động nhẹ của cuộc sống bên ngoài, mối liên kết giữa Xiao và Aether càng trở nên bền chặt hơn. Đó không chỉ là mối quan hệ giữa hai đồng đội chiến đấu, không chỉ là tình bạn, mà là sự ấm áp mà hai con người có quá khứ giống nhau gắn kết với nhau.
___________________
Trở lại phòng họp căn cứ, các đồng đội của Tổ chức Bạch Dạ tiếp tục họp bàn để phân tích và chia sẻ thông tin về hiện tượng đang diễn ra. Trên bảng trắng là những bản vẽ, những ký hiệu và hình ảnh được trích ra từ các tài liệu cổ. Aether, với vai trò không chỉ là chiến binh mà còn là người dẫn dắt tinh thần của đội, đứng giữa nhóm, truyền đạt những phân tích của mình với sự tự tin và nhiệt huyết.
"Những dữ liệu ta thu thập được từ khu vực ven ngoại ô cho thấy rằng có một trào lưu đã được bắt đầu – một phong trào cổ xưa đang dần trỗi dậy," Aether nói, ánh mắt quét qua từng đường nét trên bảng trắng. "Nếu như lực lượng 'Hồn Quá Khứ' thực sự đang cố gắng tái sinh, thì đây sẽ là lời cảnh báo cho tất cả chúng ta. Chúng ta cần phải tập hợp sức mạnh, mở rộng mạng lưới và sẵn sàng cho bất kỳ cuộc chiến nào."
Xiao đứng cạnh, nhắc lại những quan sát của mình: "Chúng ta không chỉ cần thu thập thêm manh mối. Mỗi dấu hiệu, mỗi chi tiết từ quá khứ đều là một gợi ý rằng bóng tối có thể quay trở lại mạnh mẽ hơn. Điều quan trọng là ta phải tìm ra được điểm yếu của chúng – điểm yếu nằm ở đâu đó trong những ký hiệu cổ xưa mà ta vừa thấy."
Các thành viên trong nhóm trao đổi liên tục, mỗi người một ý kiến, mỗi ý kiến một mảnh ghép của bức tranh lớn. Tiếng bút viết, tiếng dấu hiệu trên máy quét, và tiếng bàn tay gõ trên máy tính tạo nên giai điệu của sự truy tìm chân lý. Sự hối hả, kết hợp với không khí âm u nhưng đầy kỳ vọng, khiến cho đêm qua và sáng nay của Lung Linh như hòa quyện vào một khúc ca của quá khứ và tương lai.
Trước khi chia tay, Aether nhìn từng ánh mắt đồng đội một, rồi nói: "Chúng ta phải nhớ rằng, mỗi bước đi trên con đường này đều gắn liền với những nguy cơ và mất mát. Nhưng niềm tin vào ánh sáng và tình yêu – niềm tin vào điều tốt đẹp – sẽ luôn dẫn lối ta vượt qua bóng tối."
Xiao cũng nhẹ nhàng thêm lời vào: "Dù cho con đường sắp tới còn đầy chông gai, ta sẽ không đơn độc. Sự đồng điệu trong tim ta, sự gắn kết giữa mỗi người trong chúng ta, chính là sức mạnh giúp ta vững bước trên con đường tìm kiếm sự thật."
Khi các đồng đội giải tán, Xiao và Aether ở lại phòng họp trong im lặng, mỗi người đều đang suy tư về những điều vừa trải qua. Bên ngoài, thành phố Liyue dần rạng đông, nhưng trong lòng họ – bóng tối vẫn còn đó, đan xen với ánh sáng của niềm hy vọng và tình yêu nhỏ mà có lẽ họ không nhận ra.
____________________
Xiao và Aether đứng bên cửa sổ căn cứ, nhìn ra thành phố đang thức giấc dưới ánh bình minh. Mỗi tia nắng như một lời hứa – một lời cam kết rằng dù bóng tối có đe dọa, dù quá khứ có lên tiếng những lời kinh hoàng, họ vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu. Họ hiểu rằng câu trả lời cho những bí ẩn của "Hồn Quá Khứ" và dấu ấn của lịch sử không chỉ nằm ở những mảnh giấy, những ký hiệu cổ, mà còn nằm trong tim mỗi người – trong niềm tin, trong tình yêu và trong nghị lực không bao giờ khuất phục.
"Aether," Xiao thì thầm, giọng nói trầm thì nhưng ấm áp giữa bầu không khí vừa thức giấc, "cho dù con đường phía trước có đầy rẫy hiểm nguy, ta vẫn phải tiến về phía trước. Sự thật sẽ được hé lộ, và chúng ta – những chiến binh của bóng tối – sẽ luôn đứng vững."
Aether mỉm cười, ánh mắt anh rạng ngời niềm tin: "Đúng, Xiao. Ta hãy cùng nhau tìm lại câu chuyện của chúng ta, về quá khứ khó ai hiểu được."
Với những lời hứa và niềm tin ấy, một khép lại như một bước ngoặt mới, mở ra con đường hành trình không chỉ giải mã những bí ẩn của quá khứ mà còn khẳng định sức mạnh của tinh thần và tình yêu mới chỏm đồng điệu giữa Xiao và Aether – hai linh hồn quyết định số mệnh thế giới.
Author: Chương 3 khép lại. Cốt truyệt có chút khó hiểu...lần đầu viết, các bạn thông cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip