Cổ mộ u hoàng
Nơi đây, sự yên tĩnh chết chóc bao trùm, Tiểu Thực có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Hơi thở nặng nề của cậu như được khuếch đại lên trong màn đêm, khiến cậu bất giác bước chậm lại. Cậu mơ hồ cảm thấy mình đang bước đi trong một đường hầm chặt hẹp. Duỗi tay sang hai bên do thám, cảm giác vô cũng lạnh lẽo, có lẽ đó chỉ là vách tường nhưng lại buốt lạnh đến run người.
Đột nhiên, ở phía cuối đường hầm xuất hiện một đốm sáng màu đỏ, lúc tỏ lúc tắt, vô cùng quỷ dị. Tiểu Thực nín thở, nhìn chằm chằm vào đốm sáng đó cho đến khi nó từ từ tắt lim. Hai giây sau, một tia sáng yếu ớt màu đỏ bất ngờ xuyên qua màn đêm, rọi xuống mặt đất xanh đen, tạo thành một cái bóng mờ ảo.
Cái bóng mờ nhanh chóng uốn cong giống như một con rắn dài đang vặn vẹo, cuối cùng xoắn lại thành một cái sừng nhọn hoắt. Ánh sáng càng lúc càng ảm đạm, cái bóng mờ càng lúc càng nhạt dần, hoà lẫn với màu xanh đen của mặt đất. Cùng lúc đó, Tiểu Thực bỗng nhận thấy chỗ cái bóng mờ vặn vẹo lúc nãy xuất hiện một vật màu trắng, nó đang chậm rãi len qua ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối...
Tiến lại gần!
Tiểu Thực nuốt nước bọt. Âm thanh ấy cũng trở nên vô cùng rõ ràng trong màn đêm chết chóc này. Cậu trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào vật màu trắng kia. Từng sợi, từng sợi không ngừng lay động giữa luồng ánh sáng mỏng manh, ập về phía trước như nước thủy triều đang điên cuồng ào đến. Cậu vội lùi về phía sau theo bản năng, nào ngờ lại dẫm phải thứ gì đó khiến cậu ngã ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo. Tiểu thực quơ tay mò mẫm phía dưới chân, lập tức sờ thấy một vật hình trụ thon dài. Cả người cậu chợt lạnh run. Đây... Hình như là một khúc xương...
Tiểu Thực hốt hoảng vứt khúc xương đi, khiến nó đập vào vách tường, phát ra một âm thanh trầm đục. Đúng lúc cậu đang sợ đến toát mồ hôi lạnh, ánh sáng yếu ớt ở cuối đường hầm bỗng nhiên vụt tắt. Bóng tối vô tận đột ngột bủa vây như muốn nuốt chửng cậu. Cùng lúc đó, tia sáng trắng lạnh lẽo kia nhanh chóng trườn đến mắt cá chân cậu, ướt át và nhớp nháp hệt như một miếng da ếch ướt sũng. Tiểu Thực hoảng loạn đạp mạnh chân, nhưng dù có đạp thế nào cũng không thể gột rửa cảm giác ghê tởm ấy...
"Ai da!"
Từ dưới bắp chân truyền lên cảm giác đau điếng, não bộ lập tức đưa ra phán đoán "Bị chuột rút rồi". Cậu bèn mở choàng mắt, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, mặc kệ cơn đau lẫn sự lạnh lẽo, lồm cồm bò xuống giường, đứng thẳng dậy. Khi cơn đau nhức ở bắp chân giảm bớt, toàn thân cậu liền nổi da gà. Cậu vừa vội mặc áo bông vừa liếc nhìn đồng hồ báo thức. Vừa qua năm giờ. Cậu đấu tranh tư tưởng giữa việc "thức dậy" và "ngủ thêm chút nữa" một lúc lâu, cuối cùng thở dài cam chịu, dậy mặc áo len và quần dài rồi ngồi xuông mép giường.
Sau đó, cậu thò tay vào trong ngăn kéo ở chiếc tử đầu giường, lấy ra một chiếc lược màu xanh, đặt vào lòng bàn tay rồi lật tới lật lui ngắm nghía.
Chiếc lược được làm bằng ngọc, tuy nhiên chất ngọc không tốt lắm, có thể thấy rõ không ít vân trắng lẫn trong màu xanh biếc của ngọc. Có lẽ chính vì lí do này mà nó bị mất giá. Hai bên bề mặt chiếc lược khắc hoa văn hình sóng gợn, kết hợp với màu ngọc xanh pha trắng, ít nhiều cũng có chút đặc sắc. Có điều cũng thất đáng tiếc, chiếc lược bị thiếu mất một răng. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tiểu Thực không thể không mua nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip