2. Tóc hồng

Ông trời cmn thật biết đùa!!!

Hội phó Ong ôm ấn tượng tốt đẹp về người ta ngay hôm đó đã lạm một chút quyền, đi hỏi thăm coi ''tóc hồng" là ai, rồi tra hồ sơ một chút. Chắc vì quả tóc đủ nổi, nên không đến buổi chiều đã từ văn phòng hội học sinh tìm ra hồ sơ của người ta.

Hu hu, Kang Daniel, thế nhưng lại là học sinh hư!

Đi học chưa được 3 tuần đã bị đánh dấu trốn học quá số buổi, đến khi được cảnh cáo bắt đi học đầy đủ lại liên tục ngủ trong giờ. Không những thế trong hồ sơ còn ghi rõ ràng, năm lớp 8 từng đánh bạn học đến nhập viện. Là đánh - đến - nhập – viện đó.

Mụ nội nó, nếu không phải vì ảnh hồ sơ vẫn chình ình một cái đầu hồng thì Seongwu hoài nghi mình tìm nhầm người rồi.

Anh úp mặt xuống bàn nghĩ thầm. Trường A mỗi khối xếp từ lớp 1 đến lớp 9, lớp 1 là lớp tốt nhất, mỗi kì dựa vào kết quả thi sắp thứ tự mà lại tráo lại sĩ số. Mà lớp 10/9 mà Daniel học lại là lớp cuối, "đỗ vớt" của trường A. Bình thường sĩ số không có đổi, căn bản toàn con nhà giàu, bố mẹ hi vọng vào trường tốt có thể cải tạo được một chút nên nhét tiền để xin vào. Tưởng tượng một người như vậy với nụ cười ban sáng, lòng Seongwu không khỏi chua lòm một trận.

Hu hu, đáng nhẽ lúc nhìn thấy người đó tóc hồng, đeo khuyên tai mình phải sớm nhận ra chứ!! Dù trường A không cấm học sinh nhuộm tóc nhưng người bình thường ai lại lấy màu sáng thế bao giờ!!

Thế là ý định làm quen được Seongwu cứ thế dẹp đi, dù thi thoảng gương mặt với nụ cười bừng sáng của ngày hôm đấy thi thoảng vẫn lướt qua đầu hội phó Ong.

...

Vì có ý muốn né họ Kang, mà người kia phỏng chừng cũng rất điều độ, nên sau đấy dù ngày nào cũng lên chơi với A Meo nhưng Seongwu chưa từng bắt gặp người đó thêm lần nào nữa.

Có điều Seongwu phải công nhận, có người kia nên việc chăm A Meo dễ dàng hơn rất nhiều. Tỉ như chủ nhật đầu tiên không thể đến trường cho A Meo ăn, Seongwu lo đến độ sáng thứ 2 phải tranh thủ đi sớm cho nó ăn không để nó đói quá, thì bây giờ không hiểu bằng cách nào đó, lúc Seongwu đến A Meo đã luôn ăn no rồi.

Hoặc như có hôm việc ở Hội học sinh nhiều quá, làm đến quên thời gian cũng không có lo mèo nhỏ của mình bị đói hay không có người chơi cùng. Tuy rằng người kia nổi tiếng là học sinh hư, nhưng không hiểu sao loại chuyện chăm thú cưng này lại làm rất tốt.

Nhưng Seongwu à, anh nuôi Mèo mà đến cho ăn cũng không cho nữa thì nó có coi anh là chủ không chứ??

Sự thật chứng minh, A Meo sớm đã bị bán rồi.

...

Đó là một ngày mưa vào tuần cuối cùng của tháng 10. Đáng nhẽ trời Busan mùa thu sẽ chẳng bao giờ có mưa hết, nhưng thời tiết mà, đột nhiên mưa thì phải làm sao.

Tiết cuối đang ngồi trong lớp, sắp hết giờ thì mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, giáo viên Hán ngữ lại chẳng có dấu hiệu muốn dừng bài giảng của mình, Seong sốt ruột muốn chết. A Meo tuy đã tháo băng, nhưng để nó ướt mưa trên sân thượng thì không ổn.

Vì hơn một tháng nay A Meo bình yên sống trên sân thượng mà Ong Seongwu quên bẵng cái sự "tạm thời" của nơi đó. Đến bây giờ mắc mưa mới nhận ra mình chẳng thể để nào nuôi nó mãi ở đấy.

Nhưng trước tiên cứ đón nó trước đã.

Giáo viên vừa chào cả lớp, Seongwu lập tức tóm lấy cặp chạy lên sân thượng. Nhưng mà vừa chạy đến chỗ cua lại thấy tóc hồng đi từ trên xuống, cả người đều ướt nhẹp, trong tay ôm áo khoác bọc thành một bọc, người kia ôm bọc áo cũng không tính là quá chặt, đại não lập tức mách bảo, A Meo là ở trong bọc áo đấy.

Tóc hồng nhìn thấy Ong Seongwu cũng hơi sững lại, sau đó né qua Seongwu bước đi rất nhanh.

Seongwu đứng đực ở hành lang nhìn theo bóng lưng ướt sũng của người kia.

Anh cũng không biết diễn tả tâm tình mình thế nào. Tuy là chỉ là con mèo, nuôi cũng mới tầm 2 tháng nhưng mà quả thật Seongwu rất thích con mèo đó, ngay từ đầu đem về đã không muốn đưa nó cho ai cả rồi. Nhưng mà lí trí cũng biết bản thân không thích hợp nuôi nó. Người kia vô thanh vô thức bấy lâu cùng mình chăm mèo nhỏ, đủ biết đối phương sẽ quan tâm nó, đợi đến bây giờ mới đưa đi xem như đã là chậm trễ rồi, A Meo đi cùng với tóc hồng cũng là lựa chọn tốt nhất rồi.

Nhưng mà cục cưng của mình nuôi bây giờ không còn là của mình, sau này có khi còn chẳng có cơ hội gặp lại... hu hu, sao lại giống gà mẹ gả con đi thế này?!

Chuyện lớp trưởng Ong gương mẫu không biết vì sao mấy hôm liền không làm sai thì lại làm thiếu bài tập khiến cho 500 anh em muốn chép bài lớp trưởng cũng xôn xao, khiến cho chị em đau khổ nghĩ lẽ nào lớp trưởng đã có người trong lòng. Nhưng nét mặt kia nhìn sao cũng giống thất tình hơn là có tình nha.

Xuống tinh thần độ một tuần, mấy lần cứ vô tình nhìn thấy bóng tóc hồng là muốn chạy đến chỗ người ta hỏi xem con mèo của tôi, à không, của cậu thế nào rồi. Vậy nhưng đến cuối cùng lại thôi. Ong Seongwu rốt cục hình thành loại phản xạ mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, lòng lại nhộn nhạo một chút. Thậm chí, có mấy lần giúp thầy cô sắp xếp giấy tờ ở phòng giáo vụ, cậu ta bị mắng gần đấy, Ong Seongwu có cảm giác mình nhịn đến sắp táo bón rồi.

Cũng may, lớp 11/1 học tầng trệt, góc phải, mà lớp 10/9 lại vừa hay học tầng 4 sát góc trái tòa nhà, hai người chẳng mấy khi gặp nhau. Công việc ở văn phòng hội học sinh của Seongwu cũng nhiều, còn cả bài vở các thứ, riết rồi cuộc sống cũng dần bình thường lại.

Chỉ là mỗi khi vô tình nhìn thấy vẫn có thói quen nhìn theo mái đầu hồng ấy mà thôi.

Cơ mà, Seongwu ạ, nếu anh biết không đến 2 tháng sau liền có thể gặp lại A Meo, còn là đường đường chính chính đến tận nhà tóc hồng mà gặp. Còn con mèo đó không chỉ béo ra mà còn đã quên xừ nó anh rồi, liệu anh có tiếc nó đến thế hay không?

...

Tóc hồng bây giờ không gọi là tóc hồng được nữa, có lẽ bị mắng nhiều quá thấy phiền, nên cậu ta chuyển sang màu nâu sáng.

Lúc nhìn thấy tự nhiên lòng Seongwu nổi lên một trận tiếc nuối. Tuy rằng đổi thành nâu sáng nhìn cậu ta chững chạc hơn nhưng thực sự đầu hồng khiến Seongwu nhớ về nụ cười hôm xưa. Bởi vì hay nhìn cậu ta, nên Seongwu biết, người đó bình thường rất ít cười, nếu không muốn nói cậu ta chẳng buồn cười bao giờ luôn. Hơn nữa so ra, màu nâu sáng vẫn là màu nổi, vẫn bị mắng đấy thôi.

Vì không thể gọi là tóc hồng nữa, nên Seongwu bắt đầu gọi Daniel là Daniel.

Mà Seongwu tự nhận, mình với Daniel kể ra có duyên lắm.

Chiều hôm đấy anh đi học về qua con hẻm ngày trước nhặt được A Meo, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng cãi cọ gì đó, Seongwu đành núp vô rình xem.

Được rồi, Seongwu cũng không có ý trở thành anh hùng núp, nhưng mà trường hợp này cũng không có cách nào nha, là đầu gấu đó. Bên trong rõ ràng có 2 thằng to như con gấu, mặc đồng phục trường tư thục C giống như đang bày trò bắt nạt hay trấn lột một nhóc mặc đồng phục cùng trường mình.

Một bên là lòng tốt, cả bản tính anh hùng thằng con trai nào cũng có, một bên là vấn đề thể lực với cả chuyện hạnh kiểm kìa, Seongwu vẫn còn muốn vô đại học Seoul đó.

Bọn kia cũng biết chọn người bắt nạt ghê, nhóc con không thấp lắm nhưng nhìn sao cũng thấy nộn nộn, trắng trẻo chẳng có bao nhiêu sức. Đang lúc cậu bé kia khóc ầm lên làm 2 thằng kia tức đến muốn ra tay đánh người, Seongwu định vọt ra thì đã nghe tiếng ai đó gào.

"Tụi mày thôi ngay đi."

Giọng cậu ấy vốn trầm, thét một cái 2 tên kia liền khựng lại.

Sau đó thì... đương nhiên là đánh nhau.

Tuy rằng 2 tên kia to con, mà cảm thấy hình như sức vẫn thua Daniel một chút, nên dù có hơi chật vật nhưng Daniel có vẻ cũng không yếu thế. Mãi đến khi một trong hai thằng rút đâu gần đấy được thanh gỗ lớn ngang gậy bóng chày phang Daniel một cái. Daniel theo bản năng lấy tay đỡ liền nghe rắc một tiếng.

Đại khái có lẽ vì đau quá phát điên, rõ ràng một bên tay không gãy thì cũng đã nứt xương, còn có một tay thôi nhưng mỗi đấm tung ra Daniel đều đánh rất độc. Hai tên kia thấy không khả quan liền ném lại mấy câu đe dọa rồi co giò chạy.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ lúc Daniel bị thanh gỗ đập phải đến khi bọn người kia bỏ chạy cũng không đến mấy phút, Seongwu thực sự là bị dọa đến ngồi im tại chỗ.

Daniel không có đuổi theo, mục đích ban đầu chỉ là đuổi 2 thằng đó đi, vả lại có đuổi cũng chẳng làm gì. Cậu ta ngồi bệt xuống, liếc nhóc con nãy giờ vẫn ngồi trong góc khóc, quát:

"Học cách chống trả đi, khóc chả làm được cái mẹ gì hết cả. Không đánh lại được thì không biết chạy à?"

Nhóc con đó... chạy thật.

Đại khái trận vừa rồi đánh nhau cũng có chút khủng bố, sắc mặt với giọng nói của Daniel lúc nhả ra câu đấy cũng chả dễ chịu gì. Nhóc con nghe đến chạy liền cứ thế thực sự chạy mất. Seongwu gần đấy cũng đần ra một lúc mới bình tĩnh lại, lại không biết nên làm sao tiếp bây giờ.

"Này, đã không còn ai rồi, có thể ra đây giúp tôi một chút được không?" – Giọng Daniel đã dịu lại không ít.

A? Daniel biết Seongwu ở đây? Rõ ràng nhìn quanh không còn ai. Seongwu đảo mắt một cái xác nhận một vòng rồi đứng dậy đi ra khỏi góc mình núp.

Chuyện này nói ra có chút khó chịu, vốn dĩ Seongwu cũng muốn giúp, nhưng là đánh cũng quá nhanh, quá ác liệt rồi. Người ta không biết thì không sao, tự đem loại khó chịu này về mà tiêu hóa. Nhưng mà bây giờ Daniel vẫn biết anh ngồi đây nhìn. Dù nói thế nào mình trong mắt người ta mình cũng là rùa đen, thấy chết không cứu, người bình thường đã khó chịu, nghĩ đến ấn tượng đầu tiên của Daniel về mình lại là bộ dạng mình như thế này, miệng Ong Seongwu đắng nghét.

Lúc đó Seongwu hoàn toàn không nhận ra vì sao mình lại để ý ấn tượng đầu tiên về mình trong mắt Daniel như thế.

Nhưng mà lúc Seongwu đến gần Daniel thì chuyện ấn tượng thế nào đã không còn quan trọng đến thế nữa.

Mẹ nó, thanh gỗ kia hình như có đinh, rõ ràng áo Daniel rách một mảng, máu chảy đã muốn ướt cả bên ống tay. Người Daniel đổ một đống mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch ra vì đau. Lúc Ong Seongwu sốc cậu ta lên ra khỏi hẻm để gọi taxi đi bệnh viện, thậm chí cậu ta còn có chút lảo đảo. Má nó, thảo nào cần người giúp, thằng nhóc được cứu chạy nhanh hơn vịt, không phải Seongwu ở đó thì chết con nhà người ta rồi.

May mắn kĩ thuật sơ cứu của Seongwu lại không tệ, lúc trên xe máu cũng ngừng chảy. Đến viện thì Daniel cũng không có ngất xỉu, đọc ra nhóm máu mình cho người ta, nói dối là ngã cầu thang liền được đưa đi truyền máu với băng bó.

Bác sĩ đương nhiên không tin, đem giấy tờ nộp để nhập viện tra gọi người nhà Daniel đến. Lúc băng bó xong trời cũng đã tối một mảng, người nhà Daniel vẫn chưa thấy tới, Seongwu vào định hỏi han mấy câu thì cậu ta chỉ nói cảm ơn rồi bảo Seongwu về được rồi, chuyện đánh nhau các thứ này không liên quan đến anh.

Người ta đã lên tiếng đuổi người, cũng không thể ở lại thêm, mẹ Ong sẽ lo.Seongwu đành cứ thế gọi xe đi về dù lòng chẳng muốn.

Tối hôm đó về nhà bảo mẹ là con đã ăn với bạn, Seongwu leo lên phòng, đem một thân quần áo bẩn nằm bẹp trên giường, nghĩ mãi hình ảnh lúc Daniel ở bệnh viện.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip