Chương 1: Vết Nứt Trên Bình Phong

Ánh nắng ban mai của một ngày đầu thu xuyên qua những ô cửa sổ chạm khắc tinh xảo của thư phòng, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên nền gạch đen bóng như gương. Không khí đặc quánh lại, mang theo mùi trầm hương thanh lãnh và mùi mực tàu cũ kỹ. Sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng lật sách sột soạt hay tiếng ho khan khe khẽ của lão thái phó.

Bảo Thân vương Hoằng Lịch, Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, đang quỳ thẳng tắp trên chiếc nệm gấm màu xanh sẫm. Y mới mười bảy tuổi, nhưng thân hình đã sớm trổ mã, cao lớn và vững chãi. Dưới lớp áo bào bằng lụa Hàng Châu thượng hạng, bờ vai rộng và lồng ngực vạm vỡ của y căng lên, như thể một con mãnh thú đang bị nhốt trong một chiếc lồng dệt bằng gấm vóc. Vành mũ triều phục siết nhẹ quanh vầng trán cao, và búi tóc được tết theo đúng kiểu Mãn Châu nằm ngoan ngoãn sau gáy. Gương mặt y như một tuyệt tác được tạc từ bạch ngọc: đôi mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, và đôi môi mỏng kiêu ngạo. Hoàn hảo. Từng đường nét đều toát ra khí chất của một bậc đế vương tương lai.

"Thưa Tứ A ca," 

giọng nói già nua, khô khốc của Thái phó Chu vang lên, kéo Hoằng Lịch ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. 

"Luận Ngữ có câu, 'Bất phẫn, bất khải; bất phỉ, bất phát'. Ý nghĩa của vế sau, 'cử nhất隅 bất dĩ tam隅 phản, tắc bất phục dã', A ca kiến giải thế nào?"

Một câu hỏi không khó, nhưng đầy ẩn ý. Nó không chỉ kiểm tra kiến thức, mà còn kiểm tra cả đức độ và sự khiêm nhường. Hoằng Lịch khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm của y không một gợn sóng. Y nhìn thẳng vào vị thái phó, rồi lại liếc mắt sang góc phòng, nơi một bóng người gầy gò trong bộ y phục thái giám màu chàm đang đứng im như một pho tượng. Đó là Trịnh công công, tai mắt của Phụ hoàng y, của Ung Chính Đế. Lão ta không bỏ sót một chi tiết nào.

Hoằng Lịch mỉm cười, một nụ cười chuẩn mực đến từng khóe môi.

"Bẩm Thái phó, hài nhi thiển nghĩ," 

y cất giọng, âm thanh trầm ấm và trong trẻo. 

"Khổng Tử dạy rằng, người thầy chỉ nên gợi mở. Nếu ta đưa ra một góc của vấn đề mà người học trò không thể tự mình suy ra ba góc còn lại, thì không cần dạy tiếp nữa. Đây là đạo lý về sự tự giác và ngộ tính. Người thầy dắt qua cửa, tu hành tại cá nhân. Kẻ làm học trò, không thể chỉ biết vẹt lại lời thầy, mà phải biết suy một ra ba, biết dùng cái đã học để luận ra cái chưa học. Đó mới là cái gốc của việc học."

Một câu trả lời hoàn hảo. Không chỉ đúng ý, mà còn thể hiện được cả sự khiêm tốn lẫn trí tuệ của một người hiểu sâu sắc đạo lý. Thái phó Chu gật gù hài lòng, vuốt chòm râu bạc. Trịnh công công đứng trong góc tối cũng khẽ nheo mắt, một cái nheo mắt không rõ là tán thưởng hay chỉ đơn thuần là ghi nhận.

Lại một màn kịch thành công, Hoằng Lịch thầm nghĩ, trong khi ngoài mặt vẫn giữ vẻ chăm chú lắng nghe. Lão già Chu này, cả đời chỉ biết nhai đi nhai lại mấy câu chữ của người chết. Còn lão thái giám kia, một con chó săn chỉ biết vểnh tai nghe ngóng rồi chạy về mừng chủ. Thật nực cười.

Y ghét cái thư phòng này. Y ghét mùi trầm hương khiến người ta phải tĩnh tâm, trong khi tâm can y đang gào thét. Y ghét những chồng sách cao như núi, chứa đầy những đạo lý giả tạo về trung, hiếu, lễ, nghĩa, trí, tín. Giả tạo! Tất cả đều là giả tạo! Cha y, Ung Chính Đế, kẻ luôn miệng nói về sự cần kiệm, lại đang sống trong tòa cung điện xa hoa nhất thiên hạ. Các vị đại thần, những kẻ luôn cúi đầu giảng giải về đạo đức, lại đang ngấm ngầm cấu xé nhau để tranh giành quyền lực. Và chính y, y đang phải diễn vai một thánh nhân trong khi cơ thể của một con thú đang gào thét đòi được giải phóng.

Y có thể cảm nhận được nó. Cái cảm giác ngứa ngáy chạy dọc sống lưng. Các thớ cơ trên đùi đang căng lên vì phải quỳ quá lâu. Và cả ở nơi đó, giữa hai chân, một sức sống mãnh liệt đang bị dồn nén, âm ỉ cháy. Mười bảy tuổi, cơ thể y như một cái lò xo bị nén đến cực hạn. Y khao khát được chạy, được gào thét, được săn bắn, được đè một thứ gì đó xuống dưới thân mình và chinh phục nó. Nhưng không, y phải ngồi đây, trong cái lồng son này, và bàn về đạo lý.

Cổ áo bào siết lấy yết hầu y, khiến mỗi lần hít thở đều cảm thấy ngột ngạt. Lớp lụa dày, dù quý giá, lại như một lớp xích quấn quanh người. Hoằng Lịch đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Y không thấy trời xanh mây trắng. Y chỉ thấy những song sắt chạm trổ, và ánh nắng xuyên qua chúng, in xuống sàn nhà những vệt sáng trông như song sắt của nhà tù.

"Tốt lắm, Tứ A ca," 

Thái phó Chu lại lên tiếng. 

"Vậy chúng ta tiếp tục với phần 'Học nhi'..."

Hoằng Lịch mỉm cười gật đầu, kéo dòng suy nghĩ trở lại. Lớp mặt nạ lại được đeo lên, hoàn hảo không một vết xước. Y tiếp tục vai diễn của mình, chờ đợi. Chờ đợi cho đến khi tấm màn này hạ xuống.

................

Cánh cửa thư phòng khép lại. Hoằng Lịch vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu chào cho đến khi tiếng bước chân của Thái phó Chu và Trịnh công công xa dần, mất hút sau dãy hành lang. Chỉ đến khi không gian trở lại với sự tĩnh lặng tuyệt đối, y mới từ từ đứng thẳng dậy. Lớp mặt nạ hoàn hảo vẫn còn nguyên trên mặt, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, một cơn bão đang bắt đầu nổi lên.

Y không nói một lời, xoay người và bước đi. Những bước chân nhanh và mạnh, tà áo bào lướt trên nền gạch tạo ra những tiếng sột soạt đầy giận dữ. Cung nữ và thái giám hai bên đường vội vàng cúi rạp người, không ai dám thở mạnh. Họ có thể cảm nhận được một luồng sát khí vô hình tỏa ra từ vị chủ tử trẻ tuổi.

RẦM!

Cánh cửa nặng trịch của phòng ngủ riêng bị y đóng sập lại, như một tiếng sấm nhỏ phá tan sự yên bình giả tạo của vương phủ. Y tựa lưng vào cửa, nhắm nghiền mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội. Tự do. Dù chỉ là một sự tự do tạm thời trong bốn bức tường này, nhưng cũng đủ để con thú bên trong y cựa mình tỉnh giấc.

Y không chịu đựng thêm được nữa. Bàn tay y đưa lên, giật phăng chiếc mũ triều phục nặng nề và ném nó xuống một góc. Những ngón tay thon dài nhưng đầy sức mạnh luồn vào mái tóc, cào mạnh như muốn xé rách sự phiền não đang bủa vây.

"Chết tiệt!"

Y gầm gừ, một tiếng gầm bị kìm nén trong cổ họng. Y bắt đầu tự lột bỏ bộ y phục của mình, không phải bằng sự khoan thai của một vị hoàng tử, mà bằng sự thô bạo của một kẻ tù tội đang phá bỏ xiềng xích. Đai lưng bằng ngọc bị giật đứt. Áo bào ngoài bị vứt xuống đất như một miếng giẻ rách. Lớp áo trong cũng cùng chung số phận. Y xé toạc cổ áo, để lộ ra lồng ngực cường tráng, rắn chắc và làn da màu đồng khỏe khoắn.

Cuối cùng, y đứng đó, giữa căn phòng xa hoa, trên người chỉ còn lại chiếc quần dài bằng lụa mỏng. Toàn bộ cơ thể hoàn hảo của tuổi mười bảy được phơi bày trong ánh nắng chiều tà. Bờ vai rộng, tấm lưng dày với những đường cơ săn chắc, và cơ bụng sáu múi hiện lên rõ mồn một. Đây là cơ thể của một chiến binh, một con mãnh thú, nhưng lại đang bị giam cầm trong thân phận của một hoàng tử.

Cái lồng! Lại là cái lồng chết tiệt này!

Hoằng Lịch bước đi, những bước chân trần trên tấm thảm lông hổ mềm mại. Y đi vòng quanh phòng, giống như một con thú bị nhốt đang đo đạc lại giới hạn của nhà giam. Y ghét tất cả mọi thứ. Ghét cái giường lớn được chạm trổ cầu kỳ, ghét những bức tranh sơn thủy treo trên tường, ghét cả mùi hương đàn hương quý giá đang được đốt trong lư đồng. Tất cả đều là biểu tượng của sự tù túng.

Sự uất ức, sự dồn nén của buổi sáng, giờ đây không còn đường thoát nào khác, đã hóa thành một thứ năng lượng nguyên thủy nhất. Nó chảy rần rật trong huyết quản, dồn xuống một điểm duy nhất trên cơ thể y.

Nơi đũng quần lụa, một con thú khác đang trỗi dậy. Nó căng cứng, nóng rực, và đau nhức. Con cặc của y đang nổi điên. Nó gồng lên, giật từng hồi, muốn xé toạc lớp vải mỏng manh để được giải thoát. Cảm giác căng tức khó chịu lan tỏa khắp bụng dưới, như một ngọn lửa không thể dập tắt. Y gầm gừ, hai tay siết chặt thành nắm đấm, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt.

Y cần phải làm gì đó. Y cần một sự giải thoát.

Cơ thể y tự di chuyển theo bản năng. Y gục người xuống, hai tay chống lên sàn nhà lạnh lẽo và bắt đầu hít đất. Một, hai, ba... Y không đếm, chỉ điên cuồng đẩy cơ thể mình lên xuống. Mồ hôi bắt đầu túa ra, chảy dọc theo sống lưng, đọng lại ở những khe cơ bắp. Tấm lưng trần của y bóng loáng. Hơi thở y trở nên gấp gáp, hổn hển. Y đẩy, đẩy nữa, đẩy cho đến khi bắp tay như muốn nổ tung, cho đến khi không còn một chút sức lực.

Nhưng vô ích.

Khi y ngã vật ra sàn, thở không ra hơi, thì con thú ở dưới thân vẫn không hề dịu đi. Ngược lại, sự vận động mạnh dường như còn làm nó thêm hung hãn. Nó vẫn cứng như một khối sắt nung, cọ vào sàn nhà, mang lại một cảm giác ma sát đầy kích thích nhưng cũng đầy đau đớn.

Hoằng Lịch nằm đó, ngửa mặt lên trần nhà được sơn son thếp vàng. Y hoàn toàn bất lực. Một vị hoàng tử tương lai, người có thể sẽ nắm trong tay sinh mạng của cả triệu người, giờ đây lại không thể điều khiển nổi chính con cặc của mình. Y nhắm mắt lại, trong đầu là một khoảng trống rỗng, chỉ còn lại cơn đói đang gặm nhấm từng tế bào. Cơn đói của da thịt, của quyền lực, của sự tự do.

Và y không biết rằng, một vết nứt sắp xuất hiện trên bức tường của nhà giam, một lối thoát bất ngờ sắp mở ra trước mắt y.

............

Hoằng Lịch nằm trên sàn, lồng ngực vẫn phập phồng sau cơn gắng sức vô ích. Sự mệt mỏi của cơ bắp không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang cháy hừng hực ở hạ bộ. Con thú vẫn đang gầm gào. Y cuộn người lại, vùi mặt vào tấm thảm lông hổ, cố gắng tìm kiếm một sự giải thoát trong bóng tối và sự im lặng.

Nhưng rồi, một âm thanh khe khẽ từ xa vọng lại, lọt vào tai y.

Tiếng nước. Tiếng nước bì bõm, nhẹ nhàng, và tiếng thì thầm không rõ lời của các cung nữ.

Y biết những âm thanh đó. Chúng phát ra từ Tịnh Phòng, phòng tắm lớn được nối liền với phòng ngủ chính của Đích phúc tấn. Nàng ta đang chuẩn bị. Chuẩn bị cho "nghĩa vụ" tối nay. Chuẩn bị để dâng hiến cái cơ thể ngọc ngà đó cho y, như một nghi lễ. Ý nghĩ đó thường ngày chỉ khiến y cảm thấy nhàm chán, nhưng hôm nay, trong cơn đói khát này, nó lại gieo vào lòng y một hạt mầm khác.

Một sự tò mò đen tối.

Y chưa bao giờ thực sự "nhìn" nàng. Trên giường, mọi thứ đều diễn ra trong ánh nến mờ ảo, dưới lớp chăn gấm dày cộm và được che đậy bởi những quy tắc vô hình. Y chỉ biết cơ thể nàng qua những cú chạm mang tính nghĩa vụ. Y chưa bao giờ thấy nàng trong trạng thái tự nhiên nhất, không phòng bị nhất.

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu, một sự thôi thúc mà y không thể kiểm soát. Con thú bị nhốt quá lâu đã đánh hơi thấy một vết nứt trên tường của nhà giam. Hoằng Lịch bật dậy, không một tiếng động. Cơ thể cường tráng của y di chuyển nhẹ nhàng như một con báo săn đêm. Y không mặc lại áo, cứ thế để thân trên trần trụi, chỉ vận chiếc quần lụa mỏng, lặng lẽ áp sát vào bức vách ngăn giữa hai phòng.

Có một tấm bình phong bằng gỗ tử đàn được chạm trổ hình chim phượng hoàng tinh xảo đặt ở đó để ngăn cách. Thường ngày nó được khép kín, nhưng hôm nay, có lẽ do sơ suất của cung nữ, một khe hở nhỏ đã xuất hiện, vừa đủ cho một ánh mắt tò mò.

Tim Hoằng Lịch bắt đầu đập mạnh, dồn dập trong lồng ngực. Máu trong người y như sôi lên. Đây là một hành vi hạ tiện, một hành vi của bọn thái giám rình mò. Nếu bị phát hiện, danh dự của một Bảo Thân vương sẽ bị hủy hoại. Nhưng chính sự cấm đoán, sự nguy hiểm đó lại là chất kích thích mạnh nhất. Y nín thở, từ từ ghé mắt vào khe hở.

Thế giới bên kia hiện ra, mờ ảo và đầy ma mị.

Hơi nước nóng hổi bốc lên nghi ngút, hòa quyện với mùi tinh dầu hoa hồng và sữa dê, tạo thành một làn sương mỏng bao phủ khắp căn phòng. Ánh nến từ những chiếc đèn lồng bằng lụa đỏ nhảy múa, hắt bóng lên những bức tường cẩn xà cừ. Và giữa trung tâm của bức tranh đó, trong chiếc bồn tắm bằng gỗ bách lớn hình cánh hoa, là nàng - Phú Sát Lang Hoa.

Con thú trong người Hoằng Lịch gầm lên một tiếng câm lặng. Con cặc của y, vốn chỉ đang hơi cương cứng, ngay lập tức dựng đứng, đập thình thịch vào lớp quần lụa.

Nàng đẹp. Một vẻ đẹp không tì vết. Mái tóc đen dài của nàng đã được búi lên cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần và tấm lưng trần hoàn hảo. Làn da trắng sứ của nàng, dưới ánh nến và trong làn hơi nước, dường như phát sáng, mịn màng như ngọc. Y có thể thấy những giọt nước long lanh đọng trên bờ vai tròn trịa, chảy xuống khe ngực lấp ló sau mép bồn. Nàng đang tựa lưng vào thành bồn, đôi mắt nhắm hờ. Cặp vú căng tròn, đầy đặn của nàng nổi lập lờ trên mặt nước phủ đầy cánh hoa hồng, hai núm vú hồng nhạt kiêu hãnh ẩn hiện.

Đẹp quá... Dòng ý thức của y bắt đầu tuôn chảy. Một pho tượng hoàn hảo. Cha chọn vợ cho ta thật không sai. Từng đường nét đều đúng chuẩn mực. Ngực đủ lớn để nuôi con. Mông đủ rộng để dễ sinh nở...

Y nhìn nàng, và cơn ham muốn ban đầu dần dần nguội đi, thay vào đó là một sự phân tích lạnh lùng. Y quan sát cách nàng cử động. Nàng cầm lấy chiếc khăn lụa, từ từ chà lên cánh tay mình. Động tác của nàng rất duyên dáng, nhưng lại máy móc. Không có sự hưởng thụ, không có sự gợi cảm. Nàng đang tắm, nhưng lại giống như một người thợ thủ công đang lau chùi một món đồ quý giá. Gương mặt nàng, dù xinh đẹp, lại không một chút biểu cảm. Nó phẳng lặng như mặt hồ thu.

Chỉ có thế thôi sao? Một sự thất vọng len lỏi vào tâm trí Hoằng Lịch. Đây là người đàn bà sẽ nằm dưới thân ta tối nay? Một pho tượng không có linh hồn? Ta sẽ phải địt một khối ngọc lạnh lẽo sao?

Sự tò mò của y biến thành sự khinh miệt. Y không còn nhìn nàng như một người vợ, mà như một vật thể. Y tiếp tục quan sát, nhưng giờ đây ánh mắt y mang theo sự phán xét. Nàng đứng dậy để các cung nữ dội nước tráng người. Toàn bộ cơ thể nàng phơi bày trước mắt y. Một cơ thể tuyệt mỹ theo mọi tiêu chuẩn, từ cặp mông tròn trịa, cặp đùi thon dài, cho đến cái lồn được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Nhưng tất cả đều toát ra một vẻ lạnh lẽo, một sự trinh bạch đến mức nhàm chán. Không có một chút đam mê, không có một chút thú tính nào.

KÉT...

Một tiếng động nhỏ từ phía hành lang. Có lẽ là một thái giám tuần tra.

Hoằng Lịch giật bắn mình. Adrenaline túa ra, chạy dọc sống lưng. Tim y như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Y vội vàng lùi lại, nấp vào bóng tối, nín thở. Tiếng bước chân đi qua rồi xa dần. Nguy hiểm đã qua.

Y thở phào, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Cơ thể y run lên, không phải vì sợ, mà vì hưng phấn.

Một sự thật mới vừa được khai sáng. Việc nhìn trộm, việc vi phạm vào ranh giới cấm, việc đứng trên bờ vực của sự bại lộ... nó còn kích thích hơn cả việc nhìn một cơ thể trần truồng. Cái cảm giác quyền lực khi được là kẻ duy nhất biết bí mật, được nhìn thấu người khác mà không bị phát hiện... đó mới là khoái cảm thật sự.

Lang Hoa có thể là một pho tượng đẹp, nhưng y đã tìm thấy một vết nứt trên pho tượng đó. Và y biết, mình sẽ không dừng lại ở đây.

Hoằng Lịch quay người, lặng lẽ trở về phòng. Con thú đã được cho nếm một giọt máu đầu tiên. Và giờ đây, nó đang đói hơn bao giờ hết.

.............

Hoằng Lịch lảo đảo trở về phòng, lưng vẫn áp chặt vào cánh cửa gỗ nặng trịch như thể y sợ thứ gì đó ở hành lang sẽ đuổi theo. Y không bật đèn. Bóng tối trong phòng là đồng minh duy nhất của y lúc này. Y đứng đó, thở dốc, lồng ngực phập phồng. Cơn run rẩy vì hưng phấn và sợ hãi vẫn chưa qua đi.

Trong đầu y, hình ảnh trong phòng tắm cứ lặp đi lặp lại như một đoạn phim ma quái. Làn hơi nước, ánh nến, và cơ thể trắng nõn của Phú Sát Lang Hoa. Y có thể ngửi thấy mùi hoa hồng và sữa dê vẫn còn vương trong không khí, hoặc có lẽ đó chỉ là do y tưởng tượng.

Con cặc của y giờ đây đã trở thành một khối sắt nung, cứng đến mức đau đớn. Cảm giác căng tức ở hạ bộ còn mãnh liệt hơn cả lúc trước. Cơn đói đã được cho nếm mùi, và giờ nó đòi hỏi một bữa tiệc thực sự.

Y loạng choạng đi về phía chiếc giường lớn, ngã vật xuống tấm nệm êm ái. Y không còn sức để chống cự nữa. Bàn tay phải của y tự tìm đến nơi nóng rực đang gồng lên dưới lớp quần lụa, siết chặt lấy nó. Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi cổ họng y.

Y nhắm mắt lại. Màn kịch trong đầu y bắt đầu.

Y lại thấy mình đang đứng bên ngoài tấm bình phong. Nhưng lần này, y không còn là kẻ nhìn trộm. Y là chủ nhân của vở kịch.

Bên trong phòng tắm, Lang Hoa dường như cảm nhận được sự hiện diện của y. Nàng không còn vẻ lạnh l lẽo nữa. Nàng từ từ quay đầu lại, đôi mắt phượng xinh đẹp mở to, nhìn thẳng vào khe hở nơi y đang ẩn nấp. Và trên môi nàng, một nụ cười khẽ nở. Một nụ cười đầy khiêu khích.

Bàn tay Hoằng Lịch bắt đầu di chuyển, tuốt lặp một cách chậm rãi nhưng mạnh bạo. Y rên rỉ. Sự thật và ảo tưởng bắt đầu hòa vào nhau.

Lang Hoa, trong ảo tưởng của y, bắt đầu tự chạm vào cơ thể mình. Những ngón tay búp măng của nàng lướt trên cặp vú căng tròn, véo nhẹ hai núm vú đang săn lại. Nàng khẽ thở dốc, miệng gọi tên y, một tiếng gọi thì thầm không thành lời: 

"Hoằng... Lịch..."

"A...a...a..." 

Hoằng Lịch rên lên, bàn tay y tăng tốc. Con cặc trong tay y như muốn nổ tung.

Ảo ảnh tiếp tục. Y không còn đứng ngoài nữa. Y đẩy cửa bước vào. Các cung nữ sợ hãi quỳ rạp xuống. Chỉ còn y và nàng. Y bước đến bên bồn tắm, nhìn xuống người đàn bà của mình. Nàng không sợ hãi. Nàng ngửa cổ ra sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần, đôi mắt ngập nước nhìn y đầy mời gọi. Nàng dạng nhẹ hai đùi, để lộ ra đóa hoa bí ẩn lấp ló dưới làn nước trong.

"Con đĩ... con đĩ dâm đãng..." 

Y thì thầm chửi rủa chính ảo ảnh của mình, bàn tay tuốt lặp ngày càng điên cuồng. Y đang tự địt chính ảo ảnh đó. Y tưởng tượng ra cảnh mình nắm lấy tóc nàng, kéo nàng ra khỏi bồn tắm. Y tưởng tượng cảnh mình đè nàng xuống sàn nhà lạnh lẽo, dạng hai chân nàng ra và dùng con cặc của mình chà xát lên cái lồn ướt át. Y nghe thấy tiếng nàng rên rỉ, van xin y địt nàng, lấp đầy nàng...

Sự hưng phấn dâng lên đến đỉnh điểm. Y biết mình không thể kìm nén được nữa. Y sắp bắn.

Đôi mắt y bật mở, nhìn trân trân trong bóng tối. Ánh mắt y quét qua căn phòng và dừng lại ở chiếc bàn học, nơi chồng sách vở của buổi sáng vẫn còn nằm đó. Trên cùng, là cuốn "Lễ Ký" mà lão thái phó đã bắt y phải chép lại. Những con chữ vuông vức, nghiêm trang đang như cười nhạo vào sự dâm đãng của y.

Một ý nghĩ điên rồ, đầy phỉ báng lóe lên.

Hoằng Lịch gầm lên một tiếng cuối cùng. Y ngồi bật dậy, cơ thể co giật. Bàn tay y vẫn nắm chặt lấy con cặc, và trong một cú giật cuối cùng của cơn cực khoái, y hướng nó về phía chiếc bàn.

Một dòng tinh dịch trắng đục, nóng hổi bắn ra, mạnh mẽ và dữ dội. Nó bay qua không khí và đáp thẳng lên trang sách đang mở.

Phụt... phụt...

Vài giọt rơi vãi trên mặt bàn gỗ tử đàn, nhưng phần lớn đã vấy bẩn những con chữ dạy về lễ giáo, về quy tắc, về sự kìm nén. Dòng dịch trắng từ từ chảy loang ra, thấm vào giấy xuyến, làm những con chữ nhoè đi trong thứ chất lỏng tanh nồng của dục vọng.

Hoằng Lịch ngã ngửa ra giường, thở hổn hển. Lồng ngực y phập phồng, toàn thân rã rời nhưng tâm trí lại trong suốt lạ thường. Cơn đói đã được tạm thời thỏa mãn. Y nhìn bãi chiến trường mình vừa tạo ra. Nhìn vệt tinh dịch của mình đang làm ô uế cuốn sách thánh hiền.

Y không cảm thấy tội lỗi.

Y chỉ thấy một sự thỏa mãn sâu sắc, một cảm giác quyền lực tuyệt đối. Y đã tìm ra rồi. Y đã tìm ra vũ khí của mình. Lễ giáo, quy tắc, tất cả đều có thể bị vấy bẩn, bị chinh phục.

Hoằng Lịch liếm môi. Một nụ cười lạnh lẽo và tàn nhẫn hiện ra.

Đây, mới chỉ là bắt đầu.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dryan2009