Chương 10: Búp Bê Vỡ Nát

Đã ba ngày trôi qua.

Ba ngày, Hoằng Lịch không hề đến Diên Hi cung. Y không cho người đến hỏi thăm, cũng không ban tặng bất cứ thứ gì. Y biến mất, như thể Diên Hi cung và nữ nhân tên Thanh Anh chưa từng tồn tại. Y tàn nhẫn. Y biết rằng sau khi đã ban cho người ta hy vọng và sự sỉ nhục tột cùng, sự im lặng và bỏ rơi chính là đòn tra tấn tâm lý hiệu quả nhất.

Và y đã đúng.

Diên Hi cung chìm trong một sự im lặng nặng nề như chì. Các cung nữ, thái giám đi lại nhẹ nhàng, không ai dám nói chuyện lớn tiếng, ngay cả một tiếng ho khan cũng có thể khiến người ta giật mình. Họ nhìn chủ tử của mình, và trong lòng chỉ có sự lo lắng và sợ hãi.

Như Ý đã biến thành một bóng ma.

Nàng không còn là Trắc phúc tấn xinh đẹp, rạng rỡ của ba ngày trước. Nàng giờ đây chỉ là một cái xác không hồn. Nàng không khóc, không la hét, không đập phá. Nàng chỉ im lặng.

Tỏa Tâm bưng một bát cháo hạt sen long nhãn nóng hổi vào, khay đồ ăn từ bữa trưa vẫn còn nguyên trên bàn, đã lạnh ngắt.

"Chủ tử,"

nàng khẽ gọi, giọng đầy lo lắng.

"Người dùng một chút cho ấm bụng đi ạ. Người đã không ăn gì cả ngày hôm nay rồi."

Như Ý ngồi bất động bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng sân vắng, nơi những chiếc lá ngô đồng vàng úa đang chầm chậm rơi xuống. Nàng dường như không nghe thấy tiếng Tỏa Tâm gọi.

"Chủ tử?"

Tỏa Tâm đặt bát cháo xuống, bước lại gần hơn.

"Người có nghe nô tỳ nói không ạ?"

Lúc này, Như Ý mới từ từ quay đầu lại. Nàng nhìn Tỏa Tâm, nhưng ánh mắt nàng trống rỗng, như thể đang nhìn xuyên qua cô. Phải mất một lúc lâu, nàng mới nhận ra sự hiện diện của thị nữ thân cận nhất của mình.

"Ta không đói,"

nàng nói, giọng nói khô khốc, không một chút sinh khí.

"Mang ra đi."

"Nhưng..."

"Ta nói mang ra đi!"

nàng lặp lại, giọng có chút gắt lên, nhưng rồi lại mềm oặt đi, như thể chỉ một câu nói cũng đã rút cạn hết sức lực của nàng.

Tỏa Tâm không dám nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bưng khay đồ ăn cũ và bát cháo mới đi ra, trong lòng quặn thắt. Nàng biết có chuyện kinh khủng đã xảy ra vào cái đêm A ca ở lại đó. Nhưng nàng không dám hỏi. Trong cái nơi này, sự tò mò có thể đổi bằng cả tính mạng.

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Như Ý lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng ngồi đó, bất động. Cây đàn tỳ bà mà nàng yêu quý nhất bị bỏ quên trong góc phòng, đã phủ một lớp bụi mỏng. Cuốn thi tập vẫn còn mở trên bàn, lật đúng trang thơ về tình yêu mà Hoằng Lịch đã đọc cho nàng nghe. Nàng không động đến bất cứ thứ gì. Cả thế giới của nàng dường như đã ngưng đọng lại vào đúng cái đêm kinh hoàng đó.

Và trong đầu óc trống rỗng của nàng, những mảnh ký ức vỡ nát cứ liên tục quay cuồng, một vòng lặp không có lối thoát.

Dòng ý thức của nàng là một mớ hỗn độn của sự ghê tởm và những lời tự bào chữa trong tuyệt vọng.

Gương mặt sợ hãi của Lý Ngọc... cái cách cậu ta quỳ xuống... trần truồng...

"...Đây là một bài thử. Một bài thử cho sự bao dung của nàng..."

Tiếng da thịt bành bạch... tiếng rên đau đớn...

"...Một Hoàng hậu phải biết chia sẻ mọi ham muốn của Hoàng đế..."

Cảm giác của cái lưỡi đó trên da thịt mình... mùi vị của nỗi sợ hãi...

"...Nàng đã chứng tỏ mình xứng đáng với vị trí đó..."

Nàng đưa hai tay lên bịt chặt tai lại, như muốn ngăn chặn những âm thanh đang gào thét trong đầu mình. Nhưng vô ích. Chúng không đến từ bên ngoài. Chúng đến từ chính ký ức của nàng.

Nàng đã làm gì? Nàng đã chấp nhận. Nàng đã tham gia. Nàng đã bị vấy bẩn. Nàng không còn trong sạch nữa. Chàng trai Hoằng Lịch ngọt ngào, người tình nồng cháy của nàng, đã biến thành một con quỷ. Và con quỷ đó, đã dùng chính tình yêu của nàng để xé nát nàng ra.

Nhưng... nhưng y đã hứa. Ngôi vị Mẫu nghi thiên hạ. Y đã nói đó là một bài thử. Phải rồi. Đó chỉ là một bài thử thôi. Một thử thách mà một người muốn làm Hoàng hậu phải vượt qua. Ta đã vượt qua rồi. Ta đã chứng tỏ được lòng trung thành và sự bao dung của mình. Ta phải tin vào điều đó.

Ta phải tin.

Nàng lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu, như một câu thần chú, một sự tự thôi miên. Nàng bám víu vào lời hứa về quyền lực, bởi vì nếu không có nó, nếu tất cả những gì vừa xảy ra chỉ đơn thuần là một hành vi dâm loạn bệnh hoạn, thì nàng sẽ phát điên mất.

Nàng cứ ngồi như vậy, trong cái lồng son của chính mình, bị giam cầm bởi những ký ức kinh hoàng và những lời nói dối ngọt ngào. Nàng không biết Hoằng Lịch đang ở đâu. Nàng không biết y có còn quay lại không. Nàng chỉ biết chờ đợi.

Chờ đợi trong sự im lặng của một nấm mồ.

..............

Màn đêm buông xuống. Tỏa Tâm thắp nến lên, ánh lửa vàng vọt càng làm cho sự cô quạnh trong Diên Hi cung thêm đậm đặc. Nàng lại bưng vào một khay đồ ăn tối, dù biết rằng chủ tử của mình cũng sẽ không động đến. Nàng định khuyên nhủ thêm vài câu, thì bên ngoài, giọng của một thái giám thông truyền đột ngột vang lên, vừa có sự kính cẩn vừa có chút phấn khởi.

"Bảo Thân vương giá đáo!"

Tỏa Tâm giật mình, còn Như Ý, người đang ngồi bất động trên sập, cả người cứng lại như một pho tượng đá.

Y đến rồi.

Sau ba ngày im lặng như chết, y đã quay trở lại.

Một cơn hoảng loạn tột độ xâm chiếm lấy Như Ý. Ký ức về đêm đó lại ùa về, rõ mồn một. Nàng muốn trốn. Nàng muốn chạy. Nàng không muốn đối mặt với y, không muốn đối mặt với con quỷ đã hủy hoại mình.

Nhưng nàng có thể trốn đi đâu trong cái lồng son này?

Cánh cửa mở ra. Hoằng Lịch bước vào. Y không mặc triều phục trang nghiêm, cũng không vận thường phục quá đơn giản. Y mặc một bộ trường bào bằng gấm màu xanh mực, trên thêu những họa tiết mây chìm, trông vừa cao quý vừa có chút phóng khoáng. Y không đi một mình, phía sau là Lý Ngọc, đang bưng một chiếc hộp thức ăn bằng sơn mài tinh xảo.

Hoằng Lịch ra hiệu cho Lý Ngọc và các cung nữ khác lui ra. Cánh cửa lại một lần nữa khép lại, chỉ còn y và nàng.

Y nhìn nàng, người vẫn còn đang ngồi trên sập, co rúm lại trong góc tối. Y khẽ nhíu mày, một vẻ nhíu mày của sự lo lắng và xót xa.

"Sao lại ngồi trong bóng tối thế này?"

y nói, giọng nói dịu dàng đến không thể tin nổi.

"Làm hại mắt."

Y bước tới, tự tay thắp thêm vài ngọn nến, khiến cả căn phòng bừng sáng. Rồi y quay lại, mang theo chiếc hộp thức ăn, ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng theo phản xạ lùi lại một chút. Hoằng Lịch dường như không nhận ra, hoặc y cố tình lờ đi.

Y mở chiếc hộp ra. Một mùi hương ngọt ngào, bổ dưỡng của yến sào hầm long nhãn tỏa ra.

"Ta nghe Tỏa Tâm nói mấy ngày nay nàng không chịu ăn uống gì,"

y nói, múc một muỗng cao yến vàng óng.

"Sao lại tự hành hạ bản thân như vậy? Nàng xem, gầy đi bao nhiêu rồi."

Như Ý nhìn y, hoàn toàn bối rối. Gương mặt này, giọng nói này, cử chỉ này... là của chàng trai Hoằng Lịch mà nàng yêu. Không có một chút dấu vết nào của con quỷ tàn nhẫn đêm đó. Y đang hành động như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Như thể đêm đó chỉ là một cơn ác mộng của riêng nàng.

Hay... hay đó thật sự chỉ là một cơn ác mộng? Một ý nghĩ điên rồ, tuyệt vọng lóe lên trong đầu nàng.

"Ngoan, ăn một chút đi cho lại sức,"

y nói, đưa chiếc muỗng ngọc đến bên miệng nàng.

Như Ý nhìn chằm chằm vào chiếc muỗng. Nàng không muốn ăn. Nàng muốn gào thét, muốn chất vấn y. Tại sao? Tại sao người lại đối xử với thiếp như vậy? Nhưng cổ họng nàng như bị chặn lại, không thể thốt ra thành lời.

Thấy nàng ngập ngừng, vẻ mặt Hoằng Lịch thoáng một nét buồn bã.

"Nàng... vẫn còn giận ta sao, Thanh Anh?"

Câu hỏi đó, cùng với cách y gọi tên thân mật của nàng, đã hoàn toàn phá vỡ sự phòng ngự của nàng. Y thừa nhận. Y biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng y đang hành động như một kẻ biết lỗi.

"Ta xin lỗi,"

y nói tiếp, giọng nói trầm xuống, đầy hối hận.

"Đêm đó... là ta không phải. Ta chỉ là... ta quá ham muốn nàng, ham muốn đến mức mất đi lý trí. Ta muốn chiếm hữu nàng hoàn toàn, không muốn có một chút khoảng cách nào. Ta đã quá điên cuồng. Nàng có thể tha thứ cho sự điên cuồng của ta không?"

Dòng ý thức của Hoằng Lịch: Nhìn xem, nàng ta đang lung lay. Ta không cần phải chối bỏ. Ta chỉ cần định nghĩa lại nó. Không phải là sự sỉ nhục, mà là sự điên cuồng của tình yêu. Nàng ta muốn tin vào điều đó. Nàng ta cần phải tin vào điều đó.

Như Ý nhìn vào đôi mắt chân thành của y, và lý trí của nàng bắt đầu tan chảy. Có lẽ... có lẽ y nói thật. Có lẽ chỉ là y quá yêu mình. Nàng là người duy nhất y đối xử đặc biệt như vậy. Ý nghĩ đó, dù bệnh hoạn, lại mang đến một niềm an ủi kỳ lạ.

Nàng từ từ, run rẩy, hé miệng ra và đón nhận muỗng cao yến từ tay y. Vị ngọt thanh của long nhãn, sự mềm mại của tổ yến tan trong miệng. Nó ngon, nhưng lại mang theo vị đắng của sự tủi nhục.

Y mỉm cười, tiếp tục đút cho nàng ăn, từng muỗng, từng muỗng một. Y dịu dàng như đang chăm sóc một bệnh nhân, một đứa trẻ. Và nàng, cũng ngoan ngoãn như một đứa trẻ, đón nhận sự chăm sóc đó.

Sau khi nàng ăn hết nửa bát, y đặt nó xuống. Y không nói gì, chỉ vươn tay ra, kéo nàng vào lòng, ôm chặt.

Như Ý ban đầu cứng đờ người lại, cơ thể nàng vẫn còn ghi nhớ sự thô bạo của y. Nhưng vòng tay y lại quá ấm áp, quá vững chãi. Đã ba ngày qua nàng sống trong sự lạnh lẽo và sợ hãi. Nàng khao khát hơi ấm này, dù biết rằng nó đến từ chính kẻ đã đẩy mình xuống địa ngục.

Nàng từ từ thả lỏng, rồi bật khóc nức nở trong lồng ngực y, những tiếng khóc của sự uất ức, của sự hoang mang, và cả của sự nhẹ nhõm bệnh hoạn.

Hoằng Lịch cứ để cho nàng khóc. Y vỗ về tấm lưng đang run rẩy của nàng, miệng thì thầm những lời an ủi ngọt ngào.

Y đã thành công. Y đã ném nàng xuống vực thẳm, rồi lại chính y là người đưa dây thừng xuống cứu nàng. Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ dám rời xa sợi dây thừng đó nữa. Nàng sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào y, cả về nỗi đau lẫn niềm hạnh phúc.

............

Khi những tiếng khóc của Như Ý đã ngớt dần, chỉ còn lại những cơn nấc nghẹn ngào, Hoằng Lịch biết đã đến lúc. Y không buông nàng ra. Vòng tay y vẫn siết chặt, nhưng những cái vỗ về an ủi đã từ từ biến thành những cái vuốt ve đầy ẩn ý. Bàn tay y trượt từ lưng xuống eo, rồi xuống cặp mông mềm mại.

Như Ý khẽ rùng mình, cơ thể nàng theo phản xạ căng cứng lại. Nàng biết y muốn gì. Nhưng lần này, nàng không kháng cự. Nàng có tư cách gì để kháng cự nữa?

Y bắt đầu hôn nàng. Một nụ hôn không có sự vội vã, cũng không có sự dịu dàng. Nó đơn thuần là một hành động. Môi y áp lên môi nàng, lưỡi y tách môi nàng ra và tiến vào. Như Ý không đáp lại, cũng không chống đối. Nàng chỉ hé miệng, để mặc cho lưỡi y khuấy đảo trong một không gian trống rỗng.

Y từ từ, cởi bỏ lớp y phục của nàng một lần nữa. Cơ thể nàng lại phơi bày ra trước mắt y. Vẫn là cơ thể tuyệt mỹ đó, nhưng dường như nó đã mất đi sức sống, chỉ còn là một lớp vỏ ngọc ngà không có linh hồn. Y cũng trút bỏ y phục của mình, rồi đè nàng xuống giường.

Y quan sát nàng. Đôi mắt nàng mở to, nhưng lại nhìn vào một điểm vô định nào đó trên trần nhà. Ánh mắt đó trống rỗng, không có sự đam mê, không có sự mời gọi, cũng không có cả sự sợ hãi. Chỉ có một sự chấp nhận buốt giá.

Y bắt đầu màn dạo đầu của mình. Y hôn lên cổ nàng, cắn nhẹ vào xương quai xanh. Y bú mút cặp vú của nàng. Cơ thể nàng có phản ứng theo bản năng – đầu vú vẫn săn lại, da thịt vẫn ửng hồng – nhưng đó chỉ là những phản ứng sinh lý vô hồn. Nàng nằm im, bất động, như một con búp bê tinh xảo đang được chủ nhân của nó lau chùi, sửa soạn.

Hoằng Lịch đưa tay xuống, chạm vào cửa lồn của nàng. Nó đã ướt, nhưng là một sự ẩm ướt máy móc, do cơ thể tự tiết ra khi bị kích thích, chứ không phải dòng suối tuôn trào từ ham muốn. Y đưa hai ngón tay vào, khuấy động bên trong. Nàng chỉ khẽ rùng mình một cái.

Dòng ý thức của Hoằng Lịch: Nàng ta đâu rồi? Con phượng hoàng lửa của ta đâu rồi? Kẻ đã gào thét tên ta trong khoái lạc, kẻ đã cào cấu tấm lưng ta, kẻ đã chủ động ngồi lên người ta... đã đi đâu mất rồi? À... là ta đã giết chết nàng ta. Phải rồi. Chính ta đã bóp nát nàng. Và thứ còn lại đây... là một tạo vật mới. Một tạo vật của riêng ta. Một con búp bê hoàn hảo. Ngoan ngoãn. Biết nghe lời. Và trống rỗng.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong y. Có một chút thất vọng le lói, vì trò chơi dường như đã mất đi phần thú vị nhất là sự chinh phục. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị thay thế bởi một sự thỏa mãn còn lớn hơn. Sự thỏa mãn của một Đấng Sáng Tạo. Y đã hủy diệt một linh hồn và nặn ra một linh hồn mới theo ý muốn của mình.

Y tách hai chân nàng ra, đặt con cặc của mình vào. Y từ từ tiến vào. Lỗ lồn của nàng vẫn ấm áp, vẫn mềm mại, nhưng không có sự co bóp chào đón. Nó chỉ đơn giản là tiếp nhận.

Y bắt đầu di chuyển, một cách chậm rãi, đều đều.

Bành bạch... bành bạch...

Âm thanh của da thịt lại vang lên, nhưng lần này nó cô độc và lạc lõng. Y thúc vào, rồi lại rút ra. Y nhìn vào gương mặt vô hồn của nàng. Y muốn một phản ứng.

Y cố tình thúc vào điểm G của nàng, nơi mà y biết sẽ khiến nàng phát điên.

"Ư..."

Một âm thanh khẽ bật ra từ môi nàng. Một tiếng rên nhẹ, ngắn, và hoàn toàn vô cảm. Nó không phải tiếng rên của khoái lạc. Nó giống như một phản xạ có điều kiện. Nàng rên, vì nàng nhớ rằng ở những lần trước, khi y chạm vào điểm đó, nàng đã rên. Nàng đang diễn lại vai diễn của chính mình một cách vô thức.

Hoằng Lịch gần như muốn bật cười. Nàng đã trở thành một cỗ máy được lập trình hoàn hảo. Y tiếp tục địt, và nàng cũng tiếp tục phát ra những tiếng rên đều đều, nhỏ nhẹ, đúng lúc, đúng chỗ.

"A... ưm..."

Những âm thanh đó, không còn là bản nhạc ngọt ngào của đam mê nữa. Nó là tiếng kêu kẽo kẹt của một con rối đang bị giật dây.

Hoằng Lịch không còn hứng thú để chơi đùa nữa. Y chỉ muốn kết thúc. Y tăng tốc, thúc một cách mạnh mẽ, dồn dập, chỉ để tìm kiếm sự giải tỏa cho riêng mình. Y địt vào một cái vỏ rỗng, một cơ thể ấm áp nhưng không có linh hồn. Cảm giác đó vừa thỏa mãn về mặt thể xác, lại vừa cô độc đến lạ kỳ.

Y gầm lên một tiếng, cơ thể căng cứng lại. Y bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào sâu bên trong nàng. Một sự lấp đầy vô nghĩa. Nàng chỉ khẽ giật nhẹ một cái theo phản xạ rồi lại nằm im, đôi mắt vẫn mở to nhìn lên trần nhà.

Hoằng Lịch rút ra, ngã người xuống bên cạnh nàng. Y không thở dốc vì đam mê, chỉ thở vì mệt. Y quay sang nhìn nàng. Con búp bê của y vẫn nằm đó, không nhúc nhích.

Y đã có được sự phục tùng tuyệt đối.

Nhưng y cũng đã giết chết thứ mà y từng khao khát nhất.

..........

Hoằng Lịch nằm đó một lúc lâu, cảm nhận sự tĩnh lặng và trống rỗng của cơ thể bên cạnh. Y đã đạt được điều mình muốn. Sự chinh phục đã hoàn tất. Y không còn hứng thú nữa.

Y ngồi dậy, bắt đầu thong thả mặc lại y phục. Từng lớp áo lụa được khoác lên người, che đi cơ thể cường tráng và sự thú tính bên trong, trả lại cho y vẻ ngoài của một vị Thân vương nho nhã. Y không nhìn Như Ý, người vẫn đang nằm bất động trên giường, đôi mắt mở to vô hồn. Đối với y lúc này, nàng không khác gì một món đồ đã được sử dụng xong.

Khi đã mặc đồ xong, y không rời đi ngay. Y vỗ tay hai tiếng. Cánh cửa phòng lập tức được mở ra, một lão thái giám thân tín bước vào, tay bưng một chiếc hộp gấm lớn màu đỏ thẫm.

"Để đó rồi lui ra,"

Hoằng Lịch ra lệnh.

Lão thái giám đặt chiếc hộp lên bàn rồi lẳng lặng lui ra, không dám nhìn ngó xung quanh.

Hoằng Lịch cầm chiếc hộp gấm, bước lại phía giường. Y ngồi xuống bên cạnh Như Ý, người vẫn chưa có một phản ứng nào. Y đặt chiếc hộp lên đùi nàng.

"Mở ra xem đi,"

y nói, giọng nói không còn chút cảm xúc nào.

Như Ý chớp mắt, chậm rãi liếc nhìn xuống chiếc hộp. Bàn tay nàng, run rẩy và yếu ớt, từ từ mở nắp hộp ra.

Bên trong, trên một lớp nhung đen tuyền, là một bộ trang sức được chế tác từ loại ngọc phỉ thúy đế vương xanh biếc và trong suốt. Một chiếc vòng cổ, một đôi hoa tai và một cây trâm cài đầu, tất cả đều được chạm khắc hình phượng hoàng một cách tinh xảo, sống động đến từng chi tiết. Ánh sáng từ những viên ngọc tỏa ra, vừa lộng lẫy, vừa lạnh lẽo. Đây là một báu vật vô giá, thứ mà có lẽ trong cả Tử Cấm Thành này, ngoài Hoàng hậu và Thái hậu, không một nữ nhân nào có được.

"Đẹp không?"

Hoằng Lịch hỏi.

Như Ý không trả lời. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào những viên ngọc lạnh lẽo đó.

Hoằng Lịch lấy chiếc vòng cổ ra. Hơi lạnh từ ngọc phỉ thúy tỏa ra, làm da thịt y cũng cảm thấy lạnh. Y choàng nó qua cổ cho Như Ý. Viên ngọc mát lạnh chạm vào làn da vẫn còn hơi ấm của nàng, khiến nàng khẽ rùng mình.

"Đây là phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của nàng,"

y nói, giọng nói đều đều. Y đang cài chiếc móc khóa lại.

"Nó rất hợp với nàng. Chỉ có vẻ đẹp của nàng mới xứng với viên ngọc này."

Y đang đeo lên cổ nàng một chiếc vòng. Một chiếc vòng cổ lộng lẫy và đắt giá nhất. Y đang đánh dấu chủ quyền lên món đồ chơi quý giá nhất của mình.

Như Ý đưa tay lên, chạm vào những viên ngọc lạnh lẽo trên cổ. Nó thật đẹp. Nhưng nó cũng thật nặng. Nặng như một cái gông.

Nàng đã hiểu. Đây không phải là quà. Đây là tiền công. Tiền công cho sự phục tùng, cho sự vấy bẩn, cho việc nàng đã chấp nhận vứt bỏ liêm sỉ của mình. Mối quan hệ của họ, giờ đây, đã chính thức trở thành một cuộc giao dịch.

Y thấy nàng đã hiểu. Y hài lòng. Y đứng dậy, chỉnh lại tay áo.

"Nghỉ ngơi đi. Mấy ngày tới ta sẽ không đến nữa. Nàng cần thời gian để 'dưỡng sức'."

Y nói rồi quay lưng bước đi. Nhưng khi đến cửa, y đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng một lần cuối. Y nhìn con búp bê vỡ nát của mình, đang ngồi trên giường với bộ trang sức lộng lẫy trên cơ thể trần trụi, và một nụ cười kỳ lạ hiện ra trên môi y.

"Nàng đã ngoan hơn rất nhiều, Thanh Anh,"

y nói, giọng điệu như đang bàn chuyện phiếm.

"Ta nghĩ, có lẽ đã đến lúc để nàng làm quen với những người 'chị em' khác trong hậu cung tương lai của ta rồi."

Như Ý ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt vô hồn của nàng lần đầu tiên có một tia kinh hoàng.

"Cao Hi Nguyệt dạo này có vẻ hơi kiêu ngạo,"

Hoằng Lịch nói tiếp, nhếch mép.

"Nàng nghĩ... chúng ta có nên dạy cho cô ta một bài học không?"

Y không chờ nàng trả lời. Y chỉ cười khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi, bỏ lại Như Ý một mình trong căn phòng lộng lẫy.

Nàng ngồi đó, sững sờ. Nàng nhìn xuống bộ trang sức trên người, rồi lại nhìn ra cánh cửa vừa đóng lại. Nàng nhận ra, địa ngục của mình mới chỉ thực sự bắt đầu. Y không chỉ muốn nàng là một con búp bê tình dục. Y còn muốn biến nàng thành đồng phạm, thành công cụ trong những trò chơi bệnh hoạn của y.

Nàng từ từ ngã người xuống giường, cuộn tròn người lại. Chiếc vòng ngọc lạnh lẽo trên cổ cọ vào da, nhắc nhở nàng về thân phận mới của mình. Nàng không còn là người y yêu. Nàng là con chó săn được y ban thưởng cho một chiếc vòng cổ đẹp đẽ, và sắp tới, y sẽ dắt nàng đi săn những con mồi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dryan2009