Chương 11: Săn Rồng

Nắng thu vàng óng ả, rải một lớp mật ong lên sân giáo trường rộng lớn phía sau Tử Cấm Thành. Gió heo may thổi qua, mang theo hơi lạnh se se và tiếng xào xạc của những chiếc lá ngô đồng cuối cùng đang rời cành. Không khí vừa trong lành, vừa mang một sự căng thẳng đặc trưng của cuộc đi săn. Nhưng con mồi hôm nay không phải là hươu nai hay thỏ rừng. Con mồi, là chính những người anh em ruột thịt.

Các vị hoàng tử đang thi thố tài bắn cung. Một dàn những con rồng trẻ tuổi, mỗi người một vẻ, đang phô diễn sức mạnh và kỹ năng của mình dưới sự giám sát của các thị vệ và thái giám.

Hoằng Lịch đứng ở một bên, lặng lẽ lau chùi cây cung làm bằng gỗ thiết mộc của mình. Y không vội vàng. Y thích quan sát. Y nhìn các em trai của mình, những kẻ một ngày nào đó có thể sẽ là đối thủ của y trên con đường đến ngai vàng. Ánh mắt y lướt qua Cung Quận vương Hoằng Chiú hiền lành, nhút nhát, rồi dừng lại ở một bóng hình khác, một bóng hình toát ra một sự kiêu ngạo và phóng đãng không hề che giấu.

Hòa Thân vương Hoằng Trú.

Người ta thường nói, trong các vị hoàng tử, Hoằng Trú là kẻ giống Tiên đế Khang Hi nhất về mặt khí phách ngang tàng, nhưng lại thiếu đi sự thâm trầm của Ung Chính. Hắn cao lớn, vạm vỡ, gương mặt cũng tuấn tú nhưng lại có nét gì đó ngỗ ngược, bất cần. Hắn là một con ngựa hoang bất kham, một con rồng hoang chưa được thuần hóa.

"Ha ha! Nhìn đây!" Hoằng Trú cười lớn, giọng nói sang sảng vang dội khắp giáo trường.

Hắn đứng vào vị trí, tư thế hiên ngang. Hắn không giương cung một cách từ tốn như những người khác. Hắn thực hiện một động tác xoay người đầy hoa mỹ, rồi kéo căng dây cung trong một chuyển động dứt khoát, mạnh mẽ. Cơ bắp trên cánh tay và bờ vai hắn cuồn cuộn dưới lớp áo lụa mỏng. Vút! Mũi tên lao đi như một tia chớp, mang theo tiếng rít gió sắc lẹm.

Phập!

Hồng tâm. Mũi tên cắm ngập sâu vào chính giữa bia đá cách đó trăm bước.

"Tuyệt vời!"

Đám thái giám vội vàng tung hô. Các vị hoàng tử khác cũng gật gù thán phục.

Hoằng Trú cười ha hả, vẻ mặt đầy đắc ý. Hắn quay lại, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng về phía Hoằng Lịch.

"Tứ ca,"

hắn nói, giọng điệu vừa có vẻ tôn trọng vừa có ý mỉa mai.

"Đến lượt người đó. Nghe nói dạo này Tứ ca chuyên tâm đèn sách, không biết tài cưỡi ngựa bắn cung có bị mai một đi không? Cẩn thận đừng để mất mặt trước các đệ đệ nhé."

Hoằng Lịch không nói gì. Y chỉ khẽ gật đầu, rồi từ tốn bước vào vị trí. Y không có những động tác hoa mỹ như Hoằng Trú. Mọi cử động của y đều chính xác, gọn gàng và hiệu quả. Y nhấc cung, đặt tên, kéo dây. Toàn bộ cơ thể y hợp nhất với cây cung, tạo thành một đường thẳng hoàn hảo. Y nheo mắt, đôi mắt đen sâu thẳm của y lúc này lạnh lẽo và tập trung như một con chim ưng.

Dòng ý thức của Hoằng Lịch: Thằng ngu. Chỉ biết phô diễn sức mạnh cơ bắp. Cứ ưỡn ngực ra đi. Cứ tự mãn đi. Ngươi không biết rằng, chính sự kiêu ngạo đó là điểm yếu lớn nhất của ngươi sao?

Y buông tay.

Vút!

Mũi tên của y cũng lao đi, nhưng âm thanh nó tạo ra dường như trầm và đanh hơn.

Phập!

Nó không chỉ cắm vào hồng tâm. Nó cắm ngay cạnh mũi tên của Hoằng Trú, và sức mạnh của cú bắn đã làm chẻ đôi đuôi tên của mũi tên trước đó.

Một sự im lặng bao trùm. Ngay cả Hoằng Trú cũng sững người, nụ cười trên môi đông cứng lại.

Hoằng Lịch hạ cung xuống, gương mặt vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Y không ăn mừng. Y không nói một lời nào. Sự im lặng của y, chính là sự sỉ nhục lớn nhất dành cho sự khoe khoang của Hoằng Trú.

Y quay lại, bắt đầu lau chùi cây cung của mình, nhưng ánh mắt y lúc này lại đang "săn mồi". Y quan sát Hoằng Trú. Y không còn nhìn hắn như một người anh em, một đối thủ. Y đang nhìn hắn như một con thú mà y muốn chinh phục.

Dòng ý thức của y tuôn chảy một cách bệnh hoạn:

Nhìn bờ vai rộng kia xem, thật hoàn hảo để bấu víu. Bắp đùi rắn chắc đó, không biết khi bị ta dạng ra sẽ trông như thế nào? Và cặp mông đó... căng tròn và kiêu hãnh dưới lớp quần lụa. Sẽ ra sao nếu nó bị ta đè xuống, đỏ ửng lên vì bị quất bằng roi da? Sẽ ra sao nếu cái miệng luôn thốt ra những lời ngạo mạn kia phải rên rỉ tên ta?

Ý nghĩ đó, còn khiến y hưng phấn hơn cả việc bắn trúng hồng tâm. Y nhận ra, chiến thắng trên giáo trường này thật vô vị. Sự chinh phục thật sự, sự thống trị tuyệt đối, phải diễn ra ở một nơi khác. Trên giường.

Cuộc thi kết thúc. Hoằng Lịch thắng một cách sít sao. Hoằng Trú rõ ràng là không vui, mặt hầm hầm.

Hoằng Lịch bước lại gần. Nhưng thay vì tiếp tục đối đầu, y lại mỉm cười một cách thân thiện, vỗ vai hắn.

"Tài bắn cung của Ngũ đệ quả là không ai bì kịp, hôm nay ta chỉ gặp may mà thôi,"

y nói, giọng điệu đầy khiêm tốn.

Hoằng Trú có chút ngạc nhiên trước thái độ của y, nhưng lòng tự ái cũng được xoa dịu.

"Tứ ca quá khiêm tốn rồi."

"Phải rồi,"

Hoằng Lịch nói tiếp, ghé sát vào tai hắn, hạ giọng.

"Để ăn mừng tài nghệ của đệ, tối nay, ta có một bình 'Hổ Cốt Tửu' cực phẩm mà Phụ hoàng mới ban cho. Ngũ đệ có muốn đến chỗ ta thưởng thức, để ta có dịp học hỏi thêm về cái 'khí phách' của đệ không?"

Hổ Cốt Tửu. Một loại rượu tráng dương cực mạnh. Lời mời gọi này, đối với một kẻ ham vui và háo sắc như Hoằng Trú, còn hấp dẫn hơn cả vàng bạc.

"Thật sao?"

Mắt Hoằng Trú sáng lên. Sự bực bội lúc trước tan biến hết.

"Nếu Tứ ca đã có lòng, đệ sao dám từ chối!"

"Tốt,"

Hoằng Lịch mỉm cười, nụ cười giờ đây ẩn chứa một sự nguy hiểm chết người.

"Vậy hẹn Ngũ đệ tối nay."

Y vỗ vai Hoằng Trú một lần nữa rồi quay người rời đi. Hoằng Trú đứng đó, vẫn còn đang chìm trong sự đắc ý và mong đợi về một đêm rượu thịt, hoàn toàn không biết rằng mình vừa nhận lời mời đến một bữa tiệc mà ở đó, chính hắn mới là món ăn.

Cuộc đi săn, đã chính thức bắt đầu.

...........

Đêm đó, Hoằng Trú hăm hở đến thư phòng của Hoằng Lịch. Hắn đã thay một bộ y phục lụa đen bóng, trên thêu hình mãng xà vàng, trông càng thêm vẻ ngang tàng, phóng khoáng. Trong bụng hắn, sự bực bội vì thua cuộc ban chiều đã được thay thế hoàn toàn bằng sự mong đợi. Được Tứ ca, người luôn tỏ ra đạo mạo, chính trực, mời uống loại rượu cấm trứ danh, đối với hắn là một sự công nhận, một niềm vinh dự.

Hoằng Lịch đón hắn ở cửa, nụ cười trên môi vô cùng nồng hậu. Y đã cho tất cả thái giám, cung nữ lui ra, chỉ để lại hai người trong thư phòng rộng lớn, tạo ra một không khí riêng tư, thân mật của anh em.

"Ngũ đệ, mời,"

Hoằng Lịch nói, chỉ tay vào chiếc bàn nhỏ đã được dọn sẵn. Trên bàn chỉ có hai món điểm tâm nhẹ để nhắm rượu, và ở giữa là một chiếc bình sứ men ngọc màu xanh biếc, tỏa ra một mùi hương nồng đượm, vừa có mùi thuốc bắc, vừa có mùi rượu mạnh, lại xen lẫn một mùi xạ hương đầy kích thích.

"Đây chính là Hổ Cốt Tửu sao?"

Mắt Hoằng Trú sáng lên.

"Đúng là danh bất hư truyền, chỉ ngửi thôi đã thấy cả người nóng lên rồi."

"Phụ hoàng đặc biệt ban cho ta để tẩm bổ. Nhưng ta nghĩ, thứ rượu mạnh mẽ thế này, phải là người có khí phách như Ngũ đệ thưởng thức mới xứng,"

Hoằng Lịch vừa nói những lời tâng bốc, vừa rót một chén đầy cho Hoằng Trú. Rượu có màu vàng hổ phách, sánh lại như mật. Y cũng rót cho mình một chén, nhưng chỉ vơi bằng một nửa.

Hoằng Trú không chút nghi ngờ. Hắn cười ha hả, nâng chén.

"Nếu Tứ ca đã nói vậy, đệ xin không khách sáo!"

Hắn ngửa cổ, uống cạn một hơi. Rượu vừa vào đến cổ họng, một luồng khí nóng đã bốc lên, chạy rần rật khắp kinh mạch. Hắn khà một tiếng đầy sảng khoái.

"Tuyệt! Rượu ngon! Rượu ngon!"

Hoằng Lịch chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm nhỏ.

Cuộc đối ẩm bắt đầu. Hoằng Lịch tỏ ra là một người chủ nhà hoàn hảo. Y không ngừng ca ngợi tài bắn cung, tài săn bắn, và cả những chiến tích tình trường của Hoằng Trú. Y liên tục hỏi han về những cô đào hát mới ở kinh thành, về những cuộc đi săn ở ngoại ô. Y biến Hoằng Trú thành nhân vật chính của đêm nay, khiến cho lòng tự mãn của hắn được vuốt ve đến cực điểm.

Và Hoằng Trú, bị cái tôi che mờ mắt, cứ thế uống. Chén này nối tiếp chén kia.

Rượu Hổ Cốt Tửu bắt đầu phát huy tác dụng. Nó không giống những loại rượu thông thường chỉ làm người ta say. Nó đánh thẳng vào bản năng nguyên thủy nhất. Gương mặt của Hoằng Trú đỏ bừng. Hắn cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, để lộ ra lồng ngực vạm vỡ. Hơi thở của hắn trở nên nóng rẫy, và trong đôi mắt đã bắt đầu có chút mơ màng, một ngọn lửa dâm dục đang bùng cháy.

"Tứ ca..."

hắn nói, giọng đã có chút lè nhè, bàn tay to lớn vỗ mạnh lên vai Hoằng Lịch.

"Huynh... huynh lúc nào cũng nghiêm túc như vậy... thật là lãng phí... lãng phí cái thân thể này..."

Tay hắn không chỉ vỗ vai, mà còn siết nhẹ lấy bắp tay rắn chắc của Hoằng Lịch.

"Cơ thể tốt như vậy... phải dùng nhiều vào... Đám đàn bà trong phủ của ta... con nào con nấy đều mê mẩn những kẻ mạnh mẽ..."

Hoằng Lịch vẫn giữ nụ cười. Y gạt tay Hoằng Trú ra một cách tự nhiên.

"Ngũ đệ say rồi."

Dòng ý thức của Hoằng Lịch: Bắt đầu rồi. Thuốc đã ngấm. Nhìn hắn kìa. Con rồng hoang bây giờ chỉ còn là một con thú động đực, không hơn không kém. Mắt mờ đi vì dục vọng. Tay chân không còn kiểm soát. Tốt lắm.

"Ta không say!"

Hoằng Trú gầm lên, rồi lại cười lớn.

"Ta chỉ... cảm thấy nóng... Nóng quá, Tứ ca ạ! Cái thứ rượu này của huynh... đúng là lợi hại! Bây giờ mà có một con đàn bà ở đây... ta có thể địt chết nó!"

Hắn đứng dậy, đi lại có chút lảo đảo. Con cặc của hắn đã cương cứng, gồ lên một cục lớn dưới lớp quần lụa, không thèm che giấu. Hắn nhìn Hoằng Lịch bằng ánh mắt dâm đãng.

"Hay là... Tứ ca,"

hắn nói, giọng đầy gợi ý.

"Chúng ta gọi vài con cung nữ vào đây mua vui đi? Ta biết thừa trong phủ của huynh cũng có vài con hàng ngon lắm. Hay là chúng ta đổi 'đồ chơi' cho nhau một đêm?"

Đây rồi. Đây chính là tín hiệu mà Hoằng Lịch chờ đợi. Con mồi đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng. Cái bẫy đã sập.

Hoằng Lịch từ từ đứng dậy. Nụ cười thân thiện trên môi y đã biến mất. Thay vào đó là một vẻ lạnh lùng, một ánh nhìn của kẻ săn mồi đang nhìn con mồi đã sa bẫy của mình.

"Không cần đi đâu xa,"

y nói, giọng nói trầm xuống, không còn một chút ấm áp nào.

"Cũng không cần gọi ai vào cả."

Hoằng Trú ngẩn người trước sự thay đổi đột ngột của y.

"Tứ ca... ý huynh là sao...?"

Hoằng Lịch bước lại gần, khóa chốt cửa thư phòng lại. Tiếng chốt cài vang lên "cạch" một tiếng, khô khốc và đáng sợ. Y quay lại, nhìn thẳng vào Hoằng Trú, người vẫn còn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ý của ta là,"

Hoằng Lịch nhếch mép, một nụ cười tàn nhẫn hiện ra.

"Món 'tiêu khiển' mà Ngũ đệ đang cần..."

Y đưa mắt nhìn xuống đũng quần đang gồ lên của Hoằng Trú.

"...ở ngay đây rồi."

..............

Sự thay đổi đột ngột của Hoằng Lịch, từ một người em trai hiếu khách thành một con quỷ săn mồi, khiến Hoằng Trú nhất thời chết sững. Hơi men và dục vọng đang bốc lên ngùn ngụt trong đầu hắn, làm cho lý trí hắn có chút mơ hồ.

"Tứ ca... huynh... huynh nói cái gì vậy?"

"Ta nói,"

Hoằng Lịch lặp lại, y từ từ tiến lại gần, mỗi bước đi đều toát ra một sự uy hiếp chết người.

"Món tiêu khiển mà Ngũ đệ đang gào thét tìm kiếm. Nó ở ngay đây."

Lúc này, Hoằng Trú mới thực sự hiểu. Sự kinh hoàng và giận dữ bùng lên, lấn át cả hơi men. Hắn là ai chứ? Hắn là Hòa Thân vương, là con trai của trời, là một con rồng Mãn Châu kiêu hãnh. Sao có thể bị em trai mình sỉ nhục như vậy?

"Khốn kiếp!"

Hắn gầm lên.

"Hoằng Lịch! Mày điên rồi!"

Hắn lao về phía Hoằng Lịch, nắm đấm vung lên, định cho kẻ dám sỉ nhục mình một bài học. Nhưng Hoằng Lịch đã chờ sẵn. Y không say, y hoàn toàn tỉnh táo và đã có sự chuẩn bị. Y nhẹ nhàng nghiêng người, né được cú đấm của Hoằng Trú, đồng thời dùng chân ngáng trụ của hắn.

BỊCH!

Hoằng Trú, vốn đã lảo đảo vì rượu, mất thăng bằng và ngã sõng soài xuống tấm thảm.

Cuộc vật lộn bắt đầu.

Đây không phải là một cuộc đấu tao nhã. Đây là một trận chiến của hai con thú. Hoằng Trú gầm lên, cố gắng đứng dậy, nhưng Hoằng Lịch đã đè lên người hắn. Hai cơ thể cường tráng quấn lấy nhau, lăn lộn trên sàn nhà. Bàn ghế bị xô đổ. Bình hoa vỡ tan. Tiếng gầm gừ, tiếng thở dốc và tiếng chửi rủa vang vọng khắp thư phòng.

"Mày dám...! Tao sẽ giết mày!"

Hoằng Trú gào lên, cố gắng lật ngược tình thế. Hắn khỏe, rất khỏe. Sức mạnh của hắn là sức mạnh hoang dã.

Nhưng Hoằng Lịch lại có sự tính toán. Y không đối đầu trực diện. Y dùng sức nặng của mình để ghì chặt, đồng thời dùng những đòn hiểm để làm hắn mất sức. Y thúc cùi chỏ vào bụng, dùng đầu gối ấn vào huyệt đạo trên đùi hắn.

Cuộc chiến kéo dài gần một nén nhang. Cuối cùng, do tác dụng của rượu và xuân dược, sức lực của Hoằng Trú dần cạn kiệt. Hoằng Lịch, nhân cơ hội đó, dùng hết sức lật hắn lại, đè sấp hắn xuống sàn, dùng đầu gối ấn chặt vào lưng, khóa chặt hai tay hắn ra sau.

"Buông ra! Đồ khốn!"

Hoằng Trú vẫn gầm gừ, nhưng giọng nói đã có phần yếu ớt.

Hoằng Lịch không trả lời. Y với tay ra phía sau một chiếc ghế gần đó, lôi ra một thứ đã được chuẩn bị sẵn. Một sợi dây lụa màu đỏ thẫm, vừa mềm mại vừa vô cùng chắc chắn. Y nhanh chóng, điêu luyện trói chặt hai cổ tay của Hoằng Trú lại.

Trò chơi kết thúc. Con rồng hoang đã bị trói.

Hoằng Lịch đứng dậy, thở hổn hển, nhưng trong mắt lại lấp lánh sự thỏa mãn của kẻ chiến thắng. Y nhìn xuống người anh trai đang nằm bất lực dưới chân mình, và một nụ cười tàn nhẫn hiện ra.

Y không vội. Y từ từ cởi bỏ y phục của chính mình, rồi lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh Hoằng Trú. Y đưa tay ra, và trong một tiếng "Xoẹt!", chiếc áo lụa đắt tiền của Hòa Thân vương bị xé toạc, để lộ ra tấm lưng trần vạm vỡ, ướt đẫm mồ hôi. Y tiếp tục xé, cho đến khi nửa thân dưới của Hoằng Trú cũng hoàn toàn trần trụi.

"Ngươi thích làm ngựa hoang lắm phải không, Ngũ đệ?"

Hoằng Lịch thì thầm, giọng nói đầy khoái trá.

"Để xem hôm nay Tứ ca sẽ đóng cương cho ngươi thế nào."

Y đứng dậy, kéo lê cơ thể đang giãy giụa của Hoằng Trú lại gần thư án, rồi ấn hắn sấp mặt xuống mặt bàn lạnh lẽo, cặp mông cường tráng chổng lên cao, một tư thế của sự phục tùng và sỉ nhục tột cùng.

"Đừng... Hoằng Lịch... chúng ta là anh em...!"

Hoằng Trú bắt đầu van xin, sự sợ hãi cuối cùng cũng đã lấn át cơn giận.

"Chính vì là anh em,"

Hoằng Lịch cười.

"Ta mới phải 'dạy dỗ' lại ngươi."

Y đứng sau lưng hắn, con cặc của y, sau cuộc vật lộn, đã cương cứng đến cực điểm. Y không chuẩn bị, không bôi trơn. Đây là một sự trừng phạt.

Y nắm lấy hai hông của Hoằng Trú, rồi dồn hết sức, đâm mạnh vào.

"Á...Á...Á...Á...!"

Hoằng Trú hét lên một tiếng thất thanh. Một cơn đau xé rách, tàn bạo ập đến từ nơi sâu kín nhất. Cảm giác như có một thanh sắt nung đâm xuyên qua cơ thể hắn.

"Khốn kiếp! Đau! Đau quá! Rút ra... làm ơn rút ra!" Hắn gào lên, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Hoằng Lịch không quan tâm. Y gầm lên một tiếng thỏa mãn khi cảm nhận được sự chật chội, nóng bỏng đang siết lấy cặc mình. Y bắt đầu địt.

Mỗi cú thúc của y đều là một sự trừng phạt. Mạnh bạo, tàn nhẫn, và không một chút khoan dung. Tiếng da thịt va vào nhau chan chát, hòa cùng tiếng hét và tiếng khóc của Hoằng Trú.

"Hự...! Đau...! Mày... mày là một con quỷ... Á...!"

Hoằng Lịch cúi xuống, cắn vào vai hắn.

"Phải! Ta là quỷ! Và ngươi, là con đĩ của ta! Rên lên đi! Rên cho ta nghe!"

Y cố tình dùng con cặc cong của mình, nghiền vào tuyến tiền liệt của Hoằng Trú. Cơn đau của hắn bắt đầu biến chất. Xen lẫn với sự xé rách là những luồng điện khoái cảm bệnh hoạn mà hắn chưa bao giờ biết đến. Cơ thể hắn bắt đầu phản bội lại lý trí hắn.

"Không... đừng... chỗ đó... á...a...a... sướng... không... khốn kiếp...!"

Hắn bắt đầu rên rỉ những âm thanh hỗn loạn, không còn phân biệt được là đau hay sướng.

"Ha ha ha!"

Hoằng Lịch cười lớn.

"Thích rồi phải không? Cái lỗ đít kiêu ngạo của ngươi cũng thích bị địt lắm đúng không! Thừa nhận đi!"

Hoằng Lịch hành hạ hắn một lúc lâu, cho đến khi cơ thể cường tráng của Hòa Thân vương mềm oặt ra, chỉ còn biết co giật theo từng nhịp thúc của y, miệng chỉ còn có thể phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa. Cơn cực khoái của Hoằng Lịch cũng đang đến gần.

Y gầm lên, thúc những cú cuối cùng như vũ bão. Y cảm nhận được tinh dịch đang dồn lên. Nhưng vào giây phút cuối cùng, y đột ngột rút con cặc của mình ra.

Hoằng Trú còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi, đặc sệt phun lên khắp tấm lưng trần của mình.

Hoằng Lịch đứng đó, thở dốc, bắn toàn bộ tinh dịch của mình lên lưng của người anh trai. Dòng tinh dịch trắng đục chảy dọc theo sống lưng, đọng lại ở những khe cơ bắp, một dấu ấn của sự chiến thắng, một sự sỉ nhục không thể nào gột rửa.

Con rồng hoang, đã hoàn toàn bị bẻ gãy.

.............

Hoằng Lịch đứng đó, lồng ngực phập phồng, cảm nhận dư vị của cơn cực khoái đầy quyền lực. Y nhìn xuống tấm lưng trần của người anh trai, nơi dòng tinh dịch trắng đục của y đang từ từ chảy xuống, một dấu ấn nhục nhã, một chữ ký của kẻ chiến thắng.

Hoằng Trú nằm gục mặt trên bàn, hai tay vẫn bị trói chặt sau lưng. Hắn không còn gào thét nữa, chỉ còn lại những tiếng khóc nức nở, bị dồn nén, tiếng khóc của một con thú đã bị bẻ gãy hoàn toàn. Sự kiêu ngạo, sự ngỗ ngược của Hòa Thân vương, tất cả đã bị con cặc của Hoằng Lịch đâm cho nát vụn.

Hoằng Lịch không vội. Y để cho hắn khóc. Y để cho sự nhục nhã và thất bại ngấm sâu vào từng thớ thịt, từng tấc xương của hắn. Y thong thả bước đến góc phòng, nhặt lại chiếc áo bào của mình và khoác lên người. Y chỉnh lại đai lưng, vuốt lại mái tóc có chút rối. Khi y đã trở lại là một vị Tứ A ca hoàn hảo, đoan chính, y mới quay lại chỗ con mồi của mình.

Y bước tới, không một lời nói, dùng con dao găm nhỏ bên hông cắt đứt sợi dây lụa đang trói tay Hoằng Trú.

Được tự do, Hoằng Trú co rúm người lại. Phản xạ đầu tiên của hắn không phải là tấn công, mà là cố gắng che đậy sự trần truồng của mình. Hắn lồm cồm bò xuống sàn, vơ vội lấy những mảnh vải rách nát của bộ y phục vương giả, cố gắng che đi cặp mông vẫn còn đau rát và tấm lưng dính nhớp dấu vết của em trai mình.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hoằng Lịch bằng một ánh mắt pha trộn giữa sự căm hận tột cùng và nỗi sợ hãi không thể che giấu. Đôi môi hắn mấp máy, muốn chửi rủa, nhưng không thể thốt ra thành lời. Hắn đã thua. Thua một cách thảm hại.

Hoằng Lịch nhìn hắn, ánh mắt bình thản đến tàn nhẫn. Y bước lại chiếc bàn nhỏ, rót một chén trà đã nguội ngắt, rồi ngồi xuống chiếc ghế thái sư, vắt chéo chân. Y hoàn toàn ở thế bề trên, đang nhìn xuống một kẻ bại trận.

"Ngũ đệ,"

y cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như đang hỏi thăm.

"Rượu Hổ Cốt Tửu của ta, có đủ mạnh không?"

Hoằng Trú nghiến chặt răng, tiếng ken két vang lên. Hắn không trả lời.

"Ta thấy có vẻ rất hiệu nghiệm,"

Hoằng Lịch nói tiếp, nhấp một ngụm trà.

"Nó đã biến một con rồng hoang thành một con mèo con biết khóc. Thật thú vị."

"Mày...!"

Hoằng Trú gầm lên, nhưng tiếng gầm không còn chút uy lực nào.

"Ta thế nào?"

Hoằng Lịch đặt chén trà xuống.

"Ngươi định nói ta là đồ khốn kiếp? Là một con quỷ? Đúng vậy. Ta là tất cả những thứ đó. Và ngươi, bây giờ, là con chó của ta."

Y đứng dậy, bước lại gần Hoằng Trú đang ngồi co ro dưới sàn. Y cúi xuống, ghé sát vào mặt hắn.

"Từ nay về sau, Ngũ đệ nên biết điều một chút,"

y thì thầm, giọng nói như rắn độc.

"Trên giáo trường, ngươi có thể thắng ta. Trước mặt Phụ hoàng, ngươi có thể tỏ ra được sủng ái hơn. Nhưng hãy nhớ kỹ cái đêm nay. Hãy nhớ kỹ cảm giác khi bị ta đè dưới thân. Hãy nhớ kỹ mùi vị tinh dịch của ta trên lưng ngươi."

Y đưa tay lên, vỗ nhẹ lên má Hoằng Trú, một cử chỉ vừa thân mật vừa đầy sỉ nhục.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, bí mật này sẽ mãi mãi được chôn vùi trong thư phòng này. Bằng không, nếu ta có một ngày không vui... ta không chắc những lời đồn về việc Hòa Thân vương cao ngạo lại có sở thích làm 'hoàng hậu' cho em trai mình, có bay ra ngoài không đâu."

Toàn thân Hoằng Trú cứng lại. Hắn hiểu rồi. Đây không chỉ là một đêm sỉ nhục. Đây là một cái gông. Một cái gông cùm vô hình đã được đóng chặt lên cổ hắn, và sợi dây xích đang nằm trong tay Hoằng Lịch.

Sự căm hận trong mắt hắn dần tắt đi, chỉ còn lại một sự trống rỗng và nỗi sợ hãi sâu thẳm. Hắn đã hoàn toàn bị khống chế.

"Tốt,"

Hoằng Lịch nói, hài lòng với kết quả. Y đứng thẳng dậy.

"Ngũ đệ về nghỉ đi. Trông đệ có vẻ mệt rồi."

Đó là một lời đuổi khách không hơn không kém. Hoằng Trú, trong sự nhục nhã tột cùng, cố gắng đứng dậy, khoác vội những mảnh vải rách lên người rồi lảo đảo bước ra khỏi cửa, không dám ngoảnh đầu lại.

Hoằng Lịch đứng giữa thư phòng bừa bộn, một mình. Y nhìn vũng rượu tràn trên sàn, nhìn những mảnh gốm vỡ, và hít một hơi thật sâu. Không khí vẫn còn nồng nặc mùi của trận chiến, của mồ hôi, và của dục vọng.

Y đã thắng. Y không chỉ hạ gục được một đối thủ. Y đã tạo ra được một con rối, một công cụ quyền lực mới. Y tự hỏi, không biết cái gông cùm này sẽ giúp y làm được những gì trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng sau này.

Y mỉm cười. Trò chơi, ngày càng trở nên thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dryan2009