Chương 4: Thói Quen Bệnh Hoạn

Ánh nắng rực rỡ của một ngày mới tràn vào thư phòng qua những song cửa, bụi vàng li ti nhảy múa trong không khí. Bên ngoài, tiếng chim hót líu lo, tiếng lá cây xào xạc trong gió, một khung cảnh thanh bình, yên ả.

Hoằng Lịch ngồi ngay ngắn sau chiếc thư án bằng gỗ tử đàn. Y đã dậy từ sớm, vận một bộ thường phục màu xanh ngọc, tóc được búi lại gọn gàng. Y đang thong thả mài mực, từng động tác đều khoan thai, tao nhã. Gương mặt khôi ngô của y không một chút gợn sóng, đôi mắt đen sâu thẳm tập trung vào thỏi mực đang xoay tròn trong nghiên đá. Trông y như một vị hoàng tử hiền triết, đang chuẩn bị bắt đầu một ngày học hành chăm chỉ. Không ai có thể ngờ rằng chỉ vài canh giờ trước, cũng chính con người này đã hóa thành một con ác thú, gieo rắc nỗi kinh hoàng và sự nhục nhã lên một cơ thể non nớt.

Cơn bão đêm qua dường như đã gột rửa sạch sẽ mọi uất ức trong lòng y. Y thức dậy với một tâm trí sảng khoái, một cảm giác quyền lực ngọt ngào đang âm ỉ lan tỏa khắp các thớ thịt. Y đã tìm ra liều thuốc cho sự dồn nén của mình. Một liều thuốc sống.

"Cạch."

Tiếng cửa khẽ mở. Hoằng Lịch không ngẩng đầu lên, nhưng khóe môi y khẽ nhếch lên thành một nụ cười gần như vô hình. Liều thuốc của y đã đến.

Lý Ngọc bưng một khay trà bằng gỗ đàn hương, trên đặt một ấm trà tử sa và một chiếc chén ngọc, từ từ bước vào. Cậu đi, hai mắt dán chặt xuống sàn nhà, cố gắng thu mình lại nhỏ nhất có thể. Gương mặt cậu trắng bệch như giấy, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe thấy rõ. Dưới vành môi dưới còn có một vết bầm tím mờ mờ, dấu tích của sự thô bạo đêm qua. Dáng đi của cậu có chút cứng nhắc, thiếu tự nhiên, mỗi bước đi dường như đều mang theo một cơn đau âm ỉ từ nơi sâu kín nhất.

Cậu đến bên cạnh thư án, run rẩy đặt khay trà xuống. Dù đã cố hết sức, bàn tay cậu vẫn không thể ngừng run. Hai chiếc chén và nắp ấm va vào nhau, tạo nên những tiếng "lách cách" khe khẽ trong không gian tĩnh mịch.

Hoằng Lịch lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên. Y không nhìn vào khay trà. Y nhìn thẳng vào Lý Ngọc. Ánh mắt y không có sự giận dữ, cũng không có sự ham muốn, mà là ánh mắt của một người chủ đang nhìn món đồ vật của mình, một sự tò mò lạnh lùng, đầy thích thú.

"Đêm qua ngủ ngon không, Lý Ngọc?"

Câu hỏi được thốt ra một cách nhẹ bẫng, giọng nói trầm ấm như thường ngày. Nhưng đối với Lý Ngọc, nó lại như một tiếng sét đánh ngang tai. Cậu giật bắn mình, toàn thân cứng đờ.

"Dạ... bẩm... bẩm A ca..."

Cậu lắp bắp, không dám ngẩng lên.

"Nô... nô tài... ngủ... ngủ ngon ạ..."

"Ồ?"

Hoằng Lịch cười khẽ.

"Vậy sao? Ta lại thấy trông ngươi có vẻ mệt mỏi. Mắt thì sưng, sắc mặt thì nhợt nhạt. Lần sau phải chú ý giữ gìn sức khỏe hơn. Nếu không có sức, làm sao mà hầu hạ cho tốt được?"

Từng lời, từng chữ đều là sự quan tâm, nhưng lại như những mũi kim châm thẳng vào vết thương của Lý Ngọc. Cậu chỉ biết cúi đầu thấp hơn nữa, trán gần như chạm xuống đất.

"Nô tài... nô tài hiểu rồi ạ... Nô tài sẽ chú ý..."

Hoằng Lịch không nói gì thêm. Y ra hiệu cho Lý Ngọc rót trà. Lý Ngọc vội vàng cầm lấy ấm trà. Bàn tay run rẩy của cậu gần như không thể giữ vững được chiếc ấm tử sa nặng trịch. Dòng trà Long Tỉnh xanh biếc được rót ra, có vài giọt sóng sánh rơi xuống khay gỗ.

Y cầm chén trà lên, nhưng không uống ngay. Y chỉ xoay nhẹ chiếc chén trong tay, ngắm nhìn làn hơi mỏng manh bốc lên. Y hít một hơi.

"Trà này thơm,"

y nói, mắt vẫn nhìn vào chén trà, nhưng lời nói rõ ràng là dành cho Lý Ngọc. "Nhưng hình như không được ngọt cho lắm."

Y dừng lại một chút, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang kinh hoàng của Lý Ngọc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy ác ý.

"Không ngọt bằng 'trà' đêm qua nhỉ?"

Toàn thân Lý Ngọc đông cứng lại. Cậu cảm thấy máu trong người như ngừng chảy. Ký ức về thứ chất lỏng nóng hổi, tanh nồng bị ép phải nuốt xuống trong cổ họng đêm qua ùa về, khiến cậu buồn nôn. Cậu há miệng, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra thành lời, chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ vô nghĩa.

Hoằng Lịch bật cười, một tiếng cười trầm thấp, đầy thỏa mãn. Y thích vẻ mặt đó. Vẻ mặt của sự sợ hãi, của sự bất lực và nhục nhã tột cùng. Y đưa chén trà lên môi, nhấp một ngụm, ra vẻ thưởng thức.

"Thôi được rồi,"

y nói, xua tay.

"Chắc là do ấm trà hôm nay không tốt. Ngươi lui ra đi. Đừng để ta thấy bộ dạng mất hồn vía đó của ngươi nữa."

Lời nói đó, vừa là một sự xua đuổi, vừa là một mệnh lệnh rằng Lý Ngọc phải che giấu tất cả mọi chuyện. Cậu bé như được đại xá, vội vàng dập đầu rồi run rẩy lùi ra khỏi thư phòng, dáng vẻ hoảng loạn như một con thú nhỏ vừa thoát khỏi nanh vuốt của kẻ săn mồi.

Hoằng Lịch nhìn theo bóng lưng đó, nụ cười trên môi càng đậm hơn. Y đặt chén trà xuống. Y đã thiết lập được luật chơi mới. Từ nay về sau, Lý Ngọc sẽ sống trong sự sợ hãi thường trực, không bao giờ biết được khi nào y sẽ lại nổi hứng "uống trà".

Và cái cảm giác quyền lực đó... thật sự rất ngọt ngào.

..............

Buổi chiều trôi qua trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Sau bữa trưa, Hoằng Lịch dành toàn bộ thời gian trong thư phòng để luyện thư pháp, một trong những môn nghệ thuật đòi hỏi sự tập trung và tĩnh tâm cao độ. Lý Ngọc cùng vài thái giám khác đứng hầu ở một góc, người mài mực, người sắp giấy, không ai dám phát ra một tiếng động mạnh.

Lý Ngọc cố gắng hết sức để trở nên vô hình. Cậu chỉ cúi đầu, tập trung vào việc xoay thỏi mực đều tay trong nghiên đá, hy vọng A ca sẽ quên đi sự tồn tại của cậu. Nhưng vô ích. Dù không nhìn, cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt của vị chủ tử thỉnh thoảng lại lướt qua người mình. Mỗi lần như vậy, sống lưng cậu lại lạnh toát, và bàn tay đang mài mực lại run lên. Cơn ác mộng đêm qua vẫn còn đó, sống động như thật. Vị tinh dịch tanh nồng dường như vẫn còn đọng lại nơi cuống họng.

Hoằng Lịch, ngược lại, đang ở trong một trạng thái vô cùng bình thản. Y nhúng cây bút lông sói vào nghiên mực đen sánh, rồi nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy xuyến. Từng nét, từng nét một, một con chữ phức tạp dần dần hiện ra, vừa mạnh mẽ, uyển chuyển, lại vừa ẩn chứa một sự kiềm chế đáng sợ.

Đó là chữ "Nhẫn" (忍).

Y viết đi viết lại con chữ đó. Nhẫn. Nhẫn nhịn. Nhẫn nại. Cha y luôn dạy y về chữ Nhẫn. Phải nhẫn nhịn trước sự ngu dốt của kẻ khác. Phải nhẫn nại chờ đợi thời cơ. Một vị vua phải là một bậc thầy của chữ Nhẫn.

Y vừa viết xong một chữ Nhẫn hoàn hảo nhất, không một nét thừa, không một giọt mực loang. Y đặt bút xuống, ngắm nhìn tác phẩm của mình. Đẹp. Hoàn hảo. Giả tạo.

Một cơn buồn chán đột ngột ập đến, mạnh mẽ và bất ngờ.

Y đã nhẫn đủ rồi. Y đã diễn vai một thánh nhân đủ rồi. Y đã vẽ nên những con chữ vô hồn này đủ rồi. Cơ thể y, tâm trí y, đang đòi hỏi một thứ gì đó khác. Một thứ gì đó thật hơn. Sống động hơn. Một thứ gì đó có thể rên rỉ.

Ánh mắt y từ từ rời khỏi con chữ trên giấy, lướt qua không khí và dừng lại ở bóng hình nhỏ bé của Lý Ngọc đang đứng trong góc. Y nhìn vào gáy của cậu bé, nơi mái tóc được cạo gọn gàng để lộ ra một mảng da trắng mịn. Y nhìn vào dáng người mảnh mai, đang khom xuống trên bàn mực. Y nhớ lại cảm giác của cơ thể đó dưới thân mình đêm qua. Y nhớ lại những tiếng khóc, những tiếng ọe khan.

Và con cặc của y lại bắt đầu cứng lên.

Không phải là một cơn cương cứng đầy giận dữ như hôm qua, mà là một sự cương cứng chậm rãi, chắc nịch, đầy đòi hỏi. Một sự ham muốn thuần túy, không cần bất kỳ lý do nào. Y muốn. Đơn giản là y muốn.

Hoằng Lịch đặt cây bút lông sói xuống giá bút một cách nhẹ nhàng. Y không thay đổi sắc mặt, cũng không thay đổi tư thế ngồi. Y chỉ cất giọng, âm thanh vẫn trầm ổn như mặt nước hồ thu.

"Các ngươi lui ra hết đi."

Các thái giám khác trong phòng ngẩn người một lúc, rồi vội vàng cúi đầu tuân lệnh, lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Chỉ có Lý Ngọc là đứng sững lại, mặt tái mét. Thỏi mực trong tay cậu rơi xuống nghiên đá, tạo nên một tiếng "cạch" khô khốc.

Cánh cửa thư phòng khép lại. Lại là không gian đó. Lại là sự im lặng chết chóc đó. Lại chỉ còn y và cậu.

Lý Ngọc đứng như trời trồng, không dám nhúc nhích. Cậu cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Nó đến rồi. Cậu biết nó sẽ đến.

Hoằng Lịch không di chuyển. Y vẫn ngồi sau thư án, ánh mắt lười biếng nhìn cậu. Y thích thú với việc kéo dài sự tra tấn này. Y thích nhìn con mồi của mình đang run rẩy trong tuyệt vọng, biết rõ điều gì sắp xảy ra nhưng không thể làm gì khác.

"Lại đây,"

cuối cùng y cũng lên tiếng.

Lý Ngọc giật mình. Hai chân cậu như đeo chì. Cậu muốn chạy trốn, nhưng lý trí mách bảo rằng nếu làm vậy, kết cục sẽ còn thảm khốc hơn. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng điều khiển đôi chân đang run lẩy bẩy của mình, lê từng bước, từng bước một về phía thư án, về phía con ác quỷ đang ngồi đó.

Mỗi bước đi dài như một thế kỷ. Cậu không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào mũi đôi giày thêu kim tuyến của mình.

Cuối cùng, cậu cũng đến được trước mặt y. Cậu đứng đó, hai tay bấu chặt vào nhau, chờ đợi sự phán quyết.

Hoằng Lịch vẫn ngồi. Y ngẩng đầu lên, nhìn cậu từ dưới lên, một ánh mắt đầy quyền lực của kẻ bề trên. Y không nói gì. Y chỉ vươn tay ra, những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào đai lưng của Lý Ngọc, rồi lướt xuống, dừng lại ở ngay trên đũng quần của cậu.

Lý Ngọc nín thở, toàn thân cứng lại như đá.

"Cởi quần,"

Hoằng Lịch ra lệnh, giọng nói nhẹ như không, nhưng lại là một mệnh lệnh không thể chống cự.

.............

Lý Ngọc run rẩy đưa tay lên đai lưng. Những ngón tay của cậu cứng đờ, vụng về, loay hoay mãi không cởi được cái nút thắt đơn giản. Sự hoảng loạn đã làm cơ thể cậu tê liệt. Hoằng Lịch không thúc giục. Y chỉ ngồi đó, chống cằm, ánh mắt thích thú quan sát sự chật vật của con mồi.

Cuối cùng, chiếc quần cũng tuột xuống. Lý Ngọc đứng đó, hai chân trần run lẩy bẩy trên tấm thảm, nửa thân dưới hoàn toàn phơi bày sự non nớt và yếu đuối của mình. Cậu xấu hổ đến mức muốn chết đi, chỉ biết cúi gằm mặt xuống để che giấu những giọt nước mắt đang chực trào ra.

Hoằng Lịch đứng dậy. Y không tiến đến chỗ Lý Ngọc ngay. Y khoan thai bước đến một chiếc tủ nhỏ cẩn xà cừ ở góc phòng, lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ màu xanh biếc. Y mở nắp. Một mùi hương ngọt ngào, ấm áp của tinh dầu đàn hương và một loại thảo dược nào đó lan tỏa trong không khí.

"Chổng mông lên bàn,"

Hoằng Lịch ra lệnh, giọng nói vẫn bình thản.

"Hai tay chống lên mặt bàn."

Lý Ngọc không dám cãi lời. Cậu lảo đảo bước đến chiếc thư án nặng trịch, nơi chỉ vài phút trước Hoằng Lịch còn đang viết thư pháp, và làm theo y hệt lời y nói. Cơ thể cậu gập lại trong một tư thế hoàn toàn phục tùng và phơi bày. Cặp mông nhỏ, săn chắc và trắng nõn của cậu hướng thẳng về phía Hoằng Lịch.

Hoằng Lịch bước lại gần. Y đổ một ít dầu thơm ra lòng bàn tay, xoa nhẹ cho ấm lên. Rồi, bàn tay to lớn của y áp lên cặp mông đang run rẩy của Lý Ngọc.

"A!"

Lý Ngọc khẽ kêu lên, người giật nảy vì cái chạm bất ngờ.

"Thả lỏng ra,"

Hoằng Lịch thì thầm, giọng nói như một lời thôi miên đầy ma mị.

"Nếu ngươi còn gồng cứng như vậy, người đau sẽ là ngươi thôi."

Bàn tay y bắt đầu xoa bóp, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, làm dịu đi những thớ cơ đang căng cứng của Lý Ngọc. Sau đó, một ngón tay của y, trơn trượt vì dầu, từ từ lướt dọc theo khe mông, dừng lại ở ngay cửa huyệt vẫn còn sưng đỏ sau đêm qua.

Y không đâm vào ngay. Y chỉ day nhẹ, xoay tròn, trêu đùa. Lý Ngọc rên lên một tiếng nhỏ, một âm thanh pha trộn giữa đau đớn và một cảm giác kỳ lạ mà cậu không thể gọi tên.

"Ngươi thấy không?"

Hoằng Lịch nói.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm ngươi đau."

Y đưa thêm một ngón tay vào, rồi ngón thứ ba. Y bắt đầu nới lỏng cái lỗ đít nhỏ bé đó một cách bài bản, chuyên nghiệp như một thái y đang khám bệnh. Y đang "huấn luyện" nó, dạy cho nó cách phải mở ra, cách phải sẵn sàng để tiếp nhận y bất cứ lúc nào.

Khi cảm thấy đã đủ, y rút tay ra. Lý Ngọc thở phào một cách yếu ớt. Nhưng cậu biết, màn dạo đầu kinh hoàng đó chỉ là sự chuẩn bị cho một thứ còn khủng khiếp hơn.

Hoằng Lịch cởi quần. Con cặc khổng lồ của y lại một lần nữa hiện ra, căng cứng và đầy đe dọa. Y vuốt ve nó bằng chính thứ dầu thơm vừa dùng trên người Lý Ngọc, làm nó trở nên bóng loáng và trơn trượt.

Y đứng sau lưng Lý Ngọc, áp phần quy đầu vào cửa huyệt đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Lần này, ta muốn nghe ngươi rên,"

y thì thầm.

"Không phải tiếng khóc. Mà là tiếng rên của sự sung sướng. Ngươi hiểu chưa?"

Nói rồi, y từ từ thúc hông.

Con cặc của y trượt vào bên trong một cách trơn tru hơn hẳn lần trước. Lý Ngọc cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng động. Nhưng Hoằng Lịch không cho phép điều đó.

Y không địt một cách thô bạo. Y di chuyển một cách chậm rãi, có chủ đích. Y dùng chính đường cong trời cho trên con cặc của mình, nghiêng người, thay đổi góc độ, tìm kiếm một cách chính xác.

Và rồi y tìm thấy nó.

"A... á...!"

Một tiếng rên cao vút, không thể kiểm soát, bật ra khỏi môi Lý Ngọc. Hoằng Lịch đã đâm trúng tuyến tiền liệt của cậu. Một luồng điện khoái cảm tê dại chạy dọc sống lưng cậu, một cảm giác vừa xa lạ vừa mãnh liệt đến đáng sợ.

Hoằng Lịch cười khẽ.

"Thấy chưa? Ta đã nói rồi mà."

Y bắt đầu tấn công vào điểm đó, một cách nhịp nhàng, đều đặn. Mỗi cú thúc của y giờ đây không chỉ mang đến sự đau đớn, mà còn là một làn sóng khoái lạc bệnh hoạn. Lý Ngọc không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa. Cậu bắt đầu rên rỉ, những tiếng rên đứt quãng, pha lẫn trong tiếng khóc.

"Ư... ừm... A ca... đừng... chỗ đó... á... á... sướng...!"

Cậu vừa nói ra hai từ cuối cùng, sự kinh hoàng đã ập đến. Cậu vừa thừa nhận điều gì? Cậu vừa nói rằng mình "sướng"?

"Ồ?"

Hoằng Lịch dường như chỉ chờ có vậy. Y cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai cậu.

"Ngươi nói gì cơ? Sướng à? Ta biết mà. Cơ thể ngươi thành thật hơn cái miệng cứng đầu của ngươi nhiều."

Y rút con cặc của mình ra gần hết, rồi đột ngột đâm mạnh vào lại.

"Á... á...!"

Lý Ngọc hét lên.

"Nói ta nghe đi,"

Hoằng Lịch vừa địt vừa thì thầm.

"Nói rằng ngươi thích bị cặc của ta địt vào lỗ đít của ngươi. Nói đi!"

"Không... nô tài không... á... á...!"

"Nói!"

Y thúc mạnh hơn nữa, tàn bạo hơn nữa.

"Em... em thích... á... á... em thích bị A ca... địt... xin người... địt em đi...!"

Lý Ngọc gào lên, lý trí hoàn toàn sụp đổ. Cậu đã đầu hàng. Cơ thể cậu đã chiến thắng tâm trí cậu.

"Tốt lắm,"

Hoằng Lịch gầm gừ đầy thỏa mãn. Y đã đạt được mục đích.

Y lật người Lý Ngọc lại, kéo cậu ra sàn nhà, bắt cậu nằm ngửa, hai chân gác lên vai y. Y muốn nhìn thẳng vào gương mặt đang quằn quại trong sự hỗn loạn của đau đớn và khoái lạc đó. Y tiếp tục địt cậu ở tư thế này, mỗi cú thúc đều sâu và tận cùng.

Lý Ngọc không còn biết gì nữa. Cậu chỉ biết rên, chỉ biết khóc, chỉ biết bắn ra trong vô thức khi con cặc của Hoằng Lịch liên tục tra tấn điểm yếu của mình.

Cuối cùng, Hoằng Lịch cũng cảm thấy cơn cực khoái của chính mình đang đến. Y gầm lên, siết chặt lấy hai cổ chân của Lý Ngọc, rồi thúc những cú cuối cùng như vũ bão.

"Nhìn ta đây, Lý Ngọc! Nhìn kỹ chủ nhân của ngươi!"

Y bắn. Dòng tinh dịch nóng bỏng lại một lần nữa phun ra, lấp đầy, ngập tràn vào sâu bên trong lỗ đít đã bị chinh phục hoàn toàn của Lý Ngọc. Y bắn cho đến khi không còn gì nữa, chỉ còn lại những cú co giật cuối cùng của sự thỏa mãn.

Y rút ra, đứng dậy, nhìn xuống tác phẩm của mình. Lý Ngọc nằm đó, sóng soài trên tấm thảm, một mớ hỗn độn của nước mắt, nước bọt và tinh dịch. Cơ thể cậu co giật nhẹ, và miệng vẫn còn phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa.

Bài học hôm nay, đã kết thúc.

...........

Hoằng Lịch rút con cặc của mình ra. Một dòng tinh dịch trắng đục, pha lẫn chút nhớp nháp, theo đó chảy ra từ cái lỗ đít đang co giật của Lý Ngọc, vương vãi trên tấm thảm lông hổ đắt tiền.

Cậu bé nằm đó, bất động, chỉ có lồng ngực là khẽ phập phồng. Cậu đã hoàn toàn kiệt sức. Cơ thể bị vắt kiệt bởi những cơn cực khoái bị ép buộc, và tâm trí thì trống rỗng sau khi đã bị bẻ gãy và tái định hình. Nước mắt, nước mũi và mồ hôi hòa vào nhau, khiến gương mặt thanh tú của cậu trở nên lem luốc và đáng thương.

Hoằng Lịch đứng đó, chống nạnh, nhìn xuống tác phẩm của mình. Y không cảm thấy ghê tởm. Y chỉ thấy một sự hài lòng sâu sắc, một cảm giác thỏa mãn của người nghệ sĩ vừa hoàn thành một kiệt tác. Y đã thành công. Y không chỉ bắt cơ thể này phải phục tùng, y còn bắt nó phải cảm nhận khoái lạc theo ý muốn của y. Y đã biến những tiếng khóc vì đau đớn thành tiếng rên vì sung sướng.

Y khoan thai bước đến chậu nước bằng đồng, thong thả rửa sạch con cặc và hai tay của mình. Tiếng nước chảy róc rách là âm thanh duy nhất trong phòng, ngoài tiếng thở hổn hển và tiếng thút thít khe khẽ của Lý Ngọc. Y lau khô người, mặc lại chiếc quần lụa một cách từ tốn, mỗi cử động đều toát ra một sự ung dung, tự tại của kẻ vừa thắng một trận chiến lớn.

Sau khi đã chỉnh tề, y không quay lại nhìn Lý Ngọc ngay. Y bước đến thư án, nơi vẫn còn bày đĩa điểm tâm của buổi chiều. Y cầm lên một miếng bánh quế hoa, được làm từ bột gạo nếp thượng hạng, ướp với mật hoa quế thơm ngát. Mùi hương ngọt ngào, thanh tao của miếng bánh hoàn toàn đối lập với mùi tinh dịch và mồ hôi đang nồng nặc trong phòng.

Y ngắm nghía miếng bánh một lúc, rồi quay lại, bước về phía Lý Ngọc vẫn còn đang nằm co quắp trên sàn.

Y không cúi xuống. Y đứng ngay trên cao, nhìn xuống cậu bé, rồi ném nhẹ miếng bánh xuống tấm thảm, ngay cạnh đầu của Lý Ngọc.

"Ăn đi."

Giọng y lạnh như băng.

Lý Ngọc giật mình, mở đôi mắt sưng húp ra. Cậu thấy miếng bánh quế hoa trắng ngần, thơm ngát nằm trên tấm thảm bẩn thỉu, cách mặt mình chỉ vài tấc. Cậu ngơ ngác, không hiểu.

"Ta nói, ăn đi,"

Hoằng Lịch lặp lại, giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn.

"Thưởng cho ngươi vì đã phục vụ tốt."

Thưởng?

Hai từ đó như một cái tát vô hình giáng vào mặt Lý Ngọc. Cậu nhìn miếng bánh, rồi lại ngước lên nhìn đôi chân của vị A ca. Cậu hiểu rồi. Đây không phải là sự tử tế. Đây là sự ban phát. Giống như cách người ta thưởng cho một con chó một cục xương sau khi nó đã làm xong một trò hay. Đây là một sự sỉ nhục còn lớn hơn cả việc bị địt.

Nước mắt cậu lại trào ra. Nhưng cậu không dám cãi lời. Cậu biết, nếu cậu không ăn, hình phạt tiếp theo sẽ còn khủng khiếp hơn. Cậu run rẩy vươn bàn tay vẫn còn dính nhớp của mình ra, nhặt miếng bánh lên. Bánh mềm và hơi dính. Cậu từ từ đưa nó lên miệng.

Đừng... làm ơn... Cậu gào thét trong câm lặng.

Nhưng cơ thể cậu vẫn tuân lệnh. Cậu cắn một miếng. Vị ngọt của mật hoa và mùi thơm của bột nếp lan tỏa trong miệng, trộn lẫn với vị mặn chát của nước mắt và vị tanh nồng của tinh dịch còn sót lại nơi cuống họng. Đó là hương vị ngon nhất và cũng là kinh tởm nhất mà cậu từng nếm trong đời.

Hoằng Lịch đứng đó, khoanh tay, nhìn cậu bé của mình đang run rẩy nhai miếng bánh trong nước mắt. Một nụ cười hài lòng hiện lên trên môi y.

Phải rồi. Y nghĩ. Phải như thế này mới đúng. Đầu tiên là cây gậy, sau đó là củ cà rốt. Đầu tiên là sự trừng phạt, sau đó là sự ban ơn. Phải bẻ gãy chúng, rồi lại cho chúng một chút ngọt ngào để chúng phải phụ thuộc vào ta. Phải khiến chúng hiểu rằng, sự sống, sự chết, nỗi đau và cả sự sung sướng của chúng, tất cả đều nằm trong tay ta.

Y nhìn Lý Ngọc ăn hết nửa miếng bánh, rồi mất hứng. Y đã đạt được thứ mình muốn. Y đã hoàn thành bài học ngày hôm nay.

Y không nói thêm lời nào, chỉ xoay người, bước lại thư án và ngồi xuống, cầm lấy một cuốn sách như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Sự im lặng của y chính là mệnh lệnh cuối cùng: Cút đi.

Lý Ngọc hiểu ý. Cậu vội vàng đặt phần bánh còn lại xuống, lồm cồm bò dậy, kéo vội chiếc quần xộc xệch của mình lên rồi vừa đi lùi vừa dập đầu, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.

Hoằng Lịch còn lại một mình. Y không đọc sách. Y chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt. Cảm giác thỏa mãn và quyền lực đang cuộn trào trong người y. Y đã thành công. Y đã đào tạo được con chó đầu tiên của mình.

Nhưng rồi một ý nghĩ khác lại nảy sinh.

Một món đồ chơi thì thật nhàm chán. Chơi mãi cũng sẽ hỏng.

Y nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía những mái cong của các cung điện khác trong vương phủ, nơi những người đàn bà của y đang sống.

Một vị hoàng tử thì không thể chỉ chơi với một món đồ chơi. Đã đến lúc... phải mở rộng bộ sưu tập rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dryan2009