Chương 5: Tín Hiệu Ngầm

Nắng chiều vàng như mật ong, lọt qua giàn hoa tử đằng rủ xuống mái cong của Thúy Vân đình, tạo nên những đốm sáng nhảy múa trên bàn cờ vây bằng đá cẩm thạch. Gió từ hồ sen bên cạnh thổi vào, mang theo hương thơm thanh khiết và hơi nước mát lành. Một khung cảnh yên bình, thơ mộng, một bức tranh hoàn hảo của sự tao nhã.

Giữa bức tranh đó, Bảo Thân vương Hoằng Lịch đang ngồi đối ẩm và luận bàn thơ văn cùng hai người em trai là Hòa Thân vương Hoằng Trú, Cung Quận vương Hoằng Chiú và vài vị hàn lâm học sĩ. Y mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, tay phe phẩy chiếc quạt giấy vẽ cảnh sơn thủy, phong thái ung dung, nho nhã. Y đang bình một bài thơ của Lý Bạch, lời lẽ sắc sảo, kiến giải độc đáo, khiến lão học sĩ râu tóc bạc trắng cũng phải gật gù tán thưởng.

"Lời của Tứ ca thật cao minh,"

Hoằng Trú, người nổi tiếng phóng đãng nhưng cũng rất thông minh, cười nói.

"Một chữ 'cô' (cô độc) mà lại vẽ ra được cả một nỗi sầu của đất trời. Đúng là chỉ có bậc thi tiên mới có được khí phách ấy."

Hoằng Lịch mỉm cười, một nụ cười khiêm tốn.

"Ngũ đệ quá khen rồi. Chỉ là chút thiển ý của tiểu đệ mà thôi."

Y nói, tay vẫn cầm cuốn thơ, trông có vẻ hoàn toàn tập trung vào cuộc vui tao nhã này. Nhưng ánh mắt y, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã lướt qua khoảng sân phía xa.

Ở đó, một hàng thái giám đang đứng chực hầu. Và trong số đó, có Lý Ngọc.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ cái đêm kinh hoàng và buổi sáng nhục nhã đó. Lý Ngọc đã gầy đi trông thấy. Gương mặt thanh tú của cậu lúc nào cũng cúi gằm, đôi vai khép lại một cách đầy phòng thủ. Cậu luôn cố gắng chọn những vị trí khuất nhất, xa nhất, cố gắng biến mình thành không khí. Cậu sống trong một trạng thái căng thẳng thường trực, mỗi một tiếng động, mỗi một ánh nhìn của vị chủ tử đều khiến tim cậu thót lại.

Hoằng Lịch biết. Y thấy hết. Và y thích điều đó.

Y thích cái cách con mồi của mình luôn phải sống trong sợ hãi, luôn phải cảnh giác. Y thích cái cảm giác mình có thể điều khiển được sự bình yên hay nỗi kinh hoàng của một kẻ khác chỉ bằng một ánh mắt. Nhưng sự quan sát từ xa đã bắt đầu khiến y nhàm chán. Y đã "nhịn" đủ lâu rồi. Con thú bên trong y lại bắt đầu cựa mình đòi ăn.

Cuộc bàn luận thơ văn vẫn tiếp tục. Hoằng Lịch vẫn thỉnh thoảng đưa ra vài lời bình luận sâu sắc. Y nhấp một ngụm trà, rồi lại cầm cuốn thơ lên, vờ như đang suy ngẫm về một câu chữ nào đó.

Và rồi, y ra tay.

Hành động đó kín đáo đến mức gần như không thể nhận ra. Ngón tay cái của y, trong lúc lật giở trang sách, đã khẽ gõ ba lần lên bìa sách bằng da gấm.

Cốc. Cốc. Cốc.

Một âm thanh rất nhỏ, lẫn vào tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc. Các vị học sĩ không nghe thấy. Các vị vương gia em trai y không để ý. Nhưng ở phía xa, đối với Lý Ngọc, ba tiếng gõ đó lại vang lên trong đầu cậu như ba tiếng trống tử.

Toàn thân cậu bé cứng đờ.

Tiếng lách cách chói tai vang lên khi chiếc chén trà trên khay cậu đang bưng va vào thành ấm. Một chút nước trà nóng sóng sánh ra ngoài, rớt lên mu bàn tay cậu. Cậu giật mình, nhưng không cảm thấy đau. Một cơn lạnh buốt còn khủng khiếp hơn đang chạy dọc sống lưng cậu.

Đó là tín hiệu.

Trong tuần vừa qua, Hoằng Lịch không chạm vào cậu. Nhưng y đã dùng những cách khác để "dạy dỗ". Y đã thiết lập một hệ thống luật lệ ngầm. Một cái nhíu mày có nghĩa là gì. Một cái phất tay có nghĩa là gì. Và ba tiếng gõ lên bìa sách... là mệnh lệnh khủng khiếp nhất.

Nó có nghĩa là:

"Nửa canh giờ nữa, ở mật thất phía Tây. Chuẩn bị sẵn sàng."

Máu trong người Lý Ngọc như đông cứng lại. Cậu ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn về phía đình viện. Cậu bắt gặp ánh mắt của Hoằng Lịch đang nhìn mình. Một ánh mắt lạnh lùng, không một chút cảm xúc, nhưng lại chứa đựng một mệnh lệnh không thể chối từ và một lời hứa hẹn về sự chiếm đoạt sắp tới.

Lý Ngọc vội vàng cúi đầu xuống, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Cậu phải đi. Cậu không có lựa chọn nào khác.

"Tứ ca, Tứ ca?"

Giọng Hoằng Trú vang lên.

"Huynh đang nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Hoằng Lịch quay lại, mỉm cười.

"Không có gì. Chỉ là ta đang nghĩ, thơ của Lý Bạch tuy hay, nhưng lại quá phiêu lãng. Đôi khi, những thứ thực tế, cầm nắm được trong tay... lại thú vị hơn nhiều."

Nói rồi, y liếc nhanh về phía Lý Ngọc một lần nữa. Cậu bé hiểu ẩn ý. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại đôi chân đang run rẩy. Cậu khẽ nghiêng người, thì thầm vào tai một thái giám lớn tuổi hơn đứng bên cạnh.

"Lưu công công... bụng tôi... bụng tôi đột nhiên không khỏe... xin phép..."

Lão thái giám nhìn cậu với ánh mắt có chút thương hại, rồi khẽ gật đầu.

Lý Ngọc như được đại xá. Cậu cúi đầu, rồi xoay người, gần như là chạy trốn khỏi đình viện đó. Cậu không chạy về phòng của thái giám. Cậu rẽ vào một lối đi nhỏ, vắng vẻ, con đường đã trở nên quen thuộc một cách đáng sợ. Con đường dẫn đến nơi hành hình, nơi cậu phải tự mình chuẩn bị để dâng hiến cho con ác quỷ.

................

Hành lang vắng lặng. Lý Ngọc gần như chạy, hai chân bước đi trong vô thức, chỉ có một mục tiêu duy nhất trong đầu. Cậu không rẽ về phía phòng dành cho thái giám. Cậu đi thẳng về thư phòng của A ca.

Nhưng cậu không vào cửa chính. Cậu đi vòng ra phía sau, đến một dãy giá sách bằng gỗ tử đàn cao lớn, nơi cất giữ những cuốn sách ít khi được dùng đến. Nơi này luôn vắng vẻ và phủ một lớp bụi mỏng. Lý Ngọc đưa bàn tay run rẩy lên, tìm đến một hình điêu khắc đầu rồng ở trên giá sách, rồi xoay nhẹ nó ba lần về bên trái.

Két...

Một tiếng động nhỏ vang lên. Cả một giá sách nặng trịch từ từ dịch chuyển vào bên trong, để lộ ra một lối đi tối om, chỉ đủ cho một người lách qua. Một luồng khí lạnh lẽo, mang theo mùi ẩm mốc và mùi hương trầm đặc quánh từ trong đó phả ra.

Đây là mật thất. Địa ngục riêng của cậu.

Lý Ngọc hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, rồi lách người bước vào. Giá sách nặng nề tự động đóng lại sau lưng cậu, nhốt cậu vào trong bóng tối. Cậu không hoảng sợ. Cậu đã quen rồi. Cậu lần mò theo trí nhớ, thắp một ngọn nến nhỏ trên bàn.

Ánh lửa bùng lên, soi sáng một không gian hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài nho nhã của thư phòng. Nơi này không có sách vở, không có giấy bút. Sàn được trải một tấm thảm Ba Tư dày, tối màu. Giữa phòng là một chiếc giường sập thấp, rộng, bên trên chỉ có vài chiếc gối lụa đen và một tấm da thú không rõ là loài gì. Trong góc phòng là một chiếc tủ nhỏ, và trên tường treo vài vật dụng kỳ lạ mà cậu không dám nhìn kỹ - những sợi dây da, vài cây roi nhỏ...

Đây là phòng chơi của A ca. Và cậu, là món đồ chơi.

Lý Ngọc không còn khóc nữa. Nước mắt đã cạn rồi. Thay vào đó là một sự chấp nhận buốt giá. Cậu biết điều gì sắp xảy ra. Cậu đã trải qua nó. Cơn đau xé rách, sự nhục nhã tột cùng... Nhưng cậu cũng biết rằng, sự chống cự chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Sự kháng cự sẽ chọc giận A ca, và khi A ca nổi giận, y sẽ trở nên tàn bạo gấp mười lần.

Sẽ bớt đau hơn. Cậu tự nhủ, một câu thần chú vô nghĩa. Nếu mình chuẩn bị sẵn, A ca sẽ không nổi giận. Nếu A ca không nổi giận, người sẽ nhẹ tay hơn một chút. Phải ngoan ngoãn. Phải nghe lời.

Dòng ý thức đó, là cơ chế phòng vệ cuối cùng của một tâm hồn đã tan nát. Cậu đang tự thôi miên chính mình để có thể sống sót qua buổi chiều hôm nay.

Cậu bước đến chiếc tủ nhỏ, mở ra. Bên trong là những chiếc bình ngọc, chai lọ đủ màu sắc. Tay cậu không một chút do dự, lấy ra đúng chiếc bình ngọc màu xanh biếc mà A ca đã dùng lần trước. Nắp bình bật mở, mùi dầu đàn hương lại lan tỏa.

Lý Ngọc bắt đầu cởi đồ. Từng lớp áo thái giám được cởi ra, để lộ thân hình gầy gò, non nớt, trên da vẫn còn lờ mờ vài vết bầm tím từ những lần trước. Cậu hoàn toàn trần truồng, đứng giữa căn phòng lạnh lẽo. Cậu cảm thấy nhục nhã, nhưng lại là một sự nhục nhã quen thuộc.

Cậu đổ một ít dầu ra tay, xoa cho ấm lên. Rồi, cậu quay người lại, từ từ, ngập ngừng, đưa bàn tay của chính mình về phía sau. Cậu chạm vào cửa huyệt vẫn còn hơi nhức của mình. Cậu nhắm nghiền mắt lại, cắn chặt môi.

Cậu tự chuẩn bị cho chính mình.

Ngón tay cậu, trơn trượt vì dầu, từ từ tiến vào. Một cảm giác đau nhẹ và sự ghê tởm dâng lên, nhưng cậu cố gắng nuốt xuống. Cậu phải làm điều này. Phải làm cho nó sẵn sàng, cho nó mở ra, để khi A ca tới, con mãng xà khổng lồ kia sẽ không xé rách cậu. Cậu đang tự xâm hại chính mình, để tránh khỏi một sự xâm hại còn tàn bạo hơn. Một bi kịch câm lặng đang diễn ra trong mật thất.

Sau khi cảm thấy đã đủ, cậu lau tay, đặt chiếc bình ngọc lại ngay ngắn. Rồi cậu bước đến bên chiếc giường sập, sắp xếp lại mấy chiếc gối lụa. Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, rồi quỳ xuống tấm nệm, từ từ chống hai tay về phía trước, chổng cặp mông nhỏ của mình lên cao.

Cái lỗ đít đáng thương của cậu, sưng đỏ và bóng loáng dầu thơm, hướng thẳng về phía cửa, trong một tư thế mời gọi và phục tùng tuyệt đối.

Cậu quỳ đó, bất động trong sự im lặng và bóng tối leo lét. Chờ đợi. Lắng nghe. Mỗi một giây trôi qua dài như một thế kỷ. Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng máu chảy trong tai. Cậu chờ đợi tiếng bước chân, chờ đợi tiếng cửa mở, chờ đợi sự phán quyết của vị chủ nhân.

Két...

Tiếng động quen thuộc vang lên. Giá sách đang dịch chuyển.

Lý Ngọc giật mình, toàn thân căng cứng. Y đến rồi.

Một bóng người cao lớn bước vào. Ánh sáng từ thư phòng hắt vào, vẽ nên một vầng hào quang mờ ảo quanh người y. Hoằng Lịch bước vào, rồi cánh cửa đá lại nặng nề đóng lại, nhốt họ vào trong thế giới riêng.

Y đứng đó một lúc, để mắt mình quen với bóng tối. Rồi y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Y thấy món đồ chơi của mình, đã ở đúng vị trí, trong đúng tư thế, sẵn sàng và chờ đợi. Không cần một lời ra lệnh nào.

Một nụ cười hài lòng, lạnh lẽo hiện ra trên môi Hoằng Lịch.

Con chó của y, đã được huấn luyện rất tốt.

.............

Hoằng Lịch đóng cánh cửa mật thất lại, nụ cười hài lòng vẫn còn đọng trên môi. Y chậm rãi bước về phía chiếc giường sập, nơi món đồ chơi của y đang run rẩy chờ đợi. Y không vội vàng. Y thích cái cảm giác này, cảm giác của một vị thần sắp ban phát "ân sủng" cho tín đồ của mình.

"Ngẩng đầu lên,"

y ra lệnh.

Lý Ngọc khẽ run, nhưng vẫn tuân lệnh. Gương mặt cậu bé ngước lên, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi và phục tùng.

Hoằng Lịch không tiến tới ngay. Y đi về phía chiếc tủ nhỏ, nhưng lần này y không lấy lọ dầu thơm. Y lấy ra một vật khác. Một dải lụa đen, mềm mại, dài và mượt mà.

Y quay lại, đứng trước mặt Lý Ngọc, giơ dải lụa lên trước mắt cậu bé.

"Hôm nay, chúng ta sẽ chơi một trò mới,"

y nói, giọng nói trầm thấp, đầy ma mị.

"Ta muốn ngươi chỉ cảm nhận, không cần nhìn."

Lý Ngọc không hiểu, nhưng sự sợ hãi trong lòng cậu lại dâng lên mộtระดับ mới. Cậu chỉ biết gật đầu lia lịa.

Hoằng Lịch vòng ra sau lưng cậu. Y dùng dải lụa mềm mại, từ từ quấn quanh mắt Lý Ngọc. Lớp lụa mát lạnh chạm vào da mặt, rồi bóng tối ập xuống, cướp đi hoàn toàn thị giác của cậu. Thế giới của Lý Ngọc giờ đây chỉ còn lại những âm thanh và cảm giác được khuếch đại lên gấp bội. Cậu có thể nghe rõ tiếng thở của A ca ngay sau gáy, cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể y, và nghe thấy tiếng tim mình đang đập điên cuồng trong lồng ngực.

"Sợ không?"

Hoằng Lịch thì thầm, môi y gần như chạm vào vành tai cậu.

Lý Ngọc giật bắn mình, cố gắng gật đầu.

"Tốt,"

Hoằng Lịch cười.

"Nỗi sợ sẽ làm cho lỗ đít của ngươi co thắt chặt hơn."

Y không nói gì thêm. Y để cho sự im lặng và bóng tối tra tấn Lý Ngọc trong vài phút. Lý Ngọc không biết y đang làm gì, không biết y đang ở đâu. Cậu chỉ có thể căng tai lên nghe ngóng. Cậu nghe thấy tiếng sột soạt của y phục, tiếng bước chân, rồi lại là sự im lặng.

Bất thình lình, cậu cảm nhận được một cái chạm nhẹ ở mắt cá chân. Cậu giật nảy mình. Đó là ngón tay của Hoằng Lịch, đang lướt nhẹ lên bắp chân cậu. Rồi cậu cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp, ẩm ướt. Lưỡi của A ca.

"Á...!"

Lý Ngọc rên lên một tiếng nhỏ.

Hoằng Lịch bắt đầu cuộc chơi của mình. Y dùng miệng và tay để khám phá cơ thể đang bị bịt mắt của Lý Ngọc. Y liếm dọc theo bắp đùi, cắn nhẹ vào bên trong, rồi lại dùng ngón tay trêu chọc hai hòn bi của cậu. Lý Ngọc hoàn toàn bị động, không biết được sự tấn công tiếp theo sẽ đến từ đâu. Cơ thể cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm. Mỗi cái chạm, mỗi cái liếm đều khiến cậu run lên.

"Sao nào?"

Giọng Hoằng Lịch lại vang lên, lần này là ở ngay bên cặp mông đang chổng cao của cậu.

"Ta còn chưa vào bên trong mà ngươi đã run thế này rồi à?"

Y thổi một hơi nóng vào cửa huyệt đã được chuẩn bị sẵn của Lý Ngọc, khiến cậu bé co rúm người lại. Sau đó, không một lời cảnh báo, y áp con cặc đã cương cứng của mình vào.

Y không đâm vào ngay. Y chỉ chà xát, xoay tròn, để cho Lý Ngọc cảm nhận được sự to lớn và nóng hổi của nó.

"Ngươi muốn nó không, Lý Ngọc?"

Y thì thầm.

"Nói đi. Nói rằng ngươi muốn cặc của A ca."

"Em... em muốn..." Lý Ngọc nức nở, trong bóng tối, sự xấu hổ dường như vơi đi một chút, chỉ còn lại sự sợ hãi và một ham muốn trần trụi đang trỗi dậy.

"Tốt lắm."

Hoằng Lịch thúc mạnh.

"Á... Á... A...!"

Lý Ngọc hét lên. Bị bịt mắt, cảm giác bị xâm nhập dường như trở nên mãnh liệt và dữ dội hơn gấp bội. Cậu có thể cảm nhận từng milimet con cặc của Hoằng Lịch đang nong rộng lỗ đít mình ra, cảm nhận được đường cong của nó đang cạ vào thành ruột, tìm kiếm điểm yếu của cậu.

Hoằng Lịch bắt đầu địt, một cách chậm rãi, sâu và tận cùng. Y là người duy nhất có thể nhìn thấy. Y quan sát tấm lưng đang uốn cong của Lý Ngọc, cặp mông đang run rẩy theo từng nhịp thúc của y, và nghe những tiếng rên rỉ không thể kiểm soát của cậu.

"Giỏi lắm..."

Y vừa địt vừa khen một cách bệnh hoạn.

"Lỗ đít của ngươi bây giờ còn biết nghe lời hơn cả cái miệng của đám phi tần kia. Nó biết cách mút chặt, biết cách co bóp... Nó là một cái lỗ đít dâm đãng."

Y tăng tốc. Những cú thúc của y trở nên mạnh bạo hơn. Y nắm lấy hông Lý Ngọc, dập liên hồi. Lý Ngọc không còn biết gì nữa. Cậu bị nhấn chìm trong một cơn bão của cảm giác. Bóng tối, tiếng da thịt bành bạch, giọng nói của Hoằng Lịch và cảm giác con cặc của y đang hủy diệt mình từ bên trong. Cậu rên la, những tiếng rên a á cao vút, vừa có sự đau đớn, vừa có sự sung sướng không thể chối cãi.

Cuối cùng, Hoằng Lịch gầm lên một tiếng. Y cảm nhận được cơn cực khoái đang đến. Y thúc những cú cuối cùng sâu và mạnh nhất.

"Ta bắn đây, con chó nhỏ... Hãy nhận lấy tinh dịch của chủ nhân ngươi!"

Y bắn. Dòng tinh dịch nóng bỏng lại một lần nữa phun ra, lấp đầy cái lỗ đít đang co thắt điên cuồng của Lý Ngọc. Cậu bé cảm nhận được sự ấm nóng lan tỏa sâu bên trong, một cảm giác vừa nhục nhã vừa thỏa mãn đến lạ kỳ.

Hoằng Lịch gục xuống lưng cậu, thở hổn hển. Y không rút ra ngay. Y cũng không tháo bịt mắt cho cậu. Y để mặc cậu nằm đó, trong bóng tối, bị bịt mắt, bị lấp đầy bởi tinh dịch, run rẩy và hoàn toàn bị chinh phục.

Vở kịch hôm nay, y rất hài lòng.

..............

Hoằng Lịch ở lại trong mật thất thêm một lúc, lắng nghe tiếng khóc nức nở của Lý Ngọc dần tắt đi, chỉ còn lại những tiếng thút thít yếu ớt. Y không cảm thấy thương hại. Y chỉ cảm thấy một sự thỏa mãn trọn vẹn. Y đã hoàn toàn làm chủ được cơ thể và tinh thần của món đồ chơi này.

Y thong thả rút ra, rồi đứng dậy, chỉnh lại y phục của mình như thể vừa xong một buổi thưởng trà. Y không nhìn lại Lý Ngọc, người vẫn còn đang bị bịt mắt, nằm co quắp trong đống tinh dịch của chính y. Y biết cậu ta sẽ tự lo được. Một con chó khi đã bị thuần hóa sẽ biết cách tự liếm láp vết thương của mình.

Y mở cơ quan, lách người ra khỏi giá sách rồi đóng nó lại. Y trở lại là vị Bảo Thân vương nho nhã, điềm tĩnh. Y không trở về đình viện ngay. Thay vào đó, y nấp mình sau một cây cột sơn son to lớn ở góc hành lang, một ý nghĩ tò mò chợt nảy ra. Y muốn xem. Y muốn xem món đồ chơi của mình sẽ trông như thế nào sau khi đã bị "chơi" xong.

Vài phút sau, giá sách lại kẽo kẹt mở ra. Lý Ngọc lảo đảo bước ra, tay vẫn còn cầm dải lụa đen. Cậu đã tự tháo bịt mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn hoảng hốt, mất phương hướng. Cậu vội vàng đóng cơ quan lại, rồi tựa lưng vào giá sách, thở hổn hển. Gương mặt cậu tái nhợt, lem luốc, vạt áo xộc xệch, và dáng đi thì xiêu vẹo. Trông cậu như một con búp bê vải vừa bị một đứa trẻ tàn bạo xé rách rồi vứt bỏ.

Cậu cố gắng hít thở sâu, chỉnh lại y phục, cố gắng lấy lại vẻ bình thường. Cậu phải quay lại vị trí của mình trước khi có ai nhận ra. Cậu bắt đầu lê những bước chân nặng nề dọc theo hành lang.

Đúng lúc đó, từ phía đối diện, một bóng hình yêu kiều xuất hiện.

Là Như Ý.

Nàng đang cùng thị nữ thân cận Tỏa Tâm đi dạo, có lẽ là đang trên đường về cung của mình. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn, mái tóc được vấn đơn giản, gương mặt không trang điểm đậm nhưng vẫn toát ra một vẻ đẹp thanh thuần, sống động. Nàng giống như một bông hoa sen vừa nở, tinh khiết và rạng rỡ, hoàn toàn đối lập với vẻ u ám, tàn tạ của Lý Ngọc.

Khi họ đi lướt qua nhau, Như Ý chợt dừng lại. Nàng nhận ra dáng vẻ bất thường của tiểu thái giám.

"Lý công công,"

giọng nói của nàng vang lên, trong trẻo và ấm áp như tiếng suối.

"Ngươi không khỏe ở đâu à? Trông sắc mặt ngươi kém quá."

Lý Ngọc giật bắn mình như phải bỏng. Cậu ngẩng phắt đầu lên, thấy Trắc phúc tấn đang nhìn mình với ánh mắt đầy quan tâm. Sự tử tế bất ngờ này, đối với cậu lúc này, lại đáng sợ hơn cả roi vọt. Nó như một thứ ánh sáng chói lòa chiếu vào góc tối bẩn thỉu nhất trong tâm hồn cậu.

"Dạ... bẩm... bẩm Phúc tấn..."

Cậu hoảng hốt, vội vàng quỳ rạp xuống, đầu óc trống rỗng.

"Nô... nô tài... không sao ạ... nô tài chỉ hơi... hơi trúng gió..."

"Đứng dậy đi,"

Như Ý nói, giọng có chút ái ngại. Nàng ra hiệu cho Tỏa Tâm.

"Tỏa Tâm, con xem trong người có viên thuốc an thần nào không, cho Lý công công một viên."

"Nô tài không dám! Nô tài không dám ạ!"

Lý Ngọc gần như gào lên, cậu dập đầu lia lịa xuống nền đá.

"Nô tài không sao thật mà! Xin Phúc tấn đừng bận tâm! Nô tài xin cáo lui!"

Nói rồi, cậu lồm cồm bò dậy, không dám nhìn Như Ý thêm một giây nào nữa, co giò chạy đi như một con thú bị thương.

Như Ý đứng đó, ngơ ngác nhìn theo, tay vẫn còn đưa ra giữa không trung. Nàng quay sang Tỏa Tâm, ánh mắt đầy khó hiểu và lo lắng.

Và từ sau cây cột, Hoằng Lịch đã chứng kiến tất cả.

Y nhìn thấy hết. Y thấy vẻ tan nát của món đồ chơi mà y vừa hủy hoại. Y thấy vẻ đẹp và sự lương thiện thuần khiết của người phụ nữ mà y gọi là vợ. Và khi hai hình ảnh đó đặt cạnh nhau, một ý nghĩ mới, một kế hoạch mới, một cơn đói khát mới, bệnh hoạn và hấp dẫn hơn gấp bội, bắt đầu hình thành trong đầu y.

Dòng ý thức của Hoằng Lịch:

Nhìn nàng ta kìa. Vẫn trong sáng như vậy. Vẫn tốt bụng như vậy. Nàng ta thương hại nó. Nàng ta nhìn nó với ánh mắt của một vị bồ tát nhìn xuống chúng sinh lầm than. Thật nực cười. Sự thương hại... cũng là một dạng quyền lực. Quyền lực của kẻ trong sạch đối với kẻ dơ bẩn.

Nhưng... nếu sự trong sạch đó cũng bị vấy bẩn thì sao?

Nếu vị bồ tát đó cũng bị kéo xuống địa ngục, cũng phải quỳ gối, cũng phải khóc lóc van xin thì sao? Nếu cái miệng xinh đẹp kia không phải để nói những lời tử tế, mà là để rên rỉ những tiếng dâm đãng nhất? Nếu đôi mắt trong veo đó không phải để nhìn đời bằng sự cảm thông, mà là để nhìn ta bằng ánh mắt của một con điếm cầu xin được địt?

Nàng ta thương hại Lý Ngọc ư?

Thật thú vị. Có lẽ... đã đến lúc dạy cho nàng một bài học. Dạy cho nàng biết cảm giác khi ở dưới đáy, khi chính mình mới là kẻ cần được thương hại.

Ánh mắt Hoằng Lịch dời khỏi bóng lưng đang chạy trốn của Lý Ngọc. Y không còn hứng thú với món đồ chơi cũ đó nữa. Ánh mắt y giờ đây dán chặt vào dáng vẻ yêu kiều của Như Ý, người vẫn còn đang đứng ngơ ngác ở cuối hành lang.

Con thú săn đã tìm thấy một con mồi mới.

Không phải một con thỏ non yếu ớt. Mà là một con phượng hoàng kiêu hãnh. Và y, sẽ là kẻ bẻ gãy đôi cánh đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dryan2009