Chương 6: Ánh Trăng Bị Săn Đuổi
Trong Diên Hi cung, không khí có chút tĩnh lặng đìu hiu. Như Ý, hay Thanh Anh như Hoằng Lịch vẫn thường gọi, đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm một cuốn thi tập nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm ra khoảng sân vắng. Nàng đã không gặp y gần nửa tháng nay. Nàng nghe các cung nữ thì thầm rằng Thân vương dạo này chuyên tâm học hành, ít khi đến hậu viện. Nàng tự an ủi mình rằng y đang bận rộn việc lớn, nhưng một nỗi trống vắng, một sự lo âu mơ hồ vẫn không ngừng len lỏi trong tim.
Tỏa Tâm, thị nữ thân cận của nàng, nhẹ nhàng bước tới khoác thêm cho chủ tử một chiếc áo choàng mỏng.
"Chủ tử, trời trở gió rồi ạ. Người nên vào trong kẻo nhiễm lạnh."
Như Ý khẽ thở dài, định gật đầu thì bỗng nhiên, nàng khựng lại. Ở ngoài cổng viện, một bóng hình quen thuộc vừa xuất hiện. Một bóng hình cao lớn trong bộ trường bào màu lam nhạt, không mang theo kiệu hay đoàn thái giám tùy tùng ồn ào. Y chỉ đi một mình, khoan thai, giống như một vị công tử nhà thơ đi dạo thưởng hoa hơn là một Thân vương uy quyền.
"A ca..."
Như Ý thì thầm, không tin vào mắt mình.
Trái tim nàng như hẫng đi một nhịp, rồi đập dồn dập trong lồng ngực. Nàng vội vàng đứng dậy, niềm vui bất ngờ khiến gương mặt thanh tú của nàng bừng sáng. Nàng gần như là chạy ra phía cửa, quên cả vẻ đoan trang thường ngày.
"Hoằng Lịch!"
Nàng gọi tên thật của y, một cái tên mà chỉ có nàng được phép gọi.
Hoằng Lịch đã đến trước mặt nàng. Y mỉm cười, một nụ cười ấm áp, xóa tan đi mọi khoảng cách.
"Sao thế? Trông nàng có vẻ ngạc nhiên lắm."
"Người... sao người lại đến mà không cho báo trước một tiếng?"
Nàng vừa vui vừa trách yêu, hai má ửng hồng.
"Thiếp còn chưa kịp chuẩn bị gì cả."
"Ta không cần nàng chuẩn bị gì,"
y nói, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng. Y đưa vật đang cầm trong tay ra trước mặt nàng. Đó là một cành lạp mai, loài hoa chỉ nở trong những ngày giá lạnh nhất, những bông hoa màu vàng sáp nhỏ xinh đang tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, thanh khiết.
"Ta vừa đi ngang qua ngự hoa viên, thấy cành mai này nở sớm trái mùa, kiêu hãnh và xinh đẹp. Ta liền nghĩ ngay đến nàng."
Như Ý ngẩn người. Trái tim nàng như tan chảy. Đã bao lâu rồi y không còn làm những việc lãng mạn như thế này? Nàng run run đưa tay ra, đón lấy cành mai. Những ngón tay của nàng khẽ chạm vào tay y. Hơi ấm từ tay y truyền sang, khiến nàng rùng mình.
"A ca thật có lòng..."
nàng lí nhí.
"Người bận rộn chính sự như vậy mà còn để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này."
"Với ta, chuyện của nàng không bao giờ là nhỏ nhặt,"
y đáp, ánh mắt nhìn nàng đầy thâm tình.
Một màn kịch hoàn hảo. Một người tình hoàn hảo.
Nhưng trong tâm trí Hoằng Lịch, một dòng ý thức khác, lạnh lẽo và tàn nhẫn, đang tuôn chảy.
Nhìn nàng ta kìa. Hạnh phúc đến mức không che giấu được. Đôi mắt long lanh như chứa cả ngàn vì sao. Gò má ửng hồng. Thật dễ đoán. Thật ngây thơ. Chỉ một cành hoa rẻ tiền, vài lời nói dối ngọt ngào đã có thể mua được tất cả sự tin tưởng và vui vẻ này. Nàng vẫn không thay đổi, Thanh Anh. Nàng vẫn là cô gái nhỏ năm xưa, tin vào tình yêu, tin vào những lời thề non hẹn biển.
Tốt lắm.
Sự trong sáng của nàng chính là mảnh đất màu mỡ nhất để ta gieo trồng tội lỗi. Sự tin tưởng của nàng là công cụ tốt nhất để ta hủy hoại nàng. Ta sẽ từ từ, từng chút một, tưới tắm cho tình yêu này bằng những liều thuốc độc ngọt ngào nhất. Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc đến tột đỉnh, chỉ để khi ta đẩy nàng xuống, cú ngã đó mới thực sự đau đớn.
Hoằng Lịch nhìn Như Ý đang say sưa ngắm cành hoa, và y thấy được toàn bộ bi kịch tương lai của nàng. Y thấy được cảnh nàng sẽ khóc lóc, sẽ gào thét, sẽ van xin y. Và ý nghĩ đó, còn khiến y hưng phấn hơn bất kỳ cuộc làm tình nào.
"Bên ngoài gió lạnh, chúng ta vào trong đi,"
Như Ý nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của y. Nàng ngẩng lên nhìn y, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
"Thiếp sẽ pha trà Thiết Quan Âm mà người thích nhất."
"Được,"
Hoằng Lịch mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Nàng khẽ giật mình vì hành động thân mật bất ngờ, rồi siết nhẹ lấy tay y, để y dắt mình vào trong.
Cánh cửa Diên Hi cung khép lại, che giấu một cặp tình nhân đang chìm đắm trong hạnh phúc. Nhưng nó cũng là cánh cửa của một cái bẫy đang từ từ sập xuống. Con thú săn đã vào được hang của con mồi, và nó sẽ không vội vàng. Nó sẽ từ từ vờn, từ từ thưởng thức, trước khi cắn vào yết hầu.
..........
Bên trong Diên Hi cung, không khí ấm áp và thân mật, khác hẳn sự lạnh lẽo, trang nghiêm ở chính điện của Lang Hoa. Như Ý tự tay pha trà. Nàng không để cung nữ làm. Nàng nói đó là trà dành cho người thương, phải tự tay pha mới gửi gắm được hết tấm lòng.
Hoằng Lịch ngồi trên chiếc sập gỗ lim, lười biếng tựa vào gối mềm, mỉm cười nhìn từng cử động của nàng. Nàng dùng chiếc kẹp tre gắp lá trà Thiết Quan Âm, dùng nước sôi để tráng ấm, rồi lại tráng chén. Từng động tác của nàng đều nhẹ nhàng, thanh thoát như một vũ điệu. Y không nói gì, chỉ im lặng quan sát. Y thích nhìn nàng như thế này, một vẻ đẹp sống động, đầy chăm chú, khác hẳn pho tượng băng ở cung Khôn Ninh.
"Trà của người đây,"
nàng bưng chén trà nhỏ đến trước mặt y, đôi mắt lấp lánh ý cười.
"Cẩn thận nóng."
Y đón lấy chén trà, hơi nóng và hương thơm ngát lan tỏa vào lòng bàn tay. Y nhấp một ngụm. Vị trà đậm đà, hậu vị ngọt ngào.
"Ngon lắm,"
y nói.
"Tay nghề của Thanh Anh vẫn là tuyệt nhất."
Như Ý sung sướng ra mặt, đôi má lại ửng hồng. Nàng ngồi xuống bên cạnh y, không quá gần nhưng cũng không quá xa, một khoảng cách vừa đủ thân mật, vừa đủ giữ lễ.
Hoằng Lịch nhìn thấy cây đàn tỳ bà đặt trên giá ở góc phòng.
"Đã lâu rồi ta không được nghe nàng đàn,"
y nói, giọng có chút nuối tiếc giả tạo.
"Có thể vì ta mà gảy một khúc được không?"
Mắt Như Ý sáng lên. Nàng gật đầu không do dự. Được đàn cho người mình yêu nghe, còn gì hạnh phúc hơn nữa?
Nàng ôm lấy cây đàn, thử lại dây, rồi bắt đầu gảy.
Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, có chút ai oán, trầm buồn, như tiếng thở dài của một người mong nhớ trong đêm vắng. Đó là nỗi lòng của nàng suốt nửa tháng qua. Nàng gửi gắm tất cả vào tiếng đàn. Nàng gảy, đôi mắt khẽ nhắm lại, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, một thế giới chỉ có nàng và âm nhạc.
Hoằng Lịch ngồi đó, tay cầm chén trà, mắt không rời khỏi nàng. Y đang lắng nghe, nhưng không phải bằng tai, mà bằng đôi mắt của một con thú săn mồi. Y không nghe giai điệu. Y đang đọc nàng.
Nhìn nàng ta kìa... Dòng ý thức của y lạnh lẽo, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt say đắm bên ngoài. Nàng ta trút hết cả tâm can vào tiếng đàn. Thật trong suốt. Thật dễ đoán. Nỗi buồn vì bị ta lạnh nhạt. Sự cô đơn. Tất cả đều ở đó. Một tâm hồn không có chút phòng bị nào. Cứ phơi bày hết ra cho ta xem.
Như Ý không biết. Nàng chỉ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của y, và nàng nghĩ đó là sự đồng cảm, là tình yêu. Trái tim nàng ấm lại. Niềm vui và hy vọng dâng lên, và tiếng đàn của nàng cũng theo đó mà thay đổi. Tiết tấu trở nên nhanh hơn, réo rắt và nồng nàn. Giai điệu không còn ai oán nữa, mà là sự hân hoan của ngày tương phùng, là lời tỏ tình cháy bỏng của một trái tim đang yêu. Ngón tay nàng lướt trên dây đàn như những cánh bướm, gương mặt xinh đẹp ngập tràn hạnh phúc.
A, vui rồi đấy. Hoằng Lịch nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên. Nàng ta nghĩ ta đã trở về bên nàng. Nàng ta nghĩ tình yêu của chúng ta vẫn như xưa. Tốt. Cứ vui đi. Cứ hy vọng đi. Cảm xúc của nàng càng mạnh mẽ, thì khi bị ta đập vỡ, âm thanh của nó sẽ càng vang dội.
Nàng ta là một cây đàn. Một cây đàn hoàn hảo. Cha ta, các vị thái phó, cả triều đình này đều dạy ta cách trị quốc, cách dùng binh, cách cân bằng quyền lực. Nhưng không ai dạy ta cách chơi một loại nhạc cụ tinh xảo và phức tạp như một người đàn bà. Ta sẽ phải tự học. Và nàng, Thanh Anh à, nàng sẽ là bài học đầu tiên của ta. Ta sẽ học cách làm nàng vui, học cách khiến nàng rên rỉ vì khoái lạc... và rồi, ta sẽ học cách làm nàng khóc, học cách khiến nàng gào thét trong đau khổ. Ta sẽ chơi tất cả các nốt nhạc trên cơ thể và linh hồn nàng.
Tiếng đàn cuối cùng vang lên rồi tan vào không khí. Như Ý mở mắt ra, hơi thở có chút gấp gáp. Nàng nhìn Hoằng Lịch, chờ đợi.
"Tuyệt vời,"
y nói, giọng khàn đi.
"Thanh Anh, tiếng đàn của nàng... đã chạm đến tận cùng trái tim ta."
Y không nói dối. Nó thật sự đã chạm đến y, nhưng không phải trái tim, mà là sự tàn độc của y.
Y đặt chén trà xuống, vươn tay kéo nàng lại. Như Ý ngã vào lồng ngực rắn chắc của y. Y ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào mái tóc thơm mùi hoa quế của nàng.
"Ta nhớ nàng,"
y thì thầm.
"Những ngày qua, phải đóng kịch với đám người kia, ta mệt mỏi quá. Chỉ có ở bên nàng, ta mới thực sự là chính mình."
Như Ý xúc động đến mức không nói nên lời, chỉ biết siết chặt lấy tấm lưng rộng của y. Nàng hoàn toàn tin tưởng.
"Thanh Anh,"
y gọi.
"Nàng còn nhớ cái cây táo ở góc vườn trong Viên Minh Viên không? Cái cây mà hồi nhỏ chúng ta hay trèo lên ấy?"
Y bắt đầu khơi lại những kỷ niệm. Y kể về lần đầu họ gặp nhau, về lần y trốn học bị phạt và nàng đã lén mang bánh ngọt đến cho y, về những bí mật mà chỉ hai người họ biết. Mỗi một ký ức được kể ra là một sợi dây vô hình trói chặt lấy trái tim Như Ý, khiến nàng hoàn toàn mất đi cảnh giác.
Nàng đang ở trong vòng tay của người đàn ông nàng yêu nhất, nghe y kể lại những kỷ niệm ngọt ngào nhất. Nàng cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Nàng không hề biết rằng, đó không phải là vòng tay của tình yêu. Đó là vòng tay của một con mãng xà, đang từ từ siết chặt lấy con mồi, trước khi nuốt chửng. Màn dạo đầu của sự giả dối, đã hoàn tất.
.............
Vòng tay Hoằng Lịch siết chặt lấy Như Ý. Y không cần phải nói thêm lời nào nữa. Màn kịch của những ký ức ngọt ngào đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của nó, đã dỡ bỏ hoàn toàn mọi bức tường phòng ngự trong lòng nàng. Giờ đây, nàng hoàn toàn là của y, mềm mại và tin tưởng.
Y khẽ nâng cằm nàng lên. Thay vì một nụ hôn chiếu lệ như với Lang Hoa, y đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, chậm rãi và đầy đòi hỏi. Lưỡi y nhẹ nhàng tách môi nàng ra, trêu đùa, rồi mới tiến vào bên trong.
Như Ý khẽ rên lên một tiếng. Một tiếng rên ngọt ngào, đầy hưởng ứng. Nàng đáp lại nụ hôn của y một cách mãnh liệt. Lưỡi của hai người quấn lấy nhau, một vũ điệu của đam mê đã bị dồn nén từ lâu. Y có thể nếm được vị trà Thiết Quan Âm và vị ngọt tự nhiên trong miệng nàng. Y có thể cảm nhận được cơ thể nàng đang nóng lên trong vòng tay y.
Bàn tay y không còn chỉ ôm hờ nữa. Nó bắt đầu cuộc khám phá quen thuộc. Nó lướt dọc theo tấm lưng ong, cảm nhận từng đốt xương sống của nàng. Nó luồn vào trong mái tóc đen mượt, siết nhẹ. Y dứt khỏi nụ hôn, bắt đầu di chuyển xuống dưới, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, cắn nhẹ vào vành tai nhạy cảm.
"Ưm... Hoằng Lịch..."
Nàng rên rỉ, giọng nói đã khàn đi vì ham muốn.
Đúng rồi. Cái tên đó. Hoằng Lịch nghĩ, trong khi miệng vẫn đang gặm nhấm làn da mềm mại của nàng. Hãy gọi tên ta. Hãy rên rỉ vì ta. Âm thanh của sự khoái lạc thật sự... đã lâu rồi ta chưa được nghe.
Y bắt đầu cởi bỏ y phục của nàng. Từng lớp áo lụa được trút bỏ, để lộ ra một cơ thể không quá nở nang như Di Tần, cũng không quá mong manh như Tô Vân Nhi. Cơ thể Như Ý cân đối một cách hoàn hảo, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân. Cặp vú không quá lớn nhưng săn chắc, đầu vú hồng hào đang dựng đứng lên vì kích thích. Vòng eo thon gọn và cặp mông tròn lẳn.
Y cũng nhanh chóng trút bỏ y phục của mình. Hai cơ thể trần trụi áp vào nhau. Như Ý khẽ rùng mình khi cảm nhận được những thớ cơ rắn chắc và hơi nóng hừng hực tỏa ra từ người y. Y đè nàng xuống chiếc giường mềm mại, chống tay hai bên và nhìn sâu vào mắt nàng.
"Thanh Anh,"
y gọi, giọng trầm khàn.
"Nàng đẹp lắm."
Y không nói dối. Nàng thật sự rất đẹp, đặc biệt là lúc này, khi gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước vì đam mê.
Y cúi xuống, bắt đầu bữa tiệc của mình. Y bú mút cặp vú của nàng một cách say sưa, một tay vân vê đầu vú bên kia, tay còn lại lướt xuống vùng tam giác bí ẩn. Y dùng những ngón tay điêu luyện của mình, trêu đùa bên ngoài rồi từ từ tiến vào bên trong. Lỗ lồn của Như Ý đã ướt sũng, co bóp liên hồi để chào đón y.
"A...a...a... Hoằng Lịch... nhanh lên... em muốn..."
Nàng bắt đầu van xin, hai chân quấn chặt lấy hông y, cơ thể uốn cong như một con tôm.
Những tiếng rên của nàng trong trẻo, không một chút giả tạo. Đó là âm thanh của khoái lạc thuần túy. Nó vừa khiến Hoằng Lịch thỏa mãn, lại vừa khơi dậy sự tàn độc trong y.
Nghe nàng ta rên kìa. Thật ngọt ngào. Một bản nhạc hoàn hảo. Nhưng một bản nhạc hay thì phải có đủ các nốt trầm bổng. Đây mới chỉ là những nốt cao vui vẻ. Ta tự hỏi, những nốt trầm của sự đau khổ, của sự nhục nhã, khi được chơi trên nhạc cụ này, nó sẽ bi ai và tuyệt vời đến mức nào?
Y đưa con cặc đã cương cứng đến cực điểm của mình đến cửa lồn nàng, chà xát nhẹ.
"Nàng muốn cái gì?" Y thì thầm, cố tình trêu chọc.
"Em muốn... cặc của người... Em muốn cặc của Hoằng Lịch... làm ơn... địt em đi...!"
Nàng gào lên trong cơn mê dại.
"Được thôi."
Y thúc mạnh hông. Con cặc của y tiến vào trong nàng, lấp đầy nàng một cách hoàn hảo. Nàng hét lên một tiếng vì sung sướng, cái lồn co thắt lại, siết chặt lấy y.
Đây rồi. Cái cảm giác này. Một sự hòa quyện thật sự. Hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo của Lang Hoa hay sự sợ hãi của Lý Ngọc.
Hoằng Lịch bắt đầu địt. Y không làm tình một cách máy móc. Y như một vũ công, dẫn dắt bạn nhảy của mình. Y chậm rãi, sâu lắng, rồi lại nhanh và dồn dập. Y nhìn thẳng vào mắt nàng, quan sát từng biểu cảm, từng cái nhíu mày, từng nụ cười sung sướng của nàng.
Nhìn xem. Khi ta thúc vào điểm này, đồng tử nàng giãn ra. Khi ta di chuyển hông theo góc này, nàng lại rên to hơn. Thật thú vị. Cơ thể nàng như một tấm bản đồ kho báu, và ta đang từ từ vẽ lại nó trong đầu. Ta sẽ ghi nhớ tất cả. Ta sẽ ghi nhớ những nơi khiến nàng sung sướng nhất, chỉ để một ngày nào đó, ta có thể dùng chính những nơi đó để khiến nàng đau đớn nhất.
Họ đổi tư thế. Nàng ngồi trên người y, chủ động nhún nhảy. Mái tóc đen của nàng xõa xuống, cọ vào lồng ngực y. Cặp vú của nàng nảy lên theo từng nhịp. Nàng là một nữ thần của dục vọng, xinh đẹp và hoang dại.
"Á... á... sướng quá... Hoằng Lịch... sâu hơn nữa...!"
Nàng rên rỉ, hai tay chống lên ngực y.
Y đáp lại, vươn người lên, hôn lấy đôi môi đang sưng mọng của nàng, tay bóp nát cặp mông đang nhấp nhô trên người y. Y lật người nàng lại, chuyển sang tư thế doggy, thúc vào từ phía sau một cách mạnh bạo.
"A...a...a..."
Cơn cực khoái của nàng ập đến. Cả người nàng co giật, lỗ lồn co thắt điên cuồng quanh cặc y. Cảm giác đó quá mãnh liệt, cũng đẩy Hoằng Lịch đến giới hạn.
Y gầm lên một tiếng như một con thú, ôm chặt lấy eo nàng, rồi thúc những cú cuối cùng như vũ bão.
"Thanh Anh...!"
Y gầm tên nàng, rồi bắn. Dòng tinh dịch nóng bỏng, mạnh mẽ phun thẳng vào sâu trong tử cung nàng, lấp đầy nàng bằng tình yêu giả dối và những mầm mống của sự hủy diệt sau này. Y bắn rất nhiều, rất lâu, như muốn trút hết tất cả sự đam mê chân thật và cả những toan tính bệnh hoạn của mình vào trong cơ thể nàng.
Y gục xuống lưng nàng, cả hai cùng thở dốc, da thịt dính vào nhau vì mồ hôi. Trong khoảnh khắc đó, sự yên tĩnh bao trùm, chỉ còn lại tiếng tim đập và hơi thở hổn hển. Trên bề mặt, đó là một tàn cuộc hoàn hảo của một cuộc làm tình đầy đam mê.
Nhưng trong tâm trí Hoằng Lịch, y biết, đây không phải là tàn cuộc.
Đây chỉ là màn dạo đầu cho một vở kịch lớn hơn rất nhiều.
..............
Tàn cuộc. Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người và mùi hương nồng nàn của da thịt, mồ hôi và tinh dịch hòa quyện vào nhau.
Hoằng Lịch không rút ra ngay. Y gục đầu vào hõm cổ của Như Ý, cảm nhận mùi hương quen thuộc của nàng và hơi ấm từ cơ thể mềm mại dưới thân. Một phần nào đó trong y, một phần rất nhỏ, rất sâu thẳm, cũng đang cảm thấy một sự bình yên thật sự. Cái cảm giác hòa hợp này, sự đam mê chân thật này, là thứ y không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác.
Nhưng phần lớn hơn, phần con quỷ đang lớn dần trong y, lại đang phân tích cảm giác đó một cách lạnh lùng. Đây là điểm yếu của ta. Sự thoải mái này. Tình cảm này. Nó khiến ta mềm yếu. Nó phải bị phá hủy.
Y từ từ trượt người xuống, nằm xuống bên cạnh nàng, nhưng vẫn giữ nàng trong vòng tay mình. Như Ý rúc đầu vào lồng ngực rắn chắc của y, những ngón tay thon dài vẽ những vòng tròn vô định trên da thịt y.
"Những ngày qua..."
giọng nàng vang lên, khàn đặc và có chút nức nở.
"Thiếp... thiếp đã rất lo lắng. Thiếp đã nghĩ người đã quên thiếp rồi."
Hoằng Lịch siết chặt vòng tay hơn một chút. Y cúi xuống, hôn lên mái tóc nàng.
"Đừng ngốc nữa,"
y nói, giọng dịu dàng như nước.
"Ta bận rộn đến mấy cũng luôn nghĩ về nàng. Cả cái vương phủ này, chỉ có nơi của nàng là khiến ta cảm thấy như được về nhà."
Một lời nói dối hoàn hảo.
Như Ý hoàn toàn tin tưởng. Nàng ngẩng lên, đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhưng đã lấp lánh niềm hạnh phúc.
"Chỉ cần có câu nói này của người, thiếp có phải chờ bao lâu nữa cũng cam lòng. Chỉ cần ở bên A ca, thiếp mới cảm thấy mình thực sự đang sống."
"Ta cũng vậy,"
y đáp, nhìn sâu vào mắt nàng.
"Nàng là nơi duy nhất ta có thể cởi bỏ mọi gánh nặng, là ánh trăng sáng duy nhất trong thế giới đầy bóng tối của ta. Hãy tin ta, Thanh Anh. Mãi mãi là như vậy."
Y lại cúi xuống, cho nàng một nụ hôn sâu nữa, một nụ hôn để đóng lại giao kèo, để niêm phong lời nói dối. Như Ý, mệt mỏi sau cơn hoan lạc và hoàn toàn yên lòng sau những lời hứa hẹn, từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay y, khóe môi vẫn còn nở một nụ cười mãn nguyện.
Hoằng Lịch nằm đó, im lặng, lắng nghe hơi thở đều đều của nàng. Y không ngủ. Y đang quan sát.
Y nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của nàng. Y nhìn hàng mi cong vút. Y nhìn đôi môi sưng mọng sau những nụ hôn cuồng nhiệt. Nàng hoàn toàn không một chút phòng bị, hoàn toàn tin tưởng vào y, vào con quỷ đang ôm lấy mình.
Và dòng ý thức lạnh lẽo, tàn nhẫn của y lại bắt đầu tuôn chảy.
Nàng ta tin rồi. Nàng ta đã nuốt trọn từng lời nói dối của ta. Trái tim của một người đàn bà, hóa ra lại dễ chinh phục đến vậy. Chỉ cần cho họ thứ họ muốn nghe, họ sẽ sẵn sàng dâng hiến tất cả.
Nhìn nàng ta ngủ kìa. Thật bình yên. Thật trong sáng. Một bản nhạc hoàn hảo. Hôm nay, ta đã chơi những nốt nhạc của tình yêu và đam mê. Giai điệu đó thật đẹp, đến mức chính ta cũng suýt bị nó mê hoặc.
Nhưng một nhạc công bậc thầy thì phải chơi được tất cả các nốt nhạc. Ta đã biết cách làm nàng rên rỉ vì sung sướng. Bây giờ, ta lại càng tò mò hơn. Ta muốn biết làm cách nào để nàng phải khóc vì đau khổ. Ta muốn nghe tiếng nàng gào thét vì bị phản bội. Ta muốn thấy đôi mắt trong veo này ngập tràn sự tuyệt vọng.
Y khẽ đưa tay lên, vuốt ve gò má mềm mại của nàng. Một cử chỉ đầy yêu thương, nhưng ý nghĩ đằng sau nó lại là của một con quỷ.
Ngủ đi, ánh trăng của ta. Ngủ cho thật ngon.
Vì khi nàng tỉnh dậy, ác mộng sẽ thực sự bắt đầu. Ta sẽ dạy cho nàng những bản nhạc mới. Bản nhạc của sự ghen tuông. Bản nhạc của sự nghi ngờ. Bản nhạc của sự nhục nhã.
Và ta, sẽ là khán giả duy nhất, lắng nghe những tiếng gào thét tuyệt đẹp của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip