Chương 7: Bộ Thiệt

Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm len qua khe hở của tấm rèm lụa, chiếu một vệt sáng vàng óng lên sàn nhà. Hoằng Lịch tỉnh giấc. Y không mở mắt ngay, mà nằm im, lắng nghe. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ và tiếng thở đều đều, nhẹ nhàng của người đang nằm trong vòng tay y.

Y khẽ cúi đầu. Gương mặt say ngủ của Như Ý hiện ra, bình yên và không một chút phòng bị. Vài lọn tóc mai mềm mại lòa xòa trên gò má ửng hồng của nàng. Đôi môi mỏng hơi hé mở, và khóe miệng dường như vẫn còn vương lại một nụ cười hạnh phúc. Y siết nhẹ vòng tay, kéo nàng lại gần hơn, hít một hơi thật sâu mùi hương hoa quế thoang thoảng trên tóc nàng, hòa cùng mùi da thịt ấm áp sau một đêm quấn quýt.

Một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng Hoằng Lịch. Một phần trong y, cái phần người vẫn còn sót lại, cảm thấy một sự bình yên thật sự. Nàng là người duy nhất có thể mang lại cho y cảm giác này. Nàng là ký ức, là sự ấm áp, là nơi trú ẩn.

Nhưng con quỷ bên trong y lại đang gầm gừ. Nó nhìn sự bình yên đó, sự trong sáng đó, và nó chỉ muốn xé nát ra, vấy bẩn nó bằng mọi thứ dơ dáy nhất. Nó thì thầm vào tai y: Đây chính là điểm yếu của ngươi. Hãy hủy diệt nó trước khi nó hủy diệt ngươi.

Y khẽ vuốt lọn tóc mai ra khỏi má nàng. Cử chỉ đó đánh thức nàng. Như Ý khẽ cựa mình, hàng mi cong vút run run rồi từ từ mở ra. Đôi mắt nàng ban đầu còn có chút mơ màng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của y đang ở ngay trước mặt, nó liền sáng lên rạng rỡ.

"A ca..."

nàng thì thầm, giọng nói còn ngái ngủ, ngọt ngào như mật.

"Người vẫn còn ở đây."

"Ta có thể đi đâu được chứ?"

y cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.

"Bị nàng quấn chặt như một con bạch tuộc thế này."

Như Ý đỏ mặt, khẽ đánh yêu vào ngực y.

"Người trêu thiếp."

Nàng rúc đầu vào lồng ngực y, cảm nhận sự vững chãi và hơi ấm quen thuộc.

"Đêm qua... thiếp rất vui."

"Ta cũng vậy,"

y nói, và trong khoảnh khắc đó, y gần như đã tin vào lời nói dối của chính mình.

Họ cứ nằm như vậy một lúc lâu, không nói gì, chỉ tận hưởng sự thân mật hiếm có. Một lúc sau, Tỏa Tâm ở bên ngoài khẽ cất tiếng:

"Chủ tử, đã đến giờ thiện canh điểm tâm rồi ạ."

Như Ý định ngồi dậy, nhưng Hoằng Lịch đã giữ nàng lại.

"Không cần,"

y nói vọng ra.

"Cứ mang vào đây. Hôm nay ta muốn dùng bữa sáng cùng Phúc tấn, ngay tại đây."

Tỏa Tâm ở bên ngoài kinh ngạc, nhưng vội vàng tuân lệnh. Chuyện A ca qua đêm ở Diên Hi cung đã là chuyện hiếm, việc cùng dùng bữa sáng ngay trong phòng ngủ lại càng là một ân sủng đặc biệt.

Một chiếc bàn thấp được mang vào, đặt ngay cạnh giường. Điểm tâm không quá cầu kỳ, chỉ có vài món đơn giản: một bát cháo tổ yến long nhãn, vài xửng dimsum nhỏ và một ấm trà Phổ Nhĩ. Nhưng không khí thì lại ấm áp vô cùng.

Họ ngồi đối diện nhau trên giường, vẫn mặc bộ y phục ngủ mỏng manh. Hoằng Lịch gắp một chiếc bánh bao nhỏ hình con thỏ, đưa đến bên miệng Như Ý.

"Nàng gầy quá rồi, ăn nhiều vào."

Như Ý vui vẻ há miệng nhận lấy, đôi mắt cong lại thành hình trăng khuyết. Nàng nhai một cách ngon lành, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn y, ánh mắt ngập tràn tình yêu và sự tin tưởng.

Y nhìn nàng ăn, và dòng ý thức lạnh lẽo lại bắt đầu chảy trong đầu.

Nhìn nàng ta kìa. Hoàn toàn không một chút nghi ngờ. Ta đút cho nàng bánh, nàng liền ăn. Ta nói lời ngọt ngào, nàng liền tin. Ta cho nàng một đêm hoan lạc, nàng liền dâng hiến cả linh hồn.

Y cũng gắp một miếng bánh, đưa lên miệng. Nếu bây giờ, thứ ta đưa cho nàng không phải là bánh, mà là một ly thuốc độc, liệu nàng có uống không? Chắc là có. Chỉ cần ta nói rằng đó là rượu giao bôi của tình yêu.

Y vừa nghĩ, vừa mỉm cười dịu dàng với nàng.

Bữa ăn kết thúc, các cung nữ lại lặng lẽ vào dọn dẹp rồi lui ra, trả lại không gian riêng tư cho hai người. Như Ý, cảm thấy hơi no, lười biếng tựa đầu vào vai Hoằng Lịch.

"Giá như ngày nào cũng được như thế này,"

nàng thì thầm, giọng nói đầy mơ mộng.

"Sẽ được thôi,"

Hoằng Lịch đáp, tay y bắt đầu vuốt ve tấm lưng mịn màng của nàng.

"Chỉ cần nàng luôn ngoan ngoãn, luôn nghe lời ta."

Câu nói đó đầy ẩn ý, nhưng Như Ý, trong cơn hạnh phúc, lại không nhận ra. Nàng chỉ gật đầu, dụi mặt vào vai y như một con mèo nhỏ.

Không khí trong phòng dần dần nóng lên. Bữa sáng ngọt ngào đã xong. Giờ là lúc cho món tráng miệng. Bàn tay của Hoằng Lịch không còn chỉ vuốt ve nữa, nó bắt đầu trượt xuống thấp hơn. Y bắt đầu một nụ hôn mới, nồng nàn và sâu lắng. Màn kịch đã được dựng lên hoàn hảo.

Con thú đã cho con mồi ăn no cỏ non. Giờ là lúc nó bắt đầu vạch ra những chiếc nanh sắc nhọn.

............

Sự dịu dàng sau bữa điểm tâm nhanh chóng được thay thế bằng một ngọn lửa quen thuộc. Hoằng Lịch kéo Như Ý ngã xuống giường, vùi mặt vào hõm cổ nàng và bắt đầu một nụ hôn mới. Nụ hôn này không còn vẻ khoan thai của buổi sáng, mà đầy gấp gáp, chiếm hữu. Y hôn như một kẻ chết đói vừa tìm thấy nguồn nước.

Như Ý vui vẻ đáp lại. Nàng yêu sự mãnh liệt này của y. Nàng vòng tay qua cổ y, siết chặt, để cho lưỡi y khuấy đảo trong miệng mình. Bàn tay y không còn chỉ vuốt ve nữa. Nó luồn vào trong lớp áo ngủ mỏng manh của nàng, tìm đến cặp vú mềm mại, se nhẹ đầu vú khiến nàng khẽ rên lên một tiếng.

"Ưm..."

Cả cơ thể nàng mềm nhũn, hoàn toàn đầu hàng trước sự tấn công đầy đam mê của y. Y lật người nàng lại, đè y lên trên, hai cơ thể trần truồng lại một lần nữa cọ xát vào nhau. Con cặc của y, đã sớm cương cứng trở lại, đang cọ vào giữa hai đùi non của nàng, nóng hổi và đầy hứa hẹn.

Nàng rên rỉ, hai chân khẽ dạng ra, sẵn sàng đón nhận y. Nàng muốn y. Nàng muốn y lấp đầy nàng một lần nữa, muốn lại được chìm đắm trong cơn hoan lạc tuyệt vời như đêm qua.

Nhưng Hoằng Lịch không làm vậy.

Y vẫn hôn nàng, vẫn vuốt ve, nhưng có một điều gì đó khác lạ. Bàn tay đang xoa nắn bầu vú của nàng di chuyển lên trên, luồn vào mái tóc, giữ lấy gáy của nàng. Và rồi, y bắt đầu một hành động kỳ lạ. Y từ từ, nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát, đẩy đầu nàng xuống thấp hơn.

Như Ý, trong cơn mê dại, vẫn làm theo. Nàng nghĩ y muốn hôn lên ngực nàng. Nhưng không. Y tiếp tục đẩy. Đầu nàng lướt qua lồng ngực rắn chắc, qua cơ bụng sáu múi săn lại của y.

Nàng bắt đầu cảm thấy bối rối. Y muốn làm gì?

Y vẫn tiếp tục đẩy. Cho đến khi, mặt nàng ở ngay tại hạ bộ của y. Con cặc khổng lồ, nóng rực của y đang áp thẳng vào má nàng qua lớp quần lụa mỏng.

Như Ý sững người. Toàn thân nàng cứng lại. Sự ham muốn trong người nàng như bị dội một gáo nước lạnh. Nàng hiểu rồi. Nàng hiểu y muốn gì rồi.

Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay của y vẫn giữ chặt lấy gáy nàng, không cho nàng thoát ra.

"Hoằng Lịch..."

nàng thì thầm, giọng nói đã mất đi sự say đắm, chỉ còn lại sự hoang mang.

Hoằng Lịch nhìn sâu vào mắt nàng. Vẻ mặt y vẫn còn nét đam mê, nhưng trong ánh mắt đã có một sự đòi hỏi lạnh lùng. Y không nói gì. Y chỉ khẽ thúc hông, để cho nàng cảm nhận rõ hơn sự cứng rắn và kích thước của nó qua lớp vải.

Rồi, y mới thì thầm, giọng nói khàn đặc như một lời dụ dỗ của quỷ dữ.

"Thanh Anh... dùng miệng của nàng đi..."

Một tia sét như đánh thẳng vào đầu Như Ý. Tai nàng ù đi. Dù đã lờ mờ đoán ra, nhưng khi nghe chính miệng y nói ra yêu cầu đó, nàng vẫn không khỏi kinh hoàng.

Dùng miệng...

Đó là hành vi của hạng kỹ nữ hạ đẳng nhất ở các kỹ viện, là việc của những con hát mua vui cho đàn ông. Nàng là Trắc phúc tấn của Bảo Thân vương, là con cháu của dòng họ Ô Lạp Na Lạp cao quý, sao có thể... sao có thể làm một việc dâm tiện và nhục nhã như vậy?

"Không..." Nàng buột miệng, vội vàng lắc đầu, cố gắng đẩy người ra khỏi y.

"A ca... đừng... Nơi đó... nơi đó không sạch..."

Nàng viện ra một cái cớ, một lý do mà bất kỳ người phụ nữ khuê các nào cũng sẽ dùng. Đó là cách nói giảm nói tránh cho hai từ "ghê tởm".

Không khí trong phòng đột ngột đông cứng lại.

Sự đam mê trên gương mặt Hoằng Lịch tan biến. Bàn tay đang giữ gáy nàng cũng từ từ buông ra. Y ngồi thẳng dậy, kéo nàng ngồi dậy theo. Y không nhìn nàng, chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt.

Sự im lặng bao trùm, còn đáng sợ hơn cả một lời quát mắng.

Như Ý thấy y như vậy, trong lòng hoảng hốt. Nàng biết mình đã làm y giận. Bàn tay nhỏ bé của nàng rụt rè nắm lấy tay áo y.

"A ca... thiếp... thiếp không có ý đó..."

Hoằng Lịch lúc này mới từ từ quay đầu lại. Nụ cười đã biến mất, chỉ còn lại một vẻ mặt lạnh lùng, xa cách. Ánh mắt y nhìn nàng, không còn là ánh mắt của một người tình, mà là của một người xa lạ, một sự thất vọng sâu sắc.

Sự ngọt ngào của cả buổi sáng, đã tan thành mây khói.

............

Hoằng Lịch không nổi giận. Y chỉ im lặng. Nhưng sự im lặng của y còn đáng sợ hơn ngàn lời quát mắng. Y từ từ rút tay về, ngồi thẳng dậy, tạo ra một khoảng cách lạnh lẽo giữa hai người. Y nhìn đi nơi khác, về phía cành lạp mai đang cắm trong bình ngọc, vẻ mặt thoáng một nỗi thất vọng và tổn thương sâu sắc.

"Ta hiểu rồi,"

y nói, giọng nói trầm xuống, không còn một chút hơi ấm.

"Trong mắt nàng, ta cũng chỉ là một kẻ dơ bẩn."

Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim Như Ý. Nàng hoảng hốt.

"Không... A ca, thiếp không có ý đó! Thiếp chỉ là..."

"Nàng chỉ là cảm thấy ghê tởm, phải không?"

Y quay lại nhìn nàng, ánh mắt không còn là của một người tình, mà là của một kẻ bị phản bội.

"Ta cứ ngỡ, giữa chúng ta không có bí mật, không có khoảng cách. Ta muốn dâng hiến tất cả mọi thứ của ta cho nàng, và cũng muốn nàng có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của ta, dù là sạch sẽ hay dơ bẩn. Nhưng có lẽ ta đã sai."

Y đứng dậy, định mặc lại áo.

"Những con điếm ở Bát Đại Hồ Đồng, người ta chỉ cần ném cho chúng vài đồng bạc, chúng sẵn lòng làm mọi thứ. Ta cứ ngỡ tình yêu của chúng ta còn đáng giá hơn bạc vàng..."

"Đừng đi!"

Như Ý vội vàng níu tay y lại, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng. Lời nói của y, sự so sánh đó, đã hoàn toàn đánh sụp sự phòng ngự của nàng. Nàng thà chết còn hơn bị y coi thường, bị y nghĩ rằng tình yêu của mình không đủ lớn.

"Thiếp... thiếp xin lỗi... A ca, đừng giận thiếp... Thiếp sẽ làm... Thiếp sẽ làm mà..."

Tâm trí nàng đang gào thét "Không!", nhưng trái tim nàng lại không thể chịu đựng được vẻ mặt đau khổ của y. Nàng yêu y. Yêu đến mức có thể vứt bỏ cả liêm sỉ, cả những lễ giáo đã ăn sâu vào máu thịt mình.

Hoằng Lịch nhìn xuống đôi mắt đẫm lệ của nàng. Y biết mình đã thắng. Y ngồi lại xuống giường, kéo nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc nàng.

"Ta không muốn ép nàng, Thanh Anh,"

y nói, giọng lại trở nên dịu dàng.

"Ta chỉ muốn nàng hiểu rằng, ta yêu nàng. Yêu tất cả của nàng. Và ta cũng muốn nàng yêu tất cả của ta. Kể cả... nơi này."

Y cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, đặt lên con cặc đang cương cứng của mình.

Như Ý khóc nấc lên một tiếng, nhưng không rụt tay lại nữa. Nàng đã thua. Nàng từ từ, chậm rãi, cúi đầu xuống, trong lòng là một cơn bão của sự xấu hổ, ghê tởm và một tình yêu mù quáng.

Đôi môi mềm mại của nàng ngập ngừng chạm vào quy đầu nóng rực. Cả người nàng run lên. Y không thúc giục, chỉ khẽ đặt tay lên gáy nàng, như một sự trấn an.

Nàng bắt đầu một cách vụng về. Nàng chỉ dám dùng môi, rồi lại dùng lưỡi một cách rụt rè. Hoằng Lịch nhắm mắt lại, khẽ rên lên một tiếng.

"Ừm... đúng rồi..."

y thì thầm, giọng nói như có ma lực.

"Thanh Anh của ta thông minh lắm... Nàng thấy không? Nó đâu có bẩn. Nó là một phần của ta. Là nơi chứa đựng tất cả tình yêu của ta dành cho nàng."

Y đang tái định hình lại hành vi này trong đầu nàng, biến một sự dâm tiện thành một hành động yêu thương. Như Ý, trong sự hỗn loạn, bắt đầu tin vào điều đó. Nàng dần trở nên dạn dĩ hơn. Nàng cố gắng ngậm nó sâu hơn, bắt chước những gì nàng lờ mờ nghe được từ các ma ma già. Lưỡi của nàng bắt đầu di chuyển một cách có chủ đích hơn.

"A...a... giỏi lắm... Thanh Anh... lưỡi của nàng... thật tuyệt..."

Hoằng Lịch bắt đầu rên rỉ, những tiếng rên đầy thỏa mãn và khích lệ.

Mỗi tiếng rên của y lại như một lời khen, một sự công nhận, khiến Như Ý càng cố gắng hơn. Nàng không còn nghĩ đến sự nhục nhã nữa. Nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải làm cho y vui lòng.

Hoằng Lịch không còn ngồi yên. Y bắt đầu di chuyển hông, một cách chậm rãi, dẫn dắt. Y bắt đầu địt vào miệng nàng.

"Ọe..."

Nàng ọe khan khi con cặc của y chạm vào cuống họng. Nước mắt lại trào ra.

"Ngoan nào,"

y dỗ dành, tay vẫn giữ chặt gáy nàng.

"Một chút nữa thôi. Ta sắp chịu không nổi rồi."

Y tăng tốc. Cổ họng Như Ý bị con cặc của y tra tấn, nhưng nàng không dám dừng lại. Nàng chỉ biết nhắm mắt, chịu đựng và phục tùng. Tiếng rên của y trở nên gấp gáp hơn, hơi thở hổn hển. Y siết chặt lấy mái tóc nàng, cơ thể căng cứng lại.

"Thanh Anh... ta sắp... ta sắp ra rồi...!"

y gầm gừ.

Như Ý định nhổ ra, nhưng y đã giữ chặt lấy đầu nàng.

"Nuốt đi,"

y ra lệnh, giọng nói không còn dịu dàng nữa, mà là một mệnh lệnh tuyệt đối.

"Nuốt trọn tình yêu của ta."

Trước khi nàng kịp phản ứng, một dòng lũ nóng hổi, đặc quánh đã phun thẳng vào sâu trong cổ họng nàng.

"Ọe... ực..."

Nàng không thở được. Cổ họng nàng bị lấp đầy bởi thứ chất lỏng tanh nồng. Nàng cố gắng nuốt xuống trong vô thức, nước mắt và nước bọt hòa cùng tinh dịch, tạo thành một cảm giác kinh tởm không thể tả. Y vẫn giữ chặt lấy đầu nàng cho đến khi y bắn ra hết giọt cuối cùng.

Cuối cùng, y cũng buông tha.

Như Ý lập tức bò ra xa, ho sặc sụa, mặt mũi tái mét. Nàng gục xuống bên mép giường, nôn khan. Nàng đã nuốt. Nàng đã thực sự nuốt nó. Một cảm giác bị vấy bẩn, bị hủy hoại hoàn toàn xâm chiếm lấy nàng.

Bài học đầu tiên về sự phục tùng nhục nhã, đã hoàn tất.

.........

Như Ý gục bên mép giường, ho đến co rút cả ruột gan. Nàng không nôn ra được gì, chỉ có những dòng nước mắt tủi nhục và ghê tởm không ngừng tuôn chảy. Cảm giác bị vấy bẩn lan tỏa khắp cơ thể, từ cổ họng bỏng rát cho đến tận cùng linh hồn. Nàng cảm thấy mình không còn trong sạch nữa. Nàng đã làm một việc mà chính nàng cũng khinh bỉ nhất.

Hoằng Lịch không để nàng chìm trong sự dằn vặt đó quá lâu. Y bước tới, quỳ xuống bên cạnh nàng, kéo cơ thể đang run rẩy của nàng vào lòng. Y ôm nàng thật chặt, thật ấm áp.

"Xong rồi... xong rồi..."

y thì thầm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của nàng.

"Ngoan lắm, Thanh Anh của ta. Nàng dũng cảm lắm."

Như Ý khóc nấc lên trong lồng ngực y.

"Thiếp... thiếp bẩn quá... Hoằng Lịch ơi... thiếp bẩn quá rồi..."

"Không,"

y nói, giọng nói đầy quả quyết và chân thành. Y nâng gương mặt đẫm lệ của nàng lên, dùng tay áo lụa của mình nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt và cả vệt tinh dịch còn vương trên khóe môi nàng.

"Nàng không bẩn. Nàng là người trong sạch nhất, cao quý nhất trong lòng ta. Đừng bao giờ nghĩ như vậy."

Y nhìn sâu vào mắt nàng, một ánh nhìn đầy yêu thương và có cả một chút xót xa.

"Ta xin lỗi,"

y nói.

"Ta xin lỗi vì đã ép nàng. Ta chỉ là... ta quá yêu nàng. Ta muốn được hòa làm một với nàng theo mọi cách có thể. Ta muốn nàng chấp nhận cả những phần đen tối nhất, xấu xí nhất của ta. Và nàng đã làm được. Nàng đã vì yêu ta mà làm một việc mà không người phụ nữ nào khác có thể làm."

Y đang nói dối. Y đang bóp méo sự thật. Y đang biến một hành vi chiếm đoạt và sỉ nhục thành một sự hy sinh cao cả của tình yêu.

"Nàng thấy không?"

Y tiếp tục, giọng nói như có ma lực.

"Đây chính là minh chứng. Tình yêu của chúng ta đã vượt qua cả những lễ giáo tầm thường, vượt qua cả sự sạch sẽ hay dơ bẩn. Đây là bí mật của riêng chúng ta. Là một sự gắn kết mà không ai có thể hiểu được."

Như Ý, trong sự hỗn loạn và đau khổ, bắt đầu bị những lời lẽ đó mê hoặc. Có thật không? Có phải vì nàng quá yêu y nên mới làm được như vậy không? Có phải đây không phải là sự nhục nhã, mà là một minh chứng cho tình yêu của họ? Tâm trí nàng, vốn đã bị lung lay, bắt đầu bám víu vào lời giải thích ngọt ngào đó như một kẻ chết đuối vớ được cọc.

"Thật... thật vậy sao?"

nàng thút thít hỏi lại.

"Thật,"

y khẳng định chắc nịch. Y cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, trân trọng, như đang hôn lên một thánh vật.

"Ta yêu nàng. Yêu cả sự hy sinh này của nàng."

Y bế nàng lên, đặt lại ngay ngắn lên giường, kéo chăn gấm đắp cho nàng. Y không làm tình nữa. Y chỉ nằm đó, ôm nàng vào lòng, để cho nàng khóc cho đến khi mệt lả đi trong vòng tay y. Y diễn vai một người tình bao dung, một người biết hối lỗi, một người trân trọng sự hy sinh của người mình yêu.

Một màn kịch hoàn hảo đến từng chi tiết.

Như Ý dần dần nín khóc. Nàng mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần. Nàng rúc đầu vào lồng ngực y, tìm kiếm sự an ủi và che chở. Nàng chọn tin vào lời nói dối của y, bởi vì sự thật quá tàn nhẫn để đối mặt. Nàng chọn tin rằng mình vừa làm một việc vĩ đại vì tình yêu, chứ không phải vừa bị vấy bẩn bởi dục vọng.

Khi hơi thở của nàng đã trở nên đều đều, chìm vào một giấc ngủ mệt mỏi, Hoằng Lịch mới từ từ mở mắt ra trong bóng tối. Vẻ mặt yêu thương và hối lỗi biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và thỏa mãn của một kẻ đi săn.

Dòng ý thức của y tuôn chảy, lạnh như băng.

Vết nứt đầu tiên đã xuất hiện. Bức tường thành trì mang tên "liêm sỉ" của nàng, ta đã dùng chính tình yêu của nàng làm vũ khí để phá vỡ nó. Thật dễ dàng.

Hôm nay, nàng đã học được cách nuốt lấy tinh dịch của ta vì tình yêu. Ngày mai, nàng sẽ học được cách chấp nhận sự có mặt của kẻ khác trên giường của chúng ta, cũng vì tình yêu. Và rồi một ngày nào đó, nàng cũng sẽ học được cách quỳ gối van xin ta địt nàng, không phải vì tình yêu, mà chỉ vì bản năng thuần túy của một con điếm.

Ta sẽ từ từ, bóc trần nàng ra, lột bỏ hết mọi lớp vỏ lễ giáo, cho đến khi chỉ còn lại một linh hồn trần trụi, run rẩy và hoàn toàn thuộc về ta.

Y khẽ hôn lên mái tóc của nàng một lần cuối.

Ngủ đi, Thanh Anh của ta. Ác mộng, mới chỉ thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dryan2009