Chương 87
An Nam Ý ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn An Cảnh lo lắng đuổi theo hướng Lâm Thanh Yến rời đi. Cậu ta gọi "Anh cả", đáng tiếc đối phương không hề quay đầu lại.
Ngay sau đó, Tống Thư Mạn và An Lệnh Khang cũng vội vàng đuổi theo đi qua trước mặt cậu ta, nhưng lại không thèm liếc nhìn cậu ta một cái, "Ba mẹ..."
An Nam Ý trơ mắt nhìn bọn họ vượt qua, choáng váng và mất phương hướng, đầu óc trống rỗng ong ong.
Dường như vào lúc này, cậu ta đã mất đi ba mẹ và người anh trai luôn yêu thương mình.
Toàn thân cậu ta run rẩy, nắm đấm siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng lại không cảm nhận được gì Lâm Thanh Yến... Đều là lỗi của Lâm Thanh Yến!
Những tiếng bàn luận ồn ào xung quanh đã đưa An Nam Ý trở lại hiện thực. Cậu ta ngơ ngác nhìn những người xung quanh đang xem đều nhìn cậu ta với vẻ chán ghét và khinh thường.
Có người thậm chí còn lớn tiếng hét lên:
"An Nam Ý, cậu còn mặt mũi ở đây sao!"
"An gia xui xẻo tám đời mới gặp được cậu!"
.........
Cậu ta bị bao vây bởi những lời chửi rủa, An Nam Ý hoảng sợ nhìn họ, "Tôi không... Tôi không có." Cậu ta rốt cuộc cũng không chịu nổi lùi lại từng bước, sau đó quay người chạy về phía hậu trường.
Đến lúc này đạo diễn mới vội vàng cầm máy bộ đàm hô: “Mau, nhanh, điều khiển hiện trường, điều khiển hiện trường!”
Ba huấn luyện viên còn lại mới kịp phản ứng, lập tức bắt đầu trấn tĩnh cảm xúc của khán giả: “Mọi người, im lặng, im lặng, tôi hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng chương trình vẫn cần phải được ghi hình."
"Vậy bước tiếp theo của chúng ta là... à, là thống kê phiếu bầu của tất cả các thí sinh."
Cũng may, tất cả các màn trình diễn đều kết thúc, Bước tiếp theo là công bố thứ hạng bình chọn. Mọi người có mặt tại hiện trường, dù là huấn luyện viên, thực tập sinh hay khán giả đều lơ đãng.
Sau khi công bố bình chọn, buổi ghi hình chương trình này kết thúc, cũng không bị ảnh hưởng lớn bởi sự thay đổi đột ngột này.
Mọi người hẳn sẽ bận rộn quay lại để chia sẻ về vụ thu hoạch bất ngờ tối nay với gia đình và bạn bè hoặc lướt mạng.
Hot search đêm nay hoàn toàn bùng nổ.
...
Lâm Thanh Yến bước đi rất nhanh, thân thể không ngừng run rẩy, tim đập nhanh, hai mắt ươn ướt đỏ hoe, lộ ra đủ loại cảm xúc phức tạp.
Cậu rất sợ, cậu không còn bình tĩnh như về ngoài nữa. Chỉ chưa đầy mười phút trên sân khấu, lòng dũng cảm của cậu cạn kiệt.
Đầu óc cậu lúc này choáng váng, hơi thở ngày càng dồn dập, di chứng của vết thương vẫn còn đó, một lúc sau, cơ thể cậu bắt đầu run nhẹ, yếu ớt dựa vào tường.
"Cậu không sao chứ?" Lục Vũ Kỳ vội vàng đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cậu. "Cậu vẫn nên ngồi trên xe lăn..."
Lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Người đàn ông cao lớn mặc vest và đi giày da xuất hiện trước mặt họ, không nói một lời, cúi xuống bế Lâm Thanh Yến lên.
Hơi thở quen thuộc vây lấy Lâm Thanh Yến, cậu nhìn người đàn ông đẹp trai thành thục trước mặt, giống như một con tàu lạc đường trong chuyến hành trình và nhìn thấy ngọn hải đăng, trái tim treo lơ lửng của cậu cuối cùng cũng rơi xuống đất.
"Anh Phi, anh đến rồi..."
"Anh vẫn luôn ở đây." Cố Phi nhẹ nhàng an ủi, sau đó quan tâm nhìn người trong ngực, ôn nhu hỏi: "Sao vậy?
"Em chỉ hơi choáng váng thôi.” Giọng thanh niên có chút khàn khàn.
“Chúng ta trở về trước nhé?”
“Được.”
Sau khi nhìn thấy chàng trai trẻ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, trong hơi thở lạnh lùng giữa lông mày của người đàn ông hiện lên một khoảnh khắc mềm mại, hắn nói với Lục Vũ Kỳ: “Anh sẽ đưa cậu ấy về trước, vừa rồi cảm ơn đã giúp em ấy."
Nói xong, hắn ôm Lâm Thanh Yến rời đi.
Cố Phi bước rất nhanh, Lục Vũ Kỳ nhìn bóng dáng hắn biến mất, khẽ nhếch mép, tự nhủ: "Quên đi, tôi đại nhân đại lượng tha cho anh chuyện tám tệ tám mươi tám xu."
Lục thiếu gia mỉm cười, sau đó đút hai tay vào túi quần, thong thả tựa lưng vào tường, ánh mắt hơi cụp xuống, như đang lặng lẽ chờ đợi cái gì đó.
Một lúc sau, trong hành lang từ xa đến gần vang lên tiếng bước chân lộn xộn và vội vã.
Lục Vũ Kỳ liếc về hướng phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông luôn điềm tĩnh trước ống kính, vẻ mặt lo lắng, bước đi vội vã đi về phía này.
Anh nhìn thấy Lục Vũ Kỳ đứng ở phía trước, nhưng bên cạnh chỉ có một chiếc xe lăn trống, không có bóng dáng của Lâm Thanh Yến, nhìn xung quanh cũng không có ai.
Anh nhanh chóng bước tới, khẩn trương nắm lấy cánh tay của thiếu niên: "Yến Yến đâu? Tại sao em ấy không ở cùng cậu? Em ấy đi đâu rồi? Mau nói cho tôi biết!"
Giọng điệu của người đàn ông vừa khẩn trương vừa vội vàng, giọng nói run run. Lục Vũ Kỳ ngước mắt nhìn sang, phát hiện mắt An Cảnh đã đỏ hoe, bên trong ngập nước.
Vẻ mặt của Lục Vũ Kỳ dừng lại, y thực sự không có ý định nói với An Cảnh vì y cảm thấy tức giận và bất bình cho Lâm Thanh Yến, thậm chí còn muốn chế nhạo người đàn ông trước mặt:
An Nam Ý không phải là đứa em trai mà anh yêu thương nhất sao? Không phải lúc này anh nên đau lòng cho đứa em đó sao? Tới tìm Lâm Thanh Yến làm cái gì?
Nhưng lúc này, y không thể nói ra những lời này, sau khi dừng lại hai giây, thành thật nói: "Vừa rồi anh họ của tôi đã đưa cậu ấy đi."
"Anh họ của cậu? Cố Phi sao?
"Ừ"
Lúc này, Tống Thư Mạn và An Lệnh Khang cũng đuổi đến, vẻ mặt của họ giống hệt An Cảnh, vừa lo lắng vừa hoảng loạn, đặc biệt là Tống Thư Mạn.
"An Cảnh, Yến Yến đâu? Con có nhìn thấy thằng bé không?" An Lệnh Khang vội vàng nắm lấy cánh tay con trai lớn.
Người đứng đầu tập đoàn luôn bình tĩnh trong kinh doanh, không hề bối rối trước những thay đổi và trải qua vô số thăng trầm, giờ đây chỉ còn là một người ba luôn quan tâm đến con trai mình.
Tống Thư Mạn lo lắng đến run cả tay, “Không được, chúng ta phải đi tìm thằng bé ngay. Nhỡ đâu một mình thằng bé sẽ xảy ra chuyện gì thì sao…”
“Ba mẹ đừng lo lắng trước. Yến Yến không sao đâu, Cố Phi đang ở cùng em ấy." An Cảnh lấy điện thoại ra, đồng thời xoa dịu cảm xúc của ba mẹ. "Con sẽ gọi điện cho cậu ấy trước để hỏi thăm tình hình."
Tống Thư Mạn có chút kinh ngạc, "Cố Phi? Con trai Thanh Đồng? Sao bọn họ lại ở cùng nhau?" Bà và mẹ của Cố Phi, Ngu Thanh Đồng, là bạn bè đã nhiều năm nên họ đương nhiên biết nhau.
“Chuyện dài lắm.” An Cảnh chợt nghĩ tới điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này anh lại không quan tâm nữa, dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, bấm số của Cố Phi.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới kết nối được, bên kia chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Nói chuyện."
An Cảnh vội vàng hỏi: "Yến Yến ở cùng cậu? Em ấy thế nào?
Cố Phi liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ, thiếu niên khó chịu nhắm mắt lại, đôi lông mày thanh tú hơi cau lại, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Hắn lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, hạ giọng, nói với An Cảnh ở đầu bên kia điện thoại: “Tới bệnh viện.” rồi lập tức cúp điện thoại, tập trung lái xe.
An Cảnh đặt điện thoại xuống, nói: “Ba mẹ, chúng ta đến bệnh viện đi.”
Ba người vội vàng bước ra ngoài, như nhớ ra điều gì đó, An Cảnh quay lại nhìn Lục Vũ Kỳ vẫn đứng đó, hai tay đút túi, vẫn là dáng vẻ mắt cao hơn đầu.
An Cảnh nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
Lục Vũ Kỳ cảm thấy có chút không được tự nhiên, mơ hồ ậm ừ Ăn Cảnh không để ý đến phản ứng của y, vội vàng đuổi theo ba mẹ.
Bóng đêm thâm trầm gió đêm mang theo cái lạnh lẽo của đầu thu thổi qua những ngọn cây dưới ánh trăng và ánh đèn đường, đổ bóng cây lốm đốm, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không yên với một số người.
Chiếc Maybach màu đen đậu trước bệnh viện, trời đã khuya, khu nội trú rất yên tĩnh.
Sau khi xuống xe, Lâm Thanh Yến muốn tự mình đi, nhưng vẫn bị Cố Phi ôm chặt, tuy rằng không nói gì, nhưng hành động của người đàn ông lại bộc lộ một sự khó có thể cự tuyệt.
Lâm Thanh Yến không vùng vẫy mà vùi mặt vào ngực người đàn ông, xung quanh hơi thở là mùi hương quen thuộc mang đến cảm giác yên lòng.
Cố Phi ôm người trong lòng đi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt người lên giường bệnh, đắp chăn cho cậu, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận, đừng chạm vào vết thương trên sau đầu."
Hắn cong đầu gối ngồi xổm xuống bên mép giường, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại trên trán thiếu niên, "Muốn uống chút nước không? Còn choáng đầu sao?"
Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn không nói gì, chỉ lắc đầu, Cố Phi tự nhiên biết cậu đang nghĩ gì, "Anh trai và ba mẹ đều đang trên đường tới đây, bọn họ rất quan tâm đến em."
Đôi mắt thiếu niên sáng lên, "Thật vậy sao?"
Thật ra lúc rời đi nhanh như vậy là vì cậu không dám gặp họ. Cảm giác như rất muốn đến gần bọn họ nhận thân, nhưng lại cảm thấy bất an, lo sợ điều gì đó không hay sẽ xảy ra.
"Đương nhiên là thật, lát nữa có thể gặp mặt." Cố Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay thiếu niên, trên mi và trong mắt mang theo ôn nhu mỉm cười, "Yến Yến, vừa rồi em làm rất tốt."
Cố Phi, "Vốn tưởng rằng nếu em không muốn nói, anh sẽ tự mình nói cho bọn họ biết sự thật."
Hắn không muốn để bạn nhỏ vì loại chuyện này mà cảm thấy đau lòng, ủy khuất. Đó là thứ thuộc về cậu và sớm muộn gì cũng lấy lại được, và người chiếm giữ vị trí của cậu cũng phải bị trừng phạt.
"Đây là chuyện của riêng em, em nên tự mình giải quyết. Anh đã giúp đỡ em rất nhiều." Lâm Thanh Yến mím môi cười với Cố Phi, tảng đá lớn tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống, cuối cùng cậu cũng cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút.
Cố Phi nghiêng người đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên mu bàn tay thiếu niên, "Em nghỉ ngơi trước đi, anh Phi ra ngoài một lát."
"Được."
Cố Phi đi xuống cửa, liền gặp một nhà vội vàng đi về phía cửa này, hắn lễ phép chào ba mẹ An.
"Cố Phi, là con à, Yến Yến đâu?"
"Dì, Lâm Thanh Yến đang ở phòng bệnh trên lầu."
Cố Phi nói: "Nhưng trước tiên mọi người không thể gặp em ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip