Chương 88

Cố Phi không cho bọn họ lập tức lên gặp Lâm Thanh Yến, đương nhiên có băn khoăn của chính mình.

Trước ánh mắt khó hiểu của An Cảnh và ba mẹ An, hắn bình tĩnh mở điện thoại ra đưa ra: “Đây là báo cáo kiểm tra DNA của Lâm Thanh Yến và An Dụ."

An Lệnh Khang cầm lấy điện thoại, bên trong có một bức ảnh. Hình ảnh này chính là báo cáo thẩm định mà Cố Phi nhắc tới, mặc dù không ngoài dự đoán, nhưng khi nhìn thấy kết quả, bọn họ vẫn cảm thấy trong lòng chấn động.

Cố Phi nói: "Nếu không tin, mọi người có thể tự mình đi xét nghiệm."

"Tin, chúng tôi đương nhiên tin!"

Chỉ nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ kia và loại cảm giác thân thiết của người cùng huyết mạch, An Lệnh Khang và Tống Thư Mạn chắc chắn rằng đứa nhỏ đó là con trai của mình.

Trong nước mắt, Tống Thư Mạn vội vàng hỏi: "Bây giờ chúng tôi có thể đi lên gặp Yến Yến được không?

"Tôi yêu cầu các vị đáp ứng với tôi một điều kiện." Trong giọng nói trầm thấp không thể chối cãi:

"Nếu muốn nhận Lâm Thanh Yến, vậy nhất định phải để An Nam Ý hoàn toàn rời khỏi An gia, cắt đứt quan hệ với cậu, không còn bất kỳ liên hệ nào. Đây là điều kiện tiên quyết."

"Chú và dì, hai người có thể làm được không ? Còn An Cảnh, An Dụ và thậm chí tất cả họ hàng của An gia đều phải cắt đứt quan hệ với An Nam Ý."
Từng câu từng chữ, bình tĩnh mà chắc chắn, không có một chút muốn thương lượng lại, tuy là hậu bối, nhưng khí thế của Cố Phi càng mạnh mẽ hơn An Lệnh Khang và Tống Thư Mạn trước mặt.

"Cái này. . . "

Bọn họ không ngờ Cố Phi lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ không kịp dự phòng, khó tránh khỏi có chút do dự, vì trước đó bọn họ chưa nghĩ đến vấn đề này.

Dù sao cũng là đứa nhỏ mà bọn họ nuôi dưỡng mười chín năm, đúng là không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm cũng không phải là giả.

Trong lúc bọn họ đang do dự, sắc mặt Cố Phi dần dần tối sầm, trong lòng có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân bùng lên.

Hắn từ trước đến nay đều mặc kệ dù gặp phải chuyện gì đều rất bình tĩnh, nhưng hắn không thể làm được khi những chuyện đó có liên quan đến Lâm Thanh Yến. Ngay cả An gia và An Nam Ý có tình cảm sâu sắc đến đâu, hắn cũng không quan tâm.

“Nếu các vị ngay cả việc này cũng không làm được, vậy thì thật xin lỗi, tôi sẽ không để các vị gặp em ấy."

Không đợi ba người kia nói chuyện, hắn lại nói tiếp:

“Mười chín năm này, các vị và đứa con trai giả đó sống một cuộc sống hòa thuận vui vẻ, thật tốt, cả nhà hạnh phúc mỹ mãn." Khóe môi Cố Phi hơi nhếch lên, lộ ra một tia giễu cợt.

“Cùng lúc đó, con ruột của các vị lại đang sống trong nhà của người gọi là ba mẹ nuôi. Ba không thương mẹ không yêu, chưa bao giờ được hưởng cái gọi là tình cảm gia đình. Tình cảm gia đình đối với em ấy mà nói là một thứ vô cùng xa xỉ."

"Lâm Thanh Yến sống trong ngôi nhà nghèo khó, bẩn thỉu và bừa bộn đó, từ khi còn nhỏ chưa bao giờ có một cuộc sống tốt đẹp. Người cha nuôi kia chỉ biết uống rượu, đĩ điếm và cờ bạc, thường xuyên đánh đập, mắng chửi em ấy, và một người mẹ nuôi ích kỷ thờ ơ lạnh nhạt..."

“Thật xin lỗi, xin lỗi…” Tống Thư Mạn không cầm được nước mắt, trái tim bà đau đớn vô cùng. Đó là đứa con bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, không có người mẹ nào mà không yêu thương đứa con ruột thịt của mình...

An Lệnh Khang và An Cảnh cũng nghẹn ngào không nói nên lời.

Cố Phi không quan tâm bọn họ cảm thấy thế nào, đường nét trên mặt hắn căng chặt, âm thầm cắn chặt răng hàm, lạnh lùng như ngâm trong nước tuyết:

“Em ấy vất vả để trưởng thành, chăm chỉ học tập muốn vào một trường đại học tốt, sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc tốt, để không còn phải sống cuộc sống vất vả nữa”.

"Cho dù suốt ngày bị bạn cùng lớp cười nhạo, bắt nạt,  cũng không dám phản kháng. Điều duy nhất em có thể làm là học tập chăm chỉ, chỉ còn vài tháng nữa thôi là đến kỳ thi tuyển sinh đại học."

"Nhưng vào lúc này, đứa con ngoan mà các vị đặt trong lòng bàn tay yêu thương cưng chiều. Biết được thân phận thật của mình, ở sau lưng làm khó làm dễ em ấy, để cha nuôi phá hỏng hy vọng thi đại học của em ấy.”

“Sau khi bỏ học, em ấy phải đi làm khắp nơi, làm đủ mọi việc. Công việc bẩn thỉu mệt mỏi như vậy mà chỉ có mấy ngàn tệ một tháng, em ấy không nỡ dùng, toàn bộ số tiền đó đều được đưa cho cha mẹ nuôi hút máu."

"Em ấy sống như vậy suốt hai năm, cho đến khi có cơ hội tham gia tuyển tú, luyện tập cả ngày lẫn đêm, cuối cùng bằng nỗ lực của mình đã giành được sự yêu thương của nhiều người, em ấy được hạng nhất, sau khi xuất đạo sẽ có một tương lai tươi sáng."

"Đã có thể bước đến thời điểm này, thì đứa con trai ngoan của các vị bởi vì ghen ghét, cố tình cho người đẩy em ấy xuống cầu thang để ngăn cản em ấy tham gia buổi biểu diễn, hại em ấy vỡ đầu chảy máu, cánh tay bị gãy.
Cũng may là vận khí em ấy tốt, nếu không ngay cả mạng cũng không còn, nhưng lại bị thương không thể tiếp tục tham gia thi đấu, những nỗ lực cố gắng trong khoảng thời gian này đều vô ích..."

“Lần lượt từng cái từng cái một, tất cả đều là do An Nam Ý và ba mẹ ruột ích kỷ của cậu ta!"

Cố Phi nói nhiều như vậy trong một hơi, hai mắt hắn đỏ lên, dừng lại một chút, sau đó lại dùng giọng lạnh lùng nói thêm:

“Với tính tình của Lâm Thanh Yến, dù có ủy khuất đến đâu cũng sẽ không nói cho người khác biết, cho nên tôi sẽ thay em ấy nói ra. Hy vọng các vị có thể hiểu được."

Cố Phi trong lòng rất chắc chắn, hắn sẽ không để người khác làm Lâm Thanh Yến phải chịu đau khổ nữa, ngay cả ba mẹ ruột của cậu cũng không.

Nói xong, lửa giận trong lòng dần dần tắt đi, Tống Thư Mạn đứng đối diện đã bật khóc, An Lệnh Khang và An Cảnh cũng không khá hơn là bao.

Họ không hề hay biết, đứa con của họ đã phải chịu biết bao bất công trong suốt mười chín năm đó.

Giờ đây, cuối cùng cũng đã tìm được gia đình của mình, lại trơ mắt nhìn người khác thay thế vị trí của mình, đồng thời chứng kiến ba mẹ ruột và anh trai của mình yêu thương cưng chiều người khác.

Cậu phải chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu thất vọng và ủy khuất.

Trong mắt An Cảnh rưng rưng nước mắt, cổ họng tựa hồ bị thứ gì đó chặn lại, anh khó nhọc nói: "Yến Yến... Từ khi nào em ấy biết thân thế của mình?"

Cố Phi: "Nửa tháng trước."

"Nửa tháng trước..." Tống Thư Mạn càng tự trách mình nhiều hơn, nói cách khác, trước khi bước lên thảm đỏ, Yến Yến đã biết sự thật.

Ký ức về ngày đó rất sâu sắc đối với Tống Thư Mạn. Khi đó, ba mẹ của rất nhiều thực tập sinh đã đến, nhưng Yến Yến là người duy nhất tận mắt chứng kiến mẹ mình tốt với người khác.

Mà đứa con trai mà bà yêu thương suốt mười chín năm lại đang ức hiếp con ruột của bà sau lưng, rõ ràng Yến Yến là người bị oan, bà đỏ bừng mắt, cúi đầu nói với anh: Dì, thật xin lỗi."

Lúc này, Tống Thư Mạn hoàn toàn thất vọng với An Nam Ý, bà chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con trai mình yêu thương mười chín năm lại là một người ích kỷ và ti tiện như vậy.

An Cảnh cảm thấy áy náy không kém mẹ mình, đột nhiên nắm lấy cổ áo Cố Phi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Phi, cậu đã biết chân tướng, sao không nói cho chúng tôi biết!"

Cố Phi rũ mắt nhìn nhưng không có gì, cũng không chống cự, để anh nắm cổ áo mình, đôi mắt đen của hắn trong đêm tối càng thêm thâm trầm, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp, “Cậu cho rằng tôi không muốn sao?”

“Lâm Thanh Yến không muốn đi gặp mấy người, em ấy sợ." Cố Phi nói: "E ấy sợ mấy người không thích em ấy, sợ vị trí của mình trong lòng mấy người không bằng An Nam Ý."

Cố Phi sẽ không bao giờ quên cái đêm chở Lâm Thanh Yến đến gặp ba mẹ nhưng được nửa đường, đứa trẻ khóc lóc van xin, không muốn đi và yêu cầu quay lại.

“Em ấy sợ khi đến đó, lại phải mất đi một lần nữa."

Lời vừa dứt, mọi người im lặng một lúc, sau đó anh buông tay ra, hai tay buông thõng yếu ớt ở bên cạnh, sau đó nắm chặt lại.

"Từ giờ trở đi, tôi chỉ có em trai là An Dụ và Yến Yến. Còn An Nam Ý... tôi sẽ không nhận lại nữa." Nói xong anh nhìn ba mẹ mình ở bên cạnh.

Đến lúc này, nếu An Nam Ý vẫn được phép ở lại An gia, thì họ thực sự không xứng đáng làm ba mẹ của Lâm Thanh Yến, đứa trẻ đã phải chịu nhiều oan ức như vậy rồi...

Ba mẹ An nhìn nhau, không có lí do gì mà để do dự, trịnh trọng và nghiêm túc nói: "Cố Phi, chúng tôi đều có thể đáp ứng những yêu cầu mà cậu vừa đề cập. Chúng tôi... nhất định phải làm được. Cảm ơn, cảm ơn cậu đã nói với chúng tôi điều này!"

Tống Thư Mạn gần như cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh ra bên trong rất yên tĩnh, người thanh niên nằm trên giường bệnh, thân hình hơi cuộn tròn, nhưng lại không ngủ, đôi mắt đỏ hoe không chớp, đang chìm trong suy tư.

Sau khi nhìn thấy mấy người đứng ở cửa, cậu lập tức ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bọn họ, há miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Tống Thư Mạn không nhịn được nữa, bước tới ôm chặt đứa con trai nhỏ vào lòng, không kìm được tiếng nức nở.

"Yến Yến, thật xin lỗi, là mẹ có lỗi với con. Nếu mẹ có thể sớm biết con là con ruột của mẹ thì con đã không phải khổ sở như vậy. Thật xin lỗi,  xin lỗi.. "

Bà không ngừng nói xin lỗi, nước mắt chảy dài trên má, làm ướt lớp vải trên vai Lâm Thanh Yến, cậu sững sờ không biết phải nói gì.

Một lúc sau, cậu cứng ngắc vươn tay ôm lấy Tống Thư Mạn, cảm giác ấm áp và an toàn, cảm giác này là thứ mà Chu Duyệt Lan chưa từng cho cậu, đây là tình mẫu tử sao? Cậu chưa từng cảm nhận được.

"Không sao đâu... Ngài cũng là nạn nhân." Cậu đè nén cảm giác đau nhức ở mũi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt lại lặng lẽ chảy ra, hai mắt đỏ bừng.

An Cảnh ở một bên nhìn, không nhịn được tiến lên ôm lấy Lâm Thanh Yến, từ khi lớn lên anh đã không còn khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

"Yến Yến, anh cả cũng có lỗi với em. Anh còn nhớ đã nói với em rằng anh cũng muốn có một người anh trai như anh... Từ giờ trở đi, em là em trai duy nhất của anh, anh cả sẽ không bao giờ để em phải chịu ủy khuất nữa."

Lâm Thanh Yến: "Vậy... còn An Dụ thì sao?"

"À, đúng rồi, suýt nữa anh quên mất nó rồi." An Cảnh đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, giọng nói nghẹn ngào: "Mặc kệ nó đi, Yến Yến, em có thể gọi anh một tiếng anh cả không?"

Nhìn vào đôi mắt mong đợi của anh, Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn gọi một tiếng anh cả. Nghe xong, An Cảnh càng khóc lớn hơn, "Em trai ngoan..."

Cố Phi không nỡ nhìn thẳng, xoay người đi ra ngoài chừa không gian dành cho gia đình bọn họ, hắn dựa vào tường, lặng lẽ đứng ở hành lang, vẻ mặt căng thẳng không khỏi thả lỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười.

Tống Thư Mạn cũng có chút mong đợi hỏi: "Yến Yến, con có thể gọi mẹ được không?"

Lâm Thanh Yến cười nói: "Vâng, mẹ."

An Cảnh: "Vậy em có thể gọi anh cả thêm một lần nữa được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip