Chương 11: Làm lành

Kim Kiến Thành ở trong phòng ăn được vài muỗng cháo thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía ngoài vọng vào. Là Bách Bác sao? Em vội nhìn qua cửa sổ, đúng là hắn. Có lẽ hắn đến đây là muốn hỏi Lập Ba xem em có tới đây không. Vừa nhìn thấy hắn nước mắt không cầm được cứ chảy. Kí ức về đoạn phim đó cứ liên tục chạy trong đầu Kiến Thành.

"Lập Ba, là Bách Bác. Mày đừng nói cho anh ấy biết là tao ở đây"

Trần Lập Ba gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Vừa thấy Lập Ba đi tới, Bách Bác nhanh chóng mở lời.

"Trần Lập Ba, Tiểu Thành em ấy có ghé sang đây không?"

Giọng Bách Bác mang đầy lo lắng, Trần Lập Ba lắc đầu.

"Người của anh, anh không biết trân trọng giữ gìn đến chỗ tôi tìm làm gì?"

Trần Lập Ba tuy rất giận nhưng vẫn cố kìm nén. Dù sao thì đây cũng là người mà Tiểu Kiến Thành nhà cậu dùng cả trái tim để yêu.

"Trần Lập Ba, cầu xin cậu đừng gạt tôi, tôi phải tìm em ấy, phải giải thích cho em ấy hiểu rằng tôi bị oan"

Dứt lời, Bách Bác chạy lên tầng tìm Kim Kiến Thành. Tuy không biết rằng bảo bối tâm can của mình có đúng là ở nhà của Trần Lập Ba không, nhưng sâu trong tâm hắn vẫn mang hy vọng là em sẽ ở đây vì nếu như không có hắn cũng chẳng biết đi đâu mà tìm..

Và đúng thật, phía sau cánh cửa ấy là khuôn mặt ngạc nhiên của bé con khi nhìn thấy hắn. Bách Bác nhìn thấy liền xúc động, dưới tay Kim Kiến Thành lại còn có kim tiêm truyền nước biển. Bao nhung nhớ, bao lo lắng mang theo bên mình, vội lại bên giường ôm Tiểu Kiến Thành thật chặt vào lòng.

Kim Kiến Thành thấy hắn nước mắt ròng rã vô cùng đau lòng nhưng vì kí ức vẫn còn đọng lại khiến em buồn bã không thôi, đẩy vội hắn ra hét to.

"Bách Bác, buông tôi ra, tôi không muốn gặp mặt anh"

Trương Trạch Nghị kế bên thấy Kim Kiến Thành kích động liền đẩy Bách Bác ra. Hắn lúc này mới chú ý tới anh.

"Anh là ai, sao lại ở trong phòng của Tiểu Thành?" - Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Trạch Nghị.

"Tôi là bác sĩ của em ấy và tôi không cho phép người lạ đụng vào người bệnh nhân của tôi"

Nghe Trương Trạch Nghị nói, Bách Bác có chút tức giận nhưng rất nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường có, bật cười.

"Sao tôi lại không được động vào em ấy? Của cậu? Từ bao giờ người của tôi lại trở thành của cậu thế? Em ấy là vợ của tôi, cậu mới không có tư cách ở chung phòng với em ấy"

Trương Trạch Nghị nghe xong có chút thẫn người, con tim hụt hẫng nhìn qua phía Kiến Thành, phát hiện hai người đang đeo nhẫn cặp, lại còn là nhẫn cưới. Vốn dĩ trước kia anh cứ nghĩ đó là một chiếc nhẫn bình thường nên chẳng mấy để tâm.

Trạch Nghị thơ thẩn người một lát, liền biết mình không có tư cách ở trong đây cản trở hai người bọn họ đành lên tiếng.

"Kiến Thành, em phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, anh về trước đây. À còn nữa đây là số điện thoại của anh, em cần gì thì gọi. Anh sẽ luôn có mặt" - Nói xong liền đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn hai người, Kim Kiến Thành cuộn mình trốn trong chăn không muốn thấy mặt Bách Bác.

"Bảo bối, em giận anh tới vậy sao? Em chưa nghe anh giải thích đã bỏ đi rồi. Anh thực sự rất lo cho em"

Giọng Bách Bác giờ đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thấy Kim Kiến Thành vẫn nằm im không chút phản ứng nào hắn liền nói tiếp.

"Chuyện hôm đó là anh sai, lừa dối em là lỗi của anh, làm chuyện không thể tha thứ đó cũng là lỗi của anh. Nhưng anh bị cô ta dụ đến quán bar rồi bỏ thuốc, anh rất muốn chống lại nhưng không thể. Đến tận giây phút tỉnh táo cuối cùng trong tâm trí anh cũng chỉ nghĩ về mỗi một mình em, Tiểu Thành. Cô ta nói có chuyện quan trọng liên quan đến em, nên anh liền đi"

Cục chăn của Kim Kiến Thành cứ rung lên từng cơn, vội mở chăn ra, khuôn mặt tèm lem nước mắt, vừa nấc lên vừa nói với hắn.

"Anh đừng biện minh, thực chất anh chỉ muốn vui đùa với tôi thôi"

Nói xong em lại khóc hơn nữa. Bách Bác một bên đau lòng ôm chặt lấy em hơn, hắn không nói nữa, một lúc sau hắn mới nói.

"Em về nhà đi có được không? Mẹ rất lo cho em, chỉ cần em chịu về nhà, anh chuyện gì cũng có thể đáp ứng cho em"

Kim Kiến Thành vẫn ngoan cố lắc đầu không chịu. Bách Bác sốt ruột đến nỗi hết cách đành đứng dậy bế em chặt trong người, đem em nhét vào trong xe. Trần Lập Ba dường như hiểu được lý do của Bách Bác, một bên thấy vậy cũng không cản, chuyện vợ chồng không đối mặt giải quyết với nhau, người nào cũng lãng tránh thì mãi mãi sẽ không giải quyết được mâu thuẫn. Kim Kiến Thành cũng vì những lời nói của hắn mà giảm đi phần giận dỗi, ngồi im trong xe không nói tiếng nào.

Vừa về đến nhà, mẹ Kim Kiến Thành thấy em đã về rất vui chạy lại ôm lấy em. Bà đã rất lo lắng trong suốt mấy ngày qua.

"Thành Nhi, mấy ngày nay con đi đâu vậy, con tính bỏ mẹ đi sao? Con có biết mẹ và Tiểu Bác lo lắng cho con lắm không hả"

Bà vừa khóc vừa ôm em, Bách Bác đứng như người dư thừa, đứng nhìn một màn đầy nước mắt của mẹ con em, một lúc sau liền nhân cơ hội năn nỉ.

"Bé con à, đừng giận anh nữa có được không hả? Anh thật lòng xin lỗi em"

Bách Bác bày ra một mặt đáng thương nhìn em nhưng đáng tiếc thay, em không những không thèm đếm xỉa tới hắn mà còn trực tiếp lên phòng dọn đồ sang phòng của mẹ ngủ nữa. Quá đáng hơn em còn bỏ đói hắn tận một tháng, đàn ông sinh lực dồi dào như hắn làm sao chịu nổi đây. Bách Bác tuy rất khó chịu, nhưng hắn biết đây là hình phạt nhẹ nhất của bé con dành cho hắn rồi.

Một tháng trôi qua, tuy Kiến Thành chịu về nhà nhưng lại không thèm dòm ngó tới hắn lấy một cái. Thật ra bản thân em đã tha thứ cho hắn từ lâu rồi nhưng không có cách nào mở lời thôi, dù sao hắn cũng là người em yêu nhất, có giận hắn hay có bỏ đi xa đến đâu cũng không thể quên được hắn.

Tối hôm sau Kim Kiến Thành và mẹ ở nhà ăn cơm xong ngồi cùng nhau xem tivi, đây là sở thích vốn có của em sau mỗi bữa ăn. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay trong lòng cậu lo lắng lắm, đã khuya rồi nhưng vẫn chưa thấy hắn về, gọi điện thì lại không bắt máy. Một lúc sau mới thấy một thân người cao ráo quen thuộc, quần tây áo sơ mi trắng bước vào, cả người toàn mùi rượu và thuốc lá. Chẳng là hôm nay Bách Bác bị bé nhỏ của mình bỏ đói đến tròn một tháng rồi nên hắn liền ra ngoài mượn tí rượu giải sầu. Kim Kiến Thành bên cạnh thấy hắn như vậy không đành lòng, dẫn hắn vào phòng tắm rửa cho hắn, pha vội ly nước chanh cho hắn giải rượu. Bách Bác kế bên nhân cơ hội ôm chầm lấy Tiểu Thành nhõng nhẽo, nhất định hôm nay hắn phải ăn sạch được vợ hắn, nhịn quá lâu rồi.

"Bé chịu tha thứ cho anh rồi hả? Em có biết một tháng nay anh khổ sở lắm không, bị nhịn đói nên bây giờ đang rất đói đó"

Bách Bác vừa nói vừa chỉ vào đũng quần đang sưng lên.

Kim Kiến Thành nghe được lời dâm từ hắn liền nhéo mạnh vào Tiểu Bách Bác một cái làm cho hắn chẳng còn kiềm chế được nữa.

"Em cũng nhớ anh, rất nhớ anh"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip