Chương 3: Bách Tổng chảy máu mũi
Sáng sớm ánh nắng xuyên qua khung cửa kính chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng hồng của cậu trai đang nướng khét trên giường - Kim Kiến Thành. Gương mặt thanh tú, hàng lông mi dài có chút cong cùng với đôi môi nhỏ đỏ căng mọng khẽ chu lên mơ màng.
Vì hôm nay là cuối tuần nên em được nghĩ, vốn định đánh một giấc đến trưa thì nghe tiếng mẹ ở dưới nhà vọng lên.
"Tiểu Thành, dậy mau, có người tìm con này"
Em giật mình tỉnh giấc, dụi dụi mắt nghĩ xem có ai ngoài Lập Ba. Vừa nghĩ vừa hành động, em lập tức chạy ra ngoài, bất ngờ khi thấy hắn đang ngồi nói chuyện với mẹ ở phòng khách.
Khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, Kiến Thành chợt nhớ lại là bản thân mình chưa thay đồ và chưa vệ sinh cá nhân. Em vội chạy ngược lên phòng rửa mặt, vệ sinh thật nhanh rồi chạy lại chạy xuống gặp hắn.
Bách Bác đang nói chuyện cùng mẹ của Kiến Thành thì nghe tiếng bước chân phía sau. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy "bé con của mình" mặc một chiếc áo sơ mi khá rộng phủ xuống tận đùi, lộ ra đôi chân trắng thon dài. Bách Bác tiếp tục nhìn Kiến Thành cho đến khi em lên tiếng gọi.
"Anh! Mũi anh chảy máu cam rồi.."
Lúc này mẹ em mới để ý liền lấy khăn giấy đưa Bách Bác lau mũi.
Bách Tổng vội vàng giải thích - "Chắc dạo gần đây con làm việc nhiều nên nóng trong người thôi, cô không cần phải lo ạ"
Mẹ Thành cười, nói "Phải chú ý sức khoẻ của mình thật tốt, đừng tham công tiếc việc quá, người trẻ ai cũng như vậy sao?"
Kiến Thành ngồi xuống cạnh mẹ, bà cười nhìn sang Bách Bác nói.
"Cảm ơn con vì đã giúp em nhà cô hôm qua, mà thằng bé này khi về cũng không chịu kể cho cô nghe mà đi một mạch vào phòng luôn, con không nói cô cũng chẳng biết biết được chuyện này"
Lúc này Bách Bác mới tỉnh táo nhìn bà cười trừ, sau đó hắn lấy ra một chiếc điện thoại do hắn mua lúc tối qua tặng cho em. Ban đầu em không nhận, mẹ cũng không cho em nhận. Quen biết nhau chưa đầy 24h sao có thể nhận quà của người lạ được? Với lại chiếc điện thoại này nhìn có vẻ rất đắt tiền so với nhà của em.
Nhưng Bách Bác đoán được, nhanh chóng nói "Không sao đâu cô, nói thật khi con thấy Thành thì con rất "mến" em ấy, vả lại có điện thoại con cũng tiện liên lạc với em ấy hơn"
Mẹ em chần chừ một tí nhưng cũng đồng ý cho em nhận. Đạt được mục đích của mình, hắn nhìn em bằng đôi mắt ôn nhu, nở nụ cười tươi.
Lúc này hắn đang mặc bộ vest xanh than rất đẹp, có thể nói hơn cả các thần tượng trên tivi, vóc dáng vô cùng chuẩn nét - rất có khí chất đàn ông.
Nhìn hắn chẳng hiểu làm sao em lại đỏ mặt, tim đập một nhanh hơn. Em không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Sau một lát cũng đến giờ lên làm việc, vốn định ở lại ngắm "bé con" của mình thêm một tí nhưng hôm nay hắn có một cuộc họp quan trọng không thể bỏ qua được.
"Con xin phép cô nhé, đến giờ con đi làm rồi, lần sau con lại ghé thăm cô" - Hắn lễ phép nói.
Sau đó nhìn sang Kiến Thành nhu nói.
"Anh đi nhé, liên lạc sau, Tiểu Thành"
Kim Kiến Thành gật đầu nhìn hắn en thẹn. Mẹ và em cùng tiễn hắn ra cổng, có thể nói bà khá hài lòng về người này. Xem ra rất tốt, hình như còn có tình ý với Tiểu Thành nhà mình nữa. Bà cười sau đó quay qua hỏi.
"Thành Nhi, em có thích cậu ta không?"
Kim Kiến Thành đỏ mặt.
"Làm sao anh ấy thích con được, con chỉ gặp anh ấy hai lần thôi. Mà sao mẹ khẳng định anh ấy thích con? Anh ấy có điều kiện tốt, vẻ ngoài đẹp như thế chắc chắn đã có bạn gái rồi, mẹ đừng có suy đoán lung tung"
Em vừa nói vừa trưng ra khuôn mặt buồn thiu. Nghe con trai nói vậy cũng cho là có lý đi, sau đó bà không chọc em nữa. Kiến Thành vào phòng liền mở điện thoại vừa nãy lên xem, vì lần đầu em tiếp xúc với cảm ứng nên không biết sử dụng như nào, liền kéo tới kéo lui mò được vào danh bạ thì thấy Bách Bác đã lưu sẵn số của hắn vào máy em.
Kiến Thành em đâu biết được người kia cũng có số điện thoại em rồi, đã thế còn vô sỉ lưu với cái tên "Mèo con của anh" nữa chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bách Bác này đáng yêu chết được, coi bộ hắn ta thật sự coi Tiểu Kiến Thành là bảo bối rồi.
Lúc này Bách Bác đang làm việc trên công ty bỗng nhớ đến em, liền nhắn cho em một tin nhắn.
"Đang làm gì đấy em?"
Rất nhanh em đã phản hồi lại.
"Vâng Bác, em vẫn đang nằm tìm hiểu điện thoại"
Nhận được tin nhắn xong hắn khẽ cười, không hay cho hắn là thư ký đã vào và đang đứng trước mặt hắn từ bao giờ.
"Bách Tổng, anh cười gì vậy?"
Lúc này Bách Bác mới hay có người đứng trước mặt mình. Hắn ngưng hẳn nụ cười khi nãy thay vào đó là ánh mắt khó coi nhìn cô thư ký kia.
"Tại sao không gõ cửa?"
Vũ Đồng bị Bách Bác làm cho hoảng sợ, nhẹ giọng nói.
"Em có gõ cửa, nhưng Bách Tổng không hay nên em mới tự vào"
"Được rồi, có chuyện gì?"
Vũ Đồng liền đưa hắn số hồ sơ nhờ hắn kí tên thông qua.
"Không còn việc gì nữa, cô ra ngoài đi"
Vũ Đồng xụ mặt thất vọng sau đó tiếp lời.
"Cuối tuần này anh rảnh không? Em muốn cùng anh đi xem phim, phim mới vừa ra, hay lắm"
Cô nói với giọng điệu khá hào hứng, nhưng đổi lại là khuôn mặt lạnh tanh của hắn.
"Cuối tuần tôi bận rồi"
Bị đuổi khéo, cô liền ra ngoài với ánh mắt đầy tham vọng.
"Vũ Đồng tôi nhất định sẽ là tổng tài phu nhân, dù sao mình cũng là thư ký của anh ấy không sợ không có cơ hội" - Cô khẽ nói rồi đi vào thang máy.
Thật ra cuối tuần này hắn muốn dành thời gian hẹn bé con đi chơi, thật lòng chẳng muốn đi cùng Vũ Đồng, nghĩ đến đã không thấy hứng thú. Tuy cô ta đẹp, rất quyến rũ nhưng cũng rất dã tâm. Về mặt này hắn đã nhìn ra từ lâu rồi nhưng cô ta làm việc khá ổn nên hắn cũng không có lý do đuổi việc cô ta.
Bách Bác ngồi nhếch môi.
"Cô đợi đi, ba năm nữa tôi cho Tiểu Thành thế chỗ cô, cũng thế luôn cái danh chức tổng tài phu nhân mà cô luôn mơ tưởng"
Lúc này Kim Kiến Thành đang ở nhà chăm sóc vườn hoa của em, cũng chiều rồi nhỉ? Vào nhà thôi, ăn cơm tắm rửa xong cũng tầm 9h tối rồi. Em đang nằm thì nghe tiếng thông báo, liền vội lấy điện thoại, em biết là tin nhắn của hắn vì chỉ có hắn mới có số điện thoại của em thôi. Hào hứng mở tin nhắn ra xem, màn hình hiện lên dòng chữ.
"Tiểu Thành, mai rảnh không em? Tôi đến dẫn em đi chơi"
Trong lòng em rất vui nhưng cũng khá e dè vì mọi thứ tới quá nhanh so với em. Trước giờ em chưa từng yêu đương, cũng chưa từng nghĩ sẽ có người chấp nhận mình. Nhưng rồi em nghĩ đến hắn, nghĩ đến đoạn tình cảm em dành cho hắn, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nhắn lại.
"Em rảnh ah"
Lúc này Bách Bác đang cười khi thấy em nói rảnh liền nhắn tiếp.
"Vậy 20h tối mai, tôi đến rước em, bé ngoan"
Đọc được hai từ "bé ngoan", Kim Kiến Thành nhịn không được mà cười một trong hạnh phúc, đây được coi là đang bắt đầu một mối quan hệ yêu đương à? Nếu lỡ chìm vào, có thể làm mình bị thương không? Thôi cứ mặc kệ, hạnh phúc trước đi, niềm đau xin hãy để sau này bé nhận.
Nghĩ đến chuyến đi chơi ngày mai cùng hắn, em nằm trên giường cười suốt. Sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip