Chương 11

Ngọc Tuấn vẫn say sưa:

— "Có miếng đất gần Hòn Rùa, cũng gần Mandala. Khu đó hơi vắng, nhưng nếu mọc thêm một quán ăn thì cũng coi được. Khách du lịch người ta đi Mandala Chambay, nhiều khi quá tải thì tràn ra, lúc đó mình hốt. Đất ở đó còn rẻ, coi đặng thì thuê, mà dư dả thì mua luôn, để dành. Mày bàn với thằng Hùng đi."

Trinh nghe xong, thoáng sững người. Cô biết tính Tuấn ngoài miệng hung dữ, nhưng bụng thì tính xa. Cô khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:

— "Dạ, đúng. Em cũng khuyên ảnh đừng đóng tàu. Đi chung đi về với anh, nghề biển này cực khổ mà đâu có bền, không nên làm hoài. Nhưng mà... kế hoạch thì sao anh? Tụi em chỉ là dân làm ăn nhỏ lẻ, chưa rành mấy chuyện tính toán lớn."

Ngọc Tuấn nhìn em họ, đôi mày cau lại như thường lệ, nhưng trong mắt lại ánh lên chút hài lòng. Anh hừ nhẹ:

— "Kế hoạch thì có tao lo. Tụi bây lo giữ uy tín, đàng hoàng với khách, còn chuyện đường hướng, chỗ nào ngon ăn tao sẽ chỉ. Đừng lo xa quá, làm từ từ mà chắc, vậy mới lâu dài."

Trinh cắn môi, mỉm cười. Cô biết, sau giọng nói gắt gỏng kia là sự tin tưởng thật lòng.

Đêm đó, ngay chỗ bãi đất trống gần Hòn Rùa, ánh đèn từ chiếc xe take away của Lan chớp sáng, hắt lên mặt biển lấp loáng. Ngọc Tuấn khoanh tay, giọng chắc nịch:

— "Nè, chỗ này mở một quán nước nhỏ là vừa. Sáng tới trưa thì bán cơm tấm với hủ tiếu, có tắm nước ngọt cho khách. Ai muốn ở lại qua đêm thì tụi bây kéo về homestay Minh Anh cho tao. Thế nào?"

Hùng gãi đầu, giọng thật thà:
— "Nghe cũng hay lắm anh... nhưng anh coi, em quê mùa vậy, làm du lịch mà ăn nói cộc lốc khó giữ khách lắm."

Ngọc Tuấn liếc xéo, càu nhàu như quát:
— "Thì mày ăn diện vô! Mặc cho đàng hoàng, biết cười biết chào. Làm du lịch mà khư khư kiểu quê mùa thì ai chịu? Trời đất, sao tụi bây ngu quá!"

Trinh ngồi kế bên khẽ cười, hiểu rõ tính ông anh: ngoài miệng lúc nào cũng gắt, nhưng lời nói luôn đi kèm với việc làm ăn nghiêm túc.

Ngọc Tuấn hất hàm, lấy que chọc cát vẽ mấy vòng tròn sơ đồ quán và homestay, giọng chắc nịch:

— "Tao muốn bung ra cho có đồng minh, kéo khách về thêm. Tụi bay đang có vốn thì nên làm, đừng chần chừ. Mày thì vẫn ở đây với tao, lo sổ sách, thu chi cho rõ ràng. Còn thằng Hùng..."

Anh quay sang, mắt sáng quắc:

— "...mày kiếm thêm đứa em họ nào ở dưới đó phụ đi. Có hai người mới xoay nổi. Một thằng đàn ông trông coi, một đứa phụ nữ mềm mỏng tiếp khách, vậy mới đủ bộ. Đừng để quán mọc ra mà trống trơn rồi than không xoay kịp."

Trinh gật đầu, tay vuốt gọn mớ giấy ghi chú, còn Hùng thì hơi ngẩn ra. Anh chưa kịp đáp, nhưng trong lòng bắt đầu hình thành một cảm giác: Tuấn dữ dằn, gắt gỏng, nhưng từng câu nói đều tính đường xa.

Ngọc Tuấn lại quay sang Trinh, lên mặt ra vẻ chỉ bảo:

— "Trinh, nhớ kỹ nè. Vùng đất du lịch thì cái gì cũng có thể ra tiền. Tụi bây coi đi, Mandala Chambay bây giờ đẹp, đẳng cấp thiệt đó, nhưng xung quanh thì trống hoác, đất còn đang rẻ. Chỉ cần biết nắm thời cơ là có ăn."

— "Làm một cái quán nhỏ ở gần đó, hay mở dịch vụ cho thuê xe jeep, ăn tiền cò thôi cũng sướng hơn là mày tối ngày ngồi quét dọn phòng, ghi ghi chép chép. Nghề này phải động não, chứ không phải cứ cúi mặt làm hoài." - Tuấn vẫn nói rôm rả.

Ngọc Tuấn hất hàm, tiếp tục dạy đời:

— "Làm ăn nhỏ lẻ thôi, chiêu này gọi là dựa hơi . Nói thẳng ra thì cũng chỉ là ăn đồ thừa đó... nhưng mà đồ thừa này nó ngon! Tao thấy rồi, mỗi lần vô dịp lễ hay cuối tuần là phòng ốc thiếu tùm lum. Khách chen chúc, bên Mandala đâu có kham nổi."

— "Mày nhớ vụ bà mập không mà tao chửi mày không, Trinh? "Anh liếc sang Trinh, cười nửa miệng "Bả đặt Mandala không có chỗ, cuối cùng cũng phải lò dò qua bên mình chứ đâu. Tự dưng tông vào phòng trọ đòi ngủ không ai kịp trở tay, rốt cục kéo thêm 8 người nữa qua theo. Thấy chưa? Đó, cái thừa đó mới là cái mình hốt."

Trinh ngập ngừng, nhìn anh rồi hỏi:
— "Vậy... đợt này anh đổ vô Minh Anh bao nhiêu vậy?"

Ngọc Tuấn bật cười khẩy, ánh mắt lấp lánh như có chút tự hào:
— "Có hai tỷ chứ nhiêu. Nghe thì thấy nhiều lắm, nhưng so với dân làm resort thiệt sự thì chỉ là một con số lẻ thôi, không đáng kể gì."

Anh nhấc ly bia, uống một hơi cạn, rồi chống tay xuống bàn, giọng gằn gằn:
— "Mình làm nhỏ lẻ thì thấy số đó lớn, nhưng trong giới này, muốn chơi dài hơi thì phải dám. Hai tỷ chưa là cái gì hết."

Trinh khẽ gật, vừa thán phục vừa thấy rõ hơn khoảng cách giữa cách nghĩ của mình và cái tầm nhìn của Tuấn, tuy nóng nảy nhưng đầy kinh nghiệm.

Hùng chào Tuấn, quay sang nháy mắt với Trinh rồi đẩy xe ra khỏi ngõ, chưa kịp lên yên, Tuấn bỗng hét giật lại, giọng như roi quất:
— "Ê! Mai làm bình thường, không có nghỉ nha mấy! Tao đánh chết đó!"

Hùng cười khì, nửa bẽn lẽn nửa sợ:
— "Vâng... vâng ạ, em biết rồi."

Trinh đứng đó, ôm túi đồ, nhìn theo lưng Hùng rồi quay sang Tuấn. Ánh mắt cô vừa mệt mà vừa quyết: dù trúng số, hai vợ chồng vẫn không lao vào phô trương. Họ thuê một căn nhà tạm ở tạm thời, ra riêng cho yên — chưa vội mua, chưa vội xây, để có thời gian tính toán cho kế hoạch lớn.

Tối đó, khi trời đã mát, Hùng và Trinh ngồi lại bên nhau, bàn chuyện chi tiết: nên thuê hay mua, bắt đầu quán ở Hòn Rùa thế nào, phân công ra sao. Hùng nắm chặt tay Trinh, nói thẳng lòng: "Đi với anh Tuấn coi đất, nghe anh ấy chỉ đường cho, chắc chắn hơn."

Hai vợ chồng gọi điện hẹn Tuấn: ngày mai sẽ cùng anh đi xem miếng đất, đo đạc sơ bộ và nghe anh phân tích thêm. Trinh gật đầu, Hùng cười nhẹ — lòng có lo, nhưng có hy vọng. Tuấn thì ở đầu dây bên kia, chỉ nói gọn:
— "Được. Sáng mai tám giờ gặp anh. Tao dẫn đường."

Hôm sau, cả ba ra bãi gần Hòn Rùa. Người môi giới dẫn đi, tay cầm xấp hồ sơ.
— "Đất này chính chủ, mặt biển, view thoáng. Một công giá đang chào 14 tỷ, thương lượng thì xuống chút."

Nghe con số, Trinh đứng sững, còn Hùng toát mồ hôi:
— "Anh... anh ơi, số tiền này... vợ chồng em lo không nổi đâu. Trúng số cũng chưa dám rớ tới."

Ngọc Tuấn chỉ cười khẩy, giọng sang sảng:
— "Ừ, tao biết mà. Giá này vượt sức tụi bây. Nhưng bỏ qua thì tiếc. Đất đẹp vậy mà để vuột thì uổng cả đời."

Anh ngừng lại chút, rồi bật cười khan:
— "Nói cho ngay, ngay cả tao nghe cái giá này cũng muốn ngất ngư. Không dễ ăn đâu!"

Anh đút hai tay vào túi quần, liếc qua vợ chồng em họ:
— "Thôi, vậy đi. Tao hùn vốn. Cùng thuê lại một phần đất trước. Làm thử một quán nước, vài dịch vụ nhỏ. Lời thì chia hai, lỗ cùng nhau gánh. Tụi bây coi như học nghề, có công có việc."

Trinh lặng im, mắt hoe đỏ. Hùng nuốt nước bọt, giọng run run:
— "Anh... anh làm vậy tụi em mang ơn."

Tuấn gằn giọng, như quát:
— "Ơn nghĩa gì! Tao cũng đâu rảnh nuôi không ai. Làm ăn thì phải chia chác rõ ràng. Tụi bây lo quán xá, còn khách thì tao kéo. Vậy mới sòng phẳng, tao và tụi bây đều có ăn."

Anh hất hàm về phía bãi biển mênh mông, sóng vỗ dồn dập:
— "Đây không phải tiền chơi. Đây là tương lai. Muốn yên thân, thì phải bám lấy."

Hôm đó, homestay Minh Anh vắng hoe. Trưa nắng chang chang, bàn cơm dọn ra mà khách thì chẳng có ai, chỉ toàn người nhà ngồi xung quanh.

Chiếc xe takeaway của Lan đậungoài cổng cũng ế nhệ. Bán chẳng được mấy ly, cô đành đóng cửa sớm, xắn quần vônhà cầm cây lau, kéo cành cạch ngoài sân. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip