Chương 14

Trinh, dù chỉ là người ngoài, đứng phía sau cùng, mắt đỏ hoe nhưng cố kìm nước mắt. Lặng lẽ chắp tay vái ba vái, rồi lùi xuống đứng kế Hùng, lòng nặng trĩu khi nhớ lời dặn dở dang của Tuấn trước lúc lâm chung.

Trong lúc mọi người ngồi lặng lẽ sau tang lễ, Hậu cúi đầu, giọng nghẹn nhưng rành rọt:
— "Anh Hai em... ổng có cái tật ăn nhậu quá độ, cho nên mới có kết cục này. Thiệt tình, nếu ổng biết giữ sức hơn chút thì đâu ra nông nỗi..."

Không khí tang tóc bao trùm, tiếng trống tang hòa với cơn mưa lất phất ngoài trời, như đưa tiễn một kiếp người dữ dằn mà nghĩa khí.

Sau tang lễ, Minh Anh homestay như lặng đi một nhịp. Người gánh vác công việc bây giờ là Hậu, em trai duy nhất của Tuấn, chỉ mới hai mươi tuổi. Vốn quen làm việc văn phòng ở Sài Gòn, Hậu chưa từng đụng tới sổ sách kinh doanh thực tế, nên giờ nhìn vào đống giấy tờ, hóa đơn, giao dịch mà lúng túng thấy rõ.

Buổi sáng đầu tiên, Hậu ngồi trước quầy lễ tân, mở cuốn sổ thu chi mà chữ nghĩa như chằng chịt. Anh nhíu mày, quay sang Trinh:
— "Chị Trinh... cái khoản khách chuyển khoản này, em có cần ghi thêm vô sổ nữa không? Hay để ngân hàng tự lưu?"

Trinh thở nhẹ, kiên nhẫn giải thích:
— "Phải ghi hết, để cuối tháng đối chiếu. Tiền mặt thì để riêng, còn hóa đơn điện nước nhớ kẹp lại, kẻo tính không ra."

Hậu gãi đầu, nở nụ cười ngượng:
— "Chắc em quen làm văn phòng, số liệu có sẵn trên máy tính, giờ cầm bút cộng tay... thấy khó quá."

Trinh khẽ cười, ánh mắt dịu lại:
— "Ai mới bắt đầu cũng bỡ ngỡ. Anh Tuấn hồi trước cũng không rành, rồi cũng học từ từ. Quan trọng là đừng bỏ sót."

Chiều đến, khách gọi thêm hải sản. Hậu loay hoay không biết gọi ai, cũng chẳng nhớ bảng giá. Trinh phải kề vai, dặn nhỏ:
— "Tôm mực lấy từ Trọng, theo giá cũ. Nhớ cộng thêm phí chế biến. Lần sau, lập sổ giá riêng cho chắc."

Hậu gật đầu lia lịa, lòng vừa buồn vì mất anh Hai, vừa thấy trách nhiệm đè nặng trên vai. Trinh nhìn cậu em trai non trẻ, trong lòng thắt lại, thầm nghĩ: "Mình phải dìu nó, giữ cho Minh Anh đứng vững, đúng như lời dặn dở dang của Tuấn."

Chiều đó, sau một ngày khách khứa vãn dần, Trinh và Hùng ở lại quán Ngọc Trinh dọn dẹp. Tiếng chén dĩa va nhau, mùi nước lau sàn ngai ngái. Khi xong việc, cả hai cùng ngồi thừ ra, im lặng nhìn những chiếc bàn trống trơn, trong lòng nặng trĩu.

Một lát sau, họ rủ nhau ra bờ biển, nơi có khu tiểu cảnh mới dựng được chừng hai tháng: vài chiếc ghế gỗ sơn trắng, vòm hoa giấy hồng rực, chiếc xích đu tre đong đưa trước nền trời chiều nhạt nắng. Sóng biển rì rào, ánh hoàng hôn hắt xuống làm khung cảnh vừa đẹp vừa buồn.

Hùng đá nhẹ cát dưới chân, chực nói điều gì nhưng nghẹn lại. Trinh bỗng siết chặt mép áo, mắt long lanh rồi bật khóc òa. Giọng cô nghẹn ngào:
— "Thật sự... ông Tuấn tuy dữ dằn thiệt, nhưng ổng gần như làm tấm bia che chắn cho tụi mình. Bây giờ... chỉ còn hai đứa mình thôi. Em không biết sắp tới có gánh nổi không, Hùng ơi..."

Hùng lặng người, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Trinh. Anh nhìn ra biển mênh mông, lòng cũng chộn rộn nỗi lo, nhưng cố kìm lại, chỉ khẽ đáp:
— "Có khó thì ráng, mình đâu còn cách nào khác. Ông Tuấn mất rồi... thì mình càng phải ráng giữ lấy cái quán, giữ lời ổng dặn."

Gió biển thổi qua, mang theo vị mặn chan chát, hòa cùng tiếng nấc của Trinh, để lại trong không gian một khoảng trống vừa thương tiếc vừa bất an cho những ngày sắp tới.

Một tháng sau ngày tang lễ, công việc ở cả Minh Anh lẫn quán Ngọc Trinh đã dần vào guồng. Thế nhưng, áp lực cũng bắt đầu dồn lại.

Một buổi chiều, Hậu ngồi trước quầy lễ tân Minh Anh, gương mặt hốc hác vì thức đêm tính toán. Trinh vừa mang sổ sách qua thì Hậu thở dài, nói thẳng:

— "Chị Trinh... em quản lý hai bên, vừa Minh Anh vừa Ngọc Trinh... em không kham nổi nữa. Giờ em muốn rút phần hùn của anh Tuấn — bốn trăm triệu — về cho rõ ràng. Sau này khỏi ăn chia với nhau. Nếu bên em có gọi hải sản, thì anh chị chế biến bưng qua, tính huê hồng cho gọn."

Trinh lặng im một lúc. Cô hiểu Hậu còn quá trẻ, lại gánh một mình một cơ ngơi lớn như Minh Anh thì khó tránh khỏi áp lực. Nhìn gương mặt căng thẳng của cậu, Trinh khẽ gật đầu:

— "Ừ... nếu em muốn vậy thì chị trả. Sau này có gì hợp tác thì tính huê hồng riêng."

Hậu ngồi xoay xoay cái bút trong tay, giọng chậm rãi mà kiên quyết:

— "Anh chị thông cảm... em không có ý gì hết. Nhưng như vậy em với anh chị sẽ có lợi hơn. Em lo Minh Anh cho gọn, anh chị lo Ngọc Trinh. Hai bên rạch ròi, sau này khỏi vướng mắc. Có gọi hải sản thì em trả huê hồng, ai làm người đó hưởng."

Sau khi chuyển khoản xong, Trinh ngồi lại, giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc nịch:
— "Chị hỗ trợ sổ sách cho em trong một tháng nữa nhé, để em quen tay rồi tự làm cho trơn tru."

Hậu khựng một thoáng, rồi bật cười, gật đầu:
— "Dạ, vậy càng tốt. Em định nhờ chị giúp thêm một đoạn nữa nhưng ngại miệng. Sau này em ráng lo cho Minh Anh cho đàng hoàng."

Trinh nhìn em trai út của Tuấn, ánh mắt vừa thương vừa tin. Trong lòng cô khẽ thở phào — ít ra việc chia vốn đã xong xuôi, còn lại chỉ là dìu nhau thêm một đoạn ngắn trước khi mỗi người bước đi con đường của riêng mình.

Trinh bước ra sân, nhìn về phía biển. Cô thở dài — từ nay, quán Ngọc Trinh thật sự chỉ còn mình cô và Hùng gánh vác. Còn Hậu, với khoản tiền ấy, sẽ tự bước đi con đường riêng của Ngọc Tuấn để lại.

***

Thấm thoát đã 6 tháng trôi qua. Số tiền trúng số ban đầu đã vơi đi, chỉ còn 800 triệu do họ liên tục đầu tư đổi mới, xây thêm phòng trọ cho Ngọc Trinh. Giờ đây, Trinh đã mua hẳn một chiếc SUV để tiện chở khách đi lại, và thêm hai xe máy điện cho khách thuê chạy vòng quanh Hòn Rơm ra tận Mũi Né. Quán Ngọc Trinh cũng không còn chỉ là quán ăn đơn sơ, mà đã thành nơi tụ điểm nhỏ xinh, đủ sức níu chân du khách.

Vì thực sự thì việc quản lý quán ăn kiêm nhà nghỉ này không hề suôn sẻ: chuyện thuế má rắc rối, khâu ăn chia với các đối tác luôn nảy sinh tranh cãi, rồi chủ đất lăm le đòi tăng giá thuê, tất cả dồn lại như những cơn sóng ngầm.

Trinh và Hùng nhiều đêm trằn trọc, biết rõ phía trước còn lắm gian nan. Nhưng họ cũng hiểu một điều: chỉ khi dám đương đầu với sóng lớn, họ mới trưởng thành, chứ không thể mãi chui rút trong cái thân phận nhỏ bé, nghèo hèn của ngày xưa.

Có nhiều đêm, khi quán đã tắt đèn, chỉ còn tiếng sóng biển dội vào bờ cát. Trinh ngồi trước sổ sách, con số chồng chéo, đầu óc quay cuồng vì đối tác cứ đòi ép giá. Nước mắt rưng rưng, cô khẽ thì thầm một mình:

— "Anh Tuấn... chắc em phải học cái tính khí dữ dằn của anh thôi. Gặp đối tác hung dữ quá, em mềm lòng thì người ta lấn tới. Giá như anh còn ở đây, quát một tiếng là đâu lại vào đấy..."

Cô khẽ cười trong nước mắt, vừa chua chát vừa nhớ thương. Bóng dáng Ngọc Tuấn như vẫn còn đâu đây, tiếng cười ha hả, cái nết chửi om sòm, nhưng rốt cuộc lại là chỗ dựa mà giờ cô phải tự thay thế.

Nhớ những lần có kẻ đến gây sự, Ngọc Tuấn luôn trong tư thế hung hăng nhất, nhảy xổ ra sẵn sàng liều mạng.

Một tối năm ấy, mấy gã say xỉn kéo tới gây sự chuyện ăn chia hoa hồng. Tiếng bàn ghế đổ loảng xoảng ngoài hiên làm cả xóm giật mình. Tuấn khi đó đang nằm võng, nghe tiếng ầm ầm liền bật dậy, mặt đỏ gay:

— "Thằng nào dám tới đây la lối vậy hả?"

Anh nhảy phắt ra cửa, dép còn chưa kịp xỏ, mắt long lên sòng sọc. Bọn kia cầm gậy hăm dọa, miệng còn văng tục. Tuấn không nói thêm lời nào, xông thẳng vào, giật phắt con dao Trinh đang cầm chuẩn bị làm cá, gằn giọng:

— "Tụi bây muốn ăn chia kiểu đó thì vô đây chơi với tao nè!"

Ánh đèn neon chập chờn hắt lên gương mặt sạm nắng, mồ hôi và giận dữ quyện lại. Anh lao vào giữa đám người, tiếng hô hoán vang cả quán, còn Hùng và Trinh chỉ kịp ôm nhau — biết rằng Tuấn lại một lần nữa ra mặt thay họ.

Nhìn ngoài tưởng côn đồ,nhưng thật ra anh luôn là kẻ chống mũi chịu sào thay cho Trinh và Hùng, để haingười kia khỏi phải đối đầu với mấy tay hổ báo quanh vùng. Cái kiểu liều mạng đó, giờ nghĩ lại vừa buồncười vừa đau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip