#58/ Minh Châu (1)
Con Châu không thể tin vào mắt mình. Không, mức độ sốc của nó không thể cứ nói đại bằng vài từ hời hợt như thế được. Nó không thể tin nổi cái khung cảnh phi lý cực độ như một khung tranh cắt ra từ một bộ truyện kỳ ảo đang thật sự diễn ra ngay trước mặt nó, nó không tin nó đang tỉnh táo và không gặp ảo giác, nó không tin. Có lẽ nó đã bị một con ma đập trúng đầu dẫn đến loạn trí hay gì đó và chỉ đang nằm mơ ngủ một giấc mơ điên rồ. Thật vô lý. Thật kỳ cục. Thật đáng ngạc nhiên. Thật ngu ngốc. Nhưng đây chính là cái hiện thực mà nó đang tận mắt chứng kiến, không tin chính mình thì nó còn biết tin ai? Chúa? Thần thánh? Không bao giờ. Trong tình cảnh không một đức tin ngoan ngoãn nào có thể cứu vãn này thì con Châu quyết bài tôn giáo đến chết luôn cho vừa!
Có gì đó đằng sau nó.
Tiếng gió vụt qua nhanh như cắt, và nó thấy rất rõ một bàn tay xanh xao giơ lên bên vai.
Hoảng hồn, con Châu gần như té vào trong vòng tròn 7A1 mà tim đập thình thịch thình thịch thình thịch vì sợ. Bước trái bước phải loạn xà ngầu thì chớ, lại có đứa ác ôn nào gạt trúng chân khiến nó suýt vấp đến năm sáu lần mới đứng vững ở khu vực cận trung tâm đầy bão tố.
Hú hồn chim én. Trễ thêm chừng một phần ba giây hay ít hơn chút nữa thôi là giờ nó có lẽ đang ngồi chầu ông bà tổ tiên ở nơi chín suối xa xôi. Nó đã quá mất tập trung. Nó đã nghĩ quá nhiều về đống linh tinh hoàn toàn vô dụng kia - và khi nó biết rõ có nghiền ngẫm hiện tượng tâm linh kỳ bí này thêm cả ngày nữa cũng không hiểu nổi thì đó trở thành việc ngu ngốc nhất trần đời. Nó đã mất cảnh giác, đã đứng trơ ra và không làm gì cả. Thậm chí nếu không vô tình để ý có gì đó gần bên người, nó đã không tránh khỏi bị tóm lấy rồi lôi xềnh xệch đi vào cõi chết như tấm gương Việt Quân - mà viễn cảnh đó không vui vẻ tí xíu nào.
Điều nó nên làm nhất là dẹp hết cái mớ thắc mắc chen chúc trong cái não chật chội sang một bên và dồn toàn bộ chú ý vào tình hình chiến sự trước mắt. So với Diên, nó là một tấm chiếu mới chưa từng trải, vậy thèm muốn làm gì mấy đống logic và trí tuệ dư thừa mà đầu óc nó không đủ dung lượng để chứa cho hết? So với Tuấn, nó không có sức mạnh thể chất đáng khâm phục trên mặt bằng chung của học sinh cấp hai, thế thì mơ mộng viển vông chuyện đánh nhau làm chi cho mệt? Nó chỉ có cái năng lực nặng mùi phiêu lưu viễn tưởng này, và nếu đây là điểm mạnh duy nhất nó tìm thấy trong thứ hỗn tạp ngu si mang tên Nguyễn Ngọc Minh Châu, thì dĩ nhiên nó chẳng có gì để hỏi han hay than thở cả. Nó chỉ có đường này để đi.
Được rồi, nó là một học sinh hơi chậm hiểu, nên tóm tắt điểm chính nào:
Thứ nhất, bằng một cách thần thông quảng đại lung linh diệu kỳ nào đó mà những con ma-nơ-canh có khuôn mặt vô hồn này đã đáp lại lời nguyện cầu bất lực của nó lúc gần đất xa trời - tức là di chuyển theo cách nó muốn.
Thứ hai, chúng có thể vung vẩy thứ tay chân thẳng tuột và cứng nhắc theo mệnh lệnh mà nó hoặc lẩm bẩm trong miệng - như khi Châu nói một con bất kỳ đá con ma đang nhắm vào Ngọc đi chỗ khác và nó làm điều đấy hơi mạnh hơn so với dự kiến; hoặc nghĩ thầm trong đầu - lúc tông qua cửa shop quần áo mà bay ra chẳng hạn; hoặc la rầm trời những thứ như 'TRÁNH LẸ ĐI, ĐỒ TRAI SÔNG!' (loài động vật thân mềm có vận tốc lề mề 20cm trên giây, cô Hòa bảo vậy, nếu nó nhớ bài) với một con ma-nơ-canh chậm chạp có khớp chân hơi bị dỏm.
Thứ ba, coi bộ nó vẫn có quyền điều khiển phần còn lại của những cơ thể kim loại đó ngay cả khi lũ Ma Vất Vưởng thụi cho chúng vài đấm mạnh muốn bay luôn cái tay nối lỏng lẻo - hay, đối với vài con loạng choạng không đi đứng đàng hoàng được, thì đã sứt mẻ bầm dập luôn rồi - tức là chỉ cần có cái gì sót lại cho nó thao túng là được.
Tất nhiên, những hành động nghe qua có vẻ điên khùng đó được những đôi đồng tử mở to muốn lòi tròng của đám bạn đứng hình vì sốc quan sát với ánh mắt không thể kỳ thị hơn. Nhưng kệ đi. Khi chiến đấu vì một mục đích tốt đẹp hơn thì không được để ý mấy cái ngoài lề này, cô chủ nhiệm thường nói vậy bằng một giọng giáo huấn rất ra dáng giáo viên Ngữ Văn. Còn chương trình Kỹ Năng Sống cực kỳ vô dụng nó học ở trường cũng từng dạy nó về việc sắp xếp các ý để nhanh chóng hiểu bài bằng và ưu tiên các phần quan trọng hơn hay kiểu kiểu thế, đối chiếu theo giáo trình thì có thể coi như nó đã xong Bước Một: Tóm Tắt. Và đã lỡ hoàn thành bước Đọc - Hiểu, tức là hiện tại nó đã có đủ kiến thức để suy xét tình hình và...
"ÚI DA!" Cũng khá may cho Châu tội nghiệp rằng đứa đẩy nó té lăn cù mèo trên đường là một thằng bạn học chứ không phải một con Ma Vất Vưởng, nhưng đổi lại, nó rất xui khi mặt đường cứng ngắc như hàng triệu cái mặt đường khác làm nó ê ẩm hết cả người - theo một kiểu khủng khiếp hơn nó tưởng tượng cỡ mười năm ánh sáng. Cơn đau toàn thân làm nó tê liệt, và từng tế bào da của nó kêu lên thảm thiết khi chúng bị tróc tuột khỏi cánh tay rỉ máu. Có một cẳng chân bên trái, chân bên phải, chân đằng trước, chân đằng sau, chân người, chân Ma, chân của bọn con gái mặc quần đỏ và lũ con trai mặc quần xám - quan trọng nhất là tất cả đều đang muốn đạp lên nó. Và đá nó xuống một tầng địa ngục nào đó ở dưới kia.
Đống ma-nơ-canh cũng không hơn gì con Châu, cứ trơ ra như phỗng mà ngơ ngác nhìn chiến sự đang loạn cào cào lên như đám dây nhợ của tai nghe đời cũ - quả là một đám bù nhìn hình người đích thực. Nhưng nó không mảy may lo lắng, vì chừng nào cái 'kết nối' giữa hai bên vẫn ở trong tay nó và trong tầm kiểm soát chặt chẽ của nó thì nó có cơ may bảo toàn tính mạng. Chúng là vũ khí tối ưu nhất. Là những cái khiên che chắn chất lượng nhất. Nó thách cả hai mươi bốn đứa bạn đang vật lộn kia tìm ra một thứ vật phẩm hữu dụng hơn lũ rối cỡ bự của nó, mà dĩ nhiên là không được đâu. Ở trò chơi này, Nguyễn Ngọc Minh Châu là trùm cuối.
Đã thế thì nó sẽ chiến với cái miệng đi trước bộ não. Mệnh lệnh đơn giản thôi.
"Giết hết."
***
"Đi tìm tụi kia đi. Tôi với cô không làm gì ra hồn đâu." Diên nhẹ nhàng nói, thầm cảm ơn chất giọng đều đều bẩm sinh không nghe ra chút âm điệu hoảng loạn. Đương nhiên là nó không đủ nhu nhược để mất bình tĩnh trong một trường hợp như thế này - đặc biệt là khi thực tế cũng chả có gì hay ho để nó phải hoảng hồn lên như con hươu bị chiếu đèn vào mắt - nhưng đúng là nó hơi ngạc nhiên. Vì vài lý do kỳ cục chưa có bằng chứng xác minh, nó không nghĩ Đen cảm thấy y hệt nó như mấy lần trước.
"Tôi thì đồng ý đó, nhưng mà tụi đấy chạy đâu mất rồi?" Đen chép miệng hỏi lại. Sự thật là không. Hai mươi ba đứa học sinh còn lại của lớp 7A1 đã tháo chạy đến một xó xỉnh bí ẩn trong thành phố Biên Hòa rộng hết hồn này, và hiển nhiên đó có thể là bất kỳ chỗ nào trừ những nơi mà bộ óc thiếu hiểu biết của nó và cô ta nghĩ tới. Định luật Murphy nên đổi tên thành Định luật Diên đi là vừa.
OK, Não, đây là lúc mày nên phát huy công dụng.
"Tụi nó sẽ tìm đường về đây." Vừa vắt não ra suy nghĩ vừa sắp xếp ý tứ cho hợp lý, nó nói, "Trong bọn có con Khánh, gì chứ Địa thì con đó nó trùm sò cả lớp, và tụi nó có bản đồ...ờm ý tôi là nãy tôi thấy Nghi hay Giang chi đó screenshot lại á. Hơn nữa tôi thề là mấy đứa Động không tin ba cái vụ nhảy cầu đâu, mà cỡ Ngân với Giang thì nắm đầu cả lớp còn gì, nên lớp sẽ không qua cầu Ghềnh. Tôi nghĩ chúng nó sẽ về đây hoặc vô đại nhà đứa nào dọc đường. Uả khoan, đợi tí..."
"Ờ đó, còn lũ Ma kia nữa kìa." Đen khụt khịt mũi, thẳng thừng chỉ ra hố đen to đùng trong đống suy luận lỏng lẻo của nó ngay khi nó mới sực nhớ ra, "Chiều tối luôn rồi, nên đám đó chắc cú là đang bị đánh hội đồng, và chắc cú hơn nữa là sẽ thua te tua. Tụi nó sẽ chạy. Mà đã chạy trối chết như nãy thì auto lạc chứ đi đúng đường tôi lạy làm thánh. Thế thì tìm kiểu quái gì được?" Và đấy chính là vấn đề nhức nhối mà nó không tài nào giải được dù có mọc thêm mười ba bộ não lớn nhỏ khác nữa.
"...Ờ."
"Thôi thôi." Đen nguýt nó một cái dài thật dài, ngúng nguẩy quay đầu ra cửa bằng cái điệu bộ cực kỳ dễ ghét của một con chó berger Đức đang khinh thường con cún Corgi hoàng gia. Nhưng mà Diên giờ cũng vô dụng y chang Corgi thật, nên riêng lần này thì nó ngậm miệng cho qua. "Để tôi tìm cho."
Bản năng mách bảo nó rằng cô ta sẽ không dùng cách bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip