[Ngoại truyện] 6A1 (2)

"Í, em vẽ ai vậy?" Con Diên nghiêng người qua dòm ngó tờ giấy sketchbook mà Phương đang cặm cụi tô tô vẽ vẽ lên - hay đúng hơn là quẹt quẹt mọi sắc hồng tìm thấy trong hộp bút chì màu loại hai tư cây một cách loạn xì ngầu không thể tả. "Mitsuba hả?" 

Phương pháp hội họa thoạt tiên có vẻ kỳ lạ, nhưng những mảng màu chỉ khác mỗi sắc độ đậm nhạt phối vào theo từng mảng chữ nhật khổng lồ trông đã bắt mắt lại độc đáo. Trình độ tôm tép làng nhàng cỡ nó mà muốn dùng thử phong cách điên khùng này thì có làm tranh vẽ thành chiến loạn mười hai sứ quân. Trên lý thuyết thì không khó lắm, có lẽ, thế mà thực tế đã vả nó một phát vào mặt khiến nó sợ hãi tới cuối đời.

"Lát nữa em sẽ vẽ thêm Kou..." Cô bé bặm môi viền lại nét vẽ đã bị màu hồng chói lọi lấn át, lẩm bẩm giải thích.

"À, OTP hở?" Diên, đứa nãy giờ đang bị cuốn Nhà thờ Đức Bà Paris dày cui để trên bàn hớp hồn bỗng lên tiếng và liếc sang một cái lẹ thật lẹ, rồi lại tiếp tục chúi mũi vào cuốn sách coi bộ quá ư hấp dẫn so với cuộc chuyện trò nhàm chán bên tai. "Hôm qua tôi có vẽ thử một bức chơi chơi."

"Cho tôi coi với?" Vừa nghe từ 'vẽ' tuột ra khỏi miệng một con Phong thà trời sập lên đầu còn hơn đụng một ngón tay vào giấy bút, Phương đã ngẩng phắt lên, nhanh đến nỗi Antoinette đang lò dò ngó nghiêng giật nảy mình.

"Thôi thôi, nó xấu kinh khủng khiếp." Phong chép miệng.

"Xạo đi em ơi." Con Diên nhún vai cười cợt, không quên lườm con bé điêu ngoa múa mép một cái cay cú. Trần Nguyên Phong có được cái danh tiếng phủ sóng rộng gần chết của con bé một phần nho nhỏ cũng nhờ vào tài cầm kỳ thi họa, văn võ song toàn, cân đẹp mọi loại hình thi đua không chừa môn nào - tức là khái niệm 'vẽ xấu' cách con bé tầm một tỷ cây số.

"Bà vẽ xấu rồi ai vẽ đẹp?" An hừ mũi thêm vào.

"Tóc lỉa chỉa."

Phong mới thả một lời thanh minh nhẹ hều bằng giọng điệu im ỉm bình tĩnh như mọi lần -  thật ra con bé chỉ mới đưa ra một danh từ chung nghe qua có vẻ cực kỳ xoàng xĩnh - cả ba con kiến đang bu lấy mồi xung quanh đã cảm thấy như bị đấm ngang họng. Đó là đòn chết người, chiêu tủ của con bé - đặc biệt hữu dụng với cả ba họa sĩ tập sự rối tung beng đầu vì cái tay cứ run bắn lên rồi đầu bút thì chệch lung tung lúc vẽ tóc dựng .

Có điều, con bé hình như đã quên mất tiêu một điểm chí mạng khác...

"Nhưng bà vẽ Mitsuba chắc đẹp á."

...Là gì thì gì chứ tóc xõa mềm mại như hàng chục bias và chồng 2D của Phong thì con bé có cầm bút bằng ba ngón tay cũng đồ nét và tô màu đẹp ghê gớm - thứ này gọi là năng lượng vẽ hàng fanart tràn lan đại hải một cách đáng sợ, dù sự thật đáng tiếc vẫn nằm chình ình ra đó rằng tần suất nổi hứng bất tử của con bé chả thường xuyên là bao. 

Ừ thì Phong giỏi giang hơn người thật, nhưng trừ khi chồng bài tập học chính khóa đuổi sát rạt và không có lối tắt để thoát thân thì con bé là một con lười. Ai cũng ý thức được điều đấy, mỗi tội Phương đã giành quyền hối deadline 24/7 và tiện tay tóm luôn vị trí bảo mẫu của bộ ba siêu nhân nên không đứa nào thèm can gián thay.

"Ờ..." Phong khụt khịt mũi, đế vào một câu chẹn họng làm cả ba cụt hứng, "Tôi để ở nhà á, về lấy đi." Đòn chốt hạ.

"Nói từ đầu đi có phải hơn không..." Antoinette than thở.

"Thôi," Con Diên nhanh nhảu tiếp lời, "Cái tánh ẻm nó vậy mà, há?"

"Chị khịa em đó hả?"

"Ờ, chỉ khịa đó, bà đáng lắm." Phương có vẻ đã quay lại với bức vẽ dang dở, mỗi tội một tay thì chọt đầu nhọn của bút chì vào má Phong một cái đúng lúc con bé đang nói dở làm nạn nhân tội nghiệp nhảy dựng và kêu lên oai oái - một khung cảnh khôi hài đến mức An và Diên bặm môi cố nín mà không nhịn được cười.

"Gì?"

Tiếng phân trần đầy oan ức của một Trần Nguyên Phong cay cú hết phần thiên hạ đánh dấu tiếng chuông kết thúc giờ ra chơi buổi sáng ngày thứ hai.

Và đó là lần cuối cùng Diên nhìn thấy lớp 6A1.

***

Đã gần hai tháng trôi qua từ ngày con Diên thò đầu dòm ngó lớp 6A1, trò chuyện thân thiết với tụi siêu nhân khi ba cô bé thiên tài vẽ vời hóng chuyện cãi vã đọc sách như mọi ngày, vậy mà nó vẫn không thể nuốt trôi cái thông tin bị đập vào mặt một cách không thể thô bạo hơn vào sáng hôm sau. Không, không phải nó không thể tin nổi. Nó từ chối tin.

Lớp 6A1 chưa từng tồn tại.

Không một trò đùa ác ôn nào của số phận có thể kinh hoàng như thế.

Lúc nó hoảng hốt loay hoay với cái đồng hồ báo thức không chịu ngừng hét tướng lên mặc cho nó van xin năn nỉ cả buổi, hay suýt trượt té đập mặt trên vũng nước trơn trượt trong phòng tắm, hay vội vàng thay đồ mười lăm phút trước giờ vào lớp mà quên mất tiêu đầu tóc tổ quạ nãy giờ chưa chải, bộ óc nó đã ngầm mặc định đây là một ngày thứ Ba hết sức bình thường. Nói cho cùng, một thành phố nho nhỏ bình yên ở tuốt miền Nam Việt Nam không hẳn là một thửa ruộng màu mỡ để bọn quạ đen mang điềm xấu nhào vào cắn xé giành giật, nên suy nghĩ cố hữu ăn sâu vào đầu dân Biên Hòa từ lúc lọt lòng mẹ là cuộc đời họ sẽ chả xảy ra mấy chuyện kỳ cục quá sức tưởng tượng. Và họ đúng. Một con Diên Ngoại Lệ siêu xui xẻo lòi ra từ đâu đó không đủ để phá vỡ một định luật quá sức hiển nhiên.

Phòng học lớp 6A1 trống trơn khi nó vội vàng phóng từ trên lầu xuống. Cửa khóa - nó thậm chí đã thử kéo ra kéo vào vài chục lần lúc không có ai lang thang xung quanh - cả phòng tối thui tối mù đến nỗi nó nhìn mỏi mắt vẫn không thấy được bên trong và điện đóm trông xập xệ như thể chúng đã hỏng hóc từ đời vua Hùng rồi. Không có bóng dáng một đứa học trò 6A1 nào.

Mới nhiêu đó thì không phải việc gì to lớn đến mức phải đại náo cả trường hòng moi ra chân tướng, ban đầu nó đơn giản chỉ đinh ninh rằng tập thể ưu tú này đang trải nghiệm một đợt ngoại khóa học tập để thực hiện một dự án nghiên cứu văn hóa nước nhà hoành tráng - như trường nhiệt liệt quảng cáo hồi khai giảng đầu năm. Thời hạn tối đa thông thường cho một cuộc chơi dài ngày kiểu thế là khoảng ba ngày hai đêm, nên nó lại lủi thủi lết về lớp và kiên nhẫn chờ đợi.

Ngày thứ nhất trôi qua. Mọi thứ vẫn diễn ra mà không có sự kiện đáng kể.

Ngày thứ hai, con Diên đã viết cả mớ tin nhắn gửi cho Phương trong một phút chán chường không chút hứng học bài. Cô bé không trả lời. Hình như trường không cho phép mang theo điện thoại di động.

Ngày thứ ba, nó hầu như chẳng để tâm đến những tiết học tiếng Anh buồn ngủ không thể tả mà dành gần như toàn thời gian để chờ chiếc xe khách quen thuộc chở một lớp 6A1 hào hứng về trường. Nó có rất, rất, rất nhiều thứ để kể cho lũ siêu nhân, và nó dám cá tụi đấy cũng y hệt nó. 

Tuy nhiên đã qua ngày thứ tư rồi mà tụi 6A1 vẫn chưa xuất hiện lại ở trường thì nó đã xác định rõ ràng: có chuyện gì đó đã xảy ra. Nó không biết chắc, nhưng nó lờ mờ cảm thấy đây là một vấn đề khủng khiếp hơn nhiều so với tai nạn giao thông hay những sự cố đại loại vậy. Nhà trường đã dạy nó phải hỏi khi không biết - vài trăm lần rồi, theo một thống kê qua loa tính từ năm lớp Mầm - thế là nó đánh liều hỏi cô giáo chủ nhiệm.

"À, năm nay trường không có lớp 6A1 nha con. Hồi đầu năm cô quên nói, chắc mấy đứa ai cũng muốn hỏi nè." Cô 'à' một tiếng và thản nhiên trả lời với nụ cười thường thấy, không mảy may nhận ra vẻ mặt bàng hoàng tột độ của con Diên trước mặt. Không có lớp 6A1? Là sao? Rồi cô tiếp tục giải thích cặn kẽ, dù không một từ nào thấm vào bộ não lá khoai của nó nổi. "Là vầy, lớp chọn A1 ở trường mình năm nay được đặt cho một chương trình tiêu chuẩn và phòng học cố định luôn, mà lớp hiện tại thì không có học sinh nào đủ tiêu chuẩn để học chương trình đó hết. Nên chỉ có hai lớp sáu không chuyên là 6A2 và 6A3 thôi. Tội thiệt."

Thầy hiệu trưởng chưa từng nhắc đến sự thay đổi chóng mặt của lệ trường đấy trong bài nói khai giảng dài gần mười phút. Mẹ con Diên đi họp phụ huynh cũng không nói cho nó nghe về điều gì liên quan, dù mẹ đã kể lể phàn nàn nguyên một buổi tối về đống chính sách mới của trường. Nó không hiểu. Hoàn toàn không.

Quan trọng hơn, nếu cái lớp chuyên 6A1 đó đã không tồn tại trên cõi đời này ngay từ đầu, vậy thì Phong, Phương và Antoinette là ai? Khoảng thời gian rình rập trước cửa lớp để lân la kết thân với những đứa nhóc kém tuổi của nó là gì? Những giải thưởng góp phần tạo nên danh tiếng của trường nó đã bay đi đâu?

Ký ức của thế giới này đã bị xáo trộn nháo nhào lên hết cả rồi, hay bộ óc khùng điên ảo tưởng của nó đã phịa ra ký ức?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip