Tình Trong Gió Lửa

Trên tầng trời thứ chín, nơi ánh sáng mặt nhật chỉ còn là một dải ngân huy mờ ảo, biên cảnh giữa Thiên – Ma giới lặng lẽ trải dài như một dải lụa u linh, nhuộm màu bạc lạnh và đỏ thẫm. Nơi ấy không có ngày đêm, chỉ có linh quang thay nhau chuyển động – khi như sương mỏng, khi như tàn lửa lặng lẽ rơi.

Tại nơi cao vời vợi ấy, từng dòng linh khí chảy xuôi như những nhánh sông vô hình, uốn lượn quanh các dãy sơn mạch lơ lửng giữa không trung, dán ngang trời như cột trụ thiên giới. Cây cổ linh mọc ngược từ trần mây, rễ lơ lửng như chạm vào tinh tú. Từng cánh chim thần thảng thốt bay qua, để lại đằng sau vệt sáng vàng kéo dài như vết son cuối mùa.

Một tiếng long ngâm khẽ ngân lên, ngân dài trên tầng trời, như tiếng sáo chạm gió xuyên mây. Xích Huyết Linh long uốn thân lướt qua từng tầng khí mỏng, mang theo một thân ảnh bạch giáp oai nghi, tấm lưng thẳng như thương, mái tóc gọn gàng lất phất vài sợi đỏ bị gió cuốn bay nhẹ như những nét mực tàu chấm phá loang trên giấy lụa.

Bijan đứng trên đầu chiến long của mình, yên lặng quan sát mọi thứ phía dưới – nơi trận địa của Phong Hỏa đã bắt đầu lấp ló những ánh hồng đỏ rực.

Chiến kỳ giương cao trong gió, mỗi nhịp đập như đánh vào tâm trí, khơi dậy một điều gì rất xưa cũ. Màu đỏ của Phong Hỏa không chói mắt như máu, mà rực rỡ như ngọn lửa đầu mùa – ấm áp, hiên ngang và hoang dại. Lính giáp đỏ đồng loạt tiến vào, kỷ luật như nước chảy đá mòn, dẫn đầu là một thân ảnh nổi bật đến nghẹt thở: Thiên Tướng Billow.

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.

Bijan hạ tầm mắt xuống, trong khoảnh khắc ấy, tất cả cảnh vật – mây bay, núi treo, chim thần, sông linh – đều mờ dần sau lưng hắn. Chỉ còn một người.

Billow giục tỏa kỵ tiến thẳng đến vùng kết giới, bạch giáp kim viền phản chiếu linh quang bốn phía. Ánh mắt hắn xẹt qua chiến trường, cho đến khi dừng lại – thẳng vào mắt của Bijan.

Không tiếng nói nào được thốt ra, nhưng thiên địa phút ấy như chao nghiêng. Trong mắt họ, không còn chiến sự, không còn biên cảnh, chỉ còn tiếng vọng âm thầm của những năm tháng cũ – những ngày còn là đồng môn dưới mái Thiên điện, cùng nhau học kiếm pháp, cùng nhau luyện tâm pháp, và cùng nhau… đứng dưới cùng một bầu trời.

Một cơn gió thổi qua. Những cánh hoa linh thụ từ sơn mạch xa rơi xuống như mưa tuyết, xoáy quanh hai người như đang thì thầm điều gì rất khẽ.

Bijan không nhúc nhích. Chỉ có tay siết nhẹ vào chuôi vũ khí bên hông – như thể, trong sâu thẳm y biết… cuộc gặp gỡ này, không chỉ là trùng phùng giữa hai vị tướng quân.

Mà là… đoạn mở đầu cho một điều chưa từng khép lại.

Billow không rời mắt khỏi Bijan, ánh mắt hắn như xuyên thấu qua lớp giáp sắt, tìm về những năm tháng đã qua. Một thời tuổi trẻ ngây ngô, đầy những lời hứa và khát vọng. Cánh chim thần lượn trên bầu trời, trong lòng hắn cũng vang lên tiếng gọi không rõ, như một nhịp đập trái tim từ lâu bị vùi chôn dưới lớp bụi thời gian.

Hắn không nói gì, chỉ bước một bước, rồi lại thêm một bước, từng bước chân vững chãi tiến về phía Bijan. Mỗi lần di chuyển, linh quang dưới chân hắn như vỡ ra từng tia sáng, phản chiếu lên nền trời xám xịt. Tiếng vó ngựa vang vọng trên nền đất vô hình, như khắc vào không gian lạnh lẽo một dấu ấn mạnh mẽ không thể xóa nhòa.

Bijan không đáp lại ngay lập tức. Hắn đứng đó, im lặng như tảng đá, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng. Những ký ức của Thiên điện, những trận chiến, những lời huấn luyện, từng chi tiết, từng khoảnh khắc khi họ còn là đồng môn dưới một mái hiên, giờ đây tất cả đều quay lại, đan xen trong những suy nghĩ hỗn độn.

"Billow…" Đột ngột, Bijan lên tiếng, giọng nói thấp, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. "Lại là ngươi. Tại sao…"

Billow dừng lại, không để ý đến câu hỏi. Hắn đã đến gần, chỉ còn một khoảng cách ngắn giữa họ, đủ để cảm nhận được hơi thở của nhau, đủ để nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt đối phương.

"Bijan…" Billow khẽ gọi tên, và ngay khi cái tên ấy thoát ra từ môi hắn, mọi thứ xung quanh như ngừng chuyển động. "Ngươi đã thay đổi, nhưng ta… vẫn như vậy."

Lòng Bijan thắt lại. Những từ ngữ không thể diễn đạt hết sự xót xa, tiếc nuối và những năm tháng tăm tối ấy cứ chồng chất lên nhau. Hắn quay đầu, ánh mắt dừng lại trên chiến trường đang bắt đầu chao đảo, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi thứ trở lại bình thường. Hắn không thể phủ nhận một điều: Cho dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, hắn và Billow vẫn là hai mảnh ghép không thể tách rời.

"Vậy thì sao?" Bijan đáp lại, từng từ như lưỡi kiếm rơi xuống, lạnh lùng, "Ngươi đến đây vì lý do gì? Còn muốn gì nữa?"

Billow không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ tiến thêm một bước nữa, đôi mắt rực lửa không hề giảm bớt sự kiên định. "Ta đến vì ngươi, Bijan. Không phải vì biên giới, không phải vì chiến trận. Mà vì ta biết rằng… ta không thể rời xa ngươi."

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lướt qua bờ môi của họ, mang theo hơi lạnh tê tái. Billow dừng lại trước mặt Bijan, giọng nói hắn trầm và nặng nề như vũ khí chuẩn bị vung ra.

"Ngươi vẫn là người duy nhất, người đồng môn duy nhất… người mà ta có thể tin tưởng."

Bijan im lặng, không thể nói ra lời nào. Chỉ có sự im lặng của hai người đang hòa vào không gian bao la ấy, nơi mỗi tia linh khí, mỗi cơn gió đều như vẽ nên một bức tranh hùng vĩ và đầy bi kịch.

Lửa trong lò sưởi cháy bập bùng, ánh sáng nhảy múa trên những bức tường vải đỏ của trướng doanh. Từng tiếng nổ lách tách vang lên như thể mỗi đợt lửa là một lời thì thầm của quá khứ. Billow đặt chén linh tửu xuống, hơi men đã làm ánh mắt hắn trở nên dịu lại, nhưng trong sâu thẳm ánh nhìn vẫn không giấu nổi nỗi khắc khoải, như một ngọn lửa đã cháy quá lâu mà chưa tắt.

"Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau luyện kiếm không?" Billow cất tiếng, đôi môi khẽ cong lên như thể đang tìm kiếm một chút an ủi trong những ký ức cũ.

Bijan mỉm cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt sáng ngời vẫn hiện lên sự luyến tiếc. "Nhớ chứ. Lần ấy ngươi đã làm ta suýt ngã vì cú đấm mạnh hơn cả bão táp. Ngươi vẫn vậy, luôn mạnh mẽ, luôn không chịu buông tha."

Họ lại nhìn nhau, như thể giữa không gian này, thời gian đã quay ngược lại, trở về những ngày tháng còn tươi đẹp, chưa bị cuốn đi bởi cuộc chiến, bởi nhiệm vụ, bởi những cái tên mà họ không thể quên.

"Ta đã từng nghĩ," Billow nói, giọng hắn như kéo dài trong không gian, "Nếu có một ngày, ta có thể quay lại, ta sẽ không để ngươi rời đi nữa."

Bijan quay mặt đi một chút, nhưng ánh mắt ấy lại không thể giấu được sự xao động trong lòng. Hắn nắm chặt tay, cảm nhận hơi ấm từ ly rượu, rồi từ từ ngẩng lên nhìn Billow, một chút ánh sáng đan xen trong đôi mắt.

"Ngươi đến muộn, nhưng vẫn đến. Vậy là đủ rồi." Bijan nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói trầm ổn, không mang theo sự giận dữ hay đau đớn. Hắn đã không còn là người của quá khứ, nhưng những ký ức ấy, tình cảm ấy, mãi mãi vẫn không thể phai mờ.

Billow im lặng nhìn hắn, ngập trong một cơn sóng lòng mạnh mẽ. Đôi tay hắn khẽ siết chặt, rồi lại buông lỏng. Những năm tháng xa cách đã không thể làm mờ đi tình cảm của hắn dành cho Bijan. Mỗi lời nói, mỗi hành động của Bijan đều như nhắc nhở hắn rằng, dù thế nào đi nữa, họ vẫn có thể tìm thấy nhau, dù là trong bóng tối, trong bão tố.

"Ta đã từng tưởng rằng… chúng ta không còn có thể gặp lại nhau," Billow nói, giọng đầy khắc khoải. "Rằng số phận đã chia cắt chúng ta, nhưng giờ đây…"

Bijan không để hắn kết lời, chỉ khẽ lắc đầu, nụ cười của hắn thoáng hiện như những đợt sóng vỗ về bờ. "Chúng ta đều có lý do để đi, Billow. Nhưng khi đã gặp lại nhau, không còn gì phải hối tiếc nữa."

Lửa trong lò sưởi vẫn tiếp tục cháy, nhưng không khí trong trướng doanh đã trở nên ấm áp lạ thường. Những vết thương cũ, những mảnh vụn của quá khứ dường như đã được xoa dịu, mặc dù không có lời nào có thể nói hết được những điều chưa hoàn thành giữa họ. Họ không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.

Billow khẽ nâng chén lên, ánh mắt nhìn Bijan không rời, rồi cất giọng: "Vậy chúng ta tiếp tục từ đây, Bijan. Không còn ai ngăn cản."

Bijan nâng ly rượu lên, ánh mắt hai người giao nhau trong im lặng. Trong không gian ấy, không có những từ ngữ hối hận hay nuối tiếc, chỉ có sự thấu hiểu và chấp nhận. Một chương mới trong câu chuyện của họ vừa bắt đầu.

Trận chiến đã kéo dài suốt đêm. Mưa linh khí không ngừng trút xuống, những dòng năng lượng hỗn loạn cuồn cuộn như một cơn cuồng phong không thể kiểm soát. Trời đổ mưa không phải bằng nước, mà là những hạt linh lực nặng nề, mỗi hạt chạm đất đều khiến mặt đất run lên, tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh.

Billow và Bijan đứng vững, không một ai nhúc nhích, ngay cả khi những tia lửa linh khí từ trận chiến xung quanh bùng lên như những vết sẹo cháy trên bầu trời. Khí thế của Phong Hỏa thần lực và Long khí mạnh mẽ đến mức có thể xé nát không gian. Hai người kết hợp sức mạnh, tạo thành một vòng xoáy vĩ đại, những luồng khí mạnh mẽ cuốn quanh họ như một cơn bão vô hình. Mỗi đòn tấn công, mỗi luồng linh lực va chạm đều khiến không gian xung quanh biến thành một biển lửa, tạo nên một cảnh tượng vừa hùng vĩ, vừa kinh hoàng.

Chỉ khi trận chiến kết thúc, sự im lặng phủ xuống, không khí đầy sức nặng và mệt mỏi. Đất đai xung quanh bị phá hủy, những cây cổ thụ thiêng liêng giờ đây chỉ còn lại đống tàn tro. Những ngọn lửa nhỏ lưa thưa cháy rải rác, như vết thương chưa lành trên vùng đất vô tận.

Cả hai, tuy mệt mỏi, nhưng không nói lời nào. Billow lặng lẽ đưa mắt nhìn Bijan, ánh mắt hắn trầm lắng và đầy suy tư, như thể đang đắm chìm trong một suy nghĩ lâu dài, một cảm giác mà hắn không thể thốt thành lời. Bijan, mặc dù kiệt sức, vẫn không rời khỏi đôi mắt của Billow, như thể tìm thấy sự đồng điệu trong từng nhịp thở của đối phương. Họ không cần phải nói gì, mọi điều cần nói đã được gửi gắm qua từng hành động, từng cái nhìn.

Cuối cùng, khi mọi thứ đã yên ắng, Billow nhẹ nhàng gật đầu về phía hang đá gần đó. Một nơi ẩn náu, tạm thời là chỗ tránh gió mưa. Hai người rời khỏi chiến trường hoang tàn, từng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Khi vào đến trong hang, mùi linh thạch cứng và lạnh lẽo khiến không khí dường như thay đổi, nhưng vẫn có sự ấm áp kỳ lạ từ bên trong tinh thạch phát ra, dịu dàng và mơ màng. Họ dừng lại, không ai nói thêm gì nữa.

Trong bóng tối mờ ảo của hang đá, đôi mắt của Billow và Bijan vẫn không rời nhau. Những câu chuyện chưa kể, những nỗi lòng chưa được giải bày, tất cả đều như một vệt mờ trong không gian không lời. Cơn giông linh khí ngoài kia vẫn không ngừng, nhưng trong này, có lẽ chỉ có sự tĩnh lặng của hai người – một tĩnh lặng chờ đợi điều gì đó.

Không gian trong hang nhỏ hẹp, mờ ảo dưới ánh sáng dịu dàng từ những tinh thạch phát ra, bao phủ khắp căn phòng một lớp ánh sáng nhè nhẹ, như sương khói. Mùi đất và linh khí quện vào nhau, tạo thành một hương vị trầm lắng, khiến không khí dường như ngừng lại. Mọi âm thanh ngoài kia đều bị chặn lại, chỉ còn những hơi thở gần gũi, nặng nề của hai người.

Bijan lau đi những giọt mồ hôi trên trán, tay y mỏi mệt, cơ thể nhẹ bẫng sau trận chiến dài. Mắt hắn nặng trĩu, nhưng không hề rời khỏi Billow. Hắn cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, gần gũi đến mức từng hơi thở của Billow như chạm vào trái tim y. Khi y khẽ thở ra, một bàn tay vững vàng đặt lên vai, giúp y đứng vững, và một giọng nói trầm ấm vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.

“Ta vẫn luôn nhớ ánh mắt ngươi ngày hôm đó.” Billow nói, đôi mắt hắn dịu lại, như một nỗi nhớ vương vấn không thể gỡ bỏ. Ánh mắt của Billow không rời khỏi Bijan, như muốn tìm kiếm trong ánh nhìn đó một điều gì đó chưa được nói ra, một sự thấu hiểu không cần lời.

Bijan cảm nhận được cái siết tay nhẹ nhàng, trong khi hắn đang hơi khom người, đôi môi khẽ mím lại. Những lời nói của Billow như một cơn sóng nhẹ nhàng dâng lên trong lòng y, và như thể không thể kiềm chế, đôi mắt y khép lại, hít vào một hơi thật sâu.

Chính lúc ấy, nụ hôn đến, từ từ như một cơn gió thổi qua vảy rồng, nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh để làm tan chảy mọi khoảng cách. Đầu tiên chỉ là một cú chạm khẽ, như thử thách, như ngại ngùng, rồi nó trở nên sâu đậm hơn. Đôi tay của Billow ôm lấy thân thể Bijan, kéo y lại gần hơn, siết chặt trong một vòng tay, như muốn hòa mình vào đối phương. Nụ hôn ấy như ngọn lửa nhỏ, len lỏi vào từng nhịp thở, mỗi cái hít vào, mỗi hơi thở ra như đang đắm chìm trong cảm giác khó tả, vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Không gian, chiến tranh, linh lực, tất cả như bị bỏ lại ngoài kia. Chỉ có họ, chỉ có cái chạm môi dịu dàng và cái siết chặt, những cảm xúc chưa bao giờ được nói thành lời nhưng lại được hiểu rõ ràng trong từng cử chỉ. Mỗi nụ hôn không chỉ là sự gặp gỡ của hai đôi môi, mà còn là sự hòa quyện của hai tâm hồn, của những gì đã chôn giấu quá lâu.

Nơi đây, trong bóng tối mờ ảo của hang đá, mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa – chỉ còn lại họ và những nhịp đập trái tim đang cùng nhau đồng điệu, như thể hai thế giới này đã thực sự thuộc về nhau.

Từng nhịp thở của họ hòa vào nhau, như một bản nhạc du dương không thể tách rời. Cánh tay Billow siết chặt, kéo Bijan vào gần hơn, hơi thở của hắn nóng hổi, tràn đầy sức mạnh nhưng lại có gì đó mềm mại, như mời gọi. Nụ hôn ban đầu là một sự thử thách nhẹ nhàng, nhưng khi đôi môi họ gặp nhau, dường như mọi cảm xúc không thể kiềm chế được nữa.

Bijan khẽ rùng mình, đôi mắt nhắm lại, tâm trí hắn trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác ấm áp từ Billow, từ từng cú chạm của môi, của lưỡi. Những cảm xúc hỗn loạn trong hắn dần dần trở nên dịu lại, hòa lẫn vào cơn sóng ngọt ngào và mãnh liệt của nụ hôn này. Đầu hắn ngả về sau, cơ thể hơi chao đảo nhưng lại ngay lập tức bị Billow giữ chặt, như thể hắn không thể rời đi, không thể thoát khỏi vòng tay ấy.

Bijan cảm thấy một ngọn lửa cháy bỏng dâng lên trong lòng, nhưng không phải sự đau đớn, mà là một cảm giác ngọt ngào, quyến rũ. Hắn muốn đẩy Billow ra, nhưng lại không thể. Đôi tay hắn vô thức vòng qua cổ Billow, kéo hắn lại gần hơn nữa, đáp lại nụ hôn với một sự nhiệt tình không hề thiếu.

Trong khoảnh khắc ấy, một phần trong lòng Bijan bùng lên, cảm giác thật khó tả – sự giận dữ, sự thèm khát, sự yêu thương, tất cả đều quấn lấy nhau. Hắn mím môi, tách đôi môi khỏi Billow, thở hổn hển.

“Ngươi làm cái quái gì thế, Billow?” Giọng Bijan thấp đến mức chỉ đủ để hắn nghe thấy, nhưng lại chứa đựng trong đó một sự giận dỗi, pha lẫn cả sự mềm yếu không thể giấu giếm. "Sao lại làm ta rối loạn thế này?"

Billow, thở dốc, vẫn chưa rời khỏi hắn, ánh mắt tràn đầy sự chân thành, dịu dàng mà khó nói thành lời. Hắn khẽ nở một nụ cười, nhưng đôi mắt lại không hề đùa giỡn. “Chỉ là… không thể ngừng được.”

Bijan bực bội, đưa tay đẩy nhẹ vào ngực Billow, như muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể vẫn không thể tách khỏi cái ôm chặt chẽ. “Ngươi thật là… thật sự rất đáng ghét,” hắn mắng khẽ, môi đã không còn giận dữ như trước mà lại lướt nhẹ qua môi Billow, tạo thành một cảm giác khiến hắn thêm xiêu lòng.

Billow cười khẽ, không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán Bijan, như một lời xin lỗi, hay có lẽ là một lời hứa rằng hắn sẽ không bao giờ rời đi. Cử chỉ này, tưởng chừng như bình thường, lại khiến Bijan cảm thấy một điều gì đó trân trọng và sâu sắc hơn.

Bijan buông lỏng đôi tay, chôn mặt vào vai Billow, hơi thở vẫn còn hổn hển. “Ngươi không được làm thế nữa… lần sau… đừng có làm ta rối lên như thế, được không?” Giọng hắn nhỏ lại, hơi khó nghe nhưng đầy tình cảm, như đang van vỉ mà lại không dám thừa nhận.

Billow chỉ mỉm cười, vuốt nhẹ tóc hắn, không nói gì, chỉ để hành động thay lời đáp lại.

Cả hai lại chìm vào im lặng, không gian chỉ còn lại những hơi thở ấm áp, cùng nhịp đập trái tim vang lên như một lời thề thầm, rằng dù thế nào đi nữa, họ sẽ luôn ở bên nhau.

Billow ôm lấy Bijan, kéo hắn vào trong lòng mình. Âu yếm đầy cưng chiều rồi lại áp môi lên đôi môi còn vương chút hơi ấm của hắn vừa rời đi.

Nụ hôn của Billow càng lúc càng trở nên sâu sắc hơn, như ngọn lửa âm ỉ bùng lên trong từng cú chạm môi, khiến Bijan không thể dứt ra được. Cảm giác nóng bỏng từ môi hắn lan ra, khắp cơ thể, như lửa thiêu đốt từng sợi dây thần kinh. Những ngón tay của Billow lướt qua cơ thể Bijan, nhẹ nhàng nhưng đầy thôi thúc, như muốn khiến hắn cảm nhận được từng sự rung động của hắn.

Bijan khẽ thở gấp, cảm giác cơ thể mình nóng lên khi hắn không thể nào tránh được những cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên trong người. Mỗi lần Billow chạm vào hắn, như thể hắn bị hút vào, không thể kháng cự. Cái ôm chặt của Billow không còn chỉ là sự che chở nữa, mà là một sự khao khát không thể tắt lửa.

Cơ thể Bijan căng lên, sự kìm nén càng lúc càng khó chịu. Hắn muốn đẩy Billow ra, nhưng lại không thể, đôi tay không thể chống lại sự thôi thúc trong lòng mình. Môi hắn tách ra một chút, chỉ đủ để thở, rồi lại lao vào nụ hôn mới, sâu hơn, nồng nàn hơn. Lưỡi họ gặp nhau trong một sự giao hòa không thể tách rời, như hòa vào làm một, khắc sâu vào trái tim nhau.

“Billow...” Bijan khẽ rên rỉ, giọng hắn vang lên trong không gian nhỏ hẹp, đầy dục vọng nhưng lại pha lẫn sự mềm yếu, như một lời cầu xin, nhưng cũng như một lời mắng yêu. “Ngươi làm ta không thể... chịu nổi.”

Billow chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt hắn lại tràn đầy sự cưng chiều và say đắm. Hắn không nói gì, chỉ tiếp tục cử chỉ âu yếm, từng bàn tay chậm rãi khám phá cơ thể Bijan, như muốn tận hưởng từng khoảnh khắc gần gũi này.

Bijan cảm nhận được sự đẩy đưa của cơ thể, của dục vọng dâng trào, nhưng cũng là tình yêu chân thành, kiên định. Mọi rào cản, mọi nghi ngờ dường như đã tan biến trong cái không gian chật hẹp này. Mỗi nhịp thở, mỗi nụ hôn đều chứa đựng sự chờ đợi, sự đánh đổi của cả hai, để rồi cuối cùng, không còn gì ngoài cảm xúc thuần khiết giữa họ.

Không gian xung quanh họ dường như trở nên mờ ảo, như thể cả hai đang lạc vào một thế giới khác, nơi chỉ có những hơi thở, ánh mắt và những lời thì thầm ngọt ngào. Bức tường của hang linh thạch trở nên mờ nhạt, không còn rõ ràng. Chỉ có họ, chỉ có những ngón tay vuốt nhẹ trên làn da, những nụ hôn vội vàng đầy quyến luyến.

Bijan khẽ rùng mình, nhưng hắn không thể rút lui, cơ thể bị cuốn vào cơn sóng tình cảm mà Billow đang tạo ra. Mỗi lời nói của Billow như một mũi tên chạm vào trái tim hắn, một cách thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến hắn không thể tự chủ. Hắn buông tay ra khỏi vai Billow, đầu óc mơ màng như lạc giữa những đám mây, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo, một chút kháng cự.

“Ngừng lại, Billow...” Giọng Bijan nghẹn lại, nhưng hắn lại không thể kiềm chế được sự mềm yếu trong lời nói. "Ngươi... không thấy sao? Chúng ta không thể..."

Billow không trả lời ngay lập tức, chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt hắn dịu dàng, như lửa ấm giữa một đêm giá rét. Hắn vuốt ve gương mặt Bijan, ngón tay lướt qua đôi môi đang run rẩy của hắn, như thể đang nói rằng hắn không cần phải kháng cự nữa, rằng mọi thứ đều sẽ ổn.

“Ngươi thật ngốc.” Billow thì thầm, giọng trầm ấm, lướt qua tai Bijan như một cơn gió dịu dàng. “Em chỉ cần tin tưởng ta, Bijan. Ta sẽ không để em rời đi đâu.”

Bijan ngước mắt lên, ánh mắt hắn mơ màng nhưng đầy đau đớn. Cảm giác như có một phần trong hắn muốn thoát ra, nhưng lại không thể, như bị một sợi dây vô hình buộc chặt vào Billow, buộc hắn phải ở lại.

“Ngươi... vẫn không hiểu à?” Bijan khẽ rên rỉ, giọng đã yếu đi một chút. “Ta không thể... Ta không thể đơn giản như vậy.”

Billow chỉ cười khẽ, rồi áp môi mình lên trán Bijan, nhẹ nhàng như một lời vỗ về. "Ngươi không cần phải hiểu ngay lúc này. Chỉ cần ngừng chống cự đi. Ta ở đây rồi."

Hắn kéo Bijan lại gần hơn, cơ thể họ gần kề, hơi thở hòa vào nhau. Mỗi cử chỉ của Billow đều chứa đựng một sự cưng chiều vô bờ, như thể hắn muốn che chở và bảo vệ Bijan khỏi mọi đau đớn, mọi sự sợ hãi. Những ngón tay hắn lướt qua làn da Bijan, một cách chậm rãi, dịu dàng, như thể từng cử động của hắn là một lời khẳng định: không có gì phải sợ hãi nữa.

Bijan không thể đáp lại ngay lập tức. Hắn vẫn giữ một chút khoảng cách, nhưng lại không thể ngừng việc tựa vào người Billow, cơ thể mềm mại trong vòng tay hắn. “Tại sao lại là ta?” Hắn thở dài, như thể muốn đẩy Billow ra, nhưng lại không thể. “Vì sao ngươi lại yêu ta?”

Billow mỉm cười, ánh mắt hắn chứa đựng một sự dịu dàng sâu sắc. “Vì ta thấy em, Bijan, chính là mọi thứ ta cần. Từ khi gặp em, ta biết rằng mọi thứ đều có lý do. Và dù em có kháng cự thế nào, ta sẽ không bao giờ buông tay.”

Những lời nói của Billow như khắc sâu vào tâm trí Bijan, khiến hắn không thể tìm ra lời nào để đáp lại. Hắn chỉ biết khẽ cắn môi, trong lòng giằng xé, nhưng vẫn không thể tách khỏi cơn sóng tình cảm đang cuốn lấy mình.

Và rồi, nụ hôn lần nữa lại đến, không vội vã, không ép buộc. Chỉ là một sự hòa hợp, một sự buông lỏng sau những lời nói chân thành. Cảm giác nhẹ nhàng, nhưng lại nặng trĩu, khiến cả hai không thể nào rời xa nhau.

“Cứ để ta yêu em.” Billow thì thầm, môi hắn dừng lại trên môi Bijan một lần nữa, kéo hắn vào một thế giới chỉ có hai người.

Giữa làn sương mỏng tựa mộng, thân thể Bijan khẽ run lên từng đợt, chẳng rõ vì khí lạnh đầu thu len lỏi qua khe cửa hay vì hơi thở nóng rực đang phủ kín sau gáy y. Đuôi rồng vô thức quấn lấy chân Billow, như thể phản bội lý trí đang gắng sức thoát thân.

“Dừng… dừng lại… Thiên Tướng ! ta không cho phép ngươi làm càn…” – từng tiếng kháng cự nghẹn lại nơi cổ họng, bị nuốt trọn trong từng nhịp hôn như lửa thiêu cháy.

Billow chẳng đáp lời, chỉ cúi đầu cười khẽ, bàn tay vẫn giữ chặt lấy eo Bijan, vừa dỗ dành vừa không ngừng tiến công. Hắn nhẹ giọng thì thầm, như rót mật vào tai người:
“Ta biết… tướng quân không muốn. Nhưng thân thể người lại nói điều khác.”

Đầu lưỡi khẽ lướt qua vành tai đỏ bừng, khiến cả người Bijan giật lên, cố sức nghiêng đầu né tránh, nhưng động tác yếu ớt chẳng khác nào mèo cào.

Hắn không vội vã. Sự kiên nhẫn của kẻ đã nắm phần thắng luôn thật đáng sợ. Dẫu lời từ chối vẫn tuôn ra không dứt, nhưng động tác quấn quýt kia – cái đuôi rồng dày khỏe ấy – lại chẳng hề buông ra. Như một cú tát vào hiện thực, chính y cũng không dám nhìn nhận điều đó.

Billow không dừng lại. Dỗ thì cứ dỗ, nhưng chuyện cần làm thì hắn chưa từng có ý dừng lại.

Bijan nằm dưới thân Billow, cảm giác hơi thở của hắn ấm áp, nhưng vẫn không thể che giấu sự mâu thuẫn trong lòng. Hắn có thể cảm nhận được cơ thể mình phản ứng, nhưng những lời từ chối vẫn không ngừng bật ra, như một lời tự bảo vệ.

“Ngừng lại… Hah~.. Đủ rồi! ” Bijan thì thào, nhưng đôi tay lại vô thức siết chặt lấy áo Billow, đôi chân vô tình quấn quanh hắn, như một sự cầm giữ mà chính hắn cũng không hiểu. Đuôi rồng của hắn lặng lẽ quấn lấy chân Billow, có vẻ như một hành động vô thức, nhưng lại như một lời thách thức nhẹ nhàng, một phản kháng mà cũng chẳng có sức mạnh gì để ngăn cản.

Billow nhìn vào mắt hắn, không hề tỏ ra khó chịu, chỉ nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối của Bijan, giọng nói trầm ấm như vỗ về: “Em vẫn luôn cố gắng trốn tránh, nhưng ta biết em không muốn rời đi. Đừng tự làm khổ mình nữa.”

Bijan khẽ cắn môi, ánh mắt thoáng chút hoang mang, nhưng cơ thể lại tựa vào Billow như tìm kiếm một sự che chở. Hắn không thể giải thích được tại sao mình lại phản ứng như vậy, chỉ cảm thấy rằng dù có muốn từ chối, lại chẳng thể kháng cự được cảm giác ấm áp từ Billow đang bao phủ mình.

“Ngươi… thật sự nghĩ ta không muốn sao?” Bijan khẽ thì thầm, giọng đầy mâu thuẫn. Mắt hắn nhắm lại, không muốn nhìn vào Billow, nhưng lại không thể ngừng được hơi thở dồn dập giữa họ.

Billow chỉ cười nhẹ, một nụ cười dịu dàng và đầy âu yếm. “Em chỉ đang sợ hãi. Nhưng em không cần phải lo lắng. Ta sẽ không đi đâu.”

Mỗi lời nói của Billow đều như một lời khẳng định, như một sự vỗ về, dịu dàng xoa dịu những lo lắng trong lòng Bijan. Và dù hắn có kháng cự thế nào, Billow vẫn tiếp tục ở đó, một cách kiên nhẫn và tận tụy.

Mưa bên ngoài bắt đầu rơi nhẹ, những giọt mưa như những hạt bạc rơi xuống, gõ nhịp đều đặn trên tường đá của hang. Tiếng mưa hòa vào gió, tạo nên một bản nhạc dịu dàng mà đầy khẩn trương, như muốn đẩy nhanh nhịp tim của cả hai.

Trong hang, ánh lửa từ đống lửa linh thạch cháy sáng, chiếu rọi lên khuôn mặt Bijan và Billow. Ánh sáng nhảy múa trên da thịt, tạo ra những bóng đổ uốn lượn như vẽ nên những câu chuyện bí ẩn. Đôi mắt của Billow lóe lên trong ánh sáng lửa, như những tia lửa tàn dập tắt trong lòng biển sâu, ấm áp nhưng lại khiến người ta không thể nhìn thấu được hết.

Mưa gió bên ngoài càng lúc càng mạnh, như một vũ điệu cuồng loạn của thiên nhiên, trái ngược hoàn toàn với sự im lặng bên trong. Bầu không khí ẩm ướt tràn vào qua những khe đá, hơi lạnh thổi qua từng ngóc ngách trong hang, nhưng không đủ làm dịu đi sự nóng bỏng trong ánh mắt của Billow. Ánh lửa lấp lánh nhảy múa như những ngọn đuốc, soi rọi vào từng đường nét cơ thể của họ, làm mọi cử chỉ, mọi cái chạm trở nên rõ ràng và rực rỡ.

Trong khoảnh khắc đó, trời như vỡ ra. Ánh sáng bên ngoài càng lúc càng chói lòa, nhưng bên trong hang, họ như hòa quyện vào nhau trong một không gian riêng biệt, nơi chỉ có âm thanh của hơi thở, tiếng mưa, và ánh lửa, như là lời nhắc nhở về sự không thể thoát ra của họ trong vòng tay này.

Bijan không thể không cảm nhận được ánh lửa đang hắt lên trên da mình, ấm áp đến mức khiến hắn cảm thấy như bị thiêu đốt, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ, như chính mình đang chìm trong ngọn lửa của chính sự ngại ngùng và kháng cự trong lòng. Đôi mắt hắn khép hờ, hơi thở gấp gáp, và trong không gian mờ ảo đó, chỉ còn lại cảm giác của Billow, nóng bỏng và không thể tách rời.

Khí lạnh của đêm vẫn vương vất trong căn phòng, nhưng nhiệt độ trong lòng Bijan lại như tăng vọt. Cơ thể y căng lên dưới từng cử động của Billow, như con thú bị săn đuổi, không còn cách nào thoát ra. Môi y khép chặt, muốn gào thét, muốn đẩy lùi sự đụng chạm đó, nhưng sức lực của y đã cạn kiệt. Đuôi rồng mạnh mẽ, dù cố vẫy vùng, vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Billow, cứ quấn chặt lấy hắn như một lời tự thú không thể nói ra.

“Bijan...” – Giọng Billow khẽ vang lên, ấm nóng như hơi thở trên cổ y, khiến từng sợi lông tơ trên người Bijan dựng đứng. Hắn ghé sát tai y, nhẹ nhàng như sợ làm vỡ một giấc mơ. "Em có thể kháng cự thế này mãi sao, khi mà chính cơ thể em đã phản bội lại em?"

Bijan siết chặt mắt, trái tim đập mạnh, nhưng thân thể lại hoàn toàn không nghe theo sự phản kháng. Hắn nói đúng. Không chỉ lòng tự trọng, mà ngay cả cơ thể của y cũng đang dần dần đầu hàng, cuốn vào làn sóng khát khao mà y không thể kiểm soát.

Một bàn tay của Billow trượt xuống hông y, nhẹ nhàng nâng cơ thể Bijan lên, đẩy y gần hơn vào hắn. Từng động tác của Billow vẫn đầy kiên nhẫn, như thể hắn không chỉ chinh phục từng cơ bắp của y mà còn cả trái tim kháng cự ấy.

Bijan không thể thốt lên lời, chỉ có thể nghẹn ngào trong cổ họng, từng hơi thở dồn dập như một cơn sóng vỗ vào bờ. Y cảm thấy sự chiếm hữu trong từng cú vuốt ve, trong mỗi tiếng thì thầm bên tai. Hắn không phải chỉ muốn làm chủ cơ thể này, mà còn muốn chiếm đoạt cả tâm hồn y.

"Ta không cần em nói gì, Bijan... Chỉ cần em để ta vào trong thế giới của em, ta sẽ không bao giờ buông tay."

Lời của Billow như những dây xích vô hình quấn quanh tâm trí Bijan, khiến y không thể không run rẩy. Mọi sự phản kháng, dù là kiên quyết hay yếu ớt, đều bị cuốn trôi theo cơn sóng tình dục và sự chiếm hữu ngọt ngào nhưng mãnh liệt ấy.

Sau vài canh giờ liền, cơ thể Bijan rệu rã, từng nhịp thở càng lúc càng nặng nề, như thể tất cả sức lực trong người đã cạn kiệt. Đầu óc y mơ hồ, mọi cảm giác đều chìm vào một vùng mơ màng, nơi chỉ còn lại cảm giác vỡ vụn dưới từng cử động của Billow.

Từ trước đến giờ, Bijan vẫn luôn mạnh mẽ, đầy kiêu hãnh, nhưng giờ đây, y chỉ còn là một mảnh xác thịt mỏi mệt, không còn sức để phản kháng nữa. Đôi mắt y mờ đi, không thể nhìn rõ Billow đang cúi xuống, ánh mắt thỏa mãn, nụ cười của hắn tỏa sáng như một chiến thắng đã lâu chờ đợi.

" Ồ ? Em đã mệt rồi sao?" Billow khẽ thì thầm, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của Bijan, như thể an ủi một đứa trẻ đang khóc. Nụ cười của hắn như thể thấu hiểu tất cả, không còn chút gì là vội vã, chỉ có sự thỏa mãn dâng trào trong lòng.

Bijan vẫn không thể thốt ra một lời. Y chỉ có thể khẽ nhếch miệng, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác kiệt quệ đó. Nhưng rồi, đuôi rồng quấn lấy chân Billow lại như một phản ứng tự nhiên, một phần bản năng còn sót lại. Bijan vận hết chút sức lực cuối cùng, cố gắng vùng vẫy, và một cú tát vào mặt, đuôi rồng đánh mạnh vào gò má Billow, đầy tức giận và khinh bỉ.

"Ngươi... vô liêm sỉ... không bằng cầm thú!" Bijan mắng hắn, giọng khản đặc, đầy sự phẫn nộ dù trong tình trạng kiệt sức.

Billow không hề giận, ngược lại, hắn lại mỉm cười, không chút xao động, như thể đó chỉ là một phần của trò chơi. Hắn cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên mặt, nơi đuôi rồng vừa tát, rồi thì thầm một câu:

"Cảm ơn..." - Hắn nói, giọng trầm thấp đầy thỏa mãn. "Vậy mà ta cứ nghĩ, em đã bỏ cuộc rồi chứ ? Thế mà em lại để ta làm càn như thế, Bijan... Cái gì không bằng cầm thú, chính là em đang thua cuộc rồi."

" Khốn khiếp, xem ngươi dày vò ta thế nào đây ? "

Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, chỉ còn lại âm thanh của nhịp thở của hai người, nơi mà mọi sự kháng cự đã trở nên vô nghĩa.

Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm xuyên qua màn lụa hư ảo, rọi lên thân thể rã rời của Bijan. Tấm chăn mỏng chỉ che được nửa phần lưng, còn lại để lộ vô số dấu vết chiếm đoạt, kéo dài từ cổ đến tận bắp đùi. Da thịt y mang đầy những vết bầm tím, vết cào nhẹ và những nơi bị cắn đỏ ửng – minh chứng cho một đêm không hề khoan nhượng.

Bijan nằm nghiêng, mái tóc rối bời dính lấy mặt, môi khô khốc và hơi thở vẫn chưa đều lại. Hai chân y co lại theo bản năng, run rẩy khẽ khàng như cơn gió cũng đủ làm đau. Lưng y hơi cong, mồ hôi chưa khô hẳn, phần eo như bị rút hết lực, khẽ nhúc nhích cũng khiến y chau mày.

Dưới lớp chăn, phần hông vẫn còn mỏi nhừ, từng nhịp đập sâu của Billow như vẫn in trong xương cốt, để lại hậu quả là cả người ê ẩm chẳng khác gì bị hành hạ tra tấn.

Dù vậy, ánh mắt Bijan vẫn lộ ra sự bất khuất. Dù mệt mỏi, tàn tạ, dù trên thân mang đầy dấu vết mà y cho là nhục nhã, y vẫn kiên cường giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, như một chiến sĩ thua trận nhưng không khuất phục.

Đôi mắt nhòe mờ vì mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên tia giận dữ cố nén. Cổ họng khô khốc, nhưng y vẫn ráng gằn từng chữ, giọng nói khản đặc như cứa qua từng thớ thịt:

“Ngươi… đúng là đồ con cẩu huyết…”

Billow đang thong thả mặc lại y phục, nghe vậy thì khựng lại, quay đầu nhìn y với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

“À? Gọi ta là gì cơ?” – Hắn cười, khoanh tay đứng bên giường, cúi xuống gần gương mặt đỏ bừng của Bijan – không biết là vì giận hay vì nhục.

Bijan nghiến răng, đuôi rồng quật một cái ra phía sau giường như trút hận:
“Đồ không biết liêm sỉ, đầu óc chỉ chứa nửa phần người, nửa phần thú! Tâm tính như loài rắn độc, mặt mũi lại da mặt còn dày hơn cả mai rùa!”

Billow cười lớn, cười đến rung cả vai, rồi không nhanh không chậm cúi xuống, đặt tay lên eo Bijan – nơi vẫn còn đỏ ửng và tê rần sau trận hoan lạc.

“Vậy mà con cẩu huyết này... lại khiến tướng quân nhớ cả đời, phải không?”

Bijan chống tay ngồi dậy, cả người run lên vì vừa giận vừa mệt. Làn tóc rối tung, vương mồ hôi và một chút tinh hoa còn chưa kịp lau sạch, càng khiến dáng vẻ y lúc này giống một chiến tướng bại trận – bại về cả thể xác lẫn thể diện. Xoay đầu sang, ánh mắt lạnh như sương sớm đọng trên cánh hoa đào chưa kịp nở, mệt mỏi xen lẫn khinh thường. Tấm chăn vắt hờ qua bả vai, che không nổi những vết hôn sâu cạn, nhưng dáng vẻ y vẫn như một vương giả bị xúc phạm, lộ chút tàn hoa mà không mất đi tôn nghiêm.

“Ngươi đúng là... chẳng khác gì cầm thú mặc áo lụa. Dáng vẻ thì ra vẻ quân tử, hành vi lại thấp hèn chẳng hơn lũ gió trăng đầu phố cuối thành.”

Billow bật cười, tiếng cười trầm khàn mang theo ý vị thỏa mãn. Hắn tựa cằm lên tay, nghiêng đầu nhìn Bijan như đang thưởng ngoạn một bức họa vừa sống động vừa khó thuần.

“Vậy mà vị cầm thú ấy... lại được "điện hạ" ngự suốt một đêm. Tính ra cũng có phúc phần ghê gớm.”

Bijan giận đến mức râu tóc như muốn dựng ngược, đuôi rồng liền vung lên, tát cho Billow một cú sượt qua vai, nghe "vút" một tiếng dọa người.

“Ngươi còn mặt mũi để nói mấy lời vô liêm sỉ đó? Có biết xấu hổ là gì không? Hay da mặt dày tới độ không cần che dưới trời tuyết cũng chẳng lạnh nổi nữa?”

Billow bị đuôi quất trúng, chỉ nhíu mày rồi cười càng tươi. Hắn bắt lấy đoạn đuôi rồng đang giận dữ quẫy loạn, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái như thể trấn an con thú nhỏ nổi điên.

“Có chứ, ta biết xấu hổ. Nhưng mà mỗi lần thấy điện hạ nằm trong tay ta, mềm đến mức không nói nổi một câu cho trọn, thì... tất cả liêm sỉ của ta đều bị ngươi cướp sạch rồi.”

Bijan trừng mắt, nhưng lời kế tiếp lại nghẹn lại nơi cổ họng. Không phải vì không có gì để nói, mà là không tìm được từ ngữ nào đủ cay để át đi cái giọng mềm như lụa của hắn.

Y quay mặt sang chỗ khác, khẽ rít:
“Đồ vô lại... còn biết hôn đuôi người ta. Ghê tởm.”

Billow không những không xấu hổ, còn nghiêng người sát lại, thì thầm bên tai y:

“Ta đâu chỉ hôn đuôi đâu, cả người điện hạ, ta đều đã hôn qua rồi.”

Bijan không đáp nữa.

Y nằm nghiêng quay mặt vào vách, lưng trần lộ ra dưới lớp chăn mỏng, những dấu vết đỏ thẫm trải dài như minh chứng rõ ràng nhất cho đêm hỗn loạn vừa rồi. Đuôi rồng rũ xuống giường, không còn vung vẩy đòi đánh người, chỉ khẽ co lại như đang cố giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng.

Im lặng đến ngột ngạt.

Billow nghiêng đầu, chớp mắt nhìn bóng lưng kia một lúc lâu. Hắn khẽ nghiêng người, ngồi sát lại, giọng nói thấp xuống như người vừa phạm lỗi:
“Thôi nào... không cãi nữa thì cũng đừng quay lưng lại thế chứ?”

Không một tiếng trả lời. Không cả một ánh mắt liếc sang.

Bijan giận thật rồi.

Billow chậm rãi đưa tay ra, chạm nhẹ vào đuôi rồng, định vuốt một cái thì bị giật lại. Không mạnh, nhưng đủ để hắn hiểu: bị từ chối.

“Điện hạ,” – Hắn dịu giọng, cẩn thận như đang dỗ một con mèo kiêu ngạo – “Ta sai rồi. Lẽ ra... nên dịu dàng với người hơn. Nhưng mà ai bảo điện hạ đẹp đến mức khiến người ta không kiềm chế nổi?”

Vẫn im lặng.

Billow gãi đầu, khẽ thở dài, xong mới chồm tới, cẩn thận kéo chăn lên đắp kín vai Bijan, đoạn ghé vào bên tai thì thầm:
“Nếu không muốn nhìn ta, ta nhắm mắt. Nếu vẫn còn giận... vậy để ta nằm đây canh mộng cho người, ít nhất cũng chuộc một chút tội.”

Hắn thật sự nằm xuống bên cạnh, tay không chạm vào y nữa, chỉ yên lặng lắng nghe từng hơi thở nặng nề mà vẫn kiêu hãnh bên cạnh.

Vài nhịp tim trôi qua, Bijan khẽ cựa người một chút. Đuôi rồng... không đánh nữa.

---

Lại một sáng.

Ánh nắng chiếu nhẹ qua cửa hang, lặng lẽ rọi xuống nền đất ấm áp như thể chưa từng có sóng gió.

Bijan tỉnh lại trong vòng tay Billow.

Hắn vẫn ngủ, tay vẫn ôm y trong tư thế bảo hộ, hơi thở vững chãi như người đang mơ một giấc mộng an lành, nơi cả đời chỉ có một hình bóng duy nhất.

Bijan khẽ vươn tay, nhẹ vén lọn tóc vương trên trán hắn.

Billow mơ màng thì thầm, giọng nói dường như thoát ra từ sâu trong giấc mộng:
“Lần này đừng đi nữa...”

Khi ánh sáng đã trải khắp đất trời, Bijan đứng bên ngoài ngắm nhìn mây trời phương xa.

Tấm lưng ấy thẳng tắp, áo mỏng khẽ bay, tựa một bức họa cổ – cô độc mà oai nghiêm.

Billow bước tới, không nói gì vội. Hắn chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

“Cho ta được ở cạnh em,” – hắn nói, giọng khàn nhưng chắc nịch – “như gió... mãi tìm về với rồng.”

Bijan không đáp.

Chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt cong lên như vầng trăng non buổi sớm – dịu dàng, yên bình, và lần đầu tiên... không còn oán trách.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: